Chương 223: Nghi can có mùi yêu (11)
Diệp Phi Dạ
08/04/2016
Kiều An Hảo ngoảnh lại: “Chỉ tông phần đuôi xe thôi.”
Nghe lời Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên không nóng vội hỏi: “Người không sao chứ?”
“Không sao.” Kiều An Hảo chớp mắt, quay đầu theo hướng Lục Cẩn Niên nhìn, phát hiện bóng đèn pha đối diện từ góc độ này nhìn sang quả thật lung linh như một bức tranh ảo mộng.
Kiều An Hảo ngắm thật lâu mới nhớ tới vết thương sau lưng của Lục Cẩn Niên, bèn nhẹ giọng hỏi: “Còn anh?”
“Hả?” Lục Cẩn Niên hỏi ngược lại.
“Sau lung anh bị thương mà? Đã khỏi chưa?”
“Tốt rồi.” Lục Cẩn Niên điềm đạm, không thể hiện chút cảm xúc.
Kiều An Hảo trầm mặc một hồi, nghĩ tới Lục Cẩn Niên đã cứu mình dẫu vì Hứa Gia Mộc, nhưng cô vẫn chưa nói lời cảm ơn với anh, do đó liền mở miệng nhẹ nhàng: “Cám ơn anh.”
Lục Cẩn Niên đương nhiên biết tại sao Kiều An Hảo lại nói cảm ơn, anh không nói gì, cũng không nhìn cô, tư thái ưu nhã đứng một bên lẳng lặng trông ra xa nhìn chùm đèn, khóe môi gợi lên nụ cười rất nhẹ thật lâu, rồi mới nói: “Không có chi.”
Thật lâu sau Kiều An Hảo mới nghe Lục Cẩn Niên bảo “Không có chi”, cũng không nói tiếp, tựa hai tay lên lan can trắng, nghểnh cổ nhìn chùm đèn chiếu sáng trên cao rồi cong môi nở nụ cười.
Gió đêm ấm áp, ánh đèn rực rỡ, không gian yên tĩnh. Hai người dù không ai lên tiếng, nhưng đáy long đều có một niềm hạnh phúc không thể diễn tả và sự thỏa mãn bao quanh.
Không biết qua bao lâu, Lục Cẩn Niên mới thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Gần tới giờ quay rồi, đi thôi.”
Kiều An Hảo gật đầu, quay người đi trước.
Lục Cẩn Niên đi ngay sau Kiều An Hảo, tốc độ vừa phải không nhanh không chậm.
Hai người sóng bước trước sau, không nhiều ngôn lời, bước đi trên con đường quanh co sỏi đá, nhưng lại toát ra một vẻ đẹp động lòng.
-
Quay về trường quay, Kiều An Hảo mới biết Trình Dạng và Kiều An Hạ đã từ nội thành trở về.
Vì phải lập tức quay, nên đạo diễn bảo bọn họ đi qua nghe giải thích những điểm chính khi quay, vì vậy Kiều An Hảo không kịp chào hỏi Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ vốn đang vừa tán gẫu về cảnh quay của phim vừa đùa giỡn với Trình Dạng, tới lúc Trình Dạng hết thời gian rảnh, lại thấy Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên một trước một sau từ trong rừng đi ra. Cô tức khắc ngây người phân tâm, không còn lọt vào tai những gì Trình Dạng đang hăng hái huyên thuyên không ngừng bên cạnh.
-
Cảnh quay tối nay là Tống Tương Tư, Lục Cẩn Niên và một số diễn viên quan trọng trong phim sẽ thưởng thức điệu nhảy mà Kiều An Hảo bỏ tâm huyết tập luyện cho cuộc họp hàng năm của công ty, xem như là tiết mục văn nghệ.
Yêu cầu của kịch bản là điệu nhảy của Kiều An Hảo rất đẹp, tất cả mọi người đều nhìn đến thất thần. Duy chỉ Lục Cẩn Niên là nhận được tin nhắn của cô gái đã từng yêu, phân vân chưa quyết định nên lơ đãng, cuối cùng tới màn đặc sắc nhất trong vũ điệu của Kiều An Hảo thì anh lại xoay người rời đi.
Kiều An Hảo có học qua vũ đạo, mấy năm nay cũng chưa bị lục nghề, giáo viên dạy nhảy của đoàn phim đã sớm bắt tay vào dạy cô phần nhảy của tối nay, động tác không khó, cho nên đối với cô chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Theo chỉ đạo của đạo diễn, mọi người đều nhập vai, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Kiều An Hảo.
Nghe lời Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên không nóng vội hỏi: “Người không sao chứ?”
“Không sao.” Kiều An Hảo chớp mắt, quay đầu theo hướng Lục Cẩn Niên nhìn, phát hiện bóng đèn pha đối diện từ góc độ này nhìn sang quả thật lung linh như một bức tranh ảo mộng.
Kiều An Hảo ngắm thật lâu mới nhớ tới vết thương sau lưng của Lục Cẩn Niên, bèn nhẹ giọng hỏi: “Còn anh?”
“Hả?” Lục Cẩn Niên hỏi ngược lại.
“Sau lung anh bị thương mà? Đã khỏi chưa?”
“Tốt rồi.” Lục Cẩn Niên điềm đạm, không thể hiện chút cảm xúc.
Kiều An Hảo trầm mặc một hồi, nghĩ tới Lục Cẩn Niên đã cứu mình dẫu vì Hứa Gia Mộc, nhưng cô vẫn chưa nói lời cảm ơn với anh, do đó liền mở miệng nhẹ nhàng: “Cám ơn anh.”
Lục Cẩn Niên đương nhiên biết tại sao Kiều An Hảo lại nói cảm ơn, anh không nói gì, cũng không nhìn cô, tư thái ưu nhã đứng một bên lẳng lặng trông ra xa nhìn chùm đèn, khóe môi gợi lên nụ cười rất nhẹ thật lâu, rồi mới nói: “Không có chi.”
Thật lâu sau Kiều An Hảo mới nghe Lục Cẩn Niên bảo “Không có chi”, cũng không nói tiếp, tựa hai tay lên lan can trắng, nghểnh cổ nhìn chùm đèn chiếu sáng trên cao rồi cong môi nở nụ cười.
Gió đêm ấm áp, ánh đèn rực rỡ, không gian yên tĩnh. Hai người dù không ai lên tiếng, nhưng đáy long đều có một niềm hạnh phúc không thể diễn tả và sự thỏa mãn bao quanh.
Không biết qua bao lâu, Lục Cẩn Niên mới thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Gần tới giờ quay rồi, đi thôi.”
Kiều An Hảo gật đầu, quay người đi trước.
Lục Cẩn Niên đi ngay sau Kiều An Hảo, tốc độ vừa phải không nhanh không chậm.
Hai người sóng bước trước sau, không nhiều ngôn lời, bước đi trên con đường quanh co sỏi đá, nhưng lại toát ra một vẻ đẹp động lòng.
-
Quay về trường quay, Kiều An Hảo mới biết Trình Dạng và Kiều An Hạ đã từ nội thành trở về.
Vì phải lập tức quay, nên đạo diễn bảo bọn họ đi qua nghe giải thích những điểm chính khi quay, vì vậy Kiều An Hảo không kịp chào hỏi Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ vốn đang vừa tán gẫu về cảnh quay của phim vừa đùa giỡn với Trình Dạng, tới lúc Trình Dạng hết thời gian rảnh, lại thấy Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên một trước một sau từ trong rừng đi ra. Cô tức khắc ngây người phân tâm, không còn lọt vào tai những gì Trình Dạng đang hăng hái huyên thuyên không ngừng bên cạnh.
-
Cảnh quay tối nay là Tống Tương Tư, Lục Cẩn Niên và một số diễn viên quan trọng trong phim sẽ thưởng thức điệu nhảy mà Kiều An Hảo bỏ tâm huyết tập luyện cho cuộc họp hàng năm của công ty, xem như là tiết mục văn nghệ.
Yêu cầu của kịch bản là điệu nhảy của Kiều An Hảo rất đẹp, tất cả mọi người đều nhìn đến thất thần. Duy chỉ Lục Cẩn Niên là nhận được tin nhắn của cô gái đã từng yêu, phân vân chưa quyết định nên lơ đãng, cuối cùng tới màn đặc sắc nhất trong vũ điệu của Kiều An Hảo thì anh lại xoay người rời đi.
Kiều An Hảo có học qua vũ đạo, mấy năm nay cũng chưa bị lục nghề, giáo viên dạy nhảy của đoàn phim đã sớm bắt tay vào dạy cô phần nhảy của tối nay, động tác không khó, cho nên đối với cô chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Theo chỉ đạo của đạo diễn, mọi người đều nhập vai, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Kiều An Hảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.