Chương 225: Nghi can có mùi yêu (13)
Diệp Phi Dạ
08/04/2016
Kỹ thuật
nhảy của Kiều An Hảo lúc nãy rất đẹp, dường như sự chú ý của mọi người
cũng đặt ở trên người của cô, cho nên cũng không có quá nhiều người chú ý Lục Cẩn Niên thất lễ.
Không có nhiều người, cũng không có nghĩa là không có ai, lúc quay phim, Kiều An Hạ đã nhìn rõ ràng phản ứng của Lục Cẩn Niên vào trong mắt.
Lúc nãy rõ ràng Lục Cẩn Niên đang ngẩn người nhìn Kiều An Hảo nhảy, hơn nữa ánh mắt anh nhìn Kiều An Hảo rất nóng bỏng, phảng phất như có thứ gì, hừng hực thiêu đốt trong mắt.
Mấy ngày trước Kiều An Hạ đã đè xuống nghi ngờ, lại một lần nữa tràn ngập cả đầu óc.
Sau khi Kiều An Hảo đã dặm lại lớp trang điểm, lúc uống nước, không cẩn thận đổ nước vào tay, cô nhìn thấy túi của mình để bên cạnh Kiều An Hạ, mở miệng nói: "Chị, lấy khăn giấy giúp em."
Kiều An Hạ bình tĩnh, ánh mắt trong suốt không nhìn thấy điều gì, mở túi Kiều An Hảo ra, lúc tìm kiếm khăn giấy, lại thấy được một bình thuốc nhỏ quen mắt, trong nháy mắt cả người cô sửng sốt.
"Chị? Tìm thấy không?"
Giọng nói Kiều An Hảo truyền đến lần nữa, Kiều An Hạ lập tức phục hồi tinh thần, đưa khăn giấy cho Kiều An Hảo, sau đó lại nhìn lướt qua bình thuốc nhỏ trong túi xách của Kiều An Hảo, mới giả bộ không nhìn thấy đưa tay, kéo khóa kéo túi của Kiều An Hảo.
Cái bình thuốc nhỏ, cô biết, đó là của Lục Cẩn Niên.
Cô biết, là do hai năm trước, kết thúc quay phim, cô uống không ít rượu, ngồi xe của trợ lý Lục Cẩn Niên lái về nhà, sau đó thấy trợ lý Lục Cẩn Niên đưa thuốc này cho Lục Cẩn Niên, dặn dò anh buổi tối nhớ thoa vết thương trước ngực.
Lúc ấy cô tò mò, lắm mồm hỏi một câu, trợ lý Lục Cẩn Niên nói cho cô biết nói, đó là thuốc liền sẹo rất thần kỳ, mua ở Vân Nam.
Cô lại thuận miệng hỏi, có thể mua được ở đâu, cô cũng muốn mua.
Trợ lý của Lục Cẩn Niên nói cho cô biết, thuốc đó, có lẽ ở Bắc Kinh này, chỉ có mình Lục Cẩn Niên có.
Chỉ có Lục Cẩn Niên có, nhưng bây giờ Kiều An Hảo cũng có... Kiều An Hảo chưa từng đến Vân Nam, cũng không thể nào mua được bình thuốc đó, cho nên thuốc của cô, chỉ có thể từ Lục Cẩn Niên mà ra...
Kiều An Hạ càng nghĩ, đáy lòng càng hoảng sợ, hiện trường quay phim cách đó không xa đã bắt đầu quay cảnh thứ hai, nhưng cô lại đứng ngồi không yên, tùy tiện tìm cớ nói với Trình Dạng rồi đến phòng vệ sinh.
Đứng trước bồn rửa mặt, Kiều An Hạ bắt đầu suy nghĩ, trong đầu từ từ nhớ lại những chuyện phát sinh gần đây, sau đó đáy lòng có một luồng dự cảm mãnh liệt, nói cho cô biết, rất có thể Kiều An Hảo chính là cô gái mà Lục Cẩn Niên vẫn yêu mấy năm nay.
Kiều An Hạ nghĩ đến linh cảm của mình, thì lập tức hai tay hoảng sợ chống trên bồn rửa mặt, cúi đầu, nhìn rãnh nước, ngẩn người.
"Cô Kiều?"
Kiều An Hạ nghe thấy tên của mình, quay đầu, thấy là trợ lý của Lục Cẩn Niên đi ra từ phòng vệ sinh nam, cô vội vàng thu hồi vẻ mặt hoảng loạn của mình, cười cười nhìn về phía trợ lý của Lục Cẩn Niên, sau đó vừa rửa tay, vừa làm bộ như thuận miệng hỏi: "Anh trở về nội thành từ lúc nào?"
"Nội thành? Cái gì nội thành? Tôi không có đi, buổi chiều tôi ngủ trong khách sạn." Vẻ mặt trợ lý không hiểu trả lời.
"Vậy sao? Có thể là tôi nhớ nhầm." Ánh mắt Kiều An Hạ nhìn về phía trợ lý cười cười.
"Vậy không có chuyện gì nữa, tôi đi trước." Trợ lý nói.
Kiều An Hạ gật đầu, gương mặt mỉm cười nhìn trợ lý rời đi, sau đó tay phải chợt nắm chặt bồn rửa tay.
Vốn dĩ buổi chiều trợ lý không có lái xe đi ra ngoài, thế nhưng Lục Cẩn Niên lại nói với Trình Dạng rằng trợ lý lái xe của anh đi, nên anh muốn đi nhờ xe...
Không có nhiều người, cũng không có nghĩa là không có ai, lúc quay phim, Kiều An Hạ đã nhìn rõ ràng phản ứng của Lục Cẩn Niên vào trong mắt.
Lúc nãy rõ ràng Lục Cẩn Niên đang ngẩn người nhìn Kiều An Hảo nhảy, hơn nữa ánh mắt anh nhìn Kiều An Hảo rất nóng bỏng, phảng phất như có thứ gì, hừng hực thiêu đốt trong mắt.
Mấy ngày trước Kiều An Hạ đã đè xuống nghi ngờ, lại một lần nữa tràn ngập cả đầu óc.
Sau khi Kiều An Hảo đã dặm lại lớp trang điểm, lúc uống nước, không cẩn thận đổ nước vào tay, cô nhìn thấy túi của mình để bên cạnh Kiều An Hạ, mở miệng nói: "Chị, lấy khăn giấy giúp em."
Kiều An Hạ bình tĩnh, ánh mắt trong suốt không nhìn thấy điều gì, mở túi Kiều An Hảo ra, lúc tìm kiếm khăn giấy, lại thấy được một bình thuốc nhỏ quen mắt, trong nháy mắt cả người cô sửng sốt.
"Chị? Tìm thấy không?"
Giọng nói Kiều An Hảo truyền đến lần nữa, Kiều An Hạ lập tức phục hồi tinh thần, đưa khăn giấy cho Kiều An Hảo, sau đó lại nhìn lướt qua bình thuốc nhỏ trong túi xách của Kiều An Hảo, mới giả bộ không nhìn thấy đưa tay, kéo khóa kéo túi của Kiều An Hảo.
Cái bình thuốc nhỏ, cô biết, đó là của Lục Cẩn Niên.
Cô biết, là do hai năm trước, kết thúc quay phim, cô uống không ít rượu, ngồi xe của trợ lý Lục Cẩn Niên lái về nhà, sau đó thấy trợ lý Lục Cẩn Niên đưa thuốc này cho Lục Cẩn Niên, dặn dò anh buổi tối nhớ thoa vết thương trước ngực.
Lúc ấy cô tò mò, lắm mồm hỏi một câu, trợ lý Lục Cẩn Niên nói cho cô biết nói, đó là thuốc liền sẹo rất thần kỳ, mua ở Vân Nam.
Cô lại thuận miệng hỏi, có thể mua được ở đâu, cô cũng muốn mua.
Trợ lý của Lục Cẩn Niên nói cho cô biết, thuốc đó, có lẽ ở Bắc Kinh này, chỉ có mình Lục Cẩn Niên có.
Chỉ có Lục Cẩn Niên có, nhưng bây giờ Kiều An Hảo cũng có... Kiều An Hảo chưa từng đến Vân Nam, cũng không thể nào mua được bình thuốc đó, cho nên thuốc của cô, chỉ có thể từ Lục Cẩn Niên mà ra...
Kiều An Hạ càng nghĩ, đáy lòng càng hoảng sợ, hiện trường quay phim cách đó không xa đã bắt đầu quay cảnh thứ hai, nhưng cô lại đứng ngồi không yên, tùy tiện tìm cớ nói với Trình Dạng rồi đến phòng vệ sinh.
Đứng trước bồn rửa mặt, Kiều An Hạ bắt đầu suy nghĩ, trong đầu từ từ nhớ lại những chuyện phát sinh gần đây, sau đó đáy lòng có một luồng dự cảm mãnh liệt, nói cho cô biết, rất có thể Kiều An Hảo chính là cô gái mà Lục Cẩn Niên vẫn yêu mấy năm nay.
Kiều An Hạ nghĩ đến linh cảm của mình, thì lập tức hai tay hoảng sợ chống trên bồn rửa mặt, cúi đầu, nhìn rãnh nước, ngẩn người.
"Cô Kiều?"
Kiều An Hạ nghe thấy tên của mình, quay đầu, thấy là trợ lý của Lục Cẩn Niên đi ra từ phòng vệ sinh nam, cô vội vàng thu hồi vẻ mặt hoảng loạn của mình, cười cười nhìn về phía trợ lý của Lục Cẩn Niên, sau đó vừa rửa tay, vừa làm bộ như thuận miệng hỏi: "Anh trở về nội thành từ lúc nào?"
"Nội thành? Cái gì nội thành? Tôi không có đi, buổi chiều tôi ngủ trong khách sạn." Vẻ mặt trợ lý không hiểu trả lời.
"Vậy sao? Có thể là tôi nhớ nhầm." Ánh mắt Kiều An Hạ nhìn về phía trợ lý cười cười.
"Vậy không có chuyện gì nữa, tôi đi trước." Trợ lý nói.
Kiều An Hạ gật đầu, gương mặt mỉm cười nhìn trợ lý rời đi, sau đó tay phải chợt nắm chặt bồn rửa tay.
Vốn dĩ buổi chiều trợ lý không có lái xe đi ra ngoài, thế nhưng Lục Cẩn Niên lại nói với Trình Dạng rằng trợ lý lái xe của anh đi, nên anh muốn đi nhờ xe...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.