Chương 213: Nghi can có mùi yêu(1)
Diệp Phi Dạ
06/04/2016
Lúc Lục Cẩn Niên đứng dậy, ánh mắt đã đặt trên gương mặt của Kiều An Hảo,
thấy cô gái đang mở to mắt nhìn mình, anh không nhịn được dừng lại, đối
diện với ánh mắt của cô.
Không khí trong phòng trở nên mờ ám.
Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo, ánh mắt ngày càng nóng rực, trai tim Kiều An Hảo nảy lên từng hồi.
Đột nhiên, người đàn ông đưa tay, nhẹ nhàng nâng cô dậy, lông mi dài của Kiều An Hảo hơi run rẩy, không nhịn được nhắm mắt lại, sau đó cảm giác được đầu ngón tay ấm áp của anh, đụng chạm vào hai gò má của cô, nhẹ nhàng chà xát.
Lông mi chớp chớp vài cái mới ý thức được Lục Cẩn Niên đang giúp cô lau sữa còn đọng lại ở khóe miệng, cô liền mở to mắt nhìn, thấy được sự dịu dàng trong đáy mắt trong trẻo của anh: “Ngủ ngon.”
Lục Cẩn Niên nói xong, tay đặt trên đầu cô còn dừng lại hồi lâu, giống như còn muốn làm gì đó, nhưng cuối cùng đều không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng vỗ về hai cái, sau đó đứng dậy đi về phía sô pha.
Trong nháy mắt, Kiều An Hảo như cảm thấy hô hấp của mình bị dừng lại, chỉ ngốc nghếch nhìn chằm chằm trần nhà, mãi đến khi đèn trong phòng ngủ tắt đi, cô mới dừng lại, nghiêng đầu, trong ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ, nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên đang nằm trên ghế sô pha.
Sau đó, trong lòng có một cảm giác ngọt ngào khó nói thành lời, dần dần lan tỏa.
Cô kìm lòng không được chui vào trong chăn, mùi thơm ngát của anh thản nhiên vây lấy hơi thở của cô, giống như năm năm trước kia, khi ở Hàng Châu, cô cũng ngửi được mùi này khi cùng ở với anh trong một căn phòng.
Rõ ràng là đêm đã khuya, nhưng hai người đều không thấy buồn ngủ, nhưng cũng không người nào mở miệng nói gì với đối phương.
Bên trong thật yên tĩnh, dường như có thể nghe được cả tiếng hít thở của nhau, bên ngoài còn có cả âm thanh hỗn loạn của côn trùng đang kêu.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Kiều An Hảo cũng bị cơn buồn ngủ tập kích, nặng nề chìm vào trong giấc ngủ.
Lục Cẩn Niên nằm trên sô pha, nghe được tiếng thở đều đặn của cô gái kia, lúc này mới giật giật thân thể, chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh giường, chăm chú ngắm nhìn gương mặt an tĩnh đang ngủ, vẻ mặt ân cần.
Qua một lúc lâu, Lục Cẩn Niên mới vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào da thịt non mềm trên khuôn mặt của cô, sau đó cúi người xuống, hôn lên trán cô, đặt môi ở đó một lúc lâu mới lưu luyến rời đi, cầm lấy một hộp thuốc lá, đi ra khỏi phòng ngủ.
-
Sau lưng anh bị thương, qua bốn ngày, bắt đầu đóng vảy.
Trong bốn ngày này, Kiều An Hảo vẫn đều đặn ở bên cạnh anh trong biệt thự Nghi Sơn.
Bốn ngày này, hai người chỉ ngây ngốc ở chung một chỗ lâu nhất là một lần, nhưng so với quá khứ, đã nói chuyện với nhau rất nhiều.
Mãi cho đến ngày thứ năm, Lục Cẩn Niên nhận được điện thoại của trợ lý, báo cáo công ty có một hội nghị quan trọng cần anh có mặt, hai người mới lên xe rời đi,
Trong thành phố, Lục Cẩn Niên còn có xe khác, cho nên bọn họ đi xe của Kiều An Hảo trở về.
Lục Cẩn Niên chạy xe đến dưới bãi đỗ xe của Hoàn Ảnh truyền thông, hai người cùng nhau xuống xe.
Lục Cẩn Niên đưa chìa khóa xe cho Kiều An Hảo, chờ cô lái xe rời đi, mới xoay người đi vào thang máy.
Anh không để ý thấy, ở một nơi không xa bãi đỗ xe là mấy, có vài người đã trông thấy cảnh vừa rồi.
p/s (lời tác giả): rất nhiều người đã từng đọc qua đúng không? Xem lại nhé, bối cảnh là vì tai nạn của Hứa Gia Mộc, quan hệ xã hội của nhà họ Hứa lâm vào tình trạng khẩn cấp, nhà họ Hứa liền tim Lục Cẩn Niên đóng vai Hứa Gia Mộc, Lục Ảnh đế vì Kiều An Hảo mới đồng ý, Tiểu An Hảo lại vì Lục Cẩn Niên nên chấp nhận. Mặc dù cùng Lục Ảnh đế kết hôn, nhưng trên danh nghĩa, vẫn là gả cho Hứa Gia Mộc, đương nhiên là cho đến bây giờ, hai người đang dần dần thay đổi, vẫn là không có khả năng để cho bọn họ có thể tốt đẹp ngay lập tức ~ dục tốc bất đạt.
Không khí trong phòng trở nên mờ ám.
Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo, ánh mắt ngày càng nóng rực, trai tim Kiều An Hảo nảy lên từng hồi.
Đột nhiên, người đàn ông đưa tay, nhẹ nhàng nâng cô dậy, lông mi dài của Kiều An Hảo hơi run rẩy, không nhịn được nhắm mắt lại, sau đó cảm giác được đầu ngón tay ấm áp của anh, đụng chạm vào hai gò má của cô, nhẹ nhàng chà xát.
Lông mi chớp chớp vài cái mới ý thức được Lục Cẩn Niên đang giúp cô lau sữa còn đọng lại ở khóe miệng, cô liền mở to mắt nhìn, thấy được sự dịu dàng trong đáy mắt trong trẻo của anh: “Ngủ ngon.”
Lục Cẩn Niên nói xong, tay đặt trên đầu cô còn dừng lại hồi lâu, giống như còn muốn làm gì đó, nhưng cuối cùng đều không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng vỗ về hai cái, sau đó đứng dậy đi về phía sô pha.
Trong nháy mắt, Kiều An Hảo như cảm thấy hô hấp của mình bị dừng lại, chỉ ngốc nghếch nhìn chằm chằm trần nhà, mãi đến khi đèn trong phòng ngủ tắt đi, cô mới dừng lại, nghiêng đầu, trong ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ, nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên đang nằm trên ghế sô pha.
Sau đó, trong lòng có một cảm giác ngọt ngào khó nói thành lời, dần dần lan tỏa.
Cô kìm lòng không được chui vào trong chăn, mùi thơm ngát của anh thản nhiên vây lấy hơi thở của cô, giống như năm năm trước kia, khi ở Hàng Châu, cô cũng ngửi được mùi này khi cùng ở với anh trong một căn phòng.
Rõ ràng là đêm đã khuya, nhưng hai người đều không thấy buồn ngủ, nhưng cũng không người nào mở miệng nói gì với đối phương.
Bên trong thật yên tĩnh, dường như có thể nghe được cả tiếng hít thở của nhau, bên ngoài còn có cả âm thanh hỗn loạn của côn trùng đang kêu.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Kiều An Hảo cũng bị cơn buồn ngủ tập kích, nặng nề chìm vào trong giấc ngủ.
Lục Cẩn Niên nằm trên sô pha, nghe được tiếng thở đều đặn của cô gái kia, lúc này mới giật giật thân thể, chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh giường, chăm chú ngắm nhìn gương mặt an tĩnh đang ngủ, vẻ mặt ân cần.
Qua một lúc lâu, Lục Cẩn Niên mới vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào da thịt non mềm trên khuôn mặt của cô, sau đó cúi người xuống, hôn lên trán cô, đặt môi ở đó một lúc lâu mới lưu luyến rời đi, cầm lấy một hộp thuốc lá, đi ra khỏi phòng ngủ.
-
Sau lưng anh bị thương, qua bốn ngày, bắt đầu đóng vảy.
Trong bốn ngày này, Kiều An Hảo vẫn đều đặn ở bên cạnh anh trong biệt thự Nghi Sơn.
Bốn ngày này, hai người chỉ ngây ngốc ở chung một chỗ lâu nhất là một lần, nhưng so với quá khứ, đã nói chuyện với nhau rất nhiều.
Mãi cho đến ngày thứ năm, Lục Cẩn Niên nhận được điện thoại của trợ lý, báo cáo công ty có một hội nghị quan trọng cần anh có mặt, hai người mới lên xe rời đi,
Trong thành phố, Lục Cẩn Niên còn có xe khác, cho nên bọn họ đi xe của Kiều An Hảo trở về.
Lục Cẩn Niên chạy xe đến dưới bãi đỗ xe của Hoàn Ảnh truyền thông, hai người cùng nhau xuống xe.
Lục Cẩn Niên đưa chìa khóa xe cho Kiều An Hảo, chờ cô lái xe rời đi, mới xoay người đi vào thang máy.
Anh không để ý thấy, ở một nơi không xa bãi đỗ xe là mấy, có vài người đã trông thấy cảnh vừa rồi.
p/s (lời tác giả): rất nhiều người đã từng đọc qua đúng không? Xem lại nhé, bối cảnh là vì tai nạn của Hứa Gia Mộc, quan hệ xã hội của nhà họ Hứa lâm vào tình trạng khẩn cấp, nhà họ Hứa liền tim Lục Cẩn Niên đóng vai Hứa Gia Mộc, Lục Ảnh đế vì Kiều An Hảo mới đồng ý, Tiểu An Hảo lại vì Lục Cẩn Niên nên chấp nhận. Mặc dù cùng Lục Ảnh đế kết hôn, nhưng trên danh nghĩa, vẫn là gả cho Hứa Gia Mộc, đương nhiên là cho đến bây giờ, hai người đang dần dần thay đổi, vẫn là không có khả năng để cho bọn họ có thể tốt đẹp ngay lập tức ~ dục tốc bất đạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.