Chương 837: Nguy hiểm (7) f
Diệp Phi Dạ
06/07/2016
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tống Tương Tư, không nhịn được nhíu mày một cái.
Bắt đầu từ tối qua, cô gái này hình như có điểm không đúng. . . . . . Hơn nửa đêm mớ về nhà với thân thể nồng nặc mùi rượu, anh hỏi cô đã đi đâu, cô cũng im lặng, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm ngủ, anh chạm vào cô một cái liền bị cô đạp một cước xuống giường, anh còn chưa kịp tức giận thì cô đã ôm gối đi ra khỏi phòng ngủ, một mạch đi tới phòng khách, còn tiện tay khóa trái cửa lại.
Sáng nay rời giường, anh vốn tưởng rằng cô sẽ cùng mình là đi tới "bách niên hảo hợp" , kết quả là lúc anh rửa mặt xong, đi ra phòng ngủ, vừa mới chuẩn bị chào hỏi cô một câu, cô lại cầm lấy túi của mình, coi anh như không khí, một mạch đi về phía cửa chính, anh đứng ở cửa chính đá cánh cửa rồi cầm theo chìa khóa xe của anh rời đi, anh vội vã đuổi theo xuống lầu, vốn tưởng rằng cô sẽ chờ anh, không ngờ cô đã lái xe của anh đi từ khi nào, anh chỉ còn biết bắt một chiếc xe taxi đuổi theo sau. Anh lại thấy ở phía trước cửa "bách niên hảo hợp" cô bị cảnh sát giao thông chặn lại.
Thế nhưng Tống Tương Tư vẫn không có ý tuân thủ dừng xe, cứ thế đi thẳng.
Rõ ràng bãi đỗ xe cửa "bách niên hảo hợp" nhiều như vậy nhưng cô lại cố ý dừng xe trên đường lớn.
Vào trong "bách iên hảo hợp", anh cố ý ngồi ở bên cạnh cô, cùng cô nói chuyện, cô cũng bỏ mặc.
Thật ra thì nếu đổi lại ngày trước, anh sao có thể nhân nhượng cô như vậy, đừng nói tới chuyện cô có để ý anh hay không, mà điều trước tiên là anh còn chẳng thèm để ý đến cô !
Nhưng bây giờ anh tự mình đút cháo cho cô ăn, thấy cô nhanh chóng há miệng thì tâm tình có chút chuyển biến tốt, ai ngờ, đột nhiên cô lại bày ra bộ lạnh mặt, đứng dậy rời đi.
Phụ nữ...đúng là khó hiểu mà.
Hứa Gia Mộc cười một tiếng, cầm cái muỗng vừa định đem đút cho Tống Tương Tư bỏ vào miệng của mình, nhưng đưa đến khóe miệng, lại cảm thấy không nuốt nổi liền ném cái muỗng, ngồi trên ghế sa lon ngây ngẩn một hồi, cuối cùng vẫn không an tâm đành đứng dậy đi về phía toilet.
Toilet và phòng thay đồ cách nhau một hành lang, bên trong đặt một vài chiếc tủ kính lớn chứa đầy các loại trang sức.
Hứa Gia Mộc đi ngang qua một cái trong những cái tủ kia thì bước chân ngừng lại, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương màu hồng trong đó.
"Tiên sinh, ngài muốn mua nhẫn cầu hôn hay là nhẫn kết hôn?" Nhân viên phục vụ thấy Hứa Gia Mộc chăm chú nhìn hồi lâu, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.
Hứa Gia Mộc giật mình hoàn hồn, thấy Tống Tương Tư không biết lúc nào đã từ toilet đi ra ngoài, trở lại phòng thay đồ, anh nhìn nhân viên phục vụ lắc đầu một cái, liền cất bước chạy về phía toilet, dựa lưng vào tường nhà vệ sinh nam, châm một điếu thuốc.
Vừa rồi bỗng dưng trong lòng anh xuất hiện một loại kích động, muốn mua một chiếc nhẫn kia, tặng cho Tống Tương Tư. . . . . .
Thẳng thắn mà nói, từ bé đến lớn, tư tưởng về tương lai sẽ kết hôn với một người con gái có gia thế môn đăng hộ đối đã ăn sâu bén rễ trong đầu anh.
Sau khi anh và Kiều An Hảo hủy bỏ hôn ước, Hứa thị lại rơi vào trong tay Lục Cẩn Niên, lúc đó anh vẫn chưa biết mẹ mình làm rất nhiều chuyện sai trái như vậy, bối cảnh gia tộc Lâm Thiên Thiên khá tốt, mẹ anh rất thích, vâjy thì anh và Tống Tương Tư sẽ không có bất kỳ liên quan nào, tuy rằng anh cảm thấy Lâm Thiên Thiên yếu ớt quá mức, nhưng lúc đề ra lễ cưới hỏi, Lâm Thiên Thiên không cự tuyệt, vậy thì anh cần gì phải cự tuyệt.
Thật ra thì cũng không thể tính là lễ cưới, chỉ là hẹn thề bằng miệng, nghi thức đính hôn đều còn chưa tổ chức, có khi tận một tháng anh và Lâm Thiên Thiên cũng không gặp mặt nhau.
Bắt đầu từ tối qua, cô gái này hình như có điểm không đúng. . . . . . Hơn nửa đêm mớ về nhà với thân thể nồng nặc mùi rượu, anh hỏi cô đã đi đâu, cô cũng im lặng, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm ngủ, anh chạm vào cô một cái liền bị cô đạp một cước xuống giường, anh còn chưa kịp tức giận thì cô đã ôm gối đi ra khỏi phòng ngủ, một mạch đi tới phòng khách, còn tiện tay khóa trái cửa lại.
Sáng nay rời giường, anh vốn tưởng rằng cô sẽ cùng mình là đi tới "bách niên hảo hợp" , kết quả là lúc anh rửa mặt xong, đi ra phòng ngủ, vừa mới chuẩn bị chào hỏi cô một câu, cô lại cầm lấy túi của mình, coi anh như không khí, một mạch đi về phía cửa chính, anh đứng ở cửa chính đá cánh cửa rồi cầm theo chìa khóa xe của anh rời đi, anh vội vã đuổi theo xuống lầu, vốn tưởng rằng cô sẽ chờ anh, không ngờ cô đã lái xe của anh đi từ khi nào, anh chỉ còn biết bắt một chiếc xe taxi đuổi theo sau. Anh lại thấy ở phía trước cửa "bách niên hảo hợp" cô bị cảnh sát giao thông chặn lại.
Thế nhưng Tống Tương Tư vẫn không có ý tuân thủ dừng xe, cứ thế đi thẳng.
Rõ ràng bãi đỗ xe cửa "bách niên hảo hợp" nhiều như vậy nhưng cô lại cố ý dừng xe trên đường lớn.
Vào trong "bách iên hảo hợp", anh cố ý ngồi ở bên cạnh cô, cùng cô nói chuyện, cô cũng bỏ mặc.
Thật ra thì nếu đổi lại ngày trước, anh sao có thể nhân nhượng cô như vậy, đừng nói tới chuyện cô có để ý anh hay không, mà điều trước tiên là anh còn chẳng thèm để ý đến cô !
Nhưng bây giờ anh tự mình đút cháo cho cô ăn, thấy cô nhanh chóng há miệng thì tâm tình có chút chuyển biến tốt, ai ngờ, đột nhiên cô lại bày ra bộ lạnh mặt, đứng dậy rời đi.
Phụ nữ...đúng là khó hiểu mà.
Hứa Gia Mộc cười một tiếng, cầm cái muỗng vừa định đem đút cho Tống Tương Tư bỏ vào miệng của mình, nhưng đưa đến khóe miệng, lại cảm thấy không nuốt nổi liền ném cái muỗng, ngồi trên ghế sa lon ngây ngẩn một hồi, cuối cùng vẫn không an tâm đành đứng dậy đi về phía toilet.
Toilet và phòng thay đồ cách nhau một hành lang, bên trong đặt một vài chiếc tủ kính lớn chứa đầy các loại trang sức.
Hứa Gia Mộc đi ngang qua một cái trong những cái tủ kia thì bước chân ngừng lại, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương màu hồng trong đó.
"Tiên sinh, ngài muốn mua nhẫn cầu hôn hay là nhẫn kết hôn?" Nhân viên phục vụ thấy Hứa Gia Mộc chăm chú nhìn hồi lâu, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.
Hứa Gia Mộc giật mình hoàn hồn, thấy Tống Tương Tư không biết lúc nào đã từ toilet đi ra ngoài, trở lại phòng thay đồ, anh nhìn nhân viên phục vụ lắc đầu một cái, liền cất bước chạy về phía toilet, dựa lưng vào tường nhà vệ sinh nam, châm một điếu thuốc.
Vừa rồi bỗng dưng trong lòng anh xuất hiện một loại kích động, muốn mua một chiếc nhẫn kia, tặng cho Tống Tương Tư. . . . . .
Thẳng thắn mà nói, từ bé đến lớn, tư tưởng về tương lai sẽ kết hôn với một người con gái có gia thế môn đăng hộ đối đã ăn sâu bén rễ trong đầu anh.
Sau khi anh và Kiều An Hảo hủy bỏ hôn ước, Hứa thị lại rơi vào trong tay Lục Cẩn Niên, lúc đó anh vẫn chưa biết mẹ mình làm rất nhiều chuyện sai trái như vậy, bối cảnh gia tộc Lâm Thiên Thiên khá tốt, mẹ anh rất thích, vâjy thì anh và Tống Tương Tư sẽ không có bất kỳ liên quan nào, tuy rằng anh cảm thấy Lâm Thiên Thiên yếu ớt quá mức, nhưng lúc đề ra lễ cưới hỏi, Lâm Thiên Thiên không cự tuyệt, vậy thì anh cần gì phải cự tuyệt.
Thật ra thì cũng không thể tính là lễ cưới, chỉ là hẹn thề bằng miệng, nghi thức đính hôn đều còn chưa tổ chức, có khi tận một tháng anh và Lâm Thiên Thiên cũng không gặp mặt nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.