Chương 838: Nguy hiểm (8)
Diệp Phi Dạ
16/08/2016
Suy nghĩ cẩn thận, sau đó anh và Tống Tương Tư sẽ hòa hảo, cũng không quá để ý tới Lâm Thiên Thiên, ngày hôm qua cô ta chạy tới công ty tìm anh. Hôm trước anh anh bận công việc đến tận nửa đêm, lúc mở mắt ra là đã quá trưa, mắt còn ngái ngủ bỗng nhiên liền bị Lâm Thiên Thiên ôm lấy bổ nhào lên giường, áp trên người anh, hỏi anh khi nào thì bọn họ cử hành hôn lễ?
Lúc anh nghe câu đó, chẳng biết thế nào mà trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của Tống Tương Tư, chần chờ một hồi lâu, anh mới nhìn Lâm Thiên Thiên trả lời một câu như có lệ, chờ cô ta tốt nghiệp rồi nói sau.
Sau Lâm Thiên Thiên còn lải nhải nói về chuyện tổ chức hôn lễ, càng nói trong lòng anh càng như có cái gì đó bị đè nén, cuối cùng liền đẩy mạnh cô ta ra, xuống giường đi vào toilet.
Có lẽ là bắt đầu từ hôm qua, trong lòng anh bắt đầu có chút dao động.
Hôn nhân trên thương trường thật sự là một lợi thế then chốt thật sao?
Nhưng chẳng phải bố và mẹ anh là một ví dụ của bi kịch đó sao?
Mà Lục Cẩn Niên với Kiều An Hảo thì sao? Bọn họ không có tranh cãi, mỗi ngày đều rất hạnh phúc, cho dù có cãi nhau thì sau đó cũng bị cuốn đi vì hạnh phúc.
Đừng nói bọn họ, đến cả người ngoài cuộc nhìn vào đều cảm thấy hạnh phúc thay...
" Hứa tiên sinh? Ngài ở trong này làm gì vậy?" Trợ lý đẩy cửa toilet, liền nhìn thấy Hứa Gia Mộc đứng một bên thì có chút sửng sốt mở miệng hỏi.
Hứa Gia Mộc dụi tắt điếu thuốc trong tay, không nói gì, rửa sạch tay sau đó ra khỏi toilet, vừa đến cửa phòng thay đồ, anh liền thấy cánh cửa phòng thay quần áo nữ đang mở ra, Tống Tương Tư mặc một chiếc váy lụa dài màu trắng, khoác một chiếc áo khoác ở bên ngoài, tóc dài vấn cao lộ ra chiếc cổ tinh tế, từ bên trong đi ra.
Bước chân của Hứa Gia Mộc liền dừng lại, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư đang bị Kiều An Hảo với Triệu Manh vây quanh không ngớt lời khen ngợi.
Tuy chiếc váy này là trang phục của phù dâu nhưng lại khiến anh rung động từ tận sâu nơi đáy lòng.
Thậm chí trong đầu anh bây giờ đang không ngừng bắt đầu vẽ ra một Tống Tương Tư mặc áo cô dâu, so với hiện tại thì sẽ có bao nhiêu xinh đẹp động lòng người.
Tống Tương Tư là cô dâu...vậy ai sẽ là chú rể?
Tim Hứa Gia Mộc khễ đập chậm một nhịp.
Bảy năm trước, thẳng thắn mà nói thì anh cũng không hiểu vì sao năm đó lại có lòng tốt cứu Tống Tương Tư, sau đó lại xấu xa đem giữ cô ở bên người nhiều năm như vậy cũng không chịu buông ra.
Anh vẫn vẫn cảm thấy bản thân nên cứ như vậy mà kết hôn, cho nên trong bảy năm ở đây, mặc kệ anh và Tống Tương Tư đã có bao nhiêu thời gian vui vẻ khí quên ở bên nhau, từ đầu anh đã nghĩ sẽ không cùng cô kết hôn, nhưng anh lại không nghĩ tới việc cô lại sẽ đi lấy người khác.
Nhưng hiện tại, anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là cô sẽ cứ xinh đẹp như vậy mà làm cô dâu của người khác, tim anh liền như bị đâm thủng một lỗ, không ngừng co rút vì đau đớn.
"Anh Gia Mộc, anh làm gì mà ở trong này ngẩn người vậy?" giọng nói trong trẻo của Kiều An Hảo đột nhiên truyền đến, anh liền giật mình nhìn chằm chằm Tống Tương Tư.
Hứa Gia Mộc khó khăn chuyển dời tầm mắt lên trên người Tống Tương Tư: "Như thế nào?"
Lục Cẩn Niên chỉ chỉ vào mấy bộ quần áo nam trên tay nhà thiết kế, nhắc nhở: "Thử đồ."
Hứa Gia Mộc "à" một tiếng, vào phòng thay quần áo nam.
Kiều An Hạ biết hôm nay Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo đến mặc thử lễ phục, hai ngày trước mẹ cô cũng có gọi điện cho cô, nói là có đặt cho cô vài bộ quần áo, nhắc nhở cô hôm nay phải đến đây mặc thử.
Kiều An Hạ khóc tới hơn nửa đêm, ngày hôm sau tỉnh lại thì mắt đã sưng to đến không dám nhìn người khác, bản thân cô nghĩ sẽ không tới, cuối cùng do dự một chút vẫn lái xe đến đây.
Lúc anh nghe câu đó, chẳng biết thế nào mà trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của Tống Tương Tư, chần chờ một hồi lâu, anh mới nhìn Lâm Thiên Thiên trả lời một câu như có lệ, chờ cô ta tốt nghiệp rồi nói sau.
Sau Lâm Thiên Thiên còn lải nhải nói về chuyện tổ chức hôn lễ, càng nói trong lòng anh càng như có cái gì đó bị đè nén, cuối cùng liền đẩy mạnh cô ta ra, xuống giường đi vào toilet.
Có lẽ là bắt đầu từ hôm qua, trong lòng anh bắt đầu có chút dao động.
Hôn nhân trên thương trường thật sự là một lợi thế then chốt thật sao?
Nhưng chẳng phải bố và mẹ anh là một ví dụ của bi kịch đó sao?
Mà Lục Cẩn Niên với Kiều An Hảo thì sao? Bọn họ không có tranh cãi, mỗi ngày đều rất hạnh phúc, cho dù có cãi nhau thì sau đó cũng bị cuốn đi vì hạnh phúc.
Đừng nói bọn họ, đến cả người ngoài cuộc nhìn vào đều cảm thấy hạnh phúc thay...
" Hứa tiên sinh? Ngài ở trong này làm gì vậy?" Trợ lý đẩy cửa toilet, liền nhìn thấy Hứa Gia Mộc đứng một bên thì có chút sửng sốt mở miệng hỏi.
Hứa Gia Mộc dụi tắt điếu thuốc trong tay, không nói gì, rửa sạch tay sau đó ra khỏi toilet, vừa đến cửa phòng thay đồ, anh liền thấy cánh cửa phòng thay quần áo nữ đang mở ra, Tống Tương Tư mặc một chiếc váy lụa dài màu trắng, khoác một chiếc áo khoác ở bên ngoài, tóc dài vấn cao lộ ra chiếc cổ tinh tế, từ bên trong đi ra.
Bước chân của Hứa Gia Mộc liền dừng lại, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư đang bị Kiều An Hảo với Triệu Manh vây quanh không ngớt lời khen ngợi.
Tuy chiếc váy này là trang phục của phù dâu nhưng lại khiến anh rung động từ tận sâu nơi đáy lòng.
Thậm chí trong đầu anh bây giờ đang không ngừng bắt đầu vẽ ra một Tống Tương Tư mặc áo cô dâu, so với hiện tại thì sẽ có bao nhiêu xinh đẹp động lòng người.
Tống Tương Tư là cô dâu...vậy ai sẽ là chú rể?
Tim Hứa Gia Mộc khễ đập chậm một nhịp.
Bảy năm trước, thẳng thắn mà nói thì anh cũng không hiểu vì sao năm đó lại có lòng tốt cứu Tống Tương Tư, sau đó lại xấu xa đem giữ cô ở bên người nhiều năm như vậy cũng không chịu buông ra.
Anh vẫn vẫn cảm thấy bản thân nên cứ như vậy mà kết hôn, cho nên trong bảy năm ở đây, mặc kệ anh và Tống Tương Tư đã có bao nhiêu thời gian vui vẻ khí quên ở bên nhau, từ đầu anh đã nghĩ sẽ không cùng cô kết hôn, nhưng anh lại không nghĩ tới việc cô lại sẽ đi lấy người khác.
Nhưng hiện tại, anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là cô sẽ cứ xinh đẹp như vậy mà làm cô dâu của người khác, tim anh liền như bị đâm thủng một lỗ, không ngừng co rút vì đau đớn.
"Anh Gia Mộc, anh làm gì mà ở trong này ngẩn người vậy?" giọng nói trong trẻo của Kiều An Hảo đột nhiên truyền đến, anh liền giật mình nhìn chằm chằm Tống Tương Tư.
Hứa Gia Mộc khó khăn chuyển dời tầm mắt lên trên người Tống Tương Tư: "Như thế nào?"
Lục Cẩn Niên chỉ chỉ vào mấy bộ quần áo nam trên tay nhà thiết kế, nhắc nhở: "Thử đồ."
Hứa Gia Mộc "à" một tiếng, vào phòng thay quần áo nam.
Kiều An Hạ biết hôm nay Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo đến mặc thử lễ phục, hai ngày trước mẹ cô cũng có gọi điện cho cô, nói là có đặt cho cô vài bộ quần áo, nhắc nhở cô hôm nay phải đến đây mặc thử.
Kiều An Hạ khóc tới hơn nửa đêm, ngày hôm sau tỉnh lại thì mắt đã sưng to đến không dám nhìn người khác, bản thân cô nghĩ sẽ không tới, cuối cùng do dự một chút vẫn lái xe đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.