Chương 908: Sau đó (24)
Diệp Phi Dạ
03/09/2016
Editor: Maria Nyoko
Cũng là khách sạn Bốn Mùa, cũng là gian phòng này.
Chỉ là không trang hoàng như vậy.
Ngày đó cũng giống hôm nay, hắn đi trước, cô ở phía sau, hắn mang theo cô vào gian phòng.
Hắn cũng là ngồi trên ghế sa lon giống như bây giờ, xem ti vi, mà cô đứng ở cửa, băn khoăn lo lắng.
Mặc dù lúc trước hắn lấy tay giải quyết qua, cũng có mấy cô bạn gái, nhưng là, một đêm kia cũng là lần đầu tiên hắn sống chung một phòng cùng một cô gái, mặc dù thoạt nhìn hắn rất bình tĩnh, chỉ có thể chính trời mới biết, đáy lòng của hắn, có thể so với cô còn gấp hơn rất nhiều.
Một lần kia, hắn và cô cũng là tám giờ đến khách sạn, nhưng là mãi cho đến mười hai giờ đêm, hắn mới nói ngủ thôi.
Đó là một ngày kia, hắn và cô mở miệng nói câu nói đầu tiên, cô nhìn cũng không dám nhìn hắn một cái, rũ đầu gật đầu một cái, đứng ở cửa, vẫn là không có động.
Sau lại hắn đi tắm, xong, liền bò lên giường, sau đó gọi cô đi tắm, cô so với hắn chậm rất nhiều, lúc từ trong phòng tắm đi ra, y phục trên người đều mặc thật chỉnh tề, cô một bước nhỏ một bước nhỏ đến cạnh giường, hắn không biết là không có kiên nhẫn, đáy lòng lúc ấy gấp gáp, nói tóm lại hắn trong lúc bất chợt an vị đứng dậy, kéo cô ngã lên giường, thân thể cô run rẩy lợi hại, lông mi vẫn run run, cũng không dám nhìn hắn một cái.
Lúc ấy hắn chẳng hề làm gì cả, cứ như vậy ôm cô ngủ, mãi cho đến sáng ngày hôm sau, hắn mở mắt, cô gối lên cánh tay hắn, giấc ngủ rất sâu, ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất đi vào, vừa vặn rơi vào trên mặt của cô, nổi bật lên da thịt trắng nõn non nớt, mắt hắn lung lay, sau đó liền không kiềm hãm được hôn lên môi của cô.
Cô từ trong mộng thức tỉnh, khiếp đảm giơ tay lên muốn đẩy ra hắn, nhưng mới vừa đụng bờ vai của hắn, cô đã thu sức lực.
Hắn chạm vào y phục cô, từng món từng món cởi xuống, hắn nhớ ngày hôm đó, động tác rất cứng rắn, không có kỷ xảo, vừa lần đầu tiên, giằng co thật lâu, cũng không thành công, cuối cùng hắn đều gấp ra một thân mồ hôi, cảm thấy mình thật là mất mặt quá mức rồi, cứ như vậy ở trên giường lăn qua lăn lại sắp bốn giờ, rốt cuộc cô thành nữ nhân của hắn.
Hứa Gia Mộc nuốt nước miếng một cái, lấy hình ảnh kỷ niệm trong đầu mình bỏ ra, không có nhìn Tống Tương Tư đứng sau lưng, chỉ là âm điệu không lạnh không nóng hỏi một câu: "Ăn cơm tối chưa?"
Cách một đoạn thời gian rất dài, âm thanh Tống Tương Tư mới truyền đến: "Ừ, ăn."
Hứa Gia Mộc không nói chuyện nữa, nhìn chằm chằm ti vi tầm mắt lại có chút trở nên mờ mịt.
Cô ăn cơm tối chung với chồng sao? Hắn hôm nay cũng còn chưa ăn cơm đấy. . . . . .
Bên trong phòng lại an tĩnh một lát, Hứa Gia Mộc tắt TV, sau đó đứng lên, liếc mắt nhìn Tống Tương Tư còn đứng ở cửa, không có lên tiếng, thẳng đi tới phòng ngủ.
Rất nhanh Tống Tương Tư liền nghe được bên trong truyền đến tiếng nước chảy mơ hồ.
Hứa Gia Mộc rất nhanh sẽ tắm xong, hắn mặc một cái áo choàng tắm, từ trong phòng tắm ra ngoài, nhìn Tống Tương Tư một cái, sau đó chỉ chỉ phòng ngủ sau lưng chính mình, mặc dù một chữ cũng không nói, nhưng Tống Tương Tư lại hiểu ý tứ của hắn, môi cô dùng sức mấp máy, sau đó liền cất bước sát qua bên cạnh hắn đi vào phòng tắm.
Hứa Gia Mộc đợi một chút tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền đến, mới cất bước chạy hướng trước cửa sổ sát đất phòng khách, đốt một điếu thuốc, đợi đến khi hắn hút xong điếu thuốc này, tiếng nước chảy dừng lại, Hứa Gia Mộc tắt khói, nhìn đèn đóm ngoài cửa sổ leo lét một hồi, mới trở về phòng ngủ.
Cũng là khách sạn Bốn Mùa, cũng là gian phòng này.
Chỉ là không trang hoàng như vậy.
Ngày đó cũng giống hôm nay, hắn đi trước, cô ở phía sau, hắn mang theo cô vào gian phòng.
Hắn cũng là ngồi trên ghế sa lon giống như bây giờ, xem ti vi, mà cô đứng ở cửa, băn khoăn lo lắng.
Mặc dù lúc trước hắn lấy tay giải quyết qua, cũng có mấy cô bạn gái, nhưng là, một đêm kia cũng là lần đầu tiên hắn sống chung một phòng cùng một cô gái, mặc dù thoạt nhìn hắn rất bình tĩnh, chỉ có thể chính trời mới biết, đáy lòng của hắn, có thể so với cô còn gấp hơn rất nhiều.
Một lần kia, hắn và cô cũng là tám giờ đến khách sạn, nhưng là mãi cho đến mười hai giờ đêm, hắn mới nói ngủ thôi.
Đó là một ngày kia, hắn và cô mở miệng nói câu nói đầu tiên, cô nhìn cũng không dám nhìn hắn một cái, rũ đầu gật đầu một cái, đứng ở cửa, vẫn là không có động.
Sau lại hắn đi tắm, xong, liền bò lên giường, sau đó gọi cô đi tắm, cô so với hắn chậm rất nhiều, lúc từ trong phòng tắm đi ra, y phục trên người đều mặc thật chỉnh tề, cô một bước nhỏ một bước nhỏ đến cạnh giường, hắn không biết là không có kiên nhẫn, đáy lòng lúc ấy gấp gáp, nói tóm lại hắn trong lúc bất chợt an vị đứng dậy, kéo cô ngã lên giường, thân thể cô run rẩy lợi hại, lông mi vẫn run run, cũng không dám nhìn hắn một cái.
Lúc ấy hắn chẳng hề làm gì cả, cứ như vậy ôm cô ngủ, mãi cho đến sáng ngày hôm sau, hắn mở mắt, cô gối lên cánh tay hắn, giấc ngủ rất sâu, ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất đi vào, vừa vặn rơi vào trên mặt của cô, nổi bật lên da thịt trắng nõn non nớt, mắt hắn lung lay, sau đó liền không kiềm hãm được hôn lên môi của cô.
Cô từ trong mộng thức tỉnh, khiếp đảm giơ tay lên muốn đẩy ra hắn, nhưng mới vừa đụng bờ vai của hắn, cô đã thu sức lực.
Hắn chạm vào y phục cô, từng món từng món cởi xuống, hắn nhớ ngày hôm đó, động tác rất cứng rắn, không có kỷ xảo, vừa lần đầu tiên, giằng co thật lâu, cũng không thành công, cuối cùng hắn đều gấp ra một thân mồ hôi, cảm thấy mình thật là mất mặt quá mức rồi, cứ như vậy ở trên giường lăn qua lăn lại sắp bốn giờ, rốt cuộc cô thành nữ nhân của hắn.
Hứa Gia Mộc nuốt nước miếng một cái, lấy hình ảnh kỷ niệm trong đầu mình bỏ ra, không có nhìn Tống Tương Tư đứng sau lưng, chỉ là âm điệu không lạnh không nóng hỏi một câu: "Ăn cơm tối chưa?"
Cách một đoạn thời gian rất dài, âm thanh Tống Tương Tư mới truyền đến: "Ừ, ăn."
Hứa Gia Mộc không nói chuyện nữa, nhìn chằm chằm ti vi tầm mắt lại có chút trở nên mờ mịt.
Cô ăn cơm tối chung với chồng sao? Hắn hôm nay cũng còn chưa ăn cơm đấy. . . . . .
Bên trong phòng lại an tĩnh một lát, Hứa Gia Mộc tắt TV, sau đó đứng lên, liếc mắt nhìn Tống Tương Tư còn đứng ở cửa, không có lên tiếng, thẳng đi tới phòng ngủ.
Rất nhanh Tống Tương Tư liền nghe được bên trong truyền đến tiếng nước chảy mơ hồ.
Hứa Gia Mộc rất nhanh sẽ tắm xong, hắn mặc một cái áo choàng tắm, từ trong phòng tắm ra ngoài, nhìn Tống Tương Tư một cái, sau đó chỉ chỉ phòng ngủ sau lưng chính mình, mặc dù một chữ cũng không nói, nhưng Tống Tương Tư lại hiểu ý tứ của hắn, môi cô dùng sức mấp máy, sau đó liền cất bước sát qua bên cạnh hắn đi vào phòng tắm.
Hứa Gia Mộc đợi một chút tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền đến, mới cất bước chạy hướng trước cửa sổ sát đất phòng khách, đốt một điếu thuốc, đợi đến khi hắn hút xong điếu thuốc này, tiếng nước chảy dừng lại, Hứa Gia Mộc tắt khói, nhìn đèn đóm ngoài cửa sổ leo lét một hồi, mới trở về phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.