Chương 909: Sau đó [25]
Diệp Phi Dạ
03/09/2016
Edit: Hinary.
Beta: Hi
Tống Tương Tư đang sấy tóc, cô nhìn thấy anh bước vào, động tác trên tay dừng lại một chút, sau đó lại cúi đầu tiếp tục sấy tóc.
Hứa Gia Mộc đứng không nhúc nhích ở trước cửa phòng ngủ, đợi đến lúc Tống Tương Tư tắt máy sấy, anh mới chỉ tay về phía chiếc giường.
Tống Tương Tư hiểu rõ ý của anh là muốn mình lên giường trước, rõ ràng cô đã ở chung cùng anh trong tám năm, nhưng giây phút này, trong lòng cô vẫn có chút khẩn trương không nói được nên lời, cô dùng sức nắm chặt hai bàn tay lại, sau đó mới chậm chạp đi về phía chiếc giường, đến nơi, cô ngồi xuống.
Lúc này Hứa Gia Mộc mới bước chân vào phòng ngủ, anh đứng trước mặt Tống Tương Tư, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô một lúc lâu, sau đó anh cúi người xuống, đè ngã cô xuống giường.
Trong tích tắc đó, Hứa Gia Mộc cảm nhận rất rõ ràng cơ thể của Tống Tiêu Tương trở nên cứng ngắc.
Anh đã ở cùng cô tám năm, đã làm rất nhiều lần những chuyện thân mật da thịt, anh quen thuộc thân thể cô đến mức có thể nhắm mắt mà vẫn làm được chuyện đó, còn có sau này, cô cũng đã từng chủ động với anh.
Nhưng đây là lần đầu tiên, cô ở dưới thân anh, cả cơ thể đều cứng ngắc như đá.
Cô nhắm đôi mắt lại, lông mi run rẩy còn hơn lần đầu tiên của hai người bọn họ.
Hai tay cô nắm chặt chỗ nào đó trên chiếc ga trải giường dưới chăn.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm cô như vậy một lúc lâu, anh mới vươn tay, cởi ra chiếc dây lưng của áo ngủ, anh nhạy bén nhận ra cơ thể của cô càng run rẩy hơn, thậm chí hơi thở cũng đã bắt đầu rối loạn.
Dây lưng áo ngủ, bị anh chậm rãi cởi ra, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết.
Chỉ nhìn một chút thôi, đã khiến cho anh cảm nhận được thân thể mình chậm rãi biến hóa.
Anh hiểu rõ, ba năm nay anh muốn cô, thân thể anh cũng muốn cô.
Hứa Gia Mộc chậm rãi xốc chiếc áo ngủ trên người cô lên, anh nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên da thịt bóng loáng của cô, anh phát hiện cơ thể cô càng run rẩy dữ dội, động tác của anh cũng cứng đờ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đang nhắm mắt lại, cắn chặt cánh môi.
Phản ứng của cô như vậy, khiến anh không hiểu được là cô đang khẩn trương, hay là phản kháng.
Hứa Gia Mộc nhìn Tống Tương Tư một lúc, sau đó tiếp tục hôn lên da thịt của cô, anh hôn một chút rồi ngừng lại.
Mặc dù giao dịch là do cô nói ra, đêm nay là do cô cam tâm tình nguyện cho anh.
Nhưng còn anh thì sao? Mặc dù anh rất rất muốn cô, nhưng anh vẫn không có cách nào xuống tay được.
Cô đã kết hôn với người khác, cô vì muốn cứu một người đàn ông khác nên mới nằm trên giường anh, cho dù bây giờ anh và cô có phát sinh chuyện gì đi nữa, thì cô cũng không phải là của anh.
Từ lúc bên trong nhà trẻ nhìn thấy cô, mối quan hệ giữa anh và cô đã hoàn toàn chấm dứt, nhưng bản thân anh vẫn không chịu hết hi vọng.
Hứa Gia Mộc rũ mi xuống, im lặng một lúc, sau đó anh vươn tay, mặc chiếc áo ngủ lại cho cô.
Đôi mắt Tống Tương Tư khẽ chớp chớp, sau đó mở to đôi mắt nhìn Hứa Gia Mộc đang cúi đầu, thắt chiếc dây lưng áo ngủ lại cho cô.
Trong đôi mắt Tống Tương Tư hiện lên chút ngạc nhiên.
Hứa Gia Mộc vẫn như không có việc gì mà nhìn, anh chậm rãi đứng lên khỏi người cô, đứng lên trên sàn nhà: "Tiền thuê phòng của cả hai anh sẽ trả, em muốn ngày mai đi cũng được, lát nữa đi cũng tốt, tùy em."
Hứa Gia Mộc vươn tay, anh nhặt quần áo của mình lên, đi đến trước cửa phòng ngủ, Hứa Gia Mộc quay đầu nhìn Tống Tương Tư vẫn đang nằm trên giường, anh trầm ngâm một lúc rồi mở miệng: "Còn nữa, về việc hiến máu, xem như anh đang làm một việc tốt đi, không cần em phải đáp trả."
Beta: Hi
Tống Tương Tư đang sấy tóc, cô nhìn thấy anh bước vào, động tác trên tay dừng lại một chút, sau đó lại cúi đầu tiếp tục sấy tóc.
Hứa Gia Mộc đứng không nhúc nhích ở trước cửa phòng ngủ, đợi đến lúc Tống Tương Tư tắt máy sấy, anh mới chỉ tay về phía chiếc giường.
Tống Tương Tư hiểu rõ ý của anh là muốn mình lên giường trước, rõ ràng cô đã ở chung cùng anh trong tám năm, nhưng giây phút này, trong lòng cô vẫn có chút khẩn trương không nói được nên lời, cô dùng sức nắm chặt hai bàn tay lại, sau đó mới chậm chạp đi về phía chiếc giường, đến nơi, cô ngồi xuống.
Lúc này Hứa Gia Mộc mới bước chân vào phòng ngủ, anh đứng trước mặt Tống Tương Tư, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô một lúc lâu, sau đó anh cúi người xuống, đè ngã cô xuống giường.
Trong tích tắc đó, Hứa Gia Mộc cảm nhận rất rõ ràng cơ thể của Tống Tiêu Tương trở nên cứng ngắc.
Anh đã ở cùng cô tám năm, đã làm rất nhiều lần những chuyện thân mật da thịt, anh quen thuộc thân thể cô đến mức có thể nhắm mắt mà vẫn làm được chuyện đó, còn có sau này, cô cũng đã từng chủ động với anh.
Nhưng đây là lần đầu tiên, cô ở dưới thân anh, cả cơ thể đều cứng ngắc như đá.
Cô nhắm đôi mắt lại, lông mi run rẩy còn hơn lần đầu tiên của hai người bọn họ.
Hai tay cô nắm chặt chỗ nào đó trên chiếc ga trải giường dưới chăn.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm cô như vậy một lúc lâu, anh mới vươn tay, cởi ra chiếc dây lưng của áo ngủ, anh nhạy bén nhận ra cơ thể của cô càng run rẩy hơn, thậm chí hơi thở cũng đã bắt đầu rối loạn.
Dây lưng áo ngủ, bị anh chậm rãi cởi ra, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết.
Chỉ nhìn một chút thôi, đã khiến cho anh cảm nhận được thân thể mình chậm rãi biến hóa.
Anh hiểu rõ, ba năm nay anh muốn cô, thân thể anh cũng muốn cô.
Hứa Gia Mộc chậm rãi xốc chiếc áo ngủ trên người cô lên, anh nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên da thịt bóng loáng của cô, anh phát hiện cơ thể cô càng run rẩy dữ dội, động tác của anh cũng cứng đờ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đang nhắm mắt lại, cắn chặt cánh môi.
Phản ứng của cô như vậy, khiến anh không hiểu được là cô đang khẩn trương, hay là phản kháng.
Hứa Gia Mộc nhìn Tống Tương Tư một lúc, sau đó tiếp tục hôn lên da thịt của cô, anh hôn một chút rồi ngừng lại.
Mặc dù giao dịch là do cô nói ra, đêm nay là do cô cam tâm tình nguyện cho anh.
Nhưng còn anh thì sao? Mặc dù anh rất rất muốn cô, nhưng anh vẫn không có cách nào xuống tay được.
Cô đã kết hôn với người khác, cô vì muốn cứu một người đàn ông khác nên mới nằm trên giường anh, cho dù bây giờ anh và cô có phát sinh chuyện gì đi nữa, thì cô cũng không phải là của anh.
Từ lúc bên trong nhà trẻ nhìn thấy cô, mối quan hệ giữa anh và cô đã hoàn toàn chấm dứt, nhưng bản thân anh vẫn không chịu hết hi vọng.
Hứa Gia Mộc rũ mi xuống, im lặng một lúc, sau đó anh vươn tay, mặc chiếc áo ngủ lại cho cô.
Đôi mắt Tống Tương Tư khẽ chớp chớp, sau đó mở to đôi mắt nhìn Hứa Gia Mộc đang cúi đầu, thắt chiếc dây lưng áo ngủ lại cho cô.
Trong đôi mắt Tống Tương Tư hiện lên chút ngạc nhiên.
Hứa Gia Mộc vẫn như không có việc gì mà nhìn, anh chậm rãi đứng lên khỏi người cô, đứng lên trên sàn nhà: "Tiền thuê phòng của cả hai anh sẽ trả, em muốn ngày mai đi cũng được, lát nữa đi cũng tốt, tùy em."
Hứa Gia Mộc vươn tay, anh nhặt quần áo của mình lên, đi đến trước cửa phòng ngủ, Hứa Gia Mộc quay đầu nhìn Tống Tương Tư vẫn đang nằm trên giường, anh trầm ngâm một lúc rồi mở miệng: "Còn nữa, về việc hiến máu, xem như anh đang làm một việc tốt đi, không cần em phải đáp trả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.