Chương 708: Scandal (4)
Diệp Phi Dạ
21/07/2016
Mặc dù Triệu Manh
cũng rất tức giận, nhưng thân là người trong cuộc tất nhiên Kiều An Hảo
mới là người khó vượt qua nhất, vì vậy Triệu Manh liền cố nén tức giận
khuyên Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, mấy ngày trước ở tổ diễn ‘ vừa thấy đã
yêu’, ảnh Lục đế đối với Lâm Thi Ý như vậy, nhất định cô ta rất tức
giận, vậy mà cậu còn để cô ta thấy thoải mái mà cho cô ta nhảy lên lưng
hai lần?"
Trong lúc nói chuyện Triệu Manh rất thích nói lạc đề, nửa đoạn đầu rõ ràng làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu, thậm chí Kiều An Hảo còn rất phối hợp gật đầu một cái, cầm đũa lên chuẩn bị gắp thức ăn.
Vậy mà vừa mới ăn hai miếng cá sống, Triệu Manh liền bổ sung: "Kiều Kiều, cậu thử nghĩ xem, dường như người bạn trai kia của Lâm Thi Ý là kẻ rất có tiền, cũng đã cầu hôn với cô ta rồi, chiếc nhẫn có viên kim cương to như trứng bồ câu trên tay cô ta cũng coi như là minh chứng cho điều đó.”
Kiều An Hảo không có nhẫn kết hôn, tâm tình liền có chút mất mát, dường như hoàn toàn rơi xuống đáy vực rồi.
Đừng nói đến nhẫn kim cương to như quả trứng bồ câu, ngay cả 100 đồng tiền Tiểu Ngân khâu*, cô cũng không có. . . . .
(* đồng tiền xu màu bạc. Chắc theo tục lệ của Trung Quốc thì đây là sính lễ khi tổ chức hôn lễ.)
Kiều An Hảo ngây ngẩn một chút, sau đó liền ủ rũ cúi đầu buông đũa xuống.
Lúc này Triệu Manh mới ý thức được là mình đã lỡ miệng, vội vàng im lặng, cẩn thận nhìn Kiều An Hảo trước mặt, lúc đang chuẩn bị mở miệng lại bị tiếng điện thoại của Kiều An Hảo đột nhiên vang lên cắt ngang.
"Ai gọi vậy?" Triệu Manh hỏi một câu nhưng lại thấy Kiều An Hảo không có chút phản ứng nào liền tò mò nâng cằm lên, thấy trên màn hình hiện lên ba chữ "Lục Cẩn Niên" thì mừng rỡ, vội lên tiếng nhắc nhở: "Ảnh Lục đế gọi điện thoại tới à, không phải cậu đã chờ suốt cả buổi sáng rồi sao? Mau nghe máy đi."
Kiều An Hảo chống cằm, không nhanh không chậm lắc nhẹ đầu, liếc mắt nhìn cuộc gọi đến đang hiển thị trên màn hình, sau đó chậm rãi vươn tay.
Triệu Manh nghĩ Kiều An Hảo sẽ nhận điện thoại, nói chuyện với bộ dạng giống như trước kia, liền cầm đũa gắp thức ăn một cách thèm thuồng.
Nhưng Triệu Manh còn chưa kịp bỏ thức ăn vào miệng đã thấy ngón tay Kiều An Hảo quẹt nhẹ một cái, không phải nghe điện thoại, mà là ngắt điện thoại.
Tay Triệu Manh khẽ run rẩy, thức ăn từ trên đũa rơi vào trong ly trà trước mặt, cô vừa kêu nhân viên phục vụ đổi lại ly trà mới, vừa hỏi: "Kiều Kiều, sao cậu không nghe điện thoại?"
Cô vừa dứt lời, Lục Cẩn Niên lại gọi tới lần nữa, lần này tiếng chuông vừa mới bắt đầu kêu đã bị Kiều An Hảo tắt ngay lập tức.
"Rõ ràng là chờ điện thoại của người ta cả ngày, đến lúc người ta gọi tới lại giả bộ kiêu ngạo trong khi rõ ràng là rất muốn nhận, cố. . . . . . Cái này gọi là cái gì nhỉ?"
Trong quá trình Triệu Manh đang suy nghĩ ra từ để nói thì Kiều An Hảo lại một lần nữa cúp điện thoại của Lục Cẩn Niên.
"Tớ nhớ ra rồi, cái đó là miệng nói không cần nhưng thân thể mới là thành thực nhất. . . . . ."
Theo giọng nói của Triệu Manh, lần này điện thoại của Lục Cẩn Niên vừa đến, còn chưa có lấy một tiếng chuông đã bị Kiều An Hảo nhanh chóng tắt luôn.
Dọc quá trình ngồi máy bay trở về nước, tâm tình Lục Cẩn Niên vui vẻ, anh đã không nghỉ ngơi một thời gian khá dài rồi, còn cộng thêm khoảng mười lăm tiếng phấn chấn đến không ngủ được trong quá trình bay nữa..
Lúc đặt chân xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh, Lục Cẩn Niên cầm lấy hành lý, tức tốc chạy tới bãi đậu xe, trở về Cẩm Tú viên.
Lúc này là mười một giờ rưỡi sáng, anh hiểu rất rõ Kiều An Hảo, tối hôm qua cô ngủ trễ như vậy, e là giờ này cô vừa tỉnh hoặc là vẫn chưa thể dậy nổi.
Trong lúc nói chuyện Triệu Manh rất thích nói lạc đề, nửa đoạn đầu rõ ràng làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu, thậm chí Kiều An Hảo còn rất phối hợp gật đầu một cái, cầm đũa lên chuẩn bị gắp thức ăn.
Vậy mà vừa mới ăn hai miếng cá sống, Triệu Manh liền bổ sung: "Kiều Kiều, cậu thử nghĩ xem, dường như người bạn trai kia của Lâm Thi Ý là kẻ rất có tiền, cũng đã cầu hôn với cô ta rồi, chiếc nhẫn có viên kim cương to như trứng bồ câu trên tay cô ta cũng coi như là minh chứng cho điều đó.”
Kiều An Hảo không có nhẫn kết hôn, tâm tình liền có chút mất mát, dường như hoàn toàn rơi xuống đáy vực rồi.
Đừng nói đến nhẫn kim cương to như quả trứng bồ câu, ngay cả 100 đồng tiền Tiểu Ngân khâu*, cô cũng không có. . . . .
(* đồng tiền xu màu bạc. Chắc theo tục lệ của Trung Quốc thì đây là sính lễ khi tổ chức hôn lễ.)
Kiều An Hảo ngây ngẩn một chút, sau đó liền ủ rũ cúi đầu buông đũa xuống.
Lúc này Triệu Manh mới ý thức được là mình đã lỡ miệng, vội vàng im lặng, cẩn thận nhìn Kiều An Hảo trước mặt, lúc đang chuẩn bị mở miệng lại bị tiếng điện thoại của Kiều An Hảo đột nhiên vang lên cắt ngang.
"Ai gọi vậy?" Triệu Manh hỏi một câu nhưng lại thấy Kiều An Hảo không có chút phản ứng nào liền tò mò nâng cằm lên, thấy trên màn hình hiện lên ba chữ "Lục Cẩn Niên" thì mừng rỡ, vội lên tiếng nhắc nhở: "Ảnh Lục đế gọi điện thoại tới à, không phải cậu đã chờ suốt cả buổi sáng rồi sao? Mau nghe máy đi."
Kiều An Hảo chống cằm, không nhanh không chậm lắc nhẹ đầu, liếc mắt nhìn cuộc gọi đến đang hiển thị trên màn hình, sau đó chậm rãi vươn tay.
Triệu Manh nghĩ Kiều An Hảo sẽ nhận điện thoại, nói chuyện với bộ dạng giống như trước kia, liền cầm đũa gắp thức ăn một cách thèm thuồng.
Nhưng Triệu Manh còn chưa kịp bỏ thức ăn vào miệng đã thấy ngón tay Kiều An Hảo quẹt nhẹ một cái, không phải nghe điện thoại, mà là ngắt điện thoại.
Tay Triệu Manh khẽ run rẩy, thức ăn từ trên đũa rơi vào trong ly trà trước mặt, cô vừa kêu nhân viên phục vụ đổi lại ly trà mới, vừa hỏi: "Kiều Kiều, sao cậu không nghe điện thoại?"
Cô vừa dứt lời, Lục Cẩn Niên lại gọi tới lần nữa, lần này tiếng chuông vừa mới bắt đầu kêu đã bị Kiều An Hảo tắt ngay lập tức.
"Rõ ràng là chờ điện thoại của người ta cả ngày, đến lúc người ta gọi tới lại giả bộ kiêu ngạo trong khi rõ ràng là rất muốn nhận, cố. . . . . . Cái này gọi là cái gì nhỉ?"
Trong quá trình Triệu Manh đang suy nghĩ ra từ để nói thì Kiều An Hảo lại một lần nữa cúp điện thoại của Lục Cẩn Niên.
"Tớ nhớ ra rồi, cái đó là miệng nói không cần nhưng thân thể mới là thành thực nhất. . . . . ."
Theo giọng nói của Triệu Manh, lần này điện thoại của Lục Cẩn Niên vừa đến, còn chưa có lấy một tiếng chuông đã bị Kiều An Hảo nhanh chóng tắt luôn.
Dọc quá trình ngồi máy bay trở về nước, tâm tình Lục Cẩn Niên vui vẻ, anh đã không nghỉ ngơi một thời gian khá dài rồi, còn cộng thêm khoảng mười lăm tiếng phấn chấn đến không ngủ được trong quá trình bay nữa..
Lúc đặt chân xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh, Lục Cẩn Niên cầm lấy hành lý, tức tốc chạy tới bãi đậu xe, trở về Cẩm Tú viên.
Lúc này là mười một giờ rưỡi sáng, anh hiểu rất rõ Kiều An Hảo, tối hôm qua cô ngủ trễ như vậy, e là giờ này cô vừa tỉnh hoặc là vẫn chưa thể dậy nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.