Chương 663: Tin nhắn trong điện thoại (13)
Diệp Phi Dạ
20/07/2016
"Dù sao bạn trai của Lâm Thi Ý có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, chứng minh vẫn còn có chút khả năng..."
"Vấn đề là năng lực của bạn trai cô ấy mà sao em quan tâm đến vậy?" Lục Cẩn Niên gắp một miếng thịt bò, vừa trêu chọc, vừa thoải mái nói, cắt đứt lời Kiều An Hảo, khiến cho nửa câu sau mà cô muốn nói "Lỡ như trên thương trường gây thêm thù oán cho anh thì làm sao bây giờ" nghẹn cứng ở cổ họng.
Kiều An Hảo nuốt ngụm nước miếng, nhìn Lục Cẩn Niên chằm chằm gần năm giây, mới hiểu được ý tứ trong lời nói vừa nãy, đột nhiên ánh mắt trở nên sáng óng ánh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp tới gần: "Lục Cẩn Niên, không phải anh đang ghen đó chứ?"
Lục Cẩn Niên đem tầm mắt từ miếng thịt bò đến trên mặt Kiều An Hảo, không nóng không lạnh trừng mắt liếc nhìn cô: "Em thấy hạng đàn ông coi trọng loại đàn bà như cô Lâm đó xứng cho anh ghen à?"
Ôi trời...rõ ràng là người ta đang trừng mắt, thế mà mình còn bị trừng đến tâm tình tốt lên là sao?
Mặt mày Kiều An Hảo vui vẻ, bởi vì ăn ớt nên môi đặc biệt đỏ hồng hơi vểnh lên: "Rõ rành là anh đang ghen mà, vì em nói bạn trai cô ta có năng lực mới ăn..."
Chữ "dấm chua" của Kiều An Hảo còn chưa kịp nói, Lục Cẩn Niên trực tiếp nhét miếng thịt bò vào miệng cô, lại một lần nữa ngăn lại lời nói của cô.
Kiều An Hảo nuốt miếng thịt bò, thì thấy gương mặt trắng nõn của Lục Cẩn Niên có hơi ửng đỏ, cô nhịn không được ha ha cười, kết quả nhận lấy ánh nhìn chằm chằm càng áp lực của anh, cô vội vàng cắn khóe môi, ngưng cười, nhưng mắt híp lại cong thành hình trăng lưỡi liềm, cô như vậy, thoạt nhìn sống động mê người, khiến cho Lục Cẩn Niên không nhịn được phải quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt càng đỏ, trở nên rõ ràng hơn.
Bất quá, cho dù chuyện lúc nãy Lục Cẩn Niên đã bảo đảm rằng không hề để ý, đáy lòng của Kiều An Hảo vẫn có chút không xác định, lo rằng Lục Cẩn Niên bởi vì mình nói những lời này, sẽ có thành kiến với mình, cho nên ăn xong một con tôm cuối cùng trong chén, vẫn khôn khéo hỏi: "Lục Cẩn Niên, lúc chiều có phải em hơi quá đáng không?"
Lục Cẩn Niên lột xong con tôm cuối, nhét vào miệng Kiều An Hảo, lấy khăn tay ra, từ từ lau tay, miệng thì nói, giọng điệu nhẹ nhàng xen lẫn sự dung túng và sủng nịch: "Anh không ngại em càng quá đáng."
Anh thật sự không ngại em càng quá đáng.
Ngược lại, anh càng thích em quá đáng như vậy.
Anh yêu em, anh thích em, anh muốn cả đời ở với em...Đây là lời yêu thương đau khổ triền miên nhất trong cuộc sống, tùy tiện nói ra một câu, cũng có thể khiến người ta cảm động.
Nhưng Lục Cẩn Niên lại nói: "Anh không ngại em càng quá đáng."
Kiều An Hảo nghĩ, đây tuyệt đối không phải là lời nói ngon ngọt, nhưng là câu nói tốt nhất, ấm áp nhất mà cô nghe được trên thế giới này.
Tuy rằng cô không tin vào lời của Lâm Thi Ý, thế nhưng vẫn bị câu nói "Kết hôn, ngay cả nhẫn cưới anh ta cũng chưa mua cho cô?" của Lâm Thi Ý, đã đâm vào nơi mềm mại nhất trong trái tim cô.
Suốt đoạn đường đi từ khi rời khỏi trường quay, dưới đáy lòng cô vẫn luôn tự nói với mình, Lâm Thi Ý muốn nhìn mình khổ sở, thì mình càng không thể khổ sở, bằng không sẽ rơi vào tính toán của cô ta.
Huống chi, không phải chỉ là nhẫn cưới thôi sao?
"Vấn đề là năng lực của bạn trai cô ấy mà sao em quan tâm đến vậy?" Lục Cẩn Niên gắp một miếng thịt bò, vừa trêu chọc, vừa thoải mái nói, cắt đứt lời Kiều An Hảo, khiến cho nửa câu sau mà cô muốn nói "Lỡ như trên thương trường gây thêm thù oán cho anh thì làm sao bây giờ" nghẹn cứng ở cổ họng.
Kiều An Hảo nuốt ngụm nước miếng, nhìn Lục Cẩn Niên chằm chằm gần năm giây, mới hiểu được ý tứ trong lời nói vừa nãy, đột nhiên ánh mắt trở nên sáng óng ánh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp tới gần: "Lục Cẩn Niên, không phải anh đang ghen đó chứ?"
Lục Cẩn Niên đem tầm mắt từ miếng thịt bò đến trên mặt Kiều An Hảo, không nóng không lạnh trừng mắt liếc nhìn cô: "Em thấy hạng đàn ông coi trọng loại đàn bà như cô Lâm đó xứng cho anh ghen à?"
Ôi trời...rõ ràng là người ta đang trừng mắt, thế mà mình còn bị trừng đến tâm tình tốt lên là sao?
Mặt mày Kiều An Hảo vui vẻ, bởi vì ăn ớt nên môi đặc biệt đỏ hồng hơi vểnh lên: "Rõ rành là anh đang ghen mà, vì em nói bạn trai cô ta có năng lực mới ăn..."
Chữ "dấm chua" của Kiều An Hảo còn chưa kịp nói, Lục Cẩn Niên trực tiếp nhét miếng thịt bò vào miệng cô, lại một lần nữa ngăn lại lời nói của cô.
Kiều An Hảo nuốt miếng thịt bò, thì thấy gương mặt trắng nõn của Lục Cẩn Niên có hơi ửng đỏ, cô nhịn không được ha ha cười, kết quả nhận lấy ánh nhìn chằm chằm càng áp lực của anh, cô vội vàng cắn khóe môi, ngưng cười, nhưng mắt híp lại cong thành hình trăng lưỡi liềm, cô như vậy, thoạt nhìn sống động mê người, khiến cho Lục Cẩn Niên không nhịn được phải quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt càng đỏ, trở nên rõ ràng hơn.
Bất quá, cho dù chuyện lúc nãy Lục Cẩn Niên đã bảo đảm rằng không hề để ý, đáy lòng của Kiều An Hảo vẫn có chút không xác định, lo rằng Lục Cẩn Niên bởi vì mình nói những lời này, sẽ có thành kiến với mình, cho nên ăn xong một con tôm cuối cùng trong chén, vẫn khôn khéo hỏi: "Lục Cẩn Niên, lúc chiều có phải em hơi quá đáng không?"
Lục Cẩn Niên lột xong con tôm cuối, nhét vào miệng Kiều An Hảo, lấy khăn tay ra, từ từ lau tay, miệng thì nói, giọng điệu nhẹ nhàng xen lẫn sự dung túng và sủng nịch: "Anh không ngại em càng quá đáng."
Anh thật sự không ngại em càng quá đáng.
Ngược lại, anh càng thích em quá đáng như vậy.
Anh yêu em, anh thích em, anh muốn cả đời ở với em...Đây là lời yêu thương đau khổ triền miên nhất trong cuộc sống, tùy tiện nói ra một câu, cũng có thể khiến người ta cảm động.
Nhưng Lục Cẩn Niên lại nói: "Anh không ngại em càng quá đáng."
Kiều An Hảo nghĩ, đây tuyệt đối không phải là lời nói ngon ngọt, nhưng là câu nói tốt nhất, ấm áp nhất mà cô nghe được trên thế giới này.
Tuy rằng cô không tin vào lời của Lâm Thi Ý, thế nhưng vẫn bị câu nói "Kết hôn, ngay cả nhẫn cưới anh ta cũng chưa mua cho cô?" của Lâm Thi Ý, đã đâm vào nơi mềm mại nhất trong trái tim cô.
Suốt đoạn đường đi từ khi rời khỏi trường quay, dưới đáy lòng cô vẫn luôn tự nói với mình, Lâm Thi Ý muốn nhìn mình khổ sở, thì mình càng không thể khổ sở, bằng không sẽ rơi vào tính toán của cô ta.
Huống chi, không phải chỉ là nhẫn cưới thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.