Hôn Trộm 55 Lần

Chương 662: Tin nhắn trong điện thoại (10) (11) (12)

Diệp Phi Dạ

20/07/2016

Kiều An Hảo làm như không nhìn thấy, điềm nhiên như không nghiêm túc chăm chỉ lau sạch ngón tay của mình, sau đó kéo cửa đi ra ngoài.

Thẳng đến khi cửa toilet truyền đến tiếng đóng cửa, sự không cam lòng trong mắt Lâm Thi Ý mới tiêu tán đi, thay vào đó là nước mắt chảy dài.

Trước kia, cô không phục Kiều An Hảo là vì có Lục Cẩn Niên ở đây, mỗi lần cô đối nghịch với Kiều An Hảo đều dẫn đến kết cục rất bi thảm. Hiện tại cô và Kiều An Hảo cùng ở trong một tổ làm phim, lần này sở dĩ cô làm như vậy với Kiều An Hảo chẳng qua chỉ là vì cô nghe nói Lục Cẩn Niên đã rời khỏi Bắc Kinh, nhưng nào ngờ lại giống như trước đây, một lần nữa tự bê đá đập vào chân mình.

Không phải nói Lục Cẩn Niên biến mất rồi sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này?

Ấn đường Lâm Thi Ý bỗng chau lại, nhớ lại ngày hôm qua lúc cô và bạn trai đến khách sạn Bốn Mùa mướn phòng thì nhìn thấy bóng dáng một người rất giống Lục Cẩn Niên, đi cùng một người phụ nữ nước ngoài vào một căn phòng... Lúc ấy cô cho rằng có người có bóng lưng giống Lục Cẩn Niên, bây giờ nghĩ lại, thật sự chính là Lục Cẩn Niên rồi...

Kiều An Hảo từ trong phòng rửa tay đi ra, lúc trở lại phòng hóa trang Lục Cẩn Niên đã không còn ở đó, cô xách túi của mình lên chuẩn bị đi ra ngoài tìm Lục Cẩn Niên thì đúng lúc có một cô gái nhỏ mười tám tuổi tò mò ngẩng đầu lên, gọi cô một tiếng "Chị An Hảo", tám với cô một vấn đề: "Anh Lục thật sự là bạn trai của chị An Hảo sao?"

Bởi vì Lục Cẩn Niên chờ Kiều An Hảo có hơi lâu nên đi ra ngoài hút điếu thuốc, khi anh quay trở lại phòng hóa trang, vừa đẩy cửa được nửa thì nghe thấy bên trong có người hỏi Kiều An Hảo vấn đề này, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, bước chân bỗng ngừng lại ở cửa, ánh mắt bình tĩnh dừng trên mặt Kiều An Hảo.

Hôm nay vốn là Triệu Manh tranh cãi với Lâm Thi Ý nên cô mới gọi Lục Cẩn Niên tới, hoặc nhiều hoặc ít cũng phải nói cho mọi người biết quan hệ không bình thường giữa mình và Lục Cẩn Niên.

Cô và Lục Cẩn Niên kết hôn hơn mười ngày, anh chưa từng nói muốn công khai quan hệ của hai người nên cô cũng không dám tự ý công khai.

Lúc này đột nhiên có người hỏi mình vấn đề này, cô nên trả lời thế nào đây?

Kiều An Hảo trầm tư một lát, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, nói: "Không phải."

Lục Cẩn Niên đứng ở ngoài cửa, tay chợt nắm thành quyền, trái tim bỗng rơi vào trong thung lũng.

Kiều An Hảo cười nhẹ với cô gái nhỏ trong phòng, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Lục Cẩn Niên không phải là bạn trai của tôi, anh ấy là chồng tôi."

Rõ ràng là sự thật, sao cô nói lại chột dạ như thế chứ? Lục Cẩn Niên biết được anh có giận cô hay không?

Lục Cẩn Niên vốn mất mát khổ sở, trái tim đột nhiên run lên.

Anh thật sự không ngờ tới, cô lại nói như vậy.



Sở dĩ anh vẫn chưa công khai quan hệ của bọn họ là vì anh không xác định được suy nghĩ của cô, nhưng hôm nay, cô gọi anh tới để khoe khoang, thoải mái thừa nhận với người khác anh là chồng của cô... Chẳng lẽ cô thật sự thích anh?

Lục Cẩn Niên cảm thấy tốc độ tim đập của mình bắt đầu tăng nhanh, anh nhìn qua khe cửa thấy Kiều An Hảo vẫn đang nói chuyện với cô gái nhỏ kia, anh không quấy rầy cô, chỉ đợi cô ở bên ngoài.

Kiều An Hảo sợ Lục Cẩn Niên đợi mình lây nên chào tạm biệt cô gái đó rồi đi ra cửa, nhưng mới đi được vài bước đột nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói gọi cô: "Kiều An Hảo."

Kiều An Hảo dừng chân, Lâm Thi Ý gọi cô làm gì?

Cô nghĩ đến Lục Cẩn Niên vẫn còn đợi mình ở bên ngoài, nhất thời có chút lười dây dưa với Lâm Thi Ý, vì vậy trực tiếp xem nhẹ tiếp tục bước đi.

"Kiều An Hảo!" Lâm Thi Ý lại cất cao giọng hô lên, sau đó Kiều An Hảo nghe thấy âm thanh giày cao gót vang lên ở phía sau, lúc tay cô còn chưa kéo cửa thì Lâm Thi Ý đã cướp trước một bước ngăn trước mặt cô.

Sắc mặt cô ta có vẻ cũng không tốt, bởi vì đã khóc nên viền mắt hơi hồng lên.

Kiều An Hảo bị Lâm Thi Ý quấy rối có chút buồn bực, lúc mở miệng, giọng điệu không hề có ý tốt gì: "Lâm Thi Ý, rốt cuộc cô muốn như thế nào? Chẳng lẽ vừa rồi cô cảm thấy mình vẫn chưa đủ khó chịu..."

"Kiều An Hảo, cô đừng ở trước mặt tôi dùng điệu bộ tài trí hơn người này nói chuyện với tôi!" Lâm Thi Ý lạnh lùng cắt ngang lời Lâm Thi Ý, sau đó nhếch đôi môi đỏ mang theo vài phần đùa cợt tiến đến bên tai Kiều An Hảo, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe nói rõ mục đích cô ta gọi cô lại: "Cô yên tâm, tôi gọi cô lại vốn chẳng phải để cãi nhau, tôi gọi cô lại là muốn nói cho cô biết, cái người mới giúp cô hả giận, cái người được gọi là người đàn ông của cô, Lục Cẩn Niên, cô thật sự cho rằng anh ta toàn tâm toàn ý kiên trinh không đổi với cô sao?"

Thần sắc trong mắt Kiều An Hảo hơi lạnh lại, cánh môi giật giật, muốn phản bác lại Lâm Thi Ý đôi câu nhưng cô ta không hề cho cô chút cơ hội mở miệng nói chuyện, giảm thấp âm thanh tiếp tục nói: "Nói thật cho cô biết, tối qua lúc mười hai giờ tôi đến khách sạn Bốn Mùa, nhìn thấy Lục Cẩn Niên đi cùng một cô gái nước ngoài xinh đẹp vào khách sạn Bốn Mùa, hơn nữa anh ta và cô gái kia còn vào cùng một phòng, hai người ở trong phòng rất lâu cũng không thấy đi ra... Kiều An Hảo, cô nam quả nữ đêm hôm khuya khoắt cùng chung một phòng, cô cho rằng bọn họ sẽ không phát sinh chuyện gì ở trong phòng sao? Quan trọng hơn là, cả buổi tối người đàn ông của cô không ở bên cạnh cô, mà ở bên cạnh cô gái khác?"

Lâm Thi Ý cười khẽ một tiếng: "Kiều An Hảo, không phải cô dựa vào Lục Cẩn Niên mới kiêu ngạo như vậy sao? Nếu không có anh ta, cô cho rằng mình là cái thá gì? Chỉ có điều, theo tôi thấy, dường như người đàn ông này cô cũng không nắm được nha!"

Lâm Thi Ý nói xong, liền nhìn lướt qua hai bàn tay trắng nõn của Kiều An Hảo, lại nói: "Vừa rồi cô nói với người khác, Lục Cẩn Niên là chồng của cô? Các người kết hôn rồi? Kết hôn mà ngay cả nhẫn anh ta cũng không mua cho cô?"

Kiều An Hảo bị Lâm Thi Ý nói theo bản năng giấu tay ra sau túi của mình, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt: "Nói xong chưa? Nếu nói xong rồi thì mời cô nhường đường."

Tựa như Lâm Thi Ý không ngờ Kiều An Hảo lại có phản ứng này, đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó mới hỏi: "Cô không tin lời tôi?"

"Lâm Thi Ý, cô không thấy cô hỏi câu này rất ngớ ngẩn à?" Kiều An Hảo làm như mình nghe được một câu chuyện cười, đột nhiên nghẹn ngào bật cười, sau đó quay đầu nhìn Lâm Thi Ý từ trên xuống dưới: "Khắp người cô có chỗ nào khiến tôi tin tưởng chứ?"



Nói xong, Kiều An Hảo trực tiếp đi vòng qua Lâm Thi Ý, vươn tay ra kéo cánh cửa phòng hóa trang.

Lâm Thi Ý bị câu nói kia của Kiều An Hảo làm cho sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cô ta hơi nâng cằm lên, xoay người lại, cố ý nói to lại nhấn mạnh với Kiều An Hảo đang chuẩn bị rời đi: "À, đúng rồi, Kiều An Hảo, vừa rồi tôi quên nói cho cô biết, phòng bọn họ thuê trong khách sạn Bốn Mùa là phòng 1002, phòng Tổng thống."

Tay Kiều An Hảo cầm khóa cửa hơi run lên một cái, nhưng bóng lưng lại thoạt nhìn rất bình tĩnh, dường như lời của Lâm Thi Ý vốn không phải nói với mình, tư thế chân thành rời đi, lưu lại một loạt tiếng giày cao gót "cộc cộc".

Đi ra khỏi studio đã là giờ cơm tối, trên đường về Cẩm Tú viên đúng lúc đi ngang qua một nhà hàng Quảng Đông, Lục Cẩn Niên trực tiếp lái xe rẽ vào trong.

Đồ ăn Lục Cẩn Niên gọi đều là món thanh đạm.

Tốc độ nhà hàng mang thức ăn lên rất nhanh, trước khi ăn cơm, Lục Cẩn Niên còn tự mình rút khăn ướt cho Kiều An Hảo, trong quá trình ăn cơm, lúc đầu Lục Cẩn Niên thường gắp vài món cho Kiều An Hảo, về sau Lục Cẩn Niên gần như không ăn cơm, cả quá trình đều lo cho Kiều An Hảo, Kiều An Hảo để đũa xuống, anh lập tức đưa khăn giấy ra, lúc Kiều An Hảo uống xong ly trà, anh sẽ lập tức rót đầy ly, hai mắt Kiều An Hảo nghía cái dĩa một cái, anh liền gắp đồ ăn đưa tới, còn mấy món như tôm cá, anh đều lóc hết vỏ và xương ra, chỉ chừa lại thịt đưa cho cô.

Từ khi Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên nhận giấy chứng nhận kết hôn cho tới nay, trong nhiều ngày qua, một ngày ba bữa đều ăn cùng nhau, nhưng tối nay Lục Cẩn Niên không những kéo ghế ra, đưa khăn giấy qua, rót trà nước, tất cả đều ân cần niềm nở hơn mấy bữa trước.

Kiều An Hảo nhai tôm Lục Cẩn Niên vừa mới bóc vỏ đưa qua, không nhịn được ngước mắt lên, quan sát hai mắt Lục Cẩn Niên đang rót trà cho mình, anh vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng nhưng hàng mi nét mày giãn ra đã nói cho Kiều An Hảo biết, tối nay sau khi rời khỏi studio, dường như tâm trạng của Lục Cẩn Niên vô cùng tốt.

Nhưng trong studio, rõ ràng cô đã lợi dụng anh nha...

Vừa nghĩ đến đây, Kiều An Hảo liền nghĩ đến những lời khoác lác kia Triệu Manh, khuôn mặt nhỏ lập tức nóng lên.

Triệu Manh không chút suy nghĩ tuỳ tiện khoe khoang đã đành, cô thuật lại cho anh, anh lại làm được những điều kia.

Đặc biệt là muốn ngừng quay "Vừa gặp đã yêu" tám tháng, còn có bạn trai của Lâm Thi Ý có thể đầu tư thêm nhiều tiền như vậy chắc hẳn có địa vị không nhỏ, vậy mà Lục Cẩn Niên ngay cả hỏi cũng không hỏi người đó là ai, chỉ dựa vào một câu của cô, nói ngừng quay là ngừng quay... Sự tùy hứng cùng kích thích của cô có thể gây rắc rối cho Lục Cẩn Niên không?

Kiều An Hảo có chút chột dạ trong lòng, không nhịn được nữa cúi đầu xuống, kết quả nhìn thấy trong chén của mình lại xuất thiệm thêm hai con tôm đã được lọt sạch vỏ cùng một lát cá đã được lấy xương ra.

Trong lòng Kiều An Hảo càng thêm bất an và tội lỗi, cô bĩu môi, gắp một con tôm cho vào miệng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lục Cẩn Niên, dè dặt vấn: "Chiều hôm nay ở studio, em có rước thêm phiền phức gì cho anh không?"

So với sự bất an thuần khiết của Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên lộ vẻ bình tĩnh thong dong, thậm chí còn mang theo chút thờ ơ: "Có thể rước lấy phiền phức gì?"

Đi theo câu hỏi ngược lại mơ hồ không nặng không nhẹ nhẹ của Lục Cẩn Niên, lại có thêm một con tôm được lóc vỏ bỏ vào trong chén Kiều An Hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Trộm 55 Lần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook