Chương 677: Tin nhắn trong điện thoại di động (27)
Diệp Phi Dạ
20/07/2016
Kiều An Hảo ngây
người nhìn chằm chằm vào mắt Lucy, đôi mắt trong sáng dần dần ảm đạm
lại, giống như không xác định mình nghe được những gì, qua hồi lâu, mới
hỏi ngược lại: "Tự sát?"
Lúc nói ra hai chữ này, đáy lòng Kiều An Hảo bất chợt trở nên hoảng loạn, thậm chí cô không dám nghe câu trả lời từ Lucy.
Lục Cẩn Niên tự sát. . . . . . Tại sao anh ấy lại muốn tự sát chứ. . . . . .
Dường như cô đang muốn cố gắng ổn định tâm trạng, dùng sức nắm chặt lấy ly cà phê trên tay, đôi môi trắng bệch có chút run rẩy kề sát miệng ly.
"Đúng, là tự sát." Lucy đang khẽ cười, nói tới đây thì giọng nói cũng có chút trở nên thương cảm: "Cũng may phát hiện kịp thời, chỉ mới hôn mê một thời gian ngắn nên lúc chở đi bệnh viện cấp cứu không có gì đáng ngại, cũng không để lại hậu di chứng gì."
"Ngày đó chồng tôi đang ở đoàn diễn không chạy về được, cho nên tôi là người ở lại bệnh viện chăm sóc cho cậu ấy, trong lúc mê man, cậu ấy chỉ luôn miệng gọi hai chữ. . . . . ."
Lucy nói bằng tiếng Trung, bởi vì nghe hai chữ này quá nhiều lần nên mặc dù phát âm có chút không chuẩn, nhưng vẫn Kiều An Hảo có thể nhận biết được hai chữ đó chính là tên cô: "Kiều Kiều."
"Sau khi cậu ấy tỉnh lại, tính tình càng thêm trầm mặc, qua một thời gian dài, ước chừng một tuần lễ cậu ấy không hề mở miệng nói câu nào, chỉ nhìn chằm chằm vào một khoảng vô định rồi ngẩn người, khi đó cậu ấy không ăn gì, tất cả đều là nhờ truyền dịch dinh dưỡng, khi không có y tá, đến máu chảy mà cậu ta cũng không gọi người tới."
Kiều An Hảo nghe đến đó, không biết vì sao trong khoảnh khắc cô không dám đối diện với Lucy, chỉ biết cúi đầu.
"Đến lúc đó tôi mới biết cậu ấy bị mắc chứng uất ức nghiêm trọng, chứng uất ức có biểu hiện coi thường mạng sống của mình rất mãnh liệt, cái lần cắt cổ tay tự sát đó, có lẽ trong lúc đang cạo râu mà bất chợt nghĩ ra ý tưởng điên rồ đó."
"Dĩ nhiên chứng uất ức nghiêm trọng sẽ không chỉ vì một lần đả kích mà có thể mắc phải ngay được, chắc chắn có không ít liên quan đến hoàn cảnh từ trước đến nay của cậu ấy, nhưng đều là những tình huống dưới mức bình thường, cũng có thể là do niềm tin của cậu ấy bị đốn ngã, sau đó bản thân cậu ấy cũng gục ngã theo."
"Tôi đã thử rất nhiều cách để trao đổi cùng cậu ấy, nhưng đều vô dụng, đến cuối cùng nhớ tới cậu ấy luôn nhắc về cô thì tôi cũng thử nhắc đến tên cô, không ngờ cậu ấy liền nổi điên lên, dường như đập phá toàn bộ đồ đạc trong phòng.
"Sau đó tôi chỉ có thể dùng thuốc để cưỡng chế giúp cậu ấy bình tĩnh lại, rồi mỗi ngày tôi đều không ngừng khai thông cho cậu ấy, lúc ấy chồng tôi cũng dừng công việc ở đoàn diễn để trợ giúp tôi, chúng tôi đã phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể khiến cho cậu ấy có chuyển biến tốt hơn."
"Một kia ngày, đối với tôi mà nói thì đó là một lần khiêu chiến, còn đối với Niên mà nói lại là một cơn ác mộng."
"Mặc dù bệnh tình của cậu ấy chuyển biến tốt, nhưng nó cũng không có nghĩa là cậu ấy sẽ không xảy ra việc gì. Ban ngày thoạt nhìn cậu ấy có vẻ bình thường, nhưng đến buổi tối thì mất ngủ cả đêm, dù chúng tôi dẫn cậu ấy đi rất nhiều bệnh viện cùng những bậc thầy tâm lý, dùng rất nhiều phương pháp nhưng đều không có tác dụng, bởi vì không ngủ nên cậu ấy cũng chỉ dựa vào thuốc để duy trì."
"Cứ mất ngủ nhiều đêm như vậy, tôi cũng dần hiểu về chuyện của cô từ Niên."
"Cậu ấy đã cố gắng hết sức để có thể quên đi cô, nhưng càng như vậy cậu ấy lại càng yêu cô sâu đậm hơn."
"Cô biến cậu ấy thành một kẻ điên trong tuyệt vọng."
"Tôi bỏ hết công việc của mình để ở bên cạnh cậu ấy hai tháng cả ngày lẫn đêm, chỉ muốn để cậu ấy có thể chấp nhận sự thật là cậu ấy đã mất đi cô."
Lúc nói ra hai chữ này, đáy lòng Kiều An Hảo bất chợt trở nên hoảng loạn, thậm chí cô không dám nghe câu trả lời từ Lucy.
Lục Cẩn Niên tự sát. . . . . . Tại sao anh ấy lại muốn tự sát chứ. . . . . .
Dường như cô đang muốn cố gắng ổn định tâm trạng, dùng sức nắm chặt lấy ly cà phê trên tay, đôi môi trắng bệch có chút run rẩy kề sát miệng ly.
"Đúng, là tự sát." Lucy đang khẽ cười, nói tới đây thì giọng nói cũng có chút trở nên thương cảm: "Cũng may phát hiện kịp thời, chỉ mới hôn mê một thời gian ngắn nên lúc chở đi bệnh viện cấp cứu không có gì đáng ngại, cũng không để lại hậu di chứng gì."
"Ngày đó chồng tôi đang ở đoàn diễn không chạy về được, cho nên tôi là người ở lại bệnh viện chăm sóc cho cậu ấy, trong lúc mê man, cậu ấy chỉ luôn miệng gọi hai chữ. . . . . ."
Lucy nói bằng tiếng Trung, bởi vì nghe hai chữ này quá nhiều lần nên mặc dù phát âm có chút không chuẩn, nhưng vẫn Kiều An Hảo có thể nhận biết được hai chữ đó chính là tên cô: "Kiều Kiều."
"Sau khi cậu ấy tỉnh lại, tính tình càng thêm trầm mặc, qua một thời gian dài, ước chừng một tuần lễ cậu ấy không hề mở miệng nói câu nào, chỉ nhìn chằm chằm vào một khoảng vô định rồi ngẩn người, khi đó cậu ấy không ăn gì, tất cả đều là nhờ truyền dịch dinh dưỡng, khi không có y tá, đến máu chảy mà cậu ta cũng không gọi người tới."
Kiều An Hảo nghe đến đó, không biết vì sao trong khoảnh khắc cô không dám đối diện với Lucy, chỉ biết cúi đầu.
"Đến lúc đó tôi mới biết cậu ấy bị mắc chứng uất ức nghiêm trọng, chứng uất ức có biểu hiện coi thường mạng sống của mình rất mãnh liệt, cái lần cắt cổ tay tự sát đó, có lẽ trong lúc đang cạo râu mà bất chợt nghĩ ra ý tưởng điên rồ đó."
"Dĩ nhiên chứng uất ức nghiêm trọng sẽ không chỉ vì một lần đả kích mà có thể mắc phải ngay được, chắc chắn có không ít liên quan đến hoàn cảnh từ trước đến nay của cậu ấy, nhưng đều là những tình huống dưới mức bình thường, cũng có thể là do niềm tin của cậu ấy bị đốn ngã, sau đó bản thân cậu ấy cũng gục ngã theo."
"Tôi đã thử rất nhiều cách để trao đổi cùng cậu ấy, nhưng đều vô dụng, đến cuối cùng nhớ tới cậu ấy luôn nhắc về cô thì tôi cũng thử nhắc đến tên cô, không ngờ cậu ấy liền nổi điên lên, dường như đập phá toàn bộ đồ đạc trong phòng.
"Sau đó tôi chỉ có thể dùng thuốc để cưỡng chế giúp cậu ấy bình tĩnh lại, rồi mỗi ngày tôi đều không ngừng khai thông cho cậu ấy, lúc ấy chồng tôi cũng dừng công việc ở đoàn diễn để trợ giúp tôi, chúng tôi đã phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể khiến cho cậu ấy có chuyển biến tốt hơn."
"Một kia ngày, đối với tôi mà nói thì đó là một lần khiêu chiến, còn đối với Niên mà nói lại là một cơn ác mộng."
"Mặc dù bệnh tình của cậu ấy chuyển biến tốt, nhưng nó cũng không có nghĩa là cậu ấy sẽ không xảy ra việc gì. Ban ngày thoạt nhìn cậu ấy có vẻ bình thường, nhưng đến buổi tối thì mất ngủ cả đêm, dù chúng tôi dẫn cậu ấy đi rất nhiều bệnh viện cùng những bậc thầy tâm lý, dùng rất nhiều phương pháp nhưng đều không có tác dụng, bởi vì không ngủ nên cậu ấy cũng chỉ dựa vào thuốc để duy trì."
"Cứ mất ngủ nhiều đêm như vậy, tôi cũng dần hiểu về chuyện của cô từ Niên."
"Cậu ấy đã cố gắng hết sức để có thể quên đi cô, nhưng càng như vậy cậu ấy lại càng yêu cô sâu đậm hơn."
"Cô biến cậu ấy thành một kẻ điên trong tuyệt vọng."
"Tôi bỏ hết công việc của mình để ở bên cạnh cậu ấy hai tháng cả ngày lẫn đêm, chỉ muốn để cậu ấy có thể chấp nhận sự thật là cậu ấy đã mất đi cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.