Chương 678: Tin nhắn trong điện thoại di động (28)
Diệp Phi Dạ
20/07/2016
"Tôi khích lệ cậu ấy
đi làm lại, thông qua chồng tôi, cậu ấy hợp tác với phim Hollywood, thậm chí cậu ấy còn muốn tự mình đảm nhận vai nam chính của bộ phim này, từ
đó cậu ấy không còn đau khổ vì cô nữa, mặc dù có lúc tôi phát hiện cậu
ấy vẫn nhìn chằm chằm vào hình của cô mà thẫn thờ, hoặc là đứng một chỗ
mờ mịt không biết nên đi như thế nào, nhưng muốn quên một người dù sao
cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, mặc dù cậu ấy uống rượu hút thuốc, ít nói chuyện, tính tình càng thêm cô tịch, nhưng ít nhất cậu ấy đã sống như một người bình thường, thậm chí có khi hơn một tháng, cậu
ấy không đến tìm tôi xem bệnh. Lúc ấy tôi thật sự rất vui mừng, cho là
anh cuối cùng cũng thoát khỏi ám ảnh cùng đả kích, thế nhưng cô lại xuất hiện... Cậu ấy không có can đảm tiếp tục dây dưa với cô... Nhưng cuối
cùng, cậu ấy vẫn thỏa hiệp với cô, để cho mình tiếp tục lâm vào hoàn
cảnh thấp thỏm không yên, lo được lo mất..."
Có một giọt nước mắt từ nơi đáy mắt của Kiều An Hảo nhỏ xuống trong ly cà phê cô đang bưng.
"Thật ra, Kiều à, tôi không thể nào hiểu được cô, lúc trước rõ ràng cô đã nói rõ với cậu ấy, nói cậu ấy không xứng với cô, tuyệt tình từ chối cậu ấy như vậy, tại sao sau này cô còn đến tìm cậu ấy..."
Kiều An Hảo vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Lucy giật giật cánh môi: "Tôi không hề từ chối anh ấy."
"Sao có thể? Niên không gạt tôi đâu, nếu không phải cô từ chối cậu ấy, làm sao cậu ấy có thể trở nên chết lặng như tro tàn được?" Vẻ mặt Lucy thoạt nhìn giống như Kiều An Hảo đang nói dối vậy: "Có thể Niên không muốn nhắc tới chuyện này, cho nên vẫn luôn trình bày rõ ràng với tôi, nhưng từ lời của cậu ấy, tôi vẫn có thể hiểu ra, lúc trước cậu ấy chờ cô rất lâu, thổ lộ với cô nhưng bị cô từ chối..."
"Tôi không có." Kiều An Hảo lắc đầu, con ngươi đen ngòm hơi dại ra, xoay vòng hai cái, đột nhiên đoán ra được điều gì, bất chợt đứng bật dậy khỏi ghế: "Hàn Như Sơ, nhất định là bà ta."
Bởi vì Kiều An Hảo sốt ruột nên nói tiếng Trung, Lucy nghe không hiểu, chỉ có thể nhìn bộ dạng căm phẫn của Kiều An Hảo, mờ mịt chẳng hiểu gì ngước nhìn Kiều An Hảo: "Kiều, không hiểu lắm."
Kiều An Hảo vẫn đắm chìm đang trong suy nghĩ của mình, trong miệng không ngừng lầm bẩm cái gì đó, cuối cùng thì âm thầm nghiến răng, chắc chắc nói: "Chắc chắn bà ta đã làm gì rồi... Tôi sẽ không tha cho bà ta, chắc chắn không tha cho bà ta."
"Kiều? Kiều?" Lucy không nhịn được đứng dậy, đẩy cánh tay Kiều An Hảo một cái.
Kiều An Hảo hoàn hồn trở lại.
"Kiều, cô ổn chứ?"
Lúc này Kiều An Hảo mới vội vàng thu liễm lại tâm tình của mình, miễn cưỡng nhìn Lucy cười một cái, sau đó dùng tiếng Anh nói: "Tôi ổn, cảm ơn cô, Lucy."
Lucy kể cho Kiều An Hảo nghe rất nhiều chuyện về Lục Cẩn Niên ở Mĩ, nhưng toàn bộ suy nghĩ trong đầu Kiều An Hảo đều là “Rốt cuộc lúc trước Hàn Như Sơ đã làm những chuyện hại Lục Cẩn Niên rời khỏi nước đến nơi đất khách”, cho nên thường xuyên thất thần.
Không dễ gì tiễn Lucy đi, Kiều An Hảo vừa đóng cửa lại liền tức giận chạy lên lầu tìm chìa khóa xe của mình, ngay cả quần áo trên người cũng không thay muốn đến nhà họ Hứa tìm Hàn Như Sơ hỏi tội ngay lập tức.
Lúc cô ngồi vào xe, chuẩn bị nổ máy thì đột nhiên nghĩ đến đêm mình và Lục Cẩm Niên nhận giấy hôn thú, Hứa Gia Mộc gọi điện thoại tới nói cho cô biết, nói Bắc Kinh sắp tổ chức một dạ hội từ thiện.
Có một giọt nước mắt từ nơi đáy mắt của Kiều An Hảo nhỏ xuống trong ly cà phê cô đang bưng.
"Thật ra, Kiều à, tôi không thể nào hiểu được cô, lúc trước rõ ràng cô đã nói rõ với cậu ấy, nói cậu ấy không xứng với cô, tuyệt tình từ chối cậu ấy như vậy, tại sao sau này cô còn đến tìm cậu ấy..."
Kiều An Hảo vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Lucy giật giật cánh môi: "Tôi không hề từ chối anh ấy."
"Sao có thể? Niên không gạt tôi đâu, nếu không phải cô từ chối cậu ấy, làm sao cậu ấy có thể trở nên chết lặng như tro tàn được?" Vẻ mặt Lucy thoạt nhìn giống như Kiều An Hảo đang nói dối vậy: "Có thể Niên không muốn nhắc tới chuyện này, cho nên vẫn luôn trình bày rõ ràng với tôi, nhưng từ lời của cậu ấy, tôi vẫn có thể hiểu ra, lúc trước cậu ấy chờ cô rất lâu, thổ lộ với cô nhưng bị cô từ chối..."
"Tôi không có." Kiều An Hảo lắc đầu, con ngươi đen ngòm hơi dại ra, xoay vòng hai cái, đột nhiên đoán ra được điều gì, bất chợt đứng bật dậy khỏi ghế: "Hàn Như Sơ, nhất định là bà ta."
Bởi vì Kiều An Hảo sốt ruột nên nói tiếng Trung, Lucy nghe không hiểu, chỉ có thể nhìn bộ dạng căm phẫn của Kiều An Hảo, mờ mịt chẳng hiểu gì ngước nhìn Kiều An Hảo: "Kiều, không hiểu lắm."
Kiều An Hảo vẫn đắm chìm đang trong suy nghĩ của mình, trong miệng không ngừng lầm bẩm cái gì đó, cuối cùng thì âm thầm nghiến răng, chắc chắc nói: "Chắc chắn bà ta đã làm gì rồi... Tôi sẽ không tha cho bà ta, chắc chắn không tha cho bà ta."
"Kiều? Kiều?" Lucy không nhịn được đứng dậy, đẩy cánh tay Kiều An Hảo một cái.
Kiều An Hảo hoàn hồn trở lại.
"Kiều, cô ổn chứ?"
Lúc này Kiều An Hảo mới vội vàng thu liễm lại tâm tình của mình, miễn cưỡng nhìn Lucy cười một cái, sau đó dùng tiếng Anh nói: "Tôi ổn, cảm ơn cô, Lucy."
Lucy kể cho Kiều An Hảo nghe rất nhiều chuyện về Lục Cẩn Niên ở Mĩ, nhưng toàn bộ suy nghĩ trong đầu Kiều An Hảo đều là “Rốt cuộc lúc trước Hàn Như Sơ đã làm những chuyện hại Lục Cẩn Niên rời khỏi nước đến nơi đất khách”, cho nên thường xuyên thất thần.
Không dễ gì tiễn Lucy đi, Kiều An Hảo vừa đóng cửa lại liền tức giận chạy lên lầu tìm chìa khóa xe của mình, ngay cả quần áo trên người cũng không thay muốn đến nhà họ Hứa tìm Hàn Như Sơ hỏi tội ngay lập tức.
Lúc cô ngồi vào xe, chuẩn bị nổ máy thì đột nhiên nghĩ đến đêm mình và Lục Cẩm Niên nhận giấy hôn thú, Hứa Gia Mộc gọi điện thoại tới nói cho cô biết, nói Bắc Kinh sắp tổ chức một dạ hội từ thiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.