Chương 891: Về sau (7)
Diệp Phi Dạ
03/09/2016
Hứa Gia Mộc chỉ cảm thấy giống như có thứ gì đó, hung hăng nện vào trái tim mình, co rút đau đớn một hồi.
Những năm này, hắn không đi tìm cô, cô cũng không tới tìm hắn, hai người cứ như vậy cắt đứt liên lạc.
Nhưng, mỗi khi nghe được tên cô từ trong miệng người khác, hắn luôn chú ý theo bản năng.
Những năm này, hắn nghe được rất nhiều tin đồn về cô, thậm chí một chuyện trong đó, là nàng kết hôn ở Seattle, gã cho một người đàn ông từng kết hôn, người đàn ông đó có hai đứa con, đứa lớn nhất tám tuổi, đứa con gái nhỏ năm nay vừa tròn ba tuổi.
Về phần tin đồn thật giả, hắn không biết, không đi chứng thật, cũng không dám chứng thực.
Hắn biết, hắn đang sợ, sợ tin đồn đó là thật...
La tổng và Trương tổng ở chỗ này nói về chuyện “Đại sứ hình tượng”, thỉnh thoảng từ trong miệng bọn họ xuất hiện ba chữ “Tống Tương Tư”, nhưng rốt cuộc Hứa Gia Mộc không nghe được bọn họ nói chuyện gì, đến cuối cùng, La tổng hỏi hắn, Đại sứ hình tượng liền định là Tống Tương Tư, hắn thấy thế nào, hắn mới ngẩn ngơ lấy lại tinh thần, im lặng thật lâu, trả lời một câu “Tủy tiện”, sau đó dùng giọng nói cứng ngắt viện cớ, rời khỏi “Kim bích huy hoàng”.
Bây giờ là mùa hè, mặt trời sau giữa trưa rất lớn, thời tiết vô cùng nóng bức, toàn thân Hứa Gia Mộc mặc đồ da, đứng trước cửa “Kim bích huy hoàng” không tới hai phút đã đổ mồ hôi khắp người.
Thế nhưng hắn hoàn toàn không thấy nóng, cứ đứng như thế, hút một điếu lại một điếu thuốc, đến cuối cùng khiến mình bị sặc, hắn mới hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, đi đến bãi đậu xe.
Hứa Gia Mộc lái xe không có mục đích, cuối cùng đến lúc hắn lấy lại tinh thần, xe của hắn lại đậu trước nhà trọ Tô Uyển một lần nữa.
Là một lần nữa.
Ba năm này, hắn không biết có bao nhiêu lần, trong lúc không tập trung lái xe, là đến nơi này, sau đó ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa nhà trọ Tô Uyển rất lâu, lại ngơ ngác rời khỏi, giống một người đần độn.
Ánh mặt trời ngoài cửa xe, chậm chạp ngã về tây, khi ánh nắng không còn nóng bức nữa, Hứa Gia Mộc lại khởi động xe, chỉ là hắn chưa kịp nhấn ga, khóe mắt lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, trái tim giống như bị người nắm lấy, cả người run rẩy, sau đó liền đạp thắng, quay đầu, nhìn thẳng vào bóng dáng quen thuộc kia.
Mặc dù cô đội mũ rộng vành và đeo kính, hầu như che kín cả khuôn mặt, nhưng hắn dễ dàng nhận ra cô.
Dáng người của cô không hề thay đổi so với ba năm trước, thậm chí còn gầy hơn một chút, mặc một váy ngắn liền thân đỏ sậm, nổi bậc trên làn da rất trắng, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, phía dưới phối với một đôi giày đế bằng.
Cô đang nghe điện thoại, hơi cúi đầu, đôi môi đỏ mọng thỉnh thoảng cong lên, vẫn là tiếng cười lười biếng rời rạc, giống y như đúc với ký ức của hắn.
Đợi đến lúc Hứa Gia Mộc phục hồi lại tinh thần lần nữa, Tống Tương Tư đã bắt một chiếc taxi rời đi, hắn theo bản năng nhấn ga muốn đuổi theo, nhưng sau đó nghĩ đến ba năm trước, hắn và cô ấy đã tan rã trong không vui, bất chợt cỗ kích động từ đáy lòng liền tản đi, trong nháy mắt cả người mệt mỏi, tựa lưng vào ghế.
Trong xe yên tĩnh khoảng năm phút, chợt vang lên tiếng chuông điện thoại.
Hứa Gia Mộc trì độn một lúc lâu, mới quay đầu, thấy hiển thị cuộc gọi đến, không hề dừng lại mà nghe điện thoại: “Anh?”
Những năm này, hắn không đi tìm cô, cô cũng không tới tìm hắn, hai người cứ như vậy cắt đứt liên lạc.
Nhưng, mỗi khi nghe được tên cô từ trong miệng người khác, hắn luôn chú ý theo bản năng.
Những năm này, hắn nghe được rất nhiều tin đồn về cô, thậm chí một chuyện trong đó, là nàng kết hôn ở Seattle, gã cho một người đàn ông từng kết hôn, người đàn ông đó có hai đứa con, đứa lớn nhất tám tuổi, đứa con gái nhỏ năm nay vừa tròn ba tuổi.
Về phần tin đồn thật giả, hắn không biết, không đi chứng thật, cũng không dám chứng thực.
Hắn biết, hắn đang sợ, sợ tin đồn đó là thật...
La tổng và Trương tổng ở chỗ này nói về chuyện “Đại sứ hình tượng”, thỉnh thoảng từ trong miệng bọn họ xuất hiện ba chữ “Tống Tương Tư”, nhưng rốt cuộc Hứa Gia Mộc không nghe được bọn họ nói chuyện gì, đến cuối cùng, La tổng hỏi hắn, Đại sứ hình tượng liền định là Tống Tương Tư, hắn thấy thế nào, hắn mới ngẩn ngơ lấy lại tinh thần, im lặng thật lâu, trả lời một câu “Tủy tiện”, sau đó dùng giọng nói cứng ngắt viện cớ, rời khỏi “Kim bích huy hoàng”.
Bây giờ là mùa hè, mặt trời sau giữa trưa rất lớn, thời tiết vô cùng nóng bức, toàn thân Hứa Gia Mộc mặc đồ da, đứng trước cửa “Kim bích huy hoàng” không tới hai phút đã đổ mồ hôi khắp người.
Thế nhưng hắn hoàn toàn không thấy nóng, cứ đứng như thế, hút một điếu lại một điếu thuốc, đến cuối cùng khiến mình bị sặc, hắn mới hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, đi đến bãi đậu xe.
Hứa Gia Mộc lái xe không có mục đích, cuối cùng đến lúc hắn lấy lại tinh thần, xe của hắn lại đậu trước nhà trọ Tô Uyển một lần nữa.
Là một lần nữa.
Ba năm này, hắn không biết có bao nhiêu lần, trong lúc không tập trung lái xe, là đến nơi này, sau đó ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa nhà trọ Tô Uyển rất lâu, lại ngơ ngác rời khỏi, giống một người đần độn.
Ánh mặt trời ngoài cửa xe, chậm chạp ngã về tây, khi ánh nắng không còn nóng bức nữa, Hứa Gia Mộc lại khởi động xe, chỉ là hắn chưa kịp nhấn ga, khóe mắt lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, trái tim giống như bị người nắm lấy, cả người run rẩy, sau đó liền đạp thắng, quay đầu, nhìn thẳng vào bóng dáng quen thuộc kia.
Mặc dù cô đội mũ rộng vành và đeo kính, hầu như che kín cả khuôn mặt, nhưng hắn dễ dàng nhận ra cô.
Dáng người của cô không hề thay đổi so với ba năm trước, thậm chí còn gầy hơn một chút, mặc một váy ngắn liền thân đỏ sậm, nổi bậc trên làn da rất trắng, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, phía dưới phối với một đôi giày đế bằng.
Cô đang nghe điện thoại, hơi cúi đầu, đôi môi đỏ mọng thỉnh thoảng cong lên, vẫn là tiếng cười lười biếng rời rạc, giống y như đúc với ký ức của hắn.
Đợi đến lúc Hứa Gia Mộc phục hồi lại tinh thần lần nữa, Tống Tương Tư đã bắt một chiếc taxi rời đi, hắn theo bản năng nhấn ga muốn đuổi theo, nhưng sau đó nghĩ đến ba năm trước, hắn và cô ấy đã tan rã trong không vui, bất chợt cỗ kích động từ đáy lòng liền tản đi, trong nháy mắt cả người mệt mỏi, tựa lưng vào ghế.
Trong xe yên tĩnh khoảng năm phút, chợt vang lên tiếng chuông điện thoại.
Hứa Gia Mộc trì độn một lúc lâu, mới quay đầu, thấy hiển thị cuộc gọi đến, không hề dừng lại mà nghe điện thoại: “Anh?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.