Chương 892: Về sau (8)
Diệp Phi Dạ
03/09/2016
“Đang bận sao?” Nghe lời nói rời rạc không ổn định của Hứa Gia Mộc, trong điện thoại truyền đến giọng nói thanh đạm của Lục Cẩn Niên, còn kèm theo tiếng nói nhỏ vang lên, như là đang hợp.
Hứa Gia Mộc khẽ lắc đầu, vứt bỏ sự xuất hiện của Tống Tương Tư khiến suy nghĩ hỗn loạn, khooi phục lại vẻ tỉnh táo: “Không bận, sao thế?”
“Không bận thì đi đón Tiểu Niên Cao, chỗ anh có khách hàng không đi được, Kiều gia mới vừa điện thoại, nói thân thể ba Kiều không tốt bệnh lại tái phát, Kiều Kiều đã qua đó.” Lúc Cẩn Niên đơn giản nói một chút tình huống ch hắn, vừa nói với người bên cạnh: “Phương án này không được, làm lại.”
Nói xong, Lục Cẩn Niên lại hỏi một câu: “Không thành vấn đề chứ?”
Hứa Gia Mộc trả lời: “Không có.”
Cúp điện thoại, Hứa Gia Mộc liếc nhìn thời gian, đã qua thời gian nhà trẻ tan học, vội vàng khởi động xe, chạy về phía nhà trẻ.
Trên đường có chút kẹt xe, đợi đến lúc Hứa Gia Mộc tới nơi, cả nhà trẻ chỉ còn lại viện trưởng và một cô giáo đang bồi Tiểu Niên Cao vầ một cô bé gái nhỏ xinh đẹp chơi trò chơi.
Hứa Gia Mộc đưa Tiểu Niên Cao tới nhà trẻ đã vài lần, viện trưởng biết hắn, thấy hắn đi vào, lập tức mở miệng nói với Tiểu Niên Cao: “Tiểu Niên Cao, chú con tới đón con.”
Tiểu Niên Cao nâng đầu, giọng nói non nớt tức giận kêu lên: “Chú.”
Sau đó vẫn ngồi trên tấm thảm như cũ, tiếp tục chơi với bé gái chải hai bím tóc kia, không có ý muốn thu dọn túi sách ra về.
Từ trước đến giờ Hứa Gia Mộc cưng chiều Tiểu Niên Cao không có giới hạn, hắn không chút tức giận đến chỗ để túi sách của Tiểu Niên Cao, giúp nó nhét mấy món đồ vào trong túi, sau đó cầm theo, tới trước Tiểu Niên Cao, ngồi xổm xuống, nói với Tiểu Niên Cao đang chơi đất sét: “Tiểu Niên Cao, về nhà.”
Tiểu Niên Cao cầm đất sét trong tay, nhìn Tiểu Hồng Đậu đang chất đống ở một bên, sau đó quay đầu ôn tồn thương lượng với Hứa Gia Mộc: “Chú, chúng ta có thể chờ một lát hay không?”
Hứa Gia Mộc nhìn Tiểu Niên Cao, không nói chuyện, kiên nhẫn chờ nó nói nguyên nhân.
“Chú, mẹ của Tiểu Niên Cao chưa tới đón, con về, nhà trẻ chỉ còn lại một mình bạn ấy, cho nên, chúng ta cùng chờ mẹ của bạn ấy tới đón, được không?”
Tiểu Hồng Đậu... Thật đúng là một cái tên đặc biệt... Khiến cho Hứa Gia Mộc trong nháy mắt liên tưởng đến một cái tên trong bài thơ “Tương Tư”: Hồng đậu sinh tam quốc, xuân tới phát mấy cành. Nguyện quân chọn thêm hiệt, vật này nhất tương tư.
Có thể bởi vì cái tên, Hứa Gia Mộc cố ý liếc mắt nhìn Tiểu Hồng Đậu, tuổi của bé gái này cũng không khác với Tiểu Niên Cao lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, da rất trắng, nhìn một cái đã khiến hắn cực kỳ thích.
Viện trưởng thấy Hứa Gia Mộc hồi lâu không lên tiếng, không nhịn được mở miệng nói: “Có thể mẹ của Tiểu Hồng Đậu có việc, không thể tới đón nàng, gọi điện thoại, cũng không có người nghe, quan hệ của Tiểu Niên Cao và Tiểu Hồng Đậu rất tốt, cho nên muốn ở cùng bé.”
Hứa Gia Mộc nghe viện trưởng nói, lập tức hồi hồn, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Hồng Đậu như cũ, sau đó quay đầu gật đầu với viện trưởng: “Tôi ở lại thêm một chút, không có vấn đề gì chứ?”
“Không thành vấn đề.” Viện trưởng cười trả lời.
“Viện trưởng có việc thì cứ đi làm, tôi có thể trông chừng hai đứa bé này.” Hứa Gia Mộc nói.
Viện trưởng tiếp tục cười, nán lại trong phòng học một chút, mới rời khỏi.
Hai đứa trẻ chơi chung hết sức hài hòa, không khiến Hứa Gia Mộc lo lắng chút nào.
Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi mặt trời xuống núi, mẹ của Tiểu Hồng Đậu vẫn chưa đến đón bé.
Hứa Gia Mộc khẽ lắc đầu, vứt bỏ sự xuất hiện của Tống Tương Tư khiến suy nghĩ hỗn loạn, khooi phục lại vẻ tỉnh táo: “Không bận, sao thế?”
“Không bận thì đi đón Tiểu Niên Cao, chỗ anh có khách hàng không đi được, Kiều gia mới vừa điện thoại, nói thân thể ba Kiều không tốt bệnh lại tái phát, Kiều Kiều đã qua đó.” Lúc Cẩn Niên đơn giản nói một chút tình huống ch hắn, vừa nói với người bên cạnh: “Phương án này không được, làm lại.”
Nói xong, Lục Cẩn Niên lại hỏi một câu: “Không thành vấn đề chứ?”
Hứa Gia Mộc trả lời: “Không có.”
Cúp điện thoại, Hứa Gia Mộc liếc nhìn thời gian, đã qua thời gian nhà trẻ tan học, vội vàng khởi động xe, chạy về phía nhà trẻ.
Trên đường có chút kẹt xe, đợi đến lúc Hứa Gia Mộc tới nơi, cả nhà trẻ chỉ còn lại viện trưởng và một cô giáo đang bồi Tiểu Niên Cao vầ một cô bé gái nhỏ xinh đẹp chơi trò chơi.
Hứa Gia Mộc đưa Tiểu Niên Cao tới nhà trẻ đã vài lần, viện trưởng biết hắn, thấy hắn đi vào, lập tức mở miệng nói với Tiểu Niên Cao: “Tiểu Niên Cao, chú con tới đón con.”
Tiểu Niên Cao nâng đầu, giọng nói non nớt tức giận kêu lên: “Chú.”
Sau đó vẫn ngồi trên tấm thảm như cũ, tiếp tục chơi với bé gái chải hai bím tóc kia, không có ý muốn thu dọn túi sách ra về.
Từ trước đến giờ Hứa Gia Mộc cưng chiều Tiểu Niên Cao không có giới hạn, hắn không chút tức giận đến chỗ để túi sách của Tiểu Niên Cao, giúp nó nhét mấy món đồ vào trong túi, sau đó cầm theo, tới trước Tiểu Niên Cao, ngồi xổm xuống, nói với Tiểu Niên Cao đang chơi đất sét: “Tiểu Niên Cao, về nhà.”
Tiểu Niên Cao cầm đất sét trong tay, nhìn Tiểu Hồng Đậu đang chất đống ở một bên, sau đó quay đầu ôn tồn thương lượng với Hứa Gia Mộc: “Chú, chúng ta có thể chờ một lát hay không?”
Hứa Gia Mộc nhìn Tiểu Niên Cao, không nói chuyện, kiên nhẫn chờ nó nói nguyên nhân.
“Chú, mẹ của Tiểu Niên Cao chưa tới đón, con về, nhà trẻ chỉ còn lại một mình bạn ấy, cho nên, chúng ta cùng chờ mẹ của bạn ấy tới đón, được không?”
Tiểu Hồng Đậu... Thật đúng là một cái tên đặc biệt... Khiến cho Hứa Gia Mộc trong nháy mắt liên tưởng đến một cái tên trong bài thơ “Tương Tư”: Hồng đậu sinh tam quốc, xuân tới phát mấy cành. Nguyện quân chọn thêm hiệt, vật này nhất tương tư.
Có thể bởi vì cái tên, Hứa Gia Mộc cố ý liếc mắt nhìn Tiểu Hồng Đậu, tuổi của bé gái này cũng không khác với Tiểu Niên Cao lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, da rất trắng, nhìn một cái đã khiến hắn cực kỳ thích.
Viện trưởng thấy Hứa Gia Mộc hồi lâu không lên tiếng, không nhịn được mở miệng nói: “Có thể mẹ của Tiểu Hồng Đậu có việc, không thể tới đón nàng, gọi điện thoại, cũng không có người nghe, quan hệ của Tiểu Niên Cao và Tiểu Hồng Đậu rất tốt, cho nên muốn ở cùng bé.”
Hứa Gia Mộc nghe viện trưởng nói, lập tức hồi hồn, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Hồng Đậu như cũ, sau đó quay đầu gật đầu với viện trưởng: “Tôi ở lại thêm một chút, không có vấn đề gì chứ?”
“Không thành vấn đề.” Viện trưởng cười trả lời.
“Viện trưởng có việc thì cứ đi làm, tôi có thể trông chừng hai đứa bé này.” Hứa Gia Mộc nói.
Viện trưởng tiếp tục cười, nán lại trong phòng học một chút, mới rời khỏi.
Hai đứa trẻ chơi chung hết sức hài hòa, không khiến Hứa Gia Mộc lo lắng chút nào.
Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi mặt trời xuống núi, mẹ của Tiểu Hồng Đậu vẫn chưa đến đón bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.