Chương 716: Vợ chồng Lục Kiều (4)
Diệp Phi Dạ
21/07/2016
Kiều An Hảo nhìn Triệu Manh, thấp giọng nói: “Triệu Manh, cậu điên rồi à? Trong cửa hàng này có những gì cậu đều vét hết rồi.”
“Kiều Kiều, các cậu đều đã nhìn thấy nhau lúc cởi hết quần áo rồi, già mồm cãi láo gì nữa?” Triệu Manh liếc nhìn cô: “Lại nói, cũng không dùng tiền của cậu, cậu đau lòng cái quỷ gì?”
“Sao không phải là tiền của mình.” Bọn họ cũng đã kết hôn với nhau rồi, tiền của Lục Cẩn Niên cũng là tiền của cô đó.
“Được rồi, cho dù là tiền của cậu, nhưng tiền của cậu rất nhiều, cho dù là liều mạng tiêu tiền cũng không bay hết được.” Triệu Manh nói đến đây, nháy mắt với Kiều An Hảo, sau đó Kiều An Hảo liền nghe thấy tiếng của Lục Cẩn Niên truyền đến: “Em đang nói chuyện gì thế?”
Kiều An Hảo còn chưa nói, Triệu Manh liền cười hì hì mở miệng nói: “Lục Ảnh đế, vợ của anh đang lo lắng mình có thể phá sản.”
Theo lời nói của Triệu Manh, cô còn cảm giác được eo của mình bị Kiều An Hảo nhéo mạnh một cái.
Vợ của anh... Ba chữ kia nghe thật sự rất êm tại... Hình như có một làn gió xuân nhẹ nhàng phất qua gương mặt vô cùng anh tuấn của anh, khiến anh không nhịn được vươn tay, mang theo sự cưng chiều, nhẹ nhàng xoa đầu của Kiều An Hảo, sau đó đưa ví tiền của mình cho cô: “Không sao, có thể cầm tiền đi mua tiếp.”
Cũng không phải anh rộng lượng, không cần tiền bạc.
Mà là lúc cả người anh chỉ có hai trăm đồng, còn không thèm chớp mắt bỏ hết ra đưa toàn bộ cho cô, huống chi là hiện tại?
Cho dù thời gian xoay chuyển thế nào, cho dù hiện tại anh giàu có bao nhiêu, cho dù anh và cô đã trải qua những gì, đã thay đổi thế nào, trong lòng anh, vẫn luôn dành cho cô một tình yêu trọn vẹn như lúc anh vẫn còn thiếu niên.
Anh rất nghèo, nhưng anh lại chấp nhận đưa cho cô toàn bộ tiền bạc của mình.
Tuy đây là ý của Triệu Manh, nhưng Lục Cẩn Niên vốn không hề biết chuyện gì đã xảy ra, anh cũng không có bất kỳ phiền hà gì, chỉ rằng chỉ cần cô thích thứ gì, anh cũng sẽ mua cho cô.
Thậm chí còn tình nguyện đưa ví tiền cho cô.
Không nhớ rõ tới cũng là khi nào thì anh đã nhìn thấy có một người từng nói trên mạng, một người đàn ông có bao nhiêu tiền không phải là quan trọng, thứ quan trọng chính là người đàn ông này có chịu đưa hết tiền bạc của mình cho bạn hay không.
Lúc ấy có rất nhiều người thấy câu nói đó chính là kinh điển, khi đó còn trẻ, không thể hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa của câu nói này, càng về sau khi trưởng thành, biết được tầm quan trọng của củi gạo dầu muối tương dấm chua trà ngọt, biết được việc bôn ba trong thành thị mệt mỏi đến đâu, biết cho dù mình không thích tiền bạc nhưng tiền bạc vẫn không thể thiếu, khi đó mới hiểu được, có rất nhiều lúc, tiền bạc không thể đại biểu cho yêu thương, nhưng lại có thể biểu đạt sự yêu thương.
Kiều An Hảo cầm lấy ví tiền của anh, ngửa đầu, bình tĩnh nhìn anh.
Chắc là mấy ngày rồi anh đều chưa được nghỉ ngơi tử tế, khuôn mặt nhìn thì vẫn anh tuấn như cũ, nhưng rõ ràng trên trán còn mang theo sự mệt mỏi, phía dưới vành mắt còn có quầng thâm.
Áo sơ mi bên trong, không biết cà vạt đã bị kéo ra khi nào, hai cúc áo trên cùng cũng bị cởi ra, Kiều An Hảo có thể nhìn thấy cổ áo của anh có chút nhăn nhúm, trên cổ áo trắng, có một vết bẩn rất nhỏ, có thể là anh đã mặc lâu rồi vẫn chưa thay.
Là vì ngày hôm qua anh trở về từ Mỹ, đến nhà, cũng chưa kịp tắm, đã bỏ đến đây tìm cô sao?
Rõ ràng anh đã mệt chết rồi, còn cố gượng để đi dạo phố cùng cô.
“Kiều Kiều, các cậu đều đã nhìn thấy nhau lúc cởi hết quần áo rồi, già mồm cãi láo gì nữa?” Triệu Manh liếc nhìn cô: “Lại nói, cũng không dùng tiền của cậu, cậu đau lòng cái quỷ gì?”
“Sao không phải là tiền của mình.” Bọn họ cũng đã kết hôn với nhau rồi, tiền của Lục Cẩn Niên cũng là tiền của cô đó.
“Được rồi, cho dù là tiền của cậu, nhưng tiền của cậu rất nhiều, cho dù là liều mạng tiêu tiền cũng không bay hết được.” Triệu Manh nói đến đây, nháy mắt với Kiều An Hảo, sau đó Kiều An Hảo liền nghe thấy tiếng của Lục Cẩn Niên truyền đến: “Em đang nói chuyện gì thế?”
Kiều An Hảo còn chưa nói, Triệu Manh liền cười hì hì mở miệng nói: “Lục Ảnh đế, vợ của anh đang lo lắng mình có thể phá sản.”
Theo lời nói của Triệu Manh, cô còn cảm giác được eo của mình bị Kiều An Hảo nhéo mạnh một cái.
Vợ của anh... Ba chữ kia nghe thật sự rất êm tại... Hình như có một làn gió xuân nhẹ nhàng phất qua gương mặt vô cùng anh tuấn của anh, khiến anh không nhịn được vươn tay, mang theo sự cưng chiều, nhẹ nhàng xoa đầu của Kiều An Hảo, sau đó đưa ví tiền của mình cho cô: “Không sao, có thể cầm tiền đi mua tiếp.”
Cũng không phải anh rộng lượng, không cần tiền bạc.
Mà là lúc cả người anh chỉ có hai trăm đồng, còn không thèm chớp mắt bỏ hết ra đưa toàn bộ cho cô, huống chi là hiện tại?
Cho dù thời gian xoay chuyển thế nào, cho dù hiện tại anh giàu có bao nhiêu, cho dù anh và cô đã trải qua những gì, đã thay đổi thế nào, trong lòng anh, vẫn luôn dành cho cô một tình yêu trọn vẹn như lúc anh vẫn còn thiếu niên.
Anh rất nghèo, nhưng anh lại chấp nhận đưa cho cô toàn bộ tiền bạc của mình.
Tuy đây là ý của Triệu Manh, nhưng Lục Cẩn Niên vốn không hề biết chuyện gì đã xảy ra, anh cũng không có bất kỳ phiền hà gì, chỉ rằng chỉ cần cô thích thứ gì, anh cũng sẽ mua cho cô.
Thậm chí còn tình nguyện đưa ví tiền cho cô.
Không nhớ rõ tới cũng là khi nào thì anh đã nhìn thấy có một người từng nói trên mạng, một người đàn ông có bao nhiêu tiền không phải là quan trọng, thứ quan trọng chính là người đàn ông này có chịu đưa hết tiền bạc của mình cho bạn hay không.
Lúc ấy có rất nhiều người thấy câu nói đó chính là kinh điển, khi đó còn trẻ, không thể hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa của câu nói này, càng về sau khi trưởng thành, biết được tầm quan trọng của củi gạo dầu muối tương dấm chua trà ngọt, biết được việc bôn ba trong thành thị mệt mỏi đến đâu, biết cho dù mình không thích tiền bạc nhưng tiền bạc vẫn không thể thiếu, khi đó mới hiểu được, có rất nhiều lúc, tiền bạc không thể đại biểu cho yêu thương, nhưng lại có thể biểu đạt sự yêu thương.
Kiều An Hảo cầm lấy ví tiền của anh, ngửa đầu, bình tĩnh nhìn anh.
Chắc là mấy ngày rồi anh đều chưa được nghỉ ngơi tử tế, khuôn mặt nhìn thì vẫn anh tuấn như cũ, nhưng rõ ràng trên trán còn mang theo sự mệt mỏi, phía dưới vành mắt còn có quầng thâm.
Áo sơ mi bên trong, không biết cà vạt đã bị kéo ra khi nào, hai cúc áo trên cùng cũng bị cởi ra, Kiều An Hảo có thể nhìn thấy cổ áo của anh có chút nhăn nhúm, trên cổ áo trắng, có một vết bẩn rất nhỏ, có thể là anh đã mặc lâu rồi vẫn chưa thay.
Là vì ngày hôm qua anh trở về từ Mỹ, đến nhà, cũng chưa kịp tắm, đã bỏ đến đây tìm cô sao?
Rõ ràng anh đã mệt chết rồi, còn cố gượng để đi dạo phố cùng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.