Chương 11:
Bán Đảo Thiết Hạp
28/08/2023
Trình Đông Húc an ủi Lục Tuần: "Người ta hay nói công sinh không bằng công dưỡng, có thể bố mẹ mày không có nhiều tình cảm với anh ta, vẫn yêu quý con nuôi là mày hơn."
Lục Tuần khịt mũi lạnh lùng, đẩy cánh tay đầy mồ hôi nhớp nháp của Trình Đông Húc ra khỏi cổ mình.
"Mày có biết sau khi nhận nuôi tao, bố tao đổi tên tao thành “Tuần” là có ý nghĩa gì không?"
"Là ngọc." Trình Đông Húc gãi đầu, cậu ta cũng học rất nghiêm túc ở lớp học Ngữ văn, miễn cưỡng đoán ra được một nửa ý nghĩa, nhưng rất nhanh sau đó cậu ta lập tức vui vẻ xác nhận lại: "Là viên ngọc lớn!"
Lục Tuần chẹp miệng, đẩy não dưa của Trình Đồng Húc. Người ta thường nói người to lớn thì não cũng thông minh, nhưng e rằng câu này không áp dụng được với Trình Đồng Húc.
"Bố tao chọn cho tao tên “Tuần” là một từ đồng âm với từ “Tìm”."
"Lục Bỉnh Văn thật lòng muốn tìm con trai ruột bị bắt cóc. Tao chỉ là người thay thế."
Ngay cả ý nghĩa của cái tên Lục Tuần cũng được kết nối với người đó, như thể cậu không có quyền được sống độc lập.
Trình Đông Húc lộ ra vẻ mặt giữ kín như bưng "Ồ" một tiếng: "Chuyện này thật khó cho mày."
Lục Tuần âm thầm cắn răng, nhìn trái nhìn phải rồi nói với Trình Đông Húc: "Đi mua nước ngọt đi. Trời nóng quá, tao muốn uống Coca lạnh."
Hai người bước vào cửa hàng tạp hoá ngoài cổng trường, bên trong điều hòa bật hết công suất, gió lạnh thổi qua nhất thời khiến người ta dựng tóc gáy. Trình Đông Húc đi chọn xúc xích nướng, còn Lục Tuần đang đứng trước kệ để lấy Coca, bất ngờ có một người lọt vào trong mắt cậu.
Người đó có vóc dáng mảnh khảnh, cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra từ bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh, mái tóc mảnh mai, mềm mại, nhìn rất ngoan ngoãn. Đó là Lục Hà Dương đang cầm cặp sách đi tới.
Nhiệt độ ngoài trời như thiêu đốt khiến má Lục Hà Dương ửng hồng, nói thẳng ra thì anh đúng là một con quái vật, dù trời có nóng đến đâu, anh vẫn mặc một chiếc áo khoác đồng phục học sinh. Bộ quần áo không vừa vặn, may đo cũng cẩu thả nhưng mặc lên người anh vẫn rất đẹp mắt. Lục Tuần nghĩ, anh thậm chí còn đẹp hơn cả mấy cô nữ sinh cấp ba mặc váy.
Lục Hà Dương dừng lại trước kệ bán kẹo ở trong góc, hoàn toàn không để ý đến phía bên kia của kệ là Lục Tuần.
Đó là thời điểm nóng nhất trong buổi chiều, chuông vào lớp sắp vang lên, cửa hàng tạp hóa không có quá nhiều người. Lục Tuần vô cùng thích thú quan sát Lục Hà Dương cho đến khi nhìn thấy anh quay lưng về phía camera, dùng chiếc áo đồng phục học sinh che chắn lại, sau đó anh rút một cây kẹo mút trên kệ, nhanh chóng bỏ vào áo khoác.
...
Lục Tuần sững người, chai Coca trong tay cậu ngưng tụ hơi nước, lạnh buốt đầu ngón tay, nhỏ giọt ướt góc áo.
Sau đó, Lục Tuần nhìn thấy Lục Hà Dương bình tĩnh đi ngang qua quầy thu ngân mà không thanh toán.
Lục Tuần nhíu mày, cho đến khi Trình Đông Húc đi tới, huých vào vai cậu.
“Mày đang nhìn gì thế?” Trình Đông Húc nhìn theo hướng ánh mắt Lục Tuần đang nhìn, ngoài cửa chỉ có mấy học sinh chạy nhanh như gió, xông vào trường học, không có chuyện gì đặc biệt.
Lục Tuần hoàn hồn, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
"Không có gì. Mày thanh toán xong chưa?"
“Xong rồi.” Trình Đông Húc giơ thẻ lên, hung hăng cắn một miếng xúc xích lớn, để tỏ rõ quyền sở hữu.
"Mày ra ngoài chờ tao."
“Mày muốn làm gì?” Trình Đông Húc khó hiểu: “Trời nóng như vậy lại bắt tao ra ngoài chờ?”
“Đừng hỏi nhiều, mày đi ra ngoài trước đi.” Lục Tuần đẩy lưng Trình Đông Húc.
Trình Đông Húc trợn mắt hét lên: "Mẹ kiếp, không phải là mày muốn mua ba con sói đó chứ?"
“Cút!” Lục Tuần đá cậu ta ra ngoài.
“Thanh toán.” Lục Tuần đi tới quầy thu ngân, trên tay cầm một lon Coca.
Dì Trương ở quầy thu ngân đang vừa xem ti vi vừa cắn hạt dưa tí tách, hững hờ nhìn qua bảng giá.
"Ba tệ."
Lục Tuần lấy ra ba đồng xu, gõ lạch cạch trên mặt kính, rồi cầm lon Coca lên.
Đầu ngón tay cậu lạnh buốt, nhưng không hoàn toàn là do Coca. Cậu mím môi, kéo quai cặp sách, hít một hơi thật sâu.
"Vừa rồi... Bạn cháu lấy một cây kẹo mút, cháu thanh toán cả luôn."
Dì Trương chuyển ánh mắt từ màn hình TV sang gương mặt Lục Tuần, từ nghi ngờ chuyển sang dò xét. Lục Tuần cụp mi, mồ hôi bắt đầu nhỏ xuống từ lỗ chân lông trên trán, cậu cảm giác như có một con dao vô hình đang đâm thấu người mình.
Sau khoảng thời gian dài như một thế kỷ, dì Trương cất tiếng nói: “Một tệ.”
Lục Tuần thở ra một hơi, ném xuống bàn thu ngân một đồng xu, sau đó vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng.
Trình Đông Húc đang ngồi chờ Lục Tuần ờ tảng đá bên kia đường, trên tay cầm cái que không còn xúc xích đưa vào miệng. Khi thấy Lục Tuần đi ra, cậu ta lập tức nhổ cái que ra khỏi miệng, cúi xuống bên cạnh Lục Tuần, thấp giọng hỏi: “Ba con sói đâu?"
Lục Tuần như vừa từ cõi chết trở về, tức giận mắng: "Cút mẹ mày đi!"
Hôm đó vừa tan học, Lục Tuần đã thu dọn hết sách vở vào cặp rồi cắm đầu cắm cổ chạy một mạch về nhà.
Lục Tuần khịt mũi lạnh lùng, đẩy cánh tay đầy mồ hôi nhớp nháp của Trình Đông Húc ra khỏi cổ mình.
"Mày có biết sau khi nhận nuôi tao, bố tao đổi tên tao thành “Tuần” là có ý nghĩa gì không?"
"Là ngọc." Trình Đông Húc gãi đầu, cậu ta cũng học rất nghiêm túc ở lớp học Ngữ văn, miễn cưỡng đoán ra được một nửa ý nghĩa, nhưng rất nhanh sau đó cậu ta lập tức vui vẻ xác nhận lại: "Là viên ngọc lớn!"
Lục Tuần chẹp miệng, đẩy não dưa của Trình Đồng Húc. Người ta thường nói người to lớn thì não cũng thông minh, nhưng e rằng câu này không áp dụng được với Trình Đồng Húc.
"Bố tao chọn cho tao tên “Tuần” là một từ đồng âm với từ “Tìm”."
"Lục Bỉnh Văn thật lòng muốn tìm con trai ruột bị bắt cóc. Tao chỉ là người thay thế."
Ngay cả ý nghĩa của cái tên Lục Tuần cũng được kết nối với người đó, như thể cậu không có quyền được sống độc lập.
Trình Đông Húc lộ ra vẻ mặt giữ kín như bưng "Ồ" một tiếng: "Chuyện này thật khó cho mày."
Lục Tuần âm thầm cắn răng, nhìn trái nhìn phải rồi nói với Trình Đông Húc: "Đi mua nước ngọt đi. Trời nóng quá, tao muốn uống Coca lạnh."
Hai người bước vào cửa hàng tạp hoá ngoài cổng trường, bên trong điều hòa bật hết công suất, gió lạnh thổi qua nhất thời khiến người ta dựng tóc gáy. Trình Đông Húc đi chọn xúc xích nướng, còn Lục Tuần đang đứng trước kệ để lấy Coca, bất ngờ có một người lọt vào trong mắt cậu.
Người đó có vóc dáng mảnh khảnh, cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra từ bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh, mái tóc mảnh mai, mềm mại, nhìn rất ngoan ngoãn. Đó là Lục Hà Dương đang cầm cặp sách đi tới.
Nhiệt độ ngoài trời như thiêu đốt khiến má Lục Hà Dương ửng hồng, nói thẳng ra thì anh đúng là một con quái vật, dù trời có nóng đến đâu, anh vẫn mặc một chiếc áo khoác đồng phục học sinh. Bộ quần áo không vừa vặn, may đo cũng cẩu thả nhưng mặc lên người anh vẫn rất đẹp mắt. Lục Tuần nghĩ, anh thậm chí còn đẹp hơn cả mấy cô nữ sinh cấp ba mặc váy.
Lục Hà Dương dừng lại trước kệ bán kẹo ở trong góc, hoàn toàn không để ý đến phía bên kia của kệ là Lục Tuần.
Đó là thời điểm nóng nhất trong buổi chiều, chuông vào lớp sắp vang lên, cửa hàng tạp hóa không có quá nhiều người. Lục Tuần vô cùng thích thú quan sát Lục Hà Dương cho đến khi nhìn thấy anh quay lưng về phía camera, dùng chiếc áo đồng phục học sinh che chắn lại, sau đó anh rút một cây kẹo mút trên kệ, nhanh chóng bỏ vào áo khoác.
...
Lục Tuần sững người, chai Coca trong tay cậu ngưng tụ hơi nước, lạnh buốt đầu ngón tay, nhỏ giọt ướt góc áo.
Sau đó, Lục Tuần nhìn thấy Lục Hà Dương bình tĩnh đi ngang qua quầy thu ngân mà không thanh toán.
Lục Tuần nhíu mày, cho đến khi Trình Đông Húc đi tới, huých vào vai cậu.
“Mày đang nhìn gì thế?” Trình Đông Húc nhìn theo hướng ánh mắt Lục Tuần đang nhìn, ngoài cửa chỉ có mấy học sinh chạy nhanh như gió, xông vào trường học, không có chuyện gì đặc biệt.
Lục Tuần hoàn hồn, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
"Không có gì. Mày thanh toán xong chưa?"
“Xong rồi.” Trình Đông Húc giơ thẻ lên, hung hăng cắn một miếng xúc xích lớn, để tỏ rõ quyền sở hữu.
"Mày ra ngoài chờ tao."
“Mày muốn làm gì?” Trình Đông Húc khó hiểu: “Trời nóng như vậy lại bắt tao ra ngoài chờ?”
“Đừng hỏi nhiều, mày đi ra ngoài trước đi.” Lục Tuần đẩy lưng Trình Đông Húc.
Trình Đông Húc trợn mắt hét lên: "Mẹ kiếp, không phải là mày muốn mua ba con sói đó chứ?"
“Cút!” Lục Tuần đá cậu ta ra ngoài.
“Thanh toán.” Lục Tuần đi tới quầy thu ngân, trên tay cầm một lon Coca.
Dì Trương ở quầy thu ngân đang vừa xem ti vi vừa cắn hạt dưa tí tách, hững hờ nhìn qua bảng giá.
"Ba tệ."
Lục Tuần lấy ra ba đồng xu, gõ lạch cạch trên mặt kính, rồi cầm lon Coca lên.
Đầu ngón tay cậu lạnh buốt, nhưng không hoàn toàn là do Coca. Cậu mím môi, kéo quai cặp sách, hít một hơi thật sâu.
"Vừa rồi... Bạn cháu lấy một cây kẹo mút, cháu thanh toán cả luôn."
Dì Trương chuyển ánh mắt từ màn hình TV sang gương mặt Lục Tuần, từ nghi ngờ chuyển sang dò xét. Lục Tuần cụp mi, mồ hôi bắt đầu nhỏ xuống từ lỗ chân lông trên trán, cậu cảm giác như có một con dao vô hình đang đâm thấu người mình.
Sau khoảng thời gian dài như một thế kỷ, dì Trương cất tiếng nói: “Một tệ.”
Lục Tuần thở ra một hơi, ném xuống bàn thu ngân một đồng xu, sau đó vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng.
Trình Đông Húc đang ngồi chờ Lục Tuần ờ tảng đá bên kia đường, trên tay cầm cái que không còn xúc xích đưa vào miệng. Khi thấy Lục Tuần đi ra, cậu ta lập tức nhổ cái que ra khỏi miệng, cúi xuống bên cạnh Lục Tuần, thấp giọng hỏi: “Ba con sói đâu?"
Lục Tuần như vừa từ cõi chết trở về, tức giận mắng: "Cút mẹ mày đi!"
Hôm đó vừa tan học, Lục Tuần đã thu dọn hết sách vở vào cặp rồi cắm đầu cắm cổ chạy một mạch về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.