Hôn Tước

Chương 12:

Bán Đảo Thiết Hạp

16/09/2023

Trình Đông Húc tự tin rằng cậu ta là người đã xem qua vô số bộ phim, cho rằng Lục Tuần vội vàng như vậy là đang muốn về áp dụng thực tiễn, cho nên cậu ta đuổi theo Lục Tuần, dạy Lục Tuần vô số biện pháp phòng tránh. Nhưng Lục Tuần chạy quá nhanh, lúc đầu Trình Đông Húc còn chạy theo kịp, nhưng sau đó đã mất dấu, cậu ta đành phải dừng lại bên đường thở hồng hộc, giống như một con gà trống bại trận.

Lục Tuần không thèm để ý đến Trình Đông Húc, cả người cậu mồ hôi đầm đìa mở cửa vào nhà. Bố mẹ cậu còn chưa tan làm, Lục Hà Dương cũng chưa về nhà. Cậu đến vặn cửa phòng Lục Hà Dương, nhưng cửa đã bị khoá.

Lục Tuần suy nghĩ một lúc, sau đó cậu quyết định đi vào phòng ngủ của cậu, vòng qua ban công, trèo sang phòng ngủ của Lục Hà Dương.

Trên mặt bàn học để đầy vở ghi chép và sách giáo khoa lộn xộn, chiếc tủ thấp bên cạnh có đặt một chậu cá vàng, một con cá Long Thanh mập mạp màu đỏ đang vẫy đuôi bơi lội bên trong. Dường như trong phòng không có thứ gì khác mang dấu vết sinh hoạt của Lục Hà Dương, ga trải giường vẫn là màu xanh đậm mà Lục Bỉnh Văn và vợ ông ấy vẫn thường sử dụng, ngay cả bức ảnh của vợ chồng Lục Bỉnh Văn chụp với Lục Tuần vẫn còn ở trên giá sách. Trong ảnh, Lục Tuần đang cầm chiếc cúp vô địch giải bóng đá cấp trường trên tay. Người bố nghiêm khắc, người mẹ hiền từ, người con ưu tú, cả nhà ba người tạo thành một gia đình hoàn hảo, ai cũng nở một nụ cười thân thiết, không có chút rạn nứt nào. Nhưng bây giờ khi Lục Tuần nhìn vào bức ảnh, cậu chỉ cảm thấy mỉa mai.

Lục Tuần mở ngăn kéo dưới bàn học, bên trong có vô số đồ vật màu sắc rực rỡ, có cả một khung ảnh bị lật úp lại.

Kẹo cao su, hộp kim bấm, nam châm tủ lạnh, bút, tẩy... Hầu như toàn là đồ rẻ tiền, mới tinh, còn nguyên bao bì, nhãn giá.

Là tên trộm cắp phạm tội thường xuyên.

Ngực Lục Tuần như bị ai bóp chặt, lập tức sinh ra phản ứng sinh lý buồn nôn.

Sau đó, cậu lật khung ảnh bị úp lên.

Ban đầu khung ảnh này được đặt trên bàn học. Chính Lục Bỉnh Văn và vợ ông ấy đã tìm ra nó, đây là bức ảnh đã mờ nhạt mà bọn họ chụp cùng với nhau khi Lục Hà Dương được năm tuổi. Khi đó, Lục Hà Dương đang ngồi xổm như một quả bí ngô nhỏ trong bụi hoa vàng tươi, bụ bẫm, trắng trẻo và xinh đẹp. Đôi mắt anh cong cong như vầng trăng khuyết, phía sau là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của vợ chồng Lục Bỉnh Văn.

So với bức ảnh của Lục Tuần, thứ mà Lục Hà Dương không muốn nhìn thấy hơn chính là bức ảnh này.

Đúng lúc này, Lục Tuần nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên.

Cậu lật úp khung ảnh lại về chỗ cũ.

Lục Hà Dương đẩy cửa, đặt cặp sách xuống như thường lệ, cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, sau đó mở ngăn kéo, ném cây kẹo mút vị dâu tây trong túi vào bên trong.

Một lần nữa anh đã thành công, không ai nhìn thấy anh lấy.



Nhưng chuyện này bắt đầu thay đổi từ sự phấn khích sang buồn tẻ. Bởi vì không ai để ý tới anh, ngay cả dì Trương ở cửa hàng tạp hoá cũng không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.

Anh sống trên đời được mười bảy năm, nhưng dường như anh hoàn toàn sống trong im lặng. Khi anh lớn lên, không một ai coi anh là người quan trọng, nếu như bố mẹ ruột quan tâm anh thì anh đã không bị bắt cóc, nếu như bố mẹ nuôi yêu thương anh thì anh sẽ không phải làm chuyện bẩn thỉu chỉ để bố nuôi vui lòng.

Tất nhiên, nếu dì Trương coi trọng hàng hóa của bà ấy thì anh cũng không dễ gì lấy được.

Ngay sau đó, anh nghe thấy một tiếng động lớn từ phòng bên cạnh, như thể có thứ gì đó nặng nề vừa rơi xuống đất.

Thông thường vào thời gian này, Lục Hà Dương thường ở nhà một mình, Lục Tuần có lẽ vẫn còn đang ở bên ngoài lêu lổng. Lục Hà Dương cảm thấy hơi lạ, anh đi ra mở cửa phòng.

Vừa vặn bắt gặp Lục Tuần đi vào nhà, trên người còn chưa thay bộ đồng phục học sinh, trên tay cầm một ly nước.

“Hôm nay cậu về sớm vậy sao?” Lục Hà Dương hỏi, anh phát hiện Lục Tuần có hơi thở không ra hơi.

Lục Tuần vào bếp lấy nước: “Tôi thấy hơi khó chịu nên về nhà sớm một chút.”

“Không thay quần áo sao?” Lục Hà Dương chỉ vào bộ đồng phục ướt đẫm mồ hôi của Lục Tuần, viền cổ áo thấm nước chuyển thành màu đậm, đổ sang một bên, lộ ra một nửa xương quai xanh góc cạnh.

Lục Tuần uống một ngụm nước, ngửa cổ, ngước mắt nhìn lên.

"Anh quản tôi?"

Thật ra Lục Tuần đang kìm nén bực bội. Tên trộm cắp kia đang đứng ở đây chất vấn cậu, còn cậu lại nơm nớp sợ hãi đi theo sau anh dọn dẹp bãi chiến trường.

Tuy rằng ở chung với nhau một thời gian ngắn, nhưng Lục Hà Dương hiểu rõ, một khi Lục Tuần lộ ra vẻ mặt này thì không nên động vào, ngay cả vợ chồng Lục Bỉnh Văn cũng không làm gì được cậu.

Lục Hà Dương thuận thế trả lời: "Tùy cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Tước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook