Chương 5:
Bán Đảo Thiết Hạp
20/08/2023
“Chào thầy Lục, em là Đường Dịch Phỉ ở khoa ngôn ngữ Anh, gần đây em có nhiều cảm xúc lạ, em có thể thêm Wechat của thầy để tâm sự với thầy không?” Một nữ sinh tóc ngắn để lộ đôi mắt e lệ ra khỏi sách vở ôm trong l*иg ngực rồi lại cúi đầu không dám nhìn nữa, giống như đây là giấc mơ.
Lục Hà Dương phán đoán chính xác đây không phải bắt nguồn từ hậm hực mà là từ nhớ nhung, anh bất lực.
“Trường học có phòng 315 là phòng tư vấn tâm lý, tôi kiến nghị em nên đến đấy khám tỉ mỉ và chữa bệnh.” Lục Hà Dương nâng kính mắt lên: “Thầy giáo Lý ở phòng tư vấn tâm lý vô cùng có kinh nghiệm xử lý vấn đề của sinh viên.”
“Nhưng…” Nữ sinh vẫn chưa từ bỏ ý định.
Điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên, Lục Hà Dương vô thức thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra nói với nữ sinh kia: “Rất xin lỗi, tôi nghe điện thoại.”
Anh nóng lòng thoát thân, nhận cuộc điện thoại xa lạ gọi đến, giơ điện thoại trong tay lên rồi đi ra ngoài.
“Vâng, chào cậu.”
“Thầy Lục, tối nay anh muốn ăn gì?”
Là giọng nói của Lục Tuần, ấm cuối còn mang theo sự ngả ngớn. Không biết cậu mua một cái sim điện thoại mới ở đâu.
“Tôi không về ăn…” Lục Hà Dương nhíu mày, hít sâu một hơi: “Đợi một chút, sao cậu biết tôi là giáo viên?”
“Theo dõi anh quá dễ dàng.” Tiếng cười của Lục Tuần truyền tới: “Nếu không phải là chính anh hỏi thì thậm chí tôi còn không muốn khoe ra.”
“Hơn nữa tôi còn ra ngoài đánh một cái chìa khóa nhà anh, làm sim điện thoại, mua đồ ăn.”
“...” Lục Hà Dương cắn răng.
Thật ra chuyện Lục Tuần không chết khiến anh rất bất ngờ, ngoài ý muốn còn có sự vui mừng mà anh không muốn thừa nhận. Nhưng bây giờ người đàn ông này gần như đã hơi xa lạ, giữa hai người còn có thời gian mười năm không gặp ngăn cách, cậu trở nên càng khó đoán. Càng đáng hận hơn là có vẻ như cậu không mất chút sức nào để làm những việc này, giống như tất cả những việc này chẳng qua chỉ là một trò chơi đơn giản.
Mà Lục Hà Dương gần như không có chút năng lực chống đỡ, cũng thừa nhận rằng đối phương chiến thắng.
“Vậy nên… Anh thật sự không về ăn sao?” Lục Tuần xác nhận một lần nữa.
Lục Hà Dương nói như chặt đinh chém sắt: “Không về, có hẹn với người khác rồi.”
“Được rồi…” Người ở đầu dây bên kia kéo dài âm cuối khiến cho Lục Hà Dương ở phía đối diện có ảo giác như cậu đang làm nũng.
Nhưng Lục Tuần không dây dưa nữa, dứt khoát cúp điện thoại, chỉ còn lại tiếng “tút tút” thông báo đường dây bận, qua loa giống như gọi điện thoại cho Lục Hà Dương chỉ là làm cho phải phép, cũng không phải thật lòng mời anh về nhà ăn cơm.
Lục Hà Dương kiềm chế cảm giác không vui không rõ lý do ở trong lòng, nhìn đồng hồ trên tay một chút. Anh đã từng chỉ đi lại giữa hai điểm, cũng không hẹn hò với ai, ngày trước tan học đều sẽ trực tiếp về nhà, bây giờ thì hay rồi, nhà mình thành nhà của người khác, vậy mà lại không trở về được.
“Thầy Lục?” Sau lưng truyền đến giọng nữ trong trẻo, mang theo sự cẩn thận thăm dò từng li từng tí.
Lục Hà Dương quay đầu lại, khẽ vuốt cằm: “Cô Cam.”
Một cô giáo với mái tóc xoăn dài siết chặt túi xách mà bước vội tới, đuổi kịp Lục Hà Dương.
“Thầy Lục, anh có rảnh không?” Cam Đường căng thẳng nhưng vẫn hơi mỉm cười, giải thích nói: “Anh mới đến, lại cùng một khoa, tôi vẫn luôn muốn mời anh ăn một bữa cơm.”
“Chuyện lần trước… Cũng muốn cảm ơn anh.”
Hai này trước cô ấy tới tháng, không cẩn thận bị dây ra quần, rồi bị Lục Hà Dương phát hiện, anh còn cố ý đưa áo khoác cho cô ấy để che chắn.
Lục Hà Dương không có chỗ nào để đi thì chần chừ một lát rồi dứt khoát đáp: “Được.”
Cam Đường nở nụ cười: “Anh có kiêng cái gì không?”
“Đồ thanh đạm chút là được, còn lại gì cũng được.”
“Ai cũng nói với tôi rằng thầy Lục luôn đơn độc một mình rất có cá tính, tôi lại cảm thấy anh rất dễ gần.” Cam Đường thầm thở phào: “Là người rất dịu dàng.”
Lục Hà Dương cười cười, từ chối cho ý kiến.
Đi bộ mười phút, cuối cùng hai người họ ngồi vào một nhà hàng bán đồ ăn Quảng Đông. Xuất phát từ thói quen ở nước ngoài nhiều năm, Lục Hà Dương kéo ghế giúp đối phương, Cam Đường rủ mí mắt, hai tai lập tức đỏ lên.
Lục Hà Dương nghĩ, bản thân nên sửa lại những thói quen không hợp phong tục này, không lại khiến người ta dễ hiểu nhầm.
“Nhà hàng này có món canh rất ngon, để tôi lấy cho anh một bát.” Cam Đường chủ động múc canh cho Lục Hà Dương.
Lục Hà Dương dùng bàn tay che bát: “Tôi tự mình làm là được rồi.”
Muôi canh do Cam Đường múc dừng ở giữa không trung, không có điểm đến, trong lúc cô ấy đang trố mắt nhìn, vài giọt nước ấm nhỏ xuống mu bàn tay của Lục Hà Dương.
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi.” Cam Đường hoảng sợ thả cái muôi xuống, đưa khăn tay tới: “Vừa rồi tôi hơi thất thần… Có bị bỏng không?”
“Không sao.” Lục Hà Dương nói.
“Tôi vừa mới phát hiện ra, ở bàn phía sau kia có một người vẫn luôn nhìn chúng ta.” Cam Đường hạ thấp giọng.
Lục Hà Dương phán đoán chính xác đây không phải bắt nguồn từ hậm hực mà là từ nhớ nhung, anh bất lực.
“Trường học có phòng 315 là phòng tư vấn tâm lý, tôi kiến nghị em nên đến đấy khám tỉ mỉ và chữa bệnh.” Lục Hà Dương nâng kính mắt lên: “Thầy giáo Lý ở phòng tư vấn tâm lý vô cùng có kinh nghiệm xử lý vấn đề của sinh viên.”
“Nhưng…” Nữ sinh vẫn chưa từ bỏ ý định.
Điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên, Lục Hà Dương vô thức thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra nói với nữ sinh kia: “Rất xin lỗi, tôi nghe điện thoại.”
Anh nóng lòng thoát thân, nhận cuộc điện thoại xa lạ gọi đến, giơ điện thoại trong tay lên rồi đi ra ngoài.
“Vâng, chào cậu.”
“Thầy Lục, tối nay anh muốn ăn gì?”
Là giọng nói của Lục Tuần, ấm cuối còn mang theo sự ngả ngớn. Không biết cậu mua một cái sim điện thoại mới ở đâu.
“Tôi không về ăn…” Lục Hà Dương nhíu mày, hít sâu một hơi: “Đợi một chút, sao cậu biết tôi là giáo viên?”
“Theo dõi anh quá dễ dàng.” Tiếng cười của Lục Tuần truyền tới: “Nếu không phải là chính anh hỏi thì thậm chí tôi còn không muốn khoe ra.”
“Hơn nữa tôi còn ra ngoài đánh một cái chìa khóa nhà anh, làm sim điện thoại, mua đồ ăn.”
“...” Lục Hà Dương cắn răng.
Thật ra chuyện Lục Tuần không chết khiến anh rất bất ngờ, ngoài ý muốn còn có sự vui mừng mà anh không muốn thừa nhận. Nhưng bây giờ người đàn ông này gần như đã hơi xa lạ, giữa hai người còn có thời gian mười năm không gặp ngăn cách, cậu trở nên càng khó đoán. Càng đáng hận hơn là có vẻ như cậu không mất chút sức nào để làm những việc này, giống như tất cả những việc này chẳng qua chỉ là một trò chơi đơn giản.
Mà Lục Hà Dương gần như không có chút năng lực chống đỡ, cũng thừa nhận rằng đối phương chiến thắng.
“Vậy nên… Anh thật sự không về ăn sao?” Lục Tuần xác nhận một lần nữa.
Lục Hà Dương nói như chặt đinh chém sắt: “Không về, có hẹn với người khác rồi.”
“Được rồi…” Người ở đầu dây bên kia kéo dài âm cuối khiến cho Lục Hà Dương ở phía đối diện có ảo giác như cậu đang làm nũng.
Nhưng Lục Tuần không dây dưa nữa, dứt khoát cúp điện thoại, chỉ còn lại tiếng “tút tút” thông báo đường dây bận, qua loa giống như gọi điện thoại cho Lục Hà Dương chỉ là làm cho phải phép, cũng không phải thật lòng mời anh về nhà ăn cơm.
Lục Hà Dương kiềm chế cảm giác không vui không rõ lý do ở trong lòng, nhìn đồng hồ trên tay một chút. Anh đã từng chỉ đi lại giữa hai điểm, cũng không hẹn hò với ai, ngày trước tan học đều sẽ trực tiếp về nhà, bây giờ thì hay rồi, nhà mình thành nhà của người khác, vậy mà lại không trở về được.
“Thầy Lục?” Sau lưng truyền đến giọng nữ trong trẻo, mang theo sự cẩn thận thăm dò từng li từng tí.
Lục Hà Dương quay đầu lại, khẽ vuốt cằm: “Cô Cam.”
Một cô giáo với mái tóc xoăn dài siết chặt túi xách mà bước vội tới, đuổi kịp Lục Hà Dương.
“Thầy Lục, anh có rảnh không?” Cam Đường căng thẳng nhưng vẫn hơi mỉm cười, giải thích nói: “Anh mới đến, lại cùng một khoa, tôi vẫn luôn muốn mời anh ăn một bữa cơm.”
“Chuyện lần trước… Cũng muốn cảm ơn anh.”
Hai này trước cô ấy tới tháng, không cẩn thận bị dây ra quần, rồi bị Lục Hà Dương phát hiện, anh còn cố ý đưa áo khoác cho cô ấy để che chắn.
Lục Hà Dương không có chỗ nào để đi thì chần chừ một lát rồi dứt khoát đáp: “Được.”
Cam Đường nở nụ cười: “Anh có kiêng cái gì không?”
“Đồ thanh đạm chút là được, còn lại gì cũng được.”
“Ai cũng nói với tôi rằng thầy Lục luôn đơn độc một mình rất có cá tính, tôi lại cảm thấy anh rất dễ gần.” Cam Đường thầm thở phào: “Là người rất dịu dàng.”
Lục Hà Dương cười cười, từ chối cho ý kiến.
Đi bộ mười phút, cuối cùng hai người họ ngồi vào một nhà hàng bán đồ ăn Quảng Đông. Xuất phát từ thói quen ở nước ngoài nhiều năm, Lục Hà Dương kéo ghế giúp đối phương, Cam Đường rủ mí mắt, hai tai lập tức đỏ lên.
Lục Hà Dương nghĩ, bản thân nên sửa lại những thói quen không hợp phong tục này, không lại khiến người ta dễ hiểu nhầm.
“Nhà hàng này có món canh rất ngon, để tôi lấy cho anh một bát.” Cam Đường chủ động múc canh cho Lục Hà Dương.
Lục Hà Dương dùng bàn tay che bát: “Tôi tự mình làm là được rồi.”
Muôi canh do Cam Đường múc dừng ở giữa không trung, không có điểm đến, trong lúc cô ấy đang trố mắt nhìn, vài giọt nước ấm nhỏ xuống mu bàn tay của Lục Hà Dương.
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi.” Cam Đường hoảng sợ thả cái muôi xuống, đưa khăn tay tới: “Vừa rồi tôi hơi thất thần… Có bị bỏng không?”
“Không sao.” Lục Hà Dương nói.
“Tôi vừa mới phát hiện ra, ở bàn phía sau kia có một người vẫn luôn nhìn chúng ta.” Cam Đường hạ thấp giọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.