Chương 6:
Bán Đảo Thiết Hạp
20/08/2023
Lục Hà Dương quay đầu lại nhìn sau câu nói của Cam Đường thì phát hiện ra trên bàn chỉ còn lại một cốc nước đã uống hết nửa, không có một bóng người.
Cam Đường mờ mịt giải thích: “Lúc tôi cúi đầu lấy giấy lau cho anh thì đã không thấy tăm hơi người ta đâu rồi.”
Lục Hà Dương không để ý lắm: “Hay là người ta thấy món ăn chúng ta gọi, cảm thấy không thích nên đi rồi?”
Anh xoa xoa mu bàn tay, vẫn cứ cảm thấy đầy mỡ, bèn đứng dậy: “Tôi vào nhà vệ sinh rửa tay đã.”
Dòng nước ấm áp cọ rửa mu bàn tay, Lục Hà Dương đang xoa nước rửa tay, cúi đầu đưa tay ra rửa sạch sẽ thì bỗng phía sau lưng có một sức mạnh khổng lồ kéo anh vào phòng vệ sinh nam.
Tất cả đều xuất hiện đột ngột, anh lảo đảo vài bước, tận đến lúc bị nhét vào trong phòng riêng, khuôn mặt bị đè lên trên ván cửa, đến mức khung kính mắt hơi biến hình, anh mới nhận ra người vặn hai tay mình từ phía sau là ai.
“Lục Tuần?”
Hình như người này vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm bạc hà của anh. Cậu đè lên người Lục Hà Dương, ép anh ở giữa mình và cánh cửa, dùng một tay nắm lấy cả hai cổ tay của đối phương.
“Thầy Lục, hóa ra không về nhà ăn cơm là vì có hẹn với đồng nghiệp nữ à?”
“Cậu đừng…”
Cảm nhận được bụng dưới của Lục Tuần đang nghiền ép lên mông mình, cậu lại còn đưa tay vòng tới phía trước người anh để cởi dây thắt lưng của anh ra, đồng tử Lục Hà Dương phóng đại trong nháy mắt, anh ra sức giãy giụa. Đáng tiếc Lục Tuần không cho anh cơ hội, lập tức đưa một bàn tay ra nắm chặt lấy chân tóc anh, chế trụ anh.
“Anh rất giỏi đó. Kéo ghế, múc canh. Có phải đến sáng mai tôi sẽ có thêm một người chị dâu không? Hả?”
“Đừng làm ở đây.” Lục Hà Dương đau đến mức hít vào một hơi. Tên Lục Tuần này, chết cũng làm anh đau, mà sống cũng làm anh đau. Dường như chịu đựng số phận, bên trong ánh mắt của anh có một tia bình tĩnh, còn ở đáy mắt lại dâng lên ý tứ mềm mại, ẩm ướt.
Lại tới nữa rồi. Lại là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này.
Bụng dưới Lục Tuần vọt lên lửa nóng, không khỏi nắm chặt đầu ngón tay. Anh xoay người Lục Hà Dương lại, kéo áo sơ mi từ trong lưng quần anh ra, tay thò vào bên trong bóp lấy cái eo mềm mại trần trụi của anh.
“Ưm…” Lục Hà Dương rên lên một tiếng.
Một giây sau, tiếng hừ đã bị Lục Tuần dùng môi ngăn chặn.
Cái hôn có tính chất vô cùng xâm chiếm, lưỡi Lục Tuần ra sức xâm nhập vào trong hàm răng, mạnh mẽ đè ép lưỡi anh, giống như muốn hút hết sạch tất cả dưỡng khí của anh. Mặc dù đêm hôm qua đã đón nhận rất nhiều nụ hôn nhưng khi đó là Lục Hà Dương không có ý thức, lúc này anh có thể cảm thụ rõ ràng sự nhiệt tình và nóng bỏng của đối phương, còn có lửa nóng ở trên người cậu.
Người Lục Hà Dương càng ngày càng mềm, hoàn toàn thuần phục dưới sự sắp xếp của đối phương, cuối cùng cả người đều dựa trên ván cửa, toàn thân nóng kinh người.
Ở một giây trước khi Lục Hà Dương ngạt thở vì hết dưỡng khí, Lục Tuần buông anh ra, dù gấp nhưng vẫn ung dung thu hết sự mê ly dưới đáy mắt anh và ráng mây hồng trên mặt anh vào trong mắt.
Cậu giơ tay lên xóa đi dấu vết ẩm ướt còn sót lại trên bờ môi sưng đỏ của Lục Hà Dương, giống như lau đi giọt sương còn đọng trên cánh hoa hồng.
“Đi nói với cô ta rằng anh có việc nên phải đi trước.”
Lục Hà Dương lặng yên sau khi khôi phục lại hô hấp, đột nhiên đẩy cậu ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Anh chỉnh sửa lại quần áo của mình đàng hoàng, lạnh nhạt dò xét liếc mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt rơi vào hạ thân xấu hổ của Lục Tuần.
“Xử lý xong rồi hãy ra.”
Lục Tuần lại nở nụ cười mang theo ý tứ sâu xa, làm một bên khóe miệng nhếch lên.
Ở bên này, sau khi Lục Hà Dương giải quyết xong việc ở bữa ăn, anh tìm thấy Lục Tuần đang đứng tại một góc đường trong con hẻm nhỏ. Lục Tuần đang dựa lưng vào tường hút thuốc, một tay đút túi, một tay kẹp điếu thuốc, nhả khói phì phèo.
Những tia lửa nơi đầu ngón tay lập lòe, soi rõ khuôn mặt bị khói thuốc bao phủ trong đêm tối. Mười năm trước, khuôn mặt này vốn đã rất đẹp trai, bây giờ lại càng trổ mã, góc cạnh cân đối, tỷ lệ hoàn hảo. Lục Tuần nhướng mi nhìn Lục Hà Dương đang đứng đối diện.
“Giải quyết xong chưa?” Cậu giơ ngón trỏ lên, gẩy tàn thuốc.
“Rồi.” Lục Hà Dương hờ hững đáp lại. Anh không nhớ rõ Lục Tuần có thể hút thuốc, trong thời gian anh vắng nhà, người này tự hình thành hệ thống sinh trưởng, bắt đầu trở nên lạ lẫm.
Lục Tuần cười một tiếng: "Chị dâu có tức giận không?"
“Đồng nghiệp nữ.” Lục Hà Dương sửa lại.
"Được rồi, đồng nghiệp nữ kia có tức giận không?"
"Không biết."
"Anh à, anh vẫn giống như trước kia, không hiểu tâm tư phụ nữ."
Cam Đường mờ mịt giải thích: “Lúc tôi cúi đầu lấy giấy lau cho anh thì đã không thấy tăm hơi người ta đâu rồi.”
Lục Hà Dương không để ý lắm: “Hay là người ta thấy món ăn chúng ta gọi, cảm thấy không thích nên đi rồi?”
Anh xoa xoa mu bàn tay, vẫn cứ cảm thấy đầy mỡ, bèn đứng dậy: “Tôi vào nhà vệ sinh rửa tay đã.”
Dòng nước ấm áp cọ rửa mu bàn tay, Lục Hà Dương đang xoa nước rửa tay, cúi đầu đưa tay ra rửa sạch sẽ thì bỗng phía sau lưng có một sức mạnh khổng lồ kéo anh vào phòng vệ sinh nam.
Tất cả đều xuất hiện đột ngột, anh lảo đảo vài bước, tận đến lúc bị nhét vào trong phòng riêng, khuôn mặt bị đè lên trên ván cửa, đến mức khung kính mắt hơi biến hình, anh mới nhận ra người vặn hai tay mình từ phía sau là ai.
“Lục Tuần?”
Hình như người này vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm bạc hà của anh. Cậu đè lên người Lục Hà Dương, ép anh ở giữa mình và cánh cửa, dùng một tay nắm lấy cả hai cổ tay của đối phương.
“Thầy Lục, hóa ra không về nhà ăn cơm là vì có hẹn với đồng nghiệp nữ à?”
“Cậu đừng…”
Cảm nhận được bụng dưới của Lục Tuần đang nghiền ép lên mông mình, cậu lại còn đưa tay vòng tới phía trước người anh để cởi dây thắt lưng của anh ra, đồng tử Lục Hà Dương phóng đại trong nháy mắt, anh ra sức giãy giụa. Đáng tiếc Lục Tuần không cho anh cơ hội, lập tức đưa một bàn tay ra nắm chặt lấy chân tóc anh, chế trụ anh.
“Anh rất giỏi đó. Kéo ghế, múc canh. Có phải đến sáng mai tôi sẽ có thêm một người chị dâu không? Hả?”
“Đừng làm ở đây.” Lục Hà Dương đau đến mức hít vào một hơi. Tên Lục Tuần này, chết cũng làm anh đau, mà sống cũng làm anh đau. Dường như chịu đựng số phận, bên trong ánh mắt của anh có một tia bình tĩnh, còn ở đáy mắt lại dâng lên ý tứ mềm mại, ẩm ướt.
Lại tới nữa rồi. Lại là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này.
Bụng dưới Lục Tuần vọt lên lửa nóng, không khỏi nắm chặt đầu ngón tay. Anh xoay người Lục Hà Dương lại, kéo áo sơ mi từ trong lưng quần anh ra, tay thò vào bên trong bóp lấy cái eo mềm mại trần trụi của anh.
“Ưm…” Lục Hà Dương rên lên một tiếng.
Một giây sau, tiếng hừ đã bị Lục Tuần dùng môi ngăn chặn.
Cái hôn có tính chất vô cùng xâm chiếm, lưỡi Lục Tuần ra sức xâm nhập vào trong hàm răng, mạnh mẽ đè ép lưỡi anh, giống như muốn hút hết sạch tất cả dưỡng khí của anh. Mặc dù đêm hôm qua đã đón nhận rất nhiều nụ hôn nhưng khi đó là Lục Hà Dương không có ý thức, lúc này anh có thể cảm thụ rõ ràng sự nhiệt tình và nóng bỏng của đối phương, còn có lửa nóng ở trên người cậu.
Người Lục Hà Dương càng ngày càng mềm, hoàn toàn thuần phục dưới sự sắp xếp của đối phương, cuối cùng cả người đều dựa trên ván cửa, toàn thân nóng kinh người.
Ở một giây trước khi Lục Hà Dương ngạt thở vì hết dưỡng khí, Lục Tuần buông anh ra, dù gấp nhưng vẫn ung dung thu hết sự mê ly dưới đáy mắt anh và ráng mây hồng trên mặt anh vào trong mắt.
Cậu giơ tay lên xóa đi dấu vết ẩm ướt còn sót lại trên bờ môi sưng đỏ của Lục Hà Dương, giống như lau đi giọt sương còn đọng trên cánh hoa hồng.
“Đi nói với cô ta rằng anh có việc nên phải đi trước.”
Lục Hà Dương lặng yên sau khi khôi phục lại hô hấp, đột nhiên đẩy cậu ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Anh chỉnh sửa lại quần áo của mình đàng hoàng, lạnh nhạt dò xét liếc mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt rơi vào hạ thân xấu hổ của Lục Tuần.
“Xử lý xong rồi hãy ra.”
Lục Tuần lại nở nụ cười mang theo ý tứ sâu xa, làm một bên khóe miệng nhếch lên.
Ở bên này, sau khi Lục Hà Dương giải quyết xong việc ở bữa ăn, anh tìm thấy Lục Tuần đang đứng tại một góc đường trong con hẻm nhỏ. Lục Tuần đang dựa lưng vào tường hút thuốc, một tay đút túi, một tay kẹp điếu thuốc, nhả khói phì phèo.
Những tia lửa nơi đầu ngón tay lập lòe, soi rõ khuôn mặt bị khói thuốc bao phủ trong đêm tối. Mười năm trước, khuôn mặt này vốn đã rất đẹp trai, bây giờ lại càng trổ mã, góc cạnh cân đối, tỷ lệ hoàn hảo. Lục Tuần nhướng mi nhìn Lục Hà Dương đang đứng đối diện.
“Giải quyết xong chưa?” Cậu giơ ngón trỏ lên, gẩy tàn thuốc.
“Rồi.” Lục Hà Dương hờ hững đáp lại. Anh không nhớ rõ Lục Tuần có thể hút thuốc, trong thời gian anh vắng nhà, người này tự hình thành hệ thống sinh trưởng, bắt đầu trở nên lạ lẫm.
Lục Tuần cười một tiếng: "Chị dâu có tức giận không?"
“Đồng nghiệp nữ.” Lục Hà Dương sửa lại.
"Được rồi, đồng nghiệp nữ kia có tức giận không?"
"Không biết."
"Anh à, anh vẫn giống như trước kia, không hiểu tâm tư phụ nữ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.