Chương 21: AI CHO PHÉP CẬU CHẠY TRỐN NHƯ VẬY?
Tiểu Ngư Nhi
26/05/2016
Chap 21 : Ai cho phép cậu chạy trốn như vậy?
– “Bình, cậu sao thế?”
– “Tớ….tớ….tớ nghĩ rằng mình ổn…không sao!” Đáp lại câu hỏi của Cự giải, Thiên bình đã nở một nụ cười ngọt lịm, dáng vẻ thanh mảnh yếu đuối, tuy là cười, tuy là nói không sao, nhưng sâu trong cặp mắt xinh đẹp quyến rũ, Thiên Bình, nơi đó, ẩn chứa sâu sắc một sự u tối của trái tim, âm u của chính bản thân cô. Bình nhi, không ổn chút nào cả!
Bất giác, Cự giải khẽ thở dài, bàn tay đang nắm lấy tay Thiên bình bỗng lại nắm chặt hơn, trên khóe môi Cự giải đột nhiên lại vẽ lên một đường vòng cung tuyệt đẹp, một nụ cười ôn nhu, một nụ cười dịu dàng, Cua khẽ nói, một giọng nói trầm bổng, ấm áp :
– “Dừng lại đi!!”
Nghe giứt, Thiên bình đột nhiên khựng lại, đôi chân thon thả nhẹ bẫng sao bỗng dưng lại nặng nề như vậy? Thậm chí Bình nhi còn không thể nhấc nó lên, không thể bước thêm một bước đến phía trước. Nặng nề quá! Xoay khuôn mặt nhìn đến phía trước, đôi mắt yếu đuối, bất lực, từ lúc nào Bình nhi đã cắn chặt lấy đôi môi mỏng manh của mình, nụ cười nhạt dần, nhạt dần, cuối cùng, nó lại trở thành một cái nhếch môi đau đớn. Một nụ cười giễu cợt mà Thiên bình giành cho chính cuộc đời này, đang đùa bỡn cô sao?
– “Sao không quay lại?”
Chợt. Giọng nói dịu dàng của Cự giải lại một lần nữa vang lên, nhưng trong lúc này, nó lại đang đanh lại. Ừ, ừ thì Cua không biết giữa Thiên Bình và Nhân Mã đang xảy ra chuyện gì, ừ thì Giải nhi không hiểu được tâm trạng của Thiên bình và Nhân Mã, nhưng điều duy nhất Cự giải hiểu, đó đơn giản, chỉ đơn giản là “làm điều khiến mình không hối hận”.
Vậy tốt nhất, đối mặt, dù chuyện tiếp theo sẽ ra sao, mãi cũng sẽ không khiến bản thân ai phải hối hận!
Đó chính là những gì Cự giải vẫn nghĩ, Cua luôn quan tâm Thiên bình, vậy, tốt nhất cũng nên để Bình nhi phải đối mặt, nhỉ? Nếu không, sau này, e rằng Thiên bình sẽ phải hối hận cả đời, hối hận vì đã không chịu đối mặt, hối hận vì cả đời đã trốn tránh.
Đúng vậy, sống thì không được để bản thân hối hận! Đây cũng là lí do bỗng chốc Cự giải lại muốn tìm Kim Ngưu, vừa rồi, Trâu đã ôm lấy Cua, Trâu yêu Cua, phải không?
Nếu đã vậy, cả hai sẽ trực tiếp đối mặt, Cự giải không muốn để bản thân mãi yếu đuối như vậy!
– “Không thể!”. Thiên Bình bất lực, giọng nói đáp trả một cách yếu đuối, mệt mỏi, đôi mắt cũng đã không thể nhìn vào Cự giải được nữa.
Bình nhi rất sợ, sợ rằng Cự giải sẽ thấy được sự yếu đuối của mình!
Thiên bình rất sợ!
Cự giải bỗng dưng, trong giây phút, Cua bất giác sững người, nhưng cũng rất nhanh, rất nhanh đã có thể lấy lại vẻ quyết tâm của mình, giọng nói dò hỏi cực điểm :
– “Tại sao?”
– “Kết thúc….rồi!!”.
Giứt lời, ngay trong giây phút, Thiên bình choáng váng, đôi mắt từ bao giờ bất ngờ nhòe đi, hai dòng lệ chảy dài, đôi mắt Bình nhi vô thức mở to, bất lực nhìn vào Cự giải, đôi mắt tuyệt vọng, yếu đuối đến khôn tả. Thiên bình tiếp tục mở to cặp mắt xinh đẹp, sững sờ, cơ thể ngọc ngà bất giác cũng đã cứng đờ lại.
Khóc rồi. Thiên bình lại ngốc nghếch lấy tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Cô khóc gì chứ? Khóc cái gì?
Chỉ là….Kết thúc thôi mà! Phải không?
Im lặng.
Bỗng dưng, cả hai lại vô cùng im lặng.
Cả dãy hành lang rơi vào sự bế tắc!
Bế tắc? Là do người hay do cảnh?
Hai người tựa hồ chết lặng, đứng nhìn nhau, cách nhau chỉ một bước chân, thời gian tựa hồ ngừng lại, tạo nên sự an nhiên và tĩnh lặng đến mệt mỏi. Đến yếu đuối!
Bất chợt, từ đâu, đột nhiên khắp hành lang lại trở lên nổi bật, nổi bật vì một câu nói? Nổi bật vì một sắc thái?
Mã Ngọc Cự giải rất lặng lẽ, rất bình tâm, giọng nói lần này lại có chút bá đạo, sắc thái lần này lại có chút hiên ngang, khuôn mặt xinh đẹp của Cự giải bất giác giương lên, đôi mắt ma mị hướng thẳng đến Thiên bình :
– “Ai cho phép cậu?”
– “Ơ….sao…?”
Ngây ngốc. Thiên bình bỗng dưng lại ngây ngốc nhìn vào Cự giải, đôi mắt mở to khó hiểu, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nghiêng về bên phải nhìn đến người trước mắt, Không hiểu?
Không nhẽ đầu óc Cự giải vừa rồi tỉnh táo, bây giờ lại phát bệnh sao? Chả nhẽ lại là người đa nhân cách o.O âu mai gót!! Có thể nào không?
Tự dưng bả nói cái của nợ gì thế? Tự dưng phép với tắc cái mông gì ở đây?
Chậc, kiểu này sau ngày hôm nay, Thiên bình phải quyết đưa Cự giải đi khám lại cái đã, chứ cái dạng lúc bình thường lúc lại tiểu đường….ý lộn, lúc lại bất thường thế này thì chắc chắn có ngày Bình nhi cũng đến mức rối loạn thần kinh luôn!
– “Ai cho phép cậu chạy trốn như vậy? Tớ không cho phép và tất cả đều không cho phép cậu được chạy trốn!! Chuyện của cậu mà? Không phải sao? Cậu trốn tránh rồi để ai giải quyết? Chẳng phải cậu luôn là người hoàn thành nhiệm vụ rất tốt sao? Sao bây giờ lại bỏ giữa chừng? Ít nhất cũng phải để lại một cái kết chứ? Chạy trốn như vậy, làm gì? Đây là chuyện của cậu, nếu muốn kết thúc, cậu cần dấu chấm, nếu muốn viết tiếp, ai cũng sẵn sàng cung cấp bút cho cậu viết tiếp, được không? Đừng để bản thân hối hận, nếu cậu không đi gặp cậu ấy, tớ sẽ nói với cậu luôn, tớ sẽ không làm chỗ dựa cho cậu khóc nữa!! Đi đi!! Lập tức!!”.
Giọng nói của Cự giải thật thướt tha, trầm bổng. Âm thanh tĩnh lặng trên hành lang bệnh viện bỗng chốc lại càng khiến cho giọng nói đó như được rõ ràng thêm phần nào, từng câu từng chữ, Thiên bình, rất chậm rãi, cô đón nhận.
Thật sâu trong đáy mắt, thật sâu trong đáy mắt Thiên Bình, thật sâu trong nội tâm Thiên bình, trong gang tấc, bỗng dưng hai ý nghĩ đối nghịch lại bắt đầu được hình thành trong đầu cô, bất giác, nó khiến cô khó chịu, nó cũng khiến cô hi vọng.
Một bên, Thiên bình nghĩ, cô cần đối mặt.
Một bên, Thiên bình nghĩ, cô cần chạy trốn.
Cứ như vậy, đạp lẫn loạn nhau, hai ý nghĩa đối nghịch cứ như vậy chém giết lẫn nhau khiến đầu óc Thiên bình như muốn nổ tung.
Trong lúc này, người trước mắt Bình nhi, Cự giải, Cự giải thực sự rất hiểu tâm trạng hiện giờ của Thiên bình, cô ấy đang muốn trốn tránh? Không được, nếu Cự giải còn tiếp tục im lặng, chắc chắn Thiên bình sẽ lập tức chạy đi, lúc đó sự việc thực không thể cứu vãn được nữa.
– ” Thiên bình, còn suy nghĩ gì nữa? Cậu biết không….một người thiếu quyết đoán, sau này, khi chọn sai phương án, người đó sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn phải đối mặt với sự hối hận!! Cậu muốn là người đó sao?? Thiên bình…nghe tớ….đi đi!! Có được không? Giải quyết mọi chuyện xong xuôi, cậu không phải sẽ nhẹ lòng hơn sao? Dù muốn cắt đứt cũng phải làm cho gọn chứ? Được không? Dứt khoát tất cả?”.
Thật nhanh, thật nhẹ, tựa hồ như chỉ thoáng qua, tựa hồ như một cơn gió thổi nhè nhẹ qua kẽ tóc Thiên bình, nhưng cô, lúc này, từng câu từng chữ, từng từ ngữ của Cự giải đều đã được thấm nhuần, mềm nhuyễn trong lòng Thiên bình.
Bình nhi cất tiếng, giọng nói bỗng dưng lại trở lên khàn khàn, đôi mắt xinh đẹp với hai dòng lệ hi vọng bất giác tuôn rơi, cô cất tiếng :
– “Cự giải, cảm ơn cậu….vậy….tớ sẽ giải quyết chuyện này….Tớ sẽ đối mặt và đưa ra quyết định của bản thân mình! Cậu thấy….có được không??”.
– “Được!! Tất cả đều được!! Mau đi đi!!” Giọng nói phấn khởi, nét mặt hi vọng, Cự giải mỉm cười thật tươi, bàn tay thật khẽ đã buông tay Thiên bình ra, dáng vẻ thúc giục vội vàng đẩy Thiên bình đi nhanh.
Cứ như vậy, Thiên bình đành bất lực, một tia hi vọng cứ lóe lên trong đôi mắt của Bình nhi, cô rời khỏi Cự giải, chạy thật nhanh, bước thật nhanh. Bây giờ, Trương Thiên Bình này không thể trốn chạy được nữa!! Nhân Mã, đợi tớ, nhé!!
Bình, cậu phải cố lên, xem này, Cua tớ đây chỉ giúp cậu được đến thế thôi!! Hạnh phúc là do cậu tự nắm bắt, tớ mong, cậu sẽ không để bản thân hối hận, nếu Song Ngư ở đây, cô ấy cũng sẽ làm như tớ đấy!! Đồ Ngốc, chạy trốn, tớ không cho phép.
Thật nhanh, gót dày kiêu sa của Thiên Bình thật nhanh đã bước đến trước cửa phòng 573, đôi mắt tràn đầy tia hi vọng, cô bất giác lại hô hấp vô cùng khó nhọc, thở ra từng hơi tựa hồ như kiệt sức, Thiên bình mệt mỏi, cố gắng đứng thẳng dậy, Bình lập tức đảo đôi mắt xinh đẹp xung quanh hành lang, vẫn là vài người bạn của cô, là Ma Kết, là Bảo Bình, là Sư Tử, là Song Tử, là Bạch Dương. Nhưng…..
Ơ? Nhân Mã đâu? Không phải vừa rồi còn ở đây hay sao?
– “M….Mã đâu?”. Thiên bình bất ngờ lại cảm thấy nỗi tuyệt vọng như sóng thần ập tới, không nể nang nuốt chửng lấy cô. Thiên bình bỗng chốc trở lên vô cùng tuyệt vọng, thực sự….Bình nhi đã thực sự chậm chân rồi hay sao?
Là tại cô, là tại cô quá chậm chân….là tại cô đã chần chừ! Nhỉ?
– “Thiên bình, cậu sao thế? Sao lại khóc?”
Bất ngờ, ngỡ ngàng, Thiên bình như sực tỉnh, đôi mắt ướt nhòe lệ lập tức đào về phía sau, Bình nhi rất nhanh, cô rất nhanh đã xoay người về đằng sau, đôi mắt ướt át nhìn vào người nam tử trước mắt….
Ôi Thần Linh ơi……là Nhân Mã!!
– “M….Mã?”
– “Có chuyện gì?”. Thất thần, Nhân Mã có phần bất ngờ, hàng lông mày khẽ chau lại thành một đường khó hiểu, đôi mắt hắn rất nhanh, đôi mắt hắn rất nhanh đã đảo khắp thân thể cô, xét xem đã có chuyện gì xảy ra lại khiến Thiên bình khóc đến thảm thương như vậy….
Thảm thương đến mức, hắn như muốn lao đến, lao thật nhanh đến ôm trọn lấy người con gái trước mắt hắn!! Nhưng….
Nhân Mã tiếp tục chần chừ!
– “C….Chúng ta nói chuyện được không?”.
Trong mắt Thiên bình bỗng chốc đã ánh lên tia hi vọng như cũ, đôi môi thật khẽ đã mấp thành thành tiếp, giọng nói rất khẽ, thật trầm, nhưng đủ để tất cả đều lọt vào trong tai Nhân Mã, đầy đủ.
Chớp mắt, Bảo Bình đứng ở một góc, nụ cười nhàn nhạt nhưng lại như đang an ủi, đang khuyến khích một điều gì đó lớn lao, rất nhanh gọn, một giọng nói trầm ấm :
– “Gần đây có một quán cafe, Song Ngư cứ để Thiên Yết chăm sóc trước, hai người đi đi!! Đằng nào cũng có tụi này ở đây mà, khỏi phải lo, 12 người, hai ngường đi bớt tớ còn thấy rộng chỗ đấy!!”.
– “Được rồi, đi thôi!”. Nhân Mã lãnh đạm, hắn thật khẽ, thật khẽ đã thở dài, đôi mắt liếc sang người con gài đang đi phía sau, rất rụt rè, rất yếu đuối. Nhân Mã rất đau đầu, hắn không rõ, cô đang nghĩ cái gì nữa.
Thiên Bình, em đang nghĩ cái gì thế? Tại sao lúc thì lại khiến trái tim tôi bốc hỏa, lúc lại khiến trái tim tôi đóng băng….Không nhẽ….em muốn chúng ta giứt khoát hay sao…..? Em thực muốn rời khỏi tôi?
Cách xa nơi đó, cách xa phòng bệnh 573 mà các sao đang đứng, là Cự giải, chậc, từ nãy đến giờ đúng là thật hại não quá đi, đừng nói là cô bị lạc đấy nhé?
Đi từa lưa trong bệnh viện đã dẫn cô đến cái khoa khỉ gió nào đây? Ớn thấy bà cố nội luôn hà!! Nơi này, Cự giải chả quen ai cả! Quanh cô, rất nhiều, rất nhiều các y tá, các bác sĩ đang tấp nập đi qua Cua.
Đùa chứ, với danh tiếng hot girl 18 tuổi, với cái danh tiếng Đại tiểu thư nhà họ Mã, đối với danh tiếng một ca sĩ có giọng ca nổi trội, với tất cả các danh tiếng và tiền của mà Cự giải đang cô, cô lấy hết can đảm, cô lấy hết can đảm cá rằng, cá một điều rằng, Cua đảm bảo, đảm bảo trăm phần trăm, CÔ LẠC ĐƯỜNG RỒI TT^TT Âu Mai chúi
Ớ…..
Bất ngờ, vô tình, do mải mê nhìn ngó xung quanh, lại không để ý đằng trước, rất là thuận tiện, Cự giải đã đâm thẳng phải cánh cửa của một căn phòng.
– “Á”
Công nhận nhé….Đau quá TT^TT
– “Hixxx….sao lại xui như vậy, mình muốn quay trở về với Cá cơ :'( ”
Haizz Cự giải buồn bực, bỗng dưng lại tự chế giễu mình, cô có điện thoại để làm cái khỉ gì vậy =.=”
“Ọt….Ọt…..”
Ầy………Cái gì vậy trời!!! Lại cái tiếng đó. Chẹp, thực tế đã chứng minh, phải ăn cái đã!!!!!
Bất ngờ, đôi mắt xinh đẹp của Cự giải bất giác mở to tròn kinh ngạc…..Đôi mắt đó, dáng vẻ đó, khuôn mặt đó, tất cả đều đang hướng thẳng đến cái căn phòng mà cô vừa đâm phải.
AAAAAAAAAAAA
Chà Chà!! Thực ra, Cua phải tự mình ngẫm lại xem, số Cự giải đây có thể xếp vào hạng may mắn đến mức xuyên thủng quốc gia, đâm thẳng vào quốc tế, xuyên qua trái đất, bay thẳng vào vũ trụ hay không ta?
Là “Căn Tin”!!!!
Thật may quá, tiện thể, Cua sẽ mua luôn cho mọi người và Cá nữa, vì dù sao Song Ngư cũng đã qua cơn nguy kịch rồi, chắc sẽ sớm tỉnh thôi, mà ngủ lâu như vậy, chắc chắn Cá sẽ rất mệt!! Phải bồi dưỡng lại từ đầu thôi ^^~~~~
Nghĩ đến đây, Cự giải đã rất thản nhiên định đẩy cửa vào, nhưng bỗng dưng….Cua nhỏ khựng lại khi nghe đến một giọng nói, một giọng nói quen thuộc :
– “Chúng ta sẽ kết hôn?”.
Khoan….Khoan đã….giọng nói này…..quen quá!! Rất….Rất quen thuộc!!
Hết chap 21…….
#Tiểu_Ngư_Nhi
– “Bình, cậu sao thế?”
– “Tớ….tớ….tớ nghĩ rằng mình ổn…không sao!” Đáp lại câu hỏi của Cự giải, Thiên bình đã nở một nụ cười ngọt lịm, dáng vẻ thanh mảnh yếu đuối, tuy là cười, tuy là nói không sao, nhưng sâu trong cặp mắt xinh đẹp quyến rũ, Thiên Bình, nơi đó, ẩn chứa sâu sắc một sự u tối của trái tim, âm u của chính bản thân cô. Bình nhi, không ổn chút nào cả!
Bất giác, Cự giải khẽ thở dài, bàn tay đang nắm lấy tay Thiên bình bỗng lại nắm chặt hơn, trên khóe môi Cự giải đột nhiên lại vẽ lên một đường vòng cung tuyệt đẹp, một nụ cười ôn nhu, một nụ cười dịu dàng, Cua khẽ nói, một giọng nói trầm bổng, ấm áp :
– “Dừng lại đi!!”
Nghe giứt, Thiên bình đột nhiên khựng lại, đôi chân thon thả nhẹ bẫng sao bỗng dưng lại nặng nề như vậy? Thậm chí Bình nhi còn không thể nhấc nó lên, không thể bước thêm một bước đến phía trước. Nặng nề quá! Xoay khuôn mặt nhìn đến phía trước, đôi mắt yếu đuối, bất lực, từ lúc nào Bình nhi đã cắn chặt lấy đôi môi mỏng manh của mình, nụ cười nhạt dần, nhạt dần, cuối cùng, nó lại trở thành một cái nhếch môi đau đớn. Một nụ cười giễu cợt mà Thiên bình giành cho chính cuộc đời này, đang đùa bỡn cô sao?
– “Sao không quay lại?”
Chợt. Giọng nói dịu dàng của Cự giải lại một lần nữa vang lên, nhưng trong lúc này, nó lại đang đanh lại. Ừ, ừ thì Cua không biết giữa Thiên Bình và Nhân Mã đang xảy ra chuyện gì, ừ thì Giải nhi không hiểu được tâm trạng của Thiên bình và Nhân Mã, nhưng điều duy nhất Cự giải hiểu, đó đơn giản, chỉ đơn giản là “làm điều khiến mình không hối hận”.
Vậy tốt nhất, đối mặt, dù chuyện tiếp theo sẽ ra sao, mãi cũng sẽ không khiến bản thân ai phải hối hận!
Đó chính là những gì Cự giải vẫn nghĩ, Cua luôn quan tâm Thiên bình, vậy, tốt nhất cũng nên để Bình nhi phải đối mặt, nhỉ? Nếu không, sau này, e rằng Thiên bình sẽ phải hối hận cả đời, hối hận vì đã không chịu đối mặt, hối hận vì cả đời đã trốn tránh.
Đúng vậy, sống thì không được để bản thân hối hận! Đây cũng là lí do bỗng chốc Cự giải lại muốn tìm Kim Ngưu, vừa rồi, Trâu đã ôm lấy Cua, Trâu yêu Cua, phải không?
Nếu đã vậy, cả hai sẽ trực tiếp đối mặt, Cự giải không muốn để bản thân mãi yếu đuối như vậy!
– “Không thể!”. Thiên Bình bất lực, giọng nói đáp trả một cách yếu đuối, mệt mỏi, đôi mắt cũng đã không thể nhìn vào Cự giải được nữa.
Bình nhi rất sợ, sợ rằng Cự giải sẽ thấy được sự yếu đuối của mình!
Thiên bình rất sợ!
Cự giải bỗng dưng, trong giây phút, Cua bất giác sững người, nhưng cũng rất nhanh, rất nhanh đã có thể lấy lại vẻ quyết tâm của mình, giọng nói dò hỏi cực điểm :
– “Tại sao?”
– “Kết thúc….rồi!!”.
Giứt lời, ngay trong giây phút, Thiên bình choáng váng, đôi mắt từ bao giờ bất ngờ nhòe đi, hai dòng lệ chảy dài, đôi mắt Bình nhi vô thức mở to, bất lực nhìn vào Cự giải, đôi mắt tuyệt vọng, yếu đuối đến khôn tả. Thiên bình tiếp tục mở to cặp mắt xinh đẹp, sững sờ, cơ thể ngọc ngà bất giác cũng đã cứng đờ lại.
Khóc rồi. Thiên bình lại ngốc nghếch lấy tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Cô khóc gì chứ? Khóc cái gì?
Chỉ là….Kết thúc thôi mà! Phải không?
Im lặng.
Bỗng dưng, cả hai lại vô cùng im lặng.
Cả dãy hành lang rơi vào sự bế tắc!
Bế tắc? Là do người hay do cảnh?
Hai người tựa hồ chết lặng, đứng nhìn nhau, cách nhau chỉ một bước chân, thời gian tựa hồ ngừng lại, tạo nên sự an nhiên và tĩnh lặng đến mệt mỏi. Đến yếu đuối!
Bất chợt, từ đâu, đột nhiên khắp hành lang lại trở lên nổi bật, nổi bật vì một câu nói? Nổi bật vì một sắc thái?
Mã Ngọc Cự giải rất lặng lẽ, rất bình tâm, giọng nói lần này lại có chút bá đạo, sắc thái lần này lại có chút hiên ngang, khuôn mặt xinh đẹp của Cự giải bất giác giương lên, đôi mắt ma mị hướng thẳng đến Thiên bình :
– “Ai cho phép cậu?”
– “Ơ….sao…?”
Ngây ngốc. Thiên bình bỗng dưng lại ngây ngốc nhìn vào Cự giải, đôi mắt mở to khó hiểu, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nghiêng về bên phải nhìn đến người trước mắt, Không hiểu?
Không nhẽ đầu óc Cự giải vừa rồi tỉnh táo, bây giờ lại phát bệnh sao? Chả nhẽ lại là người đa nhân cách o.O âu mai gót!! Có thể nào không?
Tự dưng bả nói cái của nợ gì thế? Tự dưng phép với tắc cái mông gì ở đây?
Chậc, kiểu này sau ngày hôm nay, Thiên bình phải quyết đưa Cự giải đi khám lại cái đã, chứ cái dạng lúc bình thường lúc lại tiểu đường….ý lộn, lúc lại bất thường thế này thì chắc chắn có ngày Bình nhi cũng đến mức rối loạn thần kinh luôn!
– “Ai cho phép cậu chạy trốn như vậy? Tớ không cho phép và tất cả đều không cho phép cậu được chạy trốn!! Chuyện của cậu mà? Không phải sao? Cậu trốn tránh rồi để ai giải quyết? Chẳng phải cậu luôn là người hoàn thành nhiệm vụ rất tốt sao? Sao bây giờ lại bỏ giữa chừng? Ít nhất cũng phải để lại một cái kết chứ? Chạy trốn như vậy, làm gì? Đây là chuyện của cậu, nếu muốn kết thúc, cậu cần dấu chấm, nếu muốn viết tiếp, ai cũng sẵn sàng cung cấp bút cho cậu viết tiếp, được không? Đừng để bản thân hối hận, nếu cậu không đi gặp cậu ấy, tớ sẽ nói với cậu luôn, tớ sẽ không làm chỗ dựa cho cậu khóc nữa!! Đi đi!! Lập tức!!”.
Giọng nói của Cự giải thật thướt tha, trầm bổng. Âm thanh tĩnh lặng trên hành lang bệnh viện bỗng chốc lại càng khiến cho giọng nói đó như được rõ ràng thêm phần nào, từng câu từng chữ, Thiên bình, rất chậm rãi, cô đón nhận.
Thật sâu trong đáy mắt, thật sâu trong đáy mắt Thiên Bình, thật sâu trong nội tâm Thiên bình, trong gang tấc, bỗng dưng hai ý nghĩ đối nghịch lại bắt đầu được hình thành trong đầu cô, bất giác, nó khiến cô khó chịu, nó cũng khiến cô hi vọng.
Một bên, Thiên bình nghĩ, cô cần đối mặt.
Một bên, Thiên bình nghĩ, cô cần chạy trốn.
Cứ như vậy, đạp lẫn loạn nhau, hai ý nghĩa đối nghịch cứ như vậy chém giết lẫn nhau khiến đầu óc Thiên bình như muốn nổ tung.
Trong lúc này, người trước mắt Bình nhi, Cự giải, Cự giải thực sự rất hiểu tâm trạng hiện giờ của Thiên bình, cô ấy đang muốn trốn tránh? Không được, nếu Cự giải còn tiếp tục im lặng, chắc chắn Thiên bình sẽ lập tức chạy đi, lúc đó sự việc thực không thể cứu vãn được nữa.
– ” Thiên bình, còn suy nghĩ gì nữa? Cậu biết không….một người thiếu quyết đoán, sau này, khi chọn sai phương án, người đó sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn phải đối mặt với sự hối hận!! Cậu muốn là người đó sao?? Thiên bình…nghe tớ….đi đi!! Có được không? Giải quyết mọi chuyện xong xuôi, cậu không phải sẽ nhẹ lòng hơn sao? Dù muốn cắt đứt cũng phải làm cho gọn chứ? Được không? Dứt khoát tất cả?”.
Thật nhanh, thật nhẹ, tựa hồ như chỉ thoáng qua, tựa hồ như một cơn gió thổi nhè nhẹ qua kẽ tóc Thiên bình, nhưng cô, lúc này, từng câu từng chữ, từng từ ngữ của Cự giải đều đã được thấm nhuần, mềm nhuyễn trong lòng Thiên bình.
Bình nhi cất tiếng, giọng nói bỗng dưng lại trở lên khàn khàn, đôi mắt xinh đẹp với hai dòng lệ hi vọng bất giác tuôn rơi, cô cất tiếng :
– “Cự giải, cảm ơn cậu….vậy….tớ sẽ giải quyết chuyện này….Tớ sẽ đối mặt và đưa ra quyết định của bản thân mình! Cậu thấy….có được không??”.
– “Được!! Tất cả đều được!! Mau đi đi!!” Giọng nói phấn khởi, nét mặt hi vọng, Cự giải mỉm cười thật tươi, bàn tay thật khẽ đã buông tay Thiên bình ra, dáng vẻ thúc giục vội vàng đẩy Thiên bình đi nhanh.
Cứ như vậy, Thiên bình đành bất lực, một tia hi vọng cứ lóe lên trong đôi mắt của Bình nhi, cô rời khỏi Cự giải, chạy thật nhanh, bước thật nhanh. Bây giờ, Trương Thiên Bình này không thể trốn chạy được nữa!! Nhân Mã, đợi tớ, nhé!!
Bình, cậu phải cố lên, xem này, Cua tớ đây chỉ giúp cậu được đến thế thôi!! Hạnh phúc là do cậu tự nắm bắt, tớ mong, cậu sẽ không để bản thân hối hận, nếu Song Ngư ở đây, cô ấy cũng sẽ làm như tớ đấy!! Đồ Ngốc, chạy trốn, tớ không cho phép.
Thật nhanh, gót dày kiêu sa của Thiên Bình thật nhanh đã bước đến trước cửa phòng 573, đôi mắt tràn đầy tia hi vọng, cô bất giác lại hô hấp vô cùng khó nhọc, thở ra từng hơi tựa hồ như kiệt sức, Thiên bình mệt mỏi, cố gắng đứng thẳng dậy, Bình lập tức đảo đôi mắt xinh đẹp xung quanh hành lang, vẫn là vài người bạn của cô, là Ma Kết, là Bảo Bình, là Sư Tử, là Song Tử, là Bạch Dương. Nhưng…..
Ơ? Nhân Mã đâu? Không phải vừa rồi còn ở đây hay sao?
– “M….Mã đâu?”. Thiên bình bất ngờ lại cảm thấy nỗi tuyệt vọng như sóng thần ập tới, không nể nang nuốt chửng lấy cô. Thiên bình bỗng chốc trở lên vô cùng tuyệt vọng, thực sự….Bình nhi đã thực sự chậm chân rồi hay sao?
Là tại cô, là tại cô quá chậm chân….là tại cô đã chần chừ! Nhỉ?
– “Thiên bình, cậu sao thế? Sao lại khóc?”
Bất ngờ, ngỡ ngàng, Thiên bình như sực tỉnh, đôi mắt ướt nhòe lệ lập tức đào về phía sau, Bình nhi rất nhanh, cô rất nhanh đã xoay người về đằng sau, đôi mắt ướt át nhìn vào người nam tử trước mắt….
Ôi Thần Linh ơi……là Nhân Mã!!
– “M….Mã?”
– “Có chuyện gì?”. Thất thần, Nhân Mã có phần bất ngờ, hàng lông mày khẽ chau lại thành một đường khó hiểu, đôi mắt hắn rất nhanh, đôi mắt hắn rất nhanh đã đảo khắp thân thể cô, xét xem đã có chuyện gì xảy ra lại khiến Thiên bình khóc đến thảm thương như vậy….
Thảm thương đến mức, hắn như muốn lao đến, lao thật nhanh đến ôm trọn lấy người con gái trước mắt hắn!! Nhưng….
Nhân Mã tiếp tục chần chừ!
– “C….Chúng ta nói chuyện được không?”.
Trong mắt Thiên bình bỗng chốc đã ánh lên tia hi vọng như cũ, đôi môi thật khẽ đã mấp thành thành tiếp, giọng nói rất khẽ, thật trầm, nhưng đủ để tất cả đều lọt vào trong tai Nhân Mã, đầy đủ.
Chớp mắt, Bảo Bình đứng ở một góc, nụ cười nhàn nhạt nhưng lại như đang an ủi, đang khuyến khích một điều gì đó lớn lao, rất nhanh gọn, một giọng nói trầm ấm :
– “Gần đây có một quán cafe, Song Ngư cứ để Thiên Yết chăm sóc trước, hai người đi đi!! Đằng nào cũng có tụi này ở đây mà, khỏi phải lo, 12 người, hai ngường đi bớt tớ còn thấy rộng chỗ đấy!!”.
– “Được rồi, đi thôi!”. Nhân Mã lãnh đạm, hắn thật khẽ, thật khẽ đã thở dài, đôi mắt liếc sang người con gài đang đi phía sau, rất rụt rè, rất yếu đuối. Nhân Mã rất đau đầu, hắn không rõ, cô đang nghĩ cái gì nữa.
Thiên Bình, em đang nghĩ cái gì thế? Tại sao lúc thì lại khiến trái tim tôi bốc hỏa, lúc lại khiến trái tim tôi đóng băng….Không nhẽ….em muốn chúng ta giứt khoát hay sao…..? Em thực muốn rời khỏi tôi?
Cách xa nơi đó, cách xa phòng bệnh 573 mà các sao đang đứng, là Cự giải, chậc, từ nãy đến giờ đúng là thật hại não quá đi, đừng nói là cô bị lạc đấy nhé?
Đi từa lưa trong bệnh viện đã dẫn cô đến cái khoa khỉ gió nào đây? Ớn thấy bà cố nội luôn hà!! Nơi này, Cự giải chả quen ai cả! Quanh cô, rất nhiều, rất nhiều các y tá, các bác sĩ đang tấp nập đi qua Cua.
Đùa chứ, với danh tiếng hot girl 18 tuổi, với cái danh tiếng Đại tiểu thư nhà họ Mã, đối với danh tiếng một ca sĩ có giọng ca nổi trội, với tất cả các danh tiếng và tiền của mà Cự giải đang cô, cô lấy hết can đảm, cô lấy hết can đảm cá rằng, cá một điều rằng, Cua đảm bảo, đảm bảo trăm phần trăm, CÔ LẠC ĐƯỜNG RỒI TT^TT Âu Mai chúi
Ớ…..
Bất ngờ, vô tình, do mải mê nhìn ngó xung quanh, lại không để ý đằng trước, rất là thuận tiện, Cự giải đã đâm thẳng phải cánh cửa của một căn phòng.
– “Á”
Công nhận nhé….Đau quá TT^TT
– “Hixxx….sao lại xui như vậy, mình muốn quay trở về với Cá cơ :'( ”
Haizz Cự giải buồn bực, bỗng dưng lại tự chế giễu mình, cô có điện thoại để làm cái khỉ gì vậy =.=”
“Ọt….Ọt…..”
Ầy………Cái gì vậy trời!!! Lại cái tiếng đó. Chẹp, thực tế đã chứng minh, phải ăn cái đã!!!!!
Bất ngờ, đôi mắt xinh đẹp của Cự giải bất giác mở to tròn kinh ngạc…..Đôi mắt đó, dáng vẻ đó, khuôn mặt đó, tất cả đều đang hướng thẳng đến cái căn phòng mà cô vừa đâm phải.
AAAAAAAAAAAA
Chà Chà!! Thực ra, Cua phải tự mình ngẫm lại xem, số Cự giải đây có thể xếp vào hạng may mắn đến mức xuyên thủng quốc gia, đâm thẳng vào quốc tế, xuyên qua trái đất, bay thẳng vào vũ trụ hay không ta?
Là “Căn Tin”!!!!
Thật may quá, tiện thể, Cua sẽ mua luôn cho mọi người và Cá nữa, vì dù sao Song Ngư cũng đã qua cơn nguy kịch rồi, chắc sẽ sớm tỉnh thôi, mà ngủ lâu như vậy, chắc chắn Cá sẽ rất mệt!! Phải bồi dưỡng lại từ đầu thôi ^^~~~~
Nghĩ đến đây, Cự giải đã rất thản nhiên định đẩy cửa vào, nhưng bỗng dưng….Cua nhỏ khựng lại khi nghe đến một giọng nói, một giọng nói quen thuộc :
– “Chúng ta sẽ kết hôn?”.
Khoan….Khoan đã….giọng nói này…..quen quá!! Rất….Rất quen thuộc!!
Hết chap 21…….
#Tiểu_Ngư_Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.