Chương 22: CẢ ĐỜI NÀY, TÔI SẼ KHÔNG THA THỨ CHO HAI NGƯỜI!!
Tiểu Ngư Nhi
26/05/2016
Bất ngờ, Cự giải đầu óc đã cứng đờ lại, Cua nhỏ lặng yên, thật lặng
yên giữ lấy ngón tay thon dài đang để trên cánh cửa, đôi mắt sa
sầm,khuôn mặt tái mét, trong căn phòng kín này…..
Cái………..
Ông trời đang muốn đùa bỡn với Giải nhi này hay sao?
Ôi chết tiệt, thần linh ơi!!
Trong căn phòng kín này, vang lên giọng nói của Kim Ngưu?
Là Kim Ngưu? Đúng chứ? Cua rất tự tin, không thể nào cô nghe sai được!! Là giọng nói của Trâu vàng, cái giọng nói đã giành cho Cự giải biết bao nhiêu lời ngọt ngào, lời động viên, lời an ủi, lời trách móc….
Kim Ngưu!
Cậu ấy đang nói gì vậy? Cậu ấy đang nói với ai vậy? Kết hôn ư? Với ai mới được chứ?
Bất giác, trong gang tấc, trái tim của cự giải bỗng nhiên lại quặn thắt dữ dội, tâm trạng Cua bỗng dưng lại trở lên vô cùng bối rối, vô cùng khẩn trương, vô cùng nóng vội.
Đôi mắt mơ hồ, tâm tư hoang mang, từng nhịp tim, từng hơi thở của Cự giải trở lên vô cùng gấp gáp, nói chung, vô cùng.
Giải nhi cảm giác bỗng dưng vô cùng bất an, hàng ngàn câu hỏi đã thi nhau mọc ra trong đầu Cự giải…..
Kim Ngưu….
Cậu đang nói cái gì vậy?
Cậu đang nói với ai vậy?
Cậu đang muốn lấy ai vậy?
Cậu đang làm gì vậy?
Kim Ngưu….
Cua nhỏ nét mặt tái xanh, bàn tay thật sự, thật sự đã run rẩy tê dại, đôi chân từ lúc nào đã mềm nhũn như không còn sức lực, cố gắng, Cự giải thật cố gắng bình tĩnh, cũng thật cố gắng để không phát ra tiếng động, thật khẽ, thật khẽ, thật khéo léo, Cự giải chậm rãi mở hé nhẹ nhàng cánh cửa đẹp đẽ một cách dễ dàng, nhưng sao Cua bất giác cảm thấy vô cùng nặng nề, nặng đến mức tựa hồ như một tảng đá chắn ngang giữa một sự thật đau đớn không muốn cho cô bước qua….Nhưng….Dù phải mất đi cả cái mạng này, Cự giải cũng phải biết! Biết được ai đang ở trong căn phòng đó…..là ai?……
Giây phút này. Tất cả. Tất cả lòng tin của mình, cô vẫn hi vọng, không phải hắn!
– “Ừ….Kim Ngưu, cậu nghĩ chúng ta sẽ tổ chức đính hôn trước hay trực tiếp làm lễ cưới? Tớ rất mong…..”.
“Đoàng”
Vô Thức, tiếng sét chói tai, đau đớn tuyệt vọng lại tiếp tục một lần nữa vang lên đánh thẳng vào cô gái xinh đẹp, yếu đuối đang đứng nép sau cánh cửa, nước mắt đã từ lúc nào úa ra như mưa từ khi nhìn thấy người con gái đang đứng trước mặt Kim Ngưu.
Cô ấy rất xinh đẹp, cô ấy trông thật dịu dàng, cô ấy trông thật kiêu sa, cô ấy, cô ấy có một nụ cười thật tươi tắn, nụ cười đó vẫn cứ nở ra, vô cùng hạnh phúc khi nói đến việc đám cưới, khi nói đến việc đính hôn giữa hai người….
….Cô ấy, cô ấy trông thật hạnh phúc….thật đẹp….Trông bọn họ bất giác giống như cặp Tiên Đồng-Ngọc Nữ, Ngưu lang-Trức Nữ hay Lương Xuân Bá-Chúc Anh đài vậy…..Thật đẹp……
Song Như!
Phút chốc, Mã Hoàng Cự giải bất giác cảm thấy mắt mình như mờ đi, cảm giác như rơi xuống hố sâu thăm thẳm, rơi xuống một nơi tối tăm mù mịt, rơi xuống một nơi tràn đầy nỗi tuyệt vọng thấu lấy tâm gan…..
Cô không hiểu…..
Ha…ha….
Hai người họ? Hai người họ đang nói gì vậy?
Khoan đã….khoan đã nào….không đúng…..Không đúng…..hoàn toàn không đúng!!
Là nói dối!!
Đây, Cự giải, Mã Ngọc Cự Giải này mới là hôn thê của Vương Hỏa Kim Ngưu…Không đúng đâu…Như….cô ta đang nói dối!!! Vợ chưa cưới của cậu ấy….là tôi……
Rối loạn, bối rối, hoảng loạn. Cự Giải trở lên vô cùng sợ hãi, đôi mắt cô tuyệt vọng vô cùng, Cua rất hoảng loạn, rất khó nghĩ….cô chỉ biết lặng người, chết đứng tại nơi đó, đôi chân Cua cũng trở lên mềm nhũn tột độ….
Kim Ngưu…Tớ sợ quá…..
Trong Giây lát, bất giác, Cự giải ngây ngô đến không tả, khuôn mặt thẫn thờ, Cua thật nhanh thu gọn mình, thật khẽ khép lại cánh cửa nhôm bạc ánh kim đẹp đẽ…..
Thật chậm rãi….Thật chậm rãi….Cự giải thật chậm rãi khép cánh cửa lại. Đôi chân run rẩy, đôi chân yếu mềm vô cùng, Cua lặng lẽ ngây ngốc, nụ cười giễu cợt cứ vậy nở khẽ trên đôi môi mềm mịn, lôi cuốn….
Sợ hãi…..tuyệt vọng….thật chậm. Cự giải thu mình lại, ngồi vào sát mép cánh cửa ánh kim nổi bật, thật gọn, Cự giải thu mình lại một góc, một góc nhỏ sát bên cánh cửa, nó đủ, nó đủ để cô nghe thấy tiếng động bên trọng….
“Piip….Piip…..”
Bất ngờ, điện thoại trong tay Vương Hỏa Kim Ngưu bỗng dưng khẽ rung, kêu lên một tiếng thông báo tin nhắn, vừa đủ, vừa đủ để Kim Ngưu biết….
Là tin nhắn của Cự giải?
Ngưu bỗng chốc lại cảm thấy kì lạ, chau mày, hắn ấn vào “Xem”.
Ngay lập tức, một dòng chữ đơn giản, ngắn gọn, nhẹ nhàng hiện lên trước đôi mắt ấm áp, dịu dàng của Kim Ngưu. Thật bình tâm, Kim Ngưu chậm rãi đọc lướt qua tin nhắn, từng chữ, từng chữ, hắn đột nhiên cảm thấy kì lạ…..
“Kim Ngưu, cậu đang ở đâu thế? Ở cạnh ai vậy?”.
Không chậm trễ, thản nhiên không nhiều suy nghĩ, Kim Ngưu lập tức soạn tin trả lời, lúc này, trong đầu hắn, đơn giản thôi, hắn nghĩ là cô đang lo lắng cho hắn! Nhỉ? Ngưu nghĩ thế.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhưng bỗng dưng, người con gái xinh đẹp, kiêu sa trước mắt của Kim Ngưu đột nhiên lại trở lên sắc lạnh, đôi mắt rất khẽ khàng lướt qua dáng vẻ Kim Ngưu rồi lại liếc xuống màn hình điện thoại, khóe môi Song Như bỗng dưng lại giật giật vài cái, sau đó là một đường hình vong cung tuyệt đẹp xuất hiện nơi khóe môi đó.
Rất nhàn nhã, Song Như khẽ nhướn đôi hàng mi nhìn vào Kim Ngưu, giọng nói lảnh lót xuyên thẳng vào màng nhĩ của Kim Ngưu với cái vẻ mặt xinh đẹp, với cái phong thái ung dung của Âu Dương Song Như :
– “Cậu sao vậy? Cô ấy nhắn tin à?”
Nhưng lúc này, dường như, câu nói của Song Như lại không mấy nhận được sự quan tâm của Kim Ngưu, mà hiện tại, Kim Ngưu đã vô cùng khó hiểu, hàng lông mày đã chau lại khó chịu, Cự giải đột nhiên sao vậy? Nhắn lại cho hắn chỉ có hai chữ, cô ấy đang giận sao?
“Nói Nhanh”. Tin nhắn rất ngắn gọn, tin nhắn rất lạnh lùng, cơ hồ như đang nhắn cho một người xa lạ.
Trước giờ cô ấy chưa từng nhắn tin với giọng điệu như vậy, Cự giải, em sao thế?
Trong giây phút, Kim Ngưu lại cố gắng xóa tan đi một dàn lí do hắn tự động nghĩ ra, cuối cùng, hắn chỉ chốt hạ lại một lí do, rằng, rằng vì Song Ngư gặp chuyện, Cự giải đang buồn mà hắn lại đi đâu mất nên cô ấy cảm thấy khó chịu! Chậc, đúng là trẻ con, nhỉ?
“Tớ đang ở một mình, tớ xuống ra ngoài mua nước”.
Kim Ngưu khẽ thở nhẹ, ngón tay cái cứng cáp ấn vào nút “Gửi”.
Nhưng….hắn bỗng dưng lại cảm thấy có chút không tốt, hay nói ra là rất rất không tốt!…Kim Ngưu bất giác cứng đờ người, tin nhắn đó….Mà thôi, dù sao hắn cũng là muốn Cự giải không nghĩ nhiều thôi mà!
Chả lẽ hắn nói với cô ấy rằng Song Như gọi hắn xuống?
Chả lẽ hắn nói với cô ấy rằng giữa hắn và Song Như có vài vấn đề?
Có mà điên!!
Kim Ngưu chả khùng đến mức lại đi nói cho người nhạy cảm như Cự giải mấy chuyện trong gia tộc Vương, Cự giải rất nhạy cảm, tính tình nhanh nhạy nên rất có thể Cua sẽ suy nghĩ linh tinh.
Chậc, không được!
Chiếc di động thật đẹp, thật thanh tao bất ngờ rung lên, rung lên thật nhẹ nhàng trong bàn tay run rẩy của Cự giải, trái tim Cua bỗng chốc quặn thắt đau đớn, đôi mắt Giải Nhi sợ sệt, lay động nhìn xuống màn hình điện thoại….
Từng từ. Từng chữ.
Tất cả đã hiện lên trên màn hình điện thoại nổi bật, lóa sáng….
Bất giác….Cua bật cười!! Một nụ cười nhạt nhẽo, một nụ cười giễu cợt. Giễu cợt chính bản thân mình. Nụ cười đầy vẻ mỉa mai đau đớn, tựa như ngàn vạn, hàng trăm triệu con dao đâm thấu vào trái tim mong manh yếu đuối đó, đôi mắt cô mở thật to, nhưng mở to đến đâu, nó vẫn cứ nhòe đi đến đấy.
Cô mỏng manh thật, yếu đuối quá!
-“Cự giải, mày đã thấy cái tội của mày chưa?…..Yếu đuối quá….giờ ai cũng có thể lừa mày….ha…ha…..”
Cự giải cười lên cay đắng, giọng đầy mỉa mai, châm chích. Cua đau đớn, đôi mắt thẫn thờ, chỉ biết thu gọn bản thân lại một góc, bàn tay ôm siết lấy lồng ngực….
Kim Ngưu…xem này….trái tim tớ….nó phải chảy máu vì cậu rồi….hì hì……
Bất ngờ, Kim Ngưu bỗng dưng cảm thấy lạnh toát hết cơ thể, hắn bỗng dưng rùng mình một cái, nhưng nói là lạnh, ấy vậy….bàn tay hắn lại ướt đẫm mồ hôi.
Sao…sao bỗng dưng…có phải ảo giác không? Sao Kim Ngưu lại nghe thấy giọng của cô, giọng của Cự giải?
Không được, Trâu bỗng dưng cảm thấy quá bất an, tốt nhất, tốt nhất vẫn nên đến phòng bệnh của Song Ngư để xem Cự giải thế nào, cô ấy đột nhiên lại không trả lời tin nhắn nữa! Hắn phải về đó xem sao!
– “Này….Ngưu, anh có muốn biết một chuyện vui không?”.
Đột ngột, bàn tay nào đó, thật trắng, thật mềm bỗng dưng tóm chặt lấy hắn, thật quyến rũ, thật chậm rãi, bàn tay đó vòng qua eo hắn. Và cũng lập tức, cái mùi nước hoa nhãn hiện Jv lập tức xộc thẳng vào mũi hắn với dáng vẻ quyến rũ của Song Như, đôi môi ngọt lịm, giọng nói trầm bổng của cô cứ lượn lờ quanh Kim Ngưu, quyến rũ đến mê người.
– “Cô đang muốn nói cái gì?”. Kim Ngưu bất giác khó chịu, đôi mắt lãnh băng liếc nhìn trừng trừng về người con gái đang ôm lấy hắn ở đằng sao, giọng nói đanh thép, vô cùng lãnh băng khiến người khác phải ớn lạnh.
Nhưng dường như lại phản tác dụng, đột nhiên, chính bản thân Kim Ngưu lại thấy ớn lạnh. Ớn lạnh cái nụ cười ma mị của người con gái phía sau, hắn sững người, Ngưu không đẩy cô ta ra, đơn giản, hắn muốn xem Song Như sẽ làm gì tiếp theo.
Cứ như vậy, ngón tay đang vuốt ve trước lồng ngực Kim Ngưu đột nhiên lại hướng đến phía cửa của phòng căn tin, giọng nói lạnh lùng đến tàn nhẫn :
– “Mở đi!”
Khó hiểu, khó nghĩ, Kim Ngưu khó chịu chau mày. Mở cửa? Cô ta là có ý gì đây? Bỗng dưng lại muốn hắn mở cửa?
Thôi, cũng không sao, dù sao Kim Ngưu cũng không muốn ở riêng trong này với Âu Dương Song Như nữa.
Mà vì sao lại là ở riêng trong này ư? Chậc, nói cũng thật khó nghĩ đi, đây là một căn tin nhưng lại là một căn tin cũ, nó đã từ lâu bị bỏ hoang, nhưng lại càng khó nghĩ hơn, nơi này bỗng dưng trở thành phòng để giấy tờ nên nó được sửa sang rất đẹp, ấy thế mà cũng không chịu sửa mẹ nó cái biển ở ngoài luôn đi =.=” sao lại chơi lừa tình nhau thế không biết!!
Chậc, tốt nhất là ra khỏi đây đã, chắc cũng tại cái không khí áp lực với Âu Dương Song Như mà khiến hắn nhức não như thế này.
Đúng là chết tiệt, Kim Ngưu chả hiểu mẹ hắn đang nghĩ cái khỉ gió gì nữa, đúng là nhức nách quá đi mà…..
– “Này, bỏ tôi ra trước đi!!”
– “Được thôi!”
“Cạch”
Kim Ngưu lãnh đạm thở dài, bàn tay cứng cáp đẩy cánh cửa ra…..
Nhưng….bỗng chốc, đôi mắt lạnh lùng của Kim Ngưu bất ngờ nhìn sang phía dãy hàng lang…
Tựa hồ như có một luồng điện chạy qua tim, hắn giật bắn mình….
Hình ảnh trước mắt khiến Kim Ngưu phút giây bất ngờ chết đứng, đôi môi cuốn hút của Ngưu thậm chí còn không thể nói giứt câu, rất run rẩy…chậm rãi, Kim Ngưu lắp bắp lên từng từ trong sự kinh hãi và bàng hoàng…….
– “Cự giải…..”
Nhìn vào biểu cảm của Kim Ngưu, khuôn mặt Song Như tựa hồ được đà lấn tới, thật kiêu kì, Âu Dương Song Như áp sát khuôn mặt đến gần Kim Ngưu, phả cái hương thơm lôi cuốn xộc đến mũi Kim Ngưu, giọng nói trầm bổng tựa hồ đang bay lượn lại tựa hồ đang đẩy Kim Ngưu, từng bước, từng bước rơi xuống 18 tầng địa ngục :
– “Vương Hỏa Kim Ngưu….anh có vui không? Thứ tôi không có được, vậy anh thì sao? Tôi không đủ tốt để giúp đỡ hai người trong đường tình duyên….ông xã ~~~~~”
Phút chốc, Kim Ngưu vô cùng hoảng loạn, đôi mắt sa sầm sợ hãi, thật run rẩy, thật chậm rãi, thật khẽ khàng, Kim Ngưu bước từng bước nặng trịch đến bên cô gái xinh đẹp đang thất thần ngồi ở một góc, khuôn mặt đờ đẫn, đôi môi đã từ lúc nào trở lên biến sắc.
Khuôn mặt Cự giải đã từ lúc nào lại trở thành bi thương tột cùng…..
– “Cự giải…..”. Một lần nữa, Kim Ngưu gọi tên cô, bàn tay thật ấm áp khẽ chạm lên bàn tay đang run rẩy của Giải nhi, thật khẽ lay động cô.
Nhưng….
Bất ngờ…..
Đôi mắt Cự giải từ lúc nào lại trở lên đỏ tươi như màu máu, đôi mắt hận thù tận xuống sương tủy, cô nhìn Kim Ngưu, rồi lại nhìn Âu Dương Song Ngư, bất ngờ đẩy mạnh Kim Ngưu sang một bên….
Cự giải hoảng loạn, đôi mắt hận thù tuyệt vọng nhìn vào Kim Ngưu và Song Như, giọng nói chua xót nhả ra từng chữ :
– “VƯƠNG HỎA KIM NGƯU, ÂU DƯƠNG SONG NHƯ, CẢ ĐỜI NÀY, TÔI SẼ KHÔNG THA THỨ CHO HAI NGƯỜI!!”
Giứt câu, Cự giải sợ hãi, cô hoảng loạn chạy thật nhanh trên hành lang bệnh viện, cô hoảng loạn chạy thật nhanh….
Chỉ mong cô có thể biến mất, lập tức biến mất…..
Không chần chừ, Kim Ngưu lập tức sợ hãi chạy theo Cự giải, chạy thật nhanh chỉ mong níu được cô…..giọng nói hắn vô cùng hoảng hốt…..
– “Cự giải….nghe tớ giải thích đã…..”
Nhưng….Tất cả….có gì lọt vào được tai cô?
BẤT NGỜ……
Cự giải bỗng chốc lại cảm thấy cơ thể mình thật nhẹ nhàng, lâng lâng tựa như đang bay, tựa hồ có thể bay đi đến một nơi xa….một nơi cách xa….cách xa hắn….phải….Ước gì cô có thể bay đi…..
Mà….Cô đang bay? Cự giải đang bay?
“RẦM”
– “CỰ GIẢI!!!!!!!”
Bàng hoàng, hai tiếng động lớn cùng vang lên….
Cô sợ hãi, cô yếu đuối, cô nhìn thấy hắn, hắn đứng cách xa cô quá. Kim Ngưu cách xa cô quá….đôi mắt Cự giải yếu đuối, đôi mắt chậm rãi nhắm nghiền lại.
Cô lăn xuống từng bậc thang, đau đớn, đau đớn…nhưng cô không kêu lên đến một tiếng….vì…bây giờ…cô đã đủ đau rồi….
“CỘP”
Lại một tiếng động, đầu cô đau đớn, đầu của Giải nhi đau đớn đập mạnh vào lan can cầu thang, đau quá….
Máu….nhiều quá….
Cuối cùng…mình cũng được giải thoát rồi…..
Hết chap 22……
#Tiểu_Ngư_Nhi
Cái………..
Ông trời đang muốn đùa bỡn với Giải nhi này hay sao?
Ôi chết tiệt, thần linh ơi!!
Trong căn phòng kín này, vang lên giọng nói của Kim Ngưu?
Là Kim Ngưu? Đúng chứ? Cua rất tự tin, không thể nào cô nghe sai được!! Là giọng nói của Trâu vàng, cái giọng nói đã giành cho Cự giải biết bao nhiêu lời ngọt ngào, lời động viên, lời an ủi, lời trách móc….
Kim Ngưu!
Cậu ấy đang nói gì vậy? Cậu ấy đang nói với ai vậy? Kết hôn ư? Với ai mới được chứ?
Bất giác, trong gang tấc, trái tim của cự giải bỗng nhiên lại quặn thắt dữ dội, tâm trạng Cua bỗng dưng lại trở lên vô cùng bối rối, vô cùng khẩn trương, vô cùng nóng vội.
Đôi mắt mơ hồ, tâm tư hoang mang, từng nhịp tim, từng hơi thở của Cự giải trở lên vô cùng gấp gáp, nói chung, vô cùng.
Giải nhi cảm giác bỗng dưng vô cùng bất an, hàng ngàn câu hỏi đã thi nhau mọc ra trong đầu Cự giải…..
Kim Ngưu….
Cậu đang nói cái gì vậy?
Cậu đang nói với ai vậy?
Cậu đang muốn lấy ai vậy?
Cậu đang làm gì vậy?
Kim Ngưu….
Cua nhỏ nét mặt tái xanh, bàn tay thật sự, thật sự đã run rẩy tê dại, đôi chân từ lúc nào đã mềm nhũn như không còn sức lực, cố gắng, Cự giải thật cố gắng bình tĩnh, cũng thật cố gắng để không phát ra tiếng động, thật khẽ, thật khẽ, thật khéo léo, Cự giải chậm rãi mở hé nhẹ nhàng cánh cửa đẹp đẽ một cách dễ dàng, nhưng sao Cua bất giác cảm thấy vô cùng nặng nề, nặng đến mức tựa hồ như một tảng đá chắn ngang giữa một sự thật đau đớn không muốn cho cô bước qua….Nhưng….Dù phải mất đi cả cái mạng này, Cự giải cũng phải biết! Biết được ai đang ở trong căn phòng đó…..là ai?……
Giây phút này. Tất cả. Tất cả lòng tin của mình, cô vẫn hi vọng, không phải hắn!
– “Ừ….Kim Ngưu, cậu nghĩ chúng ta sẽ tổ chức đính hôn trước hay trực tiếp làm lễ cưới? Tớ rất mong…..”.
“Đoàng”
Vô Thức, tiếng sét chói tai, đau đớn tuyệt vọng lại tiếp tục một lần nữa vang lên đánh thẳng vào cô gái xinh đẹp, yếu đuối đang đứng nép sau cánh cửa, nước mắt đã từ lúc nào úa ra như mưa từ khi nhìn thấy người con gái đang đứng trước mặt Kim Ngưu.
Cô ấy rất xinh đẹp, cô ấy trông thật dịu dàng, cô ấy trông thật kiêu sa, cô ấy, cô ấy có một nụ cười thật tươi tắn, nụ cười đó vẫn cứ nở ra, vô cùng hạnh phúc khi nói đến việc đám cưới, khi nói đến việc đính hôn giữa hai người….
….Cô ấy, cô ấy trông thật hạnh phúc….thật đẹp….Trông bọn họ bất giác giống như cặp Tiên Đồng-Ngọc Nữ, Ngưu lang-Trức Nữ hay Lương Xuân Bá-Chúc Anh đài vậy…..Thật đẹp……
Song Như!
Phút chốc, Mã Hoàng Cự giải bất giác cảm thấy mắt mình như mờ đi, cảm giác như rơi xuống hố sâu thăm thẳm, rơi xuống một nơi tối tăm mù mịt, rơi xuống một nơi tràn đầy nỗi tuyệt vọng thấu lấy tâm gan…..
Cô không hiểu…..
Ha…ha….
Hai người họ? Hai người họ đang nói gì vậy?
Khoan đã….khoan đã nào….không đúng…..Không đúng…..hoàn toàn không đúng!!
Là nói dối!!
Đây, Cự giải, Mã Ngọc Cự Giải này mới là hôn thê của Vương Hỏa Kim Ngưu…Không đúng đâu…Như….cô ta đang nói dối!!! Vợ chưa cưới của cậu ấy….là tôi……
Rối loạn, bối rối, hoảng loạn. Cự Giải trở lên vô cùng sợ hãi, đôi mắt cô tuyệt vọng vô cùng, Cua rất hoảng loạn, rất khó nghĩ….cô chỉ biết lặng người, chết đứng tại nơi đó, đôi chân Cua cũng trở lên mềm nhũn tột độ….
Kim Ngưu…Tớ sợ quá…..
Trong Giây lát, bất giác, Cự giải ngây ngô đến không tả, khuôn mặt thẫn thờ, Cua thật nhanh thu gọn mình, thật khẽ khép lại cánh cửa nhôm bạc ánh kim đẹp đẽ…..
Thật chậm rãi….Thật chậm rãi….Cự giải thật chậm rãi khép cánh cửa lại. Đôi chân run rẩy, đôi chân yếu mềm vô cùng, Cua lặng lẽ ngây ngốc, nụ cười giễu cợt cứ vậy nở khẽ trên đôi môi mềm mịn, lôi cuốn….
Sợ hãi…..tuyệt vọng….thật chậm. Cự giải thu mình lại, ngồi vào sát mép cánh cửa ánh kim nổi bật, thật gọn, Cự giải thu mình lại một góc, một góc nhỏ sát bên cánh cửa, nó đủ, nó đủ để cô nghe thấy tiếng động bên trọng….
“Piip….Piip…..”
Bất ngờ, điện thoại trong tay Vương Hỏa Kim Ngưu bỗng dưng khẽ rung, kêu lên một tiếng thông báo tin nhắn, vừa đủ, vừa đủ để Kim Ngưu biết….
Là tin nhắn của Cự giải?
Ngưu bỗng chốc lại cảm thấy kì lạ, chau mày, hắn ấn vào “Xem”.
Ngay lập tức, một dòng chữ đơn giản, ngắn gọn, nhẹ nhàng hiện lên trước đôi mắt ấm áp, dịu dàng của Kim Ngưu. Thật bình tâm, Kim Ngưu chậm rãi đọc lướt qua tin nhắn, từng chữ, từng chữ, hắn đột nhiên cảm thấy kì lạ…..
“Kim Ngưu, cậu đang ở đâu thế? Ở cạnh ai vậy?”.
Không chậm trễ, thản nhiên không nhiều suy nghĩ, Kim Ngưu lập tức soạn tin trả lời, lúc này, trong đầu hắn, đơn giản thôi, hắn nghĩ là cô đang lo lắng cho hắn! Nhỉ? Ngưu nghĩ thế.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhưng bỗng dưng, người con gái xinh đẹp, kiêu sa trước mắt của Kim Ngưu đột nhiên lại trở lên sắc lạnh, đôi mắt rất khẽ khàng lướt qua dáng vẻ Kim Ngưu rồi lại liếc xuống màn hình điện thoại, khóe môi Song Như bỗng dưng lại giật giật vài cái, sau đó là một đường hình vong cung tuyệt đẹp xuất hiện nơi khóe môi đó.
Rất nhàn nhã, Song Như khẽ nhướn đôi hàng mi nhìn vào Kim Ngưu, giọng nói lảnh lót xuyên thẳng vào màng nhĩ của Kim Ngưu với cái vẻ mặt xinh đẹp, với cái phong thái ung dung của Âu Dương Song Như :
– “Cậu sao vậy? Cô ấy nhắn tin à?”
Nhưng lúc này, dường như, câu nói của Song Như lại không mấy nhận được sự quan tâm của Kim Ngưu, mà hiện tại, Kim Ngưu đã vô cùng khó hiểu, hàng lông mày đã chau lại khó chịu, Cự giải đột nhiên sao vậy? Nhắn lại cho hắn chỉ có hai chữ, cô ấy đang giận sao?
“Nói Nhanh”. Tin nhắn rất ngắn gọn, tin nhắn rất lạnh lùng, cơ hồ như đang nhắn cho một người xa lạ.
Trước giờ cô ấy chưa từng nhắn tin với giọng điệu như vậy, Cự giải, em sao thế?
Trong giây phút, Kim Ngưu lại cố gắng xóa tan đi một dàn lí do hắn tự động nghĩ ra, cuối cùng, hắn chỉ chốt hạ lại một lí do, rằng, rằng vì Song Ngư gặp chuyện, Cự giải đang buồn mà hắn lại đi đâu mất nên cô ấy cảm thấy khó chịu! Chậc, đúng là trẻ con, nhỉ?
“Tớ đang ở một mình, tớ xuống ra ngoài mua nước”.
Kim Ngưu khẽ thở nhẹ, ngón tay cái cứng cáp ấn vào nút “Gửi”.
Nhưng….hắn bỗng dưng lại cảm thấy có chút không tốt, hay nói ra là rất rất không tốt!…Kim Ngưu bất giác cứng đờ người, tin nhắn đó….Mà thôi, dù sao hắn cũng là muốn Cự giải không nghĩ nhiều thôi mà!
Chả lẽ hắn nói với cô ấy rằng Song Như gọi hắn xuống?
Chả lẽ hắn nói với cô ấy rằng giữa hắn và Song Như có vài vấn đề?
Có mà điên!!
Kim Ngưu chả khùng đến mức lại đi nói cho người nhạy cảm như Cự giải mấy chuyện trong gia tộc Vương, Cự giải rất nhạy cảm, tính tình nhanh nhạy nên rất có thể Cua sẽ suy nghĩ linh tinh.
Chậc, không được!
Chiếc di động thật đẹp, thật thanh tao bất ngờ rung lên, rung lên thật nhẹ nhàng trong bàn tay run rẩy của Cự giải, trái tim Cua bỗng chốc quặn thắt đau đớn, đôi mắt Giải Nhi sợ sệt, lay động nhìn xuống màn hình điện thoại….
Từng từ. Từng chữ.
Tất cả đã hiện lên trên màn hình điện thoại nổi bật, lóa sáng….
Bất giác….Cua bật cười!! Một nụ cười nhạt nhẽo, một nụ cười giễu cợt. Giễu cợt chính bản thân mình. Nụ cười đầy vẻ mỉa mai đau đớn, tựa như ngàn vạn, hàng trăm triệu con dao đâm thấu vào trái tim mong manh yếu đuối đó, đôi mắt cô mở thật to, nhưng mở to đến đâu, nó vẫn cứ nhòe đi đến đấy.
Cô mỏng manh thật, yếu đuối quá!
-“Cự giải, mày đã thấy cái tội của mày chưa?…..Yếu đuối quá….giờ ai cũng có thể lừa mày….ha…ha…..”
Cự giải cười lên cay đắng, giọng đầy mỉa mai, châm chích. Cua đau đớn, đôi mắt thẫn thờ, chỉ biết thu gọn bản thân lại một góc, bàn tay ôm siết lấy lồng ngực….
Kim Ngưu…xem này….trái tim tớ….nó phải chảy máu vì cậu rồi….hì hì……
Bất ngờ, Kim Ngưu bỗng dưng cảm thấy lạnh toát hết cơ thể, hắn bỗng dưng rùng mình một cái, nhưng nói là lạnh, ấy vậy….bàn tay hắn lại ướt đẫm mồ hôi.
Sao…sao bỗng dưng…có phải ảo giác không? Sao Kim Ngưu lại nghe thấy giọng của cô, giọng của Cự giải?
Không được, Trâu bỗng dưng cảm thấy quá bất an, tốt nhất, tốt nhất vẫn nên đến phòng bệnh của Song Ngư để xem Cự giải thế nào, cô ấy đột nhiên lại không trả lời tin nhắn nữa! Hắn phải về đó xem sao!
– “Này….Ngưu, anh có muốn biết một chuyện vui không?”.
Đột ngột, bàn tay nào đó, thật trắng, thật mềm bỗng dưng tóm chặt lấy hắn, thật quyến rũ, thật chậm rãi, bàn tay đó vòng qua eo hắn. Và cũng lập tức, cái mùi nước hoa nhãn hiện Jv lập tức xộc thẳng vào mũi hắn với dáng vẻ quyến rũ của Song Như, đôi môi ngọt lịm, giọng nói trầm bổng của cô cứ lượn lờ quanh Kim Ngưu, quyến rũ đến mê người.
– “Cô đang muốn nói cái gì?”. Kim Ngưu bất giác khó chịu, đôi mắt lãnh băng liếc nhìn trừng trừng về người con gái đang ôm lấy hắn ở đằng sao, giọng nói đanh thép, vô cùng lãnh băng khiến người khác phải ớn lạnh.
Nhưng dường như lại phản tác dụng, đột nhiên, chính bản thân Kim Ngưu lại thấy ớn lạnh. Ớn lạnh cái nụ cười ma mị của người con gái phía sau, hắn sững người, Ngưu không đẩy cô ta ra, đơn giản, hắn muốn xem Song Như sẽ làm gì tiếp theo.
Cứ như vậy, ngón tay đang vuốt ve trước lồng ngực Kim Ngưu đột nhiên lại hướng đến phía cửa của phòng căn tin, giọng nói lạnh lùng đến tàn nhẫn :
– “Mở đi!”
Khó hiểu, khó nghĩ, Kim Ngưu khó chịu chau mày. Mở cửa? Cô ta là có ý gì đây? Bỗng dưng lại muốn hắn mở cửa?
Thôi, cũng không sao, dù sao Kim Ngưu cũng không muốn ở riêng trong này với Âu Dương Song Như nữa.
Mà vì sao lại là ở riêng trong này ư? Chậc, nói cũng thật khó nghĩ đi, đây là một căn tin nhưng lại là một căn tin cũ, nó đã từ lâu bị bỏ hoang, nhưng lại càng khó nghĩ hơn, nơi này bỗng dưng trở thành phòng để giấy tờ nên nó được sửa sang rất đẹp, ấy thế mà cũng không chịu sửa mẹ nó cái biển ở ngoài luôn đi =.=” sao lại chơi lừa tình nhau thế không biết!!
Chậc, tốt nhất là ra khỏi đây đã, chắc cũng tại cái không khí áp lực với Âu Dương Song Như mà khiến hắn nhức não như thế này.
Đúng là chết tiệt, Kim Ngưu chả hiểu mẹ hắn đang nghĩ cái khỉ gió gì nữa, đúng là nhức nách quá đi mà…..
– “Này, bỏ tôi ra trước đi!!”
– “Được thôi!”
“Cạch”
Kim Ngưu lãnh đạm thở dài, bàn tay cứng cáp đẩy cánh cửa ra…..
Nhưng….bỗng chốc, đôi mắt lạnh lùng của Kim Ngưu bất ngờ nhìn sang phía dãy hàng lang…
Tựa hồ như có một luồng điện chạy qua tim, hắn giật bắn mình….
Hình ảnh trước mắt khiến Kim Ngưu phút giây bất ngờ chết đứng, đôi môi cuốn hút của Ngưu thậm chí còn không thể nói giứt câu, rất run rẩy…chậm rãi, Kim Ngưu lắp bắp lên từng từ trong sự kinh hãi và bàng hoàng…….
– “Cự giải…..”
Nhìn vào biểu cảm của Kim Ngưu, khuôn mặt Song Như tựa hồ được đà lấn tới, thật kiêu kì, Âu Dương Song Như áp sát khuôn mặt đến gần Kim Ngưu, phả cái hương thơm lôi cuốn xộc đến mũi Kim Ngưu, giọng nói trầm bổng tựa hồ đang bay lượn lại tựa hồ đang đẩy Kim Ngưu, từng bước, từng bước rơi xuống 18 tầng địa ngục :
– “Vương Hỏa Kim Ngưu….anh có vui không? Thứ tôi không có được, vậy anh thì sao? Tôi không đủ tốt để giúp đỡ hai người trong đường tình duyên….ông xã ~~~~~”
Phút chốc, Kim Ngưu vô cùng hoảng loạn, đôi mắt sa sầm sợ hãi, thật run rẩy, thật chậm rãi, thật khẽ khàng, Kim Ngưu bước từng bước nặng trịch đến bên cô gái xinh đẹp đang thất thần ngồi ở một góc, khuôn mặt đờ đẫn, đôi môi đã từ lúc nào trở lên biến sắc.
Khuôn mặt Cự giải đã từ lúc nào lại trở thành bi thương tột cùng…..
– “Cự giải…..”. Một lần nữa, Kim Ngưu gọi tên cô, bàn tay thật ấm áp khẽ chạm lên bàn tay đang run rẩy của Giải nhi, thật khẽ lay động cô.
Nhưng….
Bất ngờ…..
Đôi mắt Cự giải từ lúc nào lại trở lên đỏ tươi như màu máu, đôi mắt hận thù tận xuống sương tủy, cô nhìn Kim Ngưu, rồi lại nhìn Âu Dương Song Ngư, bất ngờ đẩy mạnh Kim Ngưu sang một bên….
Cự giải hoảng loạn, đôi mắt hận thù tuyệt vọng nhìn vào Kim Ngưu và Song Như, giọng nói chua xót nhả ra từng chữ :
– “VƯƠNG HỎA KIM NGƯU, ÂU DƯƠNG SONG NHƯ, CẢ ĐỜI NÀY, TÔI SẼ KHÔNG THA THỨ CHO HAI NGƯỜI!!”
Giứt câu, Cự giải sợ hãi, cô hoảng loạn chạy thật nhanh trên hành lang bệnh viện, cô hoảng loạn chạy thật nhanh….
Chỉ mong cô có thể biến mất, lập tức biến mất…..
Không chần chừ, Kim Ngưu lập tức sợ hãi chạy theo Cự giải, chạy thật nhanh chỉ mong níu được cô…..giọng nói hắn vô cùng hoảng hốt…..
– “Cự giải….nghe tớ giải thích đã…..”
Nhưng….Tất cả….có gì lọt vào được tai cô?
BẤT NGỜ……
Cự giải bỗng chốc lại cảm thấy cơ thể mình thật nhẹ nhàng, lâng lâng tựa như đang bay, tựa hồ có thể bay đi đến một nơi xa….một nơi cách xa….cách xa hắn….phải….Ước gì cô có thể bay đi…..
Mà….Cô đang bay? Cự giải đang bay?
“RẦM”
– “CỰ GIẢI!!!!!!!”
Bàng hoàng, hai tiếng động lớn cùng vang lên….
Cô sợ hãi, cô yếu đuối, cô nhìn thấy hắn, hắn đứng cách xa cô quá. Kim Ngưu cách xa cô quá….đôi mắt Cự giải yếu đuối, đôi mắt chậm rãi nhắm nghiền lại.
Cô lăn xuống từng bậc thang, đau đớn, đau đớn…nhưng cô không kêu lên đến một tiếng….vì…bây giờ…cô đã đủ đau rồi….
“CỘP”
Lại một tiếng động, đầu cô đau đớn, đầu của Giải nhi đau đớn đập mạnh vào lan can cầu thang, đau quá….
Máu….nhiều quá….
Cuối cùng…mình cũng được giải thoát rồi…..
Hết chap 22……
#Tiểu_Ngư_Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.