Hôn Ước Hạnh Phúc

Chương 55: CẢM GIÁC MẤT ĐI TÌNH YÊU, THẬT KHÔNG DỄ DÀNG

Tiểu Ngư Nhi

30/05/2016

Trong bầu không khí nhốn nháo ồn ào bên ngoài bệnh viện lớn, hàng loạt cảnh sát mặc trên mình đồng phục thuần tuý thường thấy hội tụ thêm đông đúc nhanh chóng giải toả đám đông vây kín. Từ trên tầng cao đặc biệt sang trọng của bệnh viện hướng xuống, Ma Kết vô thức nhíu mi nhàn nhạt đưa mắt quét qua một lượt tình trạng hỗn loạn bên dưới, vô thức, thanh âm khe khẽ của cô lại cất lên :

– “Bên dưới, là chuyện gì?”

– “Mỹ An cư nhiên rơi xuống từ tầng thượng”. Một thanh âm trầm thấp sau lưng cô chớp lấy đã đáp lại không để người đẹp đợi lâu, Lâm Huy thư thả để tay trong túi nghiêng người đứng sau tấm lưng thon thả của Ma Kết, bóng người cao lớn của hắn như một phần bao bọc lấy cô khiến Kết Nhi ngược lại không cảm thấy áp, mà lại là một cảm giác rất…ghê sợ?

Dứt đi lời trầm thấp của Lâm Huy, Ma Kết hờ hững vô thức lại mím chặt môi đẩy tâm tư chìm sâu vào khoảng không vô định, bàn tay thon mịn đặt lên tấm kính trong suốt duỗi lỏng nay lại cư nhiên siết chặt lại khiến khớp xương gầy gò cũng phải nổi lên rõ nét trên da thịt mềm mại liễu yếu của cô.

Mình……đã làm gì thế này?

Cô đã làm gì? Cô đã nghĩ gì?

Lúc cầm trên tay điện thoại, đôi mắt Ma Kết chỉ biết dãn ra ngây ngốc, tư thái tuyệt vọng bất cần, cô nghĩ đến Bảo Bình, nhưng lại gọi cho Lâm Huy.

Vì sao ư?

Vì, cô đã không còn hoàn hảo nữa.

Vì, cô đã là một người bệnh.

Cô chính là không muốn Bảo Bình lo lắng, chính là không xứng, chính là không thể nắm lấy. Vậy, buông thôi.

Ma Kết khoảng khắc bật cười, ánh mắt hướng ra xa xăm mệt mỏi, lại vương chút bi ai. Cô bi ai sao bản thân lại lâm vào tình cảnh này, cô bi ai tại sao lại là cô…

Cô biết rõ tình trạng của bản thân, cô không phải chỉ là tiêu cực, mà chính là tuyệt vọng.

Bất giác, một vòng tay rộng lớn vững chắc vươn ra ôm lấy thân người thon gọn của cô mà bao bọc lấy ép chặt tấm lưng cô vào lòng, bàn tay thô ráp chắp ra trước ngực Ma Kết mà đan lại. Rất gần, cô thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của hắn nồng đậm phả vào bên tai.

Vòng tay này, rất ấm áp, nhưng cư nhiên khiến lồng ngực Ma Kết quặn lên sự chán ghét.

“Cạch”

“Thịch”

Ma Kết khoảng khắc sững người, đôi mắt mơ hồ mà dãn ra hết mức, sắc mặt tái lại yếu ớt trong vòng tay Lâm Huy. Cô đã có định ý sẽ đẩy Lâm Huy ra, nhưng, cánh cửa phòng bệnh lại bật mở, Kết Nhi lại lẳng lặng thu tay về.

Bóng người trên tấm kính mỏng manh rất mờ nhạt, nhưng, sao cô lại không nhận ra cho được?

Thân hình tráng kiệt với vòm ngực to lớn mà ấm áp, bước chân thong dong vững chắc với tướng mạo ngạo mạn thân quen, hàng chân mày, đôi mắt nhàn nhạt hổ phách, hương vị nam tính đặc sắc. Tất cả, từ trước đến nay, cô vẫn là đã khắc cốt ghi tâm….

– “Hai người….đang làm cái trò gì vậy hả?”. Thanh âm của Bảo Bình nhàn nhạt cất lên nổi bật cái giọng khàn đặc thêm sự tức giận như bị nghẹn lại khiến hắn gằn lên từng từ vô cùng khó khăn.

Hắn đang rất giận!

Nhưng, đáp lại sự giận dữ như núi lửa sắp phun trào của Bảo ca, Ma Kết lại thản nhiên nghiêng đầu hướng nhìn mà đưa đến nụ cười mềm mại tươi rói kéo theo thanh âm dịu dàng ôn nhuận, nhưng, trước sau cô vẫn là không rời khỏi vòng tay người đàn ông nam tính :

– “À….Bảo Bình, cậu tới rồi.”.



Trước khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười kia, hắn lại không nỡ giận cô. Tuy nhiên, đôi mắt hổ phách vẫn không rời vòng tay đamg ôm cô dù chỉ một khắc.

Bất giác, nhận thấy được ánh mắt tràn ngập tia lửa giận ghen tức của Bảo Bình, Lâm Huy mới nhàn nhã mà nới lỏng vòng tay rồi buông thân thể thon thả hoa mỹ của Ma Kết ra, gót chân Lâm Huy rất nhanh mà di chuyển, trong mắt Ma Kết chỉ còn thu lại tấm lưng to lớn của hắn.

Khoảng không vô định như chết trong sự lặng im lại như khe khẽ vang lên một thanh âm rất khẽ, tựa như thì thào. Chỉ đơn giản là một thanh âm phát ra từ trong hơi thở nồng đậm vị xa xăm mờ ảo.

– “Cậu, chấp nhận đi thôi”.

Cánh cửa phòng bệnh một lần nữa mở ra rồi lại đóng vào. Lúc này, trong căn phòng đặc biệt thanh tao, xuất hiện là một nam một nữ.

Ma Kết lặng thinh khoác trên người trang phục bệnh nhân, sắc mặt nhợt nhạt không có lấy chút huyết sắc, bờ vai thon gọn của cô chỉ còn biết dựa vào tấm kính chắc chắn, cánh tay thuận thế khoanh lại trước ngực, ánh mắt kiêu ngạo của một nữ hoàng giương lên hướng ra bên ngoài khung cảnh âm u. Thật ngột ngạt.

Khác biệt hoàn toàn với tư thái cường điệu lạnh nhạt của Ma Kết, Bảo Bình lại nồng đậm lên vẻ nam tính điềm đạm, dù trong đáy mắt bao nhiêu lửa giận đều đang đua nhau bùng cháy, thật xót xa đi. Trương Bảo Bình thở hắt một hơi nặng nhọc, bàn tay buông thõng nâng từng bước tiến thêm gần đến người con gái mạnh mẽ bao bọc lấy vẻ mỏng manh kia. Ánh mắt hắn vẫn luôn hướng đến cô.

– “Đừng lại gần!”

Bước chân hắn khựng lại trên nền đất lạnh lẽo. Trái tim hắn cũng thêm một phần lạnh.

Bảo Bình im lặng, hắn muốn nghe, rốt cuộc là cô thế nào? Vì sao lại nhập viện? Vì sao lại không nói với hắn? Vì sao lại cùng người đàn ông khác ở đây dây dưa?….Vì sao?

Hắn có rất nhiều câu hỏi, chúng hỗn loạn như sắp khiến đầu óc Bảo Bình nổ tung.

– “Chúng ta, chia tay đi…”

“Đoàngg”

Một thanh âm yếu ớt mà run rẩy vang lên phá đi bầu không khí lặng thinh mờ ảo, lại là cư nhiên kéo đến một tiếng sét lớn giáng xuống vô cùng tàn khốc vào hai trái tim đang nảy nở lên một tình yêu đẹp đẽ, tất cả, chỉ khiến bầu không khí thêm bị đè nén mà trở lên ngột ngạt nặng nề đến khó thở.

– “Em đang đùa tôi đấy à?”….Hô hấp Bảo Bình vô thức trở nên gấp gáp vô cùng, bàn tay thô ráp siết lại đến mà vang vọng lên những tiếng “rắc rắc” kinh sợ. Hắn khó khăn gằn lên với cô.

Đứng trước hắn lúc này, Ma Kết cảm thấy thật thanh thản.

– “Chia tay đi, tôi chán rồi, mẹ tôi đã nói chuyện với bên nhà cậu, có lẽ, cũng có kết quả rồi, hôn ước đã huỷ!”. Thanh âm mềm mại của Ma Kết gắng gượng trở nên điềm tĩnh đến đáng sợ, hàng mi dày rũ xuống gắng gượng không nhìn vào hắn, có thể chỉ là lúc này, để cổ họng cô không bị nghẹn lại, để giọng nói cô không run rẩy, để đôi mắt kia không chảy dài những giọt nước mắt bi thương.

– “Em….chết tiệt! Em yêu tôi cơ mà, em đang nói cái vớ vẩn gì em có biết không?”. Tròng mắt Bảo Bình đã trở lên đỏ lên bùng lớn lửa giận, bước chân không chậm trễ thêm mà lao đến giữ lấy vai thon của Ma Kết, áp đặt cô nhìn vào hắn.

Mục Đình Ma Kết cơ hồ lạnh đi một phần đáy mắt, bên tai cô ù đi hầu như không còn nghe rõ hắn đang giận dữ ra sao. Cô đưa mắt nhìn khuôn mặt hắn, rồi lại cười, nụ cười thật đẹp, thật rạng rỡ biết bao.

– “Yêu sao? Chỉ là vui chơi thôi”.

Phải không? Hắn chỉ là một phút giải lao giữa hiệp đấu, một nơi trú chân trước cơn mưa bất chợt mà cô gặp trên đường. Một cô tiểu thư rong chơi vốn không có điểm dừng lại có một ngày mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, mà trái tim cô lại chọn hắn làm nơi nghỉ ngơi mất rồi. Nơi dừng chân này tuyệt đến mức, khiến cô không còn muốn tiếp tục chặng đường rong chơi với tình cảm nữa, cô từng đem tình cảm ra chơi đùa là vô số, còn hiện tại, cô bị tình cảm chi phối và hành hạ. Hành hạ đến cô cảm thấy mình trở thành thân tàn ma dại.

Đây, là cái giá phải trả sao?

Bảo Bình sững người, ánh mắt nóng rực lên lại bị che khuất bởi một tầng sương mù thật lạnh lẽo.



Có thể xem như một cơn ác mộng chứ? Lồng ngực hắn đau quá, cảm giác như một bàn tay lạnh lẽo xuyên thấu vô hình nắm lấy trái tim đang đập lên từng hồi sức sống của hắn mà bóp lấy vò đến nhàu nát, bao nhiêu dây thần kinh của Bảo Bình đều căng lên đến giới hạn, gân xanh gắng gượng hằn lên gò má của hắn.

– “À…ra vậy”.

Khoé môi Bảo Bình nhếch lên một đường dài, bàn tay nắm chặt lấy bờ vai thon mịn của Ma Kết siết lại đến khiến hàng mày liễu của Kết Nhi, cảm giác như hắn muốn vò nát từng khớp xương của cô.

Rồi, hắn buông thõng cánh tay. Buông cô gái xinh đẹp hốc hác đang tái xanh sắc mặt vì sợ.

Ma Kết khoảng khắc ngây người. Cô nhanh chóng đã vươn tay vịn lấy tường, cô sẽ ngã mất, đôi chân này, hiện tahi, ngoài bủn rủn ra, chẳng còn gì.

Đôi mắt sợ hãi đến tuyệt vọng của Ma Kết cứ thế hướng bóng lưng của Bảo Bình đang từng bước nặng nề rời đi. Cô ngây người sợ hãi cố gắng không bật khóc, không gục ngã. Ít nhất, là vào lúc này.

Bóng hình Bảo Bình khuất đi, cô cũng ngã khuỵu xuống nền đất lạnh ngắt, thay vào là Lâm Huy đã đến bên cô từ lúc nào, ánh mắt hắn nhìn cô đều là yêu thương, nhưng, lại có cả sự xót xa, một sự xót xa bất lực. Hắn ôm cô lại vào lồng ngực rắn chắc, cô muốn đẩy ra, nhưng, lại chẳng còn chút lực.

Ma Kết vô thức lại bật khóc nức nở, hốc mắt đỏ hoe hẹn trước mà trào ra ào ạt những dòng nước mặn chát.

Cô làm được rồi…nhưng…lại không vui chút nào…

Cô sợ, sợ thần chết đến bắt cô đi.

Cô sợ, sợ người khác bắt mất hắn đi.

Trước sau đều là sợ.

Nhưng, cô đã không biết, Bảo Bình cứ thế rời đi, đầu óc ngập đều là sự khó hiểu, nhưng trên hết, hắn đau quá. Bước chân cũng loạng choạng đi phần nào, khung cảnh trước mắt hắn sao lại mờ mịt như vậy?

“Tách”

Cảm giác mất đi tình yêu, thật không dễ dàng.

Hết chap 55……

Tâm sự tác giả :

– Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, Sau khi đọc xin cho mình vài lời bình luận và đừng quên vote cho truyện của mình nhé <3

– Được 10 bình luận + 10 vote mình sẽ tiếp tục ra chap.

– Gần đây mình khá bận cho kiểm tra, có thời gian sẽ ra chap, thành thật xin lỗi các độc giả thân yêu <3

Yêu cả nhà <3

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3

#Tiểu_Ngư_Nhi

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Ước Hạnh Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook