Chương 54: ẢO GIÁC CHĂNG?
Tiểu Ngư Nhi
26/05/2016
*Chap có yếu tố kinh dị, bạn đọc yếu tim nên chú ý.
– “Yết, chào mừng anh đến với Thiên đường của tôi, nơi anh sẽ là người đàn ông đau thương nhất!”.
Một thanh âm nhàn nhạt mông lung vang lên như chào đón hắn ngay khi cánh cửa thang máy chậm rãi mở ra. Qua khe cửa nhỏ dần dần nới rộng, hắn nhìn thấy, Vũ Mỹ An ôm lấy Song Ngư kéo mạnh cô đứng trên thành cao mảnh mai.
Con mẹ nó, đây là tầng thượng của bệnh viện, rơi xuống, tỉ lệ sống sót sẽ là không có một phần trăm nào hết. Cô ta điên rồi?
Khốn kiếp! Cô có điên cũng đừng có kéo theo thỏ con của tôi.
Cửa thang máy chỉ vừa nới rộng chưa đủ cho một thân cao lớn của Yết bước ra, hắn không chậm thêm một khắc đã tự động lách người lao ra bên ngoài, bước chân loạng choạng do căng thẳng có phần thất thế. Trước sau mắt vẫn hướng đến cô gái nhỏ bé đang run lên vì sợ, đôi mắt Song Như cư nhiên như thế mà nhắm chặt lại, bàn tay bấu víu bám lấy cánh tay mềm mại của Vũ Mỹ An, một khắc cũng không dám buông.
– “Vũ Mỹ An, đừng có làm bậy”. Thiên Yết bùng lên lửa giận gay gắt, bước chân lên một nhịp, bàn tay hắn đưa ra đằng trước tư thái khuyên can.
Lúc này, tình yêu yếu ớt của hắn như đang bị một bàn tay đè nét mà thảy sâu xuống vực thẳm, đã xa, nay lại càng xa. Không sao, dù không thể đến với nhau, hắn cũng quyết phải nhìn thấy cô được an toàn. Sao lại vô dụng đến cớ sự này?
– “Sao? Đau lòng à? Anh định nói, không buông nó ra, anh sẽ không tha thứ cho tôi? Xin kiếu, tôi buông nó ra, anh sẽ tha thứ cho tôi à?…chi bằng, cùng nhau đi xuống cửu tuyền đi. Tôi sẽ biến anh thành người đàn ông đau thương nhất, khiến anh nếm cái tư vị của một kẻ mất đi người mình yêu! Con mẹ nó, anh cũng thật biến thái đi, chị gái, em trai, anh yêu nó à? Thật kinh tởm!”. Mỹ An cười cợt thêm vươn tay cố định Song Ngư đứng sát vào thành tường mỏng manh, cơ hồ như một cơn gió cũng có thể khiến cả hai ngã xuống.
Thanh âm ma mị mê luyến chỉ khiến Song Ngư mệt mỏi mà rũ mắt, Thiên Yết từng nói, cô có một đôi mắt rất đẹp, nhưng lại rất buồn. Cô khẽ cười, đi đến bước đường này, cô tin chắc loại người điên rồ như Mỹ An đã đi đến bước này, sẽ không có nước quay đầu, chỉ có thể là cùng chết. Ít nhất, cô cần bảo toàn cho Yết, trên tay Mỹ An vẫn là cái dung dịch kì lạ kia, cô không rõ nguồn gốc và tác hại, nhưng, có một điều, Song Ngư biết chắc nó vô cùng nguy hiểm. Cô có chết, Thiên Yết cũng phải sống.
Nghĩ đến đây, Song Ngư bất giác muốn động. Nhưng, chỉ vừa động thân, móng tay Mỹ An đã lập tức bấm sâu vào da thịt nhạy cảm làm cô đau đớn mà giật nảy.
Bên tai Song Ngư bị phả cái hơi nóng đáng sợ khiến vầng trán cô cũng căng thẳng mà không ngừng túa ra ướt đẫm, bên tai cô ong ong lên không còn nghe rõ được thanh âm Mỹ An lạnh lẽo phả vào vành tai cô, cơn gió man mát thổi qua khiến thân người cô cứng đờ không thể nhúc nhích. Cơn gió lạnh áp lên từng tấc da thịt khiến Song Ngư cảm giác như mình có thể rơi xuống từ nơi cao này bất cứ lúc nào, cánh tay non mịn nổi lên không biết là bao nhiêu da gà vì kinh sợ.
Kinh sợ cái thanh âm lạnh lẽo đấy!
Kinh sợ cái cơn gió lạnh lẽo sẽ cuốn cô đi bất cứ lúc nào!
– “Mèo nhỏ, ngoan, đừng sợ!”
Bất ngờ, sắc mặt Song Ngư tái nhợt đột ngột đến trắng bệch cắt không còn chút huyết sắc. Một loạt những hình ảnh máu me tanh nồng hiện lên trong đầu Song Ngư khiến đầu óc cô quay cuồng, đôi chân cô trở nên bủn rủn đến cực độ.
Ngày bé, hay chính xác hơn là lúc Song Ngư được 7 tuổi, cô đã được tặng một con mèo quý tộc vô cùng đẹp vào sinh nhật của mình, sau đấy vài ngày thì cô và Mỹ An có xung đột nên xảy ra cãi vã rất lớn tiếng, Song Ngư bỏ lên phòng, đến lúc xuống muốn làm lành với Mỹ An lại thấy Mỹ An ngây người ngồi bên ngoài hiên ôm con mèo nhỏ của cô vuốt ve yêu chiều rồi đung đưa cưng nựng.
Nhưng, chuyện sẽ không có gì nếu chỉ dừng ở đấy!
Yên bình ôm lấy bạch miêu trong tay, bất ngờ Mỹ An lại lập tức, khoảng khắc Song Ngư còn định bước đến thì đã nghe thấy tiếng con mèo nhỏ kêu khe khẽ yếu ớt vô cùng khó khăn, cái cổ phủ lên một lớp lông trắng mượt mà bị hai bàn tay nhỏ nhắn của Mỹ An ôm lấy mà dùng lực siết chặt khiến con mèo nhỏ giãy giụa yếu ớt cào cấu loạn lên da thịt nhạy cảm mỏng manh của Mỹ An. Điều này càng khiến ngọn lửa trong lồng ngực Mỹ An thêm bùng lên thiêu đốt giận dữ, cô bé liều mình như điên dại vơ lấy cây kéo tỉa vườn để lăn lóc một góc khua lên đưa ra trước mặt mèo nhỏ đang rên rỉ yếu ớt đo khó thở mà khẽ thì thào một thanh âm như nỉ non lại như cưng chiều khiến vô thức dọc sống lưng ai phải nghe qua đều vô thức mà cảm nhận hơi lạnh lẽo :
– “Mèo nhỏ, ngoan, đừng sợ”.
“Phập”
“Ngoao…Méoooo”
Thanh âm trầm bổng yêu chiều của Mỹ An chỉ vừa hạ xuống lại lập tức vang vọng lên một thanh âm the thé xé toạc sự yên tĩnh trong bầu không khí ngột ngạt yên ả buổi chiều tà. Vũ Mỹ An bé nhỏ hung hăng nắm chặt cây kéo trong tay mà thọc thẳng vào con mắt to tròn long lanh ngập sự cầu khẩn van nài muốn được tha của sinh vật bé nhỏ nghe lấy một tiếng động khe khẽ tàn độc mà một tràng máu đỏ tươi bật ra bắn tung tóe lên chiếc đầm công chúa trắng sáng thanh thoát mềm mại nay lại bị vấy bẩn bởi dòng máu đỏ tươi tanh nồng.
Song Ngư cả kinh, đôi mắt sợ hãi đến tuyệt vọng mở trừng lên kinh hãi mà ngã khuỵa xuống nền đất lạnh lẽo, cả thân thể vô lực mà hướng mắt nhìn chằm chằm Mỹ An, cổ họng cô khô khốc đến hét lên cũng không có đến một chút hơi sức.
Chưa thỏa trước hành động của mình, bàn tay nhỏ bé búp măng phủ bởi những giọt máu tanh thêm nắm chặt chọc ngoáy xoay vòng cây kéo sắc nhọn như đánh trứng trong trò chơi bếp núc vô cùng thú vị trước thanh âm rên rỉ yếu ớt đau đớn đến tuyệt vọng của sinh vật nhỏ, đôi môi đỏ mọng còn không ngừng nở rộ lẩm bẩm :
– “Khoét, khoét, khoét”.
Thoang thoảng trong bầu không khí lúc đó vô cùng ghê sợ hãi hùng nồng lên mùi máu tanh kì dị, mèo nhỏ lúc này với lớp lông trắng đầm đìa máu chỉ còn biết thoi thóp thở trong bàn tay Mỹ An, đôi mắt to tròn long lanh đặc trưng của loài mèo giờ đã biến thành hai hốc máu, máu tươi cứ trào ra đầm đìa….
Rồi lại….
“Phập…Phập”
Những âm thanh ghê rợn cứ kế tiếp mà rít lên.
Song Ngư không nhớ, cô đã trở về phòng bằng cách nào. Nhưng, có một khoảng thời gian, cô đã mắc bệnh trầm cảm. Ba cô còn nghĩ do mèo nhỏ bị con vật gì tàn nhẫn cắn chết khiến cô đau lòng nên đành thuê người giúp thôi miên cô, giúp cô quên đi những cảnh tượng hãi hùng vào thời điểm đó. Mà, con vật sao? Mỹ An? Cô ta không phải, là súc vật, là quỷ.
Đúng, là quỷ.
Hiện tại, khi đứng trên sân thượng này, muốn bao nhiêu lạnh, có bấy nhiêu. Song Ngư lại cảm nhận rõ ràng cái sự lạnh lẽo ghê rợn hãi hùng của buổi chiều tà ngày hôm ấy.
– “Vũ Mỹ An, rốt cuộc cô muốn thế nào? Chuyện gì cũng có thể giải quyết, mau buông Thỏ con ra”.
Bất giác, một thanh âm giận dữ như núi lửa ngàn năm phun trào khiến Song Ngư như đang mơ màng trong cơn kí ức hoảng sợ mà sắc mặt tái mét đi phải giật nảy mà trở lại thực tại. Ánh mắt thập phần sợ hãi, thân thể run lên lẩy bẩy khiến cô như cạn đi sức lực, cả thân thể buông thõng để cho Mỹ An giữ lấy, chỉ cần cô ta buông, Ngư sẽ rơi xuống khỏi cái lan can mỏng manh này.
– “TÔI MUỐN CÔ TA PHẢI CHẾT!”. Thanh âm thét lên đến tê tái của Mỹ An bất giác vang vọng, bàn tay vung lên mà túm lấy tóc Song Ngư gào thét, cả người quằn quại như điên dại, một tay còn lại cô ta đưa lên ôm lấy đầu vò mái tóc rối bù lắc qua lắc lại mà cười sằng sặc.
Cô ta lại cười.
Chợt…..
Vũ Mỹ An vô thức lùi lại. Cả thân thể nhỏ bé tựa như một cơn gió thoang thoảng khe khẽ lướt qua làm cả người Mỹ An nghiêng ngả, bàn tay yếu ớt buông lỏng mái tóc của Song Ngư hoảng hốt muốn nắm lại. Nhưng, cơn gió nhè nhẹ lại thổi mái tóc bung xõa thêm cao. Mỹ An không nắm được.
Trong mắt cô ta, bóng tối như đến gần.
“ÁAAAAAAAAA”
Song Ngư kinh hãi, cả người thốc về phía trước. Thiên Yết ngay lập tức chạy đến, lồng ngực rắn chắc của hắn đón nhận một công chúa bé nhỏ.
Trong tiềm thức, trước khi cô lịm đi, Ngư chỉ kịp thấy, một con mèo trắng.
Ảo giác chăng?
Hết chap 54……
Yêu cả nhà <3
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3
#Tiểu_Ngư_Nhi
– “Yết, chào mừng anh đến với Thiên đường của tôi, nơi anh sẽ là người đàn ông đau thương nhất!”.
Một thanh âm nhàn nhạt mông lung vang lên như chào đón hắn ngay khi cánh cửa thang máy chậm rãi mở ra. Qua khe cửa nhỏ dần dần nới rộng, hắn nhìn thấy, Vũ Mỹ An ôm lấy Song Ngư kéo mạnh cô đứng trên thành cao mảnh mai.
Con mẹ nó, đây là tầng thượng của bệnh viện, rơi xuống, tỉ lệ sống sót sẽ là không có một phần trăm nào hết. Cô ta điên rồi?
Khốn kiếp! Cô có điên cũng đừng có kéo theo thỏ con của tôi.
Cửa thang máy chỉ vừa nới rộng chưa đủ cho một thân cao lớn của Yết bước ra, hắn không chậm thêm một khắc đã tự động lách người lao ra bên ngoài, bước chân loạng choạng do căng thẳng có phần thất thế. Trước sau mắt vẫn hướng đến cô gái nhỏ bé đang run lên vì sợ, đôi mắt Song Như cư nhiên như thế mà nhắm chặt lại, bàn tay bấu víu bám lấy cánh tay mềm mại của Vũ Mỹ An, một khắc cũng không dám buông.
– “Vũ Mỹ An, đừng có làm bậy”. Thiên Yết bùng lên lửa giận gay gắt, bước chân lên một nhịp, bàn tay hắn đưa ra đằng trước tư thái khuyên can.
Lúc này, tình yêu yếu ớt của hắn như đang bị một bàn tay đè nét mà thảy sâu xuống vực thẳm, đã xa, nay lại càng xa. Không sao, dù không thể đến với nhau, hắn cũng quyết phải nhìn thấy cô được an toàn. Sao lại vô dụng đến cớ sự này?
– “Sao? Đau lòng à? Anh định nói, không buông nó ra, anh sẽ không tha thứ cho tôi? Xin kiếu, tôi buông nó ra, anh sẽ tha thứ cho tôi à?…chi bằng, cùng nhau đi xuống cửu tuyền đi. Tôi sẽ biến anh thành người đàn ông đau thương nhất, khiến anh nếm cái tư vị của một kẻ mất đi người mình yêu! Con mẹ nó, anh cũng thật biến thái đi, chị gái, em trai, anh yêu nó à? Thật kinh tởm!”. Mỹ An cười cợt thêm vươn tay cố định Song Ngư đứng sát vào thành tường mỏng manh, cơ hồ như một cơn gió cũng có thể khiến cả hai ngã xuống.
Thanh âm ma mị mê luyến chỉ khiến Song Ngư mệt mỏi mà rũ mắt, Thiên Yết từng nói, cô có một đôi mắt rất đẹp, nhưng lại rất buồn. Cô khẽ cười, đi đến bước đường này, cô tin chắc loại người điên rồ như Mỹ An đã đi đến bước này, sẽ không có nước quay đầu, chỉ có thể là cùng chết. Ít nhất, cô cần bảo toàn cho Yết, trên tay Mỹ An vẫn là cái dung dịch kì lạ kia, cô không rõ nguồn gốc và tác hại, nhưng, có một điều, Song Ngư biết chắc nó vô cùng nguy hiểm. Cô có chết, Thiên Yết cũng phải sống.
Nghĩ đến đây, Song Ngư bất giác muốn động. Nhưng, chỉ vừa động thân, móng tay Mỹ An đã lập tức bấm sâu vào da thịt nhạy cảm làm cô đau đớn mà giật nảy.
Bên tai Song Ngư bị phả cái hơi nóng đáng sợ khiến vầng trán cô cũng căng thẳng mà không ngừng túa ra ướt đẫm, bên tai cô ong ong lên không còn nghe rõ được thanh âm Mỹ An lạnh lẽo phả vào vành tai cô, cơn gió man mát thổi qua khiến thân người cô cứng đờ không thể nhúc nhích. Cơn gió lạnh áp lên từng tấc da thịt khiến Song Ngư cảm giác như mình có thể rơi xuống từ nơi cao này bất cứ lúc nào, cánh tay non mịn nổi lên không biết là bao nhiêu da gà vì kinh sợ.
Kinh sợ cái thanh âm lạnh lẽo đấy!
Kinh sợ cái cơn gió lạnh lẽo sẽ cuốn cô đi bất cứ lúc nào!
– “Mèo nhỏ, ngoan, đừng sợ!”
Bất ngờ, sắc mặt Song Ngư tái nhợt đột ngột đến trắng bệch cắt không còn chút huyết sắc. Một loạt những hình ảnh máu me tanh nồng hiện lên trong đầu Song Ngư khiến đầu óc cô quay cuồng, đôi chân cô trở nên bủn rủn đến cực độ.
Ngày bé, hay chính xác hơn là lúc Song Ngư được 7 tuổi, cô đã được tặng một con mèo quý tộc vô cùng đẹp vào sinh nhật của mình, sau đấy vài ngày thì cô và Mỹ An có xung đột nên xảy ra cãi vã rất lớn tiếng, Song Ngư bỏ lên phòng, đến lúc xuống muốn làm lành với Mỹ An lại thấy Mỹ An ngây người ngồi bên ngoài hiên ôm con mèo nhỏ của cô vuốt ve yêu chiều rồi đung đưa cưng nựng.
Nhưng, chuyện sẽ không có gì nếu chỉ dừng ở đấy!
Yên bình ôm lấy bạch miêu trong tay, bất ngờ Mỹ An lại lập tức, khoảng khắc Song Ngư còn định bước đến thì đã nghe thấy tiếng con mèo nhỏ kêu khe khẽ yếu ớt vô cùng khó khăn, cái cổ phủ lên một lớp lông trắng mượt mà bị hai bàn tay nhỏ nhắn của Mỹ An ôm lấy mà dùng lực siết chặt khiến con mèo nhỏ giãy giụa yếu ớt cào cấu loạn lên da thịt nhạy cảm mỏng manh của Mỹ An. Điều này càng khiến ngọn lửa trong lồng ngực Mỹ An thêm bùng lên thiêu đốt giận dữ, cô bé liều mình như điên dại vơ lấy cây kéo tỉa vườn để lăn lóc một góc khua lên đưa ra trước mặt mèo nhỏ đang rên rỉ yếu ớt đo khó thở mà khẽ thì thào một thanh âm như nỉ non lại như cưng chiều khiến vô thức dọc sống lưng ai phải nghe qua đều vô thức mà cảm nhận hơi lạnh lẽo :
– “Mèo nhỏ, ngoan, đừng sợ”.
“Phập”
“Ngoao…Méoooo”
Thanh âm trầm bổng yêu chiều của Mỹ An chỉ vừa hạ xuống lại lập tức vang vọng lên một thanh âm the thé xé toạc sự yên tĩnh trong bầu không khí ngột ngạt yên ả buổi chiều tà. Vũ Mỹ An bé nhỏ hung hăng nắm chặt cây kéo trong tay mà thọc thẳng vào con mắt to tròn long lanh ngập sự cầu khẩn van nài muốn được tha của sinh vật bé nhỏ nghe lấy một tiếng động khe khẽ tàn độc mà một tràng máu đỏ tươi bật ra bắn tung tóe lên chiếc đầm công chúa trắng sáng thanh thoát mềm mại nay lại bị vấy bẩn bởi dòng máu đỏ tươi tanh nồng.
Song Ngư cả kinh, đôi mắt sợ hãi đến tuyệt vọng mở trừng lên kinh hãi mà ngã khuỵa xuống nền đất lạnh lẽo, cả thân thể vô lực mà hướng mắt nhìn chằm chằm Mỹ An, cổ họng cô khô khốc đến hét lên cũng không có đến một chút hơi sức.
Chưa thỏa trước hành động của mình, bàn tay nhỏ bé búp măng phủ bởi những giọt máu tanh thêm nắm chặt chọc ngoáy xoay vòng cây kéo sắc nhọn như đánh trứng trong trò chơi bếp núc vô cùng thú vị trước thanh âm rên rỉ yếu ớt đau đớn đến tuyệt vọng của sinh vật nhỏ, đôi môi đỏ mọng còn không ngừng nở rộ lẩm bẩm :
– “Khoét, khoét, khoét”.
Thoang thoảng trong bầu không khí lúc đó vô cùng ghê sợ hãi hùng nồng lên mùi máu tanh kì dị, mèo nhỏ lúc này với lớp lông trắng đầm đìa máu chỉ còn biết thoi thóp thở trong bàn tay Mỹ An, đôi mắt to tròn long lanh đặc trưng của loài mèo giờ đã biến thành hai hốc máu, máu tươi cứ trào ra đầm đìa….
Rồi lại….
“Phập…Phập”
Những âm thanh ghê rợn cứ kế tiếp mà rít lên.
Song Ngư không nhớ, cô đã trở về phòng bằng cách nào. Nhưng, có một khoảng thời gian, cô đã mắc bệnh trầm cảm. Ba cô còn nghĩ do mèo nhỏ bị con vật gì tàn nhẫn cắn chết khiến cô đau lòng nên đành thuê người giúp thôi miên cô, giúp cô quên đi những cảnh tượng hãi hùng vào thời điểm đó. Mà, con vật sao? Mỹ An? Cô ta không phải, là súc vật, là quỷ.
Đúng, là quỷ.
Hiện tại, khi đứng trên sân thượng này, muốn bao nhiêu lạnh, có bấy nhiêu. Song Ngư lại cảm nhận rõ ràng cái sự lạnh lẽo ghê rợn hãi hùng của buổi chiều tà ngày hôm ấy.
– “Vũ Mỹ An, rốt cuộc cô muốn thế nào? Chuyện gì cũng có thể giải quyết, mau buông Thỏ con ra”.
Bất giác, một thanh âm giận dữ như núi lửa ngàn năm phun trào khiến Song Ngư như đang mơ màng trong cơn kí ức hoảng sợ mà sắc mặt tái mét đi phải giật nảy mà trở lại thực tại. Ánh mắt thập phần sợ hãi, thân thể run lên lẩy bẩy khiến cô như cạn đi sức lực, cả thân thể buông thõng để cho Mỹ An giữ lấy, chỉ cần cô ta buông, Ngư sẽ rơi xuống khỏi cái lan can mỏng manh này.
– “TÔI MUỐN CÔ TA PHẢI CHẾT!”. Thanh âm thét lên đến tê tái của Mỹ An bất giác vang vọng, bàn tay vung lên mà túm lấy tóc Song Ngư gào thét, cả người quằn quại như điên dại, một tay còn lại cô ta đưa lên ôm lấy đầu vò mái tóc rối bù lắc qua lắc lại mà cười sằng sặc.
Cô ta lại cười.
Chợt…..
Vũ Mỹ An vô thức lùi lại. Cả thân thể nhỏ bé tựa như một cơn gió thoang thoảng khe khẽ lướt qua làm cả người Mỹ An nghiêng ngả, bàn tay yếu ớt buông lỏng mái tóc của Song Ngư hoảng hốt muốn nắm lại. Nhưng, cơn gió nhè nhẹ lại thổi mái tóc bung xõa thêm cao. Mỹ An không nắm được.
Trong mắt cô ta, bóng tối như đến gần.
“ÁAAAAAAAAA”
Song Ngư kinh hãi, cả người thốc về phía trước. Thiên Yết ngay lập tức chạy đến, lồng ngực rắn chắc của hắn đón nhận một công chúa bé nhỏ.
Trong tiềm thức, trước khi cô lịm đi, Ngư chỉ kịp thấy, một con mèo trắng.
Ảo giác chăng?
Hết chap 54……
Yêu cả nhà <3
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3
#Tiểu_Ngư_Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.