Chương 53: CHÀO MỪNG ANH ĐẾN VỚI THIÊN ĐƯỜNG CỦA TÔI…..
Tiểu Ngư Nhi
26/05/2016
– “CÔ ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?”. Một thanh âm to lớn gầm lên một tiếng làm kinh động cả căn phòng bệnh.
Vô thức bên tai cả kinh một tiếng động lớn khiến cô gái thanh tĩnh mềm mại đắm chìm trong giấc mộng sâu cũng phải giật mình mà bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Thật may, Vũ Mỹ An đã thu về cây kim tiêm. Nếu không, chắc rằng, mũi kim vô tình đó sẽ đâm thẳng vào da thịt nhạy cảm yếu ớt của Song Ngư.
Ngư ngơ ngác đưa mắt xung quanh một vòng, bàn tay vịn lấy tấm chăn mỏng thêm bị siết chặt. Cô đang nhìn Mỹ An. Mỹ An? Sao cô ấy lại ở đây? Sao lại cầm kim tiêm?…dung dịch trong kim tiêm có màu lạ, lại phảng chút hơi khói kì lạ, nó khiến cô sợ.
Nhận được dấu hiệu người đằng sau đã tỉnh dậy, ánh mắt cả kinh sợ hãi của Mỹ An thềm phần tối lại lạnh lẽo, bàn tay bịn rịn mồ hôi nắm lấy thân kim tiêm như trút ra căm giận. Cô nghiêng người, xoay khuôn mặt mị ý nhìn vào Song Ngư, Ngư có phần ngây người, chỉ nhìn thấy một bên nửa mặt Mỹ An, Cá rốt cuộc vẫn không hiểu chuyện gì.
“sột soạt”
“Á”
Bất ngờ, lớp áo trước ngực Song Ngư bị một lực hung hăng túm lấy lôi về trước, bàn tay siết chặt lên áo lại cào lên da thịt mỏng khiến cô hoảng loạn thập phần kinh hãi.
Chớp mắt, cả người Song Ngư đã bị Mỹ An hung hăng lôi dậy khỏi chiếc giường bệnh, ánh mắt Mỹ An quét qua Ngư một lượt vô thức khiến cô rùng mình khe khẽ, hô hấp căng thẳng thập phần sợ hãi. Ánh mắt cô cơ hồ giương lên, cô nhìn thấy Thiên Yết, ánh mắt hắn, là sự sợ hãi, là sự tức giận, là sự bất lực. Một tâm tư hoảng loạn.
Yết? Sao lại ở đây?
Vô thức, Song Ngư lại ngây người, đầu nhỏ khẽ cúi, cô giật mình kinh hãi hướng cây kim tiêm đang chĩa đến chiếc cổ trắng nõn của cô như căm giận mà muốn đâu vào đó, bàn tay siết chặt lấy cây kim tiêm lăm lăm muốn đâm vào cổ cô lại run lên từng hồi.
– “Mỹ An….đừng…..đừng….”. Sợ hãi hoà lẫn trong sự bất an căng thẳng, Song Ngư chỉ còn biết đưa tay lên giữ lấy tay Mỹ An ngăn chặn mũi kim vô tình, thanh âm run rẩy cầu khẩn, hàng mi ẩm ướt run lên mà rũ xuống….
Cô không dám nhìn Mỹ An, cô sợ phải đối mặt với ánh mắt căm thù của người cô coi là bạn.
Cô không dám nhìn Thiên Yết, cô sợ phải đối mặt với ánh mắt sợ hãi, lo lắng của Thiên Yết.
Đến cuối cùng, cô chỉ còn biết rũ mắt xuống.
Thiên Yết một thân cường tráng bên ngoài, ánh mắt lạnh lẽo như người từ cõi chết, bàn tay thô ráp siết chặt khiến các khớp xương nổi lên căng cứng, các sợi tơ máu hằn lên trên khuôn mặt nam tính điềm đạm, giọt mồ hôi căng thẳng chảy lấm tấm trên vầng trán hắn, hắn khẽ mím môi. Từng hơi thở vô cùng khó nhọc.
Tin tôi đi, đến không phải cô đang giữ lấy cô ấy, tôi sẽ lao đến bóp chết cô ngay lập tức.
– “Vũ Mỹ An….cô muốn làm gì?”. Thanh âm lạnh lẽo đến ghê rợn khinh bỉ cất lên, đáy mắt Thiên Yết như thêm một phần lạnh che giấu đi sự hoảng loạn trong lời nói vô thức đã run rẩy.
Đáp lại thanh âm lạnh nhạt tàn nhẫn của hắn, vẫn chỉ là một bầu không khí ngột ngạt, một sự lặng im đến nghẹt thở.
– “anh có sợ không?”. Thanh âm ngọt ngào mềm mại khe khẽ bất giác vang vọng phá tan sự tĩnh lặng rợn người, bàn tay nhỏ nắm lấy vai Song Ngư thêm phần bấu chặt, Mỹ An lẳng lặng đứng sau Song Ngư phả cái hơi thở lạnh lẽo vào bên tai Ngư khiến cô nổi lên không biết là bao nhiêu da gà vì kinh sợ.
Không có tiếng đáp lại.
“Á”
Song Ngư thét lên một tiếng, mái tóc xanh dương huyền ảo đã bị Mỹ An túm mạnh lôi về đằng sau, ánh mắt Vũ Mỹ An như đanh cười nhạo, nhàn nhã nắm tóc Song Ngư mà chơi đùac thỉnh thoảng lại kéo mạnh nhẹ bẫng.
– “Tôi hỏi, anh có sợ không?”.
– “có…”. Thiên Yết khẽ mím môi, thanh âm khe khẽ cất lên có vương chút chán ghét, hắn siết chặt tay, căm giận mà siết đến bóp nát chiếc điện thoại trên tay như vò nát một tờ giấy, những mảnh thuỷ tinh và kim loại rơi xuống lả chả lại có số lưu lại đâm sâu vào da thịt lòng bàn tay hắn khiến những mảng thịt bị đâm mà rỉ máu đến đầm đìa nhỏ giọt, sắc mặt hắn vẫn không chút đổi thay vì vết thương kia. Nhưng, sắc mặt hắn lại gia tăng thêm phần lạnh lẽo vì căm giận.
Hắn hận. Hận chưa thể bóp nát cái cổ trắng ngần của Vũ Mỹ An như bóp nát chiếc điện thoại này.
“Tí tách…”
Giọt máu đỏ tươi rơi xuống trên nền đất lạnh lẽo khiến bầu không khí tĩnh lặng ma mị thềm phần tàn độc đến đáng sợ, mùi thuốc khử trùng triền miên bị phá bỏ bởi một tư vị máu thoang thoảng.
Bầu không khí đều là những sự cay nghiệt đến nghẹt thở.
Sự ghen tị của một người đàn bà.
Sự căm giận của một người đàn ông.
– “Mỹ…Mỹ An…đừng…đừng làm bậy….”.
– “A…hahahaha, Thiên Yết, đau không?. CÔ CÂM MIỆNG!”. Vũ Mỹ An bất giác nâng lên một tràng cười sảng khoái, bàn tay dần buông lỏng bờ vai nhỏ bé của Song Ngư lại lập tức bấu chặt, tiếng thét như ai oán xé tan màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại là nồng nặc mối hận thù mà vang vọng vào bên tai của Song Ngư.
Vì cô, anh sẵn sàng hành hạ bản thân mình đến mức này? Thiên Yết, có vẻ, anh rất hận em. Chết tiệt!
Ngư sợ hãi, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, thân thể yếu nhược vì sợ cũng chỉ biết đưa tay giữ chặt bàn tay của Mỹ An, cô sợ, cô sợ cái đầu kim vô tình kia sẽ đâm vào da thịt cô mà khiến cô chìm vào giấc mộng vĩnh hằng. Giấc mộng khiến cô rời khỏi Thiên Yết, mãi mãi, đến nhìn hắn, cô cũng không làm được.
“Cộp…Cộp”
– “ĐI RA, MAU TRÁNH RA!”. Mỹ An mơ hồ loạng choạng từng hồi giữ chặt lấy Song Ngư, kim tiêm vẫn lăm lăm không rời, gót dày đều đặn di chuyển kéo theo Song Ngư đi theo chắn trước, ánh mắt trừng lên phẫn nộ hướng thẳng Thiên Yết mà quát tháo khiến thân cường tráng còn đang lạnh lẽo đứng trước cửa phòng bệnh phải yếu thế mà lùi lại vài bước nép sang một bên tường.
Hắn không phải nhu nhược. Chỉ là, hắn không dám động, hắn đã vô tình nghe được lời nói của Mỹ An, dung dịch trong ống tiêm kia vô cùng đáng sợ, đã đâm vào da thịt không ai có cơ hội sống sót, sợ là đến gân cốt da thịt còn bị hỏng do dung dịch đáng sợ kia đem lại.
Nếu, vô tình, hắn động, Vũ Mỹ An liều mạng đâm vào người Song Ngư. Lúc đấy, hậu quả, hắn còn không dám nghĩ đến.
Chết tiệt thật. Hắn thật vô dụng đi.
Nhanh chóng, trong ánh mắt như phủ những cơn sương của sự hận thù, Mỹ An gắt gao lôi cả người nhỏ bé của Song Ngư về phía thang máy mà đi đến. Đôi chân trần yếu ớt của Song Ngư đến đi còn không vững do quá mệt mỏi hòa trong sự sợ hãi, lúc bước qua nơi những mảnh kim loại điện thoại rơi tứ tung, bàn chân cô còn vô tình đạp phải khiến hiện giờ bao nhiêu cơn đau đều như trút lên đến tận từng dây thần kinh trong não do cơn lạnh và cơn đau trộn lẫn.
Đôi vai mỏng manh của Ngư run lên, ánh mắt yếu ớt giương lên nhìn đến Thiên Yết như cầu khẩn, nhưng lại, không giống như cô cầu khẩn hắn cứu. Mà là ngược lại.
– “Yết, đừng động.”
Một thanh âm khe khẽ cất lên, nó được cất lên vô cùng mệt mỏi bởi cái giọng khàn đặc không còn đâu thanh âm ngọt ngào mềm mại, đây là lời cuối cùng, lời cuối cùng hắn nghe thấy, trước khi cánh cửa thang máy đóng lại.
Sắc mặt Thiên Yết tái nhợt. Không có lấy một chút huyết sắc.
Hắn sợ hãi nhìn vào đèn phía trên cửa thang máy, nó đang đi lên.
Khốn kiếp! Cô ta rốt cuộc muốn đưa Ngư đi đâu?
Chợt. Thiên Yết giật mình, hắn ngỡ ngàng bừng tỉnh, sắc mặt tái xanh hoảng sợ mà bấm loạn vào thang máy, cuối cùng, hắn cũng vào được bên trong. Lúc này, ngón tay hắn như tê liệt, hắn không cảm nhận được quá nhiều, chỉ biết sợ hãi mà dùng bàn tay đầm đìa máu bấm loạn lên một số nhất định, hô hấp vô cùng hoảng loạn bất an, lồng ngực hắn cảm giác đều là có một ngọn lửa lớn thiêu đốt, bàn tay còn lại chưa thỏa lại hung hăng đấm mạnh vào nền tường bạc bên trong thang máy khiến lớp nền cứng cáp cũng phải lún sâu thẳm hiện rõ dấu tay nắm mạnh bạo.
Thật thảm bại.
“King”
Con số 53 đã hiện lên. Tròng mắt Thiên Yết như thêm phủ một lớp băng lạnh lẽo.
Thang máy dừng lại.
– “Yết, chào mừng anh đến với thiên đường của tôi, nơi anh sẽ là người đàn ông đau thương nhất.”
Rốt cuộc, thứ đang chờ hắn phía trước sẽ là gì?
Hết chap 53………
Yêu cả nhà <3
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3
#Tiểu_Ngư_Nhi
Vô thức bên tai cả kinh một tiếng động lớn khiến cô gái thanh tĩnh mềm mại đắm chìm trong giấc mộng sâu cũng phải giật mình mà bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Thật may, Vũ Mỹ An đã thu về cây kim tiêm. Nếu không, chắc rằng, mũi kim vô tình đó sẽ đâm thẳng vào da thịt nhạy cảm yếu ớt của Song Ngư.
Ngư ngơ ngác đưa mắt xung quanh một vòng, bàn tay vịn lấy tấm chăn mỏng thêm bị siết chặt. Cô đang nhìn Mỹ An. Mỹ An? Sao cô ấy lại ở đây? Sao lại cầm kim tiêm?…dung dịch trong kim tiêm có màu lạ, lại phảng chút hơi khói kì lạ, nó khiến cô sợ.
Nhận được dấu hiệu người đằng sau đã tỉnh dậy, ánh mắt cả kinh sợ hãi của Mỹ An thềm phần tối lại lạnh lẽo, bàn tay bịn rịn mồ hôi nắm lấy thân kim tiêm như trút ra căm giận. Cô nghiêng người, xoay khuôn mặt mị ý nhìn vào Song Ngư, Ngư có phần ngây người, chỉ nhìn thấy một bên nửa mặt Mỹ An, Cá rốt cuộc vẫn không hiểu chuyện gì.
“sột soạt”
“Á”
Bất ngờ, lớp áo trước ngực Song Ngư bị một lực hung hăng túm lấy lôi về trước, bàn tay siết chặt lên áo lại cào lên da thịt mỏng khiến cô hoảng loạn thập phần kinh hãi.
Chớp mắt, cả người Song Ngư đã bị Mỹ An hung hăng lôi dậy khỏi chiếc giường bệnh, ánh mắt Mỹ An quét qua Ngư một lượt vô thức khiến cô rùng mình khe khẽ, hô hấp căng thẳng thập phần sợ hãi. Ánh mắt cô cơ hồ giương lên, cô nhìn thấy Thiên Yết, ánh mắt hắn, là sự sợ hãi, là sự tức giận, là sự bất lực. Một tâm tư hoảng loạn.
Yết? Sao lại ở đây?
Vô thức, Song Ngư lại ngây người, đầu nhỏ khẽ cúi, cô giật mình kinh hãi hướng cây kim tiêm đang chĩa đến chiếc cổ trắng nõn của cô như căm giận mà muốn đâu vào đó, bàn tay siết chặt lấy cây kim tiêm lăm lăm muốn đâm vào cổ cô lại run lên từng hồi.
– “Mỹ An….đừng…..đừng….”. Sợ hãi hoà lẫn trong sự bất an căng thẳng, Song Ngư chỉ còn biết đưa tay lên giữ lấy tay Mỹ An ngăn chặn mũi kim vô tình, thanh âm run rẩy cầu khẩn, hàng mi ẩm ướt run lên mà rũ xuống….
Cô không dám nhìn Mỹ An, cô sợ phải đối mặt với ánh mắt căm thù của người cô coi là bạn.
Cô không dám nhìn Thiên Yết, cô sợ phải đối mặt với ánh mắt sợ hãi, lo lắng của Thiên Yết.
Đến cuối cùng, cô chỉ còn biết rũ mắt xuống.
Thiên Yết một thân cường tráng bên ngoài, ánh mắt lạnh lẽo như người từ cõi chết, bàn tay thô ráp siết chặt khiến các khớp xương nổi lên căng cứng, các sợi tơ máu hằn lên trên khuôn mặt nam tính điềm đạm, giọt mồ hôi căng thẳng chảy lấm tấm trên vầng trán hắn, hắn khẽ mím môi. Từng hơi thở vô cùng khó nhọc.
Tin tôi đi, đến không phải cô đang giữ lấy cô ấy, tôi sẽ lao đến bóp chết cô ngay lập tức.
– “Vũ Mỹ An….cô muốn làm gì?”. Thanh âm lạnh lẽo đến ghê rợn khinh bỉ cất lên, đáy mắt Thiên Yết như thêm một phần lạnh che giấu đi sự hoảng loạn trong lời nói vô thức đã run rẩy.
Đáp lại thanh âm lạnh nhạt tàn nhẫn của hắn, vẫn chỉ là một bầu không khí ngột ngạt, một sự lặng im đến nghẹt thở.
– “anh có sợ không?”. Thanh âm ngọt ngào mềm mại khe khẽ bất giác vang vọng phá tan sự tĩnh lặng rợn người, bàn tay nhỏ nắm lấy vai Song Ngư thêm phần bấu chặt, Mỹ An lẳng lặng đứng sau Song Ngư phả cái hơi thở lạnh lẽo vào bên tai Ngư khiến cô nổi lên không biết là bao nhiêu da gà vì kinh sợ.
Không có tiếng đáp lại.
“Á”
Song Ngư thét lên một tiếng, mái tóc xanh dương huyền ảo đã bị Mỹ An túm mạnh lôi về đằng sau, ánh mắt Vũ Mỹ An như đanh cười nhạo, nhàn nhã nắm tóc Song Ngư mà chơi đùac thỉnh thoảng lại kéo mạnh nhẹ bẫng.
– “Tôi hỏi, anh có sợ không?”.
– “có…”. Thiên Yết khẽ mím môi, thanh âm khe khẽ cất lên có vương chút chán ghét, hắn siết chặt tay, căm giận mà siết đến bóp nát chiếc điện thoại trên tay như vò nát một tờ giấy, những mảnh thuỷ tinh và kim loại rơi xuống lả chả lại có số lưu lại đâm sâu vào da thịt lòng bàn tay hắn khiến những mảng thịt bị đâm mà rỉ máu đến đầm đìa nhỏ giọt, sắc mặt hắn vẫn không chút đổi thay vì vết thương kia. Nhưng, sắc mặt hắn lại gia tăng thêm phần lạnh lẽo vì căm giận.
Hắn hận. Hận chưa thể bóp nát cái cổ trắng ngần của Vũ Mỹ An như bóp nát chiếc điện thoại này.
“Tí tách…”
Giọt máu đỏ tươi rơi xuống trên nền đất lạnh lẽo khiến bầu không khí tĩnh lặng ma mị thềm phần tàn độc đến đáng sợ, mùi thuốc khử trùng triền miên bị phá bỏ bởi một tư vị máu thoang thoảng.
Bầu không khí đều là những sự cay nghiệt đến nghẹt thở.
Sự ghen tị của một người đàn bà.
Sự căm giận của một người đàn ông.
– “Mỹ…Mỹ An…đừng…đừng làm bậy….”.
– “A…hahahaha, Thiên Yết, đau không?. CÔ CÂM MIỆNG!”. Vũ Mỹ An bất giác nâng lên một tràng cười sảng khoái, bàn tay dần buông lỏng bờ vai nhỏ bé của Song Ngư lại lập tức bấu chặt, tiếng thét như ai oán xé tan màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại là nồng nặc mối hận thù mà vang vọng vào bên tai của Song Ngư.
Vì cô, anh sẵn sàng hành hạ bản thân mình đến mức này? Thiên Yết, có vẻ, anh rất hận em. Chết tiệt!
Ngư sợ hãi, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, thân thể yếu nhược vì sợ cũng chỉ biết đưa tay giữ chặt bàn tay của Mỹ An, cô sợ, cô sợ cái đầu kim vô tình kia sẽ đâm vào da thịt cô mà khiến cô chìm vào giấc mộng vĩnh hằng. Giấc mộng khiến cô rời khỏi Thiên Yết, mãi mãi, đến nhìn hắn, cô cũng không làm được.
“Cộp…Cộp”
– “ĐI RA, MAU TRÁNH RA!”. Mỹ An mơ hồ loạng choạng từng hồi giữ chặt lấy Song Ngư, kim tiêm vẫn lăm lăm không rời, gót dày đều đặn di chuyển kéo theo Song Ngư đi theo chắn trước, ánh mắt trừng lên phẫn nộ hướng thẳng Thiên Yết mà quát tháo khiến thân cường tráng còn đang lạnh lẽo đứng trước cửa phòng bệnh phải yếu thế mà lùi lại vài bước nép sang một bên tường.
Hắn không phải nhu nhược. Chỉ là, hắn không dám động, hắn đã vô tình nghe được lời nói của Mỹ An, dung dịch trong ống tiêm kia vô cùng đáng sợ, đã đâm vào da thịt không ai có cơ hội sống sót, sợ là đến gân cốt da thịt còn bị hỏng do dung dịch đáng sợ kia đem lại.
Nếu, vô tình, hắn động, Vũ Mỹ An liều mạng đâm vào người Song Ngư. Lúc đấy, hậu quả, hắn còn không dám nghĩ đến.
Chết tiệt thật. Hắn thật vô dụng đi.
Nhanh chóng, trong ánh mắt như phủ những cơn sương của sự hận thù, Mỹ An gắt gao lôi cả người nhỏ bé của Song Ngư về phía thang máy mà đi đến. Đôi chân trần yếu ớt của Song Ngư đến đi còn không vững do quá mệt mỏi hòa trong sự sợ hãi, lúc bước qua nơi những mảnh kim loại điện thoại rơi tứ tung, bàn chân cô còn vô tình đạp phải khiến hiện giờ bao nhiêu cơn đau đều như trút lên đến tận từng dây thần kinh trong não do cơn lạnh và cơn đau trộn lẫn.
Đôi vai mỏng manh của Ngư run lên, ánh mắt yếu ớt giương lên nhìn đến Thiên Yết như cầu khẩn, nhưng lại, không giống như cô cầu khẩn hắn cứu. Mà là ngược lại.
– “Yết, đừng động.”
Một thanh âm khe khẽ cất lên, nó được cất lên vô cùng mệt mỏi bởi cái giọng khàn đặc không còn đâu thanh âm ngọt ngào mềm mại, đây là lời cuối cùng, lời cuối cùng hắn nghe thấy, trước khi cánh cửa thang máy đóng lại.
Sắc mặt Thiên Yết tái nhợt. Không có lấy một chút huyết sắc.
Hắn sợ hãi nhìn vào đèn phía trên cửa thang máy, nó đang đi lên.
Khốn kiếp! Cô ta rốt cuộc muốn đưa Ngư đi đâu?
Chợt. Thiên Yết giật mình, hắn ngỡ ngàng bừng tỉnh, sắc mặt tái xanh hoảng sợ mà bấm loạn vào thang máy, cuối cùng, hắn cũng vào được bên trong. Lúc này, ngón tay hắn như tê liệt, hắn không cảm nhận được quá nhiều, chỉ biết sợ hãi mà dùng bàn tay đầm đìa máu bấm loạn lên một số nhất định, hô hấp vô cùng hoảng loạn bất an, lồng ngực hắn cảm giác đều là có một ngọn lửa lớn thiêu đốt, bàn tay còn lại chưa thỏa lại hung hăng đấm mạnh vào nền tường bạc bên trong thang máy khiến lớp nền cứng cáp cũng phải lún sâu thẳm hiện rõ dấu tay nắm mạnh bạo.
Thật thảm bại.
“King”
Con số 53 đã hiện lên. Tròng mắt Thiên Yết như thêm phủ một lớp băng lạnh lẽo.
Thang máy dừng lại.
– “Yết, chào mừng anh đến với thiên đường của tôi, nơi anh sẽ là người đàn ông đau thương nhất.”
Rốt cuộc, thứ đang chờ hắn phía trước sẽ là gì?
Hết chap 53………
Yêu cả nhà <3
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3
#Tiểu_Ngư_Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.