Hôn Ước Hạnh Phúc

Chương 49: CÓ NHỮNG SỰ TUYỆT VỌNG, CÓ MANG TÊN HI VỌNG

Tiểu Ngư Nhi

26/05/2016

“ẦMMM”

Một tiếng động rầm trời làm nháo loạn không khí nặng nề của Biệt Thự Trần Gia, từ lúc nào gương mặt điềm tĩnh của Bạch Dương đã trở nên vô cùng rối loạn, ánh mắt hằn rõ lên tia máu như đã đạt đến cực hạn, cánh tay hắn thô bạo gắt gao vung lên lật đổ chiếc bàn đá hoa cẩm thạch vô cùng mỹ lệ, không chút e ngại đạp mạnh lên chiếc bàn quý tộc nằm lăn lóc mà gồng mình gằn giọng lớn tiếng với người phụ nữ quý phái đang khoảng khắc sững sờ :

– “Mẹ, Mẹ thôi đi được chưa? Song Tử, cô ấy biến mất rồi. Là Biến mất đấy. Mẹ có nhân tính không? Cô ấy là con dâu của mẹ cơ mà?…Khốn kiếp!”

Khoảng khắc, Trần phu nhân chỉ biết sững sờ hóa đá mà ngây người trên ghế sofa, đôi mắt mĩ lệ hòa nhã thanh lịch thường ngày hiện giờ lại ánh lên chút tia đau lòng, xót xa. Suốt 18 năm ròng nuôi dưỡng Bạch Dương, đây là lần đầu tiên thằng bé dùng lời lẽ nạt nộ để nói chuyện với bà.

Vì cô ta sao?

Nực cười, vì một con đàn bà, con trai bà dám lớn giọng với mẹ ruột của nó!

Ban đầu, bà đồng ý cuộc hôn nhân này, cũng do gia thế của Tôn Gia, trong mắt bà, sớm đã không ưng ý đứa con dâu này, bà còn nghĩ đến sau này đem về phải chỉnh đốn thật cẩn thận, con gái con lứa gì đâu ăn mặc quá mát mẻ, dung mạo cũng quá xinh đẹp đi, người đẹp ít khi có mấy ai chung thủy, với tư cách là một người mẹ, bà làm sao có thể để một đứa con dâu như thế cắm sừng con trai bà? Nói đi cũng phải nói lại, trong mắt bà, đàn ông có thể ngoại tình, còn đàn bà? Mơ tưởng. Đây chính là gia giáo nề nếp bà đã được dạy dỗ từ khi còn là thiếu nữ.

Một người đàn bà đáng thương!

Quay trở lại với khung cảnh trước mắt, Trần Phu Nhân cư nhiên cảm thấy thật bất an, lồng ngực bà do quá bất ngờ mà đập mạnh hơn bình thường, nhanh chóng, Trần Phu nhân lấy lại tư chất kiêu ngạo cao quý, bàn tay thon dài được sơn lên một lớp móng đỏ tươi mị hoặc vô thức nắm lại siết chặt chiếc gối trên ghế sofa, ánh mắt như bùng lên ngọn lửa lớn, thanh âm khe khẽ nặng nề bật ra khỏi khẩu ngọc :

– “Mày….”

– “Thưa….Thưa Phu Nhân, thưa thiếu gia….Mã Phu Nhân liên tục náo loạn trước cổng…phóng viên cũng bắt đầu đến…tôi e vệ sĩ cũng không cản được đám phóng viên chụp hình…”. Chợt, người phụ nữ trung niên mặc tạp dề hốt hoảng gấp gáp chạy vào phòng khách, thanh âm do quá sợ hãi mà trở nên mấp máy khó nhọc.

Dứt lời người giúp việc, hàng mày lá liễu của Trần Phu Nhân nhíu lại dáng vẻ không vui, nhẫn nhịn mà ngả người về lại sofa, hàng mi khép hờ cất lên thanh âm quý phái :

– “Mời bà ta vào.”

Nghe được khẩu dụ của Trần Phu Nhân, Người phụ nữ trung niên không chậm trễ thêm một giây gật nhẹ rồi vội vàng xoay người bước ra cửa nói với bảo vệ mở cổng lớn cho Mã Phu Nhân.

Chỉ sau vài phút, trong căn biệt thự lặng thinh đã rội lên những tiếng dày cao gót gắt gao di chuyển vào vô cùng mãnh liệt, ánh mắt lạnh lẽo thấm vị chết chóc của người phụ nữ phờ phạc trước cửa vô tình khiến Trần Phu Nhân thêm cau chặt mày liễu, bà thanh thoát đứng dậy mà bước đến, thanh âm nhàn nhạt cất kéo theo nụ cười điềm đạm như không tim không phổi :

– “Tôn Phu Nhân. Lâu rồi mới gặp bà! Sáng sớm, con trai bảo bối của tôi cũng mới vừa ngủ dậy, đã tiếp đón chậm trễ, thật thất lễ với Tôn Phu Nhân.”

– “Vận Kiều Kiều, đê tiện, bà còn dám dùng ánh mắt đấy nhìn tôi? Các người đúng là một lũ đê tiện, bà xem con trai bà đã làm được chuyện tốt gì. “. Nhận được thanh âm dửng dưng hờ hững của Trần Phu Nhân, ánh mắt Tôn Phu Nhân như thêm một đợt lạnh lẽo, hít lấy một hơi thật sâu để thanh tỉnh tâm tư, Tôn Phu Nhân nhè nhẹ cất lên thanh âm có phần gắt gao.

Hướng mắt nhìn hai người đàn bà như đang tham chiến, đáy mắt Bạch Dương như thêm một đợt tối sầm, hắn như phát điên, rất mệt mỏi, vò chặt mái tóc rối bù, ánh mắt kiên định giờ lại tràn ngập là tia tuyệt vọng, bi thương nhìn xuống sàn nhà, hắn, đáy mắt hắn thu lại, là hình ảnh của Song Tử.

“Bạch Dương…tối quá….đau quá….em sợ lắm…..”

“Bạch Dương, đến đây với em!!”

Song Nhi….em rốt cuộc đang ở đâu? Anh nhắm mắt sẽ thấy em trong bóng đêm mà sợ hãi kêu tên anh, anh mở mắt lại thấy dáng vẻ tươi cười vui vẻ hồn nhiên của em gọi tên anh….



Hắn rất mâu thuẫn!

Hắn đã tìm cô ở mọi nơi, nhưng vô vọng.

Sắc mặt hai người đàn bà phía cửa thêm một phần phẫn nộ.

Không khí ảm đạm bao chùm căn biệt thự sa hoa.

Phòng Cấp Cứu

Thiên Bình ngây người ngồi trên hàng ghế giành cho người nhà bệnh nhân, ánh mắt phờ phạc với tất cả những chuyện cô trải qua, lồng ngực cô như bị ai đó bóp nghẹn, thật khiến cô khó thở.

– “Bình nhi….”. Xử Nữ thở nhọc ngồi xuống bên cạnh Thiên Bình, cánh tay mềm mại vươn ra ôm lấy bờ vai đang run lên của Bình Nhi, ánh mắt gia tăng thêm một phần bất lực.

Nhận lấy bên cạnh một thanh âm trìu mến dịu dàng, đáy mắt Thiên Bình từ ngơ ngác lại đến nỗi sợ hãi mệt nhọc, hốc mắt nơi những giọt nước mắt đã khô nay lại trực trào những giọt nước mắt bi thương đau đớn, thân ngọc yếu ớt mà dựa vào Xử Nữ, Thiên Bình vô thức bật cười, một nụ cười hồn nhiên thơ dại đến đáng thương :

– “…Ma Kết, máu, rất nhiều máu….Mình đã rất sợ….nhưng mình nghĩ….sẽ ổn mà….tâm tư mình chỉ mới trấn tĩnh được một chút…Nhưng, khi thật sự bản thân lâm vào tình cảnh nhìn mình bị lừa đến ngơ ngác, đến khờ khạo, mình cảm thấy mình thật ngu ngốc…Mình còn định sẽ tin Mã, nhưng, không phải có người từng nói sao? Sự trả thù độc ác nhất cho một kẻ nói dối là khi mình đã biết mà vẫn giả vờ tin…Mình….hức……”

….Mình không đủ tàn nhẫn!

Tiếng ai oán của Thiên Bình nấc nghẹn từng hồi như một con dao sắc nhọn xé toạc đi không khí lạnh lẽo sực mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt….

“Tách”

“Cạch”

Đồng thời, dấu hiệu đèn đỏ vụt tắt. cánh cửa bật mở, ngoài dự liệu của Xử Nữ.

Nhanh như vậy? Có lẽ Ma Kết không sao.

Nhưng, dáng vẻ người đàn ông trung niên hiền đức bước ra lại khiến lồng ngực Thiên Bình và Xử Nữ rạo rực lên một sự bất an tận cùng.

– “Ai là người nhà bệnh nhân?”.

– “Là Tôi”. Một thanh âm rất cao quý, rất kiêu ngạo cất lên vang vọng khiến hành lang bệnh viện nổi bật một màu trắng lạnh lẽo nay lại càng thêm lạnh lùng giá buốt.

Không phải Xử Nữ, cũng chẳng phải Thiên Bình.

Là Mục Đình Phu Nhân.

Ánh mắt giá buốt của bà đặt lên người hai cô gái nhỏ tuổi đang thất thần ngây ngốc, rồi lại nghiêng đầu giương mắt hướng sang người đàn ông trung niên hiền đức khoác áo bác sĩ đứng trước phòng cấp cứu, ánh mắt rất điềm đạm.

– “Chào bà, Trương Viên Băng Nhạn, tôi có thể nói chuyện riêng với bà về tình hình của Mục Đình tiểu thư chứ?”. Nhận ra dung mạo Thiên kiều bá mị của người phụ nữ quý phái trước mặt, người đàn ông trung niên chỉ nâng lên một nụ cười thường trực, vô tình lại nổi lên vài tia xót xa.



Nghe dứt lời người đàn ông trung niên trước mặt, Mục Đình Phu Nhân chỉ cong môi cười nhẹ, đưa mắt nhìn sang hai tiểu thư đã vội vàng đứng lên khỏi hàng ghế xanh lam cúi đầu chào bà :

– “Bác, bọn cháu xin phép đi mua một chút đồ cho Ma Kết, cô ấy tỉnh có lẽ sẽ muốn ăn”.

Bà gật đầu.

Nhận được sự ưng thuận, Xử Nữ và Thiên Bình đã nhanh chóng rời đi khuất bóng. Hành lang bệnh viện thường ngày náo nhiệt ồn ào đến đâu, giờ lại lạnh lẽo, u tối đến đấy. Nơi đây chỉ còn lại hai hình bóng quý tộc hào nhoáng.

Bầu không khí cơ hồ lại rất ngột ngạt, Trương Viên Băng Nhạn thở hắt lấy một hơi, nhàn nhạt khoanh tay, dáng vẻ lạnh lùng như đưa đến đều là hàn băng từ bắc cực, ánh mắt di chuyển quét qua người đàn ông trung niên vẻ mất kiên nhẫn, thanh âm của bà cất lên rất nhẹ nhàng, Mục Đình Phu Nhân mở lời trước :

– “Được rồi, giờ ông nói đi, Kết nhi của tôi thế nào?”

Hướng mắt nhìn người đàn bà trước mặt, đáy mắt người đàn ông chỉ thêm là những tia đượm buồn xót xa, bà rất đẹp, tuy nhiên, lại rất nhợt nhạt, xanh xao. Đây là điều ông xót thứ nhất.

Điều thứ hai, ông rất phân vân, có nên nói?

Đây không phải là điều dễ dàng mà bất kì bà mẹ nào cũng có thể chịu đựng được. Ma Kết còn rất trẻ, tài năng và dung mạo không thua kém một ai, là một ngôi sao sáng nhất luôn khiến người khác phải hướng mắt vào, luôn khiến người ta phải đặt niềm tin rồi kì vọng.

Nhưng, nếu, ngôi sao sáng đó biến mất thì sao?

Nếu nó vĩnh viễn tắt ngấm khỏi bầu trời đêm đen huyền, không ai có thể nhìn nó giữa một biển đêm mờ ảo đó.

Tiếc thay cho một cô gái trẻ. Cô bé còn rất trẻ, còn có hoài bão, còn có ước mơ, còn cả một tương lai rộng lớn phía trước.

Sự thật này….

Ông trời, ông cũng quá tàn nhẫn rồi.

Viện Trưởng Mạc khẽ mím môi, ánh mắt vụt lên tia bất lực. Cô bé, cũng là con gái ông cơ mà? Bà ấy nói Kết nhi của tôi?….Thật nực cười.

Ông còn từng nghĩ, mình có thể đường đường nhận lấy cô công chúa này, có thể đường đường làm cha của cô, dù là cha dượng thôi cũng được. Ông biết, muốn cô chấp nhận người đàn ông đã cưỡng bức mẹ cô như ông là rất khó. Nhưng ông vẫn còn muốn hi vọng.

Còn bây giờ? Nghĩ đến tình trạng cô gái bé nhỏ trong phòng bệnh kia, lồng ngực ông khẽ nhói lên đau đớn, nó khiến ông khó thở. Ông vô dụng quá. Xin lỗi con, người ba này phải làm sao để cứu lấy con khỏi bờ vực đây? Ma Kết.

– “Con bé mắc phải……”

Bạn sẽ thế nào? Khi một ngày tỉnh dậy và phát hiện chưa thật sự sống cho bản thân mình nhưng cái chết đã gần trong gang tấc?

Hết chap 49……..

#Tiểu_Ngư_Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Ước Hạnh Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook