Hôn Ước Hạnh Phúc

Chương 50: ÔNG TRỜI, SAO LẠI TÀN NHẪN VỚI TÔI NHƯ VẬY?

Tiểu Ngư Nhi

26/05/2016

– “con bé….mắc phải….căn bệnh quái ác, máu trắng!”….Thanh âm trầm ổn của ông bất giác run lên đứt quãng, ánh mắt nhìn vào người phụ nữ trước mắt cũng mơ hồ đi một phần, ông cố hạ giọng thật thấp, ông không muốn chấp nhận sự thật này.

Nó, đáng sợ quá.

“Đoàng….rẹttt”

Cơ hồ là một tiếng sét lớn giữa trời quang, phá tan đi không khí trầm mặc nơi hành lang hiu quạnh.

“Phịch”

Hai tiếng động khe khẽ vang lên, nó hoà vào nhau khiến chẳng ai biết được là ở trong căn phòng kia, hay là ở ngoài hành lang này.

Mục Đình Phu Nhân yếu ớt ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo, ánh mắt mở to trừng lên tia lạnh lẽo khiến người ta không dám đến gần, nhưng đáy mắt bà lại là tràn ngập một nỗi kinh hãi đến bi thương.

Sự thật này, nói bà phải tiếp nhận thế nào?

Máu trắng! Ung thư máu.

Trước nay, dù nói là có cách điều trị nhưng mười người mắc phải thì đến chín người mất mạng. Tỉ lệ thành công trong phẫu thuật này là vô cùng, vô cùng hiếm hoi. Có lẽ chỉ có không phẩy một phần trăm sau khi phẫu thuật mà thành công, tuy nhiên thường xảy ra biến chứng.

Thất bại thì chết, mà thành công thì xảy ra biến chứng? Thà giết cô đi còn hơn.

Ma Kết sững sờ, tuyệt vọng ngồi xổm trên nền đất lạnh lẽo, cô lặng lẽ dựa lưng vào cửa, đôi mắt câu hồn đoạt phách kiêu ngạo thường ngày giờ chỉ còn lại sự xót xa đến tận cùng, cô ngây người ngước nhìn lên trần nhà, chết lặng nghe những thanh âm phát ra từ bên ngoài, bàn tay nhỏ bé đang siết chặt vạt áo cũng buông thõng xuống nền đất lạnh ngắt.

Cô buông xuôi?

– “…Không…Không….”…Mục Đình phu nhân khoảng khắc tuyệt vọng hoảng loạn lao đến giữ lấy chân Viện Trưởng Mạc, đáy mắt tuyệt vọng mà sợ hãi quỳ gối dưới chân người đàn ông bà từng ruồng bỏ, bờ vai bà run lên lẩy bẩy cầu khẩn một cách nức nở :”Mạc Cố….tôi cầu xin ông….tôi cầu xin ông….ông phải cứu Kết Nhi….tôi không thể mất đi con bé….ông phải cứu Kết Nhi….con bé cũng là con gái ông mà….hức….chỉ cần ông cứu Kết Nhi…tôi sẽ làm tất cả những gì ông muốn…xin hãy cứu con bé…”

Tiếng nấc nghẹn thống khổ của người đàn bà dưới chân khiến ánh mắt Viện Trưởng Mạc thêm một phần tối lại, ông không ngần ngại cúi xuống khom lưng ôm lấy bờ vai nõn nà của người đàn bà ông khao khát, gắt gao ôm lấy bà vào lòng mà thủ thỉ những âm thanh mị hoặc ghê rợn :

– “Em nói tôi muốn gì em cũng sẽ đáp ứng?”

– “Phải…phải….chỉ cần ông cứu lấy con bé…tôi van ông cứu lấy con bé”. Đôi vai gầy gò của người đàn bà trong lòng Mạc Cố run lên tê dại, ánh mắt hằn lên nỗi tuyệt vọng không ngớt yếu ớt vươn đôi tay run rẩy đặt trên tấm lưng vững chắc to lớn của người đàn ông với khuôn mặt nhân đức.

Ông ta khiến bà cảm thấy kinh tởm!

Được đà lấn tới, cánh tay to lớn của Mạc Cố vươn thêm trườn xuống ôm lấy vòng eo mảnh mai của Mục Đình phu nhân, ngón tay mân mê vuốt ve tấm lưng trần trắng ngần của bà đã lộ ra do chiếc áo kẻ sâu sau lưng,lão gắt gao siết chặt ép cơ thể của bà áp vào lồng ngực lão, ánh mắt ánh lên vài tia quỷ quyệt.

– “Làm người đàn bà của tôi.”. Một thanh âm lạnh lẽo cất lên khe khẽ thì thầm vào bên tai Trương Viên Băng Nhạn, đồng thời, lão cũng không nhịn được mà đưa lưỡi đến liếm lấy vành tai của bà khiến thân thể đang bị lão gắt gao ôm lấy cũng phải rùng mình ghê sợ.

Con gái chết, không sao, lão còn có thể sinh. Nhưng lão cần, là người đàn bà trong ngực này, hi sinh một đứa trẻ để lấy được sự phục tùng của người hắn yêu, một cái giá không đắt.

“Thịch”



Lồng ngực người con gái sau cánh cửa thêm co thắt dữ dội, khuôn mặt nhợt nhạt không có lấy một chút huyết sắc của cô khẽ nghiêng đầu, đôi mắt dương chi bạch ngọc khẽ nheo lại, hàng mi cong dài lắng đọng nhìn qua khe cửa hướng đến khung cảnh ngoài kia. Cô không nhịn được mà bật cười, khóe môi khô khốc nhếch lên một nụ cười sâu thăm thẳm, một nụ cười bất cần.

Bất giác, Kết nhi cảm thấy, khóe mắt cô thật ướt, hai dòng nước mặn chát trong suốt từ lúc nào đã chảy dài tràn khỏi khóe mi cô rơi trên gò má hốc hác nhợt nhạt.

Mẹ, đây là sự thật à? Mẹ cũng cao tay thật.

Từng có lời đồn, Mục Đình Hoãn Cẩn-hay nói cách khác là Mục Đình Lão Gia quá cố, là người cô coi là ba mắc bệnh vô sinh. Lúc đấy, cô cảm thấy mấy lời đồn này thật nực cười, nó khiến cô cười đến lăn lộn cả buổi chiều. Vô Sinh? Vậy Đại Thiên Kim Mục Đình Ma Kết đây làm sao mà xuất hiện? Từ đấy, cô luôn coi đám phóng viên là trò cười. Một đám chỉ biết ăn nói hồ đồ…

Nhưng, có vẻ, cô sai rồi, nhỉ? Lời đồn này, là sự thật.

Có thể hiểu, Mục Đình Hoãn Cẩn vô sinh, không có khả năng khiến Mục Đình Gia có cháu. Mà lúc này, công ty vẫn còn nằm trong tay ông nội cô, vậy nên, khi mẹ cô mang thai, để giữ lấy danh dự, ba cô không hề trách cứ bất kì lời nào, thậm chí còn cưng chiều cô như con gái ruột. Chà….ba, có vẻ, con sắp được đến với ba rồi.

Ma Kết là một người tinh ý, chỉ nhìn vào đôi mắt mờ ám của người đàn ông trung niên đang ôm ấp lấy người cô gọi là mẹ, cô đã hiểu, lão không muốn cứu cô. Mà có cứu, cũng không có khả năng đó. Thật kinh tởm.

Cô có nên chạy trốn không?

Ma Kết khẽ rùng mình, bàn tay nhỏ bé run lên, cô yếu ớt dùng lực siết chặt chiếc di động trong tay, cô không thể gọi cho Bảo Bình, cô không muốn hắn lo lắng, cô là một người sắp chết. Cả người như vô lực dựa vào cửa, mệt nhoài vịn vào tường đứng lên, khóe môi thâm sâu nở nụ cười nhàn nhạt, bàn chân trần lặng lẽ bước từng bước nặng trịch trên nền đất lạnh lẽo, cơ hồ như đôi chân của cô bị trói buộc bởi một quả cân lớn, từng bước như ngàn kim đâm đến, vô cùng khó nhọc.

Ông trời, tại sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy?

Cô chỉ vừa mới chạm được vào hạnh phúc. Thì, cái chết lại đến, đem hạnh phúc của cô đi theo.

Trớ trêu thật!

Dưới ảnh nắng gay gắt chiếu gọi các phía cửa sổ của bệnh viện thập phần khiến sảnh của bệnh viện thêm mờ ảo nổi bật, ánh nắng chiếu rọi rơi trên mái tóc hồng phấn phấp phới tung bay của Xử Nữ bung xõa xuống tấm lưng thanh thoát, cô nhanh chóng vòng tay túm gọn lại thành một mái tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng, ánh mắt trước sau luôn giữ lại vẻ điềm đạm, đến một sự thay đổi trong đáy mắt cũng không thấy.

– “Xử, Ma Kết thật sẽ không sao chứ….?”. Thiên Bình thở dài, dáng vẻ ủ rũ, bàn tay nhỏ vô thức lại bấu trên vạt áo sơ mi trắng ôm sát. Nhưng câu của cô còn chưa dứt, gót dày đang bước đi đều đều lại phải khựng lại, ánh mắt bất an ngước nhìn sang Xử Nữ đã giật mình mà sững sờ nhìn đến đôi nam nữ trước mắt.

Rất nhẹ nhàng, người con gái vận chiếc đầm voan thanh thoát híp mắt nở một nụ cười hào hứng, bàn tay thon gọn đang bám lấy cánh tay vững chắc của Sư Tử cũng đon đả mà buông ra, ngược lại là đặt trên phần bụng phẳng không rõ ràng, ánh mắt phảng chút kiêu ngạo mị ý :

– “Xử Nữ, cậu cũng đến đây sao?”

– “…” Xử Nữ lặng người, hàng mày lá liễu nhíu chặt lại hướng nhìn Lục Ái Mận và Sư Tử khinh bỉ, vô tình lại vương chút xót xa, cô bất lực mím môi, không biết nên đáp lại thế nào, hay chính xác hơn, cô chẳng còn sức mà đáp lại. Dáng vẻ thật điêu tàn, thật khiến người ta xót xa.

Xót xa cho mối tình chỉ mới chớm nở.

Xót xa cho mối tình cô vẫn còn mộng ước.

Xót xa cho mối tình cô đặt trọn niềm tin.

Cô bật cười, một nụ cười hồn nhiên, nụ cười hồn nhiên nhất từ trước đến nay cô đem đến. Phải rồi, Chung thủy không khó cái khó là tìm được người xứng đáng để nhận nó, hắn không xứng. Nhỉ?

– “Chào cô, Lục Tiểu Thư, nếu tôi nhớ không nhầm, chúng ta không thân đến mức có thể trò chuyện” Xử Nữ cong môi tiếu ý cười nhẹ.



Bên tai vang lên thanh âm mỉa mai của Xử Nữ vô thức khiến Lục Ái Mận cắn chặt môi bực tức, cô xoay mặt nhìn Sư Tử phía sau, hắn lạnh lùng, hờ hững không quan tâm đến cô, trước sau ánh mắt đều đang hướng đến Xử Nữ, đặt lên người Xử Nữ, không phải cô.

Thở hắt lấy một hơi, Ái Mận dãn hàng mày lá liễu, khẽ bật cười, một nụ cười đem vô số ẩn ý, nhàn nhạt vuốt nhẹ phần bụng mềm mại qua lớp vải mỏng, hàng mi rung rinh thêm nổi bật dung mạo trời sinh đã có dáng vẻ sắc sảo :

– “Xử Nữ, cô thật làm tôi buồn, hiện giờ tôi đã MANG-THAI, khi nào tôi sinh bảo bối, tôi cùng Sư Tử sẽ mời cô đến mừng đầy tháng” nụ cười được ả đẩy thêm sâu, đáy mắt hướng thẳng Xử Nữ như ngàn con dao đang lao đến rạch nát trái tim đang tổn thương của cô “không biết cô có nể mặt?”

“Rắc…Rắc”

Tiếng động thật khẽ, không để ý, sẽ chẳng nghe thấy. Sư Tử đứng đằng sau Lục Ái Mận, ánh mắt vô thức hằn lên sự bất lực, bàn tay thô ráp nắm chặt lại mà nổi gân xanh, gân cốt đều căng cứng gắng gượng.

Hắn làm sao không biết, Xử Nữ sẽ tổn thương.

– “Thật tiếc, Xử Nữ rất bận rộn, cảm ơn cô Lục đã có lòng”. Thiên Bình đứng một bên quan sát, ánh mắt theo hướng từng cử chỉ của Lục Ái Mận mà cũng không chịu được, bất mãn ôm vai Xử Nữ kéo ra sau, tự mình bước lên trừng mắt nhìn cô gái đỏng đảnh đang khoe lên cái bụng phẳng lì.

Khác với vẻ tức giận của Thiên Bình, khuôn mặt Xử Nữ rất thanh thản, rất nhẹ nhàng, cô không biểu lộ cảm xúc nhiều, trước sau ánh mắt chỉ hướng đến Sư Tử. Theo là một nụ cười.

Một nụ cười thay cho lời chào hỏi.

Một nụ cười thay cho lời biệt ly.

Sư Tử, anh có con với cô ta? Nực cười thật.

– “Xử Nữ, cô không thể sắp xếp sao? Tôi rất muốn cô đến dự mà a~”.

Lục Ái Mận vẫn chưa yên, không cam tâm trước vẻ dửng dưng của Xử Nữ, ả vội bước đến vươn tay nắm lấy bàn tay Xử Nữ đang buông thõng mà kéo mạnh khiến Xử Nữ hốt hoảng mất thăng bằng, cả người bị ả kéo đổ về phía trước, Lục Ái Mận ngã về phía sau. Lập tức, ả buông tay Xử Nữ ra, đẩy cô về sau giúp Xử Nữ giữ được thăng bằng.

Cơ hồ, khóe môi đỏ mọng của Lục Ái Mận thâm sâu mà cong lên. Một nụ cười của người chiến thắng.

Xử Nữ, tôi xem Sư Tử sẽ đối với cô thế nào!

“Á”

Hết chap 50…….

Tâm sự tác giả :

– Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, Sau khi đọc xin cho mình vài lời bình luận và đừng quên vote cho truyện của mình nhé <3

– Được 10 bình luận + 10 vote mình sẽ tiếp tục ra chap.

Yêu cả nhà <3

#Tiểu_Ngư_Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Ước Hạnh Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook