Chương 28: CỰ GIẢI…..EM NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐƯỢC PHÉP SẢY RA CHUYỆN
Tiểu Ngư Nhi
26/05/2016
“Chát”
Bất ngờ, hỗn loạn….Bên má phải của Kim Ngưu cư nhiên cảm nhận một nét đau rát chạm vào các giây thần kinh đang vô cùng sửng sốt…..
Người phụ nữ quyền lực đó, người phụ nữ kiêu sa đó….Nhanh như vậy, đã đến rồi.
Hắn không quên. Khuôn mặt, dáng vẻ của bà. Hắn vẫn có thể nhớ, Ngưu vẫn có thể nhớ, người phụ nữ có khuôn mặt hao hao với Cự giải. Mã phu nhân.
– “Cậu chủ Vương, Vương Hỏa Kim Ngưu, hừ!! cậu cũng thật vô liêm xỉ quá rồi đấy, đến bảo vệ cho con gái tôi, cậu cũng không làm được, nói cái gì là lấy con gái tôi? Cậu chủ vương, mà nếu cậu không muốn lấy con bé, cậu có thể tùy hứng mà hủy hôn, nhà họ Mạc này cũng không rảnh mà chấp nhứt nhà cậu…Nhưng hiện giờ, con bé chưa chết, con gái tôi chưa chết, cậu đã đứng đây ôm ôm ấp ấp người đàn bà khác, cậu có phải là quá vô liêm xỉ rồi hay không? Cậu còn tính người hay không…HẢ?….ha..ha….Cự giải, con gái cưng, con mau tỉnh lại, con mau tỉnh lại mà xem đi, con vẫn đang cấp cứu…trong lúc đó, tên khốn kiếp này lại ở bên ngoài dây dưa với nữ nhân? Ôi con gái tôi….con đã thực sự uổng phí tâm tư vì tên khốn kiếp này thật rồi….”.
Một tràng, một tràng những lời nói xỉ vả thậm tệ tức giận tột cùng trở ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của Mã phu nhân, giọng nói của bà như được gia tăng thêm âm lượng, thanh âm tăng lên cao độ, đôi mắt trừng lên giận dữ nhìn chăm chăm vào Kim Ngưu, giọng nói lại càng thêm phần khinh bỉ nhìn vào Kim Ngưu coi thường mà xỉ vả, kêu trời than đất, tựa hồ như muốn đổ hết tội lỗi lên đầu Kim Ngưu, cư nhiên đã khiến những người đi qua nhìn hắn với con mắt khinh thường, rẻ mạc…….vài giây Mã phu nhân lãnh đạm lườm nghuých sang người con gái xinh đẹp lãnh băng từ sàn gạch lạnh lẽo điềm đạm đứng dậy, đứng dậy rất thư thái đối diện với bà và Kim Ngưu.
Bất giác, giọng nói Mã phu nhân lại càng gia tăng thêm sự hung tợn :
– “…..Cô là loại đàn bà gì đây? Đến chồng chưa cưới của người khác còn có tư tưởng tranh cướp? Đúng là loại hồ ly tinh không biết xấu hổ!!”.
– “Phì…..haha!! Mã phu nhân, bà nói Âu Dương Song Như đây không biết xấu hổ? ây dza, có phải là đã quá nặng lời rồi hay không nha~? Bà không phải đã nói qua rồi sao, Kim Ngưu là chồng CHƯA CƯỚI của con gái bà, cưới rồi sao? hôn ước, có thể hủy. Vậy hà cớ gì bà nói cơ hồ Song Như đây là tội đồ của gia tộc bà vậy nha~? Mà tội đồ sao? Vậy….trước đây, khi cái Mã gia nhà bà chưa từng được ai biết đến, sinh sống bên Pháp, là gia tộc nào đã giúp nhà bà? Nói thử xem nào? LOẠI ĂN CHÁO ĐÁ BÁT!!”. Xấu hổ sinh ra giận dữ, giọng điệu của Song Như bất giác lại càng trở lên lạnh lùng đến tuyệt tình, vẻ mặt lãnh băng đến tàn nhẫn, ngón tay rất nhanh đã chạm lên đến bả vai phải của Mạc phu nhân, khuôn mặt xinh đẹp chớp cái đã ghé sát vào tai bà Mạc, đưa ra điệu cười đầy vẻ giễu cợt mà xỉ vả.
Sững người, phút giây bối rối, không biết phải giải quyết ra sao, Kim Ngưu bỗng chốc lại lâm vào tình cảnh “tiến thoái lưỡng lan”. Nhìn dáng vẻ Song Như xỉ vả vào Mã phu nhân, vẻ mặt Kim Ngưu dường như biến sắc, cánh tay giận dữ dồn lấy sức lực tóm lấy cổ tay Song Như kéo mạnh qua một bên, giọng nói khàn đặc quát tháo :
– “CÚT!!”.
Bàng hoàng, chết lặng, Song Như im lặng cúi mặt xuống, chậm rãi đá gót bước đến cầm túi sách và áo khoác lên, đôi mắt cư nhiên đã trở lại với vẻ bất cần, với vẻ lạnh lùng đến thấu đậm tim gan….
Ừ….xinh đẹp và đau khổ luôn choàng vai cùng nhau, thân thiết, vô cùng thân thiết, cùng nhau đi đến cuối còn đường đời….
Từ khi sinh ra, Song Như đã sở hữu một nhan sắc xinh đẹp vô cùng, vậy, cô cũng đã được sinh ra với vận mệnh đau khổ….
Nghĩ lại…có thể là vậy….Từ khi sinh ra, Song Như đã bị ruồng bỏ, bị nằm trên bờ vực đợi chờ cái chết…
Có một câu….Trước nay, cả đời Song Như vẫn luôn rất tâm đắc…”Chết là đau khổ, nhưng còn điều đau khổ hơn là chờ đợi cái chết”.
Tự giễu cợt cho cuộc đời mình. Song Như mệt mỏi đá gót bước đi trên hành lang, giọng nói trầm bổng buông thả để lại cho những người đằng sau một câu nói lạnh lẽo :
– “Kim ngưu….em hận anh!”.
“Cộp….Cộp…….”
Xa dần…….Xa dần…..bóng lưng Âu Dương Song Như cuối cùng cũng khuất đi.
Bù lại, một bóng hình khỏe mạnh, một bóng hình nam tử cuốn hút cư nhiên xuất hiện nơi hành lang tấp nập, hàng lông may khẽ cau lại khó chịu, giọng nói điềm đạm :
– “Cháu chào bác, Mã phu nhân! Kim ngưu, chào!”.
Khóe môi Vương Hỏa Kim Ngưu cười lên khinh bỉ, miễn cưỡng nhìn vào nam tử đã nhanh chóng bước đến, giọng điệu lạnh lùng :
– “Vân Thiên, tôi tự hỏi, một người không liên quan như cậu, tới đây làm gì?”.
– “Chà chà…..tôi không liên quan sao?? Nhưng chỉ là hiện tại thôi, sợ rằng, sau này, người liên quan nhất, có khi lại là tôi!”. Vân Thiên hoàn toàn không hề trở lên lúng túng trước giọng điệu lãnh băng, đầy vẻ mỉa mai của Kim Ngưu, nhạt nhẽo, Vân Thiên đáp lại Kim Ngưu một giọng nói rất ôn nhu, điềm đạm trước câu nói mỉa mai của ai kia.
Vầng trán Kim Ngưu nghe giứt câu nói của Vân Thiên cư nhiên xám xịt lại khó chịu, bàn tay cứng cáp siết chặt thành dạng nắm đấm khiến gân cốt sửng sốt mà kêu lên vài tiếng “Rắc…Rắc” đến ớn lạnh.
Đột nhiên, gót dày Kim Ngưu cư nhiên lùi lại vài bước, nhìn lại, Mã phu nhân, Mã phu nhân đưa bàn tay ngọc ngà đẩy khẽ Trâu vàng lùi lại vài bước, đôi mắt kiêu sa, quyền lực liếc nhìn hắn lạnh nhạt buông ra vài lời :
– “Sau khi con gái tôi tỉnh lại….hm….mà cũng chưa phải đến lúc đấy, sau khi cấp cứu xong, tôi sẽ giải quyết vài việc với nhà họ Vương của cậu!! Nhớ cho kĩ, tránh xa con gái tôi ra một chút, về phần lí do con bé ra đến nông lỗi này, tôi vẫn còn chưa tra cứu, đến lúc điều tra ra, cậu làm gì để con bé phải như vậy, tôi thề sẽ giết chết cậu!…..”.
Sững sờ, phút chốc Kim Ngưu chết lặng trên mặt đất. Ánh mắt mơ hồ trở lên yếu đuối nhìn chăm chăm vào dáng vẻ của Mạc phu nhân, từng câu từng chữ, hắn không hề bỏ qua một từ nào, hay nói chính xác, hắn không hề dám bỏ qua một từ nào….
Hắn sợ quá…..
Cự giải, em sẽ không sao đúng chứ? Cự giải, em sẽ không xảy ra chuyện, đúng chứ? Cự giải, anh rất sợ….Anh sợ rằng em sẽ mãi nhắm mắt lại. Anh sợ rằng cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh. Anh sợ rằng, dù em có tỉnh lại cũng sẽ lập tức rời khỏi anh…..
Cự giải. Anh không chịu được……tha thứ cho anh….tha thứ cho anh….Cự giải….em nhất định không được phép xảy ra chuyện!
Vô thức, giọng nói kiêu sa của Mã phu nhân lại tiếp tục lạnh lùng mà vang lên những thanh âm tràn đầy vẻ chết chóc :
– “Con bé vẫn còn đang trong phòng cấp cứu….Nói viện trưởng của bệnh viện này lập tức điều những y bác sĩ giỏi nhất đến cứu con gái tôi, nếu có bất kì chuyện gì xảy ra với con bé, với danh nghĩa là Mạc phu nhân, tôi sẽ đốt trụi cái bệnh viện này!!”.
– “Vâng, thưa bác!!”. Vân thiên nhanh chóng, ánh mắt kiên định đến lạnh lùng gật nhẹ đầu, nhanh chóng tuân theo lời của Mã phu nhân, tuy vậy, đôi mắt vẫn liếc sang phía Kim Ngưu, trong đáy mắt Vân Thiên bất giác lại bùng lên hàng ngàn tia lửa giận, giọng nói trong vô thức lại vang vọng đến tàn độc: “Nếu Cự Giải xảy ra chuyện, tôi sẽ giết cậu!”.
Vân Thiên lãnh đạm, giứt lời, hắn xoay người rời đi.
Không gian bỗng chốc lại chìm trong im lặng, không khí căng thẳng đến mệt mỏi, đến nghẹt thở khó chịu….Nồng độ hoảng loạn trong người Kim Ngưu đột ngột gia tăng trong vô thức, đôi mắt lạnh lùng nhìn theo dáng vẻ Vân Thiên, bàn tay ướt đẫm mồ hôi đã siết chặt lại đến tê dại…..
Kim Ngưu đây…quan tâm sao? Hắn mãi cũng không quan tâm….chỉ là hắn đang vô cùng lo lắng cho Cự giải….
Biểu hiện đã vô cùng rõ ràng…nét mặt…hành động…..vừa rồi hắn đã như phát điên lên mà túm lấy y bác sĩ quát tháo điên cuồng ép buộc ông ta phải cứu lấy Cự giải, nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ bất chấp tất cả mà đem tất cả người thân của ông ta để chôn theo cùng cô. Hắn chính là như vậy, hắn chỉ cần Cự giải tỉnh lại, chỉ cần Cự giải tha thứ cho hắn.
Còn những chuyện khác. Kim Ngưu vốn đã không màng. Nay cũng không màng.
Hắn cần cô.
Không khí ngột ngạt…..
_______Ngoài cửa Tomas______
– “Ngoan, về nghỉ ngơi trước đi, chuyện ở đây để tớ sắp xếp……Giờ tớ thấy cậu cũng đã mệt rồi, về nghỉ, mai hẵng tới, bọn báo chí thấy nhiều cũng không hay! Vừa rồi, tớ nhận được tin nhắn của Song Như gửi đến, cô ấy nói Cự giải xảy chân ngã cầu thang, hiện tại không rõ tình hình!! Giờ cậu về trước đi, đừng lo, không có chuyện gì đâu”. Bạch Dương ân cần cởi bỏ áo khoác ngoài của mình, điềm đạm khoác lên vai Song Tử, dịu dàng ôm chặt lấy Song nhi, từ từ vẫy tạm bợ lấy một cái taxi gần nhất.
Song tử bất giác sững người, đờ đẫn với đôi mắt sưng đỏ vì khóc, loạng choạng níu tay Bạch Dương, giọng nói đôi phần run rẩy :
– “Bạch Dương….Cua và Cá….sẽ không sao?….đúng không?”.
– “Phải, cậu đừng lo, về nghỉ trước đi!! Ngoan, nhé!!”. Bạch Dương ân cần, dịu dàng cúi xuống hôn lên trán Song nhi một nụ hôn tạm biệt ngọt ngào, thật khẽ an ủi cô gái xinh đẹp đang lép trong lòng không muốn rời xa.
Chợt……..
Một cặp mắt sắc nhọn từ xa nơi khuất bóng ẩn hiện bên trong một chiếc xe Lamboghini hàng hiệu, tấm kính sau xe thật lãnh đạm khẽ kéo xuống chầm chậm, đưa ra là khuôn mặt xinh đẹp của một vị quý cô cao ngạo….
– “Hành động đi, sau khi kết thúc bữa tiệc, tôi muốn thấy cô ta!”.
Giọng nói lạnh lẽo bất giác vang lên trầm bổng, nụ cười của cô gái trẻ nhàn nhạt nhếch lên, bàn tay siết chặt điện thoại, đôi mắt tàn nhẫn nhìn chăm chú hướng về phía Bạch Dương và Song Tử, dáng vẻ rất nhàn nhã, khuôn mặt rất quen thuộc…..
Dường như đã gặp ở đâu…..
Ah……Khoan…..cô ta. Gần đây, các mặt báo đều đã xuất hiện kín hình của người con gái xinh đẹp này……
Vương Nhu-Em họ Kim Ngưu. Nếu không lầm.
Hàng lông mày được chăm chút kĩ lưỡng của Vương Nhu đột ngột cau lại chăm chú, ánh mắt lạnh lùng hướng thẳng đến phía một chiếc taxi hãng nổi tiếng đang di chuyển chậm rãi đến trước mặt Bạch Dương và Song Tử. chậm rãi. lãnh đạm. theo giõi.
– “Được rồi, cậu vào đi, về đến nhà nhắn tin cho tớ! Ngoan!!”. Bạch Dương thật ngọt ngào, thật dịu dàng khẽ vuốt ve cái má trắng ngần mềm mại của Song Tử, đôi mắt ánh lên nét cưng chiều.
Song tử đang yên cư nhiên chạnh lòng, bàn tay dùng sức níu lấy tay Bạch Dương, dáng vẻ không muốn giứt :
– “Bạch Dương……thực không về cùng tớ?”.
– “Ngoan nào, tớ xin lỗi, bây giờ tớ phải ở lại xem sao, cậu đừng lo, tối tớ qua! Ngoan, về nhà nghỉ ngơi đi!!”. Nụ cười của Dương ca đột nhiên cứng lại, đôi mắt ánh lên vài tia tội lỗi, bàn tay rất thuần thục đưa Song Tử vào xe, khẽ hôn lên cái má của cô mà an ủi khe khẽ….
Song nhi mệt mỏi, bất giác thở dài lấy một tiếng nặng nề, cô rất mệt, cô rất cần Bạch Dương, hiện giờ. Nhưng hắn lại từ chối cô.
Cô lạnh nhạt, mệt mỏi kéo lấy cửa xe, đóng sập lấy một tiếng, trước sau không nói đến một câu….Tuy vậy, Bạch Dương cơ hồ cũng chỉ nghĩ rằng cô đang giận dỗi, lát nữa sẽ lại nguôi ngoai. Song tử rất dễ giận, cũng dễ tha thứ. Không đáng lo.
Chiếc xe taxi chậm rãi lăn bánh…..lăn bánh…….đều đều……
– “Cảm phiền cho tôi đến đường X”. Song Tử mệt mỏi buông lời, đôi mắt nhắm nghiền uể oải dựa đầu vào cửa kính, đôi mắt buông lơi.
Mệt mỏi quá…..
BẤT NGỜ…………..
Đôi mắt xinh đẹp của Song Tử mở to, lập tức nhìn ra phía cửa sổ……………..
Khoan……Khoan đã…….Không đúng………
Hết chap 28…………
#Tiểu_Ngư_Nhi
Bất ngờ, hỗn loạn….Bên má phải của Kim Ngưu cư nhiên cảm nhận một nét đau rát chạm vào các giây thần kinh đang vô cùng sửng sốt…..
Người phụ nữ quyền lực đó, người phụ nữ kiêu sa đó….Nhanh như vậy, đã đến rồi.
Hắn không quên. Khuôn mặt, dáng vẻ của bà. Hắn vẫn có thể nhớ, Ngưu vẫn có thể nhớ, người phụ nữ có khuôn mặt hao hao với Cự giải. Mã phu nhân.
– “Cậu chủ Vương, Vương Hỏa Kim Ngưu, hừ!! cậu cũng thật vô liêm xỉ quá rồi đấy, đến bảo vệ cho con gái tôi, cậu cũng không làm được, nói cái gì là lấy con gái tôi? Cậu chủ vương, mà nếu cậu không muốn lấy con bé, cậu có thể tùy hứng mà hủy hôn, nhà họ Mạc này cũng không rảnh mà chấp nhứt nhà cậu…Nhưng hiện giờ, con bé chưa chết, con gái tôi chưa chết, cậu đã đứng đây ôm ôm ấp ấp người đàn bà khác, cậu có phải là quá vô liêm xỉ rồi hay không? Cậu còn tính người hay không…HẢ?….ha..ha….Cự giải, con gái cưng, con mau tỉnh lại, con mau tỉnh lại mà xem đi, con vẫn đang cấp cứu…trong lúc đó, tên khốn kiếp này lại ở bên ngoài dây dưa với nữ nhân? Ôi con gái tôi….con đã thực sự uổng phí tâm tư vì tên khốn kiếp này thật rồi….”.
Một tràng, một tràng những lời nói xỉ vả thậm tệ tức giận tột cùng trở ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của Mã phu nhân, giọng nói của bà như được gia tăng thêm âm lượng, thanh âm tăng lên cao độ, đôi mắt trừng lên giận dữ nhìn chăm chăm vào Kim Ngưu, giọng nói lại càng thêm phần khinh bỉ nhìn vào Kim Ngưu coi thường mà xỉ vả, kêu trời than đất, tựa hồ như muốn đổ hết tội lỗi lên đầu Kim Ngưu, cư nhiên đã khiến những người đi qua nhìn hắn với con mắt khinh thường, rẻ mạc…….vài giây Mã phu nhân lãnh đạm lườm nghuých sang người con gái xinh đẹp lãnh băng từ sàn gạch lạnh lẽo điềm đạm đứng dậy, đứng dậy rất thư thái đối diện với bà và Kim Ngưu.
Bất giác, giọng nói Mã phu nhân lại càng gia tăng thêm sự hung tợn :
– “…..Cô là loại đàn bà gì đây? Đến chồng chưa cưới của người khác còn có tư tưởng tranh cướp? Đúng là loại hồ ly tinh không biết xấu hổ!!”.
– “Phì…..haha!! Mã phu nhân, bà nói Âu Dương Song Như đây không biết xấu hổ? ây dza, có phải là đã quá nặng lời rồi hay không nha~? Bà không phải đã nói qua rồi sao, Kim Ngưu là chồng CHƯA CƯỚI của con gái bà, cưới rồi sao? hôn ước, có thể hủy. Vậy hà cớ gì bà nói cơ hồ Song Như đây là tội đồ của gia tộc bà vậy nha~? Mà tội đồ sao? Vậy….trước đây, khi cái Mã gia nhà bà chưa từng được ai biết đến, sinh sống bên Pháp, là gia tộc nào đã giúp nhà bà? Nói thử xem nào? LOẠI ĂN CHÁO ĐÁ BÁT!!”. Xấu hổ sinh ra giận dữ, giọng điệu của Song Như bất giác lại càng trở lên lạnh lùng đến tuyệt tình, vẻ mặt lãnh băng đến tàn nhẫn, ngón tay rất nhanh đã chạm lên đến bả vai phải của Mạc phu nhân, khuôn mặt xinh đẹp chớp cái đã ghé sát vào tai bà Mạc, đưa ra điệu cười đầy vẻ giễu cợt mà xỉ vả.
Sững người, phút giây bối rối, không biết phải giải quyết ra sao, Kim Ngưu bỗng chốc lại lâm vào tình cảnh “tiến thoái lưỡng lan”. Nhìn dáng vẻ Song Như xỉ vả vào Mã phu nhân, vẻ mặt Kim Ngưu dường như biến sắc, cánh tay giận dữ dồn lấy sức lực tóm lấy cổ tay Song Như kéo mạnh qua một bên, giọng nói khàn đặc quát tháo :
– “CÚT!!”.
Bàng hoàng, chết lặng, Song Như im lặng cúi mặt xuống, chậm rãi đá gót bước đến cầm túi sách và áo khoác lên, đôi mắt cư nhiên đã trở lại với vẻ bất cần, với vẻ lạnh lùng đến thấu đậm tim gan….
Ừ….xinh đẹp và đau khổ luôn choàng vai cùng nhau, thân thiết, vô cùng thân thiết, cùng nhau đi đến cuối còn đường đời….
Từ khi sinh ra, Song Như đã sở hữu một nhan sắc xinh đẹp vô cùng, vậy, cô cũng đã được sinh ra với vận mệnh đau khổ….
Nghĩ lại…có thể là vậy….Từ khi sinh ra, Song Như đã bị ruồng bỏ, bị nằm trên bờ vực đợi chờ cái chết…
Có một câu….Trước nay, cả đời Song Như vẫn luôn rất tâm đắc…”Chết là đau khổ, nhưng còn điều đau khổ hơn là chờ đợi cái chết”.
Tự giễu cợt cho cuộc đời mình. Song Như mệt mỏi đá gót bước đi trên hành lang, giọng nói trầm bổng buông thả để lại cho những người đằng sau một câu nói lạnh lẽo :
– “Kim ngưu….em hận anh!”.
“Cộp….Cộp…….”
Xa dần…….Xa dần…..bóng lưng Âu Dương Song Như cuối cùng cũng khuất đi.
Bù lại, một bóng hình khỏe mạnh, một bóng hình nam tử cuốn hút cư nhiên xuất hiện nơi hành lang tấp nập, hàng lông may khẽ cau lại khó chịu, giọng nói điềm đạm :
– “Cháu chào bác, Mã phu nhân! Kim ngưu, chào!”.
Khóe môi Vương Hỏa Kim Ngưu cười lên khinh bỉ, miễn cưỡng nhìn vào nam tử đã nhanh chóng bước đến, giọng điệu lạnh lùng :
– “Vân Thiên, tôi tự hỏi, một người không liên quan như cậu, tới đây làm gì?”.
– “Chà chà…..tôi không liên quan sao?? Nhưng chỉ là hiện tại thôi, sợ rằng, sau này, người liên quan nhất, có khi lại là tôi!”. Vân Thiên hoàn toàn không hề trở lên lúng túng trước giọng điệu lãnh băng, đầy vẻ mỉa mai của Kim Ngưu, nhạt nhẽo, Vân Thiên đáp lại Kim Ngưu một giọng nói rất ôn nhu, điềm đạm trước câu nói mỉa mai của ai kia.
Vầng trán Kim Ngưu nghe giứt câu nói của Vân Thiên cư nhiên xám xịt lại khó chịu, bàn tay cứng cáp siết chặt thành dạng nắm đấm khiến gân cốt sửng sốt mà kêu lên vài tiếng “Rắc…Rắc” đến ớn lạnh.
Đột nhiên, gót dày Kim Ngưu cư nhiên lùi lại vài bước, nhìn lại, Mã phu nhân, Mã phu nhân đưa bàn tay ngọc ngà đẩy khẽ Trâu vàng lùi lại vài bước, đôi mắt kiêu sa, quyền lực liếc nhìn hắn lạnh nhạt buông ra vài lời :
– “Sau khi con gái tôi tỉnh lại….hm….mà cũng chưa phải đến lúc đấy, sau khi cấp cứu xong, tôi sẽ giải quyết vài việc với nhà họ Vương của cậu!! Nhớ cho kĩ, tránh xa con gái tôi ra một chút, về phần lí do con bé ra đến nông lỗi này, tôi vẫn còn chưa tra cứu, đến lúc điều tra ra, cậu làm gì để con bé phải như vậy, tôi thề sẽ giết chết cậu!…..”.
Sững sờ, phút chốc Kim Ngưu chết lặng trên mặt đất. Ánh mắt mơ hồ trở lên yếu đuối nhìn chăm chăm vào dáng vẻ của Mạc phu nhân, từng câu từng chữ, hắn không hề bỏ qua một từ nào, hay nói chính xác, hắn không hề dám bỏ qua một từ nào….
Hắn sợ quá…..
Cự giải, em sẽ không sao đúng chứ? Cự giải, em sẽ không xảy ra chuyện, đúng chứ? Cự giải, anh rất sợ….Anh sợ rằng em sẽ mãi nhắm mắt lại. Anh sợ rằng cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh. Anh sợ rằng, dù em có tỉnh lại cũng sẽ lập tức rời khỏi anh…..
Cự giải. Anh không chịu được……tha thứ cho anh….tha thứ cho anh….Cự giải….em nhất định không được phép xảy ra chuyện!
Vô thức, giọng nói kiêu sa của Mã phu nhân lại tiếp tục lạnh lùng mà vang lên những thanh âm tràn đầy vẻ chết chóc :
– “Con bé vẫn còn đang trong phòng cấp cứu….Nói viện trưởng của bệnh viện này lập tức điều những y bác sĩ giỏi nhất đến cứu con gái tôi, nếu có bất kì chuyện gì xảy ra với con bé, với danh nghĩa là Mạc phu nhân, tôi sẽ đốt trụi cái bệnh viện này!!”.
– “Vâng, thưa bác!!”. Vân thiên nhanh chóng, ánh mắt kiên định đến lạnh lùng gật nhẹ đầu, nhanh chóng tuân theo lời của Mã phu nhân, tuy vậy, đôi mắt vẫn liếc sang phía Kim Ngưu, trong đáy mắt Vân Thiên bất giác lại bùng lên hàng ngàn tia lửa giận, giọng nói trong vô thức lại vang vọng đến tàn độc: “Nếu Cự Giải xảy ra chuyện, tôi sẽ giết cậu!”.
Vân Thiên lãnh đạm, giứt lời, hắn xoay người rời đi.
Không gian bỗng chốc lại chìm trong im lặng, không khí căng thẳng đến mệt mỏi, đến nghẹt thở khó chịu….Nồng độ hoảng loạn trong người Kim Ngưu đột ngột gia tăng trong vô thức, đôi mắt lạnh lùng nhìn theo dáng vẻ Vân Thiên, bàn tay ướt đẫm mồ hôi đã siết chặt lại đến tê dại…..
Kim Ngưu đây…quan tâm sao? Hắn mãi cũng không quan tâm….chỉ là hắn đang vô cùng lo lắng cho Cự giải….
Biểu hiện đã vô cùng rõ ràng…nét mặt…hành động…..vừa rồi hắn đã như phát điên lên mà túm lấy y bác sĩ quát tháo điên cuồng ép buộc ông ta phải cứu lấy Cự giải, nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ bất chấp tất cả mà đem tất cả người thân của ông ta để chôn theo cùng cô. Hắn chính là như vậy, hắn chỉ cần Cự giải tỉnh lại, chỉ cần Cự giải tha thứ cho hắn.
Còn những chuyện khác. Kim Ngưu vốn đã không màng. Nay cũng không màng.
Hắn cần cô.
Không khí ngột ngạt…..
_______Ngoài cửa Tomas______
– “Ngoan, về nghỉ ngơi trước đi, chuyện ở đây để tớ sắp xếp……Giờ tớ thấy cậu cũng đã mệt rồi, về nghỉ, mai hẵng tới, bọn báo chí thấy nhiều cũng không hay! Vừa rồi, tớ nhận được tin nhắn của Song Như gửi đến, cô ấy nói Cự giải xảy chân ngã cầu thang, hiện tại không rõ tình hình!! Giờ cậu về trước đi, đừng lo, không có chuyện gì đâu”. Bạch Dương ân cần cởi bỏ áo khoác ngoài của mình, điềm đạm khoác lên vai Song Tử, dịu dàng ôm chặt lấy Song nhi, từ từ vẫy tạm bợ lấy một cái taxi gần nhất.
Song tử bất giác sững người, đờ đẫn với đôi mắt sưng đỏ vì khóc, loạng choạng níu tay Bạch Dương, giọng nói đôi phần run rẩy :
– “Bạch Dương….Cua và Cá….sẽ không sao?….đúng không?”.
– “Phải, cậu đừng lo, về nghỉ trước đi!! Ngoan, nhé!!”. Bạch Dương ân cần, dịu dàng cúi xuống hôn lên trán Song nhi một nụ hôn tạm biệt ngọt ngào, thật khẽ an ủi cô gái xinh đẹp đang lép trong lòng không muốn rời xa.
Chợt……..
Một cặp mắt sắc nhọn từ xa nơi khuất bóng ẩn hiện bên trong một chiếc xe Lamboghini hàng hiệu, tấm kính sau xe thật lãnh đạm khẽ kéo xuống chầm chậm, đưa ra là khuôn mặt xinh đẹp của một vị quý cô cao ngạo….
– “Hành động đi, sau khi kết thúc bữa tiệc, tôi muốn thấy cô ta!”.
Giọng nói lạnh lẽo bất giác vang lên trầm bổng, nụ cười của cô gái trẻ nhàn nhạt nhếch lên, bàn tay siết chặt điện thoại, đôi mắt tàn nhẫn nhìn chăm chú hướng về phía Bạch Dương và Song Tử, dáng vẻ rất nhàn nhã, khuôn mặt rất quen thuộc…..
Dường như đã gặp ở đâu…..
Ah……Khoan…..cô ta. Gần đây, các mặt báo đều đã xuất hiện kín hình của người con gái xinh đẹp này……
Vương Nhu-Em họ Kim Ngưu. Nếu không lầm.
Hàng lông mày được chăm chút kĩ lưỡng của Vương Nhu đột ngột cau lại chăm chú, ánh mắt lạnh lùng hướng thẳng đến phía một chiếc taxi hãng nổi tiếng đang di chuyển chậm rãi đến trước mặt Bạch Dương và Song Tử. chậm rãi. lãnh đạm. theo giõi.
– “Được rồi, cậu vào đi, về đến nhà nhắn tin cho tớ! Ngoan!!”. Bạch Dương thật ngọt ngào, thật dịu dàng khẽ vuốt ve cái má trắng ngần mềm mại của Song Tử, đôi mắt ánh lên nét cưng chiều.
Song tử đang yên cư nhiên chạnh lòng, bàn tay dùng sức níu lấy tay Bạch Dương, dáng vẻ không muốn giứt :
– “Bạch Dương……thực không về cùng tớ?”.
– “Ngoan nào, tớ xin lỗi, bây giờ tớ phải ở lại xem sao, cậu đừng lo, tối tớ qua! Ngoan, về nhà nghỉ ngơi đi!!”. Nụ cười của Dương ca đột nhiên cứng lại, đôi mắt ánh lên vài tia tội lỗi, bàn tay rất thuần thục đưa Song Tử vào xe, khẽ hôn lên cái má của cô mà an ủi khe khẽ….
Song nhi mệt mỏi, bất giác thở dài lấy một tiếng nặng nề, cô rất mệt, cô rất cần Bạch Dương, hiện giờ. Nhưng hắn lại từ chối cô.
Cô lạnh nhạt, mệt mỏi kéo lấy cửa xe, đóng sập lấy một tiếng, trước sau không nói đến một câu….Tuy vậy, Bạch Dương cơ hồ cũng chỉ nghĩ rằng cô đang giận dỗi, lát nữa sẽ lại nguôi ngoai. Song tử rất dễ giận, cũng dễ tha thứ. Không đáng lo.
Chiếc xe taxi chậm rãi lăn bánh…..lăn bánh…….đều đều……
– “Cảm phiền cho tôi đến đường X”. Song Tử mệt mỏi buông lời, đôi mắt nhắm nghiền uể oải dựa đầu vào cửa kính, đôi mắt buông lơi.
Mệt mỏi quá…..
BẤT NGỜ…………..
Đôi mắt xinh đẹp của Song Tử mở to, lập tức nhìn ra phía cửa sổ……………..
Khoan……Khoan đã…….Không đúng………
Hết chap 28…………
#Tiểu_Ngư_Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.