Chương 27: KIM NGƯU….LÂU LẮM RỒI….HÌ….ANH KHÔNG CHỦ ĐỘNG NẮM LẤY TAY EM….
Tiểu Ngư Nhi
26/05/2016
“Riing…..Diing…..Riing…..”
Bất chợt, chiếc di động nào đó bất ngờ đổ chuông khiến Song Như và Kim Ngưu bất giác giật mình, Ngưu khẽ cau mày, đôi mắt lạnh lùng cúi xuống nhìn vào chiếc áo khoác đồng phục trường Quảng Đông Nam Hà giành cho nữ đang vắt ở trên cánh tay, là của Cự giải.
– “Không nghe sao?”. Song Như cư nhiên lên tiếng, giọng nói trầm bổng hòa cùng nét mặt kiêu ngạo, nụ cười nhàn nhạt bất cần đời.
Giọng nói đó, dáng vẻ đó của Song Như vô tình lại khiến Kim Ngưu cảm thấy khó chịu, đôi mắt trừng trừng liếc nhìn Song Như ghét bỏ, hàng lông mày khẽ chau lại bực bội đưa tay vào trong túi của chiếc áo khoác lấy ra chiếc di động được trang trí tỉ mỉ, dễ thương và tô đậm thêm vài nét tinh nghịch với hình những con cua nhỏ bé gắn khắp mặt sau di động….
Đột nhiên….quặn lòng…..Kim Ngưu căng thẳng nhìn vào màn hình điện thoại….màn hình điện thoại sáng lóa hiện lên là một chữ rõ ràng….càng rõ ràng, lại càng khiến Kim Ngưu khó xử thêm gấp bội.
Mother !
Căng thẳng, khuôn mặt Kim Ngưu gần như đã biến sắc, giọng nói ngay lập tức biến đổi trở lại vẻ điềm đạm, ngón tay khẽ run ấn vào nút “Call”, lập tức áp di động lên tai, giọng nói vang lên như đang cố gắng phải thật bình tĩnh :
– “Alo!”.
– [“Cậu là ai? Con gái tôi đâu?”]. Ngay lập tức, giọng nói đều đều, giọng nói kiêu ngạo đáp lại hắn, giọng nói đó….là….giọng nói kiêu sa của một quý phu nhân giàu có ở phía đầu dây bên kia nhưng phút chốc khiến Kim Ngưu giây phút lại phải sững người….
Là bà Mã. Là Mẹ của Cự giải. Hắn phải nói với bà ấy sao đây?
Hít lấy một hơi thở nặng nề, trái tim Ngưu bất ngờ đau nhói, giọng nói bỗng chốc đã run khe khẽ, mất đi đôi phần tự nhiên :
– “Dạ….dạ cháu là Kim Ngưu…..”
– [ “Ồ….Vương thiếu gia, con bé đang ở với cậu? Nó đâu?”] Mã phu nhân bất giác ồ lên một tiếng, giọng nói lại đột ngột đanh lại kiêu ngạo, dường như mang vẻ không vui.
Cư nhiên, Kim Ngưu cư nhiên lại im lặng….Tiếp theo hắn không biết phải nói thế nào với người phụ nữ ở đầu dây bên kia….Hắn phải làm sao đây……
Đột ngột, chiếc di động trên tay Kim Ngưu bất ngờ không cánh mà bay, bay thẳng sang bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần mịn màng của Song Như….
– “Cháu chào bác, cháu là bạn của Cự giải, hiện tại, cự giải đang ở trong phòng cấp cứu, cô ấy không cẩn thận nên bị ngã!”. Nhanh gọn và lạnh lẽo, âm sắc của Song Như cứ thế vang lên đều đều, đôi mắt saphia xanh dương chỉ lặng yên liếc lên phía đèn cấp cứu, kiên nhẫn trả lời thay cho Kim Ngưu, dáng vẻ thản nhiên nói với Mã phu nhân không chút chần chừ lại khiến cho Kim Ngưu như lửa giận bùng lên, chỉ là hận không thể giết chết Song Như….
Cô ta đang nghĩ cái gì? Cô ta đang nghĩ cái khỉ gió gì vậy? Sao có thể thản nhiên mà nói với Mã phu nhân như vậy chứ…..Nhưng…..cũng chưa hẳn là điều không tốt…..Nếu Song Như không giựt di động trên tay Kim Ngưu đi, đảm bảo hắn cũng chả biết phải nói gì với Mã phu nhân!! Sợ rằng cả nửa tiếng còn không nói được một câu.
Sau khoảng đến 4,5 phút nói chuyện di động, âm hưởng từ cổ họng Song Như đều đều vang lên khắp cả dãy hành lang, đôi mắt saphia đang nghiêm chỉnh trò chuyện đột ngột thay đổi 180 độ trở về với vẻ mặt lạnh lùng, kiêu sa liếc sang người nam tử vẫn đứng yên ở một góc, bàn tay mềm mại của Như chỉ lãnh đạm ngắt đi chiếc di động, gót dày bước đến nơi Ngưu, bàn tay cầm chiếc di động lãnh đạm đưa lại cho Kim Ngưu, nơi khóe mắt cơ hồ như vừa thấy Ngưu đã trào dâng lên một cảm xúc khó tả, tuy vậy, dáng vẻ điềm đạm của Như, có thể nói, cô là một diễn viên tốt…Có thể che giấu cảm xúc rất tốt!!….
– “Bà ấy lập tức sẽ tới đây!”. Song Như thật lạnh lùng, cánh tay đừa tới ngụ ý giả lại chiếc di động cho Kim Ngưu, ánh mắt bi ai cứ thế, trong vô thức lại nhìn vào Kim Ngưu đến ngơ ngẩn, dáng vẻ Song Như lúc này, trong khoảng khắc, vô thức, cư nhiên trở về dáng vẻ yếu mềm.
Nhận thấy điều bất thường nơi đôi mắt của người con gái trước mặt, Kim Ngưu vẻ mặt không khỏi bực bội, lãnh băng giựt lại chiếc di động trên tay Song Như, giọng nói khàn đục lạnh lùng như ngàn lưỡi dao đâm sâu vào trái tim mong manh của Song Như….
Mẹ kiếp!!
…..Như đã từng khóa cửa trái tim mình lại, khiến nó đóng băng cứng cáp để không nhận thêm bất kì tổn thương nào….Nhưng….tại sao vậy? Tại sao khi gặp lại Kim Ngưu….tại sao hắn lại mang lửa đến thiêu đốt đi tảng băng của cô? Để bây giờ những con lưỡi dao sắc bén đã có thể bỏ qua lớp băng mà đâm sâu vào trái tim yếu mềm của Song Như khiến nó rỉ máu….
– “Này….Chuyện này có liên quan gì đến cô sao? Rốt cuộc là cô nghe không hiểu à? Tôi bảo cô CÚT!”.
Đột ngột, giọng nói của Kim Ngưu vô thức lại trở lên tàn nhẫn đến tê dại, đôi mắt hằn lên giận dữ trừng lên nhìn Song Như, âm sắc có phần tăng cao quát lớn vào khuôn mặt xinh đẹp của người con gái trước mặt, cánh tay Kim Ngưu trong vô thức lại tóm lấy cổ tay mềm mịn của Song Như siết chặt lấy như muốn bẻ gãy đi cánh tay trắng ngần đó.
Cứ như vậy, nơi cổ tay Song Như mà Kim Ngưu đang nắm chặt cứ như vậy, ngày càng hằn lên sưng đỏ đau đớn.
Không khí bất giác trở lên căng thẳng, Kim Ngưu ngày càng gia tăng lực đang siết lấy cổ tay Như, cơ hồ như muốn giết cô, ngay lập tức…….nếu theo phản xạ tự nhiên, Song Như sẽ lập tức giựt tay ra khỏi bàn tay to khỏe của Kim Ngưu….nhưng…..cô đã không!
Khuôn mặt xinh đẹp của Song Như lại không hề mang nhiều cảm xúc, không có chút đau đớn, không chút xót xa, khóe môi Như lại khẽ nở ra một nụ cười dịu dàng, ngọt ngào, đôi mắt saphia xanh dương quyến rũ thật ôn nhu ngước lên, nhìn vào khuôn mặt nam tử trước mắt, giọng nói bất giác đã vang lên khe khẽ :
– “Kim Ngưu…..hì….đã lâu lắm rồi…anh đã không chủ động nắm lấy tay em….hôm nay lại khác….em rất vui!!”.
Sững sờ, choàng tỉnh.
Kim Ngưu bất ngờ chết lặng, khuôn mặt lạnh lùng ngay lập tức đã được thay thế bởi vẻ mặt bỡ ngỡ, bất ngờ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô gái xinh đẹp trước mắt, sức lực đang siết chặt lấy cổ tay Song Như bất giác cũng buông lỏng, hắn hết lặng.
Song Như….cô gái này….điên rồi!
Kim Ngưu trước nay chưa từng dùng sức tựa hồ như muốn giết lấy một cô gái, nhưng hiện giờ, là khác, người con gái cách đây 3 năm hắn yêu thương cưng chiều hết mực, hắn lại vô cùng tức giận vì cô…Chỉ là….cô thì sao? Song như thì sao? cô không những không tức giận, ngược lại, vẻ mặt còn vô cùng vui mừng, nét mặt lạnh lùng chớp mắt cũng đã tan biến…
Cô vui….vì hắn làm cô đau sao? Ngu ngốc!
Kim Ngưu cau mày, giọng nói cơ hồ nhẹ đi đôi phần, đôi mắt lạnh nhạt buông tay Song Như ra, âm sắc băng lãnh :
– “Lập tức rời khỏi! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”.
Sững sờ….Song Như sững sờ chết đứng tại chỗ, đôi mắt saphia giây phút lại thoáng lên tia tủi thân, tia mệt mỏi, khóe môi giật giật cứng đờ, cổ tay trắng ngần trắng nõn cư nhiên đã hằn lên vết đỏ đau nhói, nhưng Song Như không màng đến cánh tay tê dần, lấy hết sự can đảm, hô hấp Song Như có phần khó khăn….
Mệt mỏi…..yếu đuối……
Đôi tay mệt mỏi bất giác đưa lên ôm chầm lấy vòng eo cứng cáp của Kim Ngưu, lập tức, hơi ấm, hương thơm ngọt ngào xộc thẳng vào chóp mũi của Kim Ngưu, vòng tay đó, từ từ, chậm rãi, siết lấy Kim Ngưu, siết lấy hắn, rất chặt.
Đột ngột, Kim Ngưu cả kinh, giọng nói giận dữ, giật mình định ý đẩy Song Như ra khỏi, nhưng bất giác, cánh tay Ngưu lại bất ngờ khựng lại bởi một thanh âm trầm bổng vang lên :
– “3 năm trước….anh rời khỏi em….em luôn nghĩ, em hận anh…..em rất hận anh…..nhưng em không thể……em hận anh, tại sao lại xuất hiện trong đời em?…….em hận anh, tại sao lại cưng chiều em, yêu thương em hết mực rồi sau đó lập tức rời khỏi em….em hận anh…..Nhưng….Kim Ngưu, hiện giờ, chúng ta đã hội ngộ…tại sao…tại sao anh không thể dùng ánh mắt của 3 năm trước để nhìn em nữa….?
Lạnh lẽo lại hòa cùng ngọt ngào….
Vừa hận lại là vừa yêu…..
Từng thanh âm vang lên đều đều khiến trái tim Song Như bất giác đau đớn khôn tả…..
Cô nói….
Cô hận hắn. Song Như hận Ngưu….
Nhưng rồi….càng hận….lại là càng yêu…..
Kim Ngưu…..Em biết vị trí mình ở đâu….Em…..Luôn luôn đứng cạnh nỗi đau và đứng sau hạnh phúc…đứng sau anh…đợi anh….nhưng….muộn rồi. Nhỉ?
– “Ngưu…..”. Bất giác, Song Như khẽ run lên, khuôn miệng trong vô thức lại gọi tên hắn. Gọi tên người cô yêu.
Bỗng……
– “VƯƠNG HỎA KIM NGƯU!!”.
Một thanh âm giận dữ đột ngột vang lên khiến Song Như và Kim Ngưu hoảng hồn giật bắn mình, nhất thời khiến Âu Dương Song Như và Vương Hỏa Kim Ngưu lập tức hướng mắt phát ra phía giọng nói đanh thép, giọng nói quyền lực….
Kim Ngưu chết lặng, đôi mắt trừng to hoảng hồn, lập tức, chưa để Song Như kịp định thần, kịp nhìn rõ khuôn mặt người trước mắt, Ngưu đã bối rối dùng sức đẩy mạnh Song Như ngã nhào xuống nền đất lạnh ngắt không chút do dự……
– “Á…..”
Song Như sợ hãi, đôi mắt lập tức trở lên mềm yêu trong giây lát, khuôn mặt ngay lập tức đã đanh lại…..
Gót dày kiêu sa lãnh đạm cũng bắt đầu từ xa bước đến…..Xuất hiện trước mắt Kim Ngưu…..Ánh mắt trừng lên tức giận…..
“Chát”
Hết chap 27……..
#Tiểu_Ngư_Nhi
Bất chợt, chiếc di động nào đó bất ngờ đổ chuông khiến Song Như và Kim Ngưu bất giác giật mình, Ngưu khẽ cau mày, đôi mắt lạnh lùng cúi xuống nhìn vào chiếc áo khoác đồng phục trường Quảng Đông Nam Hà giành cho nữ đang vắt ở trên cánh tay, là của Cự giải.
– “Không nghe sao?”. Song Như cư nhiên lên tiếng, giọng nói trầm bổng hòa cùng nét mặt kiêu ngạo, nụ cười nhàn nhạt bất cần đời.
Giọng nói đó, dáng vẻ đó của Song Như vô tình lại khiến Kim Ngưu cảm thấy khó chịu, đôi mắt trừng trừng liếc nhìn Song Như ghét bỏ, hàng lông mày khẽ chau lại bực bội đưa tay vào trong túi của chiếc áo khoác lấy ra chiếc di động được trang trí tỉ mỉ, dễ thương và tô đậm thêm vài nét tinh nghịch với hình những con cua nhỏ bé gắn khắp mặt sau di động….
Đột nhiên….quặn lòng…..Kim Ngưu căng thẳng nhìn vào màn hình điện thoại….màn hình điện thoại sáng lóa hiện lên là một chữ rõ ràng….càng rõ ràng, lại càng khiến Kim Ngưu khó xử thêm gấp bội.
Mother !
Căng thẳng, khuôn mặt Kim Ngưu gần như đã biến sắc, giọng nói ngay lập tức biến đổi trở lại vẻ điềm đạm, ngón tay khẽ run ấn vào nút “Call”, lập tức áp di động lên tai, giọng nói vang lên như đang cố gắng phải thật bình tĩnh :
– “Alo!”.
– [“Cậu là ai? Con gái tôi đâu?”]. Ngay lập tức, giọng nói đều đều, giọng nói kiêu ngạo đáp lại hắn, giọng nói đó….là….giọng nói kiêu sa của một quý phu nhân giàu có ở phía đầu dây bên kia nhưng phút chốc khiến Kim Ngưu giây phút lại phải sững người….
Là bà Mã. Là Mẹ của Cự giải. Hắn phải nói với bà ấy sao đây?
Hít lấy một hơi thở nặng nề, trái tim Ngưu bất ngờ đau nhói, giọng nói bỗng chốc đã run khe khẽ, mất đi đôi phần tự nhiên :
– “Dạ….dạ cháu là Kim Ngưu…..”
– [ “Ồ….Vương thiếu gia, con bé đang ở với cậu? Nó đâu?”] Mã phu nhân bất giác ồ lên một tiếng, giọng nói lại đột ngột đanh lại kiêu ngạo, dường như mang vẻ không vui.
Cư nhiên, Kim Ngưu cư nhiên lại im lặng….Tiếp theo hắn không biết phải nói thế nào với người phụ nữ ở đầu dây bên kia….Hắn phải làm sao đây……
Đột ngột, chiếc di động trên tay Kim Ngưu bất ngờ không cánh mà bay, bay thẳng sang bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần mịn màng của Song Như….
– “Cháu chào bác, cháu là bạn của Cự giải, hiện tại, cự giải đang ở trong phòng cấp cứu, cô ấy không cẩn thận nên bị ngã!”. Nhanh gọn và lạnh lẽo, âm sắc của Song Như cứ thế vang lên đều đều, đôi mắt saphia xanh dương chỉ lặng yên liếc lên phía đèn cấp cứu, kiên nhẫn trả lời thay cho Kim Ngưu, dáng vẻ thản nhiên nói với Mã phu nhân không chút chần chừ lại khiến cho Kim Ngưu như lửa giận bùng lên, chỉ là hận không thể giết chết Song Như….
Cô ta đang nghĩ cái gì? Cô ta đang nghĩ cái khỉ gió gì vậy? Sao có thể thản nhiên mà nói với Mã phu nhân như vậy chứ…..Nhưng…..cũng chưa hẳn là điều không tốt…..Nếu Song Như không giựt di động trên tay Kim Ngưu đi, đảm bảo hắn cũng chả biết phải nói gì với Mã phu nhân!! Sợ rằng cả nửa tiếng còn không nói được một câu.
Sau khoảng đến 4,5 phút nói chuyện di động, âm hưởng từ cổ họng Song Như đều đều vang lên khắp cả dãy hành lang, đôi mắt saphia đang nghiêm chỉnh trò chuyện đột ngột thay đổi 180 độ trở về với vẻ mặt lạnh lùng, kiêu sa liếc sang người nam tử vẫn đứng yên ở một góc, bàn tay mềm mại của Như chỉ lãnh đạm ngắt đi chiếc di động, gót dày bước đến nơi Ngưu, bàn tay cầm chiếc di động lãnh đạm đưa lại cho Kim Ngưu, nơi khóe mắt cơ hồ như vừa thấy Ngưu đã trào dâng lên một cảm xúc khó tả, tuy vậy, dáng vẻ điềm đạm của Như, có thể nói, cô là một diễn viên tốt…Có thể che giấu cảm xúc rất tốt!!….
– “Bà ấy lập tức sẽ tới đây!”. Song Như thật lạnh lùng, cánh tay đừa tới ngụ ý giả lại chiếc di động cho Kim Ngưu, ánh mắt bi ai cứ thế, trong vô thức lại nhìn vào Kim Ngưu đến ngơ ngẩn, dáng vẻ Song Như lúc này, trong khoảng khắc, vô thức, cư nhiên trở về dáng vẻ yếu mềm.
Nhận thấy điều bất thường nơi đôi mắt của người con gái trước mặt, Kim Ngưu vẻ mặt không khỏi bực bội, lãnh băng giựt lại chiếc di động trên tay Song Như, giọng nói khàn đục lạnh lùng như ngàn lưỡi dao đâm sâu vào trái tim mong manh của Song Như….
Mẹ kiếp!!
…..Như đã từng khóa cửa trái tim mình lại, khiến nó đóng băng cứng cáp để không nhận thêm bất kì tổn thương nào….Nhưng….tại sao vậy? Tại sao khi gặp lại Kim Ngưu….tại sao hắn lại mang lửa đến thiêu đốt đi tảng băng của cô? Để bây giờ những con lưỡi dao sắc bén đã có thể bỏ qua lớp băng mà đâm sâu vào trái tim yếu mềm của Song Như khiến nó rỉ máu….
– “Này….Chuyện này có liên quan gì đến cô sao? Rốt cuộc là cô nghe không hiểu à? Tôi bảo cô CÚT!”.
Đột ngột, giọng nói của Kim Ngưu vô thức lại trở lên tàn nhẫn đến tê dại, đôi mắt hằn lên giận dữ trừng lên nhìn Song Như, âm sắc có phần tăng cao quát lớn vào khuôn mặt xinh đẹp của người con gái trước mặt, cánh tay Kim Ngưu trong vô thức lại tóm lấy cổ tay mềm mịn của Song Như siết chặt lấy như muốn bẻ gãy đi cánh tay trắng ngần đó.
Cứ như vậy, nơi cổ tay Song Như mà Kim Ngưu đang nắm chặt cứ như vậy, ngày càng hằn lên sưng đỏ đau đớn.
Không khí bất giác trở lên căng thẳng, Kim Ngưu ngày càng gia tăng lực đang siết lấy cổ tay Như, cơ hồ như muốn giết cô, ngay lập tức…….nếu theo phản xạ tự nhiên, Song Như sẽ lập tức giựt tay ra khỏi bàn tay to khỏe của Kim Ngưu….nhưng…..cô đã không!
Khuôn mặt xinh đẹp của Song Như lại không hề mang nhiều cảm xúc, không có chút đau đớn, không chút xót xa, khóe môi Như lại khẽ nở ra một nụ cười dịu dàng, ngọt ngào, đôi mắt saphia xanh dương quyến rũ thật ôn nhu ngước lên, nhìn vào khuôn mặt nam tử trước mắt, giọng nói bất giác đã vang lên khe khẽ :
– “Kim Ngưu…..hì….đã lâu lắm rồi…anh đã không chủ động nắm lấy tay em….hôm nay lại khác….em rất vui!!”.
Sững sờ, choàng tỉnh.
Kim Ngưu bất ngờ chết lặng, khuôn mặt lạnh lùng ngay lập tức đã được thay thế bởi vẻ mặt bỡ ngỡ, bất ngờ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô gái xinh đẹp trước mắt, sức lực đang siết chặt lấy cổ tay Song Như bất giác cũng buông lỏng, hắn hết lặng.
Song Như….cô gái này….điên rồi!
Kim Ngưu trước nay chưa từng dùng sức tựa hồ như muốn giết lấy một cô gái, nhưng hiện giờ, là khác, người con gái cách đây 3 năm hắn yêu thương cưng chiều hết mực, hắn lại vô cùng tức giận vì cô…Chỉ là….cô thì sao? Song như thì sao? cô không những không tức giận, ngược lại, vẻ mặt còn vô cùng vui mừng, nét mặt lạnh lùng chớp mắt cũng đã tan biến…
Cô vui….vì hắn làm cô đau sao? Ngu ngốc!
Kim Ngưu cau mày, giọng nói cơ hồ nhẹ đi đôi phần, đôi mắt lạnh nhạt buông tay Song Như ra, âm sắc băng lãnh :
– “Lập tức rời khỏi! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”.
Sững sờ….Song Như sững sờ chết đứng tại chỗ, đôi mắt saphia giây phút lại thoáng lên tia tủi thân, tia mệt mỏi, khóe môi giật giật cứng đờ, cổ tay trắng ngần trắng nõn cư nhiên đã hằn lên vết đỏ đau nhói, nhưng Song Như không màng đến cánh tay tê dần, lấy hết sự can đảm, hô hấp Song Như có phần khó khăn….
Mệt mỏi…..yếu đuối……
Đôi tay mệt mỏi bất giác đưa lên ôm chầm lấy vòng eo cứng cáp của Kim Ngưu, lập tức, hơi ấm, hương thơm ngọt ngào xộc thẳng vào chóp mũi của Kim Ngưu, vòng tay đó, từ từ, chậm rãi, siết lấy Kim Ngưu, siết lấy hắn, rất chặt.
Đột ngột, Kim Ngưu cả kinh, giọng nói giận dữ, giật mình định ý đẩy Song Như ra khỏi, nhưng bất giác, cánh tay Ngưu lại bất ngờ khựng lại bởi một thanh âm trầm bổng vang lên :
– “3 năm trước….anh rời khỏi em….em luôn nghĩ, em hận anh…..em rất hận anh…..nhưng em không thể……em hận anh, tại sao lại xuất hiện trong đời em?…….em hận anh, tại sao lại cưng chiều em, yêu thương em hết mực rồi sau đó lập tức rời khỏi em….em hận anh…..Nhưng….Kim Ngưu, hiện giờ, chúng ta đã hội ngộ…tại sao…tại sao anh không thể dùng ánh mắt của 3 năm trước để nhìn em nữa….?
Lạnh lẽo lại hòa cùng ngọt ngào….
Vừa hận lại là vừa yêu…..
Từng thanh âm vang lên đều đều khiến trái tim Song Như bất giác đau đớn khôn tả…..
Cô nói….
Cô hận hắn. Song Như hận Ngưu….
Nhưng rồi….càng hận….lại là càng yêu…..
Kim Ngưu…..Em biết vị trí mình ở đâu….Em…..Luôn luôn đứng cạnh nỗi đau và đứng sau hạnh phúc…đứng sau anh…đợi anh….nhưng….muộn rồi. Nhỉ?
– “Ngưu…..”. Bất giác, Song Như khẽ run lên, khuôn miệng trong vô thức lại gọi tên hắn. Gọi tên người cô yêu.
Bỗng……
– “VƯƠNG HỎA KIM NGƯU!!”.
Một thanh âm giận dữ đột ngột vang lên khiến Song Như và Kim Ngưu hoảng hồn giật bắn mình, nhất thời khiến Âu Dương Song Như và Vương Hỏa Kim Ngưu lập tức hướng mắt phát ra phía giọng nói đanh thép, giọng nói quyền lực….
Kim Ngưu chết lặng, đôi mắt trừng to hoảng hồn, lập tức, chưa để Song Như kịp định thần, kịp nhìn rõ khuôn mặt người trước mắt, Ngưu đã bối rối dùng sức đẩy mạnh Song Như ngã nhào xuống nền đất lạnh ngắt không chút do dự……
– “Á…..”
Song Như sợ hãi, đôi mắt lập tức trở lên mềm yêu trong giây lát, khuôn mặt ngay lập tức đã đanh lại…..
Gót dày kiêu sa lãnh đạm cũng bắt đầu từ xa bước đến…..Xuất hiện trước mắt Kim Ngưu…..Ánh mắt trừng lên tức giận…..
“Chát”
Hết chap 27……..
#Tiểu_Ngư_Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.