Chương 23: ĐAU ĐỚN…..MỆT MỎI……..
Tiểu Ngư Nhi
26/05/2016
Máu…..
nhiều quá…..
Nhiều máu quá…..
Nó lênh láng…..nó tràn ra khắp sàn nhà…..máu……đỏ tươi.
Màu đỏ của sự tuyệt vọng…..Nó cứ tràn ra….không ngừng…..
– “CỰ….GIẢ…I!!”
Hoảng Loạn, Sợ hãi, run rẩy, hắn thật sợ hãi. Khuôn mặt điển trai của Kim Ngưu bất ngờ đã tái xanh, thảm hại đến mức khiến người khác phát run rẩy….phải xa lánh…..
Hắn sợ quá…..
Ngưu vô cùng kích động, vô cùng hoảng loạn, nhanh như cắt, hắn đã lao từ trên cao xuống, chạy thật nhanh đến bên cô….
Màu đỏ….tươi rói….mùi máu…..tanh nồng…..
Nó cứ từ từ thấm nhuần vào trong đáy mắt của Kim Ngưu, mùi máu tanh vẫn cứ lưa thưa xộc vào sâu trong mũi của Kim ngưu….hắn ngửi thấy rất rõ…cái mùi màu khiến hắn ớn lạnh…khiến hắn sợ hãi….một mùi tanh nồng của cái chết….
Hơi thở Kim Ngưu bất giác gấp gáp, khó nhọc, hắn lao đến, lao thật nhanh đến, cánh tay cứng cáp, ấm áp từ lúc nào đã ôm lấy được cơ thể nhỏ bé, xinh đẹp đang nằm nơi đó….Từng bậc cầu thang….từng bậc….tất cả đều in lại dấu máu của cô….từng giọt….nó đỏ tươi…..
Nhiều quá….
– “C….cự giải….e….em không….được có chuyện….e…m không được…..”.
Từng câu, từng chữ….
Sao bây giờ hắn nói lại khó khăn đến như vậy…..
Gấp gáp, hoảng loạn, không chần chừ, lập tức, Kim Ngưu dường như hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, đôi mắt tuyệt vọng đến bi thương, đôi mắt sâu thẳm đau lòng đến tột độ….
Trái tim bất giác đã quặn thắt dữ dội….những giọt máu trong tim bỗng dưng lại rỉ ra liên hồi….
Vòng tay cứng cáp đang ôm lấy Cự giải bất ngờ run lên, từng cơn, từng cơn, Kim Ngưu ngày càng tuyệt vọng….
Cánh tay cứng cáp bất ngờ bế xốc Cự giải lên, nhanh như cắt liền lao đến phóng cấp cứu, vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn đi lướt qua Song Như….một cơn gió lạnh…..có lẽ vậy….
– “Cự giải….Thứ tôi không có được, tôi cũng sẽ không cho ai có được! Cô đừng hòng nghĩ rằng chỉ có như vậy, cô đã thắng ư? Đừng hòng….Âu Dương Song Như tôi sẽ khiến cô còn không thể mở mắt ra được nữa!!”.
Bất giác, một giọng nói bất ngờ vang lên qua trên dãy hành lang, bàn tay ngọc ngà trắng ngần của Song Như tà mị siết thật chặt vào lan can, đôi mắt kiêu kì, tàn nhẫn lãnh đạm hướng đến người nam tử đang chạy thật nhanh, chạy thật nhanh ra khỏi tầm mắt của Âu Dương Song Như.
Cô khẽ đứng lặng người, đôi mắt hững hờ, đôi mắt kiêu hãnh cứ nhìn, cứ nhìn như vậy….rồi bất ngờ…..
Bất ngờ….đột ngột….hai dòng lệ đột ngột từ lúc nào đã chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, cô cứ đứng, tựa như chết lặng, nụ cười nhếch môi, nụ cười tà mị cứ thể được Song Như từng chút tô đậm thêm….nụ cười giễu cợt, nụ cười nhạt nhẽo….
Cô luôn dặn lòng mình rằng, không yêu hắn! Cả đời này, cô phải hận hắn!
– “Kim Ngưu….nếu như cô ta chết….anh sẽ không bỏ em nữa? Nhỉ? Vậy em giúp anh nhé…giúp anh tiễn cô ấy…đi một đoạn!! Sẽ nhẹ thôi, em và cô ta cả đời này cũng sẽ không ở cùng một chỗ, cô ta sống, Âu Dương Song Như này sẽ chết!! Còn nếu cô ta chết, em sẽ sống!!…Em đã từng nói với anh rồi, phải không? Cả đời này, ngoài em ra, anh không thể lấy ai hết!!”.
Giọng nói trầm bổng, giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười lạnh lùng, cứ như thế, đều đều vang lên kiêu hãnh, vang lên tuyệt vọng và tàn nhẫn.
Trái tim cô tựa hồ đã bị đóng băng lại….
Nhưng khi gặp lại Kim Ngưu, nó không thể không thổn thức, nó không thể không kêu gào!!
Đau đớn….mệt mỏi….
Này, Kim Ngưu, anh có biết…quên được anh, mệt như thế nào không? Nhưng giờ em đã đến đây rồi, anh không cần phải ở bên Cự giải nữa, nhỉ? Kết liễu cô ta, trở về với em thôi!! Nhỉ?
Em nhớ anh, Kim Ngưu! Em sẽ giúp anh rời ra Cự giải…..và trở về bên em!!
Ha….ha…ha….ha…..ha……ha….ha…..ha……….ha……
Bất giác, trong hành lang bỗng dưng lại yên tĩnh đến lạnh lẽo….hành lang thanh tịnh….nhưng… cứ bỗng chốc lại vang lên điệu cười giễu cợt, mỉa mai, điệu cười đầy vẻ bi thương trong thâm tâm Âu Dương Song Như….
Cô không phát ra tiếng….nhưng điệu cười đó….đôi mắt lạnh lùng của Song Như đang hướng về vũng mãu lênh láng trên sàn ở dưới những bậc thang kia lại khiến người ta không thể không cảm thấy sợ hãi!!
Nó vô cùng đáng sợ, cô vô cùng lạnh lùng! Tựa như đã không phải là Song Như trước kia nữa…….
Tại sao ư?
Tất cả, cũng chỉ hai từ mà thôi.
“Ghen tị”
Sự ghen tị của đàn bà cũng thật đáng sợ….Người có tiền ghen tị với người có tình, người chết ghen tị với người sống, người không có ghen tị với người có. Mọi người phụ nữ khi đã có máu ghen tị nổi lên, còn ai nghĩ được rằng chẳng có thứ gì là mãi mãi cơ chứ? Vào thời khắc đó, một khi toàn bộ đều bị sự ghen tị thống trị, liệu còn ai tỉnh táo để kiềm chế bản thân?
Chắc không có đâu, nhỉ?
Nhìn xem, Song Như, đó là một ví dụ, một người con gái xinh đẹp, dịu dàng.
Nhưng thế thì sao? Khi sự ghen tị thống trị, sẽ chẳng ai thoát được đâu!
Họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất “Chiếm đoạt”.
Trong không khí hỗn loạn đến nghẹt thở, lúc này, ở bên ngoài bệnh viện, ở một quán cafe, nơi đó, có một cặp đôi, họ chọn một bàn gần bên cửa sổ, ánh sáng len lói chiếu rọi nổi bật.
Thiên Bình, Nhân Mã.
– “Có chuyện gì?”. Lãnh đạm, bình thản, giọng nói âm trầm của Nhân Mã bình tâm vang lên, đôi mắt hắn chăm chú theo giõi theo từng cử chỉ của Thiên Bình, hắn rất quan tâm cô, chỉ là, hiện giờ, hắn vẫn chưa biết, cô đang muốn nói đến điều gì….
Bình nhi chần chừ, nghe giứt câu hỏi của Nhân Mã, đôi mắt xinh đẹp của Thiên bình chỉ chậm rãi ngước lên, định ý nhìn vào Nhân Mã, nhưng lại không nghĩ đến, đôi mắt xinh đẹp đó vô tình lại thấy một hình ảnh khác đang đập vào mắt….
Mẹ kiếp!! Bọn nhà báo?
Con bà nó, bọn kỳ đà cản mũi này, cô quên béng đi mất, Song Ngư là người nổi tiếng mà, bất ngờ xảy ra chuyện lớn như vậy bọn nhà báo có thằng nào ngu người đến mức không chạy đến bắt tin tức đâu. Chắc chắn mấy tên đó đã thấy Bình nhi và Nhân Mã!!
Bất giác, Thiên bình lại cảm thấy phút chốc chạnh lòng, đôi môi đang định cất tiếng cũng lập tức thu hẹp lại, mím chặt bất lực. Bàn tay cũng cư nhiên cầm lên quyển “menu” che đi khuôn mặt nổi trội…
– “T…Tớ…..”.
Thật vô dụng….Bình nhi bỗng dưng lại tự nhạo báng mình, ngu ngốc, tự dưng lại chọn cái bàn nổi bật như vậy, bây giờ thì bọn nhà báo đều biết, cô ở đây.
Rất nhanh, rất nhanh, ánh mắt điềm tĩnh của Nhân Mã đã đảo qua và bắt gặp dáng vẻ vội vàng tránh né của Thiên bình, cũng rất nhanh thôi, hắn liếc mắt về phía nơi góc khuất, nụ cười nhàn nhạt lạnh lùng nở khẽ trên khóe môi hắn, giọng nói giá băng như địa ngục :
– “Ồ……..cô Trương, Không cần phải che che đậy đậy như vậy, có gì thì nói nhanh đi, không phải cô rất sợ bọn nhà báo tia được sao? Vậy thì nói đi, nói xong tôi lập tức đi, không ảnh hưởng đến danh tiếng của em…em thấy có được không!! cô Trương?”.
– “Cậu……”. Bất ngờ, vô thức, đôi mắt Thiên Bình lại một lần nữa bất lực nhìn Nhân Mã, rồi lại liếc qua đám nhà báo.
Hắn thấy rồi?
Bình nhi yếu đuối, nơi cổ họng bỗng chốc lại khô khốc khiến cô khó chịu, không thể nói lên đến một từ, đôi mắt xinh đẹp chỉ biết ngắm nhìn Nhân Mã trong vô thức.
– “cô Trương, nếu cô nói tôi ra đây lại chỉ để ngồi nhìn cô thế này vậy thì thật tiếc nha~!! Hôm nay tôi có hẹn rồi, chậc, mà cũng đến giờ rồi, tôi có hẹn ăn trưa với vài cô gái!! Không có gì quan trọng, vậy tôi đi trước!!”.
Giứt lời, không chậm chễ, không chần chừ, Nhân Mã một mạch đã lạnh lùng đứng phắt dậy, đôi mắt giá băng vẫn không quên lướt qua dáng vẻ của Thiên Bình, một nụ cười nhạt nở ra nơi khóe môi hắn. Chết tiệt…..
“Cộp”
Gót dày hắn xoay khẽ, bước đến phía trước vài bước ngắn gọn…
Thiên bình, tôi xin em….hãy giữ tôi lại……
Bất giác, trong tiềm thức, Nhân Mã đau nhói cầu xin người con gái xinh đẹp phía sau…Bước chân nặng nề, hắn không muốn bước tiếp…
Ước gì….cô sẽ giữ hắn lại!!
Trương Thiên bình tựa hồ chết lặng, cô im lặng, ngồi trên ghế, chẳng nói chẳng rằng. Cô chỉ cảm thấy từ đáy lòng trào lên một sự bất lực, một sự đau đớn, một sự tuyệt vọng, tất cả như nước biển dâng trào, ào ạt xông vào trong tâm trí Thiên Bình….
– “Thiên bình…..Anh từng hi vọng, em sẽ không rời bỏ anh….nhưng hình như, anh chưa đủ tầm quan trọng trong em so với sự nghiệp….vậy….chúng ta…..”. Trong khoảng khắc, giọng nói Nhân Mã rất khẽ vang lên, rất lạnh nhạt…nhưng từ lúc nào…giọng nói đó đã khàn đục, tựa hồ như rất khó khăn tuôn ra từng chữ.
Chưa nói đến giứt câu….
Bất chợt, Nhân Mã bỗng chốc giật mình, phút chốc khựng lại, sau lưng hắn, một cảm giác ấm nóng, một thân thể nhỏ nhắn bỗng đâu áp sát vào tấm lưng cứng cáp của Nhân Mã khiến hắn từ lúc nào đã cứng đờ người, sứng sờ.
– “Mã….em xin lỗi….xin lỗi….ngàn vạn lần xin lỗi anh…..nhưng….em rất sợ….một ngày nào đó…em tỉnh dậy và không còn được bên anh nữa….vậy nên….em muốn nói với anh….”.
Bất ngờ, giây phút….cổ họng Thiên Bình bỗng dưng lại cứng lại….hơi thở khó khăn, cổ họng ngưng đọng….câu từ không thể tiếp tục…..
Nín thở….hô hấp của Nhân Mã cư nhiên lại vô cùng khó khăn, từng hơi thở như bị ai cướp mất. Mã vô cùng bất an, đôi mắt đục ngầu, hắn rất sợ….cô sẽ nói ra từ đó…..
– “Chúng ta công khai đi!!”.
Hết chap 23…….
#Tiểu_Ngư_Nhi
nhiều quá…..
Nhiều máu quá…..
Nó lênh láng…..nó tràn ra khắp sàn nhà…..máu……đỏ tươi.
Màu đỏ của sự tuyệt vọng…..Nó cứ tràn ra….không ngừng…..
– “CỰ….GIẢ…I!!”
Hoảng Loạn, Sợ hãi, run rẩy, hắn thật sợ hãi. Khuôn mặt điển trai của Kim Ngưu bất ngờ đã tái xanh, thảm hại đến mức khiến người khác phát run rẩy….phải xa lánh…..
Hắn sợ quá…..
Ngưu vô cùng kích động, vô cùng hoảng loạn, nhanh như cắt, hắn đã lao từ trên cao xuống, chạy thật nhanh đến bên cô….
Màu đỏ….tươi rói….mùi máu…..tanh nồng…..
Nó cứ từ từ thấm nhuần vào trong đáy mắt của Kim Ngưu, mùi máu tanh vẫn cứ lưa thưa xộc vào sâu trong mũi của Kim ngưu….hắn ngửi thấy rất rõ…cái mùi màu khiến hắn ớn lạnh…khiến hắn sợ hãi….một mùi tanh nồng của cái chết….
Hơi thở Kim Ngưu bất giác gấp gáp, khó nhọc, hắn lao đến, lao thật nhanh đến, cánh tay cứng cáp, ấm áp từ lúc nào đã ôm lấy được cơ thể nhỏ bé, xinh đẹp đang nằm nơi đó….Từng bậc cầu thang….từng bậc….tất cả đều in lại dấu máu của cô….từng giọt….nó đỏ tươi…..
Nhiều quá….
– “C….cự giải….e….em không….được có chuyện….e…m không được…..”.
Từng câu, từng chữ….
Sao bây giờ hắn nói lại khó khăn đến như vậy…..
Gấp gáp, hoảng loạn, không chần chừ, lập tức, Kim Ngưu dường như hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, đôi mắt tuyệt vọng đến bi thương, đôi mắt sâu thẳm đau lòng đến tột độ….
Trái tim bất giác đã quặn thắt dữ dội….những giọt máu trong tim bỗng dưng lại rỉ ra liên hồi….
Vòng tay cứng cáp đang ôm lấy Cự giải bất ngờ run lên, từng cơn, từng cơn, Kim Ngưu ngày càng tuyệt vọng….
Cánh tay cứng cáp bất ngờ bế xốc Cự giải lên, nhanh như cắt liền lao đến phóng cấp cứu, vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn đi lướt qua Song Như….một cơn gió lạnh…..có lẽ vậy….
– “Cự giải….Thứ tôi không có được, tôi cũng sẽ không cho ai có được! Cô đừng hòng nghĩ rằng chỉ có như vậy, cô đã thắng ư? Đừng hòng….Âu Dương Song Như tôi sẽ khiến cô còn không thể mở mắt ra được nữa!!”.
Bất giác, một giọng nói bất ngờ vang lên qua trên dãy hành lang, bàn tay ngọc ngà trắng ngần của Song Như tà mị siết thật chặt vào lan can, đôi mắt kiêu kì, tàn nhẫn lãnh đạm hướng đến người nam tử đang chạy thật nhanh, chạy thật nhanh ra khỏi tầm mắt của Âu Dương Song Như.
Cô khẽ đứng lặng người, đôi mắt hững hờ, đôi mắt kiêu hãnh cứ nhìn, cứ nhìn như vậy….rồi bất ngờ…..
Bất ngờ….đột ngột….hai dòng lệ đột ngột từ lúc nào đã chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, cô cứ đứng, tựa như chết lặng, nụ cười nhếch môi, nụ cười tà mị cứ thể được Song Như từng chút tô đậm thêm….nụ cười giễu cợt, nụ cười nhạt nhẽo….
Cô luôn dặn lòng mình rằng, không yêu hắn! Cả đời này, cô phải hận hắn!
– “Kim Ngưu….nếu như cô ta chết….anh sẽ không bỏ em nữa? Nhỉ? Vậy em giúp anh nhé…giúp anh tiễn cô ấy…đi một đoạn!! Sẽ nhẹ thôi, em và cô ta cả đời này cũng sẽ không ở cùng một chỗ, cô ta sống, Âu Dương Song Như này sẽ chết!! Còn nếu cô ta chết, em sẽ sống!!…Em đã từng nói với anh rồi, phải không? Cả đời này, ngoài em ra, anh không thể lấy ai hết!!”.
Giọng nói trầm bổng, giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười lạnh lùng, cứ như thế, đều đều vang lên kiêu hãnh, vang lên tuyệt vọng và tàn nhẫn.
Trái tim cô tựa hồ đã bị đóng băng lại….
Nhưng khi gặp lại Kim Ngưu, nó không thể không thổn thức, nó không thể không kêu gào!!
Đau đớn….mệt mỏi….
Này, Kim Ngưu, anh có biết…quên được anh, mệt như thế nào không? Nhưng giờ em đã đến đây rồi, anh không cần phải ở bên Cự giải nữa, nhỉ? Kết liễu cô ta, trở về với em thôi!! Nhỉ?
Em nhớ anh, Kim Ngưu! Em sẽ giúp anh rời ra Cự giải…..và trở về bên em!!
Ha….ha…ha….ha…..ha……ha….ha…..ha……….ha……
Bất giác, trong hành lang bỗng dưng lại yên tĩnh đến lạnh lẽo….hành lang thanh tịnh….nhưng… cứ bỗng chốc lại vang lên điệu cười giễu cợt, mỉa mai, điệu cười đầy vẻ bi thương trong thâm tâm Âu Dương Song Như….
Cô không phát ra tiếng….nhưng điệu cười đó….đôi mắt lạnh lùng của Song Như đang hướng về vũng mãu lênh láng trên sàn ở dưới những bậc thang kia lại khiến người ta không thể không cảm thấy sợ hãi!!
Nó vô cùng đáng sợ, cô vô cùng lạnh lùng! Tựa như đã không phải là Song Như trước kia nữa…….
Tại sao ư?
Tất cả, cũng chỉ hai từ mà thôi.
“Ghen tị”
Sự ghen tị của đàn bà cũng thật đáng sợ….Người có tiền ghen tị với người có tình, người chết ghen tị với người sống, người không có ghen tị với người có. Mọi người phụ nữ khi đã có máu ghen tị nổi lên, còn ai nghĩ được rằng chẳng có thứ gì là mãi mãi cơ chứ? Vào thời khắc đó, một khi toàn bộ đều bị sự ghen tị thống trị, liệu còn ai tỉnh táo để kiềm chế bản thân?
Chắc không có đâu, nhỉ?
Nhìn xem, Song Như, đó là một ví dụ, một người con gái xinh đẹp, dịu dàng.
Nhưng thế thì sao? Khi sự ghen tị thống trị, sẽ chẳng ai thoát được đâu!
Họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất “Chiếm đoạt”.
Trong không khí hỗn loạn đến nghẹt thở, lúc này, ở bên ngoài bệnh viện, ở một quán cafe, nơi đó, có một cặp đôi, họ chọn một bàn gần bên cửa sổ, ánh sáng len lói chiếu rọi nổi bật.
Thiên Bình, Nhân Mã.
– “Có chuyện gì?”. Lãnh đạm, bình thản, giọng nói âm trầm của Nhân Mã bình tâm vang lên, đôi mắt hắn chăm chú theo giõi theo từng cử chỉ của Thiên Bình, hắn rất quan tâm cô, chỉ là, hiện giờ, hắn vẫn chưa biết, cô đang muốn nói đến điều gì….
Bình nhi chần chừ, nghe giứt câu hỏi của Nhân Mã, đôi mắt xinh đẹp của Thiên bình chỉ chậm rãi ngước lên, định ý nhìn vào Nhân Mã, nhưng lại không nghĩ đến, đôi mắt xinh đẹp đó vô tình lại thấy một hình ảnh khác đang đập vào mắt….
Mẹ kiếp!! Bọn nhà báo?
Con bà nó, bọn kỳ đà cản mũi này, cô quên béng đi mất, Song Ngư là người nổi tiếng mà, bất ngờ xảy ra chuyện lớn như vậy bọn nhà báo có thằng nào ngu người đến mức không chạy đến bắt tin tức đâu. Chắc chắn mấy tên đó đã thấy Bình nhi và Nhân Mã!!
Bất giác, Thiên bình lại cảm thấy phút chốc chạnh lòng, đôi môi đang định cất tiếng cũng lập tức thu hẹp lại, mím chặt bất lực. Bàn tay cũng cư nhiên cầm lên quyển “menu” che đi khuôn mặt nổi trội…
– “T…Tớ…..”.
Thật vô dụng….Bình nhi bỗng dưng lại tự nhạo báng mình, ngu ngốc, tự dưng lại chọn cái bàn nổi bật như vậy, bây giờ thì bọn nhà báo đều biết, cô ở đây.
Rất nhanh, rất nhanh, ánh mắt điềm tĩnh của Nhân Mã đã đảo qua và bắt gặp dáng vẻ vội vàng tránh né của Thiên bình, cũng rất nhanh thôi, hắn liếc mắt về phía nơi góc khuất, nụ cười nhàn nhạt lạnh lùng nở khẽ trên khóe môi hắn, giọng nói giá băng như địa ngục :
– “Ồ……..cô Trương, Không cần phải che che đậy đậy như vậy, có gì thì nói nhanh đi, không phải cô rất sợ bọn nhà báo tia được sao? Vậy thì nói đi, nói xong tôi lập tức đi, không ảnh hưởng đến danh tiếng của em…em thấy có được không!! cô Trương?”.
– “Cậu……”. Bất ngờ, vô thức, đôi mắt Thiên Bình lại một lần nữa bất lực nhìn Nhân Mã, rồi lại liếc qua đám nhà báo.
Hắn thấy rồi?
Bình nhi yếu đuối, nơi cổ họng bỗng chốc lại khô khốc khiến cô khó chịu, không thể nói lên đến một từ, đôi mắt xinh đẹp chỉ biết ngắm nhìn Nhân Mã trong vô thức.
– “cô Trương, nếu cô nói tôi ra đây lại chỉ để ngồi nhìn cô thế này vậy thì thật tiếc nha~!! Hôm nay tôi có hẹn rồi, chậc, mà cũng đến giờ rồi, tôi có hẹn ăn trưa với vài cô gái!! Không có gì quan trọng, vậy tôi đi trước!!”.
Giứt lời, không chậm chễ, không chần chừ, Nhân Mã một mạch đã lạnh lùng đứng phắt dậy, đôi mắt giá băng vẫn không quên lướt qua dáng vẻ của Thiên Bình, một nụ cười nhạt nở ra nơi khóe môi hắn. Chết tiệt…..
“Cộp”
Gót dày hắn xoay khẽ, bước đến phía trước vài bước ngắn gọn…
Thiên bình, tôi xin em….hãy giữ tôi lại……
Bất giác, trong tiềm thức, Nhân Mã đau nhói cầu xin người con gái xinh đẹp phía sau…Bước chân nặng nề, hắn không muốn bước tiếp…
Ước gì….cô sẽ giữ hắn lại!!
Trương Thiên bình tựa hồ chết lặng, cô im lặng, ngồi trên ghế, chẳng nói chẳng rằng. Cô chỉ cảm thấy từ đáy lòng trào lên một sự bất lực, một sự đau đớn, một sự tuyệt vọng, tất cả như nước biển dâng trào, ào ạt xông vào trong tâm trí Thiên Bình….
– “Thiên bình…..Anh từng hi vọng, em sẽ không rời bỏ anh….nhưng hình như, anh chưa đủ tầm quan trọng trong em so với sự nghiệp….vậy….chúng ta…..”. Trong khoảng khắc, giọng nói Nhân Mã rất khẽ vang lên, rất lạnh nhạt…nhưng từ lúc nào…giọng nói đó đã khàn đục, tựa hồ như rất khó khăn tuôn ra từng chữ.
Chưa nói đến giứt câu….
Bất chợt, Nhân Mã bỗng chốc giật mình, phút chốc khựng lại, sau lưng hắn, một cảm giác ấm nóng, một thân thể nhỏ nhắn bỗng đâu áp sát vào tấm lưng cứng cáp của Nhân Mã khiến hắn từ lúc nào đã cứng đờ người, sứng sờ.
– “Mã….em xin lỗi….xin lỗi….ngàn vạn lần xin lỗi anh…..nhưng….em rất sợ….một ngày nào đó…em tỉnh dậy và không còn được bên anh nữa….vậy nên….em muốn nói với anh….”.
Bất ngờ, giây phút….cổ họng Thiên Bình bỗng dưng lại cứng lại….hơi thở khó khăn, cổ họng ngưng đọng….câu từ không thể tiếp tục…..
Nín thở….hô hấp của Nhân Mã cư nhiên lại vô cùng khó khăn, từng hơi thở như bị ai cướp mất. Mã vô cùng bất an, đôi mắt đục ngầu, hắn rất sợ….cô sẽ nói ra từ đó…..
– “Chúng ta công khai đi!!”.
Hết chap 23…….
#Tiểu_Ngư_Nhi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.