Hôn Ước Hạnh Phúc

Chương 51: LÀM ƠN, HÃY ĐƯA TÔI RỜI KHỎI ĐÂY

Tiểu Ngư Nhi

26/05/2016

“Á”

Sư Tử giật nảy, vội vàng vươn tay ôm lấy Lục Ái Mận, hàng mày kiếm vô thức hốt hoảng mà nhíu chặt, nhưng ánh mắt vẫn không ngớt nhìn về Xử Nữ cũng đang giữ lấy thăng bằng vịn vào Thiên Bình. Vừa rồi, suýt chút nữa tim hắn nhảy ra khỏi lồng ngực, một bên là con hắn, một bên là người hắn yêu. Rối loạn đến khiến hắn chệch một nhịp tim. Sư Tử còn đang định cất lên thanh âm, hắn muốn hỏi xem Xử Nữ có sao không, thì…..

Lục Ái Mận đã nhanh hơn một bước.

– “Hức….Xử Nữ, sao cô lại đẩy tôi?”.

“Rẹtttt”

– “Tôi đẩy cô?”.

Xử Nữ trợn mắt kinh hãi nhìn về phía cô gái khuôn mặt đã đầm đìa nước mắt, lời nói nức nở của Lục Ái Mận khiến đôi chân đang đứng vững trên nền đất lạnh ngắt của Xử Nữ cũng thập phần run rẩy, cơ hồ như không còn chút sức lực, đôi mắt trong trẻo của Xử Nữ chỉ biết mở to lên hướng nhìn Lục Ái Mận đang nép vào lồng ngực Sư Tử mà ôm bụng khóc nấc.

Lục Ái Mận, sao cô lại nói dối?

Lục Ái Mận, sao cô lại diễn kịch giỏi như vậy?

Lục Ái Mận, cô đã thắng, rốt cuộc vì sao không tha cho tôi?

– “Lục Ái Mận, cô đừng có ăn nói hàm hồ!”. Thiên Bình dậm mạnh chân xuống sàn, bàn tay nhỏ bé siết lại thành nắm đấm, ánh mắt như đã bùng lên ánh lửa lớn.

Đáp lại vẻ giận dữ của Thiên Bình, Lục Ái Mận lại dửng dưng như không nghe thấy, thân ngọc yếu ớt rúc vào lồng ngực Sư Tử mà nức nở ủy khuất :

– “Xử Nữ, tôi biết cô ghét tôi…hức…nhưng….nhưng con của tôi là vô tội mà…Sư Tử…”.

Sư Tử nhíu chặt mày kiếm, bầu không khí ngột ngạt đến khó tả, hắn thở nhọc mà đưa tay ôm lấy bờ vai nõn nà mềm mại của cô gái trong ngực, khẽ vỗ nhẹ lên bờ vai như an ủi, trước sau đều tỏ vẻ không vui, ánh mắt có phần mờ ảo hướng tới Xử Nữ như khó hiểu. Đúng lúc, Xử Nữ cũng đưa mắt nhìn hắn.

Cô bật cười.

Sư Tử, anh nghi ngờ em? Sư Tử, anh thật tàn nhẫn.

– “Lục tiểu thư, có lẽ cô đã hiểu lầm rồi.”. Xử Nữ híp mắt cười ngây ngô, nhàn nhạt siết chặt túi sách, dứt khoát bước từng bước nặng nề đi qua Sư Tử, đi lướt đến bên tai cô gái đang nức nở ủy khuất, Xử Nữ nhè nhẹ như cúi xuống bấm điện thoại, thực tế là cúi đầu thì thầm vào bên tai Lục Ái Mận, một thanh âm khinh khi đến ghê rợn : “Lần sau, có diễn, làm ơn giống hơn một chút, thật kinh tởm”.

Dứt lời, cô đưa tay kéo Thiên Bình rời đi. Thật nhanh.

Làm ơn, hãy đưa tôi rời khỏi đây.

“Cộp…..”

Chớp nhoáng, bóng dáng hai cô gái trẻ mị hoặc đã khuất bóng, chỉ còn lại một người đàn ông lạnh lùng đến tàn khốc đang hờ hững buông người Lục Ái Mận ra, nhíu chặt chân mày. Nhưng, Lục Ái Mận lại gắt gao đem bàn tay yếu ớt níu chặt áo Sư Tử, khóe mắt thiếu nữ đẫm lấy những giọt nước mặn chát, hô hấp khó nhọc còn đem tay ôm lấy bụng như rất khó chịu, hơi thở gấp gáp khe khẽ rên rỉ đau đớn :

– “Sư tử….em….đau quá…”

Sư ca bất giác giật mình, vội vàng không chậm trễ ôm lấy cả người Lục Ái Mận bế xốc lên, từng bước thật nhanh đến khoa phụ sản.

Bảo bối, con không được có chuyện….

Lục Ái Mận vùi khuôn mặt yếu ớt vào lồng ngực Sư Tử, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười sâu thẳm, nhưng lại rất chua xót.

Sư Tử, đến cuối cùng, anh vẫn là yêu cô ta. Nếu không có đứa nhỏ này, anh sẽ đối với em thế nào?

Xử Nữ, cô dồn tôi đến được cùng, vậy, cô phải trả giá.

Trường Quảng Đông Nam Hà



– “M* kiếp!”.

“Bốp”

Chiếc di động đời mới bị ném thẳng vào góc tường không thương tiếc, Bảo Bình gằn lên từng tiếng cáu gắt đạp thẳng vào tường WC nam. Đáy mắt hắn chậm rãi lại lạnh đi vài phần khiến những nam sinh xung quanh hoảng sợ mà chạy ra bên ngoài, bàn tay Bảo ca giận dữ đập mạnh lên bức tường cứng khiến vô thức da thịt bị va đập mạnh mà chảy máu dọc khớp xương hắn.

Hắn rất bực.

Không phải hắn đã nói Thiên Bình đưa Ma Kết an toàn đến trường rồi sao?

Hắn đã nghe Bạch Dương kể, Song Tử vừa mất tích. Hắn dĩ nhiên sẽ lo lắng Ma Kết cũng sẽ gặp nguy hiểm. Giờ hắn đến trường, Ma Kết và Thiên Bình đồng thời không thấy tăm hơi. Không chỉ có Thiên Bình và Ma Kết, đến Sư Tử, Thiên Yết, Xử Nữ, Lục Ái Mận, Kim Ngưu, Nhân Mã, Lê Thủy, Hàn Khanh, Lâm Huy, Mỹ An…Đều một khắc mất tăm. Cự Giải và Song Ngư nằm viện thì không nói đi, còn mấy người còn lại hiện tại đều đâu mất?

Hiện tại, hắn đang điên cuồng ở WC. Thì ở lớp, bà cô Dục Tú có thể nói là đã phát điên từ mấy hôm nay rồi.

Lớp học hơn chục học sinh, hiện tại còn vài mống. Nhưng đấy không phải điều Bảo Bình lo lắng đi, hắn vốn không quan tâm đến học sinh đầy đủ bao nhiêu, vấn đề hắn quan tâm, là an toàn của Ma Kết.

Rốt cuộc, cô ấy đang ở đâu?

Hắn rất sợ. Rằng Cái gọi là hạnh phúc giống như thủy tinh, càng rực rỡ bao nhiêu càng mỏng manh bấy nhiêu.

“Riing…Riing”

Chiếc điện thoại nằm co ro trong góc tường đáng thương mà kêu lên những tiếng chuông êm tai, hàng chân mày của Bảo Bình cau chặt, nhanh chóng cúi người nhặt chiếc điện thoại đáng thương lên, lướt ngón tay qua màn hình rồi trầm mặc nghe thanh âm đầu dây bên kia vang đến :

– “Bảo Bình”

– “Em và Ma Kết đang ở đâu?”. Bảo Bình kiên nhẫn hít lấy một hơi, hắn không muốn quát mắng cô em gái này, nhưng, nói thật là hắn rất muốn một tay bóp chết cô.

Thiên Bình đầu dây bên kia hấp tấp kẹp chiếc điện thoại bằng vai rồi áp lên tai, hai tay đều luống cuống nâng hết túi này đến túi nọ :

– “em nghĩ Ma Kết cảm lạnh nên bị chảy máu cam, vì lo quá nên em quên báo với anh, giờ em đang ở Tomas…..”.

…anh đến đi.

“Tút…Tút…Tút”

Thiên Bình chưa kịp nói dứt lời, đầu dây bên kia đã tắt máy, vô tình khiến đôi mắt Thiên Bình bùng lên ngọn lửa giận dữ. Đâu ra cái kiểu lịch sự này?

Anh trai, anh đúng là đồ chết bầm, lần sau có chuyện của Ma Kết, đừng hòng bà đây nói cho anh nghe….

….Nếu như không hối lộ!

Bên kia, Bảo Bình từ lúc nào đã lao ra khỏi dãy lớp học trong cơn mưa tầm tã bên ngoài, thân cường tráng bước nhanh xuống lao lên chiếc BMW quen thuộc. Lồng ngực hắn có phần bất an, có phần gấp gáp.

Chết tiết, không phải chứ? Hết người này nhập viện thì người kia ghé thăm, các cô cậu cuồng cái bệnh viện đó rồi sao?

“Rào…Rào”

Cơn mưa rào tầm tã đổ bộ xuống vô cùng gấp rút, Kim Ngưu ngây người đứng ngoài cổng lớn bệnh viện đắm chìm trong sự cô tịch của cơn mưa lạnh lẽo, đôi mắt phờ phạc vô cảm nhưng vẫn không che giấu đi vẻ cuốn hút của hắn khiến những cô gái bên đường không ngớt mắt ngắm nhìn.

Những cơn mưa như trút nước càng thêm nặng hạt, rơi xuống trên cơ thể cao lớn của Kim Ngưu, hắn khẽ nhíu mắt lại. Vừa nãy còn nắng, sao bây giờ lại mưa rồi? Người ta nói, thời tiết cũng giống như tâm trạng của mình vậy, trước đây, hắn còn không tin.

Hắn đã đắm mình trong mưa bao lâu rồi?



“Cộp…”

Chợt, một chiếc ô màu đen huyền ảo xuất hiện che đi những đợt nước chảy siết xuống mái tóc hắn, khiến cơ thể hắn một lần đã ẩm ướt vô cùng, hắn nhận ra bóng hình sau lưng, nhưng hắn không quay lại.

– “Anh biết không? Em từ lâu đã luôn đứng sau lưng anh, em muốn, khi không còn ai phía trước, anh sẽ, một lần quay trở lại nhìn về phía sau….” Thanh âm đó thật nhẹ nhàng, tiếng thở của cô nặng nề như ngàn cân đang đè gánh, bàn tay nắm lấy cán ô chỉ thêm sự run rẩy mệt mỏi : “…Nhưng, em đã lầm, kể cả khi đứng trong cơn mưa cô tịch này, kể cả khi bị sự cô tịch chèn ép đến nghẹt thở. Anh cũng không bao giờ quay lại phía sau. Sao lại phải khổ sở như vậy? Em rất đau lòng.”

…Song Như nghẹn ngào.

Cô nhìn thấy anh từ cửa sổ phòng bệnh của Song Ngư, cô lập tức không đợi chờ mà lao xuống. Cô nhìn anh, nhìn bóng lưng anh cường tráng mà yếu ớt trong sự cô độc chết chóc. Cô bước sau lưng anh, cô đứng trong mưa cùng anh.

Nhưng đến một khắc, anh cũng không cảm nhận được.

– “Cô đúng là đồ điên”. Kim Ngưu cười nhạt, hắn khinh bỉ những cô gái yêu hắn như điên dại thế này, bởi vì hắn thấy, như vậy thật ngốc. Nhưng, hắn chưa từng biết, hắn cũng đang như những cô gái ấy.

– “Ngưu….”. Song Như yếu ớt đưa bàn tay run rẩy còn lại níu lấy áo Kim Ngưu, giọt nước mắt mặn chát nghẹn ngào hòa trong cơn mưa nặng hạt, không rõ, đâu là nước mắt của cô, đâu là nước mắt của lão Thiên.

Cô vẫn đứng ngoài mưa, bàn tay cô run lên vì lạnh, cô chỉ muốn che chắn cho hắn. Cô ngốc đến mức chính bản thân mình cũng không rõ mình đang làm gì.

Ước gì, cô có thể minh mẫn hơn. Nhưng Trái tim con người ta thường yêu trước khi lý trí kịp thấy.

“Bộp”

“Phịch”

Kim Ngưu bất giác cảm thấy lòng mình bực bội, hắn không muốn cảm thấy có lỗi với cô, thà dứt khoát, hắn ghét cô như điên dại thế này. Khiến hắn cảm thấy, mình đã có lỗi với cùng lúc hai cô gái. Hắn đã gạt Song Như ra, rất thô bạo, khiến cô ngã xuống dưới nền đất lạnh ngắt ướt át.

Cô ngây người. Bộ đầm xòe phi cứng phối ren trắng trên thân người nhỏ nhắn của Songh Như cũng đã bị đất cát ẩm ướt làm vấy bẩn.

– “Dừng lại đi, tôi và cô cả đời này cũng không thể, tôi rất chán ghét cô”.

Ồ….là chán ghét.

Em đáng kinh tởm như vậy sao?

Đau….

Có lẽ, cô sai rồi, Chỉ những người mình đặt niềm tin, tình cảm vào họ quá nhiều mới có thể làm mình đau.

Cô lặng lẽ, khép mi lại, cô nghe thấy tiếng bước chân hắn, bước chân hắn đều đặn, dần dần trả lại là chỉ còn tiếng mưa rơi tầm tã nặng nề.

Sẽ có một ngày, em sẽ khiến anh hối hận vì đã không chọn em!

Từ một nơi nào đó, có một ánh mắt, của một cô gái, vẫn tiếp tục hướng xuống phía Kim Ngưu đang bước đi, ở một nơi cao.

Hết chap 51…….

Tâm sự tác giả :

– Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, Sau khi đọc xin cho mình vài lời bình luận và đừng quên vote cho truyện của mình nhé <3

– Được 10 bình luận + 10 vote mình sẽ tiếp tục ra chap.

Yêu cả nhà <3

#Tiểu_Ngư_Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Ước Hạnh Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook