Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 92: Anh có tin em không?
Tần Tích
05/03/2018
Hàn Thu lòng thầm vui sướng, bà sẽ sớm làm bà nội rồi, nếu con
trai của bà biết mình đã làm cha, nhất định rất vui mừng, nhà họ Cố bọn
họ sẽ là ba đời đồng đường rồi.
Tần Tích dùng nước súc miệng, sắc mặt có chút nhợt nhạt, Hàn Thu đỡ cô ngồi xuống: "Tình huống này đã bao lâu rồi con?”
"Sau khi đi Luân Đôn, có thể là vừa trở về cho nên không quen khí hậu, lúc mới vừa đi dạ dày cũng rất khó chịu, luôn muốn ói."
Hàn Thu nghe xong lời này, nhìn dáng vẻ Tiểu Tích dường như không biết mình đã mang thai: "Tiểu Tích, con nói cho mẹ, tháng này kinh nguyệt đến chưa con?"
Trên mặt Tần Tích có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút nói: "Vẫn chưa ạ, chẳng qua việc này con không thể quyết định đượcạ, bởi mỗi tháng sẽ có trước hoặc lùi về sau mấy ngày."
Hàn Thu càng vui vẻ: "Con không phải là không quen khí hậu thay đổi, chắc chắn là mang thai rồi đó."
"À? Mang thai?" Tần Tích trợn to hai mắt: "Không... không thể nào..."
Làm sao cô sẽ mang thai, cô vẫn chưa kết hôn, mặc dù sẽ phải lập tức kết hôn, nhưng cô vẫn còn nhỏ, mới hơn hai mươi, bản thân cô vẫn như đứa bé, sao lại xui xẻo hồ đồ đã mang thai rồi, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ đâu.
Hàn Thu nhìn thấy Tần Tích sững sớ ngồi đó, trấn an nói: "Tiểu Tích, con đừng sợ, làm mẹ là một chuyện rất hạnh phúc, con sẽ cảm thấy có toàn thế giới, nếu Mộ Nghiêm biết chuyện này chắc chắn sẽ rất vui mừng, mẹ sẽ gọi điện thoại cho nó ngay đây."
Đầu Tần Tích có chút rối loạn: "Mẹ, không được, con muốn tự mình nói cho anh ấy biết."
"Được được được." Hàn Thu rất vui mừng, mong cháu trong một thời gian dài sẽ đến ngay lập tức, sau đó bà vội kêu người đến sửa lại phòng trẻ một chút.
Cố Trạch Giai nhìn thấy Tần Tích có chút sững sờ đi ra, tay để ở trên bụng, biết mình suy đoán đúng, cô thật sự mang thai, không hiểu tại sao, tự nhiên lại có một cảm giác khó chịu đánh tới tận đáy lòng.
Buổi chiều, Hàn Thu đưa Tần Tích đi bệnh viện làm kiểm tra, lúc nào cũng dìu cô, chỉ sợ cô bị đụng ngã, cẩn thận, trước đó Hàn Thu đã hẹn bác sĩ, cho nên đến không cần xếp hàng, trực tiếp đi phòng làm việc.
Tần Tích làm một loạt kiểm tra, cần chờ mấy giờ mới có thể lấy được kết quả, cho nên họ đi đến nhà hàng gần bệnh viện để ăn, Hàn Thu mới vừa ngồi xuống phát hiện điện thoại di động rơi bên trong phòng làm việc của bác sĩ, Tần Tích vốn muốn đi lấy giúp bà, nhưng Hàn Thu vội vàng ngăn cản cô: "Con ngồi yên đi, mẹ tự đi lấy là được, nhanh ăn đi, đừng để đói bụng đó."
Sau khi Hàn Thu Ly rời đi, Tần Tích ngồi tại chỗ, tay chống cằm, nhìn người đến người đi ngoài cửa sổ, tay không tự giác sờ lên bụng, ở Luân Đôn xảy ra nhiều chuyện như vậy, đứa bé này lại vẫn còn sống trong bụng của cô, sinh mạng thật ngoan cường, đứa bé này sinh ra sẽ giống ai đây? Mũi phải giống như Cố Mộ Nghiêm, như vậy mới cao và thẳng, lông mày cũng phải giống như anh, a, thông minh cũng phải giống như anh, mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng phải giống hoàn toàn như Cố Mộ Nghiêm mới thông minh hơn cô.
Tần Tích nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được cười ra tiếng, giống như mang thai cũng không phải kinh khủng như vậy, trong lòng sinh ra một chút mong đợi.
Ngay vào lúc này, điện thoại cô để ở trên bàn điện thoại đổ chuông, khi nhìn thấy là điện thoại của Cố Mộ Nghiêm, cô vội vã nhận: "Alô..."
Cố Mộ Nghiêm cầm áo khoát chuẩn bị xuống lầu,: "Em ở đâu vậy?"
"Em ở bên ngoài."
"Gặp bạn sao?"
"Không phải..." Tần Tích suy nghĩ một chút lại đổi lời nói, nói dối: "Phải.. Là gặp bạn..." Nói đến phần sau, cô hận không được đập một cái cho mình chết đi, không phải cô giấu đầu hở đuôi sao?
Cố Mộ Nghiêm nghe được cô lắp ba lắp bắp: “Có phải em làm chuyện xấu gì đó ở sau lưng anh không hả?”
"Không có, không có."
"Tốt nhất là không có."
Tần Tích suy nghĩ một chút hỏi: "Anh vẫn còn ở công ty sao?"
"Ừ, có thể buổi tối mới có thể trở về." Thật ra thì Cố Mộ Nghiêm đã ngồi vào trong xe, chỉ là muốn cho cô một kinh ngạc, cho nên mới không nói cho cô.
"Dạ." Tần Tích cụp mắt, vuốt vuốt cái ly trước mặt.
Cố Mộ Nghiêm nghe ra cảm xúc của cô giảm xuống, quan tâm hỏi: "Sao thế? Tâm trạng không tốt sao?"
"Không có, anh bận rộn đi, buổi tối nói tiếp, em cúp đây." Tần Tích đặt điện thoại di động, úp mặt trên mặt bàn, tâm tình có chút phức tạp, chợt nghe một loạt tiếng bước chân, Tần Tích nghĩ là Hàn Thu trở lại, ngẩng đầu lên xoay người lại thấy Phạm Thành Trạch đi về phía cô, cô vội vã đứng lên, có chút kinh ngạc nói: "Phạm, thầy Phạm..."Giờ phút này Phạm Thành Trạch mất đi ánh mặt trời ngày xưa, có vẻ có chút chán chường, giữa hai lông mày đều là mệt mỏi, nụ cười cũng có vẻ mệt mỏi, trong lòng Tần Tích không cảm giác gì.
Phạm Thành Trạch đi tới trước mặt của cô: "Tôi hẹn với Tử Diên đến đây ăn cơm, lúc tôi mới vừa vào tới tôi còn tưởng rằng nhìn lầm rồi, nghe nói em cùng với Cố Mộ Nghiêm đi nghỉ phép ở Luân Đôn."
Tần Tích lúng túng mỉm cười: "Xem như thế đi."
Phạm Thành Trạch không nói gì, không hề chớp mắt nhìn cô, Tần Tích cảm thấy không khí có chút cứng ngắt, cho nên tìm một đề tài: "Thầy Phạm, thầy gần đây như thế nào."
Trong mắt Phạm Thành Trạch lóe ra một chút ánh sáng: "Em quan tâm tôi có đúng hay không, trong lòng của em vẫn có tôi."
Thấy anh chán chường như thế, Tần Tích không đành lòng làm tổn thương anh một lần nữa, cô chỉ quan tâm thăm hỏi anh như một người bạn bình thường, hơn nữa bây giờ cô rất yêu Cố Mộ Nghiêm, trong lòng cũng không có những người khác rồi.
"Thầy Phạm, trong trái tim của tôi, thầy vĩnh viễn đều là thầy giáo của tôi."
Anh ta có chút kích động nắm lấy cánh tay của cô: "Nhưng anh không muốn chỉ làm thầy giáo của em, anh muốn cưới em, em biết không? Em vẫn thích anh sao? Chỉ cần em gật đầu, anh có thể lập tức dẫn em đi."
Tần Tích bị anh nắm có đau một chút, trong mắt có áy náy: " Thầy Phạm, đúng..."
"Không nên nói những lời này, không nên!" Một tay Phạm Thành Trạch kéo lấy cô vào trong ngực, giọng nói có chút đau khổ: "Anh không muốn nghe em nói thật xin lỗi! Rõ ràng là anh gặp em trước, tại sao người đi cùng với em không phải là anh."
Tần Tích bị anh hù sợ, vừa định đẩy anh ra thì nghe được một tiếng quen thuộc quát lớn: "Buông cô ấy ra!"
"Anh." Một tiếng này là giọng của Triệu Tử Diên, khi nhìn thấy bọn họ ôm nhau, thoáng qua trong mắt một chút ý cười, vốn nghĩ thế nào chia rẽ cô ta và Cố Mộ Nghiêm, không nghĩ tới ngay cả ông trời cũng đang giúp cô ta(TTD), nhìn thế này anh Mộ Nghiêm sẽ biết Tần Tích là phụ nữ lẳng lơ cỡ nào.
Tần Tích vội vàng đẩy Phạm Thành Trạch ra, sau đó đối diện với ánh mắt tức giận của Cố Mộ Nghiêm, cô có chút luống cuống: "Chuyện không phải như anh nghĩ, anh không được nghĩ lung tung."
Triệu Tử Diên đứng ở bên cạnh nói xong, trên mặt rõ ràng là vẻ có kịch hay để xem: "Không phải như vậy thì như thế nào, trước mặt mọi người lại lôi lôi kéo kéo với đàn ông, Tần Tích, cô thật không biết xấu hổ, anh Mộ Nghiêm nhìn thấy cô, Tần Tích căn bản cũng không phải là phụ nữ an phận, nhất định là cô quyến rũ anh ấy trước."
Tần Tích tức giận: "Triệu Tử Diên, cô không được nói hưu nói vượn."
"Tôi nói hưu nói vượn, đây chính là anh Mộ Nghiêm tận mắt thấy, cô nghĩ anh Mộ Nghiêm mù sao?" Đối tay Triệu Tử Diên ôm ngực.
Tần Tích nhìn Cố Mộ Nghiêm, không muốn giải thích nhiều, rất nghiêm túc hỏi một câu: "Em và thầy Phạm thật sự là trong sạch, anh có tin em không?"
Cố Mộ Nghiêm im lặng, không nói một lời, Tần Tích nhìn anh một lúc, trong lòng xẹt qua một nỗi đau, bọn họ sẽ phải kết hôn, nhưng anh lại không tin mình, hôn nhân như vậy vững chắc sao? Cho dù kết hôn, sau đó bọn họ đi con đường như thế nào đây.
"Từ đầu tới cuối anh không tin em, cho nên anh luôn không hi vọng em gặp thầy Phạm, không hi vọng em tiếp xúc quá nhiều với người đàn ông khác, trước kia còn chưa tính, nhưng bây giờ chúng ta đã đi đến một bước này, anh chính là không tin em, Cố Mộ Nghiêm, trong lòng anh em không đáng giá tin tưởng như thế sao?" Tần Tích nhìn anh: "Tạm hoãn hôn lễ của chúng ta trước, em nghĩ chúng ta đều cần tỉnh táo suy nghĩ một chút, chúng ta rốt cuộc có thích hợp ở chung một chỗ hay không."
Tần Tích nói với Cố Mộ Nghiêm xong, đi ngang qua người anh, anh đứng tại chỗ, đầu anh lập tức vang lên, giống như lập tức sẽ mất đi thứ gì quan trọng vậy, cả ngón tay nhọn đều đang run rẩy.
Anh không tin cô hay sao?
Nhưng khi nhìn thấy cô và Phạm Thành Trạch ở chung một chỗ, anh đã không trấn áp được sự tức giận trong lòng.
Phạm Thành Trạch đứng ở bên cạnh, ngược lại thấy rõ ràng một chút, Tần Tích thật sự yêu Cố Mộ Nghiêm, cho nên Cố Mộ Nghiêm không tin tưởng, đối với cô mà nói là một tổn thương rất lớn.
"Thật ra thì anh nên tin cô ấy, bởi vì từ đầu tới cuối tôi là người luôn quấn quýt làm phiền cô ấy, cô ấy không phản bội anh, mới vừa rồi cô ấy đã từ chối tôi, là tôi mình không cam lòng, cho nên mới ôm cô ấy, anh mau đuổi theo cô ấy đi, đừng làm cho cô ấy đau lòng."
Anh yêu Tần Tích, nếu anh không mang hạnh phúc đến cho cô ấy, thì anh sẽ chúc phúc cho cô vậy, mặc dù nhìn cô và người khác ở chung một chỗ, anh rất khổ sở, nhưng anh tin tưởng mình nhất định sẽ vượt qua được, có lúc yêu một người cũng không nhất định phải lấy được, cũng có thể là thành toàn.
Cố Mộ Nghiêm đuổi theo ngay lập tức, trong mắt có ảo não, tại sao anh không tin cô chứ, anh thật sự đáng chết!
Triệu Tử Diên nghe Phạm Thành Trạch nói ra nói như vậy, thật sự sắp bị anh ta làm cho tức chết: "Anh rốt cuộc đang nói cái vậy hả, nếu như anh yêu Tần Tích, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất chia rẽ bọn họ, tình yêu của mình là cần dựa vào chính mình đi tranh thủ, rốt cuộc anh có biết hay không hả? Tần Tích đã nói không kết hôn rồi, nếu anh ấy khẳng định anh và Tần Tích có gì đó, thì cô ta và anh Mộ Nghiêm cũng không có cách nào để ở cùng một chỗ."
"Tình yêu dựa vào thủ đoạn thì thật ự có thể lâu dài sao? Triệu Tử Diên, cô tỉnh táo một chút đi, không cần lại đi quấy rầy cuộc sống của người khác." Phạm Thành Trạch nói xong, xoay người rời khỏi nhà hàng.
Bây giờ Triệu Tử Diên đâu còn có tâm tình mà ăn cơm, nên thở phì phò rời đi.
Tần Tích dùng nước súc miệng, sắc mặt có chút nhợt nhạt, Hàn Thu đỡ cô ngồi xuống: "Tình huống này đã bao lâu rồi con?”
"Sau khi đi Luân Đôn, có thể là vừa trở về cho nên không quen khí hậu, lúc mới vừa đi dạ dày cũng rất khó chịu, luôn muốn ói."
Hàn Thu nghe xong lời này, nhìn dáng vẻ Tiểu Tích dường như không biết mình đã mang thai: "Tiểu Tích, con nói cho mẹ, tháng này kinh nguyệt đến chưa con?"
Trên mặt Tần Tích có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút nói: "Vẫn chưa ạ, chẳng qua việc này con không thể quyết định đượcạ, bởi mỗi tháng sẽ có trước hoặc lùi về sau mấy ngày."
Hàn Thu càng vui vẻ: "Con không phải là không quen khí hậu thay đổi, chắc chắn là mang thai rồi đó."
"À? Mang thai?" Tần Tích trợn to hai mắt: "Không... không thể nào..."
Làm sao cô sẽ mang thai, cô vẫn chưa kết hôn, mặc dù sẽ phải lập tức kết hôn, nhưng cô vẫn còn nhỏ, mới hơn hai mươi, bản thân cô vẫn như đứa bé, sao lại xui xẻo hồ đồ đã mang thai rồi, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ đâu.
Hàn Thu nhìn thấy Tần Tích sững sớ ngồi đó, trấn an nói: "Tiểu Tích, con đừng sợ, làm mẹ là một chuyện rất hạnh phúc, con sẽ cảm thấy có toàn thế giới, nếu Mộ Nghiêm biết chuyện này chắc chắn sẽ rất vui mừng, mẹ sẽ gọi điện thoại cho nó ngay đây."
Đầu Tần Tích có chút rối loạn: "Mẹ, không được, con muốn tự mình nói cho anh ấy biết."
"Được được được." Hàn Thu rất vui mừng, mong cháu trong một thời gian dài sẽ đến ngay lập tức, sau đó bà vội kêu người đến sửa lại phòng trẻ một chút.
Cố Trạch Giai nhìn thấy Tần Tích có chút sững sờ đi ra, tay để ở trên bụng, biết mình suy đoán đúng, cô thật sự mang thai, không hiểu tại sao, tự nhiên lại có một cảm giác khó chịu đánh tới tận đáy lòng.
Buổi chiều, Hàn Thu đưa Tần Tích đi bệnh viện làm kiểm tra, lúc nào cũng dìu cô, chỉ sợ cô bị đụng ngã, cẩn thận, trước đó Hàn Thu đã hẹn bác sĩ, cho nên đến không cần xếp hàng, trực tiếp đi phòng làm việc.
Tần Tích làm một loạt kiểm tra, cần chờ mấy giờ mới có thể lấy được kết quả, cho nên họ đi đến nhà hàng gần bệnh viện để ăn, Hàn Thu mới vừa ngồi xuống phát hiện điện thoại di động rơi bên trong phòng làm việc của bác sĩ, Tần Tích vốn muốn đi lấy giúp bà, nhưng Hàn Thu vội vàng ngăn cản cô: "Con ngồi yên đi, mẹ tự đi lấy là được, nhanh ăn đi, đừng để đói bụng đó."
Sau khi Hàn Thu Ly rời đi, Tần Tích ngồi tại chỗ, tay chống cằm, nhìn người đến người đi ngoài cửa sổ, tay không tự giác sờ lên bụng, ở Luân Đôn xảy ra nhiều chuyện như vậy, đứa bé này lại vẫn còn sống trong bụng của cô, sinh mạng thật ngoan cường, đứa bé này sinh ra sẽ giống ai đây? Mũi phải giống như Cố Mộ Nghiêm, như vậy mới cao và thẳng, lông mày cũng phải giống như anh, a, thông minh cũng phải giống như anh, mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng phải giống hoàn toàn như Cố Mộ Nghiêm mới thông minh hơn cô.
Tần Tích nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được cười ra tiếng, giống như mang thai cũng không phải kinh khủng như vậy, trong lòng sinh ra một chút mong đợi.
Ngay vào lúc này, điện thoại cô để ở trên bàn điện thoại đổ chuông, khi nhìn thấy là điện thoại của Cố Mộ Nghiêm, cô vội vã nhận: "Alô..."
Cố Mộ Nghiêm cầm áo khoát chuẩn bị xuống lầu,: "Em ở đâu vậy?"
"Em ở bên ngoài."
"Gặp bạn sao?"
"Không phải..." Tần Tích suy nghĩ một chút lại đổi lời nói, nói dối: "Phải.. Là gặp bạn..." Nói đến phần sau, cô hận không được đập một cái cho mình chết đi, không phải cô giấu đầu hở đuôi sao?
Cố Mộ Nghiêm nghe được cô lắp ba lắp bắp: “Có phải em làm chuyện xấu gì đó ở sau lưng anh không hả?”
"Không có, không có."
"Tốt nhất là không có."
Tần Tích suy nghĩ một chút hỏi: "Anh vẫn còn ở công ty sao?"
"Ừ, có thể buổi tối mới có thể trở về." Thật ra thì Cố Mộ Nghiêm đã ngồi vào trong xe, chỉ là muốn cho cô một kinh ngạc, cho nên mới không nói cho cô.
"Dạ." Tần Tích cụp mắt, vuốt vuốt cái ly trước mặt.
Cố Mộ Nghiêm nghe ra cảm xúc của cô giảm xuống, quan tâm hỏi: "Sao thế? Tâm trạng không tốt sao?"
"Không có, anh bận rộn đi, buổi tối nói tiếp, em cúp đây." Tần Tích đặt điện thoại di động, úp mặt trên mặt bàn, tâm tình có chút phức tạp, chợt nghe một loạt tiếng bước chân, Tần Tích nghĩ là Hàn Thu trở lại, ngẩng đầu lên xoay người lại thấy Phạm Thành Trạch đi về phía cô, cô vội vã đứng lên, có chút kinh ngạc nói: "Phạm, thầy Phạm..."Giờ phút này Phạm Thành Trạch mất đi ánh mặt trời ngày xưa, có vẻ có chút chán chường, giữa hai lông mày đều là mệt mỏi, nụ cười cũng có vẻ mệt mỏi, trong lòng Tần Tích không cảm giác gì.
Phạm Thành Trạch đi tới trước mặt của cô: "Tôi hẹn với Tử Diên đến đây ăn cơm, lúc tôi mới vừa vào tới tôi còn tưởng rằng nhìn lầm rồi, nghe nói em cùng với Cố Mộ Nghiêm đi nghỉ phép ở Luân Đôn."
Tần Tích lúng túng mỉm cười: "Xem như thế đi."
Phạm Thành Trạch không nói gì, không hề chớp mắt nhìn cô, Tần Tích cảm thấy không khí có chút cứng ngắt, cho nên tìm một đề tài: "Thầy Phạm, thầy gần đây như thế nào."
Trong mắt Phạm Thành Trạch lóe ra một chút ánh sáng: "Em quan tâm tôi có đúng hay không, trong lòng của em vẫn có tôi."
Thấy anh chán chường như thế, Tần Tích không đành lòng làm tổn thương anh một lần nữa, cô chỉ quan tâm thăm hỏi anh như một người bạn bình thường, hơn nữa bây giờ cô rất yêu Cố Mộ Nghiêm, trong lòng cũng không có những người khác rồi.
"Thầy Phạm, trong trái tim của tôi, thầy vĩnh viễn đều là thầy giáo của tôi."
Anh ta có chút kích động nắm lấy cánh tay của cô: "Nhưng anh không muốn chỉ làm thầy giáo của em, anh muốn cưới em, em biết không? Em vẫn thích anh sao? Chỉ cần em gật đầu, anh có thể lập tức dẫn em đi."
Tần Tích bị anh nắm có đau một chút, trong mắt có áy náy: " Thầy Phạm, đúng..."
"Không nên nói những lời này, không nên!" Một tay Phạm Thành Trạch kéo lấy cô vào trong ngực, giọng nói có chút đau khổ: "Anh không muốn nghe em nói thật xin lỗi! Rõ ràng là anh gặp em trước, tại sao người đi cùng với em không phải là anh."
Tần Tích bị anh hù sợ, vừa định đẩy anh ra thì nghe được một tiếng quen thuộc quát lớn: "Buông cô ấy ra!"
"Anh." Một tiếng này là giọng của Triệu Tử Diên, khi nhìn thấy bọn họ ôm nhau, thoáng qua trong mắt một chút ý cười, vốn nghĩ thế nào chia rẽ cô ta và Cố Mộ Nghiêm, không nghĩ tới ngay cả ông trời cũng đang giúp cô ta(TTD), nhìn thế này anh Mộ Nghiêm sẽ biết Tần Tích là phụ nữ lẳng lơ cỡ nào.
Tần Tích vội vàng đẩy Phạm Thành Trạch ra, sau đó đối diện với ánh mắt tức giận của Cố Mộ Nghiêm, cô có chút luống cuống: "Chuyện không phải như anh nghĩ, anh không được nghĩ lung tung."
Triệu Tử Diên đứng ở bên cạnh nói xong, trên mặt rõ ràng là vẻ có kịch hay để xem: "Không phải như vậy thì như thế nào, trước mặt mọi người lại lôi lôi kéo kéo với đàn ông, Tần Tích, cô thật không biết xấu hổ, anh Mộ Nghiêm nhìn thấy cô, Tần Tích căn bản cũng không phải là phụ nữ an phận, nhất định là cô quyến rũ anh ấy trước."
Tần Tích tức giận: "Triệu Tử Diên, cô không được nói hưu nói vượn."
"Tôi nói hưu nói vượn, đây chính là anh Mộ Nghiêm tận mắt thấy, cô nghĩ anh Mộ Nghiêm mù sao?" Đối tay Triệu Tử Diên ôm ngực.
Tần Tích nhìn Cố Mộ Nghiêm, không muốn giải thích nhiều, rất nghiêm túc hỏi một câu: "Em và thầy Phạm thật sự là trong sạch, anh có tin em không?"
Cố Mộ Nghiêm im lặng, không nói một lời, Tần Tích nhìn anh một lúc, trong lòng xẹt qua một nỗi đau, bọn họ sẽ phải kết hôn, nhưng anh lại không tin mình, hôn nhân như vậy vững chắc sao? Cho dù kết hôn, sau đó bọn họ đi con đường như thế nào đây.
"Từ đầu tới cuối anh không tin em, cho nên anh luôn không hi vọng em gặp thầy Phạm, không hi vọng em tiếp xúc quá nhiều với người đàn ông khác, trước kia còn chưa tính, nhưng bây giờ chúng ta đã đi đến một bước này, anh chính là không tin em, Cố Mộ Nghiêm, trong lòng anh em không đáng giá tin tưởng như thế sao?" Tần Tích nhìn anh: "Tạm hoãn hôn lễ của chúng ta trước, em nghĩ chúng ta đều cần tỉnh táo suy nghĩ một chút, chúng ta rốt cuộc có thích hợp ở chung một chỗ hay không."
Tần Tích nói với Cố Mộ Nghiêm xong, đi ngang qua người anh, anh đứng tại chỗ, đầu anh lập tức vang lên, giống như lập tức sẽ mất đi thứ gì quan trọng vậy, cả ngón tay nhọn đều đang run rẩy.
Anh không tin cô hay sao?
Nhưng khi nhìn thấy cô và Phạm Thành Trạch ở chung một chỗ, anh đã không trấn áp được sự tức giận trong lòng.
Phạm Thành Trạch đứng ở bên cạnh, ngược lại thấy rõ ràng một chút, Tần Tích thật sự yêu Cố Mộ Nghiêm, cho nên Cố Mộ Nghiêm không tin tưởng, đối với cô mà nói là một tổn thương rất lớn.
"Thật ra thì anh nên tin cô ấy, bởi vì từ đầu tới cuối tôi là người luôn quấn quýt làm phiền cô ấy, cô ấy không phản bội anh, mới vừa rồi cô ấy đã từ chối tôi, là tôi mình không cam lòng, cho nên mới ôm cô ấy, anh mau đuổi theo cô ấy đi, đừng làm cho cô ấy đau lòng."
Anh yêu Tần Tích, nếu anh không mang hạnh phúc đến cho cô ấy, thì anh sẽ chúc phúc cho cô vậy, mặc dù nhìn cô và người khác ở chung một chỗ, anh rất khổ sở, nhưng anh tin tưởng mình nhất định sẽ vượt qua được, có lúc yêu một người cũng không nhất định phải lấy được, cũng có thể là thành toàn.
Cố Mộ Nghiêm đuổi theo ngay lập tức, trong mắt có ảo não, tại sao anh không tin cô chứ, anh thật sự đáng chết!
Triệu Tử Diên nghe Phạm Thành Trạch nói ra nói như vậy, thật sự sắp bị anh ta làm cho tức chết: "Anh rốt cuộc đang nói cái vậy hả, nếu như anh yêu Tần Tích, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất chia rẽ bọn họ, tình yêu của mình là cần dựa vào chính mình đi tranh thủ, rốt cuộc anh có biết hay không hả? Tần Tích đã nói không kết hôn rồi, nếu anh ấy khẳng định anh và Tần Tích có gì đó, thì cô ta và anh Mộ Nghiêm cũng không có cách nào để ở cùng một chỗ."
"Tình yêu dựa vào thủ đoạn thì thật ự có thể lâu dài sao? Triệu Tử Diên, cô tỉnh táo một chút đi, không cần lại đi quấy rầy cuộc sống của người khác." Phạm Thành Trạch nói xong, xoay người rời khỏi nhà hàng.
Bây giờ Triệu Tử Diên đâu còn có tâm tình mà ăn cơm, nên thở phì phò rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.