Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 93: Cô muốn trở lại bên cạnh anh ta sao?

Tần Tích

14/03/2018

Edit: Sun520 – DĐLQĐ

Một toà nhà lớn cao tầng nằm ở khu vực xa hoa nhất Phượng Thành, một bóng dáng thon dài gầy gò đứng ở trước cửa #Sun.lqd#sổ sát đất, anh ta sững sờ nhìn xuống tầng dưới, trong lòng lại mơ hồ có một chút kích động, cô ấy sống ngay trong thành phố này, có lẽ ngày mai ở một đường phố nào đó, anh ta có thể nhìn thấy cô lần nữa.

Lần trước cô vì người đàn ông khác lại nói với anh như vậy, anh rất tức giận rất buồn bực, nhưng anh không thể động thủ, sợ sự thật giống như lời Lạc Thiên, nếu anh thật sự làm thương tổn người đàn ông kia, thì cả đời này cô sẽ hận anh mất.

Cho đến khi cô rời Luân Đôn trở lại Phượng Thành, anh cũng đến đây, mặc dù biết bên người cô đã có người khác, nhưng anh vẫn không khống chế được.

Chu Sâm liếc mắt nhìn thời gian, nhắc nhở: "Hàn tiên sinh, cũng sắp đến giờ ngài hẹn gặp Lương tổng rồi."

"Đi thôi." Hàn Thành Nghiêu xoay người đi tới cửa, Chu Sâm nhanh chóng đuổi theo, anh ta không hiểu tại sao Hàn tiên sinh muốn tới thành phố này, thế lực kinh doanh của bọn họ vẫn luôn ở nước ngoài, nhưng ngày hôm qua, Hàn tiên sinh quyết định dứt khoát lựa chọn trở lại Phượng Thành, hơn nữa lại hẹn gặp Lương Hạo.

Anh ta nghi vấn đầy bụng, nhưng lại không dám hỏi, bởi vì chuyện mà Hàn tiên sinh quyết định rồi, anh ta không có tư cách hỏi nhiều.

Hàn Thành Nghiêu ngồi ở phía sau, quay cửa sổ xe xuống, nhìn phong cảnh bên đường, cô ấy cũng đã từng đi qua con đường này, giống như anh nhìn phong cảnh, xe chợt dừng lại, Hàn Thành Nghiêu khẽ nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra?"

Chu Sâm quay đầu lại báo cáo: "Hàn tiên sinh, phía trước kẹt xe rồi."

Qua hơn mười phút, xe đi phía trước di chuyển có lẽ chừng 100m, trên mặt Hàn Thành Nghiêu hơi thiếu kiên nhẫn.

Sau khi Tần Tích chạy ra khỏi nhà hàng, cảm thấy rất là mờ mịt, không biết nên đi đâu, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định đi về nhà một chuyến, vốn muốn đón xe, nhưng không ngờ đoạn đường này bị chặn lại, cho nên cô tính toán đi tới ngã tư đường phía trước sẽ đón xe.

Cô cúi đầu đi, tâm tình có chút sa sút, không biết anh ấy có đến tìm mình hay không, theo như tính cách của anh cũng sẽ không đi, đáng ghét, tại sao anh không tin mình chứ.

Càng nghĩ, trong lòng Tần Tích vẫn cảm thấy khó chịu, nhìn thấy bên chân có cục đá, theo bản năng đá một cái, nhưng không nghĩ rằng cục đá lại nện vào cửa sổ của một chiếc xe sang trọng, phát ra một tiếng keng, trong lòng Tần Tích trầm xuống, xong đời, cô vốn muốn chạy trốn, nhưng cửa sổ xe đã quay xuống mất rồi, cô nhắm mắt đi tới: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý..."

Rắc rắc một tiếng, cửa xe được mở ra, #Sun.lqd#Tần Tích cho là chủ xe muốn xuống mắng cô, theo bản năng lùi về phía sau một bước, nhưng không nghĩ đến bên trong tuyền ra một giọng nói đàn ông đầy bá đạo: "Đi lên!"

Tần Tích sững sờ, a, giọng nói này sao quen thuộc như vậy, giống như Hàn Thành Nghiêu? Cô khom lưng nhìn vào, người đang ngồi bên trong không phải là Hàn Thành Nghiêu sao, cô trợn to hai mắt: "Sao anh lại ở đây?"

Hàn Thành Nghiêu mặt không nhìn cô, lập lại lần nữa: "Lên xe!"

"Anh muốn đưa tôi đi? Không cần, bây giờ kẹt xe còn không bằng tôi đi bộ nhanh hơn." Cô cũng không quên chuyện thủ hạ của anh muốn giết Cố Mộ Nghiêm.

"Lên xe!" Lần này trong giọng nói mang theo ý không thể cãi lời.

Lúc này, dòng xe chạy đang chậm rãi bắt đầu di chuyển đến phía trước, phía sau xe đang không ngừng ấn còi, mà dáng vẻ của Hàn Thành Nghiêu là nếu cô không lên xe thì anh ta cũng không đi, tài xế phía sau từ trong cửa xe đưa đầu ra ngoài la mắng: "Rốt cuộc có đi hay không, không đi cũng đừng ở trước mặt cản đường chứ!"

Tần Tích lúng túng, cuối cùng không thể không lên xe, dựa vào cửa sổ xe ngồi xuống, có khoảng cách nhất định với anh ta, Chu Sâm nổ máy xe.

Hàn Thành Nghiêu duy trì dáng vẻ trước sau như một, lạnh nhạt ngồi ở một bên, không có ý tứ muốn chủ động tìm đề tài nói chuyện, Tần Tích ho nhẹ một tiếng: "Cái đó... Anh tới đây thăm người thân hay là thăm bạn vậy?"

Hàn Thành Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, khẽ nhíu mày: "Không thăm người thân không thăm bạn, thì tôi không thể đến đây sao?"



Tần Tích thấy anh có chút khó chịu, vội vàng khoát tay: "Không phải, không phải, anh là đại gia, đến mặt trăng cũng không có người dám cản anh đâu." Chẳng qua là cảm thấy anh đang êm đẹp ở Luân Đôn, không có việc gì thì đến đây làm gì.

Anh ta không có việc gì đi mặt trăng làm gì, thật không biết trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ gì, trong mắt Hàn Thành Nghiêu thoáng qua ý cười.

Tần Tích ngồi ngồi đã cảm thấy có chút khát nước, cảm thấy khô cổ họng, nhưng lại ngượng ngùng hỏi anh muốn nước, cho nên chịu đựng, đột nhiên chai nước suối đưa tới trước mặt cô, Tần Tích có chút ngoài ý muốn nhìn anh ta, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Hàn Thành Nghiêu, cô do dự một chút nhận lấy: "Cám ơn."

Hàn Thành Nghiêu thu tay lại, làm bộ như lơ đãng hỏi thăm: "Làm sao một mình em ở bên ngoài, anh ta đâu rồi?"

Tần Tích biết người anh hỏi là ai, trong lòng có chút uất ức, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Anh ấy đang ở công ty, một mình tôi đi ra ngoài là bởi vì tôi có hẹn với bạn."

Hàn Thành Nghiêu tự nhiên không có bỏ qua nỗi mất mác chợt loé qua trong mắt cô, không tiếp tục hỏi nữa, mà dời đi đề tài: "Ăn cơm chưa?"

Tần Tích lắc đầu một cái.

Hàn Thành Nghiêu nói với Chu Sâm: "Đi nhà hàng."

Chu Sâm có chút do dự, nhưng dù sao vẫn nói ra khỏi miệng: "Nhưng mà, Hàn tiên sinh, sắp đến thời gian ngài hẹn gặp Lương tổng rồi.”

Vì một phụ nữ mà thay đổi kế hoạch ban đầu, có đáng giá hay không?

Mắt Hàn Thành Nghiêu nhíu lại, sau đó dùng ngôn ngữ Tần Tích nghe không hiểu nói: "Chu Sâm, lúc nào thì tôi làm việc cần cậu đến quơ tay múa chân sao?"

Anh ta lại làm sao không nhìn ra Chu Sâm không thích Tần Tích, chỉ lúc trước Chu Sâm không có biểu hiện rõ ràng như vậy, anh cũng mắt nhắm mắt mở rồi, nhưng hôm nay đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh rồi.

Trong lòng Chu Sâm cả kinh, biết lần này Hàn Thành Nghiêu tức giận, vội vàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, Hàn tiên sinh, là tôi lắm mồm, sẽ không có lần sau."

Hàn Thành Nghiêu nói: "Ngày mai, cậu không cần đi theo tôi nữa, cậu trở về Luân Đôn đi."

"Hàn tiên sinh!" Chu Sâm không dám tin, anh ta đi theo bên cạnh Hàn tiên sinh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có chuyện bị điều cách, hơn nữa anh ta biết, nếu như lần này bị điều cách, sau này anh ta có thể sẽ không có cách nào đi theo Hàn tiên sinh được nữa.

Tần Tích nghe hai người bọn họ nói chuyện bô lô ba la, cô hoàn toàn nghe không hiểu ngôn ngữ này, dáng vẻ #Sun.lqd#Chu Sâm một bộ rất nhiều đả kích, mà cô cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ trên người của Hàn Thành Nghiêu, chuyện gì xảy ra?

"Hàn tiên sinh, xin cho tôi thêm #Sun.lqd#một cơ hội nữa."Anh ta thật sự không muốn rời đi.

Hàn Thành Nghiêu nhìn thấy vẻ mặt Tần Tích kỳ quái nhìn bọn họ, im lặng một lúc sau mới mở miệng: "Không có cơ hội lần thứ hai."

"Vâng." Chu Sâm nghiêm cẩn trả lời.

Chỉ chốc lát sau, xe dừng ở cửa nhà hàng, Tần Tích nhìn một cái cũng biết rất sang trọng, ăn một bữa tối ở đây cũng đủ cho cô ăn nửa năm.

Hàn Thành Nghiêu thấy cô ngồi không nhúc nhích, nói với cô: "Xuống xe."

Sau khi Tần Tích xuống xe, nhìn mình một thân cao bồi T- shirt, cũng không có ý tứ bước vào, nhưng đi theo Hàn Thành Nghiêu, cũng không có người dám ngăn cô lại, lúc lên cầu thang, Tần Tích không có nhìn xung quanh giống như trước kia, bởi vì bây giờ trong bụng của cô đã có bảo bảo, tay của cô sờ bụng một cái, trong lòng có cô cảm thấy kỳ lạ.



Hàn Thành Nghiêu vừa tiến đến lập tức trở thành tiêu điểm chú ý, cũng đúng, bởi dáng vẻ anh vốn là rất đẹp trai, hơn nữa chỉa vào anh mang dòng máu lai, đi đến đâu cũng sẽ nổi tiếng, Tần Tích đều thấy rất nhiều nữ phục vụ đỏ mặt.

Dường như Hàn Thành Nghiêu rất không vui vẻ khi bị nhìn chăm chú thế này, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, cả người mang theo khí thế lạnh lùng người lạ chớ quấy rầy, bị sợ đến vốn là tim còn đập mặt còn đỏ nhưng phục vụ lập tức cúi đầu, không dám nhìn nhiều nữa.

Người đàn ông này thật giống Cố Mộ Nghiêm, Cố Mộ Nghiêm gặp phải chuyện khó chịu, cũng sẽ toát lên khí ép mạnh mẽ, người bị sợ đều không dám nói lớn tiếng một chút nào, nhưng điểm khác nhau chính là, áp lực của Cố Mộ Nghiêm nắm thả tự nhiên, còn Hàn Thành Nghiêu hình như là một khi thả ra thì sẽ thu không trở về, cả phòng ăn cũng tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.

Tần Tích đi theo Hàn Thành Nghiêu cũng cảm thấy chán nản, không nhịn được nói, "Bọn họ đều rất sợ anh."

Hàn Thành Nghiêu nhìn cô một cái: "Đáng tiếc Cố Mộ Nghiêm không sợ tôi."

"Điều đó là chắc chắn rồi." Tần Tích không chút suy nghĩ trả lời lại, trên mặt rất kiêu ngạo, Cố Mộ Nghiêm là ai chứ, nếu đơn giản thì không phải là người bình thường, cô không nhìn thấy anh sợ qua cái gì, ngay cả súng chỉa vào mình mà mắt vẫn không nháy một cái, suy nghĩ một chút vẫn là hoàn toàn khâm phục anh.

"Em cũng không sợ tôi." Hàn Thành Nghiêu lại nói: "Rất tốt."

Tần Tích không hiểu ý nghĩ của câu này là gì, nhưng cô thông minh không có hỏi, vào phòng riêng, quản lý tự mình đi vào chọn món, Tần Tích nhìn thấy quản lý rất ân cần, nhưng Hàn Thành Nghiêu lại không thưởng thức sự nhiệt tình này, lúc vừa nhíu mày, Tần Tích vội vàng nói: "Anh đừng vội, nhanh đưa món ăn ngon lên là được."

Lại ân cần đi xuống, cẩn thận mạng nhỏ cũng bị mất.

"Vâng vâng vâng, tôi là Đặng Kiệt, gọi tôi Tiểu Đặng là được, có chuyện gì cũng có thể gọi tôi." Tay Đặng Kiệt đưa danh thiếp đến, trong lòng hi vọng nhìn Hàn Thành Nghiêu: "Tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi."

Hàn Thành Nghiêu không có nhận lấy, mà lạnh lùng phun ra hai chữ: "Đi ra ngoài!"

Tần Tích cũng ý bảo anh ta nhanh đi ra ngoài, lúc này Đặng Kiệt mới hiểu ngầm trong lòng, không dám nói nhiều nữa, rất nhanh, thức ăn đã lên đủ, nhìn thức ăn đầy bàn phong phú, Tần Tích nuốt nước miếng một cái, Hàn Thành Nghiêu rất lịch sự đưa đũa cho cô, còn giúp cô múc canh, Tần Tích không dám nhận, vội vàng nói: "Hàn tiên sinh, tôi tự mình ăn được rồi."

Đây là lần đầu tiên Hàn Thành Nghiêu phục vụ người khác, mình chưa ăn, ngược lại còn giúp cô chia thức ăn, Tần Tích thấy Hàn Thành Nghiêu lại gắp thức ăn tới đây, vội vàng dùng tay che chén, nhìn anh ta cười gượng: "Anh đừng khách sáo như vậy, không tự nhiên cho lắm."

Hàn Thành Nghiêu nhìn cô một cái, một lúc sau mới nói: "Tôi thấy người đàn ông khác theo đuổi phụ nữ đều như vậy, em không thích sao?"

Tần Tích thiếu chút nữa thì bị nghẹn, thật vất vả mới nuốt xuống được, sau đó nói nghiêm túc: "Hàn tiên sinh, tôi có người trong lòng rồi, hơn nữa tôi sẽ sớm kết hôn."

Hàn Thành Nghiêu để đũa xuống: "Sẽ sớm kết hôn, vẫn còn chưa kết hôn, cho nên tôi vẫn còn cơ hội."

Tần Tích nghe lời anh ta nói đầy khiếp sợ, cho dù cô không ở chung một chỗ với Cố Mộ Nghiêm, cô cũng sẽ không cùng với anh ta, cô cũng không muốn nhảy từ hố lửa này đến một hố lửa của người khác.

"Hàn tiên sinh, anh đừng lãnh phí thời gian ở trên người của tôi, thật sự, tôi rất cảm ơn anh ưu ái, nhưng tôi lại cảm thấy anh sẽ tìm được người phụ nữ tốt hơn.”

"Tôi sẽ khiến em yêu tôi thôi." Hàn Thành Nghiêu nói mười phần bá đạo.

"Trái tim của tôi đã cho người khác #Sun.lqd#rồi, tôi sẽ không yêu anh."

"Cho dù trái tim của em cho người khác, tôi cũng sẽ đoạt trở về, bây giờ ăn cơm thôi." Hàn Thành Nghiêu cầm đũa lên lần nữa, gắp một mảnh thịt đặt ở trong chén của cô.

Tần Tích nhìn anh, không hiểu tại sao anh và Cố Mộ Nghiêm đều bá đạo như vậy, hoàn toàn không chú ý cảm giác của người khác, dám áp đặt nghĩ của mình trên thân người khác, cô ghét cảm giác này, bọn họ có thể tôn trọng cô hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook