Hôn Ước

Chương 6: Cuộc sống mới bắt đầu​

Thuỳ Linh Beo

10/02/2015

Linh Đan gõ cửa phòng nhưng chẳng thấy ai nói gì, gõ lần nữa cũng không thấy hồi âm. Cô mạnh dạn mở cửa, ghé mắt vào để xem xét tình hình nhưng thấy tối om. Cô bước vào một cách đàng hoàng, bật điện. Nhìn lên giường…không thấy Quốc Minh đâu. Nhìn vào nhà tắm có điện…Hay là cậu ta đang vệ sinh cá nhân.Cô hắng giọng gọi: “Này, cậu có trong nhà tắm không đấy”. Không có tiếng đáp trả. Cô sốt ruột quá nên lại gần nhà tắm gõ cửa…cũng không hề có một tiếng động gì phát ra từ bên trong. Hết cách, cô đẩy mạnh cánh cửa nhà tắm,bước vào nhẹ nhàng và không tiếng động.

“Ô!”. Sau đó là. “AAAAAAAAAAAAAAAAAA”.

Quốc Minh đang đi đại tiện. Cậu vừa mới ngủ dậy, đầu tóc bù xù, chắc đang còn ngái ngủ nên gật gù trong nhà tắm Linh Đan gọi nhưng cậu đang mơ màng nên chẳng nghe thấy gì. Nhưng sau khi tiếng hét cất lên, Quốc Minh giật mình, nhìn chung quanh bắt gặp ánh mắt Linh Đan nhìn mình như một kẻ điên thì cậu cũng hét ầm lên.

Rất may như một phản xạ không điều kiện Linh Đan bịt mắt lại, miệng vẫn không ngừng la và quay người đi rồi vụt chạy ra ngoài.

Cũng rất may Quốc Minh nhanh chóng bật dậy, xắc quần lên. Thật may cậu chưa đại tiện nếu không…sẽ rất ghê.Theo như khoa học thì đại tiện phải cần đến nội lực bên trong cơ thể mà trong khi Quốc Minh như con gà mổ thóc trong nhà tắm, không hề dùng nội công nên…Đúng là buổi sáng “may mắn”…

Sau cú đột nhập “ngoạn mục” của Linh Đan dường như kích thích Quốc Minh làm việc nhanh hơn. Đến nỗi mà chỉ trong vòng chưa đến 5 phút cậu đã khôi phục lại được hình dáng con người. Và cũng rất nhanh chóng cậu đi xuống phòng khách như chưa có chuyện gì xảy ra.

Linh Đan đang đứng ngoài cổng. Không ngờ hôm nay cô có thể chạy nhanh và xa đến như vậy. Mặt cô vẫn nóng, à không phải nói là rất rất nóng.Cô thở như chưa bao giờ được thở. Tim cô nhảy loạn xạ trong lồng ngực, cô không thể tin được một người có vẻ ngoài handsome như thế mà lại có bộ dạng không khác gì một thằng ăn mày khi mới ngủ dậy. Lại còn ngủ gật khi đi đại tiện nữa chứ. Căn nhà này đối với cô đúng là một bài toán mà dân chuyên toán như cô cũng không thể có đáp án chính xác…

Quốc Minh đánh mắt nhìn xung quanh. Và lại một lần nữa bắt gặp hình ảnh Linh Đan đang đứng như mất hồn trước cổng nhà.Cậu cứ thế đứng nhìn, nhìn mãi, nhìn một cách bình yên và thầm lặng nhất.Đó là một cô gái với mái tóc dài được buộc cao giản dị, bộ quần áo dễ thương và trong sáng, một body không hoàn hảo nhưng vì sao cậu lại bị thu hút bởi vẻ đẹp ấy. Chính cậu cũng không biết lí do cho điều đó. Trái tim cậu đang đập.Đúng. Nhưng đập rất mạnh mẽ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bất giác cậu mỉm cười hạnh phúc.

Phương Thảo từ phòng ngủ bước ra. Vui vẻ nói với Quốc Minh: “Ngủ dậy rồi hả?. Thức ăn chị để trong lồng bàn ăn nhá, nhớ ăn đi không nguội với là tí nữa chở Linh Đan đi cắt kính rồi dắt nó đi đây đi đó cho quen đường, biết chưa?.Chị đi ra câu lạc bộ chắc trưa trưa mới về, ông đi chơi rồi, nhớ làm theo lời chị nghe chưa?.

Quốc Minh chỉ gật gật đầu nhưng mắt vẫn không rời hình ảnh ấy. Phương Thảo cũng không hề để ý đến thằng em đang thẩn thờ nên vẫn dặn dò thêm là đi đường phải cẩn thận, chăm lo cho Linh Đan thế nào, thế nào…Sau đó dắt chiếc xe đạp điện màu hồng đi thẳng ra ngoài. Đi qua cổng không quên dặn Linh Đan cứ đi chơi thoả thích rồi phóng xe đi ngay không chậm trễ.

Linh Đan quay người vào thì thấy hình như Quốc Minh đang nhìn mình. Cô cúi đầu nhìn xuống đất rồi đi vào nhà. Quốc Minh cũng thấy mình hơi “vô duyên” nên sờ gáy và đi vào bếp mặt không cười cũng không không có biểu hiện gì để thể hiện sự bối rối với chuyện vừa xảy ra.

Quốc Minh bưng một bát bún to ra ngoài phòng khách ngồi ăn rất lịch sự khác hẳn với hình ảnh mà Linh Đan thấy hồi nãy. Thấy Quốc Minh vẫn ung dung nên Linh Đan cũng mặt dày đi lại gần cậu ta và hỏi: “Tí nữa cậu chở tôi đi cắt kính…rồi…rồi về trước đi cũng được, tôi…tôi nhớ đường giỏi lắm nên cắt kính xong tôi sẽ tự đi về.”

“ Tôi ở đây mà đang còn bị lạc chứ là cậu.” Quốc Minh vừa nhai vừa nói nên nghe không thể hiểu được cậu ta đang nói gì. Linh Đan nhìn cậu ta ăn nhồm nhoàm, vừa ăn vừa nói cô cảm thấy con người này quả là bất lịch sự. Cô nói với giọng pha chút tức giận: “Cậu đói đến nỗi không thể ngừng ăn một giây để nói cho đàng hoàng được à?”



Quốc Minh vội ăn hết những cọng bún cuối cùng, sau đó đứng dậy rồi mới trả lời: “Tuỳ cậu”

Thật ra Linh Đan nói vậy chỉ để tỏ vẻ khách sáo mà thôi chứ ở nhà cô là một con lợn “đầu đất” chính hiệu. Có lần mẹ sai cô luộc trứng, cô hứa với mẹ sẽ không để trứng bị cháy. Tất nhiên cô đã hoàn thành nhiệm vụ “xuất sắc” hơn cô tưởng. Trứng không bị cháy nhưng…bị sống. Sau khi đổ nước vào nồi cô cho ngay lên bếp, bật bếp và an tâm đi chơi một lát, không ngờ khi về đến nhà bị mẹ quở cho một trận vì cái tội quên không bỏ trứng vào nồi.

Linh Đan không bất ngờ cho lắm vì cô đã dự tính trước câu trả lời của Quốc Minh sẽ như thế nào rồi. Khẽ thở dài sau đó ngồi xuống ghế chờ đợi.

Quốc Minh rửa bát xong thì lên phòng thay đồ.Cậu mặc một chiếc áo màu xanh non có chữ “SORRY” to đùng. Và một chiếc quần jean màu xanh nhạt.

“Đi thôi”. Quốc Minh dắt chiếc xe đạp ra và không quên nhắc Linh Đan. Còn cô như một con mèo ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ huy của Quốc Minh.

Quốc Minh chở Linh Đan bằng chiếc xe mini Nhật đối với Linh Đan mà nói là một chiếc xe cực xịn.Cô tưởng cậu ta sẽ kêu ca “Sao cậu nặng thế?” hay “Tôi sắp chết vì chở một con lợn như cậu rồi”…nhưng chẳng có gì xảy ra. Suốt dọc đường đi cậu ta thoải mái, vui vẻ huýt sáo trong khi cô phải rất gò mình để không làm trầy xước bất kì chỗ nào của chiếc xe. Như muốn phá tan sự im lặng có chút khó chịu này Linh Đan đành lên tiếng trước:

“Trông cậu không nhọc lắm nhờ?”

Quốc Minh không nói gì. Linh Đan cũng không còn lạ cái kiểu khinh người của cậu ta nên nói tiếp: “ Nếu không phiền cậu có thể mở miệng ra nói được chứ?”

Vẫn không hề có chút thay đổi, Linh Đan cũng vậy. Cô tiếp tục nói: “Thôi được nếu cậu không muốn nói thì chịu khó chịu đựng để tôi “tự kỉ” một chút nha. Tôi không thích đi đường mà miệng cứ câm như hến đâu. Con người sinh ra có cái mồm là để phục vụ cho giao tiếp mà tại sao lại có những người không quan tâm đến sự hữu ích của nó nhỉ. Trong khi những người câm điếc bẩm sinh người ta…”

Chưa kịp nói xong câu thì Quốc Minh lên tiếng cắt ngang cuộc độc thoại của Linh Đan: “Nếu cậu bớt lời đi thì có lẽ cậu giảm được cân nhanh chóng đấy.”

Cuối cùng cậu ta cũng chịu mở miệng.Linh Đan cười và nói: “Tôi sẽ thử…Mà này bà của cậu đi như thế chắc cậu buồn lắm…nhỉ?”. Cô chợt nhớ đến người bà mà cô chưa bao giờ gặp.

“Có gì mà buồn tôi đâu phải con nít”.Quốc Minh trả lời tỉnh bơ khiến Linh Đan hơi “hãi”.Cô thầm nghĩ: “Một đứa cháu đích tôn mà lại nói ra mấy cái lời đó sao? Đúng là con người sắt đá, vô cảm. Bà mất thì ít ra cậu ta cũng phải buồn chứ ai lại nói như không thế bao giờ.”



Linh Đan hơi khó hiểu. “ Cậu kiên cường thật đấy. Nếu tôi là cậu chắc tôi khóc bù lu bù loa lên rồi.”

Quốc Minh nói như một người biết suy nghĩ: “Cậu là con gái. Nhưng tôi thiết nghĩ tốt hơn hết là để bà đi cho thanh thản”.

“ Bà cậu đi mà cậu làm như đi chơi không bằng ấy. Rời xa con cháu bà cậu vui lắm chắc. Cậu đúng là đồ vô cảm.” Linh Đan tức giận nói.

Bỗng nhiên Quốc Minh phanh “kít” lại.Theo quán tính Linh Đan ôm luôn Quốc Minh nhưng rất nhanh cô nhận ra điều đó là không nên và rụt tay lại. Còn Quốc Minh thì khác cậu dường như không để ý đến cái ôm “hờ” ấy. Mặt cậu hiện sự giận dữ một cách rõ rệt.Quay lại nhìn Linh Đan và nói: “ Từ nãy đến giờ cậu lảm nhảm linh tinh gì thế hả?. Lại còn nói tôi thế này thế nọ nữa. Cậu là ai mà dám nói tôi như thế… Mà đầu cậu bị “hâm hấp” hay sao mà bảo tôi phải khóc lóc trong khi bà tôi cười ra nước mắt khi được đi du lịch một mình hả?. Đúng là… chắc kiếp trước tôi giết người nên kiếp này mới gặp phải cậu.”

Linh Đan ngồi nghe từ đầu đến cuối mà hình như chẳng hiểu gì thì phải. Cô ngước mắt lên hỏi Quốc Minh.

“Ủa? Là sao?”

Quốc Minh gắt gỏng: “ Đang ban ngày sao với trăng cái gì?. Cậu thật là phiền phức.”

“Thế là bà cậu đi…du lịch à?...Hì”.Có lẽ phát hiện được cái sai của mình nên cô nói khẽ.

“ Chứ sao? Hay cậu rủa bà tôi chết…Mà sau này nghe cái gì thì nghe cho kĩ rồi hãy nói nghe chưa?. Đúng là toàn nói chuyện không đâu khiến người khác bực mình.”

“…”.Mình biết rồi chứ bộ, chửi gì mà dai thế không biết.

Thấy Linh Đan không phản bác gì. Quốc Minh mới dịu giọng nói: “Bây giờ đi được chưa? Tôi chỉ xin cậu một điều là ngồi im cho tôi đi xe. Tôi ghét nhất đang đi ngoài đường mà cứ lải nhải nên biết điều tí đi. Nếu còn giống khi nãy nữa là tôi vứt cậu luôn đấy.”

Nghe cậu ta nói có vẻ nghiêm trọng Linh Đan biết ý đành ngồi im không nói. Đúng là hơi ngứa mồm nhưng tốt nhất là không nên nói gì vì có thể bị bỏ rơi không thương tiếc và cái thứ hai là không lặp lại chuyện hiểu nhầm trầm trọng như khi nãy nữa.

Tiết trời hôm nay khá nắng nên mọi người đều có vẻ hơi khó chịu. Cả Quốc Minh và Linh Đan cũng vậy cả hai không nói gì chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Một buổi sáng trên thành phố thật quá ngột ngạt. Linh Đan khẽ rên: “Nhớ nhà ghê”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Ước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook