Chương 7: Một Linh Đan khác
Thuỳ Linh Beo
10/02/2015
“Ái chà đúng là có thêm đôi mắt nữa, nhìn rõ thật.” Linh Đan bước ra khỏi cửa không quên xuýt xoa cái kinh mới toanh.
“Ủa tôi bảo cậu đi chơi rồi kia mà. Sao còn đứng đây?”. Cô vừa bước ra thì thấy Quốc Minh đang ngồi trên yên sau của xe, tai đeo earphone, bàn chân nhịp nhàng lên xuống theo điệu nhạc. Tưởng cậu ta không nghe mình nói gì Linh Đan định “thừa nước đục thả câu”, lén lén lại gần, hai tay cô đã chuẩn bị sẵn sàng “mưu sát” cậu ta. Nhưng kế hoạch đang ở giai đoạn gay cấn nhất thì đột nhiên Quốc Minh với người lên trước, tay cầm vào tay tái và trong vòng không đầy 5 giây cậu ta đã ngồi chễm trệ trên chiếc yên trước.
“ Ra rồi thì đi thôi”.Quốc Minh cất chiếc earphone vào túi và nói hết sức bình tĩnh nhưng rất có thể cậu ta đang cố nhịn cười vì đã phá vỡ thành công cái trò “ném đá dấu tay” của Linh Đan.
Linh Đan hơi tức vì bị cậu ta xỏ đũa nhưng không biết làm thế nào đành ngồi lên yên sau rồi hỏi: “Đi đâu…Tôi rất ghét đi với cậu”. Dù câu sau có phần hơi thật thà quá nhưng làm sao đây Linh Đan lỡ nói mất rồi. Thôi thì đã “đâm lao thì phải theo lao” chứ biết làm sao. Cô không lộ vẻ ăn năn.
“Đó là mệnh lệnh của Bệ Hạ chứ cậu nghĩ sao mà tôi lại muốn đi với một người như cậu. Với lại nếu không có tôi cậu còn biết đường về nhà được chắc.”
À!
Thì ra là ông giao nhiệm vụ cho cậu ta. Vậy thì đành phải chấp nhận một sự thật đắng lòng này mà thôi.
“Cậu không đi thì làm sao ông biết được?”
Quốc Minh cười và nói: “ Tôi không muốn phải đi tìm trẻ lạc, thưa quý cô”.
Linh Đan vứt cho cậu ta chữ “HỨ” to đùng rồi im lặng để cậu ta chở đi.
Quốc Minh dừng xe trước một tiệm bán gấu bông.
Cậu ta định làm gì ở đây?.Ghê nha chắc là sinh nhật bạn gái hay là best friend của cậu ta rồi. Làm bạn với nhà giàu cũng sướng thật…
Quốc Minh cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô.
“ Này cậu có thích gấu bông không?”. Linh Đan gật đầu.
“ Thế thì cậu chọn cho tôi một con mà cậu thích đi.” Linh Đan hơi ngạc nhiên nhưng cô không hỏi. Cô lượn lờ trong tiệm gấu bông đầy ắp những con vật ngộ ngĩnh. Cô để tay lên cằm ra vẻ suy nghĩ kĩ lắm.
Đi theo Linh Đan nãy giờ mà không thấy cô nói gì Quốc Minh hơi sốt ruột nên hỏi: “ Thấy cái nào được? “.Nhưng Linh Đan vẫn không nói gì. Quốc Minh ngồi xuống nhìn theo cô vì công tử như cậu thì làm gì biết nhiều đến 2 chữ “đi bộ”. Cô đi sâu hơn vào bên trong. Bất chợt có cái gì đó khiến cô khựng lại.
Đó là một con lợn con màu hồng trông rất đẹp. Cô dừng lại không vì nó đẹp mà vì nó là con lợn trong kí ức tuổi thơ của cô. Cô với tay lấy nó xuống và ôm vào lòng.
Ngày đầu tiên Vũ Bảo bước chân vào nhà cô trên tay anh cũng ôm một con lợn bông con màu hồng giống thế này. Nhưng nó đã cũ và có vài chỗ rách nho nhỏ. Linh Đan không hiểu sao anh lại ôm chặt con lợn ấy như vậy. Trong khi cô có rất nhiều đồ chơi đẹp nhưng chỉ cần nó cũ đi một chút, bị trầy xước một chút là cô đã vứt đi hay bán sắt vụn rồi. Hàng ngày lớn lên bên anh cô mới hiểu ra con lợn ấy có ý nghĩa quan trọng với anh đến nhường nào. Anh đã giữ chặt nó bao nhiêu năm qua.
Đó là con lợn mà bố anh mua cho anh trong lần đầu tiên về thăm anh khi anh 2 tuổi và từ đó trở đi anh không còn được gặp lại bố lần nào nữa. Linh Đan rất thương anh, mỗi lần nghe anh kể chuyện về cuộc sống trước khi về nhà cô. Linh Đan lại rơi nước mắt và lần này cũng vậy.Cô cảm thấy có giọt nước ấm ấm đang lăn xuống rất chậm, rất chậm. Nó càng chậm bao nhiêu cô càng thấy đau thắt bấy nhiêu. Cô biết mình không nên thế này nhưng làm sao có thể kìm lại những kí ức ngày càng ùa về nhiều hơn. Vì thế chỉ có thể ghì chặt con lợn hồng vào lòng và khóc…
Quốc Minh nhìn cô, anh nhận ra cô đang khóc, con thú trong tay cô đang bị méo mó. Đây là lần thứ hai cậu thấy nước mắt của Linh Đan. Cậu không biết cái gì đã khiến cô ấy khóc. Và cậu cũng không muốn biết vì biết thì cậu cũng không thể ngăn được dòng nước mắt đang dâng trào trong cô. Quốc Minh không đến an ủi hay cho cô mượn bờ vai. Cậu lặng lẽ quay đi…
Linh Đan bước vào nhà vệ sinh. Hai mắt cô đỏ lừ. Cô vã nước vào mắt cố để che giấu Quốc Minh những gì vừa xảy ra. Nhưng cô không biết rằng giây phút con người yếu đuối trong cô bộc lộ đã có một người con trai đứng nhìn cô rất lâu, rất lâu và cuối cùng bước đi.
Cô bước ra quầy thanh toán thì thấy Quốc Minh đang ngáp ngắn ngáp dài. Cô cười và nói: “ Cái này được không?”
Quốc Minh nhìn cô với vẻ mặt chán ngán, nói: “Cậu bị lạc trong ấy à, đợi cậu đúng là còn lâu hơn lên trời.”
Linh Đan đưa cho Quốc Minh con thỏ bông màu trắng rất đẹp và mệt nhọc nói: “Cậu không thấy mình quá đáng sao hả? Chọn lựa cho cậu nên tôi đâu có dám vớ lung tung. Con thỏ này là đẹp nhất đấy đừng có mà đòi hỏi.”
Quốc Minh cầm con thỏ đưa cho chị bán hàng rồi trả tiền và cầm túi quà đi ra cửa.
“ Tôi tưởng cậu phải thích con lợn chứ nhỉ?”.
Linh Đan đang lủi thủi đằng sau nghe thấy Quốc Minh nói vậy thì vượt lên trước. Cô tưởng Quốc Minh có ý nói mình “ế” cần mua một con lợn đực để “bầu bạn” nên đi qua đá vào chân cậu ta một cái thật đau rồi nói: “ Tôi cũng định chọn đấy nhưng chẳng có con nào đẹp trai cả…mà cậu làm gì có mua cho tôi…”
Quốc Minh muốn nhìn Linh Đan thế này hơn. Cậu nhìn Linh Đan ngúng nguẩy đi trước, bất giác cười và nói: “Ai bảo cậu tôi mua cái này cho người khác”.
Linh Đan quay lại thấy cậu ta đang cười nham nhở thì tức lắm: “Cậu mà mua cho tôi thì trời sập mất”.
Quốc Minh không nói gì. Chạy theo để đi song hành cùng Linh Đan. Bất ngờ cầm tay cô và nói nhr vào tai: “Ai mà biết được”.
Khi Quốc Minh cầm tay Linh Đan đã cảm thấy chân tay bũn rũn ra rồi. Đến khi cậu ấy ghé sát vào tai, hơi thở nóng hổi, giọng nói ấm áp khiến Linh Đan có cảm giác bình yên vô cùng. Lại một lần nữa tim cô “nhảy cha cha cha” trong lồng ngực, lần này nhanh hơn lần trước ở cấp số nhân nhưng không phải vì ai khác mà vì kẻ đó. Cô chỉ biết “Hả” trong vô thức.
Quốc Minh nhìn cô như vậy thì không thể nhịn được nữa cười thật to và buông tay cô ra rồi nói: “Đừng có đứng đó mà mơ mộng nữa đi. Chắc cô đang thầm ca ngợi vẻ quyến rũ của tôi chứ gì?”
Linh Đan đỏ mặt. Cô đi nhanh hết mức có thể. Miệng lầm bầm: “ Linh Đan, mày bị sao vậy hay bị bệnh về tim mạch rồi hả?. Trời ơi cái tên kiêu căng, hách dịch đó lấy mày ra làm trò cười như thế mà mày nhịn được sao?. Mày không như thế. Cái tên vô lại ấy sẽ có ngày ta nghiền nát ngươi.”
Nụ cười của Quốc Minh không tắt hẳn mà chỉ còn lại là cái nhếch mép “sâu xa”. Cậu lại đứng nhìn cô bước đi. Không biết sao nhìn Linh Đan giận dữ cậu lại có cảm giác thích thú đến vậy?.
“Ủa tôi bảo cậu đi chơi rồi kia mà. Sao còn đứng đây?”. Cô vừa bước ra thì thấy Quốc Minh đang ngồi trên yên sau của xe, tai đeo earphone, bàn chân nhịp nhàng lên xuống theo điệu nhạc. Tưởng cậu ta không nghe mình nói gì Linh Đan định “thừa nước đục thả câu”, lén lén lại gần, hai tay cô đã chuẩn bị sẵn sàng “mưu sát” cậu ta. Nhưng kế hoạch đang ở giai đoạn gay cấn nhất thì đột nhiên Quốc Minh với người lên trước, tay cầm vào tay tái và trong vòng không đầy 5 giây cậu ta đã ngồi chễm trệ trên chiếc yên trước.
“ Ra rồi thì đi thôi”.Quốc Minh cất chiếc earphone vào túi và nói hết sức bình tĩnh nhưng rất có thể cậu ta đang cố nhịn cười vì đã phá vỡ thành công cái trò “ném đá dấu tay” của Linh Đan.
Linh Đan hơi tức vì bị cậu ta xỏ đũa nhưng không biết làm thế nào đành ngồi lên yên sau rồi hỏi: “Đi đâu…Tôi rất ghét đi với cậu”. Dù câu sau có phần hơi thật thà quá nhưng làm sao đây Linh Đan lỡ nói mất rồi. Thôi thì đã “đâm lao thì phải theo lao” chứ biết làm sao. Cô không lộ vẻ ăn năn.
“Đó là mệnh lệnh của Bệ Hạ chứ cậu nghĩ sao mà tôi lại muốn đi với một người như cậu. Với lại nếu không có tôi cậu còn biết đường về nhà được chắc.”
À!
Thì ra là ông giao nhiệm vụ cho cậu ta. Vậy thì đành phải chấp nhận một sự thật đắng lòng này mà thôi.
“Cậu không đi thì làm sao ông biết được?”
Quốc Minh cười và nói: “ Tôi không muốn phải đi tìm trẻ lạc, thưa quý cô”.
Linh Đan vứt cho cậu ta chữ “HỨ” to đùng rồi im lặng để cậu ta chở đi.
Quốc Minh dừng xe trước một tiệm bán gấu bông.
Cậu ta định làm gì ở đây?.Ghê nha chắc là sinh nhật bạn gái hay là best friend của cậu ta rồi. Làm bạn với nhà giàu cũng sướng thật…
Quốc Minh cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô.
“ Này cậu có thích gấu bông không?”. Linh Đan gật đầu.
“ Thế thì cậu chọn cho tôi một con mà cậu thích đi.” Linh Đan hơi ngạc nhiên nhưng cô không hỏi. Cô lượn lờ trong tiệm gấu bông đầy ắp những con vật ngộ ngĩnh. Cô để tay lên cằm ra vẻ suy nghĩ kĩ lắm.
Đi theo Linh Đan nãy giờ mà không thấy cô nói gì Quốc Minh hơi sốt ruột nên hỏi: “ Thấy cái nào được? “.Nhưng Linh Đan vẫn không nói gì. Quốc Minh ngồi xuống nhìn theo cô vì công tử như cậu thì làm gì biết nhiều đến 2 chữ “đi bộ”. Cô đi sâu hơn vào bên trong. Bất chợt có cái gì đó khiến cô khựng lại.
Đó là một con lợn con màu hồng trông rất đẹp. Cô dừng lại không vì nó đẹp mà vì nó là con lợn trong kí ức tuổi thơ của cô. Cô với tay lấy nó xuống và ôm vào lòng.
Ngày đầu tiên Vũ Bảo bước chân vào nhà cô trên tay anh cũng ôm một con lợn bông con màu hồng giống thế này. Nhưng nó đã cũ và có vài chỗ rách nho nhỏ. Linh Đan không hiểu sao anh lại ôm chặt con lợn ấy như vậy. Trong khi cô có rất nhiều đồ chơi đẹp nhưng chỉ cần nó cũ đi một chút, bị trầy xước một chút là cô đã vứt đi hay bán sắt vụn rồi. Hàng ngày lớn lên bên anh cô mới hiểu ra con lợn ấy có ý nghĩa quan trọng với anh đến nhường nào. Anh đã giữ chặt nó bao nhiêu năm qua.
Đó là con lợn mà bố anh mua cho anh trong lần đầu tiên về thăm anh khi anh 2 tuổi và từ đó trở đi anh không còn được gặp lại bố lần nào nữa. Linh Đan rất thương anh, mỗi lần nghe anh kể chuyện về cuộc sống trước khi về nhà cô. Linh Đan lại rơi nước mắt và lần này cũng vậy.Cô cảm thấy có giọt nước ấm ấm đang lăn xuống rất chậm, rất chậm. Nó càng chậm bao nhiêu cô càng thấy đau thắt bấy nhiêu. Cô biết mình không nên thế này nhưng làm sao có thể kìm lại những kí ức ngày càng ùa về nhiều hơn. Vì thế chỉ có thể ghì chặt con lợn hồng vào lòng và khóc…
Quốc Minh nhìn cô, anh nhận ra cô đang khóc, con thú trong tay cô đang bị méo mó. Đây là lần thứ hai cậu thấy nước mắt của Linh Đan. Cậu không biết cái gì đã khiến cô ấy khóc. Và cậu cũng không muốn biết vì biết thì cậu cũng không thể ngăn được dòng nước mắt đang dâng trào trong cô. Quốc Minh không đến an ủi hay cho cô mượn bờ vai. Cậu lặng lẽ quay đi…
Linh Đan bước vào nhà vệ sinh. Hai mắt cô đỏ lừ. Cô vã nước vào mắt cố để che giấu Quốc Minh những gì vừa xảy ra. Nhưng cô không biết rằng giây phút con người yếu đuối trong cô bộc lộ đã có một người con trai đứng nhìn cô rất lâu, rất lâu và cuối cùng bước đi.
Cô bước ra quầy thanh toán thì thấy Quốc Minh đang ngáp ngắn ngáp dài. Cô cười và nói: “ Cái này được không?”
Quốc Minh nhìn cô với vẻ mặt chán ngán, nói: “Cậu bị lạc trong ấy à, đợi cậu đúng là còn lâu hơn lên trời.”
Linh Đan đưa cho Quốc Minh con thỏ bông màu trắng rất đẹp và mệt nhọc nói: “Cậu không thấy mình quá đáng sao hả? Chọn lựa cho cậu nên tôi đâu có dám vớ lung tung. Con thỏ này là đẹp nhất đấy đừng có mà đòi hỏi.”
Quốc Minh cầm con thỏ đưa cho chị bán hàng rồi trả tiền và cầm túi quà đi ra cửa.
“ Tôi tưởng cậu phải thích con lợn chứ nhỉ?”.
Linh Đan đang lủi thủi đằng sau nghe thấy Quốc Minh nói vậy thì vượt lên trước. Cô tưởng Quốc Minh có ý nói mình “ế” cần mua một con lợn đực để “bầu bạn” nên đi qua đá vào chân cậu ta một cái thật đau rồi nói: “ Tôi cũng định chọn đấy nhưng chẳng có con nào đẹp trai cả…mà cậu làm gì có mua cho tôi…”
Quốc Minh muốn nhìn Linh Đan thế này hơn. Cậu nhìn Linh Đan ngúng nguẩy đi trước, bất giác cười và nói: “Ai bảo cậu tôi mua cái này cho người khác”.
Linh Đan quay lại thấy cậu ta đang cười nham nhở thì tức lắm: “Cậu mà mua cho tôi thì trời sập mất”.
Quốc Minh không nói gì. Chạy theo để đi song hành cùng Linh Đan. Bất ngờ cầm tay cô và nói nhr vào tai: “Ai mà biết được”.
Khi Quốc Minh cầm tay Linh Đan đã cảm thấy chân tay bũn rũn ra rồi. Đến khi cậu ấy ghé sát vào tai, hơi thở nóng hổi, giọng nói ấm áp khiến Linh Đan có cảm giác bình yên vô cùng. Lại một lần nữa tim cô “nhảy cha cha cha” trong lồng ngực, lần này nhanh hơn lần trước ở cấp số nhân nhưng không phải vì ai khác mà vì kẻ đó. Cô chỉ biết “Hả” trong vô thức.
Quốc Minh nhìn cô như vậy thì không thể nhịn được nữa cười thật to và buông tay cô ra rồi nói: “Đừng có đứng đó mà mơ mộng nữa đi. Chắc cô đang thầm ca ngợi vẻ quyến rũ của tôi chứ gì?”
Linh Đan đỏ mặt. Cô đi nhanh hết mức có thể. Miệng lầm bầm: “ Linh Đan, mày bị sao vậy hay bị bệnh về tim mạch rồi hả?. Trời ơi cái tên kiêu căng, hách dịch đó lấy mày ra làm trò cười như thế mà mày nhịn được sao?. Mày không như thế. Cái tên vô lại ấy sẽ có ngày ta nghiền nát ngươi.”
Nụ cười của Quốc Minh không tắt hẳn mà chỉ còn lại là cái nhếch mép “sâu xa”. Cậu lại đứng nhìn cô bước đi. Không biết sao nhìn Linh Đan giận dữ cậu lại có cảm giác thích thú đến vậy?.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.