Chương 22: Tỷ thí
Đông Giao Lâm Công Tử
25/01/2017
Hai người phân biệt đại biểu cho người chơi có tu vi cao nhất trên giang hồ. Vân Trung Long có tu vi nội lực kinh người, kiếm pháp cũng đã đạt đến cảnh giới cao cấp, đánh đâu chắc đó, giống như là Thái Sơn. Mà kiếm pháp của Đại Kiếm Thần chính là tuyệt học, trình độ khinh công cũng hết sức kinh người, thậm chí A Phi hoài nghi cái khinh công này của Đại Kiếm Thần cũng chính là tuyệt học. Tu vi võ công khác nhau, làm cho phương thức chiến đấu của họ cũng khác nhau, nhìn trên tràng cảnh, thấy Đại Kiếm Thần di chuyển vòng quanh Vân Trung Long như một con quay.
Hai người đều có ưu thế riêng, bởi vậy phương thức tỷ thí cũng dần dần phát sinh biến hóa. Vừa bắt đầu thì Vân Trung Long còn có thể di động vài bước chân, dùng một ít thủ đoạn khéo léo để hóa giải kiếm chiêu của Đại Kiếm Thần. Nhưng càng đánh về sau, hai người bắt đầu sử dụng bản lĩnh thật sự, Đại Kiếm Thần như gió rền mưa giật, khinh công thi triển đến cực hạn, ở trên nóc nhà, tám phần là hình ảnh của hắn, theo đó kiếm khí màu trắng càn quét bốn phương tám hướng. Mà ở bên trong vòng màu trắng này, một đoàn khí màu tím như một táng đá ngoan cố giữa những con sóng lớn, lù lù bất động. Vân Trung Long không còn di động, mà đứng yên tại chỗ múa kiếm. Nhưng khi thấy Đại Kiếm Thần công tới, liền đâm ra một kiếm, mờ mờ ảo ảo còn nghe thấy tiếng phong lôi.
Hai người, người đến ta đi, chiêu thức tinh diệu, nội lực hùng hậu, đánh nhau quả thật là vui tai vui mắt. A Phi nhìn mà há mồm trợn mắt, thầm nghĩ đây mới là võ hiệp, đây mới là giang hồ! Như mình, học được vài cái thương pháp, giống như là mấy đòn kỹ năng trong các trò chơi truyền thống chứ không phải võ công. Võ công là thế nào? Võ học Trung Hoa truyền thống đã được suy diễn đến một loại trạng thái cực hạn. Nhiều đời truyền lại, khổ luyện công phu, đều là một loại mỹ học. Về phần võ công trong tiểu thuyết, như Lục Mạch Thần Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên..., càng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Lúc này đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, võ công của hai người đều có diệu chiêu. A Phi muốn hỏi Kim Hoàn Đao một vài tri thức về vấn đề này, nhưng dường như Kim Hoàn Đao vẫn đang chìm đắm vào hai ngươi luận võ kia, nên đối với câu hỏi của A Phi cũng không nghe thấy. Vì thế hắn chỉ có thể chuyển sang người khác.
Không thể không nói, đỉnh cấp cao thủ tỷ thí, quả thật là có lực hấp dẫn. A Phi gửi tin nhắn cho mấy người bạn tốt như Lạc Nhật, Kính Trung Nhân, Thủy Trung Nguyệt, còn có cả Tứ Nhĩ Nhất Thương, vậy mà đều không ai trả lời. Hắn còn biết Thanh Phong với Truy Vân, nhưng không quá quen thuộc, cho nên cũng không đi quấy rầy người ta, phỏng chừng hai người này cũng si mê võ học giống như Kim Hoàn Đao. A Phi thở dài một hơi, thầm nghĩ, đây chỉ là một trò chơi, hai người kia chẳng qua cũng chỉ là một đống số liệu, có cần phải nghiêm túc như vậy không?
Chẳng qua hắn không biết, các cao thủ chăm chú như vậy là có nguyên nhân. Hai ngươi kia đại biểu cho người chơi có thành tựu cao nhất, còn mấy người khác đều có tâm nguyện sẽ được như vậy. Học kỹ xảo chiến đấu của người khác chính là một loại thu hoạch, mà quen thuộc chiêu thức của đối phương chính là tình báo không thể thiếu. Chẳng may có một ngày mình phải chống lại một trong hai người này, cũng không đến nỗi là không có chút gì chuẩn bị.
Hỏi một vòng không có người nào đáp lại. Nhưng ngoài dự kiến, Phong Y Linh nhắn tin lại cho hắn.
- Ngươi hỏi ta cái gì?
Đại sư tỷ có thần kinh lớn của Trường Thương Môn không rõ lắm cho nên hỏi lại.
- Ta nói là, một chiêu mà Vân Trung Long mới dùng kia, từ dưới hướng lên trên là kiếm pháp gì?
A Phi hỏi.
- ... Ta làm sao mà biết? Ta cũng đâu có xem.
- Vậy ngươi đang làm gì?
A Phi hiếu kỳ. Thời điểm này mà còn có người không xem cuộc chiến này.
- Có một bức tường của một của hiệu trang sức bị đánh vỡ. Ta đang suy nghĩ sẽ theo bức tường bị đánh vỡ đó moi một vài món trang sức ra ngoài.
Phong Y Linh trả lời.
- MK, vậy cũng được!
A Phi sửng sốt nói:
- Nhưng bây giờ là cao thủ đang tỷ thí, lẽ nào ngươi không nhìn một chút.
- ... Ta đã xem vài lần, nên không cần xem cũng biết. Hai người này tám lạng nửa cân, không phân ra cao thấp.
Phong Y Linh nói.
- Ngươi quả thật không có một chút giác ngộ của nhân sĩ võ lâm, cao thủ quyết đấu, như thế nào cũng sẽ có chút thu hoạch, nói không chừng lại có thể lĩnh ngộ một ít võ học gì đó?
A Phi nói.
- Đầu ngươi có vấn đề à, đây là trò chơi, luận võ lại là hai người chơi, không phải NPC. Nếu như là NPC luận võ, người chơi quan sát nói không chừng còn có cơ hội lĩnh ngộ một ít võ công. Người hiện tại chăm chú xem, cũng chẳng qua là hoa đầu chóng mặt, không có nửa chút võ công có thể học, người mới!
Phong Y Linh dùng ngôn ngữ sắc bén biểu đạt sự khinh bỉ của mình đối với A Phi.
- Ngươi quả thật không có chút nào thú vị, một chút tư tưởng giang hồ cũng không có.
A Phi đối với Phong Y Linh cũng khinh bỉ thật sâu.
- Nếu như tư tưởng giang hồ có thể đổi lấy đồ trang sức, ta mỗi ngày đều sẽ làm điều đó.
Phong Y Linh không cho là đúng.
Nhận lấy thông tin, A Phi sững người một hồi, rồi nhìn quanh bốn phía, đột nhiên từ nóc nhà nhảy xuống. A Phi chạy trên đường, ngoặt trái ngoặt phải một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy Phong Y Linh đang ngồi trồm hỗm ở một nơi không xa.
Giờ phút này nàng đang nhìn chăm chằm vào bức tường, trên bức tường cố một lỗ thủng, xem bộ dạng dường như là đang chọn bị dùng binh khí đập phá. Lỗ thủng không lớn, nhưng có thể nhìn thấy được một cái ngăn tủ bằng gỗ màu đen, phía trên có bày biện vài cái hộp trang sức. Vị trí lỗ thủng không cao, vì thế Phong Y Linh chỉ có thể ngồi trồm hỗm, bộ dáng như là tiểu hài tử đang xem con kiến đánh nhau.
A Phi ngó đầu qua hỏi:
- Đang làm cái gì đó?
Phong Y Linh quay đầu ra nhìn hắn, bĩu môi nói:
- Làm sao ngươi lại không xem?
A Phi sờ sờ cằm, than thở:
- Xem một lúc là được rồi, xem nhiều làm tổn thương đến lòng tự tôn. Một chút võ công của ta, có xem cũng chẳng nhìn ra bao nhiêu ảo diệu.
Phong Y Linh không cần nghĩ ngợi nói:
- Võ công của Đại Kiếm Thần thì ta không biết. Vân Trung Long dùng chính là Tử Hà Thần Công, Hi Di kiếm pháp, còn có Dưỡng Tâm Quyết.
A Phi hiếu kỳ:
- Làm sao ngươi biết?
Phong Y Linh không trả lời hắn, chỉ tiếp tục lặng lẽ nhìn chằm chằm vào lỗ thủng.
A Phi biết nàng không muốn nói, có lẽ không muốn hắn tiếp tục truy vấn, nhưng ít nhất hắn cũng đạt được tin tức mình muốn biết. Là một người mơi, hắn vô cùng tò mò đối với hành động lần này của Phong Y Linh, vì thế rất nhanh liền phát huy ra điển cố "Hiếu kỳ hại chết mèo".
- Nghe thấy ngươi bảo ở đây có chỗ tốt, cho nên ta đến nhìn một chút. Rốt cuộc là làm cách nào có thể lấy những trang sức này ra?
Phong Y Linh cười nói:
- Ngươi quả thật là người thành thật, chỗ tốt cũng không dễ cầm như vậy. Ngươi xem, trong lỗ này có mấy cái hộp trang sức, chẳng qua lỗ hổng không lớn, ta cũng không có chuẩn bị. Cho nên ta quyết định lấy một cái dây thừng...
" Ầm ầm" một tiếng, A Phi thu lấy trường thương, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Phong Y Linh một cái. Chợt hắn thò bàn tay vào cái lỗ đã bị mở rộng ra vài lần, mò mò lấy ra mấy cái hộp, tiện tay ném cho Phong Y Linh. Chẳng qua hắn nghĩ nghĩ, rồi lấy lại một hộp từ trong tay Phong Y Linh, nhét vào ngực mình.
- Ngươi thật ngớ ngẩn, tường cũng đã bị phá, chỉ cần phá thêm một chút là được rồi! Làm cái gì mà lấy dây thừng, thật là ngốc.
Hắn xem thường Phong Y Linh, bên trong ngôn ngữ tràn ngập cảm giác ưu việt về chỉ số thông minh của mình.
Phong Y Linh ngẩn người hơn nửa ngày mới nói:
- Ngươi làm cái gì vậy, ngươi đánh vỡ tường làm cái gì?
- Không đánh vỡ tường, hộp trang sức trong tay ngươi làm sao mà lấy?
A Phi ra vẻ nói.
Phong Y Linh dùng một ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn, thở dài nói:
- Người mới đúng là người mới. Ngươi làm như vậy, chính là phạm vào tội trộm cắp a!
A Phi vốn đang đắc ý dào dạt, bị câu nói này làm cho hoảng sợ. Tội trộm cắp, trong trò chơi cũng có tội trộm cắp?
- Cái nhà này vốn bị người chơi phá hỏng. Nếu như ta không phá hỏng cái lỗ hổng này, lấy hộp trang sức bên trong ra, như vậy những thứ này sẽ tính là bị mất, tội danh sẽ rơi vào đầu người kia. Ngươi bây giờ lại một thương đâm nó mở rộng ra, tự tay lấy hộp trang sức, tội danh này sẽ chính là của ngươi. Ngươi đã xong, chuẩn bị ngồi tù đi!
Phong Y Linh nói.
A Phi kêu thảm một tiếng, dùng âm thanh cổ quái nói:
- Không phải chứ! Ngươi dùng dây thừng lấy, cùng với ta dùng tay lấy thì có gì khác nhau? Như vậy ngươi cũng phải ngồi tù.
- Ngươi cái tên ngu ngốc này. Ta ăn trộm là có kỹ năng phụ trợ, không phải chịu trừng phạt của hệ thống. Đương nhiên nó cũng có rất nhiều hạn chế, chẳng hặn như không thể trực tiếp tiếp xúc với vật phẩm, có thể dùng dây thừng, gậy gì đó. Nếu như có thể trực tiếp dùng tay lấy, tội gì phải ngẩn người ngồi ở chỗ này.
Phong Y Linh rống lên.
A Phi nói không nên lời. Bời vì hắn đã nhìn thấy hai người mặc trang phục Bộ khoái, vù một tiếng xuất hiện ngay bên cạnh người mình, cái tốc độ này quả thực không thể dùng bắt cứ khinh công nào có thể so sánh. Chợt một sợi xích sắt lạnh lẽo trùm lên đầu, hệ thông nhắc nhở: Ngươi phạm tội trộm cắp, bắt giam vào đại lao.
Chính lúc âm thanh này vang lên, thì ở địa phương đang luận võ có một trận xôn xao, một đạo ánh sáng như tuyết xông thẳng lên trời, kèo theo một khối không khí màu tím, vô cùng sáng lạn. Phong Y Linh kêu to một tiếng:
- Ra tuyệt chiêu, muốn kết thúc rồi.
A Phi giãy dụa kêu khóc:
- Ta cũng muốn xem...
Nhưng mà lời còn chưa nói xong, đã bị Bộ khoái che miệng lại, mang đi nhanh như gió.
Hai người đều có ưu thế riêng, bởi vậy phương thức tỷ thí cũng dần dần phát sinh biến hóa. Vừa bắt đầu thì Vân Trung Long còn có thể di động vài bước chân, dùng một ít thủ đoạn khéo léo để hóa giải kiếm chiêu của Đại Kiếm Thần. Nhưng càng đánh về sau, hai người bắt đầu sử dụng bản lĩnh thật sự, Đại Kiếm Thần như gió rền mưa giật, khinh công thi triển đến cực hạn, ở trên nóc nhà, tám phần là hình ảnh của hắn, theo đó kiếm khí màu trắng càn quét bốn phương tám hướng. Mà ở bên trong vòng màu trắng này, một đoàn khí màu tím như một táng đá ngoan cố giữa những con sóng lớn, lù lù bất động. Vân Trung Long không còn di động, mà đứng yên tại chỗ múa kiếm. Nhưng khi thấy Đại Kiếm Thần công tới, liền đâm ra một kiếm, mờ mờ ảo ảo còn nghe thấy tiếng phong lôi.
Hai người, người đến ta đi, chiêu thức tinh diệu, nội lực hùng hậu, đánh nhau quả thật là vui tai vui mắt. A Phi nhìn mà há mồm trợn mắt, thầm nghĩ đây mới là võ hiệp, đây mới là giang hồ! Như mình, học được vài cái thương pháp, giống như là mấy đòn kỹ năng trong các trò chơi truyền thống chứ không phải võ công. Võ công là thế nào? Võ học Trung Hoa truyền thống đã được suy diễn đến một loại trạng thái cực hạn. Nhiều đời truyền lại, khổ luyện công phu, đều là một loại mỹ học. Về phần võ công trong tiểu thuyết, như Lục Mạch Thần Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên..., càng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Lúc này đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, võ công của hai người đều có diệu chiêu. A Phi muốn hỏi Kim Hoàn Đao một vài tri thức về vấn đề này, nhưng dường như Kim Hoàn Đao vẫn đang chìm đắm vào hai ngươi luận võ kia, nên đối với câu hỏi của A Phi cũng không nghe thấy. Vì thế hắn chỉ có thể chuyển sang người khác.
Không thể không nói, đỉnh cấp cao thủ tỷ thí, quả thật là có lực hấp dẫn. A Phi gửi tin nhắn cho mấy người bạn tốt như Lạc Nhật, Kính Trung Nhân, Thủy Trung Nguyệt, còn có cả Tứ Nhĩ Nhất Thương, vậy mà đều không ai trả lời. Hắn còn biết Thanh Phong với Truy Vân, nhưng không quá quen thuộc, cho nên cũng không đi quấy rầy người ta, phỏng chừng hai người này cũng si mê võ học giống như Kim Hoàn Đao. A Phi thở dài một hơi, thầm nghĩ, đây chỉ là một trò chơi, hai người kia chẳng qua cũng chỉ là một đống số liệu, có cần phải nghiêm túc như vậy không?
Chẳng qua hắn không biết, các cao thủ chăm chú như vậy là có nguyên nhân. Hai ngươi kia đại biểu cho người chơi có thành tựu cao nhất, còn mấy người khác đều có tâm nguyện sẽ được như vậy. Học kỹ xảo chiến đấu của người khác chính là một loại thu hoạch, mà quen thuộc chiêu thức của đối phương chính là tình báo không thể thiếu. Chẳng may có một ngày mình phải chống lại một trong hai người này, cũng không đến nỗi là không có chút gì chuẩn bị.
Hỏi một vòng không có người nào đáp lại. Nhưng ngoài dự kiến, Phong Y Linh nhắn tin lại cho hắn.
- Ngươi hỏi ta cái gì?
Đại sư tỷ có thần kinh lớn của Trường Thương Môn không rõ lắm cho nên hỏi lại.
- Ta nói là, một chiêu mà Vân Trung Long mới dùng kia, từ dưới hướng lên trên là kiếm pháp gì?
A Phi hỏi.
- ... Ta làm sao mà biết? Ta cũng đâu có xem.
- Vậy ngươi đang làm gì?
A Phi hiếu kỳ. Thời điểm này mà còn có người không xem cuộc chiến này.
- Có một bức tường của một của hiệu trang sức bị đánh vỡ. Ta đang suy nghĩ sẽ theo bức tường bị đánh vỡ đó moi một vài món trang sức ra ngoài.
Phong Y Linh trả lời.
- MK, vậy cũng được!
A Phi sửng sốt nói:
- Nhưng bây giờ là cao thủ đang tỷ thí, lẽ nào ngươi không nhìn một chút.
- ... Ta đã xem vài lần, nên không cần xem cũng biết. Hai người này tám lạng nửa cân, không phân ra cao thấp.
Phong Y Linh nói.
- Ngươi quả thật không có một chút giác ngộ của nhân sĩ võ lâm, cao thủ quyết đấu, như thế nào cũng sẽ có chút thu hoạch, nói không chừng lại có thể lĩnh ngộ một ít võ học gì đó?
A Phi nói.
- Đầu ngươi có vấn đề à, đây là trò chơi, luận võ lại là hai người chơi, không phải NPC. Nếu như là NPC luận võ, người chơi quan sát nói không chừng còn có cơ hội lĩnh ngộ một ít võ công. Người hiện tại chăm chú xem, cũng chẳng qua là hoa đầu chóng mặt, không có nửa chút võ công có thể học, người mới!
Phong Y Linh dùng ngôn ngữ sắc bén biểu đạt sự khinh bỉ của mình đối với A Phi.
- Ngươi quả thật không có chút nào thú vị, một chút tư tưởng giang hồ cũng không có.
A Phi đối với Phong Y Linh cũng khinh bỉ thật sâu.
- Nếu như tư tưởng giang hồ có thể đổi lấy đồ trang sức, ta mỗi ngày đều sẽ làm điều đó.
Phong Y Linh không cho là đúng.
Nhận lấy thông tin, A Phi sững người một hồi, rồi nhìn quanh bốn phía, đột nhiên từ nóc nhà nhảy xuống. A Phi chạy trên đường, ngoặt trái ngoặt phải một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy Phong Y Linh đang ngồi trồm hỗm ở một nơi không xa.
Giờ phút này nàng đang nhìn chăm chằm vào bức tường, trên bức tường cố một lỗ thủng, xem bộ dạng dường như là đang chọn bị dùng binh khí đập phá. Lỗ thủng không lớn, nhưng có thể nhìn thấy được một cái ngăn tủ bằng gỗ màu đen, phía trên có bày biện vài cái hộp trang sức. Vị trí lỗ thủng không cao, vì thế Phong Y Linh chỉ có thể ngồi trồm hỗm, bộ dáng như là tiểu hài tử đang xem con kiến đánh nhau.
A Phi ngó đầu qua hỏi:
- Đang làm cái gì đó?
Phong Y Linh quay đầu ra nhìn hắn, bĩu môi nói:
- Làm sao ngươi lại không xem?
A Phi sờ sờ cằm, than thở:
- Xem một lúc là được rồi, xem nhiều làm tổn thương đến lòng tự tôn. Một chút võ công của ta, có xem cũng chẳng nhìn ra bao nhiêu ảo diệu.
Phong Y Linh không cần nghĩ ngợi nói:
- Võ công của Đại Kiếm Thần thì ta không biết. Vân Trung Long dùng chính là Tử Hà Thần Công, Hi Di kiếm pháp, còn có Dưỡng Tâm Quyết.
A Phi hiếu kỳ:
- Làm sao ngươi biết?
Phong Y Linh không trả lời hắn, chỉ tiếp tục lặng lẽ nhìn chằm chằm vào lỗ thủng.
A Phi biết nàng không muốn nói, có lẽ không muốn hắn tiếp tục truy vấn, nhưng ít nhất hắn cũng đạt được tin tức mình muốn biết. Là một người mơi, hắn vô cùng tò mò đối với hành động lần này của Phong Y Linh, vì thế rất nhanh liền phát huy ra điển cố "Hiếu kỳ hại chết mèo".
- Nghe thấy ngươi bảo ở đây có chỗ tốt, cho nên ta đến nhìn một chút. Rốt cuộc là làm cách nào có thể lấy những trang sức này ra?
Phong Y Linh cười nói:
- Ngươi quả thật là người thành thật, chỗ tốt cũng không dễ cầm như vậy. Ngươi xem, trong lỗ này có mấy cái hộp trang sức, chẳng qua lỗ hổng không lớn, ta cũng không có chuẩn bị. Cho nên ta quyết định lấy một cái dây thừng...
" Ầm ầm" một tiếng, A Phi thu lấy trường thương, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Phong Y Linh một cái. Chợt hắn thò bàn tay vào cái lỗ đã bị mở rộng ra vài lần, mò mò lấy ra mấy cái hộp, tiện tay ném cho Phong Y Linh. Chẳng qua hắn nghĩ nghĩ, rồi lấy lại một hộp từ trong tay Phong Y Linh, nhét vào ngực mình.
- Ngươi thật ngớ ngẩn, tường cũng đã bị phá, chỉ cần phá thêm một chút là được rồi! Làm cái gì mà lấy dây thừng, thật là ngốc.
Hắn xem thường Phong Y Linh, bên trong ngôn ngữ tràn ngập cảm giác ưu việt về chỉ số thông minh của mình.
Phong Y Linh ngẩn người hơn nửa ngày mới nói:
- Ngươi làm cái gì vậy, ngươi đánh vỡ tường làm cái gì?
- Không đánh vỡ tường, hộp trang sức trong tay ngươi làm sao mà lấy?
A Phi ra vẻ nói.
Phong Y Linh dùng một ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn, thở dài nói:
- Người mới đúng là người mới. Ngươi làm như vậy, chính là phạm vào tội trộm cắp a!
A Phi vốn đang đắc ý dào dạt, bị câu nói này làm cho hoảng sợ. Tội trộm cắp, trong trò chơi cũng có tội trộm cắp?
- Cái nhà này vốn bị người chơi phá hỏng. Nếu như ta không phá hỏng cái lỗ hổng này, lấy hộp trang sức bên trong ra, như vậy những thứ này sẽ tính là bị mất, tội danh sẽ rơi vào đầu người kia. Ngươi bây giờ lại một thương đâm nó mở rộng ra, tự tay lấy hộp trang sức, tội danh này sẽ chính là của ngươi. Ngươi đã xong, chuẩn bị ngồi tù đi!
Phong Y Linh nói.
A Phi kêu thảm một tiếng, dùng âm thanh cổ quái nói:
- Không phải chứ! Ngươi dùng dây thừng lấy, cùng với ta dùng tay lấy thì có gì khác nhau? Như vậy ngươi cũng phải ngồi tù.
- Ngươi cái tên ngu ngốc này. Ta ăn trộm là có kỹ năng phụ trợ, không phải chịu trừng phạt của hệ thống. Đương nhiên nó cũng có rất nhiều hạn chế, chẳng hặn như không thể trực tiếp tiếp xúc với vật phẩm, có thể dùng dây thừng, gậy gì đó. Nếu như có thể trực tiếp dùng tay lấy, tội gì phải ngẩn người ngồi ở chỗ này.
Phong Y Linh rống lên.
A Phi nói không nên lời. Bời vì hắn đã nhìn thấy hai người mặc trang phục Bộ khoái, vù một tiếng xuất hiện ngay bên cạnh người mình, cái tốc độ này quả thực không thể dùng bắt cứ khinh công nào có thể so sánh. Chợt một sợi xích sắt lạnh lẽo trùm lên đầu, hệ thông nhắc nhở: Ngươi phạm tội trộm cắp, bắt giam vào đại lao.
Chính lúc âm thanh này vang lên, thì ở địa phương đang luận võ có một trận xôn xao, một đạo ánh sáng như tuyết xông thẳng lên trời, kèo theo một khối không khí màu tím, vô cùng sáng lạn. Phong Y Linh kêu to một tiếng:
- Ra tuyệt chiêu, muốn kết thúc rồi.
A Phi giãy dụa kêu khóc:
- Ta cũng muốn xem...
Nhưng mà lời còn chưa nói xong, đã bị Bộ khoái che miệng lại, mang đi nhanh như gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.