Chương 69: Quyết chiến
PTQDung
07/08/2020
Quyển I: Nó là Hoàng Anh Kiệt
Chương 69: Quyết chiến
Trong làng, Lý Tuấn không ngừng chỉ huy người của mình phối hợp với lực lượng dự bị của làng Hồng Bàng ngặn chặn những người dân làng Thụi đi vào làng một cách tự tiện, mà buộc họ phải đi tới sân đình làng. Làm việc với Hoàng Anh Kiệt hơn năm rồi, Lý Tuấn khá là tin vào tài năng và trí tuệ của thằng nhóc, nên khi nghê tin và Đào Văn Bắc báo về mối nguy từ việc cướp biển trà trộn vào dân làng Thụi, Lý Tuấn lập tức hành động ngay. Cậu ta triệu tập lực lượng dự bị: tức là những người đàn ông còn lại trong làng. Tuy số này không tập thường xuyên, nhưng cũng biết sơ sơ vài đường quyền mà đi cho đúng, nên chả mất mấy thời gian là họ có thể mang vũ khí theo chân cậu ta đi kiểm soát tình hình. Quả thực ban đầu có nhiều người không muốn làm theo, nhưng do dân làng Hồng Bàng ai nấy đều lăm lăm khí giới, cộng thêm đám Lý Tuấn mặc áo quan quân, không ai dám công khai chống lại, nên mọi sự tạm yên.
Đang kiểm soát mọi thứ, Lý Tuấn thấy mấy ông già bà cả, phụ nữ trẻ em trong làng đi khắp nơi, ai cũng cầm một cái gậy buộc rơm, hoặc nồi niêu xong chảo gì đó, xô chậu lỉnh kỉnh. Đang chưa hiểu gì, thì Lộc ra và báo lại kế của Hoàng Anh Kiệt. Nghe thủng câu chuyện rồi, Tuấn cũng phải thầm khen là kế tốt. Còn phần mình, Tuấn cũng không tỏ ra vô dụng tẹo nào, cậu này cho người nhìn kỹ những dân làng Thụi chạy loạn, xem ai có ý kích động mọi người kêu gào làm loạn thì tìm cách bắt lại, tách riêng ra, lại cho người vào mả hỏi tên từng người, hỏi cho ra ngọn ngành gia đình, xếp vào cạnh nhau, những ai bị dôi dư ra thì bị áp một chỗ canh nghiêm hơn, vì những kẻ đó hoặc là dân ngụ cư chưa lâu, hoặc là bọn lưu manh du thủ du thực, hoặc là cướp biển cải trang. Tình huống nào, thì cho bọn nó ra rìa cũng là đúng hết.
Lúc này trong làng, mọi người bắt đầu đốt những cuộn rơm bọc trên đầu gậy, khua khoắng nó lên, khói lửa khắp nơi như làng bị đốt, rồi ai cũng hò hét rầm trời, khung cảnh thực hỗn loạn, thậm chí cả những người đã nhìn thấy cảnh dân Hồng Bàng đang tự biên tự diễn, cũng chả hiểu gì, càng hét ầm lên theo. Nếu không phải có sẵn lực lượng dự bị canh chặt, thì có khi đám dân làng Thụi đã thoát ra cũng nên.
Trong làng tiếng la hét ỏm tỏi vang lên, khỏi lửa bập bùng là tín hiệu để bên ngoài bờ biển biến trận. Lực lượng đảm nhiệm công tác dụ địch lùi bước, rồi phần thì chạy toán loạn, phần thì cố ở lại ném với vài mũi lao, chỉ huy thì hò hét ổn định đội hình, song rồi tất cả cùng lùi khi mà đám cướp biển bắt đầu tăng tốc tiến lên. Họ vừa lùi lại, thì bọn cướp biển cũng đã vượt được trận địa chông, chúng ồ ạt xung phong đuổi theo họ, chỉ có mỗi Ebisu là thong thả đi sau cùng với những tay chân thân tín. Vừa đi, Ebisu vừa bàn xem cảnh tượng tàn sát liệu sẽ quá máu me không, liệu họ có thắng trước khi cánh quân chính kéo tới không, vì như thế sẽ có thời gian lựa chiến lợi phẩm.
Đúng lúc này, cách họ một đoạn không xa, một loạt tiếng hét như kiểu thúc dục, rồi những tiếng kêu gào vang lên xong tắt lịm, cùng lúc âm thanh giao tranh vang động liên hồi. Biết là có điều không lành, Ebisu vội dẫn người tiến lên, thì đã thấy vài tên cấp dưới chạy lại.
- Sao vậy!
- Bị mai phục! Chúng bắn tên giết chết mấy anh em, rồi chặn ngang đoàn của ta, nhiều anh em khác bị vây chặt rồi.
- Khốn nạn, xông lên đi chứ.
- Nhưng chúng chặn ngang ở giữa nên…
Ebisu không nghe thêm nữa, lập tức lao lên, và đám thân tín của hắn cũng thế. Chạy đến nơi, hắn thấy rằng có một tán đang chặn ngang đường tiến của bọn chúng, ngăn bọn nó phá vây giúp một đám cướp đang bị bọc đánh phía trước. Đội án ngữ này tuy không đông, nhưng vì chỗ hoh án ngữ là một đoạn hẹp, nên bọn cướp không có thể dùng ưu thế quân số để áp đảo.
Ở phía sau đội chặn hậu, tất cả lực lượng chiến đấu của làng Hồng Bàng đang toàn lực tấn công. Họ đã vây quanh đám cướp này, và quân số áp đảo của họ là một lợi thế cực lớn. Họ tiếp cận bọn cướp với giáo dài, liên tục chọc tới, bọn cướp nếu chém cây này thì cây khác sẽ chọc vào bọn nó, dù bọn nó có chặt đứt vài cây giáo cũng chả sao cả, vì thân giáo dễ kiếm, mà họ cũng đã chuẩn bị thêm rồi, lát nữa chỉ cần tháo đầu ngọn giáo ra, lắp vào thân khác là được thôi.
- Đoàng, đoàng, đoàn.- Mọi chuyện đang diễn biến thuận lợi, thì những tiếng nổ không khác gì tiếng pháo vang lên, nhiều người phải giật mình quay lại hướng phát ra tiếng nổ. Ở chỗ đó, tiểu đội có nhiệm vụ chặn không cho bọn cướp tiến lên tiếp viện, phá vây bị thương vài người.
Hóa ra Ebisu khi nhận thấy khó mà đột phá nhanh đội hình của quân Hồng Bàng, đã lệnh cho người của mình mang hỏa mai và cung tên ra bắn dẹp đường. Với uy lực của súng hỏa mai, chỉ một lượt bắn đầu tiên, vài người bị thương, khiên bị bắn vỡ. Sau đó, với cung tên, chúng hạ thêm vài người.
Hoàng Anh Kiệt lúc này đang quan sát trận chiến ở một điểm cao gần đó, và thị lực tốt cho phép cậu ta thấy được toàn cảnh. Ngay từ lúc đám cướp đột ngột lùi lại thì Kiệt đã biết có sự không ổn, và những tiếng súng vang lên làm cậu phải nhanh quyết định cuối. Lúc này, đội chặn hậu đã bị thương, và nếu còn cố ngăn thì họ sẽ tiêu hết, mà không có họ chặn đám cướp lại, đội phục kích sẽ bị hở toàn bộ lưng, thế đánh từ chỗ bao vây sẽ thành bị bao vây mất.
- Liên lạc, kêu to lên, toàn quân ném giáo vào kẻ địch, tất cả xốc tới đánh giáp lá cà.- Kiệt nói xong, rồi quay sang bảo mấy đứa nhóc thuộc đội liên lạc.- Thằng Lộc về gọi gấp Lý Tuấn, báo cho ổng mang quân ra gấp. Bọn còn lại theo tao ra bãi biển nhanh.
Nhận được lệnh của Kiệt, tất cả quân Hồng Bàng lùi hết lại thành một đội hình thuần nhất, không tạo thế bao vây gì nữa. Rồi đột ngột, họ ném lao, hàng trước ném xong, thì cúi người xuống để hàng sau ném mà không bị vướng. Trận ném lao hạng nặng này không quá bất ngờ, song vì lao mạnh, ném nhanh và nhiều thành ra sát thương lớn, một tên bị lao xuyên thủng người, nhiều tên khác bị thương. Đợi khi lao ném hết, họ đồng loạt rút dao đi lên giáp lá cà với cướp biển. Hai bên quay ra hỗn chiến, khiến cung tên và súng vô tác dụng. Ebisu vội cùng thân binh lao lên đánh hỗn chiến, dùng sức mạnh và khả năng chiến đấu vượt trợi để giúp tăng khả năng chiến đấu của phe mình.
Kiệt cùng tất cả thành viên đội liên lạc lao ra bãi biển, may mà như Kiệt hi vọng là không có tên cướp nào ở lại canh phòng, chứ không thì phải đợi Lý Tuấn ra giải quyết bọn nó. Kiệt chỉ huy tất cả anh em cùng nhau nhổ hết những cái chông, rồi cắm chúng quanh những cái thuyền con mà bọn cướp dùng để tiến vào bờ. Ý định của Kiệt rất đơn giản, lát nữa khi quân mình đánh ngược ra sẽ không phải lo về bãi chông. Còn bọn cướp mà muốn chạy, thì sẽ bị cản khi phải vượt rừng chông lên thuyền. Đang làm, chợt cả bọn nghe tiếng nổ. Nhìn ra, là từ trên con thuyền lớn của bọn cướp đang có bắn đại bác.
Lúc này, trời đã sáng, nên không khó để những kẻ trên thuyền nhìn thấy việc đám Kiệt làm trên bờ. Chúng không còn thuyền con để xuồng, nên vội bắn pháo để trong bờ biết mà quay lại. Có điều, chúng không biết rằng tất cả đám cướp bên trong kia đang đánh giáp lá cà với quân Hồng Bàng không bứt ra được nên tiếng pháo của những tên cướp trên tàu khiến bọn cướp đang đánh nhau như bị phân tâm không khác gì quân Hồng Bàng nếu làng thực sự bị đốt. Quân Hồng Bàng đã đông hơn, nay lại có ưu thế tâm lý, thì càng ngày càng áp đảo, thế là dù không phải những người quen mùi chiến trận, thế trận bị họ áp ngược lại dần.
Thấy tình thế có điều không ổn, Ebisu vội cho mấy người quay ngược lại bãi biển xem xét, còn mình tiếp tục đốc quân ở đây đánh. Đám cướp được cử đi quay lại thì thấy bọn Kiệt đang cắm chông quanh xuồng, chúng hò hét um sùm, xông lên toan xử cả bọn. Ai dè vừa đi được mấy bước, những mũi tên phóng tới, rồi quân của Lý Tuấn xồ ra. Mấy ông này vừa kịp chạy tới đây mấy phút trước, Kiệt dặn họ phục xung quanh chớ lộ mặt. Quả nhiên chỉ thấy đám nhóc con thuộc đội liên lạc cùng với Kiệt ở đây, bọn cướp lập tức ồ lên tấn công, để quân của Lý Tuấn làm gỏi cả bọn, không cho đứa nào chạy thoát.
- Giờ ta làm gì?- Lý Tuấn nhìn thành quả là 8 tên cướp biển bị hạ gục, quay sang hỏi Kiệt.
- Có hai hướng, thứ nhất là các anh lập tức cùng hội quân với quân làng Hồng Bàng bọn này, diệt gọn đám cướp kia tại bờ, cách thứ hai là nhanh chóng lên cướp thuyền lớn của bọn nó, em về điều quân dự bị ra đánh, bọn nó thua chạy lên thuyền các anh cứ ở trên đó mà chém giết.
- Chọn cách đầu đi!- Nghĩ một hồi, Lý Tuấn chọn cách thứ nhất. Cách thứ hai là phải đánh lên thuyền giặc, dù trên đó sẽ có ít quân, nhưng mạo hiểm khi leo lên không phải không có, hơn nữa, giờ này con thuyền kia cũng chả chạy được đi đâu. Giết đám ở kia, rồi để dân Hồng Bàng bắt con thuyền kia, chả mất sức mấy nhỉ.
Thế là quân của Lý Tuấn đi tập hậu quân Ebisu. Vốn đang có phần hoang mang về tiếng pháo từ thuyền, nên quân của Lý Tuấn ập tới đánh là bọn cướp biển liền tan rã, mạnh ai nấy chạy. Nhưng chạy làm sao được khi mà quân Hồng Bàng kết hợp với quân của Lý Tuấn đông hơn chúng rất nhiều. Bọn cướp biển kẻ bị giết, kẻ bị bắt sống, Ebisu thì thuốc toán thứ hai, do hắn mặc quần áo khá bắt mắt, Lý Tuấn muốn bắt sống để hỏi chuyện.
Tính lại, trận này quân Hồng Bàng chết 10 người, bị thương 30 người, nặng thì 13, nhẹ thì 17, đổi lại giết được 26 tên địch, bắt sống 19 tên, còn lính Lý Tuấn thì hầu như chỉ bị thương nhẹ do tham chiến sau cùng, lại là lính chuyên, biết chém người từ nhỏ.
Chương 69: Quyết chiến
Trong làng, Lý Tuấn không ngừng chỉ huy người của mình phối hợp với lực lượng dự bị của làng Hồng Bàng ngặn chặn những người dân làng Thụi đi vào làng một cách tự tiện, mà buộc họ phải đi tới sân đình làng. Làm việc với Hoàng Anh Kiệt hơn năm rồi, Lý Tuấn khá là tin vào tài năng và trí tuệ của thằng nhóc, nên khi nghê tin và Đào Văn Bắc báo về mối nguy từ việc cướp biển trà trộn vào dân làng Thụi, Lý Tuấn lập tức hành động ngay. Cậu ta triệu tập lực lượng dự bị: tức là những người đàn ông còn lại trong làng. Tuy số này không tập thường xuyên, nhưng cũng biết sơ sơ vài đường quyền mà đi cho đúng, nên chả mất mấy thời gian là họ có thể mang vũ khí theo chân cậu ta đi kiểm soát tình hình. Quả thực ban đầu có nhiều người không muốn làm theo, nhưng do dân làng Hồng Bàng ai nấy đều lăm lăm khí giới, cộng thêm đám Lý Tuấn mặc áo quan quân, không ai dám công khai chống lại, nên mọi sự tạm yên.
Đang kiểm soát mọi thứ, Lý Tuấn thấy mấy ông già bà cả, phụ nữ trẻ em trong làng đi khắp nơi, ai cũng cầm một cái gậy buộc rơm, hoặc nồi niêu xong chảo gì đó, xô chậu lỉnh kỉnh. Đang chưa hiểu gì, thì Lộc ra và báo lại kế của Hoàng Anh Kiệt. Nghe thủng câu chuyện rồi, Tuấn cũng phải thầm khen là kế tốt. Còn phần mình, Tuấn cũng không tỏ ra vô dụng tẹo nào, cậu này cho người nhìn kỹ những dân làng Thụi chạy loạn, xem ai có ý kích động mọi người kêu gào làm loạn thì tìm cách bắt lại, tách riêng ra, lại cho người vào mả hỏi tên từng người, hỏi cho ra ngọn ngành gia đình, xếp vào cạnh nhau, những ai bị dôi dư ra thì bị áp một chỗ canh nghiêm hơn, vì những kẻ đó hoặc là dân ngụ cư chưa lâu, hoặc là bọn lưu manh du thủ du thực, hoặc là cướp biển cải trang. Tình huống nào, thì cho bọn nó ra rìa cũng là đúng hết.
Lúc này trong làng, mọi người bắt đầu đốt những cuộn rơm bọc trên đầu gậy, khua khoắng nó lên, khói lửa khắp nơi như làng bị đốt, rồi ai cũng hò hét rầm trời, khung cảnh thực hỗn loạn, thậm chí cả những người đã nhìn thấy cảnh dân Hồng Bàng đang tự biên tự diễn, cũng chả hiểu gì, càng hét ầm lên theo. Nếu không phải có sẵn lực lượng dự bị canh chặt, thì có khi đám dân làng Thụi đã thoát ra cũng nên.
Trong làng tiếng la hét ỏm tỏi vang lên, khỏi lửa bập bùng là tín hiệu để bên ngoài bờ biển biến trận. Lực lượng đảm nhiệm công tác dụ địch lùi bước, rồi phần thì chạy toán loạn, phần thì cố ở lại ném với vài mũi lao, chỉ huy thì hò hét ổn định đội hình, song rồi tất cả cùng lùi khi mà đám cướp biển bắt đầu tăng tốc tiến lên. Họ vừa lùi lại, thì bọn cướp biển cũng đã vượt được trận địa chông, chúng ồ ạt xung phong đuổi theo họ, chỉ có mỗi Ebisu là thong thả đi sau cùng với những tay chân thân tín. Vừa đi, Ebisu vừa bàn xem cảnh tượng tàn sát liệu sẽ quá máu me không, liệu họ có thắng trước khi cánh quân chính kéo tới không, vì như thế sẽ có thời gian lựa chiến lợi phẩm.
Đúng lúc này, cách họ một đoạn không xa, một loạt tiếng hét như kiểu thúc dục, rồi những tiếng kêu gào vang lên xong tắt lịm, cùng lúc âm thanh giao tranh vang động liên hồi. Biết là có điều không lành, Ebisu vội dẫn người tiến lên, thì đã thấy vài tên cấp dưới chạy lại.
- Sao vậy!
- Bị mai phục! Chúng bắn tên giết chết mấy anh em, rồi chặn ngang đoàn của ta, nhiều anh em khác bị vây chặt rồi.
- Khốn nạn, xông lên đi chứ.
- Nhưng chúng chặn ngang ở giữa nên…
Ebisu không nghe thêm nữa, lập tức lao lên, và đám thân tín của hắn cũng thế. Chạy đến nơi, hắn thấy rằng có một tán đang chặn ngang đường tiến của bọn chúng, ngăn bọn nó phá vây giúp một đám cướp đang bị bọc đánh phía trước. Đội án ngữ này tuy không đông, nhưng vì chỗ hoh án ngữ là một đoạn hẹp, nên bọn cướp không có thể dùng ưu thế quân số để áp đảo.
Ở phía sau đội chặn hậu, tất cả lực lượng chiến đấu của làng Hồng Bàng đang toàn lực tấn công. Họ đã vây quanh đám cướp này, và quân số áp đảo của họ là một lợi thế cực lớn. Họ tiếp cận bọn cướp với giáo dài, liên tục chọc tới, bọn cướp nếu chém cây này thì cây khác sẽ chọc vào bọn nó, dù bọn nó có chặt đứt vài cây giáo cũng chả sao cả, vì thân giáo dễ kiếm, mà họ cũng đã chuẩn bị thêm rồi, lát nữa chỉ cần tháo đầu ngọn giáo ra, lắp vào thân khác là được thôi.
- Đoàng, đoàng, đoàn.- Mọi chuyện đang diễn biến thuận lợi, thì những tiếng nổ không khác gì tiếng pháo vang lên, nhiều người phải giật mình quay lại hướng phát ra tiếng nổ. Ở chỗ đó, tiểu đội có nhiệm vụ chặn không cho bọn cướp tiến lên tiếp viện, phá vây bị thương vài người.
Hóa ra Ebisu khi nhận thấy khó mà đột phá nhanh đội hình của quân Hồng Bàng, đã lệnh cho người của mình mang hỏa mai và cung tên ra bắn dẹp đường. Với uy lực của súng hỏa mai, chỉ một lượt bắn đầu tiên, vài người bị thương, khiên bị bắn vỡ. Sau đó, với cung tên, chúng hạ thêm vài người.
Hoàng Anh Kiệt lúc này đang quan sát trận chiến ở một điểm cao gần đó, và thị lực tốt cho phép cậu ta thấy được toàn cảnh. Ngay từ lúc đám cướp đột ngột lùi lại thì Kiệt đã biết có sự không ổn, và những tiếng súng vang lên làm cậu phải nhanh quyết định cuối. Lúc này, đội chặn hậu đã bị thương, và nếu còn cố ngăn thì họ sẽ tiêu hết, mà không có họ chặn đám cướp lại, đội phục kích sẽ bị hở toàn bộ lưng, thế đánh từ chỗ bao vây sẽ thành bị bao vây mất.
- Liên lạc, kêu to lên, toàn quân ném giáo vào kẻ địch, tất cả xốc tới đánh giáp lá cà.- Kiệt nói xong, rồi quay sang bảo mấy đứa nhóc thuộc đội liên lạc.- Thằng Lộc về gọi gấp Lý Tuấn, báo cho ổng mang quân ra gấp. Bọn còn lại theo tao ra bãi biển nhanh.
Nhận được lệnh của Kiệt, tất cả quân Hồng Bàng lùi hết lại thành một đội hình thuần nhất, không tạo thế bao vây gì nữa. Rồi đột ngột, họ ném lao, hàng trước ném xong, thì cúi người xuống để hàng sau ném mà không bị vướng. Trận ném lao hạng nặng này không quá bất ngờ, song vì lao mạnh, ném nhanh và nhiều thành ra sát thương lớn, một tên bị lao xuyên thủng người, nhiều tên khác bị thương. Đợi khi lao ném hết, họ đồng loạt rút dao đi lên giáp lá cà với cướp biển. Hai bên quay ra hỗn chiến, khiến cung tên và súng vô tác dụng. Ebisu vội cùng thân binh lao lên đánh hỗn chiến, dùng sức mạnh và khả năng chiến đấu vượt trợi để giúp tăng khả năng chiến đấu của phe mình.
Kiệt cùng tất cả thành viên đội liên lạc lao ra bãi biển, may mà như Kiệt hi vọng là không có tên cướp nào ở lại canh phòng, chứ không thì phải đợi Lý Tuấn ra giải quyết bọn nó. Kiệt chỉ huy tất cả anh em cùng nhau nhổ hết những cái chông, rồi cắm chúng quanh những cái thuyền con mà bọn cướp dùng để tiến vào bờ. Ý định của Kiệt rất đơn giản, lát nữa khi quân mình đánh ngược ra sẽ không phải lo về bãi chông. Còn bọn cướp mà muốn chạy, thì sẽ bị cản khi phải vượt rừng chông lên thuyền. Đang làm, chợt cả bọn nghe tiếng nổ. Nhìn ra, là từ trên con thuyền lớn của bọn cướp đang có bắn đại bác.
Lúc này, trời đã sáng, nên không khó để những kẻ trên thuyền nhìn thấy việc đám Kiệt làm trên bờ. Chúng không còn thuyền con để xuồng, nên vội bắn pháo để trong bờ biết mà quay lại. Có điều, chúng không biết rằng tất cả đám cướp bên trong kia đang đánh giáp lá cà với quân Hồng Bàng không bứt ra được nên tiếng pháo của những tên cướp trên tàu khiến bọn cướp đang đánh nhau như bị phân tâm không khác gì quân Hồng Bàng nếu làng thực sự bị đốt. Quân Hồng Bàng đã đông hơn, nay lại có ưu thế tâm lý, thì càng ngày càng áp đảo, thế là dù không phải những người quen mùi chiến trận, thế trận bị họ áp ngược lại dần.
Thấy tình thế có điều không ổn, Ebisu vội cho mấy người quay ngược lại bãi biển xem xét, còn mình tiếp tục đốc quân ở đây đánh. Đám cướp được cử đi quay lại thì thấy bọn Kiệt đang cắm chông quanh xuồng, chúng hò hét um sùm, xông lên toan xử cả bọn. Ai dè vừa đi được mấy bước, những mũi tên phóng tới, rồi quân của Lý Tuấn xồ ra. Mấy ông này vừa kịp chạy tới đây mấy phút trước, Kiệt dặn họ phục xung quanh chớ lộ mặt. Quả nhiên chỉ thấy đám nhóc con thuộc đội liên lạc cùng với Kiệt ở đây, bọn cướp lập tức ồ lên tấn công, để quân của Lý Tuấn làm gỏi cả bọn, không cho đứa nào chạy thoát.
- Giờ ta làm gì?- Lý Tuấn nhìn thành quả là 8 tên cướp biển bị hạ gục, quay sang hỏi Kiệt.
- Có hai hướng, thứ nhất là các anh lập tức cùng hội quân với quân làng Hồng Bàng bọn này, diệt gọn đám cướp kia tại bờ, cách thứ hai là nhanh chóng lên cướp thuyền lớn của bọn nó, em về điều quân dự bị ra đánh, bọn nó thua chạy lên thuyền các anh cứ ở trên đó mà chém giết.
- Chọn cách đầu đi!- Nghĩ một hồi, Lý Tuấn chọn cách thứ nhất. Cách thứ hai là phải đánh lên thuyền giặc, dù trên đó sẽ có ít quân, nhưng mạo hiểm khi leo lên không phải không có, hơn nữa, giờ này con thuyền kia cũng chả chạy được đi đâu. Giết đám ở kia, rồi để dân Hồng Bàng bắt con thuyền kia, chả mất sức mấy nhỉ.
Thế là quân của Lý Tuấn đi tập hậu quân Ebisu. Vốn đang có phần hoang mang về tiếng pháo từ thuyền, nên quân của Lý Tuấn ập tới đánh là bọn cướp biển liền tan rã, mạnh ai nấy chạy. Nhưng chạy làm sao được khi mà quân Hồng Bàng kết hợp với quân của Lý Tuấn đông hơn chúng rất nhiều. Bọn cướp biển kẻ bị giết, kẻ bị bắt sống, Ebisu thì thuốc toán thứ hai, do hắn mặc quần áo khá bắt mắt, Lý Tuấn muốn bắt sống để hỏi chuyện.
Tính lại, trận này quân Hồng Bàng chết 10 người, bị thương 30 người, nặng thì 13, nhẹ thì 17, đổi lại giết được 26 tên địch, bắt sống 19 tên, còn lính Lý Tuấn thì hầu như chỉ bị thương nhẹ do tham chiến sau cùng, lại là lính chuyên, biết chém người từ nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.