Chương 70: Tình hình mới
PTQDung
07/08/2020
Quyển I: Nó là Hoàng Anh Kiệt
Chương 70: Tình hình mới
Thắng lợi trước mắt chưa kịp hưởng thụ lâu, thì nguy cơ đã ập tới. Vốn dự đoán rằng lũ cướp biển sẽ kéo tới làng Hồng Bàng, Kiệt lập tức yêu cầu tìm cách hỏi cung tù binh để tìm hiểu về những thông tin cần thiết. Mất ít lâu để tìm ra thằng cướp biết tiếng Việt, và nó khai tuốt về việc tổng số lượng cướp phụ trách tấn công làng Thụi sẽ lên tới 250 tên, và giờ chúng sắp tới đây bằng những thuyền lớn.
- Vũ khí của chúng có những gì?
- Đại pháo, súng hỏa mai, và các loại vũ khí như bọn tôi có!
- Chúng có thể đưa pháo vào bờ chứ?
- Có thể! Tôi từng thấy họ đem pháo xuống thuyền con, chở vào bờ để đánh phá những chỗ cứng cỏi chống cự lại.
- Vậy là không ổn rồi!- Lý Tuấn nghe vậy liền hít hà. Hắn quay sang bàn ngay với Kiệt- Làng cậu có chỗ ẩn náu nào không, bỏ làng mà chạy ngay đi thôi.
- Tôi sẽ chia cho các anh 50 người còn khỏe trong lực lượng chiến đấu chính, mong các anh cùng với họ hướng dẫn người dân sơ tán vào rừng ẩn náu càng nhanh càng tốt, tôi còn chút việc phải làm với tên thủ lĩnh của đám cướp này.- Kiệt nói rồi cùng với Lý Tuấn chia quân ra, ngoại trừ những người bị thương, rồi 50 người chia cho Lý Tuấn, Kiệt chỉ còn lại 10 người, nhưng từng đó cộng thêm đám lính liên lạc dưới trướng là đủ rồi.
Họ nhanh chóng lôi Ebisu cùng với gã cướp biển biết nói tiếng Việt đi tới nơi mà Kiệt đã chuẩn bị sẵn để ẩn náu trong khi cướp biển quay lại mà làng không cự nổi, phải bỏ chạy. Giờ thì nó sẽ thành nơi để thẩm vấn. Trong mọi trận chiến, thông tin là thứ cực kỳ quan trọng, nắm được thông tin rõ ràng thì mới có thể chế định sách lược cho tốt.
- Mày nói cho bọn nó biết rằng, tao sẽ không khai bất cứ điều gì!- Ebisu cười đáp lại tên cướp phiên dịch khi hắn nói cho Ebisu rằng họ sẽ moi thông tin từ Ebisu.
- Vậy nói với hắn, bọn này rất biết tra tấn, sẽ rất thống khổ. Tao cho người đếm từ 1 đến 60, hắn suy nghĩ cho kĩ!- Kiệt nghe xong lời phiên dịch thì đáp lại vậy, rồi kêu Lộc tới đếm, trong khi đó dặn mấy người còn lại chuẩn bị vải, vài chậu nước.
Ebisu thấy vậy thì cười khẩy, tra tấn ư. Bọn này chắc lại đánh nó một trận thôi, từ khi đi làm cướp, vết thương đầy rẫy, Ebisu còn sợ đau sao?
- 57... 58... 59... 60. Đếm xong rồi anh ạ- Lộc đếm tới 60 rồi quay sang báo Kiệt.
- Cho hắn nằm ngửa ra đi mấy anh!
Theo lệnh của Kiệt, mấy anh lính Hồng Bàng đè ngửa Ebisu ra để Kiệt phủ tấm khăn lên mặt Ebisu, rồi dội nước vào. Khăn ngấm nước liền chặn hết mặt Ebisu, không cho hắn thở. Cách tra tấn này là thứ mà người Mỹ và quân VNCH từng dùng với rất nhiều người theo Cách mạng, kể cả phụ nữ. Nhưng những con người theo Cách mạng thì còn có lý tưởng để chống chọi lại sự tra tấn thể xác, còn Ebisu, hắn có không nhỉ?
Cuộc tra tấn kéo dài liên tục trong gần nửa canh giờ thì Ebisu cũng phải ra hiệu muốn cung khai. Kiệt gật đầu, rồi hiệu cho Hoàng Văn Tâm, em họ mình đi gọi hai liên lạc viên tiến vào, mỗi người tay cầm tờ giấy. Kiệt hỏi, tên phiên dịch nói lại với Ebisu để hắn trả lời, rồi nói lại với Kiệt, trong khi hai liên lạc viên liên tục ghi. Lúc này Kiệt đi ra để liên lạc với dân làng, bàn kế hoạch phản kích do thuyền bọn cướp đã xuất hiện trên biển, đảm nhiệm việc hỏi cung là Tâm, dựa theo format mà Kiệt cho từ trước để hoi.
- Kẻ cầm đầu đám còn lại là ai? Anh trai ngài Ebisu, ngài Kogoro
- Anh cùng mẹ cùng cha hay cùng cha khác mẹ!- Cái này thì để tôi trả lời hộ luôn, anh cùng cha khác mẹ.
- Có bao nhiêu tên đến đánh làng Thụi?- Tổng cộng là khoảng 250, tuy nhiên do làng Thụi biển không sâu, phải đi thuyền nhẹ vào, nên e rằng không đủ số đó, vì còn cần người ở lại trông thuyền lớn.
- Số người ở lại thường là bao nhiêu? – Tùy thuyền lớn chở 100 người hay là thuyền chở 50 người, 100 thì cần 10 người, 50 thì cần 5 đến 8 người.
- Những kẻ trà trộn vào dân làng Thụi, chúng có dấu hiệu nhận dạng gì không?- Thường là hình xăm, cướp biển ai cũng có hết.
- .................
Thu hết thông tin lần đầu xong, Tâm báo cho Kiệt nhưng Kiệt bảo không vội, đừng đi truyền tin ngay, mà hay cho hai người khác vào, lần này những câu hỏi là về vấn đề vũ khí. Sau chừng 4 lần hỏi cung nhằm nắm rõ về các vấn đề: vũ khí, tổ chức, liên lạc, mục tiêu,...., Kiệt cho tạm nghỉ, tất cả ra ăn cơm, trừ hai tên cướp biển, nhưng chúng không được ở cạnh nhau, mà bị giam ở hai chỗ riêng, tránh việc thông cung.
Sau bữa cơm, Tâm cũng cho cả hai tên được ăn, ăn xong xuôi, cậu bảo một nửa đi ngủ, một nửa khác cùng tiếp tục việc hỏi cung. Những câu hỏi nhanh chóng được liên kết với nhau, và rất nhanh, nhiều chỗ sơ hở trong lời khai của bọn chúng, khi thì số liệu có chênh lệch, khi thì vũ khí có phần bị phóng đại, khi thì tên các chỉ huy các đội tàu và đặc điểm nhận dạng bị thay đổi, nếu không phải là ngay từ đâu Kiệt đã dặn dò và có phương án kiểm tra chéo thì có khi họ đã không phát hiện được điểm này. Tâm giận lắm, tên khốn kiếp này vẫn cứng đầu thật. Cậu ta hùng hổ tới báo cho Kiệt, đề nghị làm thế nào để đánh bọn nó thật đau hơn.
- Anh thì có nhiều biện pháp tra tấn còn dã man hơn!- Kiệt cười, người Mỹ đã dạy hết những trò này cho người Việt ở Côn Đảo, Hỏa Lò, … trên thân thể chiến sĩ, những người yêu nước, các nhà Cách mạng Việt Nam, đó là những trò mà đảm bảo Ebisu không tài nào chịu nổi, nhưng như thế thì e là chính người ra tay cũng không chịu nổi trước, Kiệt cũng nghĩ mà đã ghê, dù cậu là người đi tra tấn người ta. May quá, cậu nhớ tới một biện pháp tra tấn bớt máu me nhưng độ dã man thì không kém tí gì: cấm ngủ – Nhưng ta không cần một kẻ không thể nói, nên từ bây giờ bảo các anh em luân phiên đánh thức bọn nó mà hỏi cung, đừng cho bọn nó được ngủ nghỉ gì hết!
Giao việc cho Tâm xong, Kiệt quay lại với việc của mình: chống cướp biển. Lúc này, những người không có khả năng chiến đấu đã đi sơ tán xong, của cải có giá trị được giấu tốt, còn dân làng Thụi vốn bị quây ở giữa làng thì được dẫn theo, nhưng tất cả đều bị bịt mắt, dẫn vào sâu trong khu căn cứ, và hễ ai có ý định hò hét gì thì sẽ bị quy là kẻ định hỗ trợ lũ cướp biển, giết ngay. Thời kỳ bất thường này không thể chần chừ được. Đến quá trưa thì bọn cướp tiến vào làng, do được đám cướp trên thuyền của Ebisu báo cáo những gì trông thấy trên bãi biển, chúng phần nào đoán ra được là kế hoạch bị thất bại, tên thủ lĩnh Kogoro nổi khùng lên, lệnh cho bọn tay chân lập tức tiến vào làng.
Tiến vào làng Hồng Bàng, những gì chúng nó thấy chỉ là một ngôi làng không một bóng người, của cải đắt tiền dễ mang đã được đem đi sạch, trâu bò lợn gà không còn mấy, thế là chúng liền đốt phá, liên tục gào thét đòi giết người làng Hồng Bàng nếu bắt được, nhưng làm gì có ai xuất hiện. Cơn giận vì bị mất mặt khiến Kogoro quyết định đóng quân tại đây thêm hai ngày để đánh cho dân Hồng Bàng một trận.
- Bọn nó người đông, có già có trẻ, nhịn cơm một ngày thì được, chứ hai ngày thì sao chịu được. Một khi bọn nó nấu cơm, khói bay lên thì ta sẽ đánh tới. Hoặc giả chỉ cần có tiếng la tiếng hét, tiếng tranh cãi, ta cũng có thể phát hiện ra.- Kogoro lập luận tốt như vậy, đám cướp cũng tham vì biết chỉ bắt được người làng Hồng Bàng thì mới có thể moi được tiền, nên đồng ý ở lại canh gác, chờ bắt dân Hồng Bàng.
Bọn chúng vì thế liền phải ở lại những ngôi nhà mà vừa nãy chưa kịp đốt phá, nấu đồ ăn, vừa chờ đợi xem có luồng khói nào bốc lên không. Đúng như chúng nghĩ, dân Hồng Bàng không thể nhịn đói, nhưng họ không tạo ra một đám khói lửa nào để dẫn đường cho chùng, bởi họ đang sở hữu một thứ vũ khí quá bá đạo, vượt thời gian hàng vài trăm năm: Bếp Hoàng Cầm.
Bếp Hoàng Cầm ra đời ở Điện Biên Phủ, sau khi anh nuôi Hoàng Cầm xót xa cho những đồng chí vì nấu ăn, lộ khói mà bị máy bay ném bom chết, đã nghĩ cách làm thế nào để đốt bếp không lộ khói. Bằng cách làm các lỗ tản khỏi để khói ra chỉ bay là là mặt đất, ông đã khiến máy bay Pháp không bao giờ còn cơ hội đánh vào những người nấu bếp chỉ bằng việc nhìn khói bếp nữa. Hoàng Anh Kiệt không quá nắm rõ cấu tạo bếp Hoàng Cầm, nhưng cậu đã có nhiều thời gian thử nghiệm để có thể làm được ra mẫu bếp có khả năng na ná vậy. Bằng bếp Hoàng Cầm, người dân Hồng Bàng nhanh chóng nấu bữa trưa, ăn cho chắc cái dạ, và nhìn những đám khói bay lên từ làng.
- Chắc là bọn nó đốt phá rồi bỏ đi chứ hả?
- Không rõ nữa, chỉ khi nào chúng chắc chắn rút đi thì mới được ra khỏi đây!
- Có người đưa tin về kìa!
- Sao, bọn nó đốt phá thế nào?
- Chúng có vẻ như không muốn rút đi, chúng đang kiếm chỗ nghỉ ngơi, không biết định làm gì?
- Vậy nhà cửa các thứ.
- Có một vài chỗ bị đốt, nhưng chúng cũng dập rồi, bọn nó đang dọn đồ ra ăn uống, cũng cử nhiều kẻ đi dò bắt chúng ta.
- Không lẽ chúng quyết tâm lùng bắt chúng ta ư?
- Thế là không hay rồi, lương thực đem đi không quá nhiều, phần này chỉ đủ ăn vài ngày, không biết chúng nó định ở lại bao lâu đây?
Mọi người ngồi thì thào bàn tán với nhau, cũng không dám nói quá to, vì biết rằng bọn cướp đang truy lùng, nếu bị bắt được thì chết chắc. Lúc này, Kiệt quay lại với dân làng sau khi đã đọc qua sơ lược khẩu cung của Ebisu. Tuy còn nhiều chỗ chưa thành thật, song kết hợp với tình hình thực tế, rút ra được Kogoro là một kẻ tham vọng, nên khả năng hắn muốn cướp bóc thêm từ làng Hồng Bàng là rất cao. Do dân Hồng Bàng chôn của quá nhanh và khéo, bọn cướp khó tìm, cách nhanh nhất là bắt dân Hồng Bàng về đào lại, sợ rằng hắn đang điên cùng lùng sục cho ra người dân để moi thông tin của cải. Chỉ có rình ăn trộm của người chứ ai dễ mà phòng người ta ăn trộm của mình, không thể bị động thế này được.
Chương 70: Tình hình mới
Thắng lợi trước mắt chưa kịp hưởng thụ lâu, thì nguy cơ đã ập tới. Vốn dự đoán rằng lũ cướp biển sẽ kéo tới làng Hồng Bàng, Kiệt lập tức yêu cầu tìm cách hỏi cung tù binh để tìm hiểu về những thông tin cần thiết. Mất ít lâu để tìm ra thằng cướp biết tiếng Việt, và nó khai tuốt về việc tổng số lượng cướp phụ trách tấn công làng Thụi sẽ lên tới 250 tên, và giờ chúng sắp tới đây bằng những thuyền lớn.
- Vũ khí của chúng có những gì?
- Đại pháo, súng hỏa mai, và các loại vũ khí như bọn tôi có!
- Chúng có thể đưa pháo vào bờ chứ?
- Có thể! Tôi từng thấy họ đem pháo xuống thuyền con, chở vào bờ để đánh phá những chỗ cứng cỏi chống cự lại.
- Vậy là không ổn rồi!- Lý Tuấn nghe vậy liền hít hà. Hắn quay sang bàn ngay với Kiệt- Làng cậu có chỗ ẩn náu nào không, bỏ làng mà chạy ngay đi thôi.
- Tôi sẽ chia cho các anh 50 người còn khỏe trong lực lượng chiến đấu chính, mong các anh cùng với họ hướng dẫn người dân sơ tán vào rừng ẩn náu càng nhanh càng tốt, tôi còn chút việc phải làm với tên thủ lĩnh của đám cướp này.- Kiệt nói rồi cùng với Lý Tuấn chia quân ra, ngoại trừ những người bị thương, rồi 50 người chia cho Lý Tuấn, Kiệt chỉ còn lại 10 người, nhưng từng đó cộng thêm đám lính liên lạc dưới trướng là đủ rồi.
Họ nhanh chóng lôi Ebisu cùng với gã cướp biển biết nói tiếng Việt đi tới nơi mà Kiệt đã chuẩn bị sẵn để ẩn náu trong khi cướp biển quay lại mà làng không cự nổi, phải bỏ chạy. Giờ thì nó sẽ thành nơi để thẩm vấn. Trong mọi trận chiến, thông tin là thứ cực kỳ quan trọng, nắm được thông tin rõ ràng thì mới có thể chế định sách lược cho tốt.
- Mày nói cho bọn nó biết rằng, tao sẽ không khai bất cứ điều gì!- Ebisu cười đáp lại tên cướp phiên dịch khi hắn nói cho Ebisu rằng họ sẽ moi thông tin từ Ebisu.
- Vậy nói với hắn, bọn này rất biết tra tấn, sẽ rất thống khổ. Tao cho người đếm từ 1 đến 60, hắn suy nghĩ cho kĩ!- Kiệt nghe xong lời phiên dịch thì đáp lại vậy, rồi kêu Lộc tới đếm, trong khi đó dặn mấy người còn lại chuẩn bị vải, vài chậu nước.
Ebisu thấy vậy thì cười khẩy, tra tấn ư. Bọn này chắc lại đánh nó một trận thôi, từ khi đi làm cướp, vết thương đầy rẫy, Ebisu còn sợ đau sao?
- 57... 58... 59... 60. Đếm xong rồi anh ạ- Lộc đếm tới 60 rồi quay sang báo Kiệt.
- Cho hắn nằm ngửa ra đi mấy anh!
Theo lệnh của Kiệt, mấy anh lính Hồng Bàng đè ngửa Ebisu ra để Kiệt phủ tấm khăn lên mặt Ebisu, rồi dội nước vào. Khăn ngấm nước liền chặn hết mặt Ebisu, không cho hắn thở. Cách tra tấn này là thứ mà người Mỹ và quân VNCH từng dùng với rất nhiều người theo Cách mạng, kể cả phụ nữ. Nhưng những con người theo Cách mạng thì còn có lý tưởng để chống chọi lại sự tra tấn thể xác, còn Ebisu, hắn có không nhỉ?
Cuộc tra tấn kéo dài liên tục trong gần nửa canh giờ thì Ebisu cũng phải ra hiệu muốn cung khai. Kiệt gật đầu, rồi hiệu cho Hoàng Văn Tâm, em họ mình đi gọi hai liên lạc viên tiến vào, mỗi người tay cầm tờ giấy. Kiệt hỏi, tên phiên dịch nói lại với Ebisu để hắn trả lời, rồi nói lại với Kiệt, trong khi hai liên lạc viên liên tục ghi. Lúc này Kiệt đi ra để liên lạc với dân làng, bàn kế hoạch phản kích do thuyền bọn cướp đã xuất hiện trên biển, đảm nhiệm việc hỏi cung là Tâm, dựa theo format mà Kiệt cho từ trước để hoi.
- Kẻ cầm đầu đám còn lại là ai? Anh trai ngài Ebisu, ngài Kogoro
- Anh cùng mẹ cùng cha hay cùng cha khác mẹ!- Cái này thì để tôi trả lời hộ luôn, anh cùng cha khác mẹ.
- Có bao nhiêu tên đến đánh làng Thụi?- Tổng cộng là khoảng 250, tuy nhiên do làng Thụi biển không sâu, phải đi thuyền nhẹ vào, nên e rằng không đủ số đó, vì còn cần người ở lại trông thuyền lớn.
- Số người ở lại thường là bao nhiêu? – Tùy thuyền lớn chở 100 người hay là thuyền chở 50 người, 100 thì cần 10 người, 50 thì cần 5 đến 8 người.
- Những kẻ trà trộn vào dân làng Thụi, chúng có dấu hiệu nhận dạng gì không?- Thường là hình xăm, cướp biển ai cũng có hết.
- .................
Thu hết thông tin lần đầu xong, Tâm báo cho Kiệt nhưng Kiệt bảo không vội, đừng đi truyền tin ngay, mà hay cho hai người khác vào, lần này những câu hỏi là về vấn đề vũ khí. Sau chừng 4 lần hỏi cung nhằm nắm rõ về các vấn đề: vũ khí, tổ chức, liên lạc, mục tiêu,...., Kiệt cho tạm nghỉ, tất cả ra ăn cơm, trừ hai tên cướp biển, nhưng chúng không được ở cạnh nhau, mà bị giam ở hai chỗ riêng, tránh việc thông cung.
Sau bữa cơm, Tâm cũng cho cả hai tên được ăn, ăn xong xuôi, cậu bảo một nửa đi ngủ, một nửa khác cùng tiếp tục việc hỏi cung. Những câu hỏi nhanh chóng được liên kết với nhau, và rất nhanh, nhiều chỗ sơ hở trong lời khai của bọn chúng, khi thì số liệu có chênh lệch, khi thì vũ khí có phần bị phóng đại, khi thì tên các chỉ huy các đội tàu và đặc điểm nhận dạng bị thay đổi, nếu không phải là ngay từ đâu Kiệt đã dặn dò và có phương án kiểm tra chéo thì có khi họ đã không phát hiện được điểm này. Tâm giận lắm, tên khốn kiếp này vẫn cứng đầu thật. Cậu ta hùng hổ tới báo cho Kiệt, đề nghị làm thế nào để đánh bọn nó thật đau hơn.
- Anh thì có nhiều biện pháp tra tấn còn dã man hơn!- Kiệt cười, người Mỹ đã dạy hết những trò này cho người Việt ở Côn Đảo, Hỏa Lò, … trên thân thể chiến sĩ, những người yêu nước, các nhà Cách mạng Việt Nam, đó là những trò mà đảm bảo Ebisu không tài nào chịu nổi, nhưng như thế thì e là chính người ra tay cũng không chịu nổi trước, Kiệt cũng nghĩ mà đã ghê, dù cậu là người đi tra tấn người ta. May quá, cậu nhớ tới một biện pháp tra tấn bớt máu me nhưng độ dã man thì không kém tí gì: cấm ngủ – Nhưng ta không cần một kẻ không thể nói, nên từ bây giờ bảo các anh em luân phiên đánh thức bọn nó mà hỏi cung, đừng cho bọn nó được ngủ nghỉ gì hết!
Giao việc cho Tâm xong, Kiệt quay lại với việc của mình: chống cướp biển. Lúc này, những người không có khả năng chiến đấu đã đi sơ tán xong, của cải có giá trị được giấu tốt, còn dân làng Thụi vốn bị quây ở giữa làng thì được dẫn theo, nhưng tất cả đều bị bịt mắt, dẫn vào sâu trong khu căn cứ, và hễ ai có ý định hò hét gì thì sẽ bị quy là kẻ định hỗ trợ lũ cướp biển, giết ngay. Thời kỳ bất thường này không thể chần chừ được. Đến quá trưa thì bọn cướp tiến vào làng, do được đám cướp trên thuyền của Ebisu báo cáo những gì trông thấy trên bãi biển, chúng phần nào đoán ra được là kế hoạch bị thất bại, tên thủ lĩnh Kogoro nổi khùng lên, lệnh cho bọn tay chân lập tức tiến vào làng.
Tiến vào làng Hồng Bàng, những gì chúng nó thấy chỉ là một ngôi làng không một bóng người, của cải đắt tiền dễ mang đã được đem đi sạch, trâu bò lợn gà không còn mấy, thế là chúng liền đốt phá, liên tục gào thét đòi giết người làng Hồng Bàng nếu bắt được, nhưng làm gì có ai xuất hiện. Cơn giận vì bị mất mặt khiến Kogoro quyết định đóng quân tại đây thêm hai ngày để đánh cho dân Hồng Bàng một trận.
- Bọn nó người đông, có già có trẻ, nhịn cơm một ngày thì được, chứ hai ngày thì sao chịu được. Một khi bọn nó nấu cơm, khói bay lên thì ta sẽ đánh tới. Hoặc giả chỉ cần có tiếng la tiếng hét, tiếng tranh cãi, ta cũng có thể phát hiện ra.- Kogoro lập luận tốt như vậy, đám cướp cũng tham vì biết chỉ bắt được người làng Hồng Bàng thì mới có thể moi được tiền, nên đồng ý ở lại canh gác, chờ bắt dân Hồng Bàng.
Bọn chúng vì thế liền phải ở lại những ngôi nhà mà vừa nãy chưa kịp đốt phá, nấu đồ ăn, vừa chờ đợi xem có luồng khói nào bốc lên không. Đúng như chúng nghĩ, dân Hồng Bàng không thể nhịn đói, nhưng họ không tạo ra một đám khói lửa nào để dẫn đường cho chùng, bởi họ đang sở hữu một thứ vũ khí quá bá đạo, vượt thời gian hàng vài trăm năm: Bếp Hoàng Cầm.
Bếp Hoàng Cầm ra đời ở Điện Biên Phủ, sau khi anh nuôi Hoàng Cầm xót xa cho những đồng chí vì nấu ăn, lộ khói mà bị máy bay ném bom chết, đã nghĩ cách làm thế nào để đốt bếp không lộ khói. Bằng cách làm các lỗ tản khỏi để khói ra chỉ bay là là mặt đất, ông đã khiến máy bay Pháp không bao giờ còn cơ hội đánh vào những người nấu bếp chỉ bằng việc nhìn khói bếp nữa. Hoàng Anh Kiệt không quá nắm rõ cấu tạo bếp Hoàng Cầm, nhưng cậu đã có nhiều thời gian thử nghiệm để có thể làm được ra mẫu bếp có khả năng na ná vậy. Bằng bếp Hoàng Cầm, người dân Hồng Bàng nhanh chóng nấu bữa trưa, ăn cho chắc cái dạ, và nhìn những đám khói bay lên từ làng.
- Chắc là bọn nó đốt phá rồi bỏ đi chứ hả?
- Không rõ nữa, chỉ khi nào chúng chắc chắn rút đi thì mới được ra khỏi đây!
- Có người đưa tin về kìa!
- Sao, bọn nó đốt phá thế nào?
- Chúng có vẻ như không muốn rút đi, chúng đang kiếm chỗ nghỉ ngơi, không biết định làm gì?
- Vậy nhà cửa các thứ.
- Có một vài chỗ bị đốt, nhưng chúng cũng dập rồi, bọn nó đang dọn đồ ra ăn uống, cũng cử nhiều kẻ đi dò bắt chúng ta.
- Không lẽ chúng quyết tâm lùng bắt chúng ta ư?
- Thế là không hay rồi, lương thực đem đi không quá nhiều, phần này chỉ đủ ăn vài ngày, không biết chúng nó định ở lại bao lâu đây?
Mọi người ngồi thì thào bàn tán với nhau, cũng không dám nói quá to, vì biết rằng bọn cướp đang truy lùng, nếu bị bắt được thì chết chắc. Lúc này, Kiệt quay lại với dân làng sau khi đã đọc qua sơ lược khẩu cung của Ebisu. Tuy còn nhiều chỗ chưa thành thật, song kết hợp với tình hình thực tế, rút ra được Kogoro là một kẻ tham vọng, nên khả năng hắn muốn cướp bóc thêm từ làng Hồng Bàng là rất cao. Do dân Hồng Bàng chôn của quá nhanh và khéo, bọn cướp khó tìm, cách nhanh nhất là bắt dân Hồng Bàng về đào lại, sợ rằng hắn đang điên cùng lùng sục cho ra người dân để moi thông tin của cải. Chỉ có rình ăn trộm của người chứ ai dễ mà phòng người ta ăn trộm của mình, không thể bị động thế này được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.