Chương 3: Lưu Minh
Phong Tiên
10/08/2021
Gần đến buổi trưa.
Mặt trời nóng như thiêu đốt, nhiệt độ tăng cao, không còn mát mẻ như buổi sáng sớm.
Vân Hồng cùng Diệp Lan rời khỏi cô nhi doanh đi dọc theo quan đạo, trên quan đạo có một hàng đại thụ cao vút, xanh um tươi tốt, có thể tránh mưa tránh nắng, đi qua tàng cây còn có một phong vị khá đặc biệt.
Đám thị vệ của Diệp Lan cũng đi theo ngay phía sau.
Hai người nhanh chóng trở lại bên ngoài túp lều tồi tàn của khu trí an thứ chín.
Thiếu niên mập mạp mặc một thân hắc y tên là Du Khiêm, đang chạy tới từ một con đường nhỏ trong doanh địa:
“Vân ca.”
Vân Hồng thấy thế không khỏi bật cười:
"Có tiền, cẩn thận kẻo ngã.”
Diệp Lan đứng bên mỉm cười.
Du Khiêm vui mừng hớn hở chạy tới trước mặt hai người:
“Vân ca, tốt xấu gì thì ta cũng là võ sĩ tu luyện đến Thối Thể tứ trọng.”
Vân Hồng trực tiếp hỏi nói:
“Đã an bài xong cả chưa?”
Du Khiêm nói:
“Vân ca yên tâm, khinh xa thục lộ, Trấn Thủ quân đã tiếp quản rồi. Có bọn ta quản doanh địa, tuyệt đối sẽ là nơi sạch sẽ nhất và có trật tự nhất trong tất cả các doanh địa.”
Vân Hồng gật đầu.
Các đệ tử của Võ Viện đến đây quản lý nạn dân, đó là tính chất rèn luyện của Võ Viện trong nhiều thế hệ qua, nhưng Đại Càn lập quốc đã lâu, vì thế có hơi qua loa tắc trách.
Vân Hồng nói:
“Đi thôi, trở về ăn cơm, buổi chiều còn phải tu luyện.”
Du Khiêm và Diệp Lan đồng loạt gật đầu.
Ba người đi dọc theo quan đạo, rất nhanh đã tới cửa thành phía Đông của huyện Đông Hà cách đó không xa, mặc dù huyện Đông Hà trải qua đại nạn, nhưng chung quy thì đây cũng là thành trì duy nhất của nhân loại trong phạm vi mấy trăm dặm, nhân khẩu trong nội thành có hơn mười vạn dân.
Đông Hà được gọi là thị trấn, bởi đây là vị trí quân sự, giao thông trọng trấn, chỉ riêng thành trì thôi đã cao hơn mười trượng, bên trên thành trì còn có rất nhiều binh sĩ canh gác, tùy thời cảnh giác khi có yêu thú xâm phạm.
Giờ phút này, có vô số thương nhân đang đi qua đi lại buôn bán trên quan đạo.
Đám người Vân Hồng đều là đệ tử của Võ Viện, Diệp Lan là nữ nhi của Trấn Thủ tướng quân, binh sĩ gác cổng thành đều nhận ra nàng, cho nên được tiến vào thành mà không gặp trở ngại.
Ba người đi qua phố Phong An náo nhiệt phồn hoa và đi đến Võ Viện.
Võ Viện nằm ở phía Đông Nam của thị trấn, có giao thông thuận tiện nhất, từ khi Đại Càn lập quốc đến nay, tuy chỉ có tám trăm đệ tử từ đời này qua đời khác, nhưng lại có diện tích rộng rãi khoảng hơn sáu trăm mẫu, còn rộng hơn huyện nha phủ ấp, chỉ đứng sau quân phòng bị của quân doanh.
Cổng chính của Võ Viện, được viết một chữ ‘Võ’ rất lớn, khi tiến vào bên trong Võ Viện, thứ đập vào mắt chính là từng gian phòng xá cùng với vài tòa cung điện rất lớn, mỗi một tòa cung điện đều là loại cực đại.
“Vân sư huynh, Diệp sư tỷ.”
“Vân sư huynh.”
“Diệp sư muội.”
Các đệ tử Võ Viện đang tự tu luyện ở thao trường luyện võ của Võ Viện, phần lớn những đệ tử này đều mặc một thân hắc y, nhìn thấy Vân Hồng và Diệp Lan đang mặc tử y thì từng người đều vô cùng kính trọng chào hỏi.
Hầu hết mọi người đều biết Vân Hồng và Diệp Lan.
Một người là đệ tử của Liệt Hỏa Điện.
Một người là nữ nhi của Trấn Thủ tướng quân.
Rất được chú ý trong Võ Viện.
“Hửm?”
Vân Hồng liếc nhìn thấy ba bóng người xuất hiện ở phía xa, không khỏi khẽ nhíu mày:
"Lưu Minh?"
Ba bóng người ở phía xa, tất cả đều mặc tử y, dễ dàng nhận ra trong đám đông, người dẫn đầu là một thiếu niên có khuôn mặt có phần non nớt, nhưng thân cao khoảng một mét chín, cơ bắp cuồn cuộn, vô cùng cường tráng, luận về thân hình thì hắn hoàn toàn có thể áp đảo Vân Hồng.
Thiếu niên này chính là một trong hai đệ tử duy nhất của Đông Hà võ viện đạt tới trình độ Thối Thể thất trọng, Lưu Minh.
Hai người bên cạnh Lưu Minh, về phương diện võ đạo tu vi đều là Thối Thể ngũ trọng, khá lợi hại, cũng đều là đệ tử tinh anh trong Võ Viện, nhưng khi đứng bên cạnh Lưu Minh lại giống như tùy tùng.
Phải biết là số lượng đệ tử tinh anh trong Võ Viện cũng không quá một trăm người.
Lưu Minh nhìn chằm chằm Vân Hồng đang đứng bên cạnh Diệp Lan, tận sâu trong đáy mắt mơ hồ có chút kiêng kị và xen lẫn một tia tức giận:
“Vân Hồng.”
Trong toàn bộ Đông Hà võ viện, nếu nói người mà Lưu Minh hắn không vừa mắt nhất là ai thì chính là Vân Hồng.
Lý do rất đơn giản, bởi vì hắn thích Diệp Lan.
Thứ nhất, do Diệp Lan quả thực rất xinh đẹp, khi mới nhập Võ Viện còn không lộ ra rõ ràng, nhưng thiếu nữ ngày càng xinh đẹp theo thời gian, bây giờ hoàn toàn có thể gọi nàng là mỹ nữ, thứ hai chính là bối cảnh của Diệp Lan, nàng là nữ nhi duy nhất của Trấn Thủ tướng quân.
Nhất huyện chi địa, Huyện lệnh nắm quyền, là một quan phụ mẫu của vùng, có thể ra lệnh cho trăm vạn người trong huyện, thậm chí là trăm vạn Nhân tộc.
Đứng sau Huyện lệnh chính là Huyện thừa và Trấn Thủ tướng quân, Huyện thừa quản một huyện giống như tể tướng quản một nước, quyền lực cũng cực lớn.
Mà Trấn Thủ tướng quân, luận về quyền thế thì còn mạnh hơn Huyện thừa, Đại Càn chính thể, quân sự và chính sự đều tách biệt, ở một vài địa phương cường thế, các Trấn Thủ tướng quân có quyền lực không kém gì so với các Huyện lệnh.
Lưu Minh có xuất thân Dương Châu sĩ tộc, phụ thân đảm nhiệm chức Huyện thừa của Đông Hà, cho nên hắn hiểu biết sâu sắc về sự rắc rối trong chốn quan lại, đương nhiên biết việc kết duyên với Diệp Lan sẽ mang lại lợi ích gì cho bản thân.
Diệp Lan lại không giao tiếp với bất kỳ ai trong Võ Viện, mà chỉ thân cận với Vân Hồng.
Luận bối cảnh, Lưu Minh là nhị công tử của Huyện thừa, Lưu thị có danh tiếng nhất định tại Dương Châu, thực lực đã vượt qua tầng cường hào tầm thường.
Vân Hồng thì sao? Chẳng qua chỉ là một dân thường ở huyện Đông Hà.
Luận về tu vi võ đạo, mặc dù lúc mới vào Liệt Hỏa Điện thì Vân Hồng liên tiếp đánh bại mấy đệ tử của Liệt Hỏa Điện, trong đó có Lưu Minh.
Nhưng đó là chuyện quá khứ, không phải hiện tại.
Một tháng trước, Lưu Minh đã Ngưng Mạch thành công, bước vào cấp Thối Thể thất trọng, từ đệ tử đứng gần cuối bảng xếp hạng của Liệt Hỏa Điện vọt lên và trở thành đệ tử có trình độ cao nhất của Võ Viện, mà Vân Hồng vẫn dừng lại ở Thối Thể lục trọng như trước, kém hắn một bậc.
Lưu Minh tự nhận rằng hiện tại bản thân đều áp đảo Vân Hồng trên mọi phương diện.
Chỉ là Diệp Lan không thích hắn.
Thiếu niên mặc tử y đi theo bên cạnh nhìn thấy Lưu Minh nhíu mày, hắn làm ra một động tác và nói:
“Sư huynh, có muốn…”
Lưu Minh cau mày:
"Để bọn họ đi.”
Ba người họ nhìn đám người Vân Hồng đi về cung điện ở phía xa.
Thiếu niên ở bên cạnh Lưu Minh nói:
“Sư huynh, ta không hiểu, hiện tại ngươi đã Ngưng Mạch thành công, nếu như đánh lại trận nữa thì cái tên Vân Hồng kia tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi, nói không chừng Diệp sư tỷ sẽ…”
Lưu Minh lắc đầu:
“Không có ý nghĩa gì đâu, dù ta có tìm Vân Hồng, Diệp Lan chỉ cảm thấy ta ỷ mạnh hiếp yếu, nàng sẽ càng chán ghét ta mà thôi.”
Hai tên tùy tùng hơi bất đắc dĩ nói:
“Vậy…”
Lưu Minh thản nhiên nói:
“Chờ đợi đi, Vân Hồng xuất thân dân thường, ta thừa nhận thiên phú về võ đạo của hắn không kém gì ta, hắn không có tài nguyên, cũng không có bối cảnh, có thể tu luyện đến Thối Thể lục trọng cũng là điều vô cùng khó khăn rồi, tương lai cấp cao nhất cũng sẽ là thất trọng bát trọng, có thể được coi là anh hùng của một trấn, mà Diệp tướng quân là nhân vật gì? Diệp Lan còn nhỏ, hiện tại nàng không hiểu chuyện nhưng về sau sẽ hiểu ra đạo lý đó mà thôi.”
“Chỉ có ta mới là người phù hợp nhất với nàng.”
Dừng một chút.
Lưu Minh tiếp tục khẽ nói:
"Hơn nữa, không cần chờ quá lâu, nửa tháng sau Liệt Hỏa Điện sẽ tổ chức thi đấu, tự ta sẽ đường đường chính chính đánh bại Vân Hồng."
Hai tên tùy tùng đối mặt nhìn nhau, cảm thấy vẫn là sư huynh biết nhìn xa trông rộng.
Mặt trời nóng như thiêu đốt, nhiệt độ tăng cao, không còn mát mẻ như buổi sáng sớm.
Vân Hồng cùng Diệp Lan rời khỏi cô nhi doanh đi dọc theo quan đạo, trên quan đạo có một hàng đại thụ cao vút, xanh um tươi tốt, có thể tránh mưa tránh nắng, đi qua tàng cây còn có một phong vị khá đặc biệt.
Đám thị vệ của Diệp Lan cũng đi theo ngay phía sau.
Hai người nhanh chóng trở lại bên ngoài túp lều tồi tàn của khu trí an thứ chín.
Thiếu niên mập mạp mặc một thân hắc y tên là Du Khiêm, đang chạy tới từ một con đường nhỏ trong doanh địa:
“Vân ca.”
Vân Hồng thấy thế không khỏi bật cười:
"Có tiền, cẩn thận kẻo ngã.”
Diệp Lan đứng bên mỉm cười.
Du Khiêm vui mừng hớn hở chạy tới trước mặt hai người:
“Vân ca, tốt xấu gì thì ta cũng là võ sĩ tu luyện đến Thối Thể tứ trọng.”
Vân Hồng trực tiếp hỏi nói:
“Đã an bài xong cả chưa?”
Du Khiêm nói:
“Vân ca yên tâm, khinh xa thục lộ, Trấn Thủ quân đã tiếp quản rồi. Có bọn ta quản doanh địa, tuyệt đối sẽ là nơi sạch sẽ nhất và có trật tự nhất trong tất cả các doanh địa.”
Vân Hồng gật đầu.
Các đệ tử của Võ Viện đến đây quản lý nạn dân, đó là tính chất rèn luyện của Võ Viện trong nhiều thế hệ qua, nhưng Đại Càn lập quốc đã lâu, vì thế có hơi qua loa tắc trách.
Vân Hồng nói:
“Đi thôi, trở về ăn cơm, buổi chiều còn phải tu luyện.”
Du Khiêm và Diệp Lan đồng loạt gật đầu.
Ba người đi dọc theo quan đạo, rất nhanh đã tới cửa thành phía Đông của huyện Đông Hà cách đó không xa, mặc dù huyện Đông Hà trải qua đại nạn, nhưng chung quy thì đây cũng là thành trì duy nhất của nhân loại trong phạm vi mấy trăm dặm, nhân khẩu trong nội thành có hơn mười vạn dân.
Đông Hà được gọi là thị trấn, bởi đây là vị trí quân sự, giao thông trọng trấn, chỉ riêng thành trì thôi đã cao hơn mười trượng, bên trên thành trì còn có rất nhiều binh sĩ canh gác, tùy thời cảnh giác khi có yêu thú xâm phạm.
Giờ phút này, có vô số thương nhân đang đi qua đi lại buôn bán trên quan đạo.
Đám người Vân Hồng đều là đệ tử của Võ Viện, Diệp Lan là nữ nhi của Trấn Thủ tướng quân, binh sĩ gác cổng thành đều nhận ra nàng, cho nên được tiến vào thành mà không gặp trở ngại.
Ba người đi qua phố Phong An náo nhiệt phồn hoa và đi đến Võ Viện.
Võ Viện nằm ở phía Đông Nam của thị trấn, có giao thông thuận tiện nhất, từ khi Đại Càn lập quốc đến nay, tuy chỉ có tám trăm đệ tử từ đời này qua đời khác, nhưng lại có diện tích rộng rãi khoảng hơn sáu trăm mẫu, còn rộng hơn huyện nha phủ ấp, chỉ đứng sau quân phòng bị của quân doanh.
Cổng chính của Võ Viện, được viết một chữ ‘Võ’ rất lớn, khi tiến vào bên trong Võ Viện, thứ đập vào mắt chính là từng gian phòng xá cùng với vài tòa cung điện rất lớn, mỗi một tòa cung điện đều là loại cực đại.
“Vân sư huynh, Diệp sư tỷ.”
“Vân sư huynh.”
“Diệp sư muội.”
Các đệ tử Võ Viện đang tự tu luyện ở thao trường luyện võ của Võ Viện, phần lớn những đệ tử này đều mặc một thân hắc y, nhìn thấy Vân Hồng và Diệp Lan đang mặc tử y thì từng người đều vô cùng kính trọng chào hỏi.
Hầu hết mọi người đều biết Vân Hồng và Diệp Lan.
Một người là đệ tử của Liệt Hỏa Điện.
Một người là nữ nhi của Trấn Thủ tướng quân.
Rất được chú ý trong Võ Viện.
“Hửm?”
Vân Hồng liếc nhìn thấy ba bóng người xuất hiện ở phía xa, không khỏi khẽ nhíu mày:
"Lưu Minh?"
Ba bóng người ở phía xa, tất cả đều mặc tử y, dễ dàng nhận ra trong đám đông, người dẫn đầu là một thiếu niên có khuôn mặt có phần non nớt, nhưng thân cao khoảng một mét chín, cơ bắp cuồn cuộn, vô cùng cường tráng, luận về thân hình thì hắn hoàn toàn có thể áp đảo Vân Hồng.
Thiếu niên này chính là một trong hai đệ tử duy nhất của Đông Hà võ viện đạt tới trình độ Thối Thể thất trọng, Lưu Minh.
Hai người bên cạnh Lưu Minh, về phương diện võ đạo tu vi đều là Thối Thể ngũ trọng, khá lợi hại, cũng đều là đệ tử tinh anh trong Võ Viện, nhưng khi đứng bên cạnh Lưu Minh lại giống như tùy tùng.
Phải biết là số lượng đệ tử tinh anh trong Võ Viện cũng không quá một trăm người.
Lưu Minh nhìn chằm chằm Vân Hồng đang đứng bên cạnh Diệp Lan, tận sâu trong đáy mắt mơ hồ có chút kiêng kị và xen lẫn một tia tức giận:
“Vân Hồng.”
Trong toàn bộ Đông Hà võ viện, nếu nói người mà Lưu Minh hắn không vừa mắt nhất là ai thì chính là Vân Hồng.
Lý do rất đơn giản, bởi vì hắn thích Diệp Lan.
Thứ nhất, do Diệp Lan quả thực rất xinh đẹp, khi mới nhập Võ Viện còn không lộ ra rõ ràng, nhưng thiếu nữ ngày càng xinh đẹp theo thời gian, bây giờ hoàn toàn có thể gọi nàng là mỹ nữ, thứ hai chính là bối cảnh của Diệp Lan, nàng là nữ nhi duy nhất của Trấn Thủ tướng quân.
Nhất huyện chi địa, Huyện lệnh nắm quyền, là một quan phụ mẫu của vùng, có thể ra lệnh cho trăm vạn người trong huyện, thậm chí là trăm vạn Nhân tộc.
Đứng sau Huyện lệnh chính là Huyện thừa và Trấn Thủ tướng quân, Huyện thừa quản một huyện giống như tể tướng quản một nước, quyền lực cũng cực lớn.
Mà Trấn Thủ tướng quân, luận về quyền thế thì còn mạnh hơn Huyện thừa, Đại Càn chính thể, quân sự và chính sự đều tách biệt, ở một vài địa phương cường thế, các Trấn Thủ tướng quân có quyền lực không kém gì so với các Huyện lệnh.
Lưu Minh có xuất thân Dương Châu sĩ tộc, phụ thân đảm nhiệm chức Huyện thừa của Đông Hà, cho nên hắn hiểu biết sâu sắc về sự rắc rối trong chốn quan lại, đương nhiên biết việc kết duyên với Diệp Lan sẽ mang lại lợi ích gì cho bản thân.
Diệp Lan lại không giao tiếp với bất kỳ ai trong Võ Viện, mà chỉ thân cận với Vân Hồng.
Luận bối cảnh, Lưu Minh là nhị công tử của Huyện thừa, Lưu thị có danh tiếng nhất định tại Dương Châu, thực lực đã vượt qua tầng cường hào tầm thường.
Vân Hồng thì sao? Chẳng qua chỉ là một dân thường ở huyện Đông Hà.
Luận về tu vi võ đạo, mặc dù lúc mới vào Liệt Hỏa Điện thì Vân Hồng liên tiếp đánh bại mấy đệ tử của Liệt Hỏa Điện, trong đó có Lưu Minh.
Nhưng đó là chuyện quá khứ, không phải hiện tại.
Một tháng trước, Lưu Minh đã Ngưng Mạch thành công, bước vào cấp Thối Thể thất trọng, từ đệ tử đứng gần cuối bảng xếp hạng của Liệt Hỏa Điện vọt lên và trở thành đệ tử có trình độ cao nhất của Võ Viện, mà Vân Hồng vẫn dừng lại ở Thối Thể lục trọng như trước, kém hắn một bậc.
Lưu Minh tự nhận rằng hiện tại bản thân đều áp đảo Vân Hồng trên mọi phương diện.
Chỉ là Diệp Lan không thích hắn.
Thiếu niên mặc tử y đi theo bên cạnh nhìn thấy Lưu Minh nhíu mày, hắn làm ra một động tác và nói:
“Sư huynh, có muốn…”
Lưu Minh cau mày:
"Để bọn họ đi.”
Ba người họ nhìn đám người Vân Hồng đi về cung điện ở phía xa.
Thiếu niên ở bên cạnh Lưu Minh nói:
“Sư huynh, ta không hiểu, hiện tại ngươi đã Ngưng Mạch thành công, nếu như đánh lại trận nữa thì cái tên Vân Hồng kia tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi, nói không chừng Diệp sư tỷ sẽ…”
Lưu Minh lắc đầu:
“Không có ý nghĩa gì đâu, dù ta có tìm Vân Hồng, Diệp Lan chỉ cảm thấy ta ỷ mạnh hiếp yếu, nàng sẽ càng chán ghét ta mà thôi.”
Hai tên tùy tùng hơi bất đắc dĩ nói:
“Vậy…”
Lưu Minh thản nhiên nói:
“Chờ đợi đi, Vân Hồng xuất thân dân thường, ta thừa nhận thiên phú về võ đạo của hắn không kém gì ta, hắn không có tài nguyên, cũng không có bối cảnh, có thể tu luyện đến Thối Thể lục trọng cũng là điều vô cùng khó khăn rồi, tương lai cấp cao nhất cũng sẽ là thất trọng bát trọng, có thể được coi là anh hùng của một trấn, mà Diệp tướng quân là nhân vật gì? Diệp Lan còn nhỏ, hiện tại nàng không hiểu chuyện nhưng về sau sẽ hiểu ra đạo lý đó mà thôi.”
“Chỉ có ta mới là người phù hợp nhất với nàng.”
Dừng một chút.
Lưu Minh tiếp tục khẽ nói:
"Hơn nữa, không cần chờ quá lâu, nửa tháng sau Liệt Hỏa Điện sẽ tổ chức thi đấu, tự ta sẽ đường đường chính chính đánh bại Vân Hồng."
Hai tên tùy tùng đối mặt nhìn nhau, cảm thấy vẫn là sư huynh biết nhìn xa trông rộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.