Chương 2: Ta May Mắn Hơn
Phong Tiên
10/08/2021
Ở doanh địa bên kia.
Từng dãy lều cũ nát dựng lên khắp nơi.
Diệp Lan và hộ vệ của gia tộc mang đến bốn chiếc xe chở đồ ăn, y phục, lần lượt phân phát cho mấy trăm hài đồng đang mặc y phục rách rưới nhưng lại sạch sẽ vây xung quanh.
Những hài tử này đều là những cô nhi mất đi phụ mẫu trong trận lũ lụt, tòa ‘Cô nhi doanh’ cũng mới nhập vào một bộ phận cô nhi của huyện Đông Hà.
Không lâu sau, ở dưới bóng cây bên cạnh doanh địa, mười mấy tên thiếu niên choai choai đều mặc y phục rách rưới tả tơi, thậm chí sắc mặt vàng vọt nhưng trên khuôn mặt của bọn hắn đều tràn ngập sự kiên nghị, đứng xếp thành hàng dài.
“Các ngươi mất đi thân nhân, mất đi nhà cửa nhưng các ngươi vẫn còn tương lai.” Vân Hồng mặc hắc y nói với giọng lạnh lùng nghiêm nghị, hắn khoanh tay đứng thẳng như một thanh trường kiếm.
Tính tuổi thì hắn cũng không lớn hơn những thiếu niên này bao nhiêu nhưng giờ phút này, những thiếu niên đó nhìn Vân Hồng tựa như đang đối mặt với một đầu mãnh hổ, gần như là ngừng hô hấp.
Đây chính là ‘Thế’ của một võ giả.
“Thời kỳ thượng cổ, Nhân tộc chúng ta tranh quyền làm chủ thế giới này với yêu thú của Yêu tộc, 6000 năm trước Thành Dương đại đế khởi binh, sáng lập phàm dương quân thổi quét toàn bộ Trung Vực, lập nên vương triều Đại Hạ đầu tiên trong lịch sử của Nhân tộc, Thành Dương đại đế phân chia Trung Vực thành Cửu Châu, sau đó Nhân tộc ta mới dần dần đàn áp được yêu thú của Yêu tộc, cuối cùng trở thành chúa tể của thiên hạ này.”
Giọng nói của Vân Hồng như chuông lớn:
“Vậy các ngươi có biết tại sao Thành Dương đại đế chỉ có ba nghìn quân mà có thể quét ngang thiên hạ không?”
Những thiếu niên nghe giảng ở giữa sân sôi nổi lắc đầu.
“Bởi vì trong ba nghìn phàm dương quân, yếu nhất cũng là võ giả Quy Khiếu.”
Vân Hồng gằn từng chữ:
“Tu luyện võ đạo, căn cơ chính là rèn luyện thân thể, mà trong thập trọng thì tam trọng đầu tiên là Đoán Thể, từ tứ đến lục trọng là Dịch Cân, Ngưng Mạch thất trọng, Vô Lậu bát trọng, Thông Linh cửu trọng, Quy Khiếu thập trọng!”
“Trước lục trọng chỉ là nền móng của võ đạo, chỉ có thể gọi là võ sĩ.”
“Từ Ngưng Mạch thất trọng trở đi mới có thể gọi là võ giả chân chính, võ giả Ngưng Mạch đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của các ngươi, nhanh như báo, trảo như hổ báo, một quyền khiến núi nứt vỡ, chân đạp đổ đại thụ, có thể nói là hung khí hình người chân chính, nhân vật như vậy ở trong một trấn chính là anh hùng, ở trong quân cũng có thể trở thành đội trưởng, tướng lĩnh của cả trăm người.” Vân Hồng nhìn đám thiếu niên ở trước mặt.
Những thiếu niên này đều tỏ vẻ khiếp sợ.
“Vậy Quy Khiếu thập trọng thì sao?” Có một thiếu niên bỗng hỏi.
“Hỏi rất hay.”
Vân Hồng gật đầu:
“Trong cơ thể của võ giả Quy Khiếu đã luyện ra chân khí, hình thành chu thiên tuần hoàn, đánh ra một quyền sẽ khiến chân khí biến thành cương khí, bách bộ thần quyền phát ra có thể cách không giết người, trên chiến trường có thể được gọi là lấy một địch vạn người, bọn họ không phải là phàm nhân nữa mà đã gần với thần tiên rồi!”
“Bách bộ thần quyền? Gần thần tiên?”
Những thiếu niên này đều khiếp sợ, bọn hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng ra dạng người gì mà có thể cường đại đến trình độ này, e rằng yêu thú tàn sát tứ phương cũng sẽ bị bọn họ chém giết một cách dễ dàng.
“Quy Khiếu thập trọng chính là điểm cuối cùng võ đạo sao?” Lại có người đặt câu hỏi.
“Không phải.”
“Quy Khiếu thập trọng chỉ là cực hạn của Thối Thể, không phải điểm cuối cùng của tu hành.”
Vân Hồng trầm thấp nói:
“Nếu có thể đột phá tử quan của thập trọng thì có thể dùng võ nhập đạo, trở thành tiên nhân trong truyền thuyết.”
“Tiên?”
Những thiếu niên này hơi mê mang, trước khi tai họa ập đến, tuy bọn hắn có ở trong thôn trấn tập võ nhưng chưa từng nghe nói đến tiên.
Nhắc đến tiên ma giống như thần thoại.
“Các tiên nhân bỏ đi sự trói buộc của thân thể, có vô số thần thông, ngự không phi hành, khống chế kiếm để giết người, thao túng nước lửa… bọn họ hành tẩu khắp nơi trảm yêu trừ ma, bảo vệ thiên hạ của Nhân tộc chúng ta.”
“Có được chúng tiên nhân thì chúng ta mới có thể trở thành chúa tể của thiên hạ này, mới có thể giúp vô số phàm nhân như chúng ta an cư lạc nghiệp.” Trong mắt Vân Hồng hiện lên sự say mê.
Những tri thức này đều là lão sư truyền thụ lại cho Vân Hồng, nhưng mà sự hiểu biết của Vân Hồng về tiên nhân trong truyền thuyết cũng không nhiều lắm nên cũng không thể nói nhiều.
“Các ngươi hứng chịu tai họa lớn như đế quốc quản lý rất tốt, sẽ nhanh chóng xây dựng thôn an trí cho các ngươi, nuôi dưỡng các ngươi đến mười sáu tuổi.”
“Sau khi các ngươi tròn mười sáu tuổi thì gia nhập vào Trấn Thủ quân chính là con đường ra duy nhất của các ngươi, nhưng Trấn Thủ quân yêu cầu cấp bậc thấp nhất cũng là Thối Thể tứ trọng, phải đạt được trước hai mươi tuổi.”
“Ta không cầu các ngươi có thể trở thành võ giả nhưng nếu các ngươi muốn chém giết Yêu tộc để báo thù cho phụ mẫu và thân nhân, muốn lập lại gia tộc một lần nữa thì phải nỗ lực tu luyện, đạt được yêu cầu thấp nhất của Trấn Thủ quân, ít nhất cũng trở thành một võ sĩ chân chính, đã hiểu chưa?” Ánh mắt Vân Hồng sắc bén đảo qua mỗi một thiếu niên.
Khi hắn nói đã cố tình vận chuyển lực nội kình quanh người, khiến âm thanh như chuông đồng nổ vang, đám thiếu niên nghe thấy mà màng nhĩ cũng ẩn ẩn đau đớn.
“Hiểu rõ.” Bọn hắn không khỏi hét lớn.
Những thiếu niên này đều từ mười hai tuổi trở lên, trong thế giới mà mười sáu tuổi đã là người trưởng thành thì bọn hắn không được coi là nhỏ, đều hiểu được lý lẽ, biết rõ vũ lực có tầm quan trọng như thế nào đối với một người.
Vân Hồng hài lòng gật đầu, trầm giọng nói:
“Đoán Thể quyền pháp, thức thứ nhất, chuẩn bị.”
Nếu là nhà quyền thế thì có rất nhiều thủ đoạn như ăn linh gạo, dùng linh dược, tu luyện bí điển trân quý của tiên gia để đạt được căn cơ võ đạo.
Nếu như không có điều kiện thì Đoán Thể quyền pháp chính là sự lựa chọn tốt nhất, chỉ cần đủ nỗ lực, đủ khắc khổ thì sẽ có khả năng diễn sinh ra chân khí từ trong huyết nhục để trở thành võ giả, thậm chí là trở thành tiên nhân trong truyền thuyết.
Võ giả bình thường nhất cũng có thể trở thành anh hùng của một trấn, một huyện, nếu lập được công lớn như chém yêu thì có khả năng được phong tước vị, trở thành quý tộc, đây chính là đường ra tốt nhất của những người bình dân.
“Thức thứ nhất.” Vân Hồng nghiêm nghị.
Thức thứ nhất của Đoán Thể quyền pháp chính là đứng tấn, cách nói phổ thông thì đó là mã bộ, tuy đơn giản nhưng lại là biện pháp đơn giản và hữu hiệu nhất để đặt căn cơ võ đạo được đúc kết dựa trên sự tích lũy kinh nghiệm tu luyện võ đạo của các thế hệ tiền bối.
Một số công pháp võ đạo có hiệu quả cực tốt thì cần tiêu hao một lượng khí huyết tinh lực rất lớn, nếu không có chất để bồi bổ thì ngược lại sẽ hao tổn khí huyết, có hại cho căn cơ.
Với trạng thái thân thể hiện giờ của những thiếu niên này, Vân Hồng chỉ có thể cho bọn họ luyện tập thức thứ nhất của Đoán Thể.
Đám thiếu niên lập tức dựa theo sự hướng dẫn của Vân Hồng mấy ngày nay, lòng bàn chân chạm đất, khom lưng như ngựa, giãn các cơ toàn thân, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, rèn luyện thân thể thông qua sự dao động khe khẽ không ngừng của kình đạo khắp toàn thân.
Vân Hồng đi lại ở giữa bọn họ để chỉ điểm.
Đứng tấn nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng thật ra lại có môn đạo, người như ngựa, tĩnh nhưng nhanh, đều có bí quyết.
Tuy đám thiếu niên này không bằng đệ tử cùng tuổi của Võ Viện nhưng trước khi xảy ra tai họa thì đều được tiếp xúc với huấn luyện võ đạo cơ sở, cũng biết đứng tấn, có một ít còn Đoán Thể thành công.
Đế quốc đều phái võ giả tuần tra tứ phương để truyền thụ cơ sở võ học ở mỗi một huyện, trấn.
Võ đạo rải khắp thiên hạ, là nền tảng để Đai Càn lập quốc, cũng là quốc sách quan trọng nhất.
Thời gian trôi đi, không đến nửa canh giờ, rất nhiều thiếu niên đã không thể kiên trì được nữa.
Vân Hồng lên tiếng đúng lúc:
“Dừng lại!”
Đám thiếu niên này trải qua sự thay đổi lớn trong cuộc đời, thông qua việc tu luyện võ đạo, có thể khiến bọn họ tăng cường ý chí, cường kiện thân thể nhưng không đủ khí huyết, không thể liên tục rèn luyện.
Con đường tu luyện, hăng quá hóa dở.
Những thiếu niên này sôi nổi đứng lên, trải qua thời gian dài luyện tập, các bộ phận trên cơ thể của bọn hắn đều được rèn luyện nhưng cũng rất mệt mỏi.
“Hôm nay luyện đến đây thôi, đi ăn cơm đi.” Vân Hồng nói.
“Đi, đi, đi ăn cơm.”
Tuy những thiếu niên này trưởng thành sớm, tâm tính vẫn còn trẻ con, sau khi rèn luyện một hồi lâu lại nghe thấy thức ăn thì đều cảm thấy đói, sôi nổi chạy về một nơi khác của doanh địa.
Nhìn bọn hắn, Vân Hồng không khỏi nở nụ cười.
“Vân Hồng, mỗi lần ngươi tới nơi này là để giám sát bọn họ luyện tập Đoán Thể cơ sở sao?” Không biết từ lúc nào Diệp Lan mặc trên người bộ tử y đi tới từ phía sau Vân Hồng.
“Ừm.” Vân Hồng gật đầu.
“Ngươi hẳn phải biết rõ tuổi của bọn họ đã lớn, sau này không thể nào trở thành võ giả, thậm chí là Thối Thể tứ trọng cũng khó có thể đạt tới.” Diệp Lan không nhịn được nói.
“Đúng vậy, khả năng bọn họ trở thành võ giả rất thấp nhưng cho dù có thể tu luyện đến Thối Thế tứ trọng hay chỉ đạt tới tam trọng cũng rất tốt.”
Vân Hồng khẽ nói:
“Quan trọng nhất là ta muốn bọn họ nhìn thấy hy vọng sống.”
Diệp Lan ngẩn ra:
“Hy vọng?”
“Ta đã từng giống như bọn họ.”
Vân Hồng bình tĩnh nói:
“Chẳng qua ta lại may mắn hơn…”
Từng dãy lều cũ nát dựng lên khắp nơi.
Diệp Lan và hộ vệ của gia tộc mang đến bốn chiếc xe chở đồ ăn, y phục, lần lượt phân phát cho mấy trăm hài đồng đang mặc y phục rách rưới nhưng lại sạch sẽ vây xung quanh.
Những hài tử này đều là những cô nhi mất đi phụ mẫu trong trận lũ lụt, tòa ‘Cô nhi doanh’ cũng mới nhập vào một bộ phận cô nhi của huyện Đông Hà.
Không lâu sau, ở dưới bóng cây bên cạnh doanh địa, mười mấy tên thiếu niên choai choai đều mặc y phục rách rưới tả tơi, thậm chí sắc mặt vàng vọt nhưng trên khuôn mặt của bọn hắn đều tràn ngập sự kiên nghị, đứng xếp thành hàng dài.
“Các ngươi mất đi thân nhân, mất đi nhà cửa nhưng các ngươi vẫn còn tương lai.” Vân Hồng mặc hắc y nói với giọng lạnh lùng nghiêm nghị, hắn khoanh tay đứng thẳng như một thanh trường kiếm.
Tính tuổi thì hắn cũng không lớn hơn những thiếu niên này bao nhiêu nhưng giờ phút này, những thiếu niên đó nhìn Vân Hồng tựa như đang đối mặt với một đầu mãnh hổ, gần như là ngừng hô hấp.
Đây chính là ‘Thế’ của một võ giả.
“Thời kỳ thượng cổ, Nhân tộc chúng ta tranh quyền làm chủ thế giới này với yêu thú của Yêu tộc, 6000 năm trước Thành Dương đại đế khởi binh, sáng lập phàm dương quân thổi quét toàn bộ Trung Vực, lập nên vương triều Đại Hạ đầu tiên trong lịch sử của Nhân tộc, Thành Dương đại đế phân chia Trung Vực thành Cửu Châu, sau đó Nhân tộc ta mới dần dần đàn áp được yêu thú của Yêu tộc, cuối cùng trở thành chúa tể của thiên hạ này.”
Giọng nói của Vân Hồng như chuông lớn:
“Vậy các ngươi có biết tại sao Thành Dương đại đế chỉ có ba nghìn quân mà có thể quét ngang thiên hạ không?”
Những thiếu niên nghe giảng ở giữa sân sôi nổi lắc đầu.
“Bởi vì trong ba nghìn phàm dương quân, yếu nhất cũng là võ giả Quy Khiếu.”
Vân Hồng gằn từng chữ:
“Tu luyện võ đạo, căn cơ chính là rèn luyện thân thể, mà trong thập trọng thì tam trọng đầu tiên là Đoán Thể, từ tứ đến lục trọng là Dịch Cân, Ngưng Mạch thất trọng, Vô Lậu bát trọng, Thông Linh cửu trọng, Quy Khiếu thập trọng!”
“Trước lục trọng chỉ là nền móng của võ đạo, chỉ có thể gọi là võ sĩ.”
“Từ Ngưng Mạch thất trọng trở đi mới có thể gọi là võ giả chân chính, võ giả Ngưng Mạch đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của các ngươi, nhanh như báo, trảo như hổ báo, một quyền khiến núi nứt vỡ, chân đạp đổ đại thụ, có thể nói là hung khí hình người chân chính, nhân vật như vậy ở trong một trấn chính là anh hùng, ở trong quân cũng có thể trở thành đội trưởng, tướng lĩnh của cả trăm người.” Vân Hồng nhìn đám thiếu niên ở trước mặt.
Những thiếu niên này đều tỏ vẻ khiếp sợ.
“Vậy Quy Khiếu thập trọng thì sao?” Có một thiếu niên bỗng hỏi.
“Hỏi rất hay.”
Vân Hồng gật đầu:
“Trong cơ thể của võ giả Quy Khiếu đã luyện ra chân khí, hình thành chu thiên tuần hoàn, đánh ra một quyền sẽ khiến chân khí biến thành cương khí, bách bộ thần quyền phát ra có thể cách không giết người, trên chiến trường có thể được gọi là lấy một địch vạn người, bọn họ không phải là phàm nhân nữa mà đã gần với thần tiên rồi!”
“Bách bộ thần quyền? Gần thần tiên?”
Những thiếu niên này đều khiếp sợ, bọn hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng ra dạng người gì mà có thể cường đại đến trình độ này, e rằng yêu thú tàn sát tứ phương cũng sẽ bị bọn họ chém giết một cách dễ dàng.
“Quy Khiếu thập trọng chính là điểm cuối cùng võ đạo sao?” Lại có người đặt câu hỏi.
“Không phải.”
“Quy Khiếu thập trọng chỉ là cực hạn của Thối Thể, không phải điểm cuối cùng của tu hành.”
Vân Hồng trầm thấp nói:
“Nếu có thể đột phá tử quan của thập trọng thì có thể dùng võ nhập đạo, trở thành tiên nhân trong truyền thuyết.”
“Tiên?”
Những thiếu niên này hơi mê mang, trước khi tai họa ập đến, tuy bọn hắn có ở trong thôn trấn tập võ nhưng chưa từng nghe nói đến tiên.
Nhắc đến tiên ma giống như thần thoại.
“Các tiên nhân bỏ đi sự trói buộc của thân thể, có vô số thần thông, ngự không phi hành, khống chế kiếm để giết người, thao túng nước lửa… bọn họ hành tẩu khắp nơi trảm yêu trừ ma, bảo vệ thiên hạ của Nhân tộc chúng ta.”
“Có được chúng tiên nhân thì chúng ta mới có thể trở thành chúa tể của thiên hạ này, mới có thể giúp vô số phàm nhân như chúng ta an cư lạc nghiệp.” Trong mắt Vân Hồng hiện lên sự say mê.
Những tri thức này đều là lão sư truyền thụ lại cho Vân Hồng, nhưng mà sự hiểu biết của Vân Hồng về tiên nhân trong truyền thuyết cũng không nhiều lắm nên cũng không thể nói nhiều.
“Các ngươi hứng chịu tai họa lớn như đế quốc quản lý rất tốt, sẽ nhanh chóng xây dựng thôn an trí cho các ngươi, nuôi dưỡng các ngươi đến mười sáu tuổi.”
“Sau khi các ngươi tròn mười sáu tuổi thì gia nhập vào Trấn Thủ quân chính là con đường ra duy nhất của các ngươi, nhưng Trấn Thủ quân yêu cầu cấp bậc thấp nhất cũng là Thối Thể tứ trọng, phải đạt được trước hai mươi tuổi.”
“Ta không cầu các ngươi có thể trở thành võ giả nhưng nếu các ngươi muốn chém giết Yêu tộc để báo thù cho phụ mẫu và thân nhân, muốn lập lại gia tộc một lần nữa thì phải nỗ lực tu luyện, đạt được yêu cầu thấp nhất của Trấn Thủ quân, ít nhất cũng trở thành một võ sĩ chân chính, đã hiểu chưa?” Ánh mắt Vân Hồng sắc bén đảo qua mỗi một thiếu niên.
Khi hắn nói đã cố tình vận chuyển lực nội kình quanh người, khiến âm thanh như chuông đồng nổ vang, đám thiếu niên nghe thấy mà màng nhĩ cũng ẩn ẩn đau đớn.
“Hiểu rõ.” Bọn hắn không khỏi hét lớn.
Những thiếu niên này đều từ mười hai tuổi trở lên, trong thế giới mà mười sáu tuổi đã là người trưởng thành thì bọn hắn không được coi là nhỏ, đều hiểu được lý lẽ, biết rõ vũ lực có tầm quan trọng như thế nào đối với một người.
Vân Hồng hài lòng gật đầu, trầm giọng nói:
“Đoán Thể quyền pháp, thức thứ nhất, chuẩn bị.”
Nếu là nhà quyền thế thì có rất nhiều thủ đoạn như ăn linh gạo, dùng linh dược, tu luyện bí điển trân quý của tiên gia để đạt được căn cơ võ đạo.
Nếu như không có điều kiện thì Đoán Thể quyền pháp chính là sự lựa chọn tốt nhất, chỉ cần đủ nỗ lực, đủ khắc khổ thì sẽ có khả năng diễn sinh ra chân khí từ trong huyết nhục để trở thành võ giả, thậm chí là trở thành tiên nhân trong truyền thuyết.
Võ giả bình thường nhất cũng có thể trở thành anh hùng của một trấn, một huyện, nếu lập được công lớn như chém yêu thì có khả năng được phong tước vị, trở thành quý tộc, đây chính là đường ra tốt nhất của những người bình dân.
“Thức thứ nhất.” Vân Hồng nghiêm nghị.
Thức thứ nhất của Đoán Thể quyền pháp chính là đứng tấn, cách nói phổ thông thì đó là mã bộ, tuy đơn giản nhưng lại là biện pháp đơn giản và hữu hiệu nhất để đặt căn cơ võ đạo được đúc kết dựa trên sự tích lũy kinh nghiệm tu luyện võ đạo của các thế hệ tiền bối.
Một số công pháp võ đạo có hiệu quả cực tốt thì cần tiêu hao một lượng khí huyết tinh lực rất lớn, nếu không có chất để bồi bổ thì ngược lại sẽ hao tổn khí huyết, có hại cho căn cơ.
Với trạng thái thân thể hiện giờ của những thiếu niên này, Vân Hồng chỉ có thể cho bọn họ luyện tập thức thứ nhất của Đoán Thể.
Đám thiếu niên lập tức dựa theo sự hướng dẫn của Vân Hồng mấy ngày nay, lòng bàn chân chạm đất, khom lưng như ngựa, giãn các cơ toàn thân, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, rèn luyện thân thể thông qua sự dao động khe khẽ không ngừng của kình đạo khắp toàn thân.
Vân Hồng đi lại ở giữa bọn họ để chỉ điểm.
Đứng tấn nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng thật ra lại có môn đạo, người như ngựa, tĩnh nhưng nhanh, đều có bí quyết.
Tuy đám thiếu niên này không bằng đệ tử cùng tuổi của Võ Viện nhưng trước khi xảy ra tai họa thì đều được tiếp xúc với huấn luyện võ đạo cơ sở, cũng biết đứng tấn, có một ít còn Đoán Thể thành công.
Đế quốc đều phái võ giả tuần tra tứ phương để truyền thụ cơ sở võ học ở mỗi một huyện, trấn.
Võ đạo rải khắp thiên hạ, là nền tảng để Đai Càn lập quốc, cũng là quốc sách quan trọng nhất.
Thời gian trôi đi, không đến nửa canh giờ, rất nhiều thiếu niên đã không thể kiên trì được nữa.
Vân Hồng lên tiếng đúng lúc:
“Dừng lại!”
Đám thiếu niên này trải qua sự thay đổi lớn trong cuộc đời, thông qua việc tu luyện võ đạo, có thể khiến bọn họ tăng cường ý chí, cường kiện thân thể nhưng không đủ khí huyết, không thể liên tục rèn luyện.
Con đường tu luyện, hăng quá hóa dở.
Những thiếu niên này sôi nổi đứng lên, trải qua thời gian dài luyện tập, các bộ phận trên cơ thể của bọn hắn đều được rèn luyện nhưng cũng rất mệt mỏi.
“Hôm nay luyện đến đây thôi, đi ăn cơm đi.” Vân Hồng nói.
“Đi, đi, đi ăn cơm.”
Tuy những thiếu niên này trưởng thành sớm, tâm tính vẫn còn trẻ con, sau khi rèn luyện một hồi lâu lại nghe thấy thức ăn thì đều cảm thấy đói, sôi nổi chạy về một nơi khác của doanh địa.
Nhìn bọn hắn, Vân Hồng không khỏi nở nụ cười.
“Vân Hồng, mỗi lần ngươi tới nơi này là để giám sát bọn họ luyện tập Đoán Thể cơ sở sao?” Không biết từ lúc nào Diệp Lan mặc trên người bộ tử y đi tới từ phía sau Vân Hồng.
“Ừm.” Vân Hồng gật đầu.
“Ngươi hẳn phải biết rõ tuổi của bọn họ đã lớn, sau này không thể nào trở thành võ giả, thậm chí là Thối Thể tứ trọng cũng khó có thể đạt tới.” Diệp Lan không nhịn được nói.
“Đúng vậy, khả năng bọn họ trở thành võ giả rất thấp nhưng cho dù có thể tu luyện đến Thối Thế tứ trọng hay chỉ đạt tới tam trọng cũng rất tốt.”
Vân Hồng khẽ nói:
“Quan trọng nhất là ta muốn bọn họ nhìn thấy hy vọng sống.”
Diệp Lan ngẩn ra:
“Hy vọng?”
“Ta đã từng giống như bọn họ.”
Vân Hồng bình tĩnh nói:
“Chẳng qua ta lại may mắn hơn…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.