Chương 8: Tình Cờ
Phong Tiên
10/08/2021
Đóng gói sách xong, Vân Hồng rời khỏi quầy.
Vừa bước ra khỏi Vạn Tượng Lâu.
Một giọng nói vang lên bên cạnh Vân Hồng:
“Hahaha, Vân sư huynh, ta biết ngay ngươi sẽ tới đây sau khi rời khỏi Võ Viện. May mà ta thông minh, không chạy đi Võ Viện tìm ngươi.”
Vân Hồng vừa nghe thấy giọng nói này thì lập tức biết ngay là ai tới, hắn quay lại và mỉm cười:
“Có tiền, ngươi ở đây làm gì.”
Người đến chính là thiếu niên mập mạp Du Khiêm.
Du Khiêm giả bộ cười khổ:
“Vân ca, ngươi chừa cho ta chút thể diện trước mặt Ngô sư muội đi mà.”
“Ngô sư muội?”
Lúc này, Vân Hồng mới nhìn thấy thiếu nữ mặc lục y đứng bên cạnh Du Khiêm, dáng dấp có phần khả ái, chỉ là nàng không hề mặc y phục đệ tử của Võ Viện.
Cho nên vừa nhìn thì Vân Hồng không thể nhận ra được.
Dù sao Võ Viện tổng cộng có tám trăm đệ tử, còn người mà Vân Hồng thực sự quen biết cũng chỉ có khoảng mười mấy người mà thôi.
Các đệ tử phổ thông rất khó có cơ hội tiếp xúc với Vân Hồng.
“Nào, Ngô sư muội.”
Du Khiêm kéo tay thiếu nữ mặc lục y, rồi chỉ về phía Vân Hồng cười nói:
“Đây là Vân sư huynh của Liệt Hỏa Điện, chính là người mà ta từng nói với muội trước đó, huynh ấy cũng là huynh đệ tốt nhất của ta trong Võ Viện.”
Thiếu nữ mặc lục y hơi khẩn trương nói:
“Chào Vân sư huynh.”
Vân Hồng không quen biết nàng nhưng nàng biết Vân Hồng, mặc dù nàng vào Võ Viện đã vài năm rồi nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng được nói chuyện với người nổi tiếng trong Võ Viện này.
Vân Hồng mỉm cười gật đầu.
Đương nhiên hắn sẽ không lạnh lùng khi đối mặt với bằng hữu của Du Khiêm.
Đúng lúc này.
Một giọng nói xen lẫn giận dữ chợt vang lên từ bên cạnh:
“Ngô Bình, sao ngươi lại ở đây?”
Vân Hồng, Du Khiêm và Ngô Bình không khỏi quay đầu lại nhìn đối phương, một thiếu niên có thân hình cao lớn, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặc trên người một thân võ phục hắc y của Võ Viện, gã giận dữ nhìn chằm chằm vào Ngô Bình và Du Khiêm.
“Vương Tôn sư huynh.” Sắc mặt Ngô Bình hơi thay đổi.
Vương Tôn rống lên:
"Không phải ngươi nói hôm nay chỉ ở trong Võ Viện sao, tại sao bây giờ lại đi cùng tên mập này?"
Gã nhìn thoáng qua, lập tức thấy Du Khiêm đang lôi kéo tay của thiếu nữ mặc lục y.
Nếu không phải quan hệ thân mật thì làm sao có thể có hành động thân mật như vậy?
“Hôm nay là ta mời Ngô sư muội ra ngoài.”
Nụ cười trên mặt Du Khiêm lập tức biến mất, giọng điệu trở nên lạnh lẽo:
“Sao nào, Vương Tôn, ngươi có ý kiến?”
Vương Tôn căm phẫn liếc nhìn Du Khiêm, nhưng gã không hề nói gì, mà quay sang nói với Ngô Bình:
"Ngô Bình, đi theo ta."
Nói xong, Vương Tôn vươn tay ra muốn tóm lấy Ngô Bình.
Vân Hồng vẫn luôn im lặng nhíu mày, lúc này chợt thốt lên một chữ:
“Hửm?”
Không chút do dự, Vân Hồng vươn tay phải ra nhanh như chớp tóm lấy cánh tay đang vươn ra của Vương Tôn, Vương Tôn lập tức muốn tránh ra.
Nhưng dù gã dùng toàn bộ sức lực thì hai tay của Vân Hồng vẫn như gốc cây cổ thụ không hề lay chuyển, gắt gao tóm chặt lấy tay gã.
“Vân sư huynh, người muốn cản ta?” Vương Tôn từ bỏ việc giãy dụa, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Hồng phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Đương nhiên gã nhận ra Vân Hồng.
Vân Hồng bình tĩnh nói:
“Nếu Ngô sư muội nguyện ý đi cùng ngươi thì ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Chỉ cần ngươi đừng động tay động chân, mọi người đều là đồng môn, thường xuyên gặp mặt.”
“Được, ta không làm vậy nữa.”
Vương Tôn tức giận nói:
“Ngô Bình, ngươi nói đi.”
Vân Hồng buông tay Vương Tôn ra.
Ngô Bình do dự hồi lâu, liếc nhìn Du Khiêm, sau đó khẽ nói:
"Vương Tôn sư huynh, ngươi về trước đi!”
Vương Tôn trợn tròn mắt, như thể không dám tin vào những lời mà gã vừa mới nghe thấy.
Du Khiêm đứng bên cạnh, lập tức hừ lạnh nói:
“Vương Tôn, ngươi không nghe thấy Ngô sư muội nói gì à? Còn không mau đi?”
“Được, được, được.”
Hiển nhiên Vương Tôn đã vô cùng tức giận, nhưng gã liếc nhìn Vân Hồng đang đứng bên cạnh, cuối cùng cũng không dám động thủ, gã cũng cảm thấy rất mất mặt, vì vậy lập tức quay người rời đi, nổi giận đùng đùng rẽ vào đường tắt ở bên cạnh.
Ngay sau đó đã biến mất trong đám đông.
Vân Hồng không khỏi lắc đầu khi nhìn thấy cảnh này.
Du Khiêm bỗng nhiên lên tiếng, bình tĩnh nói:
“Ngô sư muội, ngươi về Võ Viện trước đi.”
Ngô Bình kinh ngạc nhìn Du Khiêm.
Du Khiêm lộ ra vẻ hơi không kiên nhẫn nói:
“Ta là người không thích phiền phức. Nếu ngươi thật sự muốn ở bên ta thì bản thân ngươi phải suy nghĩ cho rõ ràng.”
Trong đôi mắt của Ngô Bình mơ hồ ánh lên một giọt nước mắt, lộ ra vẻ vô cùng đáng thương, nhưng nhìn thấy Du Khiêm không hề bị lay động, vì thế nàng không còn cách nào khác đành phải rời đi.
Vừa bước ra khỏi Vạn Tượng Lâu.
Một giọng nói vang lên bên cạnh Vân Hồng:
“Hahaha, Vân sư huynh, ta biết ngay ngươi sẽ tới đây sau khi rời khỏi Võ Viện. May mà ta thông minh, không chạy đi Võ Viện tìm ngươi.”
Vân Hồng vừa nghe thấy giọng nói này thì lập tức biết ngay là ai tới, hắn quay lại và mỉm cười:
“Có tiền, ngươi ở đây làm gì.”
Người đến chính là thiếu niên mập mạp Du Khiêm.
Du Khiêm giả bộ cười khổ:
“Vân ca, ngươi chừa cho ta chút thể diện trước mặt Ngô sư muội đi mà.”
“Ngô sư muội?”
Lúc này, Vân Hồng mới nhìn thấy thiếu nữ mặc lục y đứng bên cạnh Du Khiêm, dáng dấp có phần khả ái, chỉ là nàng không hề mặc y phục đệ tử của Võ Viện.
Cho nên vừa nhìn thì Vân Hồng không thể nhận ra được.
Dù sao Võ Viện tổng cộng có tám trăm đệ tử, còn người mà Vân Hồng thực sự quen biết cũng chỉ có khoảng mười mấy người mà thôi.
Các đệ tử phổ thông rất khó có cơ hội tiếp xúc với Vân Hồng.
“Nào, Ngô sư muội.”
Du Khiêm kéo tay thiếu nữ mặc lục y, rồi chỉ về phía Vân Hồng cười nói:
“Đây là Vân sư huynh của Liệt Hỏa Điện, chính là người mà ta từng nói với muội trước đó, huynh ấy cũng là huynh đệ tốt nhất của ta trong Võ Viện.”
Thiếu nữ mặc lục y hơi khẩn trương nói:
“Chào Vân sư huynh.”
Vân Hồng không quen biết nàng nhưng nàng biết Vân Hồng, mặc dù nàng vào Võ Viện đã vài năm rồi nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng được nói chuyện với người nổi tiếng trong Võ Viện này.
Vân Hồng mỉm cười gật đầu.
Đương nhiên hắn sẽ không lạnh lùng khi đối mặt với bằng hữu của Du Khiêm.
Đúng lúc này.
Một giọng nói xen lẫn giận dữ chợt vang lên từ bên cạnh:
“Ngô Bình, sao ngươi lại ở đây?”
Vân Hồng, Du Khiêm và Ngô Bình không khỏi quay đầu lại nhìn đối phương, một thiếu niên có thân hình cao lớn, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặc trên người một thân võ phục hắc y của Võ Viện, gã giận dữ nhìn chằm chằm vào Ngô Bình và Du Khiêm.
“Vương Tôn sư huynh.” Sắc mặt Ngô Bình hơi thay đổi.
Vương Tôn rống lên:
"Không phải ngươi nói hôm nay chỉ ở trong Võ Viện sao, tại sao bây giờ lại đi cùng tên mập này?"
Gã nhìn thoáng qua, lập tức thấy Du Khiêm đang lôi kéo tay của thiếu nữ mặc lục y.
Nếu không phải quan hệ thân mật thì làm sao có thể có hành động thân mật như vậy?
“Hôm nay là ta mời Ngô sư muội ra ngoài.”
Nụ cười trên mặt Du Khiêm lập tức biến mất, giọng điệu trở nên lạnh lẽo:
“Sao nào, Vương Tôn, ngươi có ý kiến?”
Vương Tôn căm phẫn liếc nhìn Du Khiêm, nhưng gã không hề nói gì, mà quay sang nói với Ngô Bình:
"Ngô Bình, đi theo ta."
Nói xong, Vương Tôn vươn tay ra muốn tóm lấy Ngô Bình.
Vân Hồng vẫn luôn im lặng nhíu mày, lúc này chợt thốt lên một chữ:
“Hửm?”
Không chút do dự, Vân Hồng vươn tay phải ra nhanh như chớp tóm lấy cánh tay đang vươn ra của Vương Tôn, Vương Tôn lập tức muốn tránh ra.
Nhưng dù gã dùng toàn bộ sức lực thì hai tay của Vân Hồng vẫn như gốc cây cổ thụ không hề lay chuyển, gắt gao tóm chặt lấy tay gã.
“Vân sư huynh, người muốn cản ta?” Vương Tôn từ bỏ việc giãy dụa, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Hồng phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Đương nhiên gã nhận ra Vân Hồng.
Vân Hồng bình tĩnh nói:
“Nếu Ngô sư muội nguyện ý đi cùng ngươi thì ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Chỉ cần ngươi đừng động tay động chân, mọi người đều là đồng môn, thường xuyên gặp mặt.”
“Được, ta không làm vậy nữa.”
Vương Tôn tức giận nói:
“Ngô Bình, ngươi nói đi.”
Vân Hồng buông tay Vương Tôn ra.
Ngô Bình do dự hồi lâu, liếc nhìn Du Khiêm, sau đó khẽ nói:
"Vương Tôn sư huynh, ngươi về trước đi!”
Vương Tôn trợn tròn mắt, như thể không dám tin vào những lời mà gã vừa mới nghe thấy.
Du Khiêm đứng bên cạnh, lập tức hừ lạnh nói:
“Vương Tôn, ngươi không nghe thấy Ngô sư muội nói gì à? Còn không mau đi?”
“Được, được, được.”
Hiển nhiên Vương Tôn đã vô cùng tức giận, nhưng gã liếc nhìn Vân Hồng đang đứng bên cạnh, cuối cùng cũng không dám động thủ, gã cũng cảm thấy rất mất mặt, vì vậy lập tức quay người rời đi, nổi giận đùng đùng rẽ vào đường tắt ở bên cạnh.
Ngay sau đó đã biến mất trong đám đông.
Vân Hồng không khỏi lắc đầu khi nhìn thấy cảnh này.
Du Khiêm bỗng nhiên lên tiếng, bình tĩnh nói:
“Ngô sư muội, ngươi về Võ Viện trước đi.”
Ngô Bình kinh ngạc nhìn Du Khiêm.
Du Khiêm lộ ra vẻ hơi không kiên nhẫn nói:
“Ta là người không thích phiền phức. Nếu ngươi thật sự muốn ở bên ta thì bản thân ngươi phải suy nghĩ cho rõ ràng.”
Trong đôi mắt của Ngô Bình mơ hồ ánh lên một giọt nước mắt, lộ ra vẻ vô cùng đáng thương, nhưng nhìn thấy Du Khiêm không hề bị lay động, vì thế nàng không còn cách nào khác đành phải rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.