Chương 7: Vạn Tượng Các
Phong Tiên
10/08/2021
Thế, có thể coi là thế của thiên địa, cảnh giới này đã vượt qua sức tưởng tượng của phàm tục, có thể nói là quỷ thần khó lường.
Theo như lời nói của Dương Lâu, cho dù là võ đạo tông sư như Quy Khiếu thập trọng cũng không có mấy người có thể đạt tới loại cảnh giới thần kỳ này.
Đương nhiên Dương Lâu chỉ nói thoáng qua một câu về cảnh giới thứ ba này của kiếm thuật mà thôi, muốn Vân Hồng có thể theo đuổi con đường cao hơn, vẫn chưa nói sâu vào vì dù sao bản thân Dương Lâu cũng chỉ là cảnh giới nhập vi mà thôi.
‘Chẳng qua không biết một kiếm mà ta chứng kiến ở bờ sông năm đó có phải là cảnh giới kiếm thế mà lão sư nói hay không.’ Vân Hồng chợt nhớ lại chuyện đã trải qua mấy năm trước.
Đó là cảnh tượng khiến bây giờ hắn vẫn không thể nào quên được.
Một kiếm chia đại giang làm hai.
Một kiếm chém hết đầu của bầy yêu.
“Thực lực của ta ở trong đám người cùng lứa cũng coi như không tồi, nhưng ở trong Võ Viện không thể gọi là đệ nhất, chưa đạt tới cảnh giới nhập vi, càng đừng nói đến việc so sánh với một kiếm quỷ thần kia.”
Vân Hồng ném hết ý niệm ở trong đầu ra ngoài, lẩm bẩm nói:
“Ừm, hiện tại phải lấy được thành tích tốt trong đại bỉ của sáu huyện lần này, tiến vào quận viện.”
Sau đó, hắn tiếp tục tu luyện Phong Vũ Kiếm pháp.
Thời gian trôi đi.
Cả buổi chiều, Vân Hồng vẫn luôn ở trong hội trường luyện võ để tu luyện kiếm pháp, cho dù mệt mỏi nhưng vẫn không ngừng lại.
Điều quan trọng đầu tiên khi tu luyện là ‘chăm chỉ’.
Cho tận đến lúc chạng vạng, Vân Hồng mới rời khỏi Liệt Hỏa Điện, đi tới một tòa lâu khác ở bên cạnh của Võ Viện, lấy trợ cấp tháng này của hắn.
…
Đi ra khỏi Võ Viện, bóng đêm dần dần buông xuống.
“Trợ cấp tháng này của Võ Viện có chừng mười lăm lượng bạc, nhiều hơn ngày thường năm lượng bạc, e là bởi vì cuộc thi đấu của Liệt Hỏa Điện sắp đến, cộng với năm lượng bạc khi đi rèn luyện ở doanh địa trong tháng này, tổng cộng là hai mươi lượng bạc.”
Vân Hồng nhếch miệng cười nói:
“Ừm, mang về nhà thôi, đại ca và đại tẩu sẽ rất cao hứng.”
Nghĩ vậy, nụ cười trên môi Vân Hồng càng sâu, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Vèo~
Sau khi Vân Hồng rời khỏi Võ Viện, bỗng tăng tốc, bước chân ổn định mà lại có chút kỳ dị, nhanh chóng xuyên qua con phố dài trăm thước ở phía trước Võ Viện, bước chân nhìn như quái dị nhưng thật ra đó là một loại bộ pháp, có thể rèn luyện tính linh hoạt cho bản thân.
Hô ~ rất nhanh.
Vân Hồng đi vào phố Phong An.
m thanh ồn ào náo nhiệt truyền vào tai, đập vào mắt là những tiểu thương, hai bên đường phố là các loại tửu lâu, quán trà, tiền trang, cửa hàng thanh lâu, người đến người đi nối liền không dứt.
Mặc dù màn đêm đã dần buông xuống nhưng đường Phong An là con phố phồn hoa nhất ở huyện Đông Hà, bầu không khí thương nghiệp nồng đậm, sự náo nhiệt sẽ kéo đến tận đêm khuya.
“Thật náo nhiệt.” Vân Hồng cảm khái một câu rất chân thành, sau đó không để ý đến cảnh sắc của tửu lâu ở xung quanh nữa, thi triển bộ pháp rồi nhanh chóng đi qua đám người.
Thật ra là một thiếu niên thì sao Vân Hồng lại không thích những nơi náo nhiệt chứ?
Chỉ là Vân Hồng hiểu rõ, muốn hưởng thụ thì phải trả một cái giá rất lớn, hiện giờ bản thân không có đủ điều kiện như thế, trước mắt không thể đi hưởng thụ được.
Không lâu sau, Vân Hồng đã đi tới một cái lầu cao sáu tầng chiếm vị trí cực lớn ở trên đường Phong An, ở trên cao lầu có treo một tấm biển hiệu ghi ba chữ cổ xưa rất to, Vạn Tượng Các!
Ở hai bên cửa của Vạn Tượng Các có sau vị võ sĩ cầm trường đao trong tay, còn lại là những nữ tử mỹ lệ mặc y phục rực rỡ mang theo vẻ mặt tươi cười tiếp khách, đi qua đi lại nghênh đón từng vị khách một.
Vân Hồng trực tiếp đi vào Vạn Tượng Các, nữ tử tiếp khách vẫn tươi cười như cũ.
Ánh mắt của sáu gã võ sĩ cầm đao hơi đổi, bởi vì bọn họ thấy trên người Vân Hồng là tử y, trong nháy mắt đã biết được thân phận của Vân Hồng.
Bên trong Vạn Tượng Lâu, tầng một đã có mấy chục tên tiểu nhị, cũng có rất nhiều dạng người đi qua đi lại, Vân Hồng tới đây nhiều lần rồi nên cũng không có cái gì mà giật mình.
Ngựa quen đường cũ.
Vân Hồng đi tới một cái quầy tương đối vắng vẻ, sau quầy chất đầy thư tịch đủ các loại màu sắc, trước quầy cũng không có người, hiển nhiên có rất ít người tới mua sách.
“Yến ca.” Vân Hồng mỉm cười khẽ gọi.
Tiểu nhị đang cúi đầu sửa sang lại thư tịch ở trước quầy khoảng hơn hai mươi tuổi, nghe thấy âm thanh này liền ngẩng đầu lên, thấy là Vân Hồng thì không khỏi bật cười:
“Vân huynh đệ, hôm nay tới muộn thế, vẫn giúp Dương giáo đầu lấy sách sao?”
“Ừm.”
Vân Hồng gật đầu:
“Làm phiền Yến ca gói kỹ lại giúp ta.”
“Không phiền.”
Yến ca cười nói:
“Dương giáo đầu xem như là khách hàng lớn của ta, một cuốn sách năm lượng bạc, tháng nào cũng đặt nhưng không nhiều lắm, cả huyện Đông Hà cũng chỉ có mấy người như vậy.”
Vân Hồng cười.
Yến ca vừa nói, động tác trên tay cũng không chậm, rất nhanh đã lấy sách mà Vân Hồng muốn đưa tới.
Vân Hồng duỗi tay ra nhận.
Cuốn sách này cũng không dày, xem qua cũng khoảng mấy chục trang nhưng chất liệu rất bất phàm, phía trên viết bốn chữ ‘Cửu Châu tiên ma’ rất to.
Theo như lời nói của Dương Lâu, cho dù là võ đạo tông sư như Quy Khiếu thập trọng cũng không có mấy người có thể đạt tới loại cảnh giới thần kỳ này.
Đương nhiên Dương Lâu chỉ nói thoáng qua một câu về cảnh giới thứ ba này của kiếm thuật mà thôi, muốn Vân Hồng có thể theo đuổi con đường cao hơn, vẫn chưa nói sâu vào vì dù sao bản thân Dương Lâu cũng chỉ là cảnh giới nhập vi mà thôi.
‘Chẳng qua không biết một kiếm mà ta chứng kiến ở bờ sông năm đó có phải là cảnh giới kiếm thế mà lão sư nói hay không.’ Vân Hồng chợt nhớ lại chuyện đã trải qua mấy năm trước.
Đó là cảnh tượng khiến bây giờ hắn vẫn không thể nào quên được.
Một kiếm chia đại giang làm hai.
Một kiếm chém hết đầu của bầy yêu.
“Thực lực của ta ở trong đám người cùng lứa cũng coi như không tồi, nhưng ở trong Võ Viện không thể gọi là đệ nhất, chưa đạt tới cảnh giới nhập vi, càng đừng nói đến việc so sánh với một kiếm quỷ thần kia.”
Vân Hồng ném hết ý niệm ở trong đầu ra ngoài, lẩm bẩm nói:
“Ừm, hiện tại phải lấy được thành tích tốt trong đại bỉ của sáu huyện lần này, tiến vào quận viện.”
Sau đó, hắn tiếp tục tu luyện Phong Vũ Kiếm pháp.
Thời gian trôi đi.
Cả buổi chiều, Vân Hồng vẫn luôn ở trong hội trường luyện võ để tu luyện kiếm pháp, cho dù mệt mỏi nhưng vẫn không ngừng lại.
Điều quan trọng đầu tiên khi tu luyện là ‘chăm chỉ’.
Cho tận đến lúc chạng vạng, Vân Hồng mới rời khỏi Liệt Hỏa Điện, đi tới một tòa lâu khác ở bên cạnh của Võ Viện, lấy trợ cấp tháng này của hắn.
…
Đi ra khỏi Võ Viện, bóng đêm dần dần buông xuống.
“Trợ cấp tháng này của Võ Viện có chừng mười lăm lượng bạc, nhiều hơn ngày thường năm lượng bạc, e là bởi vì cuộc thi đấu của Liệt Hỏa Điện sắp đến, cộng với năm lượng bạc khi đi rèn luyện ở doanh địa trong tháng này, tổng cộng là hai mươi lượng bạc.”
Vân Hồng nhếch miệng cười nói:
“Ừm, mang về nhà thôi, đại ca và đại tẩu sẽ rất cao hứng.”
Nghĩ vậy, nụ cười trên môi Vân Hồng càng sâu, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Vèo~
Sau khi Vân Hồng rời khỏi Võ Viện, bỗng tăng tốc, bước chân ổn định mà lại có chút kỳ dị, nhanh chóng xuyên qua con phố dài trăm thước ở phía trước Võ Viện, bước chân nhìn như quái dị nhưng thật ra đó là một loại bộ pháp, có thể rèn luyện tính linh hoạt cho bản thân.
Hô ~ rất nhanh.
Vân Hồng đi vào phố Phong An.
m thanh ồn ào náo nhiệt truyền vào tai, đập vào mắt là những tiểu thương, hai bên đường phố là các loại tửu lâu, quán trà, tiền trang, cửa hàng thanh lâu, người đến người đi nối liền không dứt.
Mặc dù màn đêm đã dần buông xuống nhưng đường Phong An là con phố phồn hoa nhất ở huyện Đông Hà, bầu không khí thương nghiệp nồng đậm, sự náo nhiệt sẽ kéo đến tận đêm khuya.
“Thật náo nhiệt.” Vân Hồng cảm khái một câu rất chân thành, sau đó không để ý đến cảnh sắc của tửu lâu ở xung quanh nữa, thi triển bộ pháp rồi nhanh chóng đi qua đám người.
Thật ra là một thiếu niên thì sao Vân Hồng lại không thích những nơi náo nhiệt chứ?
Chỉ là Vân Hồng hiểu rõ, muốn hưởng thụ thì phải trả một cái giá rất lớn, hiện giờ bản thân không có đủ điều kiện như thế, trước mắt không thể đi hưởng thụ được.
Không lâu sau, Vân Hồng đã đi tới một cái lầu cao sáu tầng chiếm vị trí cực lớn ở trên đường Phong An, ở trên cao lầu có treo một tấm biển hiệu ghi ba chữ cổ xưa rất to, Vạn Tượng Các!
Ở hai bên cửa của Vạn Tượng Các có sau vị võ sĩ cầm trường đao trong tay, còn lại là những nữ tử mỹ lệ mặc y phục rực rỡ mang theo vẻ mặt tươi cười tiếp khách, đi qua đi lại nghênh đón từng vị khách một.
Vân Hồng trực tiếp đi vào Vạn Tượng Các, nữ tử tiếp khách vẫn tươi cười như cũ.
Ánh mắt của sáu gã võ sĩ cầm đao hơi đổi, bởi vì bọn họ thấy trên người Vân Hồng là tử y, trong nháy mắt đã biết được thân phận của Vân Hồng.
Bên trong Vạn Tượng Lâu, tầng một đã có mấy chục tên tiểu nhị, cũng có rất nhiều dạng người đi qua đi lại, Vân Hồng tới đây nhiều lần rồi nên cũng không có cái gì mà giật mình.
Ngựa quen đường cũ.
Vân Hồng đi tới một cái quầy tương đối vắng vẻ, sau quầy chất đầy thư tịch đủ các loại màu sắc, trước quầy cũng không có người, hiển nhiên có rất ít người tới mua sách.
“Yến ca.” Vân Hồng mỉm cười khẽ gọi.
Tiểu nhị đang cúi đầu sửa sang lại thư tịch ở trước quầy khoảng hơn hai mươi tuổi, nghe thấy âm thanh này liền ngẩng đầu lên, thấy là Vân Hồng thì không khỏi bật cười:
“Vân huynh đệ, hôm nay tới muộn thế, vẫn giúp Dương giáo đầu lấy sách sao?”
“Ừm.”
Vân Hồng gật đầu:
“Làm phiền Yến ca gói kỹ lại giúp ta.”
“Không phiền.”
Yến ca cười nói:
“Dương giáo đầu xem như là khách hàng lớn của ta, một cuốn sách năm lượng bạc, tháng nào cũng đặt nhưng không nhiều lắm, cả huyện Đông Hà cũng chỉ có mấy người như vậy.”
Vân Hồng cười.
Yến ca vừa nói, động tác trên tay cũng không chậm, rất nhanh đã lấy sách mà Vân Hồng muốn đưa tới.
Vân Hồng duỗi tay ra nhận.
Cuốn sách này cũng không dày, xem qua cũng khoảng mấy chục trang nhưng chất liệu rất bất phàm, phía trên viết bốn chữ ‘Cửu Châu tiên ma’ rất to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.