Chương 1: Vân Hồng
Phong Tiên
10/08/2021
Dương Châu, một trong Cửu Châu của Trung Vực, ở cảnh nội có rất nhiều con sông lớn.
Ninh Dương quận, một quận bình thường trong số chín quận trực thuộc Dương Châu, là nơi giao nhau của Dương Hà và Ninh Giang, có Hắc Long hồ trải dài mấy ngàn dặm.
Thành Dương lịch năm 6121, Đại Càn năm 362.
Vào đầu tháng sáu, mưa lớn liên tục rơi xuống Hắc Long hồ và sông Ninh Giang, mực nước dâng cao trong hơn một tháng.
Tháng bảy, Yêu vương của con sông lớn này thừa cơ gây rối, đập nước lớn phía Đông của huyện Tam Hà bị vỡ, nước lũ trong sông Ninh Giang tràn ra khắp mọi nơi, ngập úng mấy ngàn dặm, xác chết trôi khắp nơi, nạn dân đổi con cho nhau để ăn, yêu thú tha xác về chỗ ở.
Tháng tám, tiên nhân của Nhân tộc chém Yêu vương ở bên bờ Ninh Giang, nước rút, rất nhanh sau đó các nạn dân đổ về hướng Ninh Dương quận và các huyện thành xung quanh.
…
Cuối hè đầu tháng chín, mặt trời mọc khiến cả người khô hanh nóng nực.
Một thị trấn ở huyện Đông Hà.
Khu an trí thứ chín cho các nạn dân nằm ngoài cửa thành phía Đông, các túp lều tồi tàn lộn xộn, đồ vật linh tinh trải khắp nơi trên mặt đất, cho dù lũ đã rút đi hơn nửa tháng nhưng mặt đất vẫn lầy lội trơn trượt như cũ.
“Cháo tới.”
“Cháo tới.”
“Hài đồng và nữ nhân lấy trước đi, những người còn lại thì lần lượt xếp hàng, mỗi người đều có phần, không cần phải tranh.”
Ở mảnh đất trống trải bên cạnh khu an trí, có hơn chục dãy nhà dựng lên tạm thời, vài thiếu niên mặc hắc y và một ít nữ nhân tháo vát đang bưng cháo.
Ở bên cạnh, hơn mười thiếu niên mặc hắc y với vẻ mặt nghiêm túc, duy trì trật tự của nạn dân.
Bên ngoài lều cháo, hơn một ngàn lưu dân xếp hàng để nhận cháo, tất cả đều gầy yếu tiều tụy, không phải là không ai muốn tranh nhưng kể từ khi mấy chục gã to con da ngăm đen có trang bị vũ khí bị sáu thiếu niên mặc hắc y liên thủ trấn áp, trật tự của toàn doanh địa đều ổn định trở lại.
Những nạn dân này lờ mờ biết được mấy thiếu niên nhìn như ngây thơ đó có lẽ đều là đệ tử Võ Viện của tòa huyện thành này, là tu sĩ tu luyện võ đạo, có thể coi là võ sĩ.
Mặc dù còn trẻ nhưng cũng có khả năng chém yêu.
“Vân Hồng.” Một giọng nói trong sáng dễ nghe chợt vang lên trong doanh địa.
“Vân sư huynh.”
“Có người tìm ngươi.”
Trong số rất nhiều thiếu niên mặc hắc y đang bưng cháo trong lều, có một thiếu niên mặc áo bào tím đeo lệnh bài ở thắt lưng, cao gần bằng người trưởng thành, vẻ mặt vẫn còn nét trẻ con nhưng hành sự lại cực kỳ trầm ổn, tinh thần vô cùng phấn chấn, lấy một phần cháo rồi đưa cho nạn dân đang xếp hàng.
Nghe thấy âm thanh này, thiếu niên mặc tử y không khỏi ngẩng đầu lên.
Gần nhóm nạn dân có một thiếu nữ mặc tử y đang tươi cười đứng đó, bên cạnh nàng là hai gã mặc y phục hộ vệ cao lớn và lạnh lùng, không ngừng nhìn bốn phía xung quanh với vẻ cảnh giác.
Những thiếu niên mặc hắc y đang duy trì trật tự ở đây đều liếc mắt nhìn sang.
“U~ Vân ca, Diệp Lan sư tỷ tới rồi, còn không mau đi đi?” Một thiếu niên mập mạp mặc hắc y ở bên cạnh làm mặt quỷ với Vân Hồng.
“Có tiền, ngươi tới thay ta, ta đi ra ngoài một chút.” Vân Hồng vỗ vỗ thiếu niên mập mạp.
Thiếu niên mập mạp lộ ra vẻ cay đắng:
“Vân ca, ta nhắc lại lần nữa, ta tên Du Khiêm, ta thật sự không có tiền.”
“Đợi đến khi ngươi thừa kế tửu lâu của cha ngươi, ngươi sẽ có tiền, mau đi làm việc đi.” Vân Hồng cười nói, sau đó lại đi phân phó những thiếu niên mặc hắc y khác rồi mới cất bước đi ra khỏi lều cháo, đi tới trước mặt thiếu nữ mặc tử y.
“Diệp Lan.” Vân Hồng nhìn người thiếu nữ mặc tử y ở trước mặt.
“Vân Hồng, ta công nhận võ đạo của ngươi rất lợi hại, ngay cả việc quản lý doanh địa cũng rất tốt.”
Thiếu nữ mặc tử y quan sát các lều cháo ở xung quanh, không nhịn được nói:
“Lần trước ta cùng phụ thân đi tới khu doanh địa này, nó vẫn còn rất lộn xộn, dơ bẩn. Ngươi mới đến đây nửa tháng, nó đã có sự thay đổi lớn như vậy.”
“Thứ nhất là có Dương giáo quan chỉ điểm, thứ hai là đông đảo đệ tử của Võ Viện đều nỗ lực, quan trọng nhất là Diệp tướng quân đã đả động được Huyện lệnh đại nhân mở kho thóc phát lương thực, lương thực mới quan trọng nhất… Nếu không thì cũng không có cảnh tượng như bây giờ.” Vân Hồng cảm khái.
Vân Hồng chợt cười nói:
“Không nói chuyện này nữa, nói chung tất cả đều đã tốt đẹp, đại bỉ của sáu huyện sắp tới, các đệ tử tinh anh của Võ Viện đều đang liều mạng tu luyện, ngươi tới chỗ này làm gì?”
“Võ Viện sẽ không để đệ tử tinh anh tới đây.” Vân Hồng nhìn thiếu nữ.
“Đệ tử tinh anh?”
Thiếu nữ mặc tử y hừ một tiếng:
“Ngươi chính là đệ tử của Liệt Hỏa Điện, thậm chí ở trong Liệt Hỏa Điện cũng xếp ở vị trí phía trên, ngươi cũng nguyện ý lãng phí thời gian ở chỗ này thì tại sao ta lại không thể tới?”
Vân Hồng không khỏi mỉm cười.
Trong Võ Viện lấy thực lực để phân cao thấp, đa phần chúng đệ tử được chia là hai cấp độ là bình thường và tinh anh, mà chỉ có tinh anh trong tinh anh mới có thể tiến vào Liệt Hỏa Điện để tu hành.
“Không tán dóc với ngươi nữa, ta mang theo rất nhiều thức ăn và quần áo tới đây.”
Thiếu nữ mặc tử y chỉ bốn chiếc xe lớn ở phía xa:
“Bây giờ xem như ngươi ở doanh địa cũng là người đứng đầu, đi đưa đồ tới cô nhi doanh với ta đi.”
“Nửa tháng này, ngươi đã đưa ba lần rồi.” Vân Hồng cười.
Thiếu nữ mặc tử y lắc đầu:
“Đợi đến khi đám người ở cô nhi doanh được bố trí ổn thỏa rồi ta sẽ không đưa nữa.”
Vân Hồng nhẹ nhàng gật đầu.
Đây là lũ lụt, thậm chí còn có yêu quái gây rối đã ảnh hưởng đến một số quận, ước chừng cũng khoảng mấy chục vạn nạn dân, tuy rằng nạn dân đi vào huyện Đông Hà không nhiều nhưng có thể bố trí cho đám cô nhi thật tốt thì đúng là nói dễ hơn làm?
Nhưng Vân Hồng cũng không muốn nói quá nhiều với Diệp Lan, nàng là đích nữ của Trấn Thủ tướng quân của huyện Đông Hà, có thể có một phần thiện tâm như vậy đã rất đáng để khen ngợi rồi.
“Đi thôi.” Vân Hồng mỉm cười.
Hai người rời khỏi lều cháo.
Nhìn theo bóng dáng Vân Hồng và Diệp Lan rời đi, những thiếu niên mặc hắc y trong lều cháo bắt đầu nghị luận sôi nổi cùng với nhóm nữ tử phụ trách nấu cơm nấu cháo.
“Vân sư huynh với Diệp tiểu thư thật xứng đôi.” Một thiếu niên tóc ngắn không nhịn được nói.
Thiếu niên mập mạp tên Du Khiêm cười nói:
“Tất nhiên rồi, đệ tử của Võ Viện có tám trăm, hội tụ những tinh anh của chín trấn của Đông Hà ta, xét về thi văn thì Vân ca chỉ ở trước trăm nhưng nói đến võ đạo thì Vân ca đã là Dịch Cân đỉnh, trong hàng đệ tử tinh anh tuyệt đối là đứng trước năm.”
“Thi văn thì có thể qua cửa trót lọt là được, võ đạo mới là chính đạo, Vân sư huynh mười lăm tuổi đã đạt Dịch Cân đỉnh, trong tương lai có hy vọng rất lớn sẽ đạt được Thông Linh cửu trọng, thậm chí có thể đạt tới Quy Khiếu thập trọng.” Một thiếu niên cao lớn khác cảm khái nói.
Ánh mắt một thiếu niên khác phát sáng:
“Võ giả Quy Khiếu, nhìn khắp toàn bộ Ninh Dương quận đều là đại nhân vật chân chính.”
Những đệ tử khác không khỏi gật đầu.
Đại Càn đế quốc coi trọng giáo hóa, trong châu, quận, huyện đều thiết lập ba cấp bậc Võ Viện là châu tông, phủ viện, huyện võ. Huyện Đông Hà cai quản chín trấn, phương viên mấy trăm dặm, nhân khẩu có tới trăm vạn, người có thể thi vào cấp huyện của Võ Viện đều là những người ưu tú.
Cho dù như vậy thì đa số đệ tử trong tám trăm đệ tử của Đông Hà võ viện chỉ có thể đạt tới Thối Thể tứ trọng, ngũ trọng trước khi tốt nghiệp, chỉ có một ít đệ tử tinh anh mới có thể đạt tới Dịch Cân đỉnh, tức là Thối Thể lục trọng.
Còn Ngưng Mạch thất trọng?
Hiện giờ trong toàn bộ Võ Viện cũng chỉ có hai đệ tử đạt được.
Cao hơn nữa là võ giả bát trọng, cửu trọng, dưới tình huống bình thường thì đây không phải là tầng thứ mà đệ tử của Võ Viện có thể đạt tới, rốt cuộc những đệ tử của Võ Viện đều là thiếu niên, tu hành ở Võ Viện bốn đến năm năm thì sẽ tốt nghiệp.“ Những đệ tử tinh anh đó đều chỉ nắm chắc thời gian tu luyện, đâu có giống Vân sư huynh còn đến chỗ chúng ta để cứu trợ nạn dân?”
Thiếu niên tóc ngắn hừ một tiếng:
“Mười ba vị đệ tử của Liệt Hỏa Điện, Lưu Minh là nhi tử của Huyện thừa, Ngô Hà, Uông Đông cũng là tử tôn của gia tộc hiển quý, chỉ có Vân sư huynh giống như chúng ta, đều là những người bình dân.”
“Đừng so Vân ca với mấy tên gia hỏa đó.”
Thiếu niên mập Du Khiêm ở bên kia bưng cháo nói:
“Vân ca không giống như bọn họ đều dùng đan dược mỗi ngày, ăn thịt yêu thú, Vân ca mới là tự mình tu luyện khắc khổ chân chính.”
“Thật sự chiến đấu thì cho dù đám võ giả Ngưng Mạch như Lưu Minh cũng chưa chắc là đối thủ của Vân ca.”
“Đúng là khi Vân sư huynh thực chiến rất mạnh.”
Thiếu niên tóc ngắn nói:
“Vân ca mới vừa thăng cấp lục trọng, lần đầu tiên tham gia luận võ của Liệt Hỏa Điện đã đánh bại ba gã đệ tử của Liệt Hỏa Điện, cuối cùng mới bị Ngô sư tỷ đánh bại.”
Ngày càng có nhiều tiếng nghị luận.
Hiển nhiên bọn hắn đều ủng hộ Vân Hồng.
Ninh Dương quận, một quận bình thường trong số chín quận trực thuộc Dương Châu, là nơi giao nhau của Dương Hà và Ninh Giang, có Hắc Long hồ trải dài mấy ngàn dặm.
Thành Dương lịch năm 6121, Đại Càn năm 362.
Vào đầu tháng sáu, mưa lớn liên tục rơi xuống Hắc Long hồ và sông Ninh Giang, mực nước dâng cao trong hơn một tháng.
Tháng bảy, Yêu vương của con sông lớn này thừa cơ gây rối, đập nước lớn phía Đông của huyện Tam Hà bị vỡ, nước lũ trong sông Ninh Giang tràn ra khắp mọi nơi, ngập úng mấy ngàn dặm, xác chết trôi khắp nơi, nạn dân đổi con cho nhau để ăn, yêu thú tha xác về chỗ ở.
Tháng tám, tiên nhân của Nhân tộc chém Yêu vương ở bên bờ Ninh Giang, nước rút, rất nhanh sau đó các nạn dân đổ về hướng Ninh Dương quận và các huyện thành xung quanh.
…
Cuối hè đầu tháng chín, mặt trời mọc khiến cả người khô hanh nóng nực.
Một thị trấn ở huyện Đông Hà.
Khu an trí thứ chín cho các nạn dân nằm ngoài cửa thành phía Đông, các túp lều tồi tàn lộn xộn, đồ vật linh tinh trải khắp nơi trên mặt đất, cho dù lũ đã rút đi hơn nửa tháng nhưng mặt đất vẫn lầy lội trơn trượt như cũ.
“Cháo tới.”
“Cháo tới.”
“Hài đồng và nữ nhân lấy trước đi, những người còn lại thì lần lượt xếp hàng, mỗi người đều có phần, không cần phải tranh.”
Ở mảnh đất trống trải bên cạnh khu an trí, có hơn chục dãy nhà dựng lên tạm thời, vài thiếu niên mặc hắc y và một ít nữ nhân tháo vát đang bưng cháo.
Ở bên cạnh, hơn mười thiếu niên mặc hắc y với vẻ mặt nghiêm túc, duy trì trật tự của nạn dân.
Bên ngoài lều cháo, hơn một ngàn lưu dân xếp hàng để nhận cháo, tất cả đều gầy yếu tiều tụy, không phải là không ai muốn tranh nhưng kể từ khi mấy chục gã to con da ngăm đen có trang bị vũ khí bị sáu thiếu niên mặc hắc y liên thủ trấn áp, trật tự của toàn doanh địa đều ổn định trở lại.
Những nạn dân này lờ mờ biết được mấy thiếu niên nhìn như ngây thơ đó có lẽ đều là đệ tử Võ Viện của tòa huyện thành này, là tu sĩ tu luyện võ đạo, có thể coi là võ sĩ.
Mặc dù còn trẻ nhưng cũng có khả năng chém yêu.
“Vân Hồng.” Một giọng nói trong sáng dễ nghe chợt vang lên trong doanh địa.
“Vân sư huynh.”
“Có người tìm ngươi.”
Trong số rất nhiều thiếu niên mặc hắc y đang bưng cháo trong lều, có một thiếu niên mặc áo bào tím đeo lệnh bài ở thắt lưng, cao gần bằng người trưởng thành, vẻ mặt vẫn còn nét trẻ con nhưng hành sự lại cực kỳ trầm ổn, tinh thần vô cùng phấn chấn, lấy một phần cháo rồi đưa cho nạn dân đang xếp hàng.
Nghe thấy âm thanh này, thiếu niên mặc tử y không khỏi ngẩng đầu lên.
Gần nhóm nạn dân có một thiếu nữ mặc tử y đang tươi cười đứng đó, bên cạnh nàng là hai gã mặc y phục hộ vệ cao lớn và lạnh lùng, không ngừng nhìn bốn phía xung quanh với vẻ cảnh giác.
Những thiếu niên mặc hắc y đang duy trì trật tự ở đây đều liếc mắt nhìn sang.
“U~ Vân ca, Diệp Lan sư tỷ tới rồi, còn không mau đi đi?” Một thiếu niên mập mạp mặc hắc y ở bên cạnh làm mặt quỷ với Vân Hồng.
“Có tiền, ngươi tới thay ta, ta đi ra ngoài một chút.” Vân Hồng vỗ vỗ thiếu niên mập mạp.
Thiếu niên mập mạp lộ ra vẻ cay đắng:
“Vân ca, ta nhắc lại lần nữa, ta tên Du Khiêm, ta thật sự không có tiền.”
“Đợi đến khi ngươi thừa kế tửu lâu của cha ngươi, ngươi sẽ có tiền, mau đi làm việc đi.” Vân Hồng cười nói, sau đó lại đi phân phó những thiếu niên mặc hắc y khác rồi mới cất bước đi ra khỏi lều cháo, đi tới trước mặt thiếu nữ mặc tử y.
“Diệp Lan.” Vân Hồng nhìn người thiếu nữ mặc tử y ở trước mặt.
“Vân Hồng, ta công nhận võ đạo của ngươi rất lợi hại, ngay cả việc quản lý doanh địa cũng rất tốt.”
Thiếu nữ mặc tử y quan sát các lều cháo ở xung quanh, không nhịn được nói:
“Lần trước ta cùng phụ thân đi tới khu doanh địa này, nó vẫn còn rất lộn xộn, dơ bẩn. Ngươi mới đến đây nửa tháng, nó đã có sự thay đổi lớn như vậy.”
“Thứ nhất là có Dương giáo quan chỉ điểm, thứ hai là đông đảo đệ tử của Võ Viện đều nỗ lực, quan trọng nhất là Diệp tướng quân đã đả động được Huyện lệnh đại nhân mở kho thóc phát lương thực, lương thực mới quan trọng nhất… Nếu không thì cũng không có cảnh tượng như bây giờ.” Vân Hồng cảm khái.
Vân Hồng chợt cười nói:
“Không nói chuyện này nữa, nói chung tất cả đều đã tốt đẹp, đại bỉ của sáu huyện sắp tới, các đệ tử tinh anh của Võ Viện đều đang liều mạng tu luyện, ngươi tới chỗ này làm gì?”
“Võ Viện sẽ không để đệ tử tinh anh tới đây.” Vân Hồng nhìn thiếu nữ.
“Đệ tử tinh anh?”
Thiếu nữ mặc tử y hừ một tiếng:
“Ngươi chính là đệ tử của Liệt Hỏa Điện, thậm chí ở trong Liệt Hỏa Điện cũng xếp ở vị trí phía trên, ngươi cũng nguyện ý lãng phí thời gian ở chỗ này thì tại sao ta lại không thể tới?”
Vân Hồng không khỏi mỉm cười.
Trong Võ Viện lấy thực lực để phân cao thấp, đa phần chúng đệ tử được chia là hai cấp độ là bình thường và tinh anh, mà chỉ có tinh anh trong tinh anh mới có thể tiến vào Liệt Hỏa Điện để tu hành.
“Không tán dóc với ngươi nữa, ta mang theo rất nhiều thức ăn và quần áo tới đây.”
Thiếu nữ mặc tử y chỉ bốn chiếc xe lớn ở phía xa:
“Bây giờ xem như ngươi ở doanh địa cũng là người đứng đầu, đi đưa đồ tới cô nhi doanh với ta đi.”
“Nửa tháng này, ngươi đã đưa ba lần rồi.” Vân Hồng cười.
Thiếu nữ mặc tử y lắc đầu:
“Đợi đến khi đám người ở cô nhi doanh được bố trí ổn thỏa rồi ta sẽ không đưa nữa.”
Vân Hồng nhẹ nhàng gật đầu.
Đây là lũ lụt, thậm chí còn có yêu quái gây rối đã ảnh hưởng đến một số quận, ước chừng cũng khoảng mấy chục vạn nạn dân, tuy rằng nạn dân đi vào huyện Đông Hà không nhiều nhưng có thể bố trí cho đám cô nhi thật tốt thì đúng là nói dễ hơn làm?
Nhưng Vân Hồng cũng không muốn nói quá nhiều với Diệp Lan, nàng là đích nữ của Trấn Thủ tướng quân của huyện Đông Hà, có thể có một phần thiện tâm như vậy đã rất đáng để khen ngợi rồi.
“Đi thôi.” Vân Hồng mỉm cười.
Hai người rời khỏi lều cháo.
Nhìn theo bóng dáng Vân Hồng và Diệp Lan rời đi, những thiếu niên mặc hắc y trong lều cháo bắt đầu nghị luận sôi nổi cùng với nhóm nữ tử phụ trách nấu cơm nấu cháo.
“Vân sư huynh với Diệp tiểu thư thật xứng đôi.” Một thiếu niên tóc ngắn không nhịn được nói.
Thiếu niên mập mạp tên Du Khiêm cười nói:
“Tất nhiên rồi, đệ tử của Võ Viện có tám trăm, hội tụ những tinh anh của chín trấn của Đông Hà ta, xét về thi văn thì Vân ca chỉ ở trước trăm nhưng nói đến võ đạo thì Vân ca đã là Dịch Cân đỉnh, trong hàng đệ tử tinh anh tuyệt đối là đứng trước năm.”
“Thi văn thì có thể qua cửa trót lọt là được, võ đạo mới là chính đạo, Vân sư huynh mười lăm tuổi đã đạt Dịch Cân đỉnh, trong tương lai có hy vọng rất lớn sẽ đạt được Thông Linh cửu trọng, thậm chí có thể đạt tới Quy Khiếu thập trọng.” Một thiếu niên cao lớn khác cảm khái nói.
Ánh mắt một thiếu niên khác phát sáng:
“Võ giả Quy Khiếu, nhìn khắp toàn bộ Ninh Dương quận đều là đại nhân vật chân chính.”
Những đệ tử khác không khỏi gật đầu.
Đại Càn đế quốc coi trọng giáo hóa, trong châu, quận, huyện đều thiết lập ba cấp bậc Võ Viện là châu tông, phủ viện, huyện võ. Huyện Đông Hà cai quản chín trấn, phương viên mấy trăm dặm, nhân khẩu có tới trăm vạn, người có thể thi vào cấp huyện của Võ Viện đều là những người ưu tú.
Cho dù như vậy thì đa số đệ tử trong tám trăm đệ tử của Đông Hà võ viện chỉ có thể đạt tới Thối Thể tứ trọng, ngũ trọng trước khi tốt nghiệp, chỉ có một ít đệ tử tinh anh mới có thể đạt tới Dịch Cân đỉnh, tức là Thối Thể lục trọng.
Còn Ngưng Mạch thất trọng?
Hiện giờ trong toàn bộ Võ Viện cũng chỉ có hai đệ tử đạt được.
Cao hơn nữa là võ giả bát trọng, cửu trọng, dưới tình huống bình thường thì đây không phải là tầng thứ mà đệ tử của Võ Viện có thể đạt tới, rốt cuộc những đệ tử của Võ Viện đều là thiếu niên, tu hành ở Võ Viện bốn đến năm năm thì sẽ tốt nghiệp.“ Những đệ tử tinh anh đó đều chỉ nắm chắc thời gian tu luyện, đâu có giống Vân sư huynh còn đến chỗ chúng ta để cứu trợ nạn dân?”
Thiếu niên tóc ngắn hừ một tiếng:
“Mười ba vị đệ tử của Liệt Hỏa Điện, Lưu Minh là nhi tử của Huyện thừa, Ngô Hà, Uông Đông cũng là tử tôn của gia tộc hiển quý, chỉ có Vân sư huynh giống như chúng ta, đều là những người bình dân.”
“Đừng so Vân ca với mấy tên gia hỏa đó.”
Thiếu niên mập Du Khiêm ở bên kia bưng cháo nói:
“Vân ca không giống như bọn họ đều dùng đan dược mỗi ngày, ăn thịt yêu thú, Vân ca mới là tự mình tu luyện khắc khổ chân chính.”
“Thật sự chiến đấu thì cho dù đám võ giả Ngưng Mạch như Lưu Minh cũng chưa chắc là đối thủ của Vân ca.”
“Đúng là khi Vân sư huynh thực chiến rất mạnh.”
Thiếu niên tóc ngắn nói:
“Vân ca mới vừa thăng cấp lục trọng, lần đầu tiên tham gia luận võ của Liệt Hỏa Điện đã đánh bại ba gã đệ tử của Liệt Hỏa Điện, cuối cùng mới bị Ngô sư tỷ đánh bại.”
Ngày càng có nhiều tiếng nghị luận.
Hiển nhiên bọn hắn đều ủng hộ Vân Hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.