Hồng Hoang: Huyền Môn Đại Sư Huynh
Chương 3: Chỉ Điểm
Lưu Liên Lão Tửu
12/04/2022
Quảng Thành Tử không kiềm được: "Huynh cũng hiểu kiếm?"
Huyền Thành Tử khẽ mỉm cười, cong ngón tay búng ra.
Một đạo kiếm ý bén nhọn gầm thét lao ra, xông thẳng lên chín tầng trời!
Khoảnh khắc tiếp theo, Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử kinh ngạc phát hiện Thư Hùng song kiếm và Thủy Hỏa Phong trong tay mình lại rung lên dữ dội.
Hai người nhất thời lơ là lại để ba bảo kiếm tuột khỏi tay, tự bay đến trước mặt Huyền Thành Tử, phát ra tiếng ngâm nga như đang nịnh nọt.
"Đây… là thần thông gì vậy?"
Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử kinh ngạc không nhỏ, hoàn toàn không ngờ rằng một cú vung kiếm tưởng như tùy ý của Huyền Thành Tử lại có thể khiến linh bảo của bọn họ thoát khỏi tầm kiểm soát.
"Đây không phải là thần thông, mà là kiếm ý."
Huyền Thành Tử mỉm cười nói: "Sư tôn ban cho các đệ Thư Hùng song kiếm và Thủy Hỏa Phong, không chỉ bởi vì các đệ có thiên phú về kiếm đạo, mà còn có thể giúp các đệ rèn luyện kiếm ý với sự trợ giúp của Linh tính kiếm. Ấy vậy các đệ lại theo đuổi quá mức đến sự tinh tế hài hòa và uy lực của kiếm thuật, mà bỏ qua kiếm ý."
"Kiếm ý?"
Quảng Thành Tử khẽ chấn động trong lòng, nhìn chằm chằm Huyền Thành Tử nói: "Lời này là Sư tôn nói, hay là suy nghĩ của bản thân sư huynh?"
Huyền Thành Tử khẽ mỉm cười: "Sư tôn bảo ta tới chỉ điểm cho các đệ, tránh để các đệ đi lầm đường."
"Chỉ điểm?"
Xích Tinh Tử tỏ vẻ xem thường nói: "Sư huynh còn chưa qua khỏi Tam tai, nhưng bọn ta đã là thân thể Tiên Thiên. Sư huynh làm sao có thể chỉ điểm bọn ta?"
Quảng Thành Tử không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Huyền Thành Tử bằng ánh mắt rực lửa, tâm tư hiển nhiên cũng giống như Xích Tinh Tử.
Huyền Thành Tử cười cười, ngoắc ngón tay với Thủy Hỏa Phong.
Thủy Hỏa Phong đỏ xanh đan xen lập tức bay đến tay hắn.
Động tác như vậy khiến sắc mặt Xích Tinh Tử đột ngột thay đổi, bực bội như thể ăn phải con ruồi.
Linh bảo của bản thân lại nghe lời người khác!
Lúc này, Huyền Thành Tử liếc nhìn Xích Tinh Tử rồi chậm rãi nói: "Đã là linh bảo đều có Linh tính của riêng mình. Thủy Hỏa Phong này tề tụ Linh tính của nước và lửa, nhưng sư đệ lại truy cầu ý chí sắc bén và mạnh mẽ, quả thực là nhặt được hạt vừng lại đánh mất quả dưa hấu."
Xích Tinh Tử nhướng mày, đang định lên tiếng tranh luận, lại nghe Huyền Thành Tử nói tiếp: "Ta có một kiếm... quan sát từ thác nước mà ngộ ra."
"Nước của thác từ trên trời đổ xuống, chảy xuôi đến biển không trở lại... Dùng pháp lực hóa kiếm ý thành dòng, bay thẳng xuống dưới mười vạn dặm, tuôn ra không không ngừng, ào ạt không dứt..."
Trong khi nói, Huyền Thành Tử cầm Thủy Hỏa Phong khẽ vung lên.
Kiếm ý nhẹ nhàng lan tràn ra rồi hóa thành từng thanh kiếm nhỏ, tạo thành thác nước cuồn cuộn xoay quanh thân thể.
Thác nước do khiếm khí hóa thành này dường như tạo thành một thế giới nhỏ riêng biệt, ngăn cách Huyền Thành Tử với thế giới lớn bên ngoài.
"Ngự kiếm vạn dặm không bằng trăm trượng trước mặt. Trong vòng trăm trượng, ai sánh bằng ta!"
Huyền Thành Tử mỉm cười nhìn Xích Tinh Tử: "Sư đệ cảm thấy một kiếm này như thế nào?"
Sắc mặt Xích Tinh Tử có chút khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thác kiếm khí vây quanh thân Huyền Thành Tử.
Chưa nói đến uy lực của một kiếm này, chỉ nói đến Kiếm Vực đặc biệt nó hình thành đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn ta.
Cái gọi là Kiếm Vực, nói chính xác hơn phải là Thiên Pháp Vực, cũng được sinh linh Hồng Hoang gọi là Tiểu Thiên.
Dưới tình huống bình thường, chỉ có Kim Tiên vạn kiếp bất diệt mới có thể mở ra và diễn hóa Tiểu Thiên của bản thân sau khi lĩnh hội được Thiên Pháp.
Một kiếm này của Huyền Thành Tử vậy mà lại chạm đến ngưỡng của Tiểu Thiên!
Xích Tinh Tử không thể nghĩ thông. Rõ ràng bọn họ đều bái sư cùng một ngày, tại sao thành tựu trên phương diện kiếm đạo của đối phương lại có thể vượt qua bản thân nhiều như vậy?
Huyền Thành Tử không biết hắn ta đang nghĩ gì, nếu biết thì cũng chỉ cười nhạt một tiếng.
Mặc dù bọn họ xác thực là bái sư cùng một ngày, nhưng hắn đã đứng vững vàng trên vách núi Kỳ Lân trong năm tháng dài vô hạn, ngày ngày nghe Tam Thanh luận Đạo.
Cho dù là thuật luyện đan, luyện khí của Thái Thanh Lão Tử, hay là thần thông, diệu pháp của Ngọc Thanh Nguyên Thủy, hay kiếm đạo, pháp trận của Thượng Thanh Thông Thiên, hắn đã nhìn thấy quá nhiều trong ngần ấy năm, từ lâu đã nhìn ra được lối đi.
"Răng rắc!"
Một tiếng vang giòn giã.
Xích Tinh Tử thu lại ánh mắt và liếc về hướng phát ra âm thanh, vừa hay lại thấy thác kiếm khí quanh thân Quảng Thành Tử nứt vỡ.
Vậy mà đã bắt đầu học rồi?
Bị ánh mắt kinh ngạc của Xích Tinh Tử nhìn chăm chú, sắc mặt Quảng Thành Tử có chút xấu hổ.
Hắn ta lắc đầu, liếc nhìn Huyền Thành Tử với vẻ mặt phức tạp, nhớ tới ý vị siêu thoát thiên địa lúc sử dụng ra một kiếm này...
Xích Tinh Tử liếc nhìn Huyền Thành Tử, vẫn có chút không phục mà hỏi: "Một kiếm này của sư huynh quả thực tinh xảo phi thường. Sư huynh nói rất đúng, Thủy Hỏa Phong xác thực không thích hợp với con đường sắc bén, mạnh mẽ. Có điều, Thư Hùng song kiếm chí Âm chí Dương, lẽ nào cũng không thích hợp sao?"
Nghe đến vấn đề này, Quảng Thành Tử lập tức nhìn về phía Huyền Thành Tử với ánh mắt phức tạp, vừa mong đợi lại vừa cự tuyệt...
Huyền Thành Tử mỉm cười ném Thủy Hỏa Phong trở lại cho Xích Tinh Tử, sau đó đưa tay triệu hoán Thư Hùng song kiếm, chậm rãi nói: "Cô Âm bất trường, độc Âm bất sinh... Âm Dương bổ trợ, kiếm đạo xưng vương!"
Trong lúc nói, Thư Hùng song kiếm khẽ rung lên, phóng xuất ra hai luồng kiếm khí Âm Dương, du hành qua lại, lúc nhanh lúc chậm...
"Sinh ra từ Vô cực, động tĩnh nhạy bén, là mẹ của Âm Dương... Động là Dương, tĩnh là Âm, động tĩnh tương hợp..."
Theo lời nói của Huyền Thành Tử, hai luồng kiếm khí Âm Dương dần dần hòa vào nhau, xoay tròn không ngừng trong không khí, không những không bị suy giảm theo thời gian trôi đi, mà ngược lại còn khuếch trương gấp mấy lần, tạo thành hai con cá Thái Cực, một đen một trắng truy đuổi xoay vần...
"Đây là…"
Nhìn chằm chằm vào hai con cá Thái Cực, ánh mắt Quảng Thành Tử rực sáng vô cùng.
"Thì ra là như vậy! Âm Dương tương hỗ, kiếm đạo xưng vương! Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi!"
Quảng Thành Tử phấn khích hét lên.
Xích Tinh Tử nhìn Quảng Thành Tử đang hưng phấn như một đứa trẻ, sau đó lại liếc nhìn Huyền Thành Tử đang cười hờ hững, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp không thể giải thích được.
Chẳng trách Huyền Thành Tử sư huynh có thể trở thành đệ tử đứng đầu!
Trong Ngọc Hư Cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn thu hồi ánh mắt nhìn về phía dưới vách núi Kỳ Lân và gật đầu hài lòng.
"Trong vòng trăm trượng, không ai sánh bằng ta; Âm Dương tương hỗ, kiếm đạo xưng vương... Thời gian Huyền Thành Tử hóa hình chưa lâu, khẩu khí ngược lại không nhỏ."
Ngập ngừng một chút, ông trầm ngâm cúi đầu.
"Có điều, lời nói của hắn dường như có chút có lý."
"Ngay cả con kiến cũng có tâm hướng tới bầu trời... Vậy Bàn Cổ chính tông như ta, làm sao có thể không có tâm Chứng Đạo Hỗn Nguyên!"
Huyền Thành Tử khẽ mỉm cười, cong ngón tay búng ra.
Một đạo kiếm ý bén nhọn gầm thét lao ra, xông thẳng lên chín tầng trời!
Khoảnh khắc tiếp theo, Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử kinh ngạc phát hiện Thư Hùng song kiếm và Thủy Hỏa Phong trong tay mình lại rung lên dữ dội.
Hai người nhất thời lơ là lại để ba bảo kiếm tuột khỏi tay, tự bay đến trước mặt Huyền Thành Tử, phát ra tiếng ngâm nga như đang nịnh nọt.
"Đây… là thần thông gì vậy?"
Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử kinh ngạc không nhỏ, hoàn toàn không ngờ rằng một cú vung kiếm tưởng như tùy ý của Huyền Thành Tử lại có thể khiến linh bảo của bọn họ thoát khỏi tầm kiểm soát.
"Đây không phải là thần thông, mà là kiếm ý."
Huyền Thành Tử mỉm cười nói: "Sư tôn ban cho các đệ Thư Hùng song kiếm và Thủy Hỏa Phong, không chỉ bởi vì các đệ có thiên phú về kiếm đạo, mà còn có thể giúp các đệ rèn luyện kiếm ý với sự trợ giúp của Linh tính kiếm. Ấy vậy các đệ lại theo đuổi quá mức đến sự tinh tế hài hòa và uy lực của kiếm thuật, mà bỏ qua kiếm ý."
"Kiếm ý?"
Quảng Thành Tử khẽ chấn động trong lòng, nhìn chằm chằm Huyền Thành Tử nói: "Lời này là Sư tôn nói, hay là suy nghĩ của bản thân sư huynh?"
Huyền Thành Tử khẽ mỉm cười: "Sư tôn bảo ta tới chỉ điểm cho các đệ, tránh để các đệ đi lầm đường."
"Chỉ điểm?"
Xích Tinh Tử tỏ vẻ xem thường nói: "Sư huynh còn chưa qua khỏi Tam tai, nhưng bọn ta đã là thân thể Tiên Thiên. Sư huynh làm sao có thể chỉ điểm bọn ta?"
Quảng Thành Tử không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Huyền Thành Tử bằng ánh mắt rực lửa, tâm tư hiển nhiên cũng giống như Xích Tinh Tử.
Huyền Thành Tử cười cười, ngoắc ngón tay với Thủy Hỏa Phong.
Thủy Hỏa Phong đỏ xanh đan xen lập tức bay đến tay hắn.
Động tác như vậy khiến sắc mặt Xích Tinh Tử đột ngột thay đổi, bực bội như thể ăn phải con ruồi.
Linh bảo của bản thân lại nghe lời người khác!
Lúc này, Huyền Thành Tử liếc nhìn Xích Tinh Tử rồi chậm rãi nói: "Đã là linh bảo đều có Linh tính của riêng mình. Thủy Hỏa Phong này tề tụ Linh tính của nước và lửa, nhưng sư đệ lại truy cầu ý chí sắc bén và mạnh mẽ, quả thực là nhặt được hạt vừng lại đánh mất quả dưa hấu."
Xích Tinh Tử nhướng mày, đang định lên tiếng tranh luận, lại nghe Huyền Thành Tử nói tiếp: "Ta có một kiếm... quan sát từ thác nước mà ngộ ra."
"Nước của thác từ trên trời đổ xuống, chảy xuôi đến biển không trở lại... Dùng pháp lực hóa kiếm ý thành dòng, bay thẳng xuống dưới mười vạn dặm, tuôn ra không không ngừng, ào ạt không dứt..."
Trong khi nói, Huyền Thành Tử cầm Thủy Hỏa Phong khẽ vung lên.
Kiếm ý nhẹ nhàng lan tràn ra rồi hóa thành từng thanh kiếm nhỏ, tạo thành thác nước cuồn cuộn xoay quanh thân thể.
Thác nước do khiếm khí hóa thành này dường như tạo thành một thế giới nhỏ riêng biệt, ngăn cách Huyền Thành Tử với thế giới lớn bên ngoài.
"Ngự kiếm vạn dặm không bằng trăm trượng trước mặt. Trong vòng trăm trượng, ai sánh bằng ta!"
Huyền Thành Tử mỉm cười nhìn Xích Tinh Tử: "Sư đệ cảm thấy một kiếm này như thế nào?"
Sắc mặt Xích Tinh Tử có chút khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thác kiếm khí vây quanh thân Huyền Thành Tử.
Chưa nói đến uy lực của một kiếm này, chỉ nói đến Kiếm Vực đặc biệt nó hình thành đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn ta.
Cái gọi là Kiếm Vực, nói chính xác hơn phải là Thiên Pháp Vực, cũng được sinh linh Hồng Hoang gọi là Tiểu Thiên.
Dưới tình huống bình thường, chỉ có Kim Tiên vạn kiếp bất diệt mới có thể mở ra và diễn hóa Tiểu Thiên của bản thân sau khi lĩnh hội được Thiên Pháp.
Một kiếm này của Huyền Thành Tử vậy mà lại chạm đến ngưỡng của Tiểu Thiên!
Xích Tinh Tử không thể nghĩ thông. Rõ ràng bọn họ đều bái sư cùng một ngày, tại sao thành tựu trên phương diện kiếm đạo của đối phương lại có thể vượt qua bản thân nhiều như vậy?
Huyền Thành Tử không biết hắn ta đang nghĩ gì, nếu biết thì cũng chỉ cười nhạt một tiếng.
Mặc dù bọn họ xác thực là bái sư cùng một ngày, nhưng hắn đã đứng vững vàng trên vách núi Kỳ Lân trong năm tháng dài vô hạn, ngày ngày nghe Tam Thanh luận Đạo.
Cho dù là thuật luyện đan, luyện khí của Thái Thanh Lão Tử, hay là thần thông, diệu pháp của Ngọc Thanh Nguyên Thủy, hay kiếm đạo, pháp trận của Thượng Thanh Thông Thiên, hắn đã nhìn thấy quá nhiều trong ngần ấy năm, từ lâu đã nhìn ra được lối đi.
"Răng rắc!"
Một tiếng vang giòn giã.
Xích Tinh Tử thu lại ánh mắt và liếc về hướng phát ra âm thanh, vừa hay lại thấy thác kiếm khí quanh thân Quảng Thành Tử nứt vỡ.
Vậy mà đã bắt đầu học rồi?
Bị ánh mắt kinh ngạc của Xích Tinh Tử nhìn chăm chú, sắc mặt Quảng Thành Tử có chút xấu hổ.
Hắn ta lắc đầu, liếc nhìn Huyền Thành Tử với vẻ mặt phức tạp, nhớ tới ý vị siêu thoát thiên địa lúc sử dụng ra một kiếm này...
Xích Tinh Tử liếc nhìn Huyền Thành Tử, vẫn có chút không phục mà hỏi: "Một kiếm này của sư huynh quả thực tinh xảo phi thường. Sư huynh nói rất đúng, Thủy Hỏa Phong xác thực không thích hợp với con đường sắc bén, mạnh mẽ. Có điều, Thư Hùng song kiếm chí Âm chí Dương, lẽ nào cũng không thích hợp sao?"
Nghe đến vấn đề này, Quảng Thành Tử lập tức nhìn về phía Huyền Thành Tử với ánh mắt phức tạp, vừa mong đợi lại vừa cự tuyệt...
Huyền Thành Tử mỉm cười ném Thủy Hỏa Phong trở lại cho Xích Tinh Tử, sau đó đưa tay triệu hoán Thư Hùng song kiếm, chậm rãi nói: "Cô Âm bất trường, độc Âm bất sinh... Âm Dương bổ trợ, kiếm đạo xưng vương!"
Trong lúc nói, Thư Hùng song kiếm khẽ rung lên, phóng xuất ra hai luồng kiếm khí Âm Dương, du hành qua lại, lúc nhanh lúc chậm...
"Sinh ra từ Vô cực, động tĩnh nhạy bén, là mẹ của Âm Dương... Động là Dương, tĩnh là Âm, động tĩnh tương hợp..."
Theo lời nói của Huyền Thành Tử, hai luồng kiếm khí Âm Dương dần dần hòa vào nhau, xoay tròn không ngừng trong không khí, không những không bị suy giảm theo thời gian trôi đi, mà ngược lại còn khuếch trương gấp mấy lần, tạo thành hai con cá Thái Cực, một đen một trắng truy đuổi xoay vần...
"Đây là…"
Nhìn chằm chằm vào hai con cá Thái Cực, ánh mắt Quảng Thành Tử rực sáng vô cùng.
"Thì ra là như vậy! Âm Dương tương hỗ, kiếm đạo xưng vương! Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi!"
Quảng Thành Tử phấn khích hét lên.
Xích Tinh Tử nhìn Quảng Thành Tử đang hưng phấn như một đứa trẻ, sau đó lại liếc nhìn Huyền Thành Tử đang cười hờ hững, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp không thể giải thích được.
Chẳng trách Huyền Thành Tử sư huynh có thể trở thành đệ tử đứng đầu!
Trong Ngọc Hư Cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn thu hồi ánh mắt nhìn về phía dưới vách núi Kỳ Lân và gật đầu hài lòng.
"Trong vòng trăm trượng, không ai sánh bằng ta; Âm Dương tương hỗ, kiếm đạo xưng vương... Thời gian Huyền Thành Tử hóa hình chưa lâu, khẩu khí ngược lại không nhỏ."
Ngập ngừng một chút, ông trầm ngâm cúi đầu.
"Có điều, lời nói của hắn dường như có chút có lý."
"Ngay cả con kiến cũng có tâm hướng tới bầu trời... Vậy Bàn Cổ chính tông như ta, làm sao có thể không có tâm Chứng Đạo Hỗn Nguyên!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.