[Hồng Lâu] Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị
Chương 125:
Giản Lê
07/05/2023
"Đúng rồi, ngài định xử lí như thế nào với tấu chương của Chử quốc công muốn có người kế tự?" Vương Sóc hỏi.
"Tạm thời cứ yên ắng một thời gian đã, ta ngã bệnh như vậy, mấy tên đó hẳn là nhịn không nổi nên mới nhảy ra, chúng ta cứ chờ một chút, vừa lúc diệt cỏ tận gốc." Đồ Cảnh cười lạnh nói.
"Ta đã điều tra qua chuyện này rồi, tra được là An quốc công, Thuận quốc công đứng đằng sau chuyện này, theo lẽ đúng thì họ đang phạm tội lớn, có âm mưu đoạt vị, nên xử lý bọn họ thế nào đây?" Vương Sóc hỏi lại.
“Hay là nàng ra mặt đi?”
Vương Sóc lắc đầu: "Không được, chuyện này liên quan đến mưu nghịch đại sự, ngài mới là người nên ra mặt đổi tên danh chính ngôn thuận, còn nữa, ngài ngã bệnh, trên triều lòng người dao động, nếu ngài có thể lộ diện, khiến triều thần an lòng cũng có lợi cho chúng ta.” Vương Sóc đề nghị, nếu Đồ Cảnh thật sự muốn để nàng ra mặt, hắn cũng sẽ chẳng cần hỏi nàng.
"Nghe lời nàng." Đồ Cảnh hiện tại cũng có thể thuận lợi làm ra bộ dáng đều nghe theo Vương Sóc.
"Vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt, ta lên triều có mang theo Húc Nhi, lúc mới tới ở cửa gặp nàng ta, hốc mắt đỏ bừng, ngài đã nói gì với Húc nhi thế?" Vương Sóc đứng lên chuẩn bị đi, thuận miệng hỏi.
"Ta nói về nàng thôi."
"Nói về ta sao? Ngài nói gì về ta chứ?” Vương Sóc quay đầu lại cười.
"Nói tối hôm qua nàng khóc cả một đêm, là sự thật mà." Đồ Cảnh cười hỏi.
"Làm sao có thể, ta chưa bao giờ khóc?" Vương Sóc thẳng thừng phủ nhận.
"Còn muốn gạt ta, nhìn hốc mắt đen cùng tơ máu đỏ trong mắt nàng, chắc chắn là một đêm không ngủ rồi." Đồ Cảnh vuốt ve tay Vương Sóc, áy náy nói: "Trước kia đều là ta không tốt, làm cho nàng thương tâm, nàng yên tâm, về sau ta sẽ không bao giờ làm vậy nữa.”
“Ừm, ta tin tưởng ngài." Chỉ cần sau lần gian dối này, ngày sau sẽ trở thành phu thê hòa thuận nhất trên đời, làm sao có thể thương tổn đây? Đợi đến khi Vương Sóc bị chỉ trích, Đồ Cảnh chỉ cần đứng ra nói một hai câu, liền lập tức có được thanh danh, cho dù hắn muốn nhận con nuôi từ tông thất, đó cũng là tội của Vương Sóc, thâm tình với bệ hạ anh minh cũng chả liên quan gì?
Chuyện riêng của hoàng thất ảnh hưởng đến lòng người trên dưới triều đình, Đồ Cảnh vừa mới ban thánh chỉ trăm năm có một, danh tiếng thâm tình vang vọng khắp thiên hạ, Vương Sóc lại thay Đồ Cảnh thượng triều, mọi người lại càng tin vào sự thâm tình của hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên Vương Sóc thay Đồ Cảnh thượng triều nghe chính sự, nhưng nhìn Vương Sóc ngồi ngay ngắn trên phượng vị, các triều thần luôn cảm thấy thời thế đã thay đổi. Lại nhìn Đồ Húc đứng bên cạnh ghế phượng, trong lòng lại càng suy nghĩ xa xăm.
Hôm nay là ngày đầu tiên Đồ Húc chính thức lên triều, thường ngày nàng ta chỉ ở ngự thư phòng nghe chính trị, cũng chỉ gặp qua mấy vị các lão thượng thư, hôm nay thì khác, Đồ Húc đã chính thức xuất hiện trước mặt tất cả triều thần.
Đồ Húc nhìn mẫu thân nhẹ nhàng thư thái, thành thạo xử lý chính vụ, đem những người muốn giấu diếm sự thật, muốn ngụy biện truy hỏi chân tướng, phản bác khiến triều thần khẩu không nói nên lời, trong lòng không khỏi hào khí bừng bừng, nàng ta muốn trở thành nữ nhân như mẫu thân, nàng ta muốn cao cao tại thượng ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, hưởng thụ sự sùng bái của mọi người.
Triều thần muốn nói vài câu về thánh chỉ mới ban của Đồ Cảnh và việc cho Đồ Húc thượng triều, nhưng nghĩ lại, Vương Sóc thượng triều là chuyện bình thường, thân thể Đồ Cảnh lại không tốt, hơn nữa Vương Sóc cũng không làm việc lung tung, bệ hạ nhiều việc bận rộn, Hoàng hậu giúp đỡ một hai chuyện cũng là bình thường, các triều thần rất nhanh tự thuyết phục chính mình tiếp nhận lời giải thích này. Còn về Đồ Húc, nàng ta là công chúa duy nhất đương triều, có một hai phúc lợi là điều bình thường, các triều thần cũng rộng lượng bao dung, dù sao sau này Hoàng đế có con nối dõi, nói không chừng còn không được sủng ái bằng vị công chúa này.
Đồ Cảnh trong lúc dưỡng bệnh đã ban xuống mấy thánh chỉ, truy bắt Chử quốc công, An quốc công, Thuận quốc công cùng mấy vị tông thất, triều thần với tội danh là mưu hại để tôn. Bọn chúng cho rằng chuyện Hoàng đế bệnh nặng rồi đuổi phi thiếp là đã truy được chân tướng, hạ thấp phòng bi.
Mấy vị tông thất bị cách chức tước vị, đưa đến hoàng lăng của tiên đế, cả đời không được rời đi, nơi này có cả tông miếu của Đồ gia, rất thích hợp cho họ sám hối. Chử quốc công tự sát ngay tại chỗ, Chử quốc công phu nhân cũng theo đó mà đi, Thành vương phi nửa tháng trước đã sớm vì bệnh mà qua đời, huyết mạch duy nhất Thành Vương từ đó tuyệt tự.
Thi thể Chử quốc công và Chử phu nhân do Vương Sóc thu thập, một tội nhân, cho dù là huyết mạch hoàng thất, cũng không có ai nguyện ý duy trì lại thể diện cho ông ta, Vương Sóc đành đem quan tài của vợ chồng bọn họ chộn cùng với Thanh Hà quận chúa ở bên cạnh mộ phu thê Thành vương. Thành vương vốn có tội danh mưu nghịch, sau khi tiên để đặc xá mới dời vào Hoàng Lăng, về sau Đồ Cảnh đăng cơ không đợi Thanh Hà quận chúa, lại chán ghét Thành Vương gia, nên mộ Thành Vương cũng dời ra ngoài. Vương Sóc đem cả nhà bọn họ chôn cùng một chỗ, yên lặng thắp một nén nhang, nghĩ thầm, đây chính là tất cả những gì nàng có thể làm. Trong thực tế, nàng chỉ đơn giản muốn đảm bảo sự an toàn cho chính mình.
"Mong rằng kiếp sau không nên đầu thai vào gia đình hoàng thất nữa."
Vương Sóc dừng chân thật lâu trước mộ Thanh Hà quận chúa, cuối cùng thương tiếc tình bạn thời niên thiếu của mình, ngồi lên xe ngựa, chậm rãi rời khỏi lăng mộ Tây Sơn.
Vương Sóc hôm nay đi ra từ trong cung, nói với Đồ Cảnh là đến vì chuyện thu thập thi thể Chử quốc công, thuận tiện mang về nhà xem một chút. Cũng không có sự uy nghi của Hoàng hậu, chỉ có một chiếc xe ngựa như vậy, một đội hộ vệ, chậm rãi đi về phía Vương gia.
Xe ngựa chạy vào phố Đông Thiện, Vương Sóc vén rèm lên vừa vặn nhìn thấy tấm biển đường phố bằng đá xanh ở đầu đường, viết hai chữ Đông Thiện, còn cả rêu xanh chưa được dọn dẹp, tất cả vẫn mang dáng vẻ trước kia, đáng tiếc lòng người thì đã đổi thay, Vương Sóc đã bảy tám năm không trở về nơi này.
Xe ngựa lạch cạch chạy vào, vó ngựa gõ vào phiến đá xanh, âm thanh lớn vang vọng cả Đông Thiện, cao cửa rộng, đường phố rộng lớn chỉnh tề trật tự, ngay cả bóng người nhàn rỗi cũng không có, người đi đường đều là quản sự, gã sai vặt mặc trang phục hạ nhân tinh xảo của các phủ, nhìn qua có chút trang nghiêm.
Đi tới trước cửa Vương phủ, trước cửa treo tấm biển của hầu phủ, thị vệ đi tới gọi cửa, Vương Sóc rất vui vì không gặp phải cảnh hạ nhân coi thường chủ. Xem ra Vương Tử Thắng quản lý hạ nhân nhà mình rất tốt, nhiều năm như vậy đều không nghe nói Vương gia có con cháu ăn chơi trác táng, không thể không nói đến công lao của trưởng gia tộc Vương Tử Thắng.
Lệnh bài của Vương Sóc vừa đưa vào, rất nhanh Vương Tử Thắng liền mang theo người chạy đến cửa nghênh đón, Vương Sóc tới không báo trước, thật khiến người ta phải vội vã.
Vương Tử Thắng mấy năm nay chức vị cao chức trọng, mẫu thân là trưởng công chúa, đệ đệ là đại tướng biên quan, muội muội là Hoàng hậu tham dự triều chính, phu thê hòa thuận, nam nữ nhi đều biết phần đấu, quả thực là hình ảnh của người thành công trong cuộc sống. Bởi vậy Vương Tử Thắng đã ngoài ba mươi, thoạt nhìn lại giống như người trẻ tuổi, phong độ ngời ngời, tràn đầy sức sống.
Vợ chồng Vương Tử Thắng dẫn ba trai một gái ở cửa nghênh đón, Vương Nhân đã trưởng thành thiếu niên nhẹ nhàng, Vương Hi Phượng cũng là một thiếu nữ xinh đẹp mảnh khảnh, còn có Vương Sĩ cùng Vương Luân, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết lễ tiết.
"Đại ca đại tẩu vẫn khỏe chứ?" Vương Sóc lên tiếng thăm hỏi.
"Nương nương..." Mặt vợ chồng họ cùng con cái tôi tớ muốn hành đại lễ.
"Miễn, miễn, hôm nay là tiểu muội đến thăm huynh tẩu, cũng không phải Hoàng hậu gì, chỉ làm theo gia lễ là được." Vương Sóc vội vàng ngăn cản, bên cạnh đã có nữ quan tiến lên đỡ vợ chồng Vương Tử Thắng, không cho bọn họ bái xuống.
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, muội muội." Vương Tử Thắng chắp tay, cười nói.
"Đại ca." Vương Sóc gật đầu, đi theo Vương Tử Thắng đi về chính đường.
Sau khi ngồi xuống, Vương Sóc tặng lễ vật cho đại ca đại tẩu, nhận lễ từ cháu trai cháu gái, đưa quà gặp mặt, rồi mới nói đến chính sự.
"Nàng đưa mấy hài tử trở về nghỉ ngơi đi." Vương Tử Thắng nói Cố thị trở về.
"Nhân nhi hãy ở lại." Vương Sóc nhắc nhở.
"Đúng vậy, để Nhân nhi ở lại đi." Hoàng tử Thắng nói lại.
Vương Sóc nhìn chính đường trống vắng, nghĩ đến cảnh khi còn bé cả nhà tụ tập đông đúc, trong lòng vẫn muốn cho Vương Tử Đằng trở về kinh thành a, rốt cuộc người một nhà cùng nhau tương trợ mới là đạo lí đúng.
"Muội muội, lần này muội tới có chuyện gì sao?"
"Ta đến gặp phụ thân." Vương Sóc bình thản nói.
"Phụ thân? Người lại làm gì nữa sao? "Vương Tử Thắng kinh ngạc nói, lần trước Vương Thủ Trung tự tiện tiến cung nói với Vương Sóc rằng Vương gia muốn đưa nữ tử vào cung tranh sủng, hoảng tới mức Vương Tử Thắng liên tục thúc giục Cổ thị tiến cung mấy lần để giải thích, chưa từng có đạo lý nhà mẹ đẻ lại tặng tiểu thiếp cho muội phu, chứ đừng nói là tính cách cường ngạnh như Vương Sóc, Vương Tử Thắng bị người cha tự phụ của mình dọa chết khiếp, khiến hắn thốt ra không biết bao nhiêu kinh sợ, hắn thật sự là không dám tín nhiệm cha hắn. Lần trước sự việc nghiêm trọng như vậy nhưng Vương Sóc cũng không nói gì, lần này nàng lại đích thân đến, rốt cuộc là xảy ra chuyện lớn đến mức nào, Vương Tử Thắng trong lòng lo sợ bất an.
"Huynh là trưởng tộc, Nhân nhi là trưởng tộc kế tiếp, hai người nghe một chút sẽ biết." Vương Sóc bình tĩnh nói.
Từ sau khi Vương lão thái gia qua đời, Vương Thủ Trung ở thôn trang canh giữ ba năm mới trở lại đại trạch viện treo tấm biển hầu phủ này, Cổ thị thường cảm thấy có bố chồng ở đây cũng rất tốt, vì sao? Bởi vì tiết kiệm rắc rối! Vương Thủ Trung bình dù thường không xuất hiện trong nhà, cũng không để cho vợ chồng Vương Tử Thắng yên bề gia thất, chứ đừng nói là để cháu trai cháu cháu gái hầu hạ. Vương Thủ Trung chỉ là một người yên lặng ở trong viện hoặc đọc sách hoặc viết chữ, ngay cả bên ngoài đồn đãi ồn ào rằng Vương Thủ Trung và trưởng công chúa Phúc Tuệ trở mặt, sủng thiếp Dương thị, kỳ thật cũng không thường xuyên gặp được Vương Thủ Trung.
Vương Sóc đến hầu phủ, cũng chỉ mang theo ba người là Vương Tử Thắng, Vương Nhân cùng Chu Tước tiến vào Đông viện, chuyện liên quan đến cơ mật, Vương Sóc cũng không muốn chuyện xấu trong gia đình lộ ra ngoài.
Trong Đông viện tùng bách rậm rạp, cả vườn đều là cây cối cao lớn, Vương Thủ Trung ở trên bàn đá dưới gốc cây thông trong viện này đánh cờ phổ. "Phụ thân." Vương Sóc gập đầu làm lễ, Vương Tử Thắng, Vương Nhân cũng chắp tay theo.
Vương Thủ Trung lại bày ra một bước, dời sách trong tay đi, bình thản nói: "Con đến rồi, vừa lúc, cùng ta chơi một ván đi, một mình chơi cờ, cũng mệt đến phát hoảng.”
“Cầu còn không được." Vương Sóc lên tiếng, đi qua ngồi xuống, cầm quân cờ.
Vương Tử Thắng cùng Vương Nhân yên lặng ngồi hai bên bàn đá, chuyện hôm nay kì lạ, thái độ của Vương Thủ Trung và Vương Sóc cũng kỳ quái, hai cha con đều không nói gì, cả hai đành yên lặng nhìn cha con bọn họ chơi cờ.
Tài nghệ của Vương Sóc khi còn bé đã bị Khổng cô cô ghét bỏ, sau khi thành thân tâm tư đều dồn vào triều chính, luyện càng ít, không lâu sau, Vương Sóc liền bỏ cờ nhận thua.
"Con thua, phụ thân đánh cờ rất giỏi." Vượng Sóc mỉm cười buông quân cờ xuống.
"Thua cờ không quan trọng, quan trọng là cái mạng của ta." Vương Thủ Trung lạnh nhạt nói.
"Người sao dám chắc chắn con sẽ lấy mạng của người, nếu đã người đã biết như vậy, trước mặt cái chết lại tiêu sái như thế, đúng là khiến người ta kính nể." Vương Sóc không để ý tới sự trầm mặc của Vương Tử Thắng cùng biểu tình nhưu gặp quỷ của Vương nhân, bình thản đáp.
"Có thể nuôi ra nữ nhi ưu tú như con, làm cha nên tiêu sái một chút không phải sao." Vương Thủ Trung nói chuyện bình thản, phảng phất đàm luận như không phải chuyện sinh tử của mình.
"Lời nói của người sắp chết rất hay, chi bằng phụ thân hãy nói về bài học kinh nghiệm, xem như để lại cho con cháu lời dạy cuối cùng, cũng coi như giúp đỡ Nhân nhi còn non trẻ, ngày sau phải đảm đương trách nhiệm trưởng gia tộc Vương gia." Theo lời Vương Sóc nói, sắc mặt Vương Nhân thoáng cái trắng bệch, hai tay gắt gao túm lấy áo choàng, kìm lòng không được nhìn Vương Tử Thắng, hắn ta không biết mình ở lại sẽ nghe được lời như vậy a!
"Vậy cũng tốt, giống như trước kia một nhà chúng ta quây quần bên lò hun khói nói chuyện." Môi Vương Thủ Trung ánh đỏ bất thường, ánh mắt cũng sáng ngời hơn bình thường, Chu Tước hơi tiến về phía trước một bước, đứng ở bên tay phải Vương Sóc, tránh xảy ra sơ suất.
"Tạm thời cứ yên ắng một thời gian đã, ta ngã bệnh như vậy, mấy tên đó hẳn là nhịn không nổi nên mới nhảy ra, chúng ta cứ chờ một chút, vừa lúc diệt cỏ tận gốc." Đồ Cảnh cười lạnh nói.
"Ta đã điều tra qua chuyện này rồi, tra được là An quốc công, Thuận quốc công đứng đằng sau chuyện này, theo lẽ đúng thì họ đang phạm tội lớn, có âm mưu đoạt vị, nên xử lý bọn họ thế nào đây?" Vương Sóc hỏi lại.
“Hay là nàng ra mặt đi?”
Vương Sóc lắc đầu: "Không được, chuyện này liên quan đến mưu nghịch đại sự, ngài mới là người nên ra mặt đổi tên danh chính ngôn thuận, còn nữa, ngài ngã bệnh, trên triều lòng người dao động, nếu ngài có thể lộ diện, khiến triều thần an lòng cũng có lợi cho chúng ta.” Vương Sóc đề nghị, nếu Đồ Cảnh thật sự muốn để nàng ra mặt, hắn cũng sẽ chẳng cần hỏi nàng.
"Nghe lời nàng." Đồ Cảnh hiện tại cũng có thể thuận lợi làm ra bộ dáng đều nghe theo Vương Sóc.
"Vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt, ta lên triều có mang theo Húc Nhi, lúc mới tới ở cửa gặp nàng ta, hốc mắt đỏ bừng, ngài đã nói gì với Húc nhi thế?" Vương Sóc đứng lên chuẩn bị đi, thuận miệng hỏi.
"Ta nói về nàng thôi."
"Nói về ta sao? Ngài nói gì về ta chứ?” Vương Sóc quay đầu lại cười.
"Nói tối hôm qua nàng khóc cả một đêm, là sự thật mà." Đồ Cảnh cười hỏi.
"Làm sao có thể, ta chưa bao giờ khóc?" Vương Sóc thẳng thừng phủ nhận.
"Còn muốn gạt ta, nhìn hốc mắt đen cùng tơ máu đỏ trong mắt nàng, chắc chắn là một đêm không ngủ rồi." Đồ Cảnh vuốt ve tay Vương Sóc, áy náy nói: "Trước kia đều là ta không tốt, làm cho nàng thương tâm, nàng yên tâm, về sau ta sẽ không bao giờ làm vậy nữa.”
“Ừm, ta tin tưởng ngài." Chỉ cần sau lần gian dối này, ngày sau sẽ trở thành phu thê hòa thuận nhất trên đời, làm sao có thể thương tổn đây? Đợi đến khi Vương Sóc bị chỉ trích, Đồ Cảnh chỉ cần đứng ra nói một hai câu, liền lập tức có được thanh danh, cho dù hắn muốn nhận con nuôi từ tông thất, đó cũng là tội của Vương Sóc, thâm tình với bệ hạ anh minh cũng chả liên quan gì?
Chuyện riêng của hoàng thất ảnh hưởng đến lòng người trên dưới triều đình, Đồ Cảnh vừa mới ban thánh chỉ trăm năm có một, danh tiếng thâm tình vang vọng khắp thiên hạ, Vương Sóc lại thay Đồ Cảnh thượng triều, mọi người lại càng tin vào sự thâm tình của hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên Vương Sóc thay Đồ Cảnh thượng triều nghe chính sự, nhưng nhìn Vương Sóc ngồi ngay ngắn trên phượng vị, các triều thần luôn cảm thấy thời thế đã thay đổi. Lại nhìn Đồ Húc đứng bên cạnh ghế phượng, trong lòng lại càng suy nghĩ xa xăm.
Hôm nay là ngày đầu tiên Đồ Húc chính thức lên triều, thường ngày nàng ta chỉ ở ngự thư phòng nghe chính trị, cũng chỉ gặp qua mấy vị các lão thượng thư, hôm nay thì khác, Đồ Húc đã chính thức xuất hiện trước mặt tất cả triều thần.
Đồ Húc nhìn mẫu thân nhẹ nhàng thư thái, thành thạo xử lý chính vụ, đem những người muốn giấu diếm sự thật, muốn ngụy biện truy hỏi chân tướng, phản bác khiến triều thần khẩu không nói nên lời, trong lòng không khỏi hào khí bừng bừng, nàng ta muốn trở thành nữ nhân như mẫu thân, nàng ta muốn cao cao tại thượng ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, hưởng thụ sự sùng bái của mọi người.
Triều thần muốn nói vài câu về thánh chỉ mới ban của Đồ Cảnh và việc cho Đồ Húc thượng triều, nhưng nghĩ lại, Vương Sóc thượng triều là chuyện bình thường, thân thể Đồ Cảnh lại không tốt, hơn nữa Vương Sóc cũng không làm việc lung tung, bệ hạ nhiều việc bận rộn, Hoàng hậu giúp đỡ một hai chuyện cũng là bình thường, các triều thần rất nhanh tự thuyết phục chính mình tiếp nhận lời giải thích này. Còn về Đồ Húc, nàng ta là công chúa duy nhất đương triều, có một hai phúc lợi là điều bình thường, các triều thần cũng rộng lượng bao dung, dù sao sau này Hoàng đế có con nối dõi, nói không chừng còn không được sủng ái bằng vị công chúa này.
Đồ Cảnh trong lúc dưỡng bệnh đã ban xuống mấy thánh chỉ, truy bắt Chử quốc công, An quốc công, Thuận quốc công cùng mấy vị tông thất, triều thần với tội danh là mưu hại để tôn. Bọn chúng cho rằng chuyện Hoàng đế bệnh nặng rồi đuổi phi thiếp là đã truy được chân tướng, hạ thấp phòng bi.
Mấy vị tông thất bị cách chức tước vị, đưa đến hoàng lăng của tiên đế, cả đời không được rời đi, nơi này có cả tông miếu của Đồ gia, rất thích hợp cho họ sám hối. Chử quốc công tự sát ngay tại chỗ, Chử quốc công phu nhân cũng theo đó mà đi, Thành vương phi nửa tháng trước đã sớm vì bệnh mà qua đời, huyết mạch duy nhất Thành Vương từ đó tuyệt tự.
Thi thể Chử quốc công và Chử phu nhân do Vương Sóc thu thập, một tội nhân, cho dù là huyết mạch hoàng thất, cũng không có ai nguyện ý duy trì lại thể diện cho ông ta, Vương Sóc đành đem quan tài của vợ chồng bọn họ chộn cùng với Thanh Hà quận chúa ở bên cạnh mộ phu thê Thành vương. Thành vương vốn có tội danh mưu nghịch, sau khi tiên để đặc xá mới dời vào Hoàng Lăng, về sau Đồ Cảnh đăng cơ không đợi Thanh Hà quận chúa, lại chán ghét Thành Vương gia, nên mộ Thành Vương cũng dời ra ngoài. Vương Sóc đem cả nhà bọn họ chôn cùng một chỗ, yên lặng thắp một nén nhang, nghĩ thầm, đây chính là tất cả những gì nàng có thể làm. Trong thực tế, nàng chỉ đơn giản muốn đảm bảo sự an toàn cho chính mình.
"Mong rằng kiếp sau không nên đầu thai vào gia đình hoàng thất nữa."
Vương Sóc dừng chân thật lâu trước mộ Thanh Hà quận chúa, cuối cùng thương tiếc tình bạn thời niên thiếu của mình, ngồi lên xe ngựa, chậm rãi rời khỏi lăng mộ Tây Sơn.
Vương Sóc hôm nay đi ra từ trong cung, nói với Đồ Cảnh là đến vì chuyện thu thập thi thể Chử quốc công, thuận tiện mang về nhà xem một chút. Cũng không có sự uy nghi của Hoàng hậu, chỉ có một chiếc xe ngựa như vậy, một đội hộ vệ, chậm rãi đi về phía Vương gia.
Xe ngựa chạy vào phố Đông Thiện, Vương Sóc vén rèm lên vừa vặn nhìn thấy tấm biển đường phố bằng đá xanh ở đầu đường, viết hai chữ Đông Thiện, còn cả rêu xanh chưa được dọn dẹp, tất cả vẫn mang dáng vẻ trước kia, đáng tiếc lòng người thì đã đổi thay, Vương Sóc đã bảy tám năm không trở về nơi này.
Xe ngựa lạch cạch chạy vào, vó ngựa gõ vào phiến đá xanh, âm thanh lớn vang vọng cả Đông Thiện, cao cửa rộng, đường phố rộng lớn chỉnh tề trật tự, ngay cả bóng người nhàn rỗi cũng không có, người đi đường đều là quản sự, gã sai vặt mặc trang phục hạ nhân tinh xảo của các phủ, nhìn qua có chút trang nghiêm.
Đi tới trước cửa Vương phủ, trước cửa treo tấm biển của hầu phủ, thị vệ đi tới gọi cửa, Vương Sóc rất vui vì không gặp phải cảnh hạ nhân coi thường chủ. Xem ra Vương Tử Thắng quản lý hạ nhân nhà mình rất tốt, nhiều năm như vậy đều không nghe nói Vương gia có con cháu ăn chơi trác táng, không thể không nói đến công lao của trưởng gia tộc Vương Tử Thắng.
Lệnh bài của Vương Sóc vừa đưa vào, rất nhanh Vương Tử Thắng liền mang theo người chạy đến cửa nghênh đón, Vương Sóc tới không báo trước, thật khiến người ta phải vội vã.
Vương Tử Thắng mấy năm nay chức vị cao chức trọng, mẫu thân là trưởng công chúa, đệ đệ là đại tướng biên quan, muội muội là Hoàng hậu tham dự triều chính, phu thê hòa thuận, nam nữ nhi đều biết phần đấu, quả thực là hình ảnh của người thành công trong cuộc sống. Bởi vậy Vương Tử Thắng đã ngoài ba mươi, thoạt nhìn lại giống như người trẻ tuổi, phong độ ngời ngời, tràn đầy sức sống.
Vợ chồng Vương Tử Thắng dẫn ba trai một gái ở cửa nghênh đón, Vương Nhân đã trưởng thành thiếu niên nhẹ nhàng, Vương Hi Phượng cũng là một thiếu nữ xinh đẹp mảnh khảnh, còn có Vương Sĩ cùng Vương Luân, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết lễ tiết.
"Đại ca đại tẩu vẫn khỏe chứ?" Vương Sóc lên tiếng thăm hỏi.
"Nương nương..." Mặt vợ chồng họ cùng con cái tôi tớ muốn hành đại lễ.
"Miễn, miễn, hôm nay là tiểu muội đến thăm huynh tẩu, cũng không phải Hoàng hậu gì, chỉ làm theo gia lễ là được." Vương Sóc vội vàng ngăn cản, bên cạnh đã có nữ quan tiến lên đỡ vợ chồng Vương Tử Thắng, không cho bọn họ bái xuống.
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, muội muội." Vương Tử Thắng chắp tay, cười nói.
"Đại ca." Vương Sóc gật đầu, đi theo Vương Tử Thắng đi về chính đường.
Sau khi ngồi xuống, Vương Sóc tặng lễ vật cho đại ca đại tẩu, nhận lễ từ cháu trai cháu gái, đưa quà gặp mặt, rồi mới nói đến chính sự.
"Nàng đưa mấy hài tử trở về nghỉ ngơi đi." Vương Tử Thắng nói Cố thị trở về.
"Nhân nhi hãy ở lại." Vương Sóc nhắc nhở.
"Đúng vậy, để Nhân nhi ở lại đi." Hoàng tử Thắng nói lại.
Vương Sóc nhìn chính đường trống vắng, nghĩ đến cảnh khi còn bé cả nhà tụ tập đông đúc, trong lòng vẫn muốn cho Vương Tử Đằng trở về kinh thành a, rốt cuộc người một nhà cùng nhau tương trợ mới là đạo lí đúng.
"Muội muội, lần này muội tới có chuyện gì sao?"
"Ta đến gặp phụ thân." Vương Sóc bình thản nói.
"Phụ thân? Người lại làm gì nữa sao? "Vương Tử Thắng kinh ngạc nói, lần trước Vương Thủ Trung tự tiện tiến cung nói với Vương Sóc rằng Vương gia muốn đưa nữ tử vào cung tranh sủng, hoảng tới mức Vương Tử Thắng liên tục thúc giục Cổ thị tiến cung mấy lần để giải thích, chưa từng có đạo lý nhà mẹ đẻ lại tặng tiểu thiếp cho muội phu, chứ đừng nói là tính cách cường ngạnh như Vương Sóc, Vương Tử Thắng bị người cha tự phụ của mình dọa chết khiếp, khiến hắn thốt ra không biết bao nhiêu kinh sợ, hắn thật sự là không dám tín nhiệm cha hắn. Lần trước sự việc nghiêm trọng như vậy nhưng Vương Sóc cũng không nói gì, lần này nàng lại đích thân đến, rốt cuộc là xảy ra chuyện lớn đến mức nào, Vương Tử Thắng trong lòng lo sợ bất an.
"Huynh là trưởng tộc, Nhân nhi là trưởng tộc kế tiếp, hai người nghe một chút sẽ biết." Vương Sóc bình tĩnh nói.
Từ sau khi Vương lão thái gia qua đời, Vương Thủ Trung ở thôn trang canh giữ ba năm mới trở lại đại trạch viện treo tấm biển hầu phủ này, Cổ thị thường cảm thấy có bố chồng ở đây cũng rất tốt, vì sao? Bởi vì tiết kiệm rắc rối! Vương Thủ Trung bình dù thường không xuất hiện trong nhà, cũng không để cho vợ chồng Vương Tử Thắng yên bề gia thất, chứ đừng nói là để cháu trai cháu cháu gái hầu hạ. Vương Thủ Trung chỉ là một người yên lặng ở trong viện hoặc đọc sách hoặc viết chữ, ngay cả bên ngoài đồn đãi ồn ào rằng Vương Thủ Trung và trưởng công chúa Phúc Tuệ trở mặt, sủng thiếp Dương thị, kỳ thật cũng không thường xuyên gặp được Vương Thủ Trung.
Vương Sóc đến hầu phủ, cũng chỉ mang theo ba người là Vương Tử Thắng, Vương Nhân cùng Chu Tước tiến vào Đông viện, chuyện liên quan đến cơ mật, Vương Sóc cũng không muốn chuyện xấu trong gia đình lộ ra ngoài.
Trong Đông viện tùng bách rậm rạp, cả vườn đều là cây cối cao lớn, Vương Thủ Trung ở trên bàn đá dưới gốc cây thông trong viện này đánh cờ phổ. "Phụ thân." Vương Sóc gập đầu làm lễ, Vương Tử Thắng, Vương Nhân cũng chắp tay theo.
Vương Thủ Trung lại bày ra một bước, dời sách trong tay đi, bình thản nói: "Con đến rồi, vừa lúc, cùng ta chơi một ván đi, một mình chơi cờ, cũng mệt đến phát hoảng.”
“Cầu còn không được." Vương Sóc lên tiếng, đi qua ngồi xuống, cầm quân cờ.
Vương Tử Thắng cùng Vương Nhân yên lặng ngồi hai bên bàn đá, chuyện hôm nay kì lạ, thái độ của Vương Thủ Trung và Vương Sóc cũng kỳ quái, hai cha con đều không nói gì, cả hai đành yên lặng nhìn cha con bọn họ chơi cờ.
Tài nghệ của Vương Sóc khi còn bé đã bị Khổng cô cô ghét bỏ, sau khi thành thân tâm tư đều dồn vào triều chính, luyện càng ít, không lâu sau, Vương Sóc liền bỏ cờ nhận thua.
"Con thua, phụ thân đánh cờ rất giỏi." Vượng Sóc mỉm cười buông quân cờ xuống.
"Thua cờ không quan trọng, quan trọng là cái mạng của ta." Vương Thủ Trung lạnh nhạt nói.
"Người sao dám chắc chắn con sẽ lấy mạng của người, nếu đã người đã biết như vậy, trước mặt cái chết lại tiêu sái như thế, đúng là khiến người ta kính nể." Vương Sóc không để ý tới sự trầm mặc của Vương Tử Thắng cùng biểu tình nhưu gặp quỷ của Vương nhân, bình thản đáp.
"Có thể nuôi ra nữ nhi ưu tú như con, làm cha nên tiêu sái một chút không phải sao." Vương Thủ Trung nói chuyện bình thản, phảng phất đàm luận như không phải chuyện sinh tử của mình.
"Lời nói của người sắp chết rất hay, chi bằng phụ thân hãy nói về bài học kinh nghiệm, xem như để lại cho con cháu lời dạy cuối cùng, cũng coi như giúp đỡ Nhân nhi còn non trẻ, ngày sau phải đảm đương trách nhiệm trưởng gia tộc Vương gia." Theo lời Vương Sóc nói, sắc mặt Vương Nhân thoáng cái trắng bệch, hai tay gắt gao túm lấy áo choàng, kìm lòng không được nhìn Vương Tử Thắng, hắn ta không biết mình ở lại sẽ nghe được lời như vậy a!
"Vậy cũng tốt, giống như trước kia một nhà chúng ta quây quần bên lò hun khói nói chuyện." Môi Vương Thủ Trung ánh đỏ bất thường, ánh mắt cũng sáng ngời hơn bình thường, Chu Tước hơi tiến về phía trước một bước, đứng ở bên tay phải Vương Sóc, tránh xảy ra sơ suất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.