[Hồng Lâu] Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị
Chương 126:
Giản Lê
07/05/2023
"Người cứ nói đùa, mấy năm nay mẫu thân đã dọn đi rồi, làm gì còn người một nhà nào, người và Dương thị mới là người một nhà." Vương Sóc nhịn không được châm chọc nói, nam nhân trong thiên hạ này đều bỉ ổi như nhau.
Vương Thủ Trung bất đắc dĩ cười khổ nói: "Con đã là Hoàng hậu, sao lại vẫn ngây thơ như vậy. Dương thị cùng lắm chỉ là chơi qua đường thôi, một tiểu thiếp có lợi cho cả hai gia đình, con cần gì phải để ý như thế, một mực theo mẫu thân con.”
“Nương chẳng thèm để ý đến Dương thị Liễu thị đó làm gì, thứ nương để ý chính là sự ruồng bỏ và phản bội của người, lúc trước ở trước mặt ngoại tổ phụ, người đã hứa hẹn sẽ không phụ mẫu thân." Vương Sóc nhịn không được tranh luận.
"Bệ hạ cũng đã hứa hẹn sẽ không nạp thiếp, cho dù hắn có ban thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ, thì hắn không phải cũng đã làm chuyện đó rồi sao?"
Lần này đến lượt Vương Sóc cười khổ, lắc đầu nói: "Xem ra là người chỉ chờ để chế giễu con.”
“Không, cho dù con hận ta oán ta, con vẫn là viên ngọc quý trên tay ta, vi phụ chỉ mong con sống tốt." Vương Thủ trung thành khẩn nói.
"Cấu kết với triều thần, dâng tấu muốn phế hậu, đây là người đang hy vọng con sống tốt sao? Hay mắt thấy tông thất mưu phản, biết chuyện nhưng không nói, chờ con trở thành tù nhân là hy vọng con sống tốt?" Vương Sóc nhịn không được chất vấn, lúc trước tra được Vương Thủ Trung tham gia vào vụ này, nàng thật sự trong lòng lạnh thấu xương, lúc trước Vương Thủ Trung phái người chặn giết nàng, nhưng đều đã bị trưởng công chúa Phúc Tuệ ngăn lại, Vương Sóc lúc đó chỉ có thể an ủi chính mình là Vương Thủ Trung muốn ngăn cản nàng thôi, không có ý muốn giết nàng. Bây giờ...
"Ngươi quả nhiên biết rồi."
"Hiện tại lại giả bộ ung dung chịu chết thì có ích gì? Thi thể của người con sẽ kiểm tra, người không có cơ hội thoát thân đâu." Vương Sóc từ khi vừa vào cửa đã cảm thấy có gì không đúng, Vương Thủ Trung không phải là người ngồi chờ chết như vậy.
"Ngươi thật sự không muốn để cho ta một con đường sống sao? Ngươi thậm chí còn không buông tha cho thi thể ta! Vương Sóc, ngươi sẽ bị trừng phạt!" Bị Vương Sóc nói ra bí mật, Vương Thủ Trung trợn tròn mắt, nhào tới muốn bắt lấy nàng, nhưng thuốc độc đã bắt đầu phát tác, thuốc độc giả chết mà Vương Thủ Trung uống cực kỳ chân thực, thể lực đã bắt đầu cạn kiệt.
"Cha hiền thì con mới hiếu thảo được, tính cả lần này, người đã muốn giết con lần thứ ba rồi, con tự thấy mình đã báo đáp đủ chữ hiếu cho người rồi." Vương Sóc mạnh mẽ rời đi, còn thuận tay kéo theo Nhân nhi cùng đi khỏi bàn đá. Vương Sóc mặt không chút thay đổi nhìn Vương Thủ Trung phát điên, thuyết phục chính mình không nên mềm lòng, người xấu nên bị trừng phạt, người tốt cả đời sẽ bình an, nàng chỉ là phòng vệ chính đáng, không có gì phải chột dạ, đây chính là kết cục hoàn mỹ cho câu chuyện này.
"Thắng nhi ~ Thắng nhi ~ ngươi muốn ngồi xem nữ nhân ác độc này độc sát cha ruột sao? Ta là cha ngươi! Là cha ruột! Đây là đại tội, ngươi sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, bị ác quỷ tra tấn, vĩnh viễn không được siêu sinh!” Vương Thủ Trung bị dọa đến hoảng hốt, lúc thì cầu xin tha thứ, lúc thì uy hiếp, máu tươi đỏ chót chảy ra từ khóe miệng, có chút quỷ dị.
Vương Tử Thắng không nói gì, yên lặng đi đến bên cạnh Vương Nhân, đặt tay lên vai Vương Nhân để an ủi. Vương Nhân bị dọa đến run rẩy, khuôn mặt hoảng sợ nhìn phụ thân, thiếu niên mười mấy tuổi, chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ chứng kiến tổ phụ tử vong dưới sự đồng ý ngầm của phụ thân cùng cô cô.
"Nhân nhi, con phải nhớ kỹ, nếu làm quá nhiều việc bất nghĩa, con sẽ tự giết chết chính mình, không nên tổn thương đến người nhà, nó sẽ khiến người thân trở thành kẻ thù của chúng ta. Con sau này chính là tộc trưởng, muốn bảo vệ tốt vợ cọn, cũng phải trước hết hãy bảo vệ tốt chính mình đã, đừng để thế gian phồn hoa mê hoặc.” Vương Tử Thắng nhẹ giọng nói, Vương Thủ Trung chính là ví dụ tốt nhất, kỳ thật ông chẳng cần làm gì, đã có thể trở thành quốc trượng và phò mã tôn quý, hiện giờ lại âm mưu muốn lật đổ Vương Sóc, làm như vậy thì ông có thể đạt được địa vị tôn quý hơn nữa sao? Nói đi nói lại vẫn là dã tâm, vẫn là không cam lòng, không thể chịu được cảnh vợ con giỏi giang hơn mình.
Nhân nhi lờ mờ hiểu gật đầu, máu tươi và cái chết ít nhất làm cho Nhân nhi hiểu được thế nào là bình an.
"Lòng người so với ác quỷ còn kinh khủng hơn, phụ thân yên tâm đi, con sẽ không giận cá chém thớt với Vương gia, sau khi người chết nhất định sẽ được tổ chức tang lễ long trọng." Vương Sóc bình tĩnh trả lời.
"Ta làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi! Nguyền rủa! Ta nguyền rủa ngươi! Ngươi sẽ không chết tốt đâu! Không bao giờ siêu sinh! Lưu lạc địa ngục..." Vương Thủ Trung thở hổn hển, phẫn hận phá phách, đồ đạc trên bàn đá đều bị ông quét xuống đất, chỉ là bàn quá nặng, hắn không lật được.
"Người sống con còn không sợ, một con quỷ có thể làm được gì chứ." Vương Sóc lạnh lùng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cho dù ở cha ruột ở trước mặt nàng quằn quại, đối với nàng mà nói cũng chỉ là người xa lạ.
Vương Thủ Trung chậm rãi ngừng náo loạn, giống như thật sự đã chết. Vương Sóc ý bảo Chu Tước tiến lên kiểm tra, thuốc tử vong giả này thật thần kỳ, cùng lắm chỉ làm cho thân thể lạnh như băng, làm cho hô hấp chậm lại như không có, chứ không phải là tử vong thật sự. Chu Tước điều tra một hồi, bẩm báo nói: "Đúng là đã chết, thuộc hạ xin vào trong thu thập chứng cứ.
“Ừm, đi đi." Biến chết giả thành chết thật, hình ảnh có chút khó coi, dù sao cũng là cha ruột, Vương Sóc không hề muốn gặp lại trong hoàn cảnh như vậy. Nàng trở lại trước bàn đá, nhặt bàn cờ vừa rồi Vương Thủ Trung ném xuống, cẩn thận tách những quân cờ đen trắng kia, làn váy dài trải trên mặt đất, cực kỳ hoa lệ.
Vương Nhân thấy Vương Sóc nhặt quân cờ, theo bản năng muốn tiến lên giúp đỡ, vừa bước ra đã bị Vương Tử Thắng ngăn lại, Vương Nhân khó hiểu ngẩng đầu nhìn, đã thấy Vương Tử Thắng hốc mắt rưng rưng, nhìn chăm chú vào thân thể Vương Sóc hơi run rẩy.
Vương Sóc thực ra không phải muốn nhặt quân cờ, nàng chỉ là muốn khóc, nhưng lại không muốn bị người khác nhìn thấy, nên mới yên lặng ngồi xổm trên mặt đất, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tấm lưng run rẩy kia đã để lộ ra sự yếu ớt của nàng. Chờ Vương Thủ Trung không nhìn thấy, Vương Sóc mới dám thừa nhận, nàng thật sự rất đau lòng.
Vương Nhân nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải, vừa mới chứng kiến tổ phụ tử vong, có vẻ như là tổ phụ làm sai, nên phải lấy chết tạ tội, cục diện kinh khủng như vậy, Vương Sóc toàn bộ quá trình đều lạnh lùng như băng, Vương Nhân luôn tràn ngập kính sợ cùng khâm phục đối với vị Hoàng hậu cô cô này, nhưng hôm nay nhìn bóng lưng run rẩy của nàng, hắn lại cảm thấy tràn ngập sự đồng tình và thương hại.
Chu Tước rất nhanh từ trong phòng đi ra, yên lặng chờ Vương Sóc nhặt quân cờ lên, sau đó chủ tớ hai người mới cùng nhau đi ra. Vương Tử Thắng đưa mắt nhìn Vương Sóc lên xe ngựa đi xa, lập tức vén áo choàng chạy về phía Đông viện, Vương Nhân cũng chạy theo phía sau. Vào chính phòng Đông viện, hắn chỉ thấy Vương Thủ Trung nằm trên giường phía dưới cửa sổ, sắc mặt an yên, giống như đang ngủ say. Vương Thủ Trung vốn muốn diễn một màn hùng hồn chịu chết, quần áo cũng đã sớm thay thành lễ phục, hiện giờ với dáng vẻ này, trực tiếp hạ táng cho ông cũng không thành vấn đề, không cần phải xử lý nữa.
Vương Tử Thắng lúc này mới để lộ ra sự đau lòng cùng sợ hãi của mình, người một nhà trở mặt thành thù, cả nhà quay lưng chém giết nhau, làm nhi tử, làm đại ca, làm tộc trưởng, Vương Tử Thắng chịu áp lực quá lớn. Vương Tử Thắng rốt cuộc không kìm nén được nữa, ngồi phịch xuống mặt đất khóc rống lên.
Thời gian Vương Nhân và Vương Thủ Trung ở chung rất ngắn ngủi, hai ông cháu ngày thường lại ít gặp mặt, nên không có tình cảm gì sâu sắc, nhất thời Vương nhân vẫn kìm lại được.
Vương Nhân tiếp nhận tờ giấy Vương Tử Thắng đưa tới, đây là của Vương Sóc gửi, trên giấy ghi rõ những nô bộc trong phủ cần xử lý và tang lễ của Vương Thủ Trung. Vương Nhân nhận lấy tờ giấy, xoay người đi ra ngoài an bài, lúc đi tới cửa phòng ma xui quỷ khiến thế nào, hắn ta lại quay đầu lại, nhìn thoáng qua, hắn ta phụ thân ngồi trên mặt đất khóc rống, Vương Nhân trong nháy mắt đột nhiên cảm nhận được trách nhiệm của trưởng tử, liền nghĩ, từ hôm nay trở đi, mình thực sự đã trưởng thành.
Vương Sóc ở hầu phủ trong thời gian rất ngắn, xe ngựa lại đã đưa nàng tới trước cửa phủ trưởng công chúa Phúc Tuệ. Trong phủ của trưởng công chúa Phúc Tuệ ngoại trừ bà còn có hai nữ nhi là Vương Hi Hoàng và Vương Hi Loan của nhà Vương Tử Đằng, ở biên quan gian khổ, cưới xin cũng khó, kinh thành vẫn ;à thích hợp với nữ nhi hơn. Vương Tử Đằng và Lưu thị đều đồng lòng vui vẻ đem nữ nhi giao cho trưởng công chúa Phúc Tuệ chăm sóc, về sau lúc cưới xin, cũng sẽ có chuyện để nói.
"Hôm nay sao con lại tới đây?" Trưởng công chúa Phúc Tuệ vui mừng nói, chiếu thư mấy ngày trước làm cho trưởng công chúa Phúc Tuệ an tâm không ít, bà luôn lo lắng cho cuộc sống vợ chồng của Vương Sóc, hiện giờ có thánh chỉ này, ngày sau cũng sẽ không quá mệt mỏi.
"Rảnh rỗi không có việc gì, nên con đến thăm mẫu thân. Hoàng nhi và Loan nhi cũng lớn rồi, nhìn bộ dáng duyên dáng yêu kiều của chúng, con liền nhớ tới mình khi xưa.” Vương Sóc yêu chiều cười nói.
"Con mới bao nhiêu tuổi, mà nói chuyện như bà cụ vậy." Trưởng công chúa Phúc Tuệ cười trêu ghẹo, đón Vương Sóc vào trong phòng. Vương Sóc tặng cho hai đứa cháu gái rất nhiều vật phẩm, để cho các họ cùng xuống chơi.
"Hai tiểu cô nương tuổi đều đã lớn, nương có tính toán gì về hôn sự của chúng chưa?" Vương Sóc cười hỏi.
"Tất nhiên là rồi, nhị ca nhị tẩu con đều nói, để cho ta toàn quyền làm chủ, mặc dù nói như vậy, nhưng ta nghĩ vẫn nên liệt kê một danh sách, để cho bọn họ làm cha mẹ tự mình chọn. Ta nói cho con biết, ta đã rà soát một lượt các công tử ở kinh thành một lần rồi, chắc chắn sẽ tìm được lang quân như ý cho hai nha đầu thôi." Phúc Tuệ trưởng công chúa sai người đem danh sách của bà tới, mấy năm nay trưởng công chúa Phúc Tuệ cực kỳ nhiệt tình với việc mai mối, bà nhàn rỗi không có việc gì nên thích tổ chức hoa yến ở nhà, thân phận bà cao quý, dựng sân khấu cũng được mọi người ủng hộ, rất nhanh tại yến hội của bà đã tác hợp được mấy nhà có ý với nhau, tiểu nữ nhi sau khi kết hôn sống cũng vui vẻ, đức hạnh như vậy, hoa yến của Phúc Tuệ trưởng công chúa đã nổi danh ở kinh thành. Còn danh sách của bà, có thể được liệt kê trong danh sách này đều là công tử và khuê tú tốt nhất trong kinh, ai có tên trong danh sách đều rất vinh dự.
"Nương, không cần cho con xem, con chỉ là thuận miệng hỏi, nương nên cùng thương lượng với nhị tẩu mới đúng, con chỉ muốn hỏi hai nha đầu này tính tình như thế nào, con muốn đón người đến cung ở, cũng coi như giúp đỡ con bồi dưỡng Húc nhi. Phượng nhi nhà đại ca đã đính hôn, nên không tiện tiến cung." Đồ Húc bắt đầu từ giờ trở đi, cũng nên bồi dưỡng bản thân và các mối quan hệ xung quanh, nhà mẹ đẻ là một nhân tố không thể thiếu, Vương Sóc cũng đã chọn ra các vị trọng thần vượt qua bài kiểm trả về tính tình, học vấn, gia giáo đưa vào cung.
"Hoàng nhi không cần phải nói, thứ nhất là hiền lương thục đức, tất cả những người từng tới hoa yến của nương, không là không khen Hoàng nhi, tính tình ôn hòa, lại biết giúp đỡ người khác. Còn Loan nhi từ nhỏ đã hiểu chuyện, hiện tại rất nhiều tiểu yến tiệc ta đều giao cho nàng ta phụ trách, bản lĩnh có thừa." Trưởng công chúa Phúc Tuệ cao hứng khen ngợi hai tôn nữ một tay bà nuôi lớn, gia thế, ngoại hình thì không cần phải nói, đến độ cao này của Vương Sóc, nàng mắt xanh cộng lại chính là hào quang tốt nhất.
“Loan nhi đâu?” Vương Sóc hỏi.
"Loan nhi này là một nữ nhi năng động, không thích trang điểm ăn mặc, rất giống con khi còn bé, ngày thường không ít lần gây họa cho hoa cỏ trong vườn ta, trong viện ta thậm chí còn không thể trồng được mẫu đơn, nàng ta thích nhất là trúc, rừng trúc đầy sân, còn thích mặc nam trang, so với công tử các nhà khác còn tuấn tú hơn vài phần." Trưởng công chúa Phúc Tuệ trong miệng nói ghét bỏ, nhưng trên mặt bà lại tươi cười, lúc trước bà để cho Vương Sóc tập võ, đối với việc giáo dục tôn nữ càng cởi mở, chỉ cần không làm việc tổn hại đến người khác, hai tôn nữ muốn làm gì cũng được.
"Nghe có vẻ đều là những cô nương tốt, được mẫu thân dạy dỗ thì con không cần phải lo lắng rồi. Nương trước tiên hãy nói chuyện với hai nha đầu đó trước, qua mấy ngày nữa con sẽ mời họ tiến cung, còn cả mấy nhà có nữ nhi muốn đi nữa.” Vương Sóc cười nói.
"Được, được." Trưởng công chúa Phúc Tuệ cũng không thèm để ý, hai tiểu cô nương này ngày thường cũng thường xuyên ra vào cung, trưởng công chúa Phúc Tuệ chỉ cho rằng đây là một yến hội tăng thêm kinh nghiệm cho tôn nữ, không nhận ra thâm ý phía sau.
Hai mẹ con nói rất nhiều chuyện thường ngày, Vương Sóc đông mấy ngày lạnh trong lòng lạnh băng đã dần dần ấm áp, ở phủ công chúa dùng bữa tối, Vương Sóc mới ngồi lên xe ngựa trở về, lúc đi ngang qua Vương phủ, còn đi vào dạo một vòng, cho người đào hai gốc thanh tùng ngoài thư phòng mang về trong cung.
"Nàng đã về rồi ~" Đồ Cảnh chào hỏi, hắn đang cùng Đồ Húc giải quyết tấu chương.
"Ta về rồi, dạo một vòng Vương phủ, mới thấy thời gian trôi qua thật nhanh, thanh tùng lúc trước trồng ở ngoài thư phòng đã cao lớn thô ráp rồi, ta liền đào hai cây mang về, trồng ở ngoài Phúc Hi điện." Vương Sóc cười đáp.
"Được, chúng ta cùng nhau xem những cây thanh tùng đó đi." Đồ Cảnh mỉm cười cầm tay Vương Sóc, thanh tùng ở Vương phủ là từ lúc Vương Sóc mới gả cho Đồ Cảnh, vợ chồng bọn họ cùng nhau trồng, nói vợ chồng tốt như tùng bách, đỡ đần nhau đến già. Hiện giờ Vương Sóc lại mang theo hai gốc cây hồi cung, Đồ Cảnh cực kỳ cảm động, đây là minh chứng Vương Sóc muốn bắt đầu lại với hắn.
Vương Thủ Trung bất đắc dĩ cười khổ nói: "Con đã là Hoàng hậu, sao lại vẫn ngây thơ như vậy. Dương thị cùng lắm chỉ là chơi qua đường thôi, một tiểu thiếp có lợi cho cả hai gia đình, con cần gì phải để ý như thế, một mực theo mẫu thân con.”
“Nương chẳng thèm để ý đến Dương thị Liễu thị đó làm gì, thứ nương để ý chính là sự ruồng bỏ và phản bội của người, lúc trước ở trước mặt ngoại tổ phụ, người đã hứa hẹn sẽ không phụ mẫu thân." Vương Sóc nhịn không được tranh luận.
"Bệ hạ cũng đã hứa hẹn sẽ không nạp thiếp, cho dù hắn có ban thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ, thì hắn không phải cũng đã làm chuyện đó rồi sao?"
Lần này đến lượt Vương Sóc cười khổ, lắc đầu nói: "Xem ra là người chỉ chờ để chế giễu con.”
“Không, cho dù con hận ta oán ta, con vẫn là viên ngọc quý trên tay ta, vi phụ chỉ mong con sống tốt." Vương Thủ trung thành khẩn nói.
"Cấu kết với triều thần, dâng tấu muốn phế hậu, đây là người đang hy vọng con sống tốt sao? Hay mắt thấy tông thất mưu phản, biết chuyện nhưng không nói, chờ con trở thành tù nhân là hy vọng con sống tốt?" Vương Sóc nhịn không được chất vấn, lúc trước tra được Vương Thủ Trung tham gia vào vụ này, nàng thật sự trong lòng lạnh thấu xương, lúc trước Vương Thủ Trung phái người chặn giết nàng, nhưng đều đã bị trưởng công chúa Phúc Tuệ ngăn lại, Vương Sóc lúc đó chỉ có thể an ủi chính mình là Vương Thủ Trung muốn ngăn cản nàng thôi, không có ý muốn giết nàng. Bây giờ...
"Ngươi quả nhiên biết rồi."
"Hiện tại lại giả bộ ung dung chịu chết thì có ích gì? Thi thể của người con sẽ kiểm tra, người không có cơ hội thoát thân đâu." Vương Sóc từ khi vừa vào cửa đã cảm thấy có gì không đúng, Vương Thủ Trung không phải là người ngồi chờ chết như vậy.
"Ngươi thật sự không muốn để cho ta một con đường sống sao? Ngươi thậm chí còn không buông tha cho thi thể ta! Vương Sóc, ngươi sẽ bị trừng phạt!" Bị Vương Sóc nói ra bí mật, Vương Thủ Trung trợn tròn mắt, nhào tới muốn bắt lấy nàng, nhưng thuốc độc đã bắt đầu phát tác, thuốc độc giả chết mà Vương Thủ Trung uống cực kỳ chân thực, thể lực đã bắt đầu cạn kiệt.
"Cha hiền thì con mới hiếu thảo được, tính cả lần này, người đã muốn giết con lần thứ ba rồi, con tự thấy mình đã báo đáp đủ chữ hiếu cho người rồi." Vương Sóc mạnh mẽ rời đi, còn thuận tay kéo theo Nhân nhi cùng đi khỏi bàn đá. Vương Sóc mặt không chút thay đổi nhìn Vương Thủ Trung phát điên, thuyết phục chính mình không nên mềm lòng, người xấu nên bị trừng phạt, người tốt cả đời sẽ bình an, nàng chỉ là phòng vệ chính đáng, không có gì phải chột dạ, đây chính là kết cục hoàn mỹ cho câu chuyện này.
"Thắng nhi ~ Thắng nhi ~ ngươi muốn ngồi xem nữ nhân ác độc này độc sát cha ruột sao? Ta là cha ngươi! Là cha ruột! Đây là đại tội, ngươi sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, bị ác quỷ tra tấn, vĩnh viễn không được siêu sinh!” Vương Thủ Trung bị dọa đến hoảng hốt, lúc thì cầu xin tha thứ, lúc thì uy hiếp, máu tươi đỏ chót chảy ra từ khóe miệng, có chút quỷ dị.
Vương Tử Thắng không nói gì, yên lặng đi đến bên cạnh Vương Nhân, đặt tay lên vai Vương Nhân để an ủi. Vương Nhân bị dọa đến run rẩy, khuôn mặt hoảng sợ nhìn phụ thân, thiếu niên mười mấy tuổi, chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ chứng kiến tổ phụ tử vong dưới sự đồng ý ngầm của phụ thân cùng cô cô.
"Nhân nhi, con phải nhớ kỹ, nếu làm quá nhiều việc bất nghĩa, con sẽ tự giết chết chính mình, không nên tổn thương đến người nhà, nó sẽ khiến người thân trở thành kẻ thù của chúng ta. Con sau này chính là tộc trưởng, muốn bảo vệ tốt vợ cọn, cũng phải trước hết hãy bảo vệ tốt chính mình đã, đừng để thế gian phồn hoa mê hoặc.” Vương Tử Thắng nhẹ giọng nói, Vương Thủ Trung chính là ví dụ tốt nhất, kỳ thật ông chẳng cần làm gì, đã có thể trở thành quốc trượng và phò mã tôn quý, hiện giờ lại âm mưu muốn lật đổ Vương Sóc, làm như vậy thì ông có thể đạt được địa vị tôn quý hơn nữa sao? Nói đi nói lại vẫn là dã tâm, vẫn là không cam lòng, không thể chịu được cảnh vợ con giỏi giang hơn mình.
Nhân nhi lờ mờ hiểu gật đầu, máu tươi và cái chết ít nhất làm cho Nhân nhi hiểu được thế nào là bình an.
"Lòng người so với ác quỷ còn kinh khủng hơn, phụ thân yên tâm đi, con sẽ không giận cá chém thớt với Vương gia, sau khi người chết nhất định sẽ được tổ chức tang lễ long trọng." Vương Sóc bình tĩnh trả lời.
"Ta làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi! Nguyền rủa! Ta nguyền rủa ngươi! Ngươi sẽ không chết tốt đâu! Không bao giờ siêu sinh! Lưu lạc địa ngục..." Vương Thủ Trung thở hổn hển, phẫn hận phá phách, đồ đạc trên bàn đá đều bị ông quét xuống đất, chỉ là bàn quá nặng, hắn không lật được.
"Người sống con còn không sợ, một con quỷ có thể làm được gì chứ." Vương Sóc lạnh lùng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cho dù ở cha ruột ở trước mặt nàng quằn quại, đối với nàng mà nói cũng chỉ là người xa lạ.
Vương Thủ Trung chậm rãi ngừng náo loạn, giống như thật sự đã chết. Vương Sóc ý bảo Chu Tước tiến lên kiểm tra, thuốc tử vong giả này thật thần kỳ, cùng lắm chỉ làm cho thân thể lạnh như băng, làm cho hô hấp chậm lại như không có, chứ không phải là tử vong thật sự. Chu Tước điều tra một hồi, bẩm báo nói: "Đúng là đã chết, thuộc hạ xin vào trong thu thập chứng cứ.
“Ừm, đi đi." Biến chết giả thành chết thật, hình ảnh có chút khó coi, dù sao cũng là cha ruột, Vương Sóc không hề muốn gặp lại trong hoàn cảnh như vậy. Nàng trở lại trước bàn đá, nhặt bàn cờ vừa rồi Vương Thủ Trung ném xuống, cẩn thận tách những quân cờ đen trắng kia, làn váy dài trải trên mặt đất, cực kỳ hoa lệ.
Vương Nhân thấy Vương Sóc nhặt quân cờ, theo bản năng muốn tiến lên giúp đỡ, vừa bước ra đã bị Vương Tử Thắng ngăn lại, Vương Nhân khó hiểu ngẩng đầu nhìn, đã thấy Vương Tử Thắng hốc mắt rưng rưng, nhìn chăm chú vào thân thể Vương Sóc hơi run rẩy.
Vương Sóc thực ra không phải muốn nhặt quân cờ, nàng chỉ là muốn khóc, nhưng lại không muốn bị người khác nhìn thấy, nên mới yên lặng ngồi xổm trên mặt đất, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tấm lưng run rẩy kia đã để lộ ra sự yếu ớt của nàng. Chờ Vương Thủ Trung không nhìn thấy, Vương Sóc mới dám thừa nhận, nàng thật sự rất đau lòng.
Vương Nhân nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải, vừa mới chứng kiến tổ phụ tử vong, có vẻ như là tổ phụ làm sai, nên phải lấy chết tạ tội, cục diện kinh khủng như vậy, Vương Sóc toàn bộ quá trình đều lạnh lùng như băng, Vương Nhân luôn tràn ngập kính sợ cùng khâm phục đối với vị Hoàng hậu cô cô này, nhưng hôm nay nhìn bóng lưng run rẩy của nàng, hắn lại cảm thấy tràn ngập sự đồng tình và thương hại.
Chu Tước rất nhanh từ trong phòng đi ra, yên lặng chờ Vương Sóc nhặt quân cờ lên, sau đó chủ tớ hai người mới cùng nhau đi ra. Vương Tử Thắng đưa mắt nhìn Vương Sóc lên xe ngựa đi xa, lập tức vén áo choàng chạy về phía Đông viện, Vương Nhân cũng chạy theo phía sau. Vào chính phòng Đông viện, hắn chỉ thấy Vương Thủ Trung nằm trên giường phía dưới cửa sổ, sắc mặt an yên, giống như đang ngủ say. Vương Thủ Trung vốn muốn diễn một màn hùng hồn chịu chết, quần áo cũng đã sớm thay thành lễ phục, hiện giờ với dáng vẻ này, trực tiếp hạ táng cho ông cũng không thành vấn đề, không cần phải xử lý nữa.
Vương Tử Thắng lúc này mới để lộ ra sự đau lòng cùng sợ hãi của mình, người một nhà trở mặt thành thù, cả nhà quay lưng chém giết nhau, làm nhi tử, làm đại ca, làm tộc trưởng, Vương Tử Thắng chịu áp lực quá lớn. Vương Tử Thắng rốt cuộc không kìm nén được nữa, ngồi phịch xuống mặt đất khóc rống lên.
Thời gian Vương Nhân và Vương Thủ Trung ở chung rất ngắn ngủi, hai ông cháu ngày thường lại ít gặp mặt, nên không có tình cảm gì sâu sắc, nhất thời Vương nhân vẫn kìm lại được.
Vương Nhân tiếp nhận tờ giấy Vương Tử Thắng đưa tới, đây là của Vương Sóc gửi, trên giấy ghi rõ những nô bộc trong phủ cần xử lý và tang lễ của Vương Thủ Trung. Vương Nhân nhận lấy tờ giấy, xoay người đi ra ngoài an bài, lúc đi tới cửa phòng ma xui quỷ khiến thế nào, hắn ta lại quay đầu lại, nhìn thoáng qua, hắn ta phụ thân ngồi trên mặt đất khóc rống, Vương Nhân trong nháy mắt đột nhiên cảm nhận được trách nhiệm của trưởng tử, liền nghĩ, từ hôm nay trở đi, mình thực sự đã trưởng thành.
Vương Sóc ở hầu phủ trong thời gian rất ngắn, xe ngựa lại đã đưa nàng tới trước cửa phủ trưởng công chúa Phúc Tuệ. Trong phủ của trưởng công chúa Phúc Tuệ ngoại trừ bà còn có hai nữ nhi là Vương Hi Hoàng và Vương Hi Loan của nhà Vương Tử Đằng, ở biên quan gian khổ, cưới xin cũng khó, kinh thành vẫn ;à thích hợp với nữ nhi hơn. Vương Tử Đằng và Lưu thị đều đồng lòng vui vẻ đem nữ nhi giao cho trưởng công chúa Phúc Tuệ chăm sóc, về sau lúc cưới xin, cũng sẽ có chuyện để nói.
"Hôm nay sao con lại tới đây?" Trưởng công chúa Phúc Tuệ vui mừng nói, chiếu thư mấy ngày trước làm cho trưởng công chúa Phúc Tuệ an tâm không ít, bà luôn lo lắng cho cuộc sống vợ chồng của Vương Sóc, hiện giờ có thánh chỉ này, ngày sau cũng sẽ không quá mệt mỏi.
"Rảnh rỗi không có việc gì, nên con đến thăm mẫu thân. Hoàng nhi và Loan nhi cũng lớn rồi, nhìn bộ dáng duyên dáng yêu kiều của chúng, con liền nhớ tới mình khi xưa.” Vương Sóc yêu chiều cười nói.
"Con mới bao nhiêu tuổi, mà nói chuyện như bà cụ vậy." Trưởng công chúa Phúc Tuệ cười trêu ghẹo, đón Vương Sóc vào trong phòng. Vương Sóc tặng cho hai đứa cháu gái rất nhiều vật phẩm, để cho các họ cùng xuống chơi.
"Hai tiểu cô nương tuổi đều đã lớn, nương có tính toán gì về hôn sự của chúng chưa?" Vương Sóc cười hỏi.
"Tất nhiên là rồi, nhị ca nhị tẩu con đều nói, để cho ta toàn quyền làm chủ, mặc dù nói như vậy, nhưng ta nghĩ vẫn nên liệt kê một danh sách, để cho bọn họ làm cha mẹ tự mình chọn. Ta nói cho con biết, ta đã rà soát một lượt các công tử ở kinh thành một lần rồi, chắc chắn sẽ tìm được lang quân như ý cho hai nha đầu thôi." Phúc Tuệ trưởng công chúa sai người đem danh sách của bà tới, mấy năm nay trưởng công chúa Phúc Tuệ cực kỳ nhiệt tình với việc mai mối, bà nhàn rỗi không có việc gì nên thích tổ chức hoa yến ở nhà, thân phận bà cao quý, dựng sân khấu cũng được mọi người ủng hộ, rất nhanh tại yến hội của bà đã tác hợp được mấy nhà có ý với nhau, tiểu nữ nhi sau khi kết hôn sống cũng vui vẻ, đức hạnh như vậy, hoa yến của Phúc Tuệ trưởng công chúa đã nổi danh ở kinh thành. Còn danh sách của bà, có thể được liệt kê trong danh sách này đều là công tử và khuê tú tốt nhất trong kinh, ai có tên trong danh sách đều rất vinh dự.
"Nương, không cần cho con xem, con chỉ là thuận miệng hỏi, nương nên cùng thương lượng với nhị tẩu mới đúng, con chỉ muốn hỏi hai nha đầu này tính tình như thế nào, con muốn đón người đến cung ở, cũng coi như giúp đỡ con bồi dưỡng Húc nhi. Phượng nhi nhà đại ca đã đính hôn, nên không tiện tiến cung." Đồ Húc bắt đầu từ giờ trở đi, cũng nên bồi dưỡng bản thân và các mối quan hệ xung quanh, nhà mẹ đẻ là một nhân tố không thể thiếu, Vương Sóc cũng đã chọn ra các vị trọng thần vượt qua bài kiểm trả về tính tình, học vấn, gia giáo đưa vào cung.
"Hoàng nhi không cần phải nói, thứ nhất là hiền lương thục đức, tất cả những người từng tới hoa yến của nương, không là không khen Hoàng nhi, tính tình ôn hòa, lại biết giúp đỡ người khác. Còn Loan nhi từ nhỏ đã hiểu chuyện, hiện tại rất nhiều tiểu yến tiệc ta đều giao cho nàng ta phụ trách, bản lĩnh có thừa." Trưởng công chúa Phúc Tuệ cao hứng khen ngợi hai tôn nữ một tay bà nuôi lớn, gia thế, ngoại hình thì không cần phải nói, đến độ cao này của Vương Sóc, nàng mắt xanh cộng lại chính là hào quang tốt nhất.
“Loan nhi đâu?” Vương Sóc hỏi.
"Loan nhi này là một nữ nhi năng động, không thích trang điểm ăn mặc, rất giống con khi còn bé, ngày thường không ít lần gây họa cho hoa cỏ trong vườn ta, trong viện ta thậm chí còn không thể trồng được mẫu đơn, nàng ta thích nhất là trúc, rừng trúc đầy sân, còn thích mặc nam trang, so với công tử các nhà khác còn tuấn tú hơn vài phần." Trưởng công chúa Phúc Tuệ trong miệng nói ghét bỏ, nhưng trên mặt bà lại tươi cười, lúc trước bà để cho Vương Sóc tập võ, đối với việc giáo dục tôn nữ càng cởi mở, chỉ cần không làm việc tổn hại đến người khác, hai tôn nữ muốn làm gì cũng được.
"Nghe có vẻ đều là những cô nương tốt, được mẫu thân dạy dỗ thì con không cần phải lo lắng rồi. Nương trước tiên hãy nói chuyện với hai nha đầu đó trước, qua mấy ngày nữa con sẽ mời họ tiến cung, còn cả mấy nhà có nữ nhi muốn đi nữa.” Vương Sóc cười nói.
"Được, được." Trưởng công chúa Phúc Tuệ cũng không thèm để ý, hai tiểu cô nương này ngày thường cũng thường xuyên ra vào cung, trưởng công chúa Phúc Tuệ chỉ cho rằng đây là một yến hội tăng thêm kinh nghiệm cho tôn nữ, không nhận ra thâm ý phía sau.
Hai mẹ con nói rất nhiều chuyện thường ngày, Vương Sóc đông mấy ngày lạnh trong lòng lạnh băng đã dần dần ấm áp, ở phủ công chúa dùng bữa tối, Vương Sóc mới ngồi lên xe ngựa trở về, lúc đi ngang qua Vương phủ, còn đi vào dạo một vòng, cho người đào hai gốc thanh tùng ngoài thư phòng mang về trong cung.
"Nàng đã về rồi ~" Đồ Cảnh chào hỏi, hắn đang cùng Đồ Húc giải quyết tấu chương.
"Ta về rồi, dạo một vòng Vương phủ, mới thấy thời gian trôi qua thật nhanh, thanh tùng lúc trước trồng ở ngoài thư phòng đã cao lớn thô ráp rồi, ta liền đào hai cây mang về, trồng ở ngoài Phúc Hi điện." Vương Sóc cười đáp.
"Được, chúng ta cùng nhau xem những cây thanh tùng đó đi." Đồ Cảnh mỉm cười cầm tay Vương Sóc, thanh tùng ở Vương phủ là từ lúc Vương Sóc mới gả cho Đồ Cảnh, vợ chồng bọn họ cùng nhau trồng, nói vợ chồng tốt như tùng bách, đỡ đần nhau đến già. Hiện giờ Vương Sóc lại mang theo hai gốc cây hồi cung, Đồ Cảnh cực kỳ cảm động, đây là minh chứng Vương Sóc muốn bắt đầu lại với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.