[Hồng Lâu] Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị

Chương 78:

Giản Lê

07/05/2023

Không chỉ có Vương Sóc được ban thưởng rất nhiều, Vương lão thái gia cũng được ban thánh ân, nhận được không ít đồ tốt, ngay cả Vương lão thái thái cũng được Hoàng hậu nương nương ân điển, ban thưởng không nhỏ, cả nhà đều coi như thơm lây. Vương Thủ Trung vốn quản lý tứ đại hải quan, cống hiến cho công việc, hiện giờ được điều động vào kinh, bệ hạ chính miệng nói, muốn giao trọng trách, chuyện thăng tiến phát tài chưa bao giờ dễ đến thế, Vương gia vốn đang ở đầu gió lại càng thêm vinh quang phú quý, hoa tươi gấm vắt.

Trong khung cảnh náo nhiệt, Vương gia lại đóng cửa thủ gia, Vương lão thái gia thanh đạm, dường như không quan tâm mọi chuyện, tất cả mọi người đều hiểu, phải dè dặt hơn thôi, nhưng người trong nhà vẫn nhịn không được vui vẻ nở nụ cười, hạ nhân cố gắng làm ra bộ dáng không quan tâm, khóe miệng vẫn nhịn không được nhếch lên.

Vương Sóc lẳng lặng nhìn khuôn mặt tươi cười kia, những náo nhiệt này đều là của người bên ngoài, không liên quan đến nàng.

Vương lão thái gia lẳng lặng ngồi ở phía sau kệ sách, đàn hương từ trong lư hương bay lên.

"Sóc nhi, chuyện lần này ngươi thực sự lỗ mãng." Vương lão thái gia thản nhiên mở miệng nói.

"Tổ phụ nói phải." Nàng đúng là đã lỗ mãng rồi, Vương Sóc hồi tưởng lại một hồi sợ hãi, nếu lúc trước chỉ cần có chi tiết nào nàng phản ứng không kịp thời, tình huống sẽ không còn như bây giờ, nếu để cho nàng làm lại một lần nữa, nàng cũng không chắc mình có thể thông minh minh mẫn như vậy hay không.

"Con người, không thể sống quá độc đoán, lợi của gia thế tổ tông phải hơn vinh nhục cá nhân, gia tộc hưng thịnh, thiên hạ nghe được sẽ ngưỡng mộ, mỗi người đều cảm khái phấn chấn về phần ấn tín, vứt bỏ gia tộc, hết sức vì cốt nhục, liều chết mà không tránh." Vương lão thái gia đem đồ trang trí trên bàn đùa, quanh co lòng vòng nói, chứng kiến qua sức chiến đấu của Vương Sóc, Vương lão thái gia cũng không muốn nói nữa.

"Tổ phụ nói phải."

"Vương gia từ triều đại trước trở đi chính là gia đình có danh có tiếng, lúc ấy có phú quý, đến bây giờ cũng là xách đầu liều mạng, mới khó khăn có được tước vị, thời thế thay đổi, nếu không phải lão gia ta còn ở đây, quy chế trong phủ này cũng sẽ thay đổi." Vương Thủ Trung nếu chờ lập tước, cũng chỉ có thể có một tử tước.

"Tổ phụ nói phải."

Vương lão thái gia dừng tay đang nghịch đồ trang trí một chút, ý tứ của Vương Sóc tựa hồ đối với ông cũng không quá tôn trọng, ông cau mày nói: "Ngươi dường như không quan trọng tước vị."

“Theo qui định, nếu được ban là công chúa, trưởng tử sẽ được phong tử tước, còn lại ban thưởng tam phẩm huân tước, tước vị càng nhiều càng tốt, càng cao càng tốt." Vương Sóc gật gật đầu dường như nghĩ như vậy, lại thêm một câu: "Chồng của quận chúa vốn là địa vị cao, huống chi nói đến phò mã.”

“Ngươi là họ Vương!” Vương lão thái gia giận dữ quát một câu, nói đến đây ông liền tức giận.

"Trên người con chảy dòng cả máu của hai gia tộc, huyết mạch đều bình đẳng, đầu nhập lấy đu đủ, báo cho Quỳnh Dao. " Vương Sóc ngẩng đầu nhìn Vương lão thái gia, không chút e sợ bộ dáng tức giận đùng đùng của ông. Nhân gian đều lấy huyết thống bên cha, nhưng Vương Sóc thì không, ít nhất hoàng thất thì không.

"Chẳng lẽ trên người ngươi chảy dòng máu hoàng thất thì cao quý hơn người khác vài phần? Lúc bệ hạ hạ lệnh phạt gậy cũng không có lưu tình!” Vương lão thái gia châm biếm nói.

"Dựa theo quy định mà làm, hợp tình hợp lý, chính là như thế." Chẳng lẽ Vương Sóc sẽ ghi hận điểm này sao? Lúc muốn cáo ngự trạng đã nghĩ rõ ràng, ít nhất bệ hạ không truy cứu chuyện trên người nàng buộc đệm bảo hộ, nàng ở trong cung chữa thương, bệ hạ sẽ không thể không biết.



Nói đến tình trạng này, Vương lão thái gia cũng lười nghĩ, giận dữ nói: "Đánh trống Văn Đăng là chuyện đại sự cỡ nào, ngươi vì sao không cùng ta thương nghị, tự mình quyết định! Ngươi đến kinh thành bao lâu rồi, vì sao không về nhà bẩm báo! Ngươi cũng biết nếu có chuyện gì, Vương gia cả tộc đều phải chôn cùng ngươi!" Vương lão thái gia giận dữ vỗ bàn, bài trí trên bàn theo tiếng đập nhảy dựng lên, ầm ầm một tiếng thật lớn.

"Ta cùng người đã từng thương lượng qua, đại ca từng gửi thư cho ngài, mong ngài vì Dũng Vương phủ cầu tình, người nhớ không?"

"Thắng ca nhi cũng biết chuyện?" Vương lão thái gia không dám tin hỏi, Vương Tử Thắng là nhát gan như thế nào, ông còn không biết sao? Vương Tử Thắng sẽ không làm ra loại chuyện giấu diếm trưởng bối này, nhưng Vương Sóc không phải là một ví dụ sao? Trước khi xảy ra chuyện, Vương lão thái gia cũng không thể tưởng tượng được một tiểu nha đầu có thể có can đảm như vậy, chẳng lẽ ông nhìn lầm?

Vương Sóc chậm rãi lắc đầu nói: "Đại ca hiếu thảo, tại sao lại làm như thế, đều là chủ ý của con." Lúc Vương Sóc nói đến hiếu thảo, ngữ khí mang theo chút châm biếm, cười nhạo.

"Ý ngươi là sao?"

"Tổ phụ chẳng lẽ cho rằng lời con nói ở đại chính điện đều là nói dối sao, con sao dám khi quân? Không cáo trạng, huyết mạch Dũng Vương phủ trốn không thoát khỏi con đường chết, những lời này một chút cũng không khoa trương. Đúng vậy, phụ thân còn chưa nhận được mật thư của Vĩnh Tường Hầu, nhưng lòng người ở thiên hạ này, so với mật tín còn độc hơn! Dũng Vương phủ vừa xảy ra chuyện liền muốn nạp thiếp biểu lộ lòng trung thành, vợ cả nằm bệnh trên giường, còn có tâm tư nạp thê thiếp, sủng thiếp diệt thê như thế, thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hãi, thật đáng hận khi không ai biết được bộ mặt này!" Vương Sóc đã bất mãn với Vương Thủ Trung đã lâu.

"Làm càn, sao ngươi có thể chỉ trích cha ruột của mình như vậy?" Vương lão thái gia quát lớn, Vương lão thái gia trong lòng cũng oán giận nhi tử không nghe lời. Không phải nói không nên vội vàng nghĩ biện pháp biểu lộ lòng trung thành sao, thời cơ không chuẩn xác, Dũng Vương phủ còn chưa đến đường cùng đã làm ra chuyện như vậy, một khi trở mình, chính là cục diện hiện tại, ngay cả nữ nhi cũng không đứng về phía cha ruột. Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Vương lão thái gia không nói, chỉ nói Vương Sóc không nên chỉ trích thân trưởng.

Vương Sóc thản nhiên mỉm cười châm chọc nói: "Tổ phụ yên tâm, cháu gái ở trước mặt người rất biết giữ ý, trước mặt người ngoài chưa từng nói ra một chữ.”

Vương lão thái gia thở dài một tiếng nói: "Đều là người một nhà với nhau…”

"Cho nên con nên nhìn mẫu thân tức giận ở trên giường, hoặc là trực tiếp chờ tiểu thiếp cho một gói thuốc chuột độc chết, hoặc là chờ đại ca bị người hãm hại mà gãy chân, không được cứu trị, buồn bực mà chết? Hoặc là chờ tin tức tử trận của nhị ca? Còn sợ sẽ không đợi được, đến lúc đó một nữ nhi không quan trọng như con chết hay sống đều dựa vào tâm tình, có thể gả cho một lão già bảy mươi tuổi, đối đãi nồng hậu với con!" Vương Sóc thanh âm sắc bén mà thê lương.

"Làm sao có thể, đều là cha con ruột, ông cháu ruột..."

"A, thê tử đã chết, tái hôn vẫn là thê tử, nữ nhi chết tái sinh, vẫn là nữ nhi, trong tay không có gì thì chính là không có gì." Vương Sóc sửa sang lại ống tay áo của mình, bình phục tâm tình nói, Vương Thủ Trung hoàn toàn xứng đáng với đánh giá ích kỷ như vậy.

“Cha ngươi cũng không phải người như vậy!” Vương lão thái gia nói chắc như đinh đóng cột.

"Là người như thế nào chờ hồi kinh sẽ biết, chỉ là con cũng không quá quan tâm." Vương Sóc bình tĩnh nói: "Lễ bộ cùng nội vụ phủ đã đến hỏi mẫu thân chuyện trong phủ, mẫu thân không có ở đây, nữ nhi còn nhiều chuyện cần làm, xin cáo lui trước, tổ phụ bảo trọng.”

Vương Sóc hành lễ xong liền muốn rời khỏi, Vương lão thái gia gọi lại: "Không thể mở cửa phủ!"

“Đại ca trước mắt sẽ không trở về Vương gia, đến lúc đó trực tiếp ở lại phủ công chúa, hoặc làm đơn rồi ở tử tước phủ cũng như nhau." Vương Sóc dường như chưa từng nghe thấy.



“Chân đại ca ngươi có ổn không?" Vương lão thái gia kinh ngạc nói, lập tước cũng có quy củ, người có khuyết tật chỉ sợ không thể.

"Không có âm mưu tính kế, chỉ là vết thương nhỏ do ngã ngựa, đã sớm khỏi rồi." Vương Sóc cũng không quay đầu lại rời đi, để lại Vương lão thái gia ở trong thư phòng đập phá đồ đạc, âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để cho công chúa mở cửa phủ. Mở lỗ hổng này, nếu khép lại sẽ rất khó khăn.

Vương Sóc phát hiện mình khi còn bé nơm nớp lo sợ lấy lòng Vương lão thái gia, giờ ông đã là một lão già gần đất xa trời nhưng thủ đoạn vô biên, trong lòng có chút tư vị. Nàng vốn tưởng rằng Vương Thủ Trung bội bạc, Vương lão thái gia khoanh tay đứng nhìn, nàng hẳn là hận bọn họ, có thể đem lời nói ném ra làm cho bọn họ bẽ mặt, hẳn là sẽ rất thoải mái. Nhưng thật sự sau khi Vương Sóc làm xong, mới phát hiện không hề thoải mái như trong tưởng tượng. Thoải mái xen lẫn chua xót, chua xót cùng thoải mái, có ý nghĩa gì đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi.

Phải, tất cả đã qua rồi.

Vương Sóc thản nhiên trở lại sân của mình, Tố Trinh cầm một chồng giấy tới, nói: "Chủ tử, đều là thư mời chủ tử dự tiệc."

"Hả?" Không phải đã sớm nói nàng không đi dự tiệc sao?

Tố Trinh từ trong đó rút ra danh sách lễ vật, nói: "Đây là danh sách lễ vật Dũng Vương phủ đưa tới.”

Vương Sóc tò mò tiếp nhận, Dũng Vương phủ cảm thấy còn nợ nàng nhiều ơn huệ, mấy ngày gần đây lễ vật cứ liên tục đưa tới, đều là lấy danh nghĩa Dũng Vương gia cùng Dũng Vương phi, như vậy liệt kê ra danh sách lễ vật này làm gì?

Vương Sóc vừa nhìn, vừa vặn thấy danh sách lễ vật là đại phòng, nhị phòng cùng tam phòng, nhìn vật phẩm quý giá không ít, đều đang nịnh bợ nàng. Vương Sóc giương cao danh sách lễ, hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Dũng Vương phủ có mấy người, sao lại nhiệt tình như vậy.

"Đại thọ của Dũng Vương gia sắp tới, nghe nói thân thể Dũng Vương gia hơi yếu, muốn sau thọ yến dâng thư vin lập thế tử. Bệ hạ miệng lời vàng ngọc, tước vị sao có thể chờ.” Tố Trinh nói.

Chẳng trách, người có tư cách kế thừa tước vị cũng chỉ có mấy người, hoặc là Thế tử trưởng tử chết trận, cũng chính là đại biểu ca Đồ Cẩn của Vương Sóc. Cái chính là sau khi trưởng tử qua đời, con thứ hai lớn tuổi nhất, nhị cữu cữu của Vương Sóc vô cùng mừng rỡ. Đáng tiếc Nhị cữu cữu chỉ là con của thiếp thất, cho nên thứ tử thực sự là tam cữu cữu Đồ Trường Hoan. Vương Sóc vì Dũng Vương phủ lập được công lao lớn như vậy, Dũng Vương gia xin lập Thế tử, nhất định phải hỏi ý kiến của nàng, trách không được những người này đều phải tặng nàng bao nhiêu lễ vật.

Vương Sóc chỉ một hàng trong danh sách lễ vật của đại biểu ca Đồ Cẩn nói: "Đại biểu ca đưa bột thuốc tới, đưa cho ta xem một chút.”

Vẫn là vị đại biểu ca này hiểu ý nàng, ngoại trừ việc đầy đủ kim ngân châu báu san hô ngọc thạch ra, biết nàng hiện tại lo lắng nhất chính là Vương Tử Thắng ngã ngựa bị thương chân, biết đưa thuốc cho thương binh tới đây.

"Vâng. Đại công tử còn mời ngài ba ngày sau đi Tây Sơn ngắm cảnh.” Tố Trinh trả lời.

"Nói lại với huynh ấy, ta bị thương ở thân, không tiện xuất hành." Leo cái gì cao, nhìn cái gì xa, tặng nàng một phần lễ như vậy, cảm tạ nàng giúp Dũng Vương phủ còn sợ chưa đủ sao, còn muốn nhờ nàng giúp đỡ hỏi về Lộ Thạch sao? Hiện tại Thế tử của Dũng Vương phủ mới là chuyện nóng bỏng tay, cùng người được chọn ra ngoài, rất dễ bị nghi ngờ có ý đồ khác, Vương Sóc không muốn như vậy.

"Vâng." Tố Trinh đáp. Vương Sóc đợi nửa ngày cũng không thấy Tố Trinh nói thêm một câu "Những chuyện tương tự khác đều bị từ chối" hoặc "Chuyện tương tự xử lý như thế nào", nàng càng nhớ Chu Tước, Chu Tước vốn xuất thân nha hoàn, đối với nhân tình qua lại rất thuần thục. Ai, nói đến Chu Tước, cũng không biết mẹ nàng cùng nhị ca như thế nào, từ Quảng Đông đi tới, không biết đi đến đâu rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Hồng Lâu] Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook