[Hồng Lâu] Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị
Chương 79:
Giản Lê
07/05/2023
Vương Thủ Trung cùng đoàn người từ Quảng Đông đi, tốn rất nhiều thời gian, Phúc Tuệ quận chúa, à không, Phúc Tuệ công chúa vì bắt kịp thọ yến của Dũng Vương, kiên trì đi tiếp, rốt cục cũng đến kịp trước thọ yến của Dũng Vương gia.
Con dâu thăng lên công chúa, vậy thật sự là quân chủ, Vương lão thái gia cũng biết quan hệ hai bên căng thẳng, mở rộng cửa giữa, nể mặt công chúa.
Xe ngựa chạy vào cửa thứ hai, đổi sang kiệu nhỏ, một đường đi tới chính sảnh.
Vương Thủ Trung, Phúc Tuệ công chúa, Vương Tử Đằng lần lượt đi ra, Vương Sóc đang muốn nghênh đón, đột nhiên phát hiện phía sau đám người còn có một nữ nhân ăn mặc lộ bụng dưới, Vương Sóc khựng lại.
Người đứng trong sảnh theo tầm mắt Vương Sóc, trong nháy mắt đều ngây ngốc.
Vương lão thái gia kịp thời quyết đoán, khom người nói: "Phúc Tuệ công chúa, công chúa đi đường tới vất vả rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Vương lão thái gia khom người này, khiến con cháu trong nhà đều dọa sợ, Vương lão thái thái cũng sửng sốt, tuy rằng tối hôm qua đã dặn dò bà đối đãi con dâu hòa khí một chút, nhưng cái này cũng quá hòa khí rồi! Hai năm nay Vương Thủ Trung không sinh con, con thứ, con thứ ba có đều đã có nhi tử, những đứa nhỏ chưa từng gặp qua Phúc Tuệ công chúa, nhìn tổ phụ thường ngày cao cao tại thượng, đối với một người thân phận là con dâu kính cẩn, quả thực muốn bị dọa suýt chết?
"Miễn." Phúc Tuệ công chúa nghiêng người cúi đầu, xem như là đáp nửa lễ, nói: "Công công không cần đa lễ, mặc dù là công chúa, nhưng cũng là con dâu Vương gia.”
“Công chúa bình dị gần gũi, không lấy thân phận kiêu căng, là thần có phúc, mời người ngồi." Nếu nhi tử lừa cha, làm cha nhất định phải không coi mặt mũi là chuyện bình thường, Vương lão thái gia hạ quyết tâm đem Phúc Tuệ công chúa dâng lên tận trời, ngẫm lại thân phận công chúa, ngẫm lại hai đứa cháu trai, ngẫm lại năng lực của Vương Sóc, nghĩ đến những điều tốt đẹp này có thể mang đến cho Vương gia, Vương lão thái gia đều cảm thấy xứng đáng.
"Lâu ngày gặp lại, chỉ nói gia lễ, không nói quốc lễ, công công ở phía trước, con dâu sao dám, mời người ngồi." Phúc Tuệ công chúa mỉm cười nói.
Vương lão thái gia cùng Vương lão thái thái ngồi trên cùng, công chúa ngồi vị trí thứ nhất bên trái, hoàn toàn không có ý định nhường vị trí này nhường cho Vương Thủ Trung, Vương Tử Thắng, Vương Tử Đằng cùng Vương Sóc tự đứng ở phía sau công chúa. Bầu không khí căng thẳng xấu hổ như thế, khiến cho thím Hai ngày thường hay nói cũng không có cách phát huy mồm miệng lanh lợi, bầu không khí này sao lại kỳ quái như vậy?
Vốn là vì nghênh đón một nhà Vương Thủ Trung, nhị thẩm ở trong lòng đều nghĩ kỹ phải chúc mừng Phúc Tuệ công chúa thăng vị như thế nào, khen ngợi Vương Sóc gặp nguy không loạn ra sao, làm sao khen ngợi Vương Thủ Trung tuổi trẻ tài cao, nhưng, lại nhìn tình thế hiện tại, Thím Hai nhỏ giọng phân phó tâm phúc huy bỏ việc đem rượu ra, trong lòng cấp bách, sợ xảy ra chuyện gì.
Dựa theo quy trình bình thường, Vương Thủ Trung lại bái phụ mẫu, nói một loạt "bất hiếu làm cho cha mẹ lo lắng", vốn đều là lời nói, nhưng Vương lão thái gia sững sờ nghe ra sự tức giận.
Một hồi hoan nghênh lâu không dứt, Vương Tử Thắng cùng con cái với Phúc Tuệ công chúa đến đông viện nghỉ ngơi, Vương lão thái gia lấy cớ bàn việc công, gọi Vương Thủ Trung đi. Một nhà nhị thúc cùng tam thúc cũng thấy cơ hội, nhanh chóng lấy lý do, dẫn con cái của mình trở về viện. Khổ rồi lần đầu tiên các cháu dâu gặp Phúc Tuệ công chúa, quả thực xấu hổ đến luống cuống tay chân.
Trở lại sân, Phúc Tuệ công chúa dừng lại nụ cười giả tạo, rưng rưng lôi kéo Vương Tử Thắng cùng Vương Sóc, từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá bọn họ, nức nở nói: "Con của ta, có làm sao không?”
“Nương, cũng không sao, con cùng đại ca đều tốt lắm! Người nhìn xem." Vương Sóc xoay một vòng, biểu hiện mình còn nguyên vẹn không hao tổn gì, Vương Tử Thắng cũng ăn ý đi lại vài bước, an ủi nói: "Nương, bọn con đều tốt.”
Nước mắt Phúc Tuệ công chúa chảy xuống, Vương Tử Thắng từ trước đến nay luôn xưng hô "mẫu thân", một tiếng “nương” này, trong nháy mắt thắt chặt quan hệ mẫu tử, Phúc Tuệ công chúa đột nhiên cảm thấy không phải là việc xấu, trong nhiều tai họa như vậy, cuối cùng cũng có một chuyện tốt có thể làm cho người ta an ủi.
Vương Sóc cũng hiểu nàng cùng Vương Tử Thắng chưa bao giờ ăn ý thân mặt như vậy, Vương Sóc đứng bên cạnh Vương Tử Đằng, hỏi han có ổn không, Vương Tử Đằng cười cười đáp.
Phúc Tuệ công chúa ôm Vương Nhân lên đầu gối, cầm điểm tâm chọc ghẹo,lại nhìn về phía đứa nhỏ trong ngực Cố thị, tiểu nha đầu còn đang ngủ.
"Cuộc sống trôi qua thật nhanh, mới ngày hôm qua các con mới thành thân, hôm nay đều đã con cái đầy đủ rồi." Phúc Tuệ công chúa cảm thán nhìn vợ chồng Vương Tử Thắng, cảm khái thời gian không lưu tình.
"Con dâu già rồi, nhưng nương vẫn giống như trước kia, nếu mẹ chồng nàng dâu chúng ta đi ra ngoài, người khác còn tưởng là tỷ muội!" Cố thị trêu chọc nói.
"Chỉ có con miệng ngọt, lão bà này cũng không muốn làm lão yêu quái! Con nha, sinh thêm cho ta mấy đứa cháu mới thỏa đáng ~ không quan trọng nam nữ, tất cả đều tốt, đều tốt ~" Phúc Tuệ công chúa hoàn toàn không có bộ dáng hùng hổ bức người trong đại sảnh vừa rồi, hiền lành mỉm cười, giống như những thái thái bình thường.
Vương Nhân tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có chút hiểu chuyện, không biết có phải bị bầu không khí đại sảnh vừa rồi dọa sợ hay không, vẫn an tĩnh ở trong ngực Phúc Tuệ công chúa.
Vương Sóc thấy mẹ ngáp nhẹ một cái, tiến lên nói: "Đại ca tẩu tẩu, nương cùng nhị ca đi đường rất vất vả, không bằng để cho bọn họ nghỉ ngơi trước đi."
“Đúng, đúng, vui mừng cũng phải có chừng mực, nương đi nghỉ trước, đi nghỉ trước đi." Cố thị liên tục gật đầu, Vương Tử Thắng mang theo một nhà bốn người cáo lui, Vương Sóc cùng Vương Tử Đằng cũng cáo lui theo.
"Huynh muội đã lâu không gặp lại, nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói, ta đã chuẩn bị trà quả ở Tây Hoa sảnh, các huynh muội đến đó nói chuyện đi." Cố thị vừa ra khỏi cửa liền nói với Vương Tử Thắng.
"Tẩu tẩu cũng đi cùng đi." Vương Sóc đã coi Cố thị là người một nhà.
"Không được, còn có hai tiểu yêu này, trước tiên phải hầu hạ hai đứa này đã." Cố thị mỉm cười nhìn một đôi nam nữ nhi, tình cảm tràn ngập trong lời nói.
Vương Sóc không kiên trì, huynh muội ba người đi bộ đến Tây Hoa sảnh, ngồi quanh trước bàn.
"Chân đại ca đã tốt chưa?"
“Nhị đệ ở trong quân có bị thương không?”
"Thân thể mẫu thân không sao chứ?"
Trầm mặc một lát, ba huynh muội đồng thanh hỏi, lại nhìn nhau mà cười.
Vương Sóc phất phất tay, nói: "Muội là muội muội, các ca ca đều phải nhường muội, muội nói trước!”
Vương Tử Thắng làm tư thế mời, Vương Tử Đằng thì nhân cơ hội oán giận nói: "Đại ca biết ngày thường đệ phải trải qua cuộc sống khổ sở như thế nào rồi đó, ai, bị khi dễ quen rồi.”
Bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn liền thoải mái, Vương Sóc cười hỏi: "Thân thể nương có khỏe không? Muội thấy nương rất mệt mỏi, ngay cả khóe mắt cũng có nếp nhăn nhỏ. Còn người phụ nữ đó thì sao? Không phải là thiếp của phụ thân mới nạp chứ.”
“Nương không có việc gì, chỉ là đi đường vội vã, chúng ta đi đường thủy tới, đi nhanh quá, ngay cả bờ cũng không đáp qua, ở trên thuyền lay động cả quãng đường. Nương cũng có tuổi rồi, có chút nếp nhăn cũng bình thường.” Vương Tử Đằng giải thích.
Đó là huynh không biết một nữ nhân có tiền không có viejc gì làm sẽ để ý đến dụng mạo rất nhiều. Vương Sóc ở trong lòng chửi bới, nếu không phải do lao lực quá độ, quý phu nhân như mẹ nàng, sao có thể lộ ra vẻ mệt mỏi trước mặt người khác.
"Dương thị là thiếp mới nạp của phụ thân." Vương Tử Đằng nói thêm.
“Chính là con gái của ti lại mục Dương Phàm kia sao?” Vương Sóc trước kia nghe nói qua nữ nhân này, nhưng chưa bao giờ ngờ tới.
"Là người đó."
"Cái gì mà thị ti lại mục?" Vương Tử Thắng không rõ nguyên nhân hỏi.
“Trước khi ta rời khỏi Quảng Đông, phụ thân đã chuẩn bị nạp thiếp giống bệ hạ để biểu lộ lòng trung thành, người được chọn chính là con gái của thị ti lại mục Dương Phàm, phụ thân cùng Dương thị sớm đã có trước sau, ta còn tưởng rằng chuyện này sẽ không có kết quả. Lúc trước Dương thị lấy Kiều làm bộ làm tịch chờ nhà ngoại tổ phụ bị buộc tội, đứng đắn vào cửa làm kế thất.” Vương Sóc Ngữ mang theo châm biếm nói.
Vương Tử Thắng đau đầu nhìn Vương Tử Đằng một cái, không phải là đau đầu chuyện riêng của phụ thân, mà là đau đầu vì Vương Sóc lại có loại thái độ vừa khinh thường vừa nghiêm trang này, nữ nhi nhà ai nói đến loại chuyện này không phải đều là xấu hổ cúi đầu sao? Vương Tử Thắng hỏi: "Muội muội luôn như vậy sao?”
Vương Tử Đằng liếc mắt một cái, cảm thấy Vương Tử Thắng vẫn ngốc như trước kia: "Huynh nói xem! Muội muội của chúng ta là nữ nhi khuê các bình thường sao?”
"Cũng đúng." Vương Tử Thắng gật đầu, bình thường nữ nhi không làm được chuyện đánh trống Văn Đăng.
"Này! Này, hai huynh!” Vương Sóc vỗ bàn phản đối: "Nói gì đi! Muội vẫn còn ngồi trước mặt hai người!”
Vương Tử Thắng, Vương Tử Đằng hai huynh đệ cười ha ha, xua tan lo lắng.
Vương Tử Đằng cười nói: "Đừng lo lắng, phụ thân có chừng mực. Phụ thân vốn cũng không có ý định nạp Dương thị làm thiếp, là lúc chúng ta muốn khởi hành hồi kinh, Dương thị liền tới cửa dây dưa..."
"Bụng Dương thị xảy ra chuyện gì?" Vương Sóc mới không ngừng thắc mắc về cảnh thái bình giả tạo này.
"Khụ khụ, chính là... Chính là như vậy."
“Bao nhiêu tháng rồi?" Vương Sóc truy hỏi.
“Ta làm sao có thể hỏi thăm những thứ này!” Vương Tử Đằng ngượng ngùng chuyển sang một bên, cùng muội muội ruột nói chuyện phong lưu của phụ thân, sao lại xấu hổ như vậy! Vương Tử Đằng nhỏ giọng nói thầm: "Bốn tháng rồi."
Bốn tháng, tính ra là trước khi Dũng Vương phủ xảy ra chuyện đã có, Vương Sóc châm chọc nói: "Đây là nhị ca nói có chừng mực sao?”
"Chỉ là bên ngoài gặp dịp thì chơi, không thể tính được." Vương Tử Đằng che giấu nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, cũng không phải nhị ca muội nạp thiếp, muội trừng mắt cái gì?" Vương Tử Thắng giải vây nói.
“Chẳng lẽ đại ca cũng nghĩ như vậy?” Vương Sóc nghiêng đầu hỏi.
Vương Tử Thắng nhất thời sắc mặt ngượng ngùng, Vương Sóc chính trực nói: "Muội biết ý nghĩ của hai vị ca ca, đơn giản là cảm thấy nữ nhân bên ngoài không tôn quý hơn mẫu thân, phụ thân cũng chỉ là gặp chơi qua đường, sẽ không để ở trong lòng. Nhưng các ca ca đã quên, chính một nữ nhân không thể lên đài cao như vậy, thiếu chút nữa đã trở thành kế thất một cách đứng đắn, nếu ngộ nhỡ, muội và các huynh đều phải ở trước mặt Dương thị khom người, miệng gọi là mẫu thân.”
“Chính thê cùng thiếp thất này ai nặng nhẹ, trong lòng hai vị ca ca khẳng định biết rõ, nhưng các huynh vẫn là xem thường dã tâm của nữ nhân, những nữ nhân kia làm thiếp thất liền muốn sinh con, sinh nữ nhi lại muốn sinh nam nhi, sinh nam nhi liền muốn phân chia gia sản. Trong kinh bao nhiêu hào môn đại tộc bởi vì huynh đệ tương tàn, tranh giành rồi tan nhà nát cửa."Vương Sóc hiểu được sự kiêu ngạo này của đàn ông, luôn muốn nói chuyện này với hai vị ca ca, nàng không muốn huynh trưởng của mình cũng trải qua chính thê dạy con quản lý gia phủ, tiểu thiếp mỹ mạo như hoa.
"Muội muội nói đúng, yên tâm đi, ta và nhị ca muội đều không phải là người sủng thiếp diệt thê tử, sẽ không để cho gia đình bất ổn." Vương Tử Thắng vội vàng cam đoan, trong lòng cầu nguyện nhanh chóng chấm dứt đề tài này, cùng muội muội nói chuyện này, cũng quá là xấu hổ rồi.
"Muội cũng không phải muốn nói cái này, chỉ là cảm thấy rất tức giận, phụ thân thực sự quá đáng rồi." Vương Sóc cười nói.
"Ai~" Vương Tử Thắng thở dài một tiếng, tràn đầy cảm xúc, Dũng Vương phủ bị hãm hại, Vương Tử Thắng ngã ngựa thương tật ở chân, thái độ người trong nhà, càng đả thương lòng người, quả nhiên đến thời khắc mấu chốt mới biết ai là người thân thực sự.
"Được rồi, được rồi, thật vất vả chúng ta mới một nhà đoàn tụ, nói những thứ này làm cái gì. Hay là nói về thọ yến của ngoại tổ phụ đi, chuẩn bị thế nào rồi, có náo nhiệt không? Khi nào chúng ta sẽ đi chúc thọ ngoại tổ phụ?” Vương Tử Đằng chuyển đề tài.
“Ha ha, thọ yến cũng không phải là một đề tài tốt.” Vương Sóc vừa nghĩ đến thọ yến liền đau đầu những cữu cữu biểu ca tặng trọng lễ muốn làm cho nàng bày tỏ thái độ, phất tay nói: "Đại ca, nhị ca hai huynh cứ nói chuyện, ta đi xem nương.”
Tiễn Vương Sóc đi, Vương Tử Thắng nói: "Nhị đệ, ta thấy muội muội không đúng lắm, muội muội nói đến chuyện hôn nhân nam nữ cũng quá... Cái gì vậy? Đệ nói xem, muội muội sẽ không nghĩ ra muốn xuất gia chứ?"
“Ôi, huynh nghĩ chuyện này chi cho mệt, chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi." Vương Tử Đằng thở dài một tiếng nói: "Chuyện này là phụ thân làm không được, muội muội lúc trước còn nói nếu phu thê thiên hạ đều như vậy, chi bằng không gả, hai vị tôn thân ngày thường cũng là phu thê ân ái của người khác!"
“Đừng nản lòng, không phải tất cả mọi người như vậy. Nhà chúng ta xảy ra chuyện, Lưu gia không phải thủy chung như một, không có từ hôn, thê tử của đệ chính là rất tốt.” Vương Tử Thắng an ủi.
"Cái gì mà thê tử chứ, đệ còn chưa thành thân đâu." Vương Tử Đằng có chút ngượng ngùng.
“Vậy thìthê tử tương lai?” Vương Tử Thắng trêu ghẹo nói.
"Đúng rồi, lại nói lúc trước mẫu thân còn muốn muội muội gả cho Nhị công tử Vinh Quốc phủ, đại ca huynh ở trong kinh có biết tính tình của nhị công tử này không?" Vương Tử Đằng nghiêm túc nói sang chuyện khác.
Vương Tử Thắng liếc xéo hắn một cái, làm bộ không phát hiện, phối hợp nói: "Cổ gia nhị công tử chính là người đọc sách, làm người cũng ôn hòa nho nhã, có phong cách quân tử, ở trong kinh đánh giá rất tốt. Chỉ là đệ cũng không cần quan tâm, muội muội hiện giờ được phong huyện chủ, hôn sự chỉ có thể hướng thứ bậc cao hơn, làm sao có thể gả cho một đứa con trai thứ không thể kế thừa gia nghiệp, trừ phi có tài trạng nguyên.”
“Phải vậy chứ, khó có ai có thể xứng đôi với muội muội!” Vương Tử Đằng ưỡn ngực kiêu ngạo nói.
Con dâu thăng lên công chúa, vậy thật sự là quân chủ, Vương lão thái gia cũng biết quan hệ hai bên căng thẳng, mở rộng cửa giữa, nể mặt công chúa.
Xe ngựa chạy vào cửa thứ hai, đổi sang kiệu nhỏ, một đường đi tới chính sảnh.
Vương Thủ Trung, Phúc Tuệ công chúa, Vương Tử Đằng lần lượt đi ra, Vương Sóc đang muốn nghênh đón, đột nhiên phát hiện phía sau đám người còn có một nữ nhân ăn mặc lộ bụng dưới, Vương Sóc khựng lại.
Người đứng trong sảnh theo tầm mắt Vương Sóc, trong nháy mắt đều ngây ngốc.
Vương lão thái gia kịp thời quyết đoán, khom người nói: "Phúc Tuệ công chúa, công chúa đi đường tới vất vả rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Vương lão thái gia khom người này, khiến con cháu trong nhà đều dọa sợ, Vương lão thái thái cũng sửng sốt, tuy rằng tối hôm qua đã dặn dò bà đối đãi con dâu hòa khí một chút, nhưng cái này cũng quá hòa khí rồi! Hai năm nay Vương Thủ Trung không sinh con, con thứ, con thứ ba có đều đã có nhi tử, những đứa nhỏ chưa từng gặp qua Phúc Tuệ công chúa, nhìn tổ phụ thường ngày cao cao tại thượng, đối với một người thân phận là con dâu kính cẩn, quả thực muốn bị dọa suýt chết?
"Miễn." Phúc Tuệ công chúa nghiêng người cúi đầu, xem như là đáp nửa lễ, nói: "Công công không cần đa lễ, mặc dù là công chúa, nhưng cũng là con dâu Vương gia.”
“Công chúa bình dị gần gũi, không lấy thân phận kiêu căng, là thần có phúc, mời người ngồi." Nếu nhi tử lừa cha, làm cha nhất định phải không coi mặt mũi là chuyện bình thường, Vương lão thái gia hạ quyết tâm đem Phúc Tuệ công chúa dâng lên tận trời, ngẫm lại thân phận công chúa, ngẫm lại hai đứa cháu trai, ngẫm lại năng lực của Vương Sóc, nghĩ đến những điều tốt đẹp này có thể mang đến cho Vương gia, Vương lão thái gia đều cảm thấy xứng đáng.
"Lâu ngày gặp lại, chỉ nói gia lễ, không nói quốc lễ, công công ở phía trước, con dâu sao dám, mời người ngồi." Phúc Tuệ công chúa mỉm cười nói.
Vương lão thái gia cùng Vương lão thái thái ngồi trên cùng, công chúa ngồi vị trí thứ nhất bên trái, hoàn toàn không có ý định nhường vị trí này nhường cho Vương Thủ Trung, Vương Tử Thắng, Vương Tử Đằng cùng Vương Sóc tự đứng ở phía sau công chúa. Bầu không khí căng thẳng xấu hổ như thế, khiến cho thím Hai ngày thường hay nói cũng không có cách phát huy mồm miệng lanh lợi, bầu không khí này sao lại kỳ quái như vậy?
Vốn là vì nghênh đón một nhà Vương Thủ Trung, nhị thẩm ở trong lòng đều nghĩ kỹ phải chúc mừng Phúc Tuệ công chúa thăng vị như thế nào, khen ngợi Vương Sóc gặp nguy không loạn ra sao, làm sao khen ngợi Vương Thủ Trung tuổi trẻ tài cao, nhưng, lại nhìn tình thế hiện tại, Thím Hai nhỏ giọng phân phó tâm phúc huy bỏ việc đem rượu ra, trong lòng cấp bách, sợ xảy ra chuyện gì.
Dựa theo quy trình bình thường, Vương Thủ Trung lại bái phụ mẫu, nói một loạt "bất hiếu làm cho cha mẹ lo lắng", vốn đều là lời nói, nhưng Vương lão thái gia sững sờ nghe ra sự tức giận.
Một hồi hoan nghênh lâu không dứt, Vương Tử Thắng cùng con cái với Phúc Tuệ công chúa đến đông viện nghỉ ngơi, Vương lão thái gia lấy cớ bàn việc công, gọi Vương Thủ Trung đi. Một nhà nhị thúc cùng tam thúc cũng thấy cơ hội, nhanh chóng lấy lý do, dẫn con cái của mình trở về viện. Khổ rồi lần đầu tiên các cháu dâu gặp Phúc Tuệ công chúa, quả thực xấu hổ đến luống cuống tay chân.
Trở lại sân, Phúc Tuệ công chúa dừng lại nụ cười giả tạo, rưng rưng lôi kéo Vương Tử Thắng cùng Vương Sóc, từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá bọn họ, nức nở nói: "Con của ta, có làm sao không?”
“Nương, cũng không sao, con cùng đại ca đều tốt lắm! Người nhìn xem." Vương Sóc xoay một vòng, biểu hiện mình còn nguyên vẹn không hao tổn gì, Vương Tử Thắng cũng ăn ý đi lại vài bước, an ủi nói: "Nương, bọn con đều tốt.”
Nước mắt Phúc Tuệ công chúa chảy xuống, Vương Tử Thắng từ trước đến nay luôn xưng hô "mẫu thân", một tiếng “nương” này, trong nháy mắt thắt chặt quan hệ mẫu tử, Phúc Tuệ công chúa đột nhiên cảm thấy không phải là việc xấu, trong nhiều tai họa như vậy, cuối cùng cũng có một chuyện tốt có thể làm cho người ta an ủi.
Vương Sóc cũng hiểu nàng cùng Vương Tử Thắng chưa bao giờ ăn ý thân mặt như vậy, Vương Sóc đứng bên cạnh Vương Tử Đằng, hỏi han có ổn không, Vương Tử Đằng cười cười đáp.
Phúc Tuệ công chúa ôm Vương Nhân lên đầu gối, cầm điểm tâm chọc ghẹo,lại nhìn về phía đứa nhỏ trong ngực Cố thị, tiểu nha đầu còn đang ngủ.
"Cuộc sống trôi qua thật nhanh, mới ngày hôm qua các con mới thành thân, hôm nay đều đã con cái đầy đủ rồi." Phúc Tuệ công chúa cảm thán nhìn vợ chồng Vương Tử Thắng, cảm khái thời gian không lưu tình.
"Con dâu già rồi, nhưng nương vẫn giống như trước kia, nếu mẹ chồng nàng dâu chúng ta đi ra ngoài, người khác còn tưởng là tỷ muội!" Cố thị trêu chọc nói.
"Chỉ có con miệng ngọt, lão bà này cũng không muốn làm lão yêu quái! Con nha, sinh thêm cho ta mấy đứa cháu mới thỏa đáng ~ không quan trọng nam nữ, tất cả đều tốt, đều tốt ~" Phúc Tuệ công chúa hoàn toàn không có bộ dáng hùng hổ bức người trong đại sảnh vừa rồi, hiền lành mỉm cười, giống như những thái thái bình thường.
Vương Nhân tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có chút hiểu chuyện, không biết có phải bị bầu không khí đại sảnh vừa rồi dọa sợ hay không, vẫn an tĩnh ở trong ngực Phúc Tuệ công chúa.
Vương Sóc thấy mẹ ngáp nhẹ một cái, tiến lên nói: "Đại ca tẩu tẩu, nương cùng nhị ca đi đường rất vất vả, không bằng để cho bọn họ nghỉ ngơi trước đi."
“Đúng, đúng, vui mừng cũng phải có chừng mực, nương đi nghỉ trước, đi nghỉ trước đi." Cố thị liên tục gật đầu, Vương Tử Thắng mang theo một nhà bốn người cáo lui, Vương Sóc cùng Vương Tử Đằng cũng cáo lui theo.
"Huynh muội đã lâu không gặp lại, nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói, ta đã chuẩn bị trà quả ở Tây Hoa sảnh, các huynh muội đến đó nói chuyện đi." Cố thị vừa ra khỏi cửa liền nói với Vương Tử Thắng.
"Tẩu tẩu cũng đi cùng đi." Vương Sóc đã coi Cố thị là người một nhà.
"Không được, còn có hai tiểu yêu này, trước tiên phải hầu hạ hai đứa này đã." Cố thị mỉm cười nhìn một đôi nam nữ nhi, tình cảm tràn ngập trong lời nói.
Vương Sóc không kiên trì, huynh muội ba người đi bộ đến Tây Hoa sảnh, ngồi quanh trước bàn.
"Chân đại ca đã tốt chưa?"
“Nhị đệ ở trong quân có bị thương không?”
"Thân thể mẫu thân không sao chứ?"
Trầm mặc một lát, ba huynh muội đồng thanh hỏi, lại nhìn nhau mà cười.
Vương Sóc phất phất tay, nói: "Muội là muội muội, các ca ca đều phải nhường muội, muội nói trước!”
Vương Tử Thắng làm tư thế mời, Vương Tử Đằng thì nhân cơ hội oán giận nói: "Đại ca biết ngày thường đệ phải trải qua cuộc sống khổ sở như thế nào rồi đó, ai, bị khi dễ quen rồi.”
Bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn liền thoải mái, Vương Sóc cười hỏi: "Thân thể nương có khỏe không? Muội thấy nương rất mệt mỏi, ngay cả khóe mắt cũng có nếp nhăn nhỏ. Còn người phụ nữ đó thì sao? Không phải là thiếp của phụ thân mới nạp chứ.”
“Nương không có việc gì, chỉ là đi đường vội vã, chúng ta đi đường thủy tới, đi nhanh quá, ngay cả bờ cũng không đáp qua, ở trên thuyền lay động cả quãng đường. Nương cũng có tuổi rồi, có chút nếp nhăn cũng bình thường.” Vương Tử Đằng giải thích.
Đó là huynh không biết một nữ nhân có tiền không có viejc gì làm sẽ để ý đến dụng mạo rất nhiều. Vương Sóc ở trong lòng chửi bới, nếu không phải do lao lực quá độ, quý phu nhân như mẹ nàng, sao có thể lộ ra vẻ mệt mỏi trước mặt người khác.
"Dương thị là thiếp mới nạp của phụ thân." Vương Tử Đằng nói thêm.
“Chính là con gái của ti lại mục Dương Phàm kia sao?” Vương Sóc trước kia nghe nói qua nữ nhân này, nhưng chưa bao giờ ngờ tới.
"Là người đó."
"Cái gì mà thị ti lại mục?" Vương Tử Thắng không rõ nguyên nhân hỏi.
“Trước khi ta rời khỏi Quảng Đông, phụ thân đã chuẩn bị nạp thiếp giống bệ hạ để biểu lộ lòng trung thành, người được chọn chính là con gái của thị ti lại mục Dương Phàm, phụ thân cùng Dương thị sớm đã có trước sau, ta còn tưởng rằng chuyện này sẽ không có kết quả. Lúc trước Dương thị lấy Kiều làm bộ làm tịch chờ nhà ngoại tổ phụ bị buộc tội, đứng đắn vào cửa làm kế thất.” Vương Sóc Ngữ mang theo châm biếm nói.
Vương Tử Thắng đau đầu nhìn Vương Tử Đằng một cái, không phải là đau đầu chuyện riêng của phụ thân, mà là đau đầu vì Vương Sóc lại có loại thái độ vừa khinh thường vừa nghiêm trang này, nữ nhi nhà ai nói đến loại chuyện này không phải đều là xấu hổ cúi đầu sao? Vương Tử Thắng hỏi: "Muội muội luôn như vậy sao?”
Vương Tử Đằng liếc mắt một cái, cảm thấy Vương Tử Thắng vẫn ngốc như trước kia: "Huynh nói xem! Muội muội của chúng ta là nữ nhi khuê các bình thường sao?”
"Cũng đúng." Vương Tử Thắng gật đầu, bình thường nữ nhi không làm được chuyện đánh trống Văn Đăng.
"Này! Này, hai huynh!” Vương Sóc vỗ bàn phản đối: "Nói gì đi! Muội vẫn còn ngồi trước mặt hai người!”
Vương Tử Thắng, Vương Tử Đằng hai huynh đệ cười ha ha, xua tan lo lắng.
Vương Tử Đằng cười nói: "Đừng lo lắng, phụ thân có chừng mực. Phụ thân vốn cũng không có ý định nạp Dương thị làm thiếp, là lúc chúng ta muốn khởi hành hồi kinh, Dương thị liền tới cửa dây dưa..."
"Bụng Dương thị xảy ra chuyện gì?" Vương Sóc mới không ngừng thắc mắc về cảnh thái bình giả tạo này.
"Khụ khụ, chính là... Chính là như vậy."
“Bao nhiêu tháng rồi?" Vương Sóc truy hỏi.
“Ta làm sao có thể hỏi thăm những thứ này!” Vương Tử Đằng ngượng ngùng chuyển sang một bên, cùng muội muội ruột nói chuyện phong lưu của phụ thân, sao lại xấu hổ như vậy! Vương Tử Đằng nhỏ giọng nói thầm: "Bốn tháng rồi."
Bốn tháng, tính ra là trước khi Dũng Vương phủ xảy ra chuyện đã có, Vương Sóc châm chọc nói: "Đây là nhị ca nói có chừng mực sao?”
"Chỉ là bên ngoài gặp dịp thì chơi, không thể tính được." Vương Tử Đằng che giấu nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, cũng không phải nhị ca muội nạp thiếp, muội trừng mắt cái gì?" Vương Tử Thắng giải vây nói.
“Chẳng lẽ đại ca cũng nghĩ như vậy?” Vương Sóc nghiêng đầu hỏi.
Vương Tử Thắng nhất thời sắc mặt ngượng ngùng, Vương Sóc chính trực nói: "Muội biết ý nghĩ của hai vị ca ca, đơn giản là cảm thấy nữ nhân bên ngoài không tôn quý hơn mẫu thân, phụ thân cũng chỉ là gặp chơi qua đường, sẽ không để ở trong lòng. Nhưng các ca ca đã quên, chính một nữ nhân không thể lên đài cao như vậy, thiếu chút nữa đã trở thành kế thất một cách đứng đắn, nếu ngộ nhỡ, muội và các huynh đều phải ở trước mặt Dương thị khom người, miệng gọi là mẫu thân.”
“Chính thê cùng thiếp thất này ai nặng nhẹ, trong lòng hai vị ca ca khẳng định biết rõ, nhưng các huynh vẫn là xem thường dã tâm của nữ nhân, những nữ nhân kia làm thiếp thất liền muốn sinh con, sinh nữ nhi lại muốn sinh nam nhi, sinh nam nhi liền muốn phân chia gia sản. Trong kinh bao nhiêu hào môn đại tộc bởi vì huynh đệ tương tàn, tranh giành rồi tan nhà nát cửa."Vương Sóc hiểu được sự kiêu ngạo này của đàn ông, luôn muốn nói chuyện này với hai vị ca ca, nàng không muốn huynh trưởng của mình cũng trải qua chính thê dạy con quản lý gia phủ, tiểu thiếp mỹ mạo như hoa.
"Muội muội nói đúng, yên tâm đi, ta và nhị ca muội đều không phải là người sủng thiếp diệt thê tử, sẽ không để cho gia đình bất ổn." Vương Tử Thắng vội vàng cam đoan, trong lòng cầu nguyện nhanh chóng chấm dứt đề tài này, cùng muội muội nói chuyện này, cũng quá là xấu hổ rồi.
"Muội cũng không phải muốn nói cái này, chỉ là cảm thấy rất tức giận, phụ thân thực sự quá đáng rồi." Vương Sóc cười nói.
"Ai~" Vương Tử Thắng thở dài một tiếng, tràn đầy cảm xúc, Dũng Vương phủ bị hãm hại, Vương Tử Thắng ngã ngựa thương tật ở chân, thái độ người trong nhà, càng đả thương lòng người, quả nhiên đến thời khắc mấu chốt mới biết ai là người thân thực sự.
"Được rồi, được rồi, thật vất vả chúng ta mới một nhà đoàn tụ, nói những thứ này làm cái gì. Hay là nói về thọ yến của ngoại tổ phụ đi, chuẩn bị thế nào rồi, có náo nhiệt không? Khi nào chúng ta sẽ đi chúc thọ ngoại tổ phụ?” Vương Tử Đằng chuyển đề tài.
“Ha ha, thọ yến cũng không phải là một đề tài tốt.” Vương Sóc vừa nghĩ đến thọ yến liền đau đầu những cữu cữu biểu ca tặng trọng lễ muốn làm cho nàng bày tỏ thái độ, phất tay nói: "Đại ca, nhị ca hai huynh cứ nói chuyện, ta đi xem nương.”
Tiễn Vương Sóc đi, Vương Tử Thắng nói: "Nhị đệ, ta thấy muội muội không đúng lắm, muội muội nói đến chuyện hôn nhân nam nữ cũng quá... Cái gì vậy? Đệ nói xem, muội muội sẽ không nghĩ ra muốn xuất gia chứ?"
“Ôi, huynh nghĩ chuyện này chi cho mệt, chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi." Vương Tử Đằng thở dài một tiếng nói: "Chuyện này là phụ thân làm không được, muội muội lúc trước còn nói nếu phu thê thiên hạ đều như vậy, chi bằng không gả, hai vị tôn thân ngày thường cũng là phu thê ân ái của người khác!"
“Đừng nản lòng, không phải tất cả mọi người như vậy. Nhà chúng ta xảy ra chuyện, Lưu gia không phải thủy chung như một, không có từ hôn, thê tử của đệ chính là rất tốt.” Vương Tử Thắng an ủi.
"Cái gì mà thê tử chứ, đệ còn chưa thành thân đâu." Vương Tử Đằng có chút ngượng ngùng.
“Vậy thìthê tử tương lai?” Vương Tử Thắng trêu ghẹo nói.
"Đúng rồi, lại nói lúc trước mẫu thân còn muốn muội muội gả cho Nhị công tử Vinh Quốc phủ, đại ca huynh ở trong kinh có biết tính tình của nhị công tử này không?" Vương Tử Đằng nghiêm túc nói sang chuyện khác.
Vương Tử Thắng liếc xéo hắn một cái, làm bộ không phát hiện, phối hợp nói: "Cổ gia nhị công tử chính là người đọc sách, làm người cũng ôn hòa nho nhã, có phong cách quân tử, ở trong kinh đánh giá rất tốt. Chỉ là đệ cũng không cần quan tâm, muội muội hiện giờ được phong huyện chủ, hôn sự chỉ có thể hướng thứ bậc cao hơn, làm sao có thể gả cho một đứa con trai thứ không thể kế thừa gia nghiệp, trừ phi có tài trạng nguyên.”
“Phải vậy chứ, khó có ai có thể xứng đôi với muội muội!” Vương Tử Đằng ưỡn ngực kiêu ngạo nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.