[Hồng Lâu] Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị
Chương 87:
Giản Lê
07/05/2023
"Lúc trước con có công cứu giá ở Dũng Vương phủ, bệ hạ vốn định nhắc tới việc phong tước cho con, chỉ là ngoại tổ phụ sợ con sẽ phải đứng đầu ngọn gió, mới khuyên được bệ hạ tạm thời đợi một thời gian. Khi con đang ở đây, bệ hạ chắc chắn đã hạ chỉ rồi, thời gian qua con đã nỗ lực thế nào mọi người đều biết, con nghĩ nương còn cần thỉnh cầu bệ hạ sao?” Phúc Tuệ công chúa nói.
"Con sợ chúng ta ngay cả mấy tháng thôi cũng không chống đỡ nổi." Vương Sóc bất đắc dĩ cười nói: "Nếu nương cảm thấy khó mở lời, vậy thì tung tin đồn thôi cũng được, chủ yếu là ám hiệu cho các vị hoàng tử, là chúng ta cũng không muốn bị cuốn vào tranh đấu.”
“Bệ hạ không có ý định phong vương cho các vị hoàng tử, chỉ là đại hoàng tử đã trở thành tổ phụ của một đứa nhỏ rồi, nhưng vẫn có thể nhận ra cũng chỉ là một hoàng tử không hơn không kém thôi. Trước mắt không biết bệ hạ làm như vậy là có mục đích gì, nhưng chỉ cần bệ hạ còn suy nghĩ như vậy, chúng ta vẫn có lợi. Từ xưa người nếu chồng có vinh quang phú quý, lại để thê tử đàn áp, sẽ là điều bệ hạ thấy sẽ không vui. Nếu phong tước của con cao, các hoàng tử sẽ không còn phù hợp với con nữa, nếu các hoàng tử đều không phù hợp, những nhà thông gia nương nhờ vào các hoàng tử lại càng không xứng.” Vương Sóc giải thích.
"Vậy con muốn gả cho ai? Đừng đang yên đang lành lại gây ra tổn thất.” Phúc Tuệ công chúa lo lắng nói.
"Nếu con gả cho thư sinh, kiểu người này vô công rỗi nghề không có việc gì làm, sẽ có người nói con chỉ thích cuộc sống tự do thoải mái, không mưu cầu danh lợi. Còn gả cho đại tướng trấn giữ biên cương, họ sẽ nói con khao khát cuộc sống hoang dã nơi sa mạc đầy sói, họ sẽ luôn có lý do để nói, chỉ gả cho hoàng tử thì mới không bị nói ra nói vào." Vương Sóc thờ ơ nói, nàng không có người mình thích, cho dù gả cho ai thì cũng là hôn nhân mà nàng không mong muốn.
"Sợ là không có nhà nào dám mạo hiểm đắc tội chư vị hoàng tử muốn cầu thân với con." Phúc Tuệ công chúa lo lắng nói, không nên xem thường cốt cách cứng rắn của người trong thiên hạ, học thành văn võ song toàn, sau này đều ở dưới trướng các đế vương, ai lại dám đắc tội với hoàng thất.
“Vậy thì không gả là được!” Vương Sóc nói chắc nịch: "Sư phụ con không phải vẫn sống rất tốt hay sao?”
“Con và sư phụ con khác nhau..."
"Khác nhau chỗ nào chứ, sư phụ có Khổng gia vang danh ngàn năm hậu thuận, con có triều đình phong tước làm hậu thuẫn, còn có nương làm chỗ dựa, chẳng lẽ cuộc sống của con không bằng sư phụ sao." Vương Sóc không tin.
"Con, được rồi, ta sẽ chọn cho người người ta thấy tốt nhất." Phúc Tuệ công chúa lắc đầu, xem như đã hiểu quyết tâm của Vương Sóc.
Quả nhiên, sau khi tin tức Phúc Tuệ công chúa thỉnh cầu bệ hạ phong tước truyền ra, sự nhiệt tình của các hoàng tử liền giảm xuống, Vương gia hiển nhiên không có ý định kết thông gia với các hoàng tử, nếu không thân phận hoàng tử phi cao quý như thế, Vương gia còn hao tâm tổn sức thỉnh cầu bệ hạ phong tước làm gì.
Trong đó khó chịu nhất là Tứ hoàng tử, hắn cho rằng con trưởng của đại hoàng tử xét về vai vế thì quá thấp, còn thân phận tiểu cữu tử của nhị hoàng tử chưa xứng, nhìn thế nào cũng là hắn có hy vọng nhất, kết quả Vương gia, hay nói đúng hơn Phúc Tuệ công chúa không biết điều như vậy, khiến hắn không khỏi có chút thẹn quá hóa giận, trong lòng âm thầm thề chờ hắn tương lai lên ngôi, nhất định phải giáo huấn lại Phúc Tuệ công chúa.
Đối với hôn sự ở kinh đô, cũng không phải chỉ có một mình Vương Sóc, nếu Vương gia vô tình như vậy, sự chú ý cũng rất nhanh dời đi, Vương Sóc yên bình qua một năm.
Năm mới luôn náo nhiệt, vui vẻ, tiếng người huyên náo khắp nơi, nhưng không biết vì sao, Vương Sóc luôn có một loại cảm giác bất an không tả được. Vương Sóc đi lại trong Đông viện yên tĩnh, nơi này vốn là sân viện của Phúc Tuệ công chúa cùng Vương Thủ Trung, năm xưa đón giao thừa, nơi này cho dù là đêm khuya cũng náo nhiệt, luôn có hạ nhân đi lại, hoặc nhân lúc chủ nhân vui vẻ, mọi người sẽ bày trò mua vui để được ban thưởng, năm nay lại yên tĩnh không tiếng động.
Vương Thủ Trung ở ngoại viện xem pháo hoa, Phúc Tuệ công chúa được Lưu ma ma hộ tống đi ngắm hoa, tán gẫu, gia đình nhỏ của Vương Tử Thắng ngồi dưới mái hiên nhà, hai huynh đệ Nhân nhi thì đang ngủ gà ngủ gật, Vương Tử Đằng cùng Lưu thị là đôi vợ chồng nhỏ mới cưới, Lưu thị lần đầu tiên ăn tết ở Vương gia, còn có rất nhiều điều chưa quen, Vương Tử Đằng đang cùng nàng ta thì thầm to nhỏ, giải thích về thói quen của Vương gia.
Chỉ có một mình là Vương Sóc đơn độc, nhàm chán, khoác áo choàng dày đi dạo trong sân. Có thể là do chủ nhân dè dặt, ảnh hưởng đến hạ nhân cũng nho nhã hẳn, toàn bộ Đông viện, thoạt nhìn qua rất yên tĩnh.
Vương Sóc đi xuyên qua hành lang, đi qua rừng mai trong phủ, nói là rừng mai, nhưng cũng chỉ có hơn mười gốc mai nhỏ, chủ yếu làm cảnh mà thôi. Nhìn bông mai trắng nở rộ một khoảng vườn, cô đơn trong lòng nàng càng nhiều.
Đột nhiên, bầu trời rực sáng, từng đám pháo hoa lớn nổ tung, pháo hoa rực rỡ, đẹp không tả xiết.
"Chủ tử, người xem, trong cung đã bắt đầu bắn pháo hoa rồi." Chu Tước chỉ vào hướng kinh thành hớn hở nói.
"Đúng vậy, thật đẹp." Vương Sóc cũng nhiều năm rồi chưa thấy pháo hoa đẹp như vậy, Quảng Đông rốt cuộc cũng không phồn hoa bằng hoàng thành.
Vương Sóc mang theo Chu Tước leo lên tiểu lâu, chờ xem bắn pháo hoa ở kinh thành. Sau khi pháo hoa trong cung bắn xong, chính là thời điểm các phủ biểu diễn pháo hoa, Vương Sóc nhìn say sưa, chỉ vào pháo hoa màu sắc rực rỡ ở phía đông thành hỏi: "Đó là của nhà nào, nhìn còn đẹp hơn nữa.”
“Là của phủ Trung Sơn Vương!”
"Ngươi chắc chắn chứ?" Vương Sóc nhướng mày.
"Chủ tử, người không nghe nói sao? Năm nay Trung Sơn Vương đặt rất nhiều pháo hoa mới lạ dưới nhiều danh nghĩa, vì đặt nhiều quá nên rất khó để các lái buôn và các phủ khác để ngài ấy một mình ôm hết, năm nay rất nhiều người đều chờ xem pháo hoa của phủ Trung Sơn Vương. Chu Tước giải thích, pháo hoa trong cung điện cần phải hoành tráng mang ý nghĩa cầu cho một năm tốt đẹp, vậy nên rất nhiều loại pháo hoa mới mẻ không thể đốt ở nơi long trọng như vậy.
Vương Sóc nhìn theo hướng pháo hoa nở rộ, đột nhiên mất hứng thú. Đồ Cảnh, hắn chính là một người đầy dã tâm.
Năm mới của Vương gia, cứ như vậy bên ngoài náo nhiệt, bên trong trong lạnh lẽo, Vương Sóc biết rằng hai ca ca của nàng chắc chắn đã nhìn ra quan hệ cha mẹ đang xấu đi, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản, Vương Sóc cũng không thể.
Đảo mắt một chút đã đến mùa xuân, sinh nhật của Vương Sóc là tháng năm, mùa này không lạnh không nóng, phù hợp để tổ chức yến tiệc. Phúc Tuệ công chúa đem tất cả tinh lực dồn vào chuẩn bị yến tiệc sinh nhật cho Vương Sóc, bỏ ra một số tiền lớn, khiến thương nhân buôn bán khắp kinh thành đều cười đến không khép miệng lại được, hiệu ứng quảng cáo thật tốt biết bao!
Vương Sóc mặc kệ mọi chuyện xung quanh, chỉ ngồi trong phòng nghỉ ngơi, tất cả nghi thức đều có mẫu thân nàng lo toan hết rồi.
Bên ngoài viện truyền đến tiếng ồn ào, Vương Sóc tò mò hỏi: "Thanh nhi, chuyện gì xảy ra vậy?”
Chu Tước có tài cán đã được Phúc Tuệ công chúa mượn đi, Huyền Vũ cùng Tố Trinh đều gánh vác trách nhiệm canh gác, mấy ngày gần đây ở bên cạnh Vương Sóc là Thanh nhi. Thanh nhi bước nhanh ra ngoài dò hỏi, trở về bẩm báo: "Chủ tử, là dì Dương.”
Vương Sóc nhíu nhíu mày, Dương thị từ sau khi hồi kinh đã có chút an phận, nếu không phải cố ý nhắc tới, Vương Sóc cũng không cảm giác trong phủ có thêm người, có lẽ là bởi vì cảm giác tồn tại quá ít, nên mới nhân lúc này tìm tới nàng gây phiền phức, để xem hôm này sẽ náo loạn như thế nào.
"Bà ta muốn gì?" Vương Sóc mất hứng nói.
"Bà ấy muốn Thất tiểu thư xuất hiện trong yến tiệc của chủ tử." Thanh nhi nói xong, châm biếm đến giật giật khóe miệng: "Đúng là đắc ý, chỉ là một thê thiếp nhỏ bé, lại muốn được chào mừng, không biết người chính là Cao Mẫn quận chúa do bệ hạ đích thân phong sao!"
“Được rồi, thánh chỉ còn chưa xuống, đừng nói lung tung." Vương Sóc ngăn lại nói, quan viên đã sớm đem sao chép nguyên văn thánh chỉ đưa cho Phúc Tuệ công chúa, chuyện tốt như vậy dự chiếu quan viên cũng nguyện ý làm thuận tiện, bởi vậy tin tức Vương Sóc Phong quận chúa đã sớm truyền khắp nơi.
"Chủ tử, người đang nghĩ gì thế?" Thanh nhi nhìn Vương Sóc nhíu mày, cho rằng Dương thị khiến nàng mất hứng, liều nói nhỏ: "Đáng lẽ ra thần không nên nói chuyện này với người, để thần cho người đuổi các bà ấy đi!"
“Không phải vì bọn họ đâu." Vương Sóc cười cười, nói: "Dương thị vẫn rất an phận, bà ta cũng không phải là người ngu xuẩn gì, không biết sao hôm nay lại đến đây gặp mặt.”
“Còn không phải do nghĩ hôm nay là ngày tốt, sẽ không ai so đo với họ sao? Ỷ vào công chúa và người có tấm lòng rộng lượng, Dương thị này, hừ!” Thanh nhi không chút khách khí châm chọc nói.
"Được rồi, nên cẩn thận vẫn hơn, ngươi đi sắp xếp cho họ, đừng để cho bà ta đi ra quấy rối, tiện thể quan sát xem là ai đã đứng sau xúi giục, cẩn thận xem xét." Vương Sóc phân phó nói, gần đây tâm tư của mẫu thân nàng đều đặt vào yến tiệc, khó tránh khỏi để cho người ta lợi dụng sơ hở.
“Vâng!” Thanh nhi lên tiếng, thu lại vẻ giận dữ, cẩn thận làm theo chuyện Vương Sóc giao phó.
Yến tiệc sinh nhật của Vương Sóc được tổ chức náo nhiệt, các quan lớn quý nhân toàn kinh thành chỉ sợ đều có mặt đông đủ ở đây hết mất, thân vương duy nhất của Dũng Vương gia, hai quận vương Đồ Cảnh cùng Đồ Cẩn đều tới, còn có mấy vị hoàng tử khác cũng đến góp vui, thậm chí còn có cả Thanh Hà quận chúa.
Thanh Hà quận chúa lên kinh nghị thân là ý tứ của bệ hạ, nàng ta có mặt ở yến tiệc cũng một lúc lâu rồi, nhưng Vương Sóc không có ý định sẽ gặp mặt. Nhìn thấy nàng ta trong bữa tiệc, Vương Sóc làm thinh, bình thản như người xa lạ.
Khổng cô cô làm chính khách, khiến cho yến tiệc của Vương Sóc càng thêm phần long trọng. Tổng cộng có sáu kiểu người, người khen ngợi, người xướng lễ, người bài trừ và người chấp sự, các tiểu thư khuê đều mặc cùng một màu, tất cả là Phúc Tuệ công chúa cùng Khổng cô cô cùng nhau tuyển chọn, có công chúa hoàng thất cũng có nữ nhi của nhà Nho giáo. Nói đến đây, Vương Sóc mới đột nhiên phát hiện phạm vi giao tiếp của mình rất ít, chỉ có hạn mấy nữ bằng hữu đều đã lập gia đình, nói về mối quan hệ với các nữ nhân, nàng chủ yếu kết giao với phu nhân các nhà, hoặc là lão phu nhân. Nói đến bằng hữu, người có thể nói chuyện với nàng đều là nam nhân, Vương Sóc bừng tỉnh.
Ba lần lạy ba lần bái, mọi thứ đều theo đúng trình tự, Vương Sóc thong dong hành lễ xong xuôi. Nhạc công là học trò cũ của Khổng cô cô, coi như là sư tỷ của Vương Sóc, chính là thiếu phu nhân Gia Tương Hầu, mặc dù mới hơn ba mươi tuổi, đã là một cáo mệnh siêu phàm. Càng hiếm thấy hơn là nhà họ nam nhi nữ nhi đều đã có đủ, phu thê hòa thuận, lại đa tài đa nghệ, tài chơi đàn ngày càng nổi danh thiên hạ, Khổng cô cô đã nhiều lần dùng tấm gương này khích lệ Vương Sóc.
Cả sảnh đường đầy ắp quý tộc, Khổng cô cô chọn cho Vương Sóc chữ "Tô Uyển", chữ này là đã cùng Phúc Tuệ công chúa thương lượng, ý nghĩa là Vương Sóc quá mức mạnh mẽ, hy vọng nàng sẽ thục nữ hơn một chút, dịu dàng hơn một chút.
Cao trào của buổi yến tiệc chính là ý chỉ do bệ hạ ban xuống: "Vương cửu tộc hòa thuận, chư quốc hòa hợp, nhân hòa quốc sắc. Phúc Tuệ công chúa có nữ tử là Vương Sóc, xinh đẹp dịu dàng, phong thái duyên dáng thanh lịch. Tuân theo các quy tắc từ xưa đến nay, nay đã đến tuổi trưởng thành. Lại có năng lực võ sự, có công lao cứu giá. Khải Cương Tích Mộc, Diệp Vịnh Ti Hoa . Ta phong Vương thị Vương Sóc làm Cao Mẫn quận chúa, ban cho sổ vàng, khiêm tốn giữ gìn, ích măng hưng môn khô héo, quý mà có thể tiết kiệm, vĩnh thùy nghi thất thanh âm, không thay lệnh nghi, còn hoãn hậu lộc , khâm thử.”
Vương Sóc tươi cười nhận thánh chỉ, thánh chỉ này đã nêu đầy đủ lí do sắc phong Vương Sóc làm quận chúa, một là huyết thống tôn quý, hai là có năng lực, hoàn toàn không có liên quan gì đến Vương gia, hừm, thực ra có một chút, nàng họ Vương. Vương Sóc tự hào về khả năng của mình đã được công nhận và nàng không cần dựa vào ai vẫn có thể được mọi người tôn trọng. Có lẽ cứu giá chỉ là một phần nhỏ của lý do, nhưng cũng đủ để nàng hạnh phúc.
Sau bữa tiệc náo nhiệt, hôn sự của Vương Sóc chính thức được sắp xếpc.
Hôm đó, Vương Tử Đằng cuống quýt trở về, nói với Vương Sóc: "Tây Man cho sứ giả vào kinh, mong muốn hòa thân.”
"Con sợ chúng ta ngay cả mấy tháng thôi cũng không chống đỡ nổi." Vương Sóc bất đắc dĩ cười nói: "Nếu nương cảm thấy khó mở lời, vậy thì tung tin đồn thôi cũng được, chủ yếu là ám hiệu cho các vị hoàng tử, là chúng ta cũng không muốn bị cuốn vào tranh đấu.”
“Bệ hạ không có ý định phong vương cho các vị hoàng tử, chỉ là đại hoàng tử đã trở thành tổ phụ của một đứa nhỏ rồi, nhưng vẫn có thể nhận ra cũng chỉ là một hoàng tử không hơn không kém thôi. Trước mắt không biết bệ hạ làm như vậy là có mục đích gì, nhưng chỉ cần bệ hạ còn suy nghĩ như vậy, chúng ta vẫn có lợi. Từ xưa người nếu chồng có vinh quang phú quý, lại để thê tử đàn áp, sẽ là điều bệ hạ thấy sẽ không vui. Nếu phong tước của con cao, các hoàng tử sẽ không còn phù hợp với con nữa, nếu các hoàng tử đều không phù hợp, những nhà thông gia nương nhờ vào các hoàng tử lại càng không xứng.” Vương Sóc giải thích.
"Vậy con muốn gả cho ai? Đừng đang yên đang lành lại gây ra tổn thất.” Phúc Tuệ công chúa lo lắng nói.
"Nếu con gả cho thư sinh, kiểu người này vô công rỗi nghề không có việc gì làm, sẽ có người nói con chỉ thích cuộc sống tự do thoải mái, không mưu cầu danh lợi. Còn gả cho đại tướng trấn giữ biên cương, họ sẽ nói con khao khát cuộc sống hoang dã nơi sa mạc đầy sói, họ sẽ luôn có lý do để nói, chỉ gả cho hoàng tử thì mới không bị nói ra nói vào." Vương Sóc thờ ơ nói, nàng không có người mình thích, cho dù gả cho ai thì cũng là hôn nhân mà nàng không mong muốn.
"Sợ là không có nhà nào dám mạo hiểm đắc tội chư vị hoàng tử muốn cầu thân với con." Phúc Tuệ công chúa lo lắng nói, không nên xem thường cốt cách cứng rắn của người trong thiên hạ, học thành văn võ song toàn, sau này đều ở dưới trướng các đế vương, ai lại dám đắc tội với hoàng thất.
“Vậy thì không gả là được!” Vương Sóc nói chắc nịch: "Sư phụ con không phải vẫn sống rất tốt hay sao?”
“Con và sư phụ con khác nhau..."
"Khác nhau chỗ nào chứ, sư phụ có Khổng gia vang danh ngàn năm hậu thuận, con có triều đình phong tước làm hậu thuẫn, còn có nương làm chỗ dựa, chẳng lẽ cuộc sống của con không bằng sư phụ sao." Vương Sóc không tin.
"Con, được rồi, ta sẽ chọn cho người người ta thấy tốt nhất." Phúc Tuệ công chúa lắc đầu, xem như đã hiểu quyết tâm của Vương Sóc.
Quả nhiên, sau khi tin tức Phúc Tuệ công chúa thỉnh cầu bệ hạ phong tước truyền ra, sự nhiệt tình của các hoàng tử liền giảm xuống, Vương gia hiển nhiên không có ý định kết thông gia với các hoàng tử, nếu không thân phận hoàng tử phi cao quý như thế, Vương gia còn hao tâm tổn sức thỉnh cầu bệ hạ phong tước làm gì.
Trong đó khó chịu nhất là Tứ hoàng tử, hắn cho rằng con trưởng của đại hoàng tử xét về vai vế thì quá thấp, còn thân phận tiểu cữu tử của nhị hoàng tử chưa xứng, nhìn thế nào cũng là hắn có hy vọng nhất, kết quả Vương gia, hay nói đúng hơn Phúc Tuệ công chúa không biết điều như vậy, khiến hắn không khỏi có chút thẹn quá hóa giận, trong lòng âm thầm thề chờ hắn tương lai lên ngôi, nhất định phải giáo huấn lại Phúc Tuệ công chúa.
Đối với hôn sự ở kinh đô, cũng không phải chỉ có một mình Vương Sóc, nếu Vương gia vô tình như vậy, sự chú ý cũng rất nhanh dời đi, Vương Sóc yên bình qua một năm.
Năm mới luôn náo nhiệt, vui vẻ, tiếng người huyên náo khắp nơi, nhưng không biết vì sao, Vương Sóc luôn có một loại cảm giác bất an không tả được. Vương Sóc đi lại trong Đông viện yên tĩnh, nơi này vốn là sân viện của Phúc Tuệ công chúa cùng Vương Thủ Trung, năm xưa đón giao thừa, nơi này cho dù là đêm khuya cũng náo nhiệt, luôn có hạ nhân đi lại, hoặc nhân lúc chủ nhân vui vẻ, mọi người sẽ bày trò mua vui để được ban thưởng, năm nay lại yên tĩnh không tiếng động.
Vương Thủ Trung ở ngoại viện xem pháo hoa, Phúc Tuệ công chúa được Lưu ma ma hộ tống đi ngắm hoa, tán gẫu, gia đình nhỏ của Vương Tử Thắng ngồi dưới mái hiên nhà, hai huynh đệ Nhân nhi thì đang ngủ gà ngủ gật, Vương Tử Đằng cùng Lưu thị là đôi vợ chồng nhỏ mới cưới, Lưu thị lần đầu tiên ăn tết ở Vương gia, còn có rất nhiều điều chưa quen, Vương Tử Đằng đang cùng nàng ta thì thầm to nhỏ, giải thích về thói quen của Vương gia.
Chỉ có một mình là Vương Sóc đơn độc, nhàm chán, khoác áo choàng dày đi dạo trong sân. Có thể là do chủ nhân dè dặt, ảnh hưởng đến hạ nhân cũng nho nhã hẳn, toàn bộ Đông viện, thoạt nhìn qua rất yên tĩnh.
Vương Sóc đi xuyên qua hành lang, đi qua rừng mai trong phủ, nói là rừng mai, nhưng cũng chỉ có hơn mười gốc mai nhỏ, chủ yếu làm cảnh mà thôi. Nhìn bông mai trắng nở rộ một khoảng vườn, cô đơn trong lòng nàng càng nhiều.
Đột nhiên, bầu trời rực sáng, từng đám pháo hoa lớn nổ tung, pháo hoa rực rỡ, đẹp không tả xiết.
"Chủ tử, người xem, trong cung đã bắt đầu bắn pháo hoa rồi." Chu Tước chỉ vào hướng kinh thành hớn hở nói.
"Đúng vậy, thật đẹp." Vương Sóc cũng nhiều năm rồi chưa thấy pháo hoa đẹp như vậy, Quảng Đông rốt cuộc cũng không phồn hoa bằng hoàng thành.
Vương Sóc mang theo Chu Tước leo lên tiểu lâu, chờ xem bắn pháo hoa ở kinh thành. Sau khi pháo hoa trong cung bắn xong, chính là thời điểm các phủ biểu diễn pháo hoa, Vương Sóc nhìn say sưa, chỉ vào pháo hoa màu sắc rực rỡ ở phía đông thành hỏi: "Đó là của nhà nào, nhìn còn đẹp hơn nữa.”
“Là của phủ Trung Sơn Vương!”
"Ngươi chắc chắn chứ?" Vương Sóc nhướng mày.
"Chủ tử, người không nghe nói sao? Năm nay Trung Sơn Vương đặt rất nhiều pháo hoa mới lạ dưới nhiều danh nghĩa, vì đặt nhiều quá nên rất khó để các lái buôn và các phủ khác để ngài ấy một mình ôm hết, năm nay rất nhiều người đều chờ xem pháo hoa của phủ Trung Sơn Vương. Chu Tước giải thích, pháo hoa trong cung điện cần phải hoành tráng mang ý nghĩa cầu cho một năm tốt đẹp, vậy nên rất nhiều loại pháo hoa mới mẻ không thể đốt ở nơi long trọng như vậy.
Vương Sóc nhìn theo hướng pháo hoa nở rộ, đột nhiên mất hứng thú. Đồ Cảnh, hắn chính là một người đầy dã tâm.
Năm mới của Vương gia, cứ như vậy bên ngoài náo nhiệt, bên trong trong lạnh lẽo, Vương Sóc biết rằng hai ca ca của nàng chắc chắn đã nhìn ra quan hệ cha mẹ đang xấu đi, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản, Vương Sóc cũng không thể.
Đảo mắt một chút đã đến mùa xuân, sinh nhật của Vương Sóc là tháng năm, mùa này không lạnh không nóng, phù hợp để tổ chức yến tiệc. Phúc Tuệ công chúa đem tất cả tinh lực dồn vào chuẩn bị yến tiệc sinh nhật cho Vương Sóc, bỏ ra một số tiền lớn, khiến thương nhân buôn bán khắp kinh thành đều cười đến không khép miệng lại được, hiệu ứng quảng cáo thật tốt biết bao!
Vương Sóc mặc kệ mọi chuyện xung quanh, chỉ ngồi trong phòng nghỉ ngơi, tất cả nghi thức đều có mẫu thân nàng lo toan hết rồi.
Bên ngoài viện truyền đến tiếng ồn ào, Vương Sóc tò mò hỏi: "Thanh nhi, chuyện gì xảy ra vậy?”
Chu Tước có tài cán đã được Phúc Tuệ công chúa mượn đi, Huyền Vũ cùng Tố Trinh đều gánh vác trách nhiệm canh gác, mấy ngày gần đây ở bên cạnh Vương Sóc là Thanh nhi. Thanh nhi bước nhanh ra ngoài dò hỏi, trở về bẩm báo: "Chủ tử, là dì Dương.”
Vương Sóc nhíu nhíu mày, Dương thị từ sau khi hồi kinh đã có chút an phận, nếu không phải cố ý nhắc tới, Vương Sóc cũng không cảm giác trong phủ có thêm người, có lẽ là bởi vì cảm giác tồn tại quá ít, nên mới nhân lúc này tìm tới nàng gây phiền phức, để xem hôm này sẽ náo loạn như thế nào.
"Bà ta muốn gì?" Vương Sóc mất hứng nói.
"Bà ấy muốn Thất tiểu thư xuất hiện trong yến tiệc của chủ tử." Thanh nhi nói xong, châm biếm đến giật giật khóe miệng: "Đúng là đắc ý, chỉ là một thê thiếp nhỏ bé, lại muốn được chào mừng, không biết người chính là Cao Mẫn quận chúa do bệ hạ đích thân phong sao!"
“Được rồi, thánh chỉ còn chưa xuống, đừng nói lung tung." Vương Sóc ngăn lại nói, quan viên đã sớm đem sao chép nguyên văn thánh chỉ đưa cho Phúc Tuệ công chúa, chuyện tốt như vậy dự chiếu quan viên cũng nguyện ý làm thuận tiện, bởi vậy tin tức Vương Sóc Phong quận chúa đã sớm truyền khắp nơi.
"Chủ tử, người đang nghĩ gì thế?" Thanh nhi nhìn Vương Sóc nhíu mày, cho rằng Dương thị khiến nàng mất hứng, liều nói nhỏ: "Đáng lẽ ra thần không nên nói chuyện này với người, để thần cho người đuổi các bà ấy đi!"
“Không phải vì bọn họ đâu." Vương Sóc cười cười, nói: "Dương thị vẫn rất an phận, bà ta cũng không phải là người ngu xuẩn gì, không biết sao hôm nay lại đến đây gặp mặt.”
“Còn không phải do nghĩ hôm nay là ngày tốt, sẽ không ai so đo với họ sao? Ỷ vào công chúa và người có tấm lòng rộng lượng, Dương thị này, hừ!” Thanh nhi không chút khách khí châm chọc nói.
"Được rồi, nên cẩn thận vẫn hơn, ngươi đi sắp xếp cho họ, đừng để cho bà ta đi ra quấy rối, tiện thể quan sát xem là ai đã đứng sau xúi giục, cẩn thận xem xét." Vương Sóc phân phó nói, gần đây tâm tư của mẫu thân nàng đều đặt vào yến tiệc, khó tránh khỏi để cho người ta lợi dụng sơ hở.
“Vâng!” Thanh nhi lên tiếng, thu lại vẻ giận dữ, cẩn thận làm theo chuyện Vương Sóc giao phó.
Yến tiệc sinh nhật của Vương Sóc được tổ chức náo nhiệt, các quan lớn quý nhân toàn kinh thành chỉ sợ đều có mặt đông đủ ở đây hết mất, thân vương duy nhất của Dũng Vương gia, hai quận vương Đồ Cảnh cùng Đồ Cẩn đều tới, còn có mấy vị hoàng tử khác cũng đến góp vui, thậm chí còn có cả Thanh Hà quận chúa.
Thanh Hà quận chúa lên kinh nghị thân là ý tứ của bệ hạ, nàng ta có mặt ở yến tiệc cũng một lúc lâu rồi, nhưng Vương Sóc không có ý định sẽ gặp mặt. Nhìn thấy nàng ta trong bữa tiệc, Vương Sóc làm thinh, bình thản như người xa lạ.
Khổng cô cô làm chính khách, khiến cho yến tiệc của Vương Sóc càng thêm phần long trọng. Tổng cộng có sáu kiểu người, người khen ngợi, người xướng lễ, người bài trừ và người chấp sự, các tiểu thư khuê đều mặc cùng một màu, tất cả là Phúc Tuệ công chúa cùng Khổng cô cô cùng nhau tuyển chọn, có công chúa hoàng thất cũng có nữ nhi của nhà Nho giáo. Nói đến đây, Vương Sóc mới đột nhiên phát hiện phạm vi giao tiếp của mình rất ít, chỉ có hạn mấy nữ bằng hữu đều đã lập gia đình, nói về mối quan hệ với các nữ nhân, nàng chủ yếu kết giao với phu nhân các nhà, hoặc là lão phu nhân. Nói đến bằng hữu, người có thể nói chuyện với nàng đều là nam nhân, Vương Sóc bừng tỉnh.
Ba lần lạy ba lần bái, mọi thứ đều theo đúng trình tự, Vương Sóc thong dong hành lễ xong xuôi. Nhạc công là học trò cũ của Khổng cô cô, coi như là sư tỷ của Vương Sóc, chính là thiếu phu nhân Gia Tương Hầu, mặc dù mới hơn ba mươi tuổi, đã là một cáo mệnh siêu phàm. Càng hiếm thấy hơn là nhà họ nam nhi nữ nhi đều đã có đủ, phu thê hòa thuận, lại đa tài đa nghệ, tài chơi đàn ngày càng nổi danh thiên hạ, Khổng cô cô đã nhiều lần dùng tấm gương này khích lệ Vương Sóc.
Cả sảnh đường đầy ắp quý tộc, Khổng cô cô chọn cho Vương Sóc chữ "Tô Uyển", chữ này là đã cùng Phúc Tuệ công chúa thương lượng, ý nghĩa là Vương Sóc quá mức mạnh mẽ, hy vọng nàng sẽ thục nữ hơn một chút, dịu dàng hơn một chút.
Cao trào của buổi yến tiệc chính là ý chỉ do bệ hạ ban xuống: "Vương cửu tộc hòa thuận, chư quốc hòa hợp, nhân hòa quốc sắc. Phúc Tuệ công chúa có nữ tử là Vương Sóc, xinh đẹp dịu dàng, phong thái duyên dáng thanh lịch. Tuân theo các quy tắc từ xưa đến nay, nay đã đến tuổi trưởng thành. Lại có năng lực võ sự, có công lao cứu giá. Khải Cương Tích Mộc, Diệp Vịnh Ti Hoa . Ta phong Vương thị Vương Sóc làm Cao Mẫn quận chúa, ban cho sổ vàng, khiêm tốn giữ gìn, ích măng hưng môn khô héo, quý mà có thể tiết kiệm, vĩnh thùy nghi thất thanh âm, không thay lệnh nghi, còn hoãn hậu lộc , khâm thử.”
Vương Sóc tươi cười nhận thánh chỉ, thánh chỉ này đã nêu đầy đủ lí do sắc phong Vương Sóc làm quận chúa, một là huyết thống tôn quý, hai là có năng lực, hoàn toàn không có liên quan gì đến Vương gia, hừm, thực ra có một chút, nàng họ Vương. Vương Sóc tự hào về khả năng của mình đã được công nhận và nàng không cần dựa vào ai vẫn có thể được mọi người tôn trọng. Có lẽ cứu giá chỉ là một phần nhỏ của lý do, nhưng cũng đủ để nàng hạnh phúc.
Sau bữa tiệc náo nhiệt, hôn sự của Vương Sóc chính thức được sắp xếpc.
Hôm đó, Vương Tử Đằng cuống quýt trở về, nói với Vương Sóc: "Tây Man cho sứ giả vào kinh, mong muốn hòa thân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.