[Hồng Lâu] Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị
Chương 88:
Giản Lê
07/05/2023
"Hoàng triều Tây Man đã bị đại cữu cữu càn quét, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi mà hòa thân? Tân Hãn vương của Tây Man còn chưa được xác lập đúng chứ?" Vương Sóc khó hiểu, đại cữu cữu của nàng đã đánh Tây Man đến tan nát, làm sao chúng có thể khôi phục lại nhanh như vậy.
"Tây Man căn bản không ủng hộ tân Hãn vương, trực tiếp cùng các thủ lĩnh bộ tộc khác tạo thành liên minh, trao đổi hành độgn." Vương Tử Đằng giải thích.
“Vậy cũng không đúng, danh không chính ngôn không thuận, nếu không phải Hãn vương, sao có tư cách cùng triều đình trao đổi quốc thư, sứ giả từ đâu đến, Tây Man đang muốn tính toán gì?"
"Chuyện quốc thư dễ xử lí thôi, ấn tín của vua ở đây, mấy đại thủ lĩnh thảo luận chính sự, trực tiếp cầm cái nắp là được. Mỗi bộ tộc chọn ra người mỹ mạo đa tài dâng cho bệ hạ, nhưng chỉ cầu bệ hạ đổi lại một vị công chúa, chuyện tốt như vậy, đại thần trong triều nhất định sẽ vui mừng tán thành." Vương Tử Đằng châm biếm nói, mới khai quốc mấy chục năm, trong triều đã có người muốn cầu hòa an ổn, hoàn toàn không có nhuệ khí lúc như lúc tranh giành thiên hạ.
Vương Sóc cau mày, ngón tay không ngừng gõ bàn, trong lòng dự tính người có thể hòa thân, công chúa bệ hạ ngoại An Nhu công chúa ra, những người khác đều đã được gả đi, nhưng An Nhu công chúa là con gái lớn được bệ hạ yêu thương xưa này. Trước đây An Nhu công chúa còn tham gia yến tiệc sinh nhật của Vương Sóc, cũng đảm nhiệm vị trí người khen ngợi, cùng nàng qua lại thân thiết, còn lại cũng chỉ có Thanh Hà quận chúa và nàng. Về phương án sai thần nữ hoặc cung nữ gả thay, xưa nay là bệ hạ vốn căm ghét giả dối, phương án này không khả thi.
"Tin tức này huynh nghe ở đâu? Có bao nhiêu người trong triều biết điều này?”
“Là ngoại tổ phụ nói cho ta biết, hiện giờ đoàn sứ giả hẳn là vừa mới xuất phát từ thảo nguyên." Vương Tử Đằng giải thích: "Muội muội, đại cữu cữu vừa mới đánh phá Hoàng triều Tây Nam, không nên xem thường dã tâm trả thù của họ, ngộ nhỡ bọn chúng muốn cầu thân với cháu gái của Trung Dũng quận vương để tra tấn, thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Tra tấn có là gì chứ, chỉ sợ bọn chúng không phục liền có thể lấy mạng người, huống chi bây giờ, ngay cả gả cho ai muội cũng chưa biết, phải biết rằng Tây Man bọn chúng cha chết con nối nghiệp, huynh đệ cũng nối nghiệp nhau, khi một Hãn vương qua đời, người phụ nữ không phải mẹ đẻ đều có thể gả cho tân Hãn vương." Vương Sóc bình thản nói, cái này cũng không có gì đáng khinh bỉ, đó cũng chỉ là phong tục, nữ nhân cũng là một loại tài sản, nhưng Vương Sóc cực kỳ chán ghét loại phong tục này.
"Vậy thì sao? Mấy ngày trước bàn bạc hôn nhân, chúng ta đã đắc tội mấy vị hoàng tử, nếu bọn họ cố ý gây phiền phức..."
"Không phải còn có Thanh Hà quận chúa sao? Đó mới là người nên sốt ruột." Vương Sóc nói, Thanh Hà quận chúa có thể sẽ vì người đệ đệ còn nhỏ và người mẹ đã cực khổ nửa đời người, mà nguyện được phong tước làm công chúa, gả đến ngoại bang.
"Cũng đúng." Vương Tử Đằng cười nói: "Chỉ là không thể sơ suất, huynh đi bẩm báo với mẫu thân, hôn sự của muội hãy nhanh chóng quyết định đi, ít nhất phải xong trước khi đoàn sứ giả đến kinh thành.”
Vương Sóc nhìn bóng lưng Vương Tử Đằng đi xa, trong lòng biết khả năng Thanh Hà quận chúa hòa thân không lớn. Nàng ta là do triều đình phong tước, huống hồ thân thể Vương phi vốn không tốt, đệ đệ nàng ta cũng hèn nhát, nếu nếu có gì không may xảy ra, Thanh Hà quận chúa chắc chắn sẽ phản kháng. Trong lịch sử có nói, không dám bảo đảm Thanh Hà quận chúa sẽ không ôm hận trong lòng, nàng ta đối với triều đình cùng Trung Nguyên cũng không thực sự trung thành. Mà Vương Sóc thì khác, chỉ cần thấy Vương Sóc liều chết để giải oan cho Dũng Vương phủ, liền có thể nhận ra trong lòng nàng có ràng buộc.
Vương Tử Đằng vừa đi, Huyền Vũ liền đến truyền tin, là chuyện đoàn sứ giả Tây Man muốn vào kinh cầu thân. Vương Sóc cảm nhận được sự chênh lệch sâu sắc giữa nàng với Dũng Vương phủ, ngoại tổ phụ nàng đem thế lực giao hết cho nàng, nhưng nàng lại không có bản lĩnh tự mình hành động, nàng vẫn còn nhiều thiếu sót lắm!
Nhiều chuyện lần lượt xảy ra, sau đó, Vương Sóc lại nhận được thiệp mời của Tiết Hồng, mời nàng ngày mai ở đến thăm hồ ở ngoại ô phía đông.
Nàng cho rằng lần trước Tiết Hồng đã thăm dò rõ ràng thái độ của nàng, trong thời gian ngắn hai người sẽ không chạm mặt, không nghĩ tới hắn nay lại muốn gặp mặt nàng.
Vương Sóc sửa soạn hành trang, sáng sớm đã đi ra ngoại ô phía đông. Vương Sóc luôn luôn tự do hành động, cho dù có một số chỗ không tuân theo quy củ, ma ma bên cạnh cũng không dám nhắc nhở nàng.
"Muội muội đến rồi, mời lên thuyền đi, hoa sen ở ngoại ô phía đông nở sớm hơn bình thường, rất đáng xem thử." Tiết Hồng chỉ ra phía sau thuyền. Hoa sen ở vùng ngoại ô phía đông luôn nổi tiếng, rất nhiều người thường đến đây du ngoạn, chỉ là hôm nay trời còn sớm, chưa có nhiều người qua lại. Thuyền hoa này vốn là tài sản của Tiết gia, cung cấp cho mọi người đi du ngoạn xung quanh hồ, thưởng thức ngắm hoa, Vương Sóc vô tình phát hiện ra cơ hội kinh doanh ở đây, những chiếc thuyền hoa này đều giống nhau, đây chính là bí mật kinh doanh.
Vương Sóc mang theo mười mấy nữ hộ vệ lên thuyền, thuyền đi về phía lòng hồ, hai người cũng vô có tâm tư ngắm hoa, sau khi cho người bên ngoài đi hết, Tiết Hồng đi thẳng vào vấn đề nói: "Đoàn sứ giả của Tây Man sắp vào kinh."
“Ta biết, là đến để hòa thân." Vương Sóc bình tĩnh đáp.
"Quả nhiên." Tiết Hồng cười khổ lắc đầu: "Không có gì qua được mắt ngươi, ta còn tưởng ngươi sẽ giật nảy mình khi nghe tin này.”
“Ngươi mời ta đi du ngoạn, như vậy thôi cũng đã dọa ta rồi." Vương Sóc đùa giỡn.
"Ngươi rất có thể sẽ phải hòa thân với người Tây Man. Ngươi lại không muốn gả cho hoàng tử, cuốn vào tranh đấu.” Tiết Hồng nghiêm túc nói về hiện trạng của Vương Sóc.
"Đúng vậy, thế thì sao?"
"Ngươi có muốn kết hôn với ta không?"
"Phụt..." Vương Sóc kinh ngạc đến mức phun hết rượu quả trong miệng ra, trợn to hai mắt, nói: "Ngươi đùa cái gì vậy?"
“Ta không nói đùa." Tiết Hồng nghiêm túc nói.
“Ngươi nhất định đang nói đùa!” Vương Sóc khẳng định chắc nịch, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gả cho Tiết Hồng, việc hắn mật thám nàng không chấp nhận được, so với gả cho hoàng tử còn khó hơn.
Ánh mắt Tiết Hồng tối sầm lại, nói: "Ta năm nay đã tròn hai mươi lăm tuổi, chưa thành thân, tuy nói đã từng qua lại với một vài nữ nhân, nhưng ta tuyệt đối không có thê thiếp, sau này ta cũng không có ý định nạp thêm, ta có một đệ đệ, cho dù ta không có con, cũng có người kế thừa gia nghiệp. Bệ hạ đã cho Tiết gia ân điển, đợi sau hai mươi lăm tuổi, ta liền có thể rời Thông Chính Ty, bệ hạ sẽ để cho ta phụ trách quản lý Giang Nam. "
“Ta không phải..."
"Ta hiểu rõ ngươi là người như thế nào, sau khi kết hôn ta sẽ để ngươi chỉ quanh quẩn ở hậu viện, ngươi muốn kinh doanh, muốn luyện binh, muốn viết sách, muốn du ngoạn bốn phương ta đều cho phép." Tiết Hồng thành khẩn nói.
Vương Sóc lẳng lặng nghe hắn nói những lợi ích hắn có thể cho nàng, không thể không thừa nhận Tiết Hồng rất hiểu nàng, kỳ vọng lớn nhất của nàng đối với trượng phu đơn giản chỉ là chung thủy cùng khoan dung, Tiết Hồng hai điểm này đều có thể đáp ứng, nhưng... Nàng vẫn không thể đồng ý.
"Tiết Hồng, ngươi là người ưu tú..." Vương Sóc suy đoán, nàng biết bệ hạ sẽ không để Tiết Hồng rời khỏi Thông Chính Ty, nói là sẽ cho hắn rời đi cũng chỉ là bề ngoài, tranh đoạt ngôi vị đã sắp xảy ra, tân vương kế tiếp làm sao có thể bỏ qua được Tiết Hồng, người nắm giữ trong tay nhiều bí mật.
"Được rồi, ta hiểu rồi." Tiết Hồng xua tay ngăn cản Vương Sóc nói tiếp, rũ mí mắt che dấu con ngươi hơi lóe lên ánh nước của mình, nâng chén rượu trên bàn uống liên tục, ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt hắn tươi cười, trêu ghẹo nói: "Ai, ngay cả người ưu tú như ta ngươi cũng cự tuyệt, ta ngược lại muốn mở to mắt coi thử hôn phu tương lai của ngươi là ai. "
“Ngươi xứng đáng với người tốt hơn ta.” Vương Sóc mềm giọng nói.
"Hi, hi, nói những điều này làm gì, ta nói cho ngươi biết, ta chính là người được bao nữ nhân săn đón, năm nay nam nhân có bản lĩnh lại không khoe khoang như ta rất hiếm đấy! Đừng tưởng rằng ngươi có tước vị là rất giỏi, Thanh Hà quận chúa cũng rất coi trọng ta đó.” Tiết Hồng đùa giỡn.
Vương Sóc sắc mặt căng thẳng nói: "Thanh Hà quận chúa?!"
“Làm sao vậy, hối hận rồi sao, ta biết ta rất đáng trân trọng mà." Tiết Hồng Hậu da mặt nói.
"Đừng đùa nữa, ta hỏi ngươi, Thanh Hà quận chúa tỏ ý với ngươi lúc nào." Vương Sóc sốt ruột hỏi.
"Sáng nay trước khi ra khỏi cửa, quận chúa đã cho người đưa thiệp mời và đồ ăn cho ta, nói là mời ta ngày mai qua phủ, cảm tạ lần trước ta ở Quảng Đông tập kích dẫn truy binh." Tiết Hồng thành thật kể lại.
"Lần trước, là lần ba người chúng ta bị tập kích sao?" Vương Sóc khó hiểu, hai người bọn họ còn gặp mặt lần nào khác không?
"Chính là lần đó." Tiết Hồng nói.
"Lần đó tính ra là nàng ta dẫn dắt truy binh..." Vương Sóc nói một nửa liền nở nụ cười, dù sao cũng chỉ là cái cớ, nếu không sao chuyện này đã xảy ra mấy năm rồi mà giờ mới cảm tạ.
"Ngươi muốn kết hôn với nàng ta sao?" Vương Sóc hỏi.
"Tại sao không chứ, thân phận cao quý nhưng mà cảnh ngộ khó khăn, trong tay có chút thế lực, lại không biết vận dụng như thế nào, cưới nàng được ta vừa củng cố thân phận của Tiết gia, vừa không chịu sự khống chế của nàng ta. Thanh Hà quận chúa hai mươi tuổi còn chưa gả đi, xem ra bệ hạ cũng không quá quan tâm tới nàng ta, cũng không cần lo lắng nàng ta quá đề cao bản thân, gây bất lợi cho Tiết gia.” Tiết Hồng giải thích.
"Nếu ngươi cưới Thanh Hà quận chúa, vậy việc hợp tác của chúng ta sẽ dừng lại ở đây." Vương Sóc thở dài, tỉ mỉ kể lại chuyện Thanh Hà quận chúa tính kế nàng, sau đó nói: "Ta và nàng ta có thù, nàng trở thành thê tử của ngươi, các ngươi sau này phu thế mới là người thân thiết nhất, đợi đến khi các ngươi có con, các ngươi thực sự là người một nhà, ta thực sự lo lắng bí mật của mình sẽ ở trong tay kẻ thù.”
Một lần phản bội, trăm lần không thể tha thứ, Thanh Hà quận chúa và nàng đã trở thành kẻ thù.
Tiết Hồng trầm mặc không nói, Thanh Hà quận chúa là người vợ thích hợp nhất hắn có thể tìm được.
"Ngươi suy nghĩ kỹ đi, ta về trước, gần đây có nhiều tin đồn căng thẳng, ngươi cũng không cần hẹn ta nữa đâu." Vương Sóc bước nhanh ra khỏi khoang thuyền, cho người chèo thuyền lên bờ, rất nhanh liền quay người, trở về thành.
Tiết Hồng ở trên boong tàu nhìn nàng xinh đẹp tuyệt trần, lẩm bẩm nói: "Ngươi cuối cùng có coi ta là nam nhân hay không?” Tiết Hồng cười khổ, hành động này của Vương Sóc, nhìn thế nào cũng không xem hắn là đối tượng có thể kết hôn, mà chỉ xem hắn là đồng bọn hợp tác, hoàn toàn không có khái niệm giới tính.
Vương Sóc trở về liền phân phó Thanh nhi cùng Tố Trinh sắp xếp lại tài sản của nàng, không biết Tiết Hồng sẽ lựa chọn như thế nào, nàng phải chuẩn bị trước. Vừa lúc Vương Sóc đang bàn chuyện kết hôn, lúc chuẩn bị của hồi môn cũng phải kiểm kê tài sản, sẽ không khiến người khác chú ý quá nhiều.
Vương Sóc đang phân phó Huyền Vũ theo danh sách tăng cường điều tra đối tượng kết hôn tiềm năng của nàng, Chu Tước tiến vào, từ trong ngực lấy ra một phong thư dán niêm phong màu đen tới. Hắc sắc các nàng đã giao ước đây thư tín ở cấp độ bảo mật cao nhất, Vương Sóc phất tay bảo hạ nhân lui xuống, trên sảnh chỉ còn lại Chu Tước cùng Huyền Vũ.
Mở thư ra xem, là Đồ Cảnh, hẹn nàng đêm nay gặp mặt ở phủ.
Vương Sóc nhìn qua nhìn lại hai lần, châm lửa đốt ném vào lư hương, nhìn tờ giấy bị thiêu thành tro tàn, mới đậy nắp, bất đắc dĩ cười nói: "Hôm nay người nhớ đến ta thật là không ít.”
“Chủ tử?” Chu Tước không hiểu ý nàng.
"Không có gì, ngươi đi làm việc của ngươi đi, chuyện này để cho Huyền Vũ xử lý là được." Vương Sóc cười nói, Chu Tước lui ra tiếp tục làm việc mình, đây không phải là nàng phòng bị Chu Tước, chỉ là mỗi người đều có công việc riêng, mỗi giữa tháng các nàng còn đặc biệt tụ tập cùng nhau hóng gió, cũng chằn có gì phải giấu, chỉ là nàng đau lòng Chu Tước bận rộn quá mà thôi.
"Đồ Cảnh buổi tối sẽ tới đây, lúc ngươi bố trí phòng ngự chừa lại sơ hở, phối hợp với Đồ Cảnh một chút."
"Buổi tối?" Huyền Vũ chần chừ một chút.
"Không sao, ta cùng Đồ Cảnh từng cùng chạy trốn, cũng không kiêng dè những thứ này, quân tử tính tình phóng khoáng, Đồ cảnh đã dám đến, ta có gì không dám gặp." Vương Sóc không thẹn với lương tâm.
Buổi tối, Đồ Cảnh mặc quần áo của hạ nhân trong phủ, nhìn thấy Vương Sóc, câu đầu tiên lại chính là: "Ngươi có nguyện ý gả cho ta không?”
Vương Sóc lắc đầu cười khổ, là sao vậy? Nàng có vận đào hoa sao? Trong một ngày bị hai người đàn ông hỏi như vậy. Trên thực tế nàng biết hỏi như vậy trong đó còn có tán thưởng, có lợi ích, có xem xét thời cơ, có thuận nước đẩy thuyền, chỉ có một thứ không tồn tại, chính là tình yêu.
"Tây Man căn bản không ủng hộ tân Hãn vương, trực tiếp cùng các thủ lĩnh bộ tộc khác tạo thành liên minh, trao đổi hành độgn." Vương Tử Đằng giải thích.
“Vậy cũng không đúng, danh không chính ngôn không thuận, nếu không phải Hãn vương, sao có tư cách cùng triều đình trao đổi quốc thư, sứ giả từ đâu đến, Tây Man đang muốn tính toán gì?"
"Chuyện quốc thư dễ xử lí thôi, ấn tín của vua ở đây, mấy đại thủ lĩnh thảo luận chính sự, trực tiếp cầm cái nắp là được. Mỗi bộ tộc chọn ra người mỹ mạo đa tài dâng cho bệ hạ, nhưng chỉ cầu bệ hạ đổi lại một vị công chúa, chuyện tốt như vậy, đại thần trong triều nhất định sẽ vui mừng tán thành." Vương Tử Đằng châm biếm nói, mới khai quốc mấy chục năm, trong triều đã có người muốn cầu hòa an ổn, hoàn toàn không có nhuệ khí lúc như lúc tranh giành thiên hạ.
Vương Sóc cau mày, ngón tay không ngừng gõ bàn, trong lòng dự tính người có thể hòa thân, công chúa bệ hạ ngoại An Nhu công chúa ra, những người khác đều đã được gả đi, nhưng An Nhu công chúa là con gái lớn được bệ hạ yêu thương xưa này. Trước đây An Nhu công chúa còn tham gia yến tiệc sinh nhật của Vương Sóc, cũng đảm nhiệm vị trí người khen ngợi, cùng nàng qua lại thân thiết, còn lại cũng chỉ có Thanh Hà quận chúa và nàng. Về phương án sai thần nữ hoặc cung nữ gả thay, xưa nay là bệ hạ vốn căm ghét giả dối, phương án này không khả thi.
"Tin tức này huynh nghe ở đâu? Có bao nhiêu người trong triều biết điều này?”
“Là ngoại tổ phụ nói cho ta biết, hiện giờ đoàn sứ giả hẳn là vừa mới xuất phát từ thảo nguyên." Vương Tử Đằng giải thích: "Muội muội, đại cữu cữu vừa mới đánh phá Hoàng triều Tây Nam, không nên xem thường dã tâm trả thù của họ, ngộ nhỡ bọn chúng muốn cầu thân với cháu gái của Trung Dũng quận vương để tra tấn, thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Tra tấn có là gì chứ, chỉ sợ bọn chúng không phục liền có thể lấy mạng người, huống chi bây giờ, ngay cả gả cho ai muội cũng chưa biết, phải biết rằng Tây Man bọn chúng cha chết con nối nghiệp, huynh đệ cũng nối nghiệp nhau, khi một Hãn vương qua đời, người phụ nữ không phải mẹ đẻ đều có thể gả cho tân Hãn vương." Vương Sóc bình thản nói, cái này cũng không có gì đáng khinh bỉ, đó cũng chỉ là phong tục, nữ nhân cũng là một loại tài sản, nhưng Vương Sóc cực kỳ chán ghét loại phong tục này.
"Vậy thì sao? Mấy ngày trước bàn bạc hôn nhân, chúng ta đã đắc tội mấy vị hoàng tử, nếu bọn họ cố ý gây phiền phức..."
"Không phải còn có Thanh Hà quận chúa sao? Đó mới là người nên sốt ruột." Vương Sóc nói, Thanh Hà quận chúa có thể sẽ vì người đệ đệ còn nhỏ và người mẹ đã cực khổ nửa đời người, mà nguyện được phong tước làm công chúa, gả đến ngoại bang.
"Cũng đúng." Vương Tử Đằng cười nói: "Chỉ là không thể sơ suất, huynh đi bẩm báo với mẫu thân, hôn sự của muội hãy nhanh chóng quyết định đi, ít nhất phải xong trước khi đoàn sứ giả đến kinh thành.”
Vương Sóc nhìn bóng lưng Vương Tử Đằng đi xa, trong lòng biết khả năng Thanh Hà quận chúa hòa thân không lớn. Nàng ta là do triều đình phong tước, huống hồ thân thể Vương phi vốn không tốt, đệ đệ nàng ta cũng hèn nhát, nếu nếu có gì không may xảy ra, Thanh Hà quận chúa chắc chắn sẽ phản kháng. Trong lịch sử có nói, không dám bảo đảm Thanh Hà quận chúa sẽ không ôm hận trong lòng, nàng ta đối với triều đình cùng Trung Nguyên cũng không thực sự trung thành. Mà Vương Sóc thì khác, chỉ cần thấy Vương Sóc liều chết để giải oan cho Dũng Vương phủ, liền có thể nhận ra trong lòng nàng có ràng buộc.
Vương Tử Đằng vừa đi, Huyền Vũ liền đến truyền tin, là chuyện đoàn sứ giả Tây Man muốn vào kinh cầu thân. Vương Sóc cảm nhận được sự chênh lệch sâu sắc giữa nàng với Dũng Vương phủ, ngoại tổ phụ nàng đem thế lực giao hết cho nàng, nhưng nàng lại không có bản lĩnh tự mình hành động, nàng vẫn còn nhiều thiếu sót lắm!
Nhiều chuyện lần lượt xảy ra, sau đó, Vương Sóc lại nhận được thiệp mời của Tiết Hồng, mời nàng ngày mai ở đến thăm hồ ở ngoại ô phía đông.
Nàng cho rằng lần trước Tiết Hồng đã thăm dò rõ ràng thái độ của nàng, trong thời gian ngắn hai người sẽ không chạm mặt, không nghĩ tới hắn nay lại muốn gặp mặt nàng.
Vương Sóc sửa soạn hành trang, sáng sớm đã đi ra ngoại ô phía đông. Vương Sóc luôn luôn tự do hành động, cho dù có một số chỗ không tuân theo quy củ, ma ma bên cạnh cũng không dám nhắc nhở nàng.
"Muội muội đến rồi, mời lên thuyền đi, hoa sen ở ngoại ô phía đông nở sớm hơn bình thường, rất đáng xem thử." Tiết Hồng chỉ ra phía sau thuyền. Hoa sen ở vùng ngoại ô phía đông luôn nổi tiếng, rất nhiều người thường đến đây du ngoạn, chỉ là hôm nay trời còn sớm, chưa có nhiều người qua lại. Thuyền hoa này vốn là tài sản của Tiết gia, cung cấp cho mọi người đi du ngoạn xung quanh hồ, thưởng thức ngắm hoa, Vương Sóc vô tình phát hiện ra cơ hội kinh doanh ở đây, những chiếc thuyền hoa này đều giống nhau, đây chính là bí mật kinh doanh.
Vương Sóc mang theo mười mấy nữ hộ vệ lên thuyền, thuyền đi về phía lòng hồ, hai người cũng vô có tâm tư ngắm hoa, sau khi cho người bên ngoài đi hết, Tiết Hồng đi thẳng vào vấn đề nói: "Đoàn sứ giả của Tây Man sắp vào kinh."
“Ta biết, là đến để hòa thân." Vương Sóc bình tĩnh đáp.
"Quả nhiên." Tiết Hồng cười khổ lắc đầu: "Không có gì qua được mắt ngươi, ta còn tưởng ngươi sẽ giật nảy mình khi nghe tin này.”
“Ngươi mời ta đi du ngoạn, như vậy thôi cũng đã dọa ta rồi." Vương Sóc đùa giỡn.
"Ngươi rất có thể sẽ phải hòa thân với người Tây Man. Ngươi lại không muốn gả cho hoàng tử, cuốn vào tranh đấu.” Tiết Hồng nghiêm túc nói về hiện trạng của Vương Sóc.
"Đúng vậy, thế thì sao?"
"Ngươi có muốn kết hôn với ta không?"
"Phụt..." Vương Sóc kinh ngạc đến mức phun hết rượu quả trong miệng ra, trợn to hai mắt, nói: "Ngươi đùa cái gì vậy?"
“Ta không nói đùa." Tiết Hồng nghiêm túc nói.
“Ngươi nhất định đang nói đùa!” Vương Sóc khẳng định chắc nịch, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gả cho Tiết Hồng, việc hắn mật thám nàng không chấp nhận được, so với gả cho hoàng tử còn khó hơn.
Ánh mắt Tiết Hồng tối sầm lại, nói: "Ta năm nay đã tròn hai mươi lăm tuổi, chưa thành thân, tuy nói đã từng qua lại với một vài nữ nhân, nhưng ta tuyệt đối không có thê thiếp, sau này ta cũng không có ý định nạp thêm, ta có một đệ đệ, cho dù ta không có con, cũng có người kế thừa gia nghiệp. Bệ hạ đã cho Tiết gia ân điển, đợi sau hai mươi lăm tuổi, ta liền có thể rời Thông Chính Ty, bệ hạ sẽ để cho ta phụ trách quản lý Giang Nam. "
“Ta không phải..."
"Ta hiểu rõ ngươi là người như thế nào, sau khi kết hôn ta sẽ để ngươi chỉ quanh quẩn ở hậu viện, ngươi muốn kinh doanh, muốn luyện binh, muốn viết sách, muốn du ngoạn bốn phương ta đều cho phép." Tiết Hồng thành khẩn nói.
Vương Sóc lẳng lặng nghe hắn nói những lợi ích hắn có thể cho nàng, không thể không thừa nhận Tiết Hồng rất hiểu nàng, kỳ vọng lớn nhất của nàng đối với trượng phu đơn giản chỉ là chung thủy cùng khoan dung, Tiết Hồng hai điểm này đều có thể đáp ứng, nhưng... Nàng vẫn không thể đồng ý.
"Tiết Hồng, ngươi là người ưu tú..." Vương Sóc suy đoán, nàng biết bệ hạ sẽ không để Tiết Hồng rời khỏi Thông Chính Ty, nói là sẽ cho hắn rời đi cũng chỉ là bề ngoài, tranh đoạt ngôi vị đã sắp xảy ra, tân vương kế tiếp làm sao có thể bỏ qua được Tiết Hồng, người nắm giữ trong tay nhiều bí mật.
"Được rồi, ta hiểu rồi." Tiết Hồng xua tay ngăn cản Vương Sóc nói tiếp, rũ mí mắt che dấu con ngươi hơi lóe lên ánh nước của mình, nâng chén rượu trên bàn uống liên tục, ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt hắn tươi cười, trêu ghẹo nói: "Ai, ngay cả người ưu tú như ta ngươi cũng cự tuyệt, ta ngược lại muốn mở to mắt coi thử hôn phu tương lai của ngươi là ai. "
“Ngươi xứng đáng với người tốt hơn ta.” Vương Sóc mềm giọng nói.
"Hi, hi, nói những điều này làm gì, ta nói cho ngươi biết, ta chính là người được bao nữ nhân săn đón, năm nay nam nhân có bản lĩnh lại không khoe khoang như ta rất hiếm đấy! Đừng tưởng rằng ngươi có tước vị là rất giỏi, Thanh Hà quận chúa cũng rất coi trọng ta đó.” Tiết Hồng đùa giỡn.
Vương Sóc sắc mặt căng thẳng nói: "Thanh Hà quận chúa?!"
“Làm sao vậy, hối hận rồi sao, ta biết ta rất đáng trân trọng mà." Tiết Hồng Hậu da mặt nói.
"Đừng đùa nữa, ta hỏi ngươi, Thanh Hà quận chúa tỏ ý với ngươi lúc nào." Vương Sóc sốt ruột hỏi.
"Sáng nay trước khi ra khỏi cửa, quận chúa đã cho người đưa thiệp mời và đồ ăn cho ta, nói là mời ta ngày mai qua phủ, cảm tạ lần trước ta ở Quảng Đông tập kích dẫn truy binh." Tiết Hồng thành thật kể lại.
"Lần trước, là lần ba người chúng ta bị tập kích sao?" Vương Sóc khó hiểu, hai người bọn họ còn gặp mặt lần nào khác không?
"Chính là lần đó." Tiết Hồng nói.
"Lần đó tính ra là nàng ta dẫn dắt truy binh..." Vương Sóc nói một nửa liền nở nụ cười, dù sao cũng chỉ là cái cớ, nếu không sao chuyện này đã xảy ra mấy năm rồi mà giờ mới cảm tạ.
"Ngươi muốn kết hôn với nàng ta sao?" Vương Sóc hỏi.
"Tại sao không chứ, thân phận cao quý nhưng mà cảnh ngộ khó khăn, trong tay có chút thế lực, lại không biết vận dụng như thế nào, cưới nàng được ta vừa củng cố thân phận của Tiết gia, vừa không chịu sự khống chế của nàng ta. Thanh Hà quận chúa hai mươi tuổi còn chưa gả đi, xem ra bệ hạ cũng không quá quan tâm tới nàng ta, cũng không cần lo lắng nàng ta quá đề cao bản thân, gây bất lợi cho Tiết gia.” Tiết Hồng giải thích.
"Nếu ngươi cưới Thanh Hà quận chúa, vậy việc hợp tác của chúng ta sẽ dừng lại ở đây." Vương Sóc thở dài, tỉ mỉ kể lại chuyện Thanh Hà quận chúa tính kế nàng, sau đó nói: "Ta và nàng ta có thù, nàng trở thành thê tử của ngươi, các ngươi sau này phu thế mới là người thân thiết nhất, đợi đến khi các ngươi có con, các ngươi thực sự là người một nhà, ta thực sự lo lắng bí mật của mình sẽ ở trong tay kẻ thù.”
Một lần phản bội, trăm lần không thể tha thứ, Thanh Hà quận chúa và nàng đã trở thành kẻ thù.
Tiết Hồng trầm mặc không nói, Thanh Hà quận chúa là người vợ thích hợp nhất hắn có thể tìm được.
"Ngươi suy nghĩ kỹ đi, ta về trước, gần đây có nhiều tin đồn căng thẳng, ngươi cũng không cần hẹn ta nữa đâu." Vương Sóc bước nhanh ra khỏi khoang thuyền, cho người chèo thuyền lên bờ, rất nhanh liền quay người, trở về thành.
Tiết Hồng ở trên boong tàu nhìn nàng xinh đẹp tuyệt trần, lẩm bẩm nói: "Ngươi cuối cùng có coi ta là nam nhân hay không?” Tiết Hồng cười khổ, hành động này của Vương Sóc, nhìn thế nào cũng không xem hắn là đối tượng có thể kết hôn, mà chỉ xem hắn là đồng bọn hợp tác, hoàn toàn không có khái niệm giới tính.
Vương Sóc trở về liền phân phó Thanh nhi cùng Tố Trinh sắp xếp lại tài sản của nàng, không biết Tiết Hồng sẽ lựa chọn như thế nào, nàng phải chuẩn bị trước. Vừa lúc Vương Sóc đang bàn chuyện kết hôn, lúc chuẩn bị của hồi môn cũng phải kiểm kê tài sản, sẽ không khiến người khác chú ý quá nhiều.
Vương Sóc đang phân phó Huyền Vũ theo danh sách tăng cường điều tra đối tượng kết hôn tiềm năng của nàng, Chu Tước tiến vào, từ trong ngực lấy ra một phong thư dán niêm phong màu đen tới. Hắc sắc các nàng đã giao ước đây thư tín ở cấp độ bảo mật cao nhất, Vương Sóc phất tay bảo hạ nhân lui xuống, trên sảnh chỉ còn lại Chu Tước cùng Huyền Vũ.
Mở thư ra xem, là Đồ Cảnh, hẹn nàng đêm nay gặp mặt ở phủ.
Vương Sóc nhìn qua nhìn lại hai lần, châm lửa đốt ném vào lư hương, nhìn tờ giấy bị thiêu thành tro tàn, mới đậy nắp, bất đắc dĩ cười nói: "Hôm nay người nhớ đến ta thật là không ít.”
“Chủ tử?” Chu Tước không hiểu ý nàng.
"Không có gì, ngươi đi làm việc của ngươi đi, chuyện này để cho Huyền Vũ xử lý là được." Vương Sóc cười nói, Chu Tước lui ra tiếp tục làm việc mình, đây không phải là nàng phòng bị Chu Tước, chỉ là mỗi người đều có công việc riêng, mỗi giữa tháng các nàng còn đặc biệt tụ tập cùng nhau hóng gió, cũng chằn có gì phải giấu, chỉ là nàng đau lòng Chu Tước bận rộn quá mà thôi.
"Đồ Cảnh buổi tối sẽ tới đây, lúc ngươi bố trí phòng ngự chừa lại sơ hở, phối hợp với Đồ Cảnh một chút."
"Buổi tối?" Huyền Vũ chần chừ một chút.
"Không sao, ta cùng Đồ Cảnh từng cùng chạy trốn, cũng không kiêng dè những thứ này, quân tử tính tình phóng khoáng, Đồ cảnh đã dám đến, ta có gì không dám gặp." Vương Sóc không thẹn với lương tâm.
Buổi tối, Đồ Cảnh mặc quần áo của hạ nhân trong phủ, nhìn thấy Vương Sóc, câu đầu tiên lại chính là: "Ngươi có nguyện ý gả cho ta không?”
Vương Sóc lắc đầu cười khổ, là sao vậy? Nàng có vận đào hoa sao? Trong một ngày bị hai người đàn ông hỏi như vậy. Trên thực tế nàng biết hỏi như vậy trong đó còn có tán thưởng, có lợi ích, có xem xét thời cơ, có thuận nước đẩy thuyền, chỉ có một thứ không tồn tại, chính là tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.