Chương 121: Công chúa (2)
Deathstate
30/12/2017
- Ngũ muội, nghe nói tổ kiến quân đoàn rất tốn chi phí, tiền lệ mỗi tháng của muội là bao nhiêu?
- Nếu tam ca giúp một chút thì ta có đủ, trước tiên chiêu mộ năm ngàn người.
Tô Kính bật cười nhìn Tô Mộ, đứa nhỏ này nghĩ cái kiểu gì? Nếu hắn có nhiều tiền tại sao không tự chiêu mộ tư binh mà đưa cho muội muội như nàng?
Giống như Tiêu Dao Hầu giàu có, tài luyện tu luyện trong tay nhiều không đếm xuể nhưng ai thấy gã giúp đỡ bất cứ ai? Người Tô gia Dực châu có rất nhiều nhưng ở Ngọc Kinh thành chỉ có huynh đệ Tiêu Dao Hầu, Tô Việt và Tô Dương.
Chiêu mộ binh sĩ thế tục cần kim ngân, bình thường luyện khí sĩ sẽ không tích lũy tài phú này, hoàng thất không thích thấy điều đó. hoàng thất phát bổng lộc cho đám quan viên đa số là vật tu luyện Đạo Môn, phong thưởng đan dược và linh trì.
Lần trước Sửu Đạo Nhân đến tặng quà cho Tiêu Dao Hầu là hoàng kim, sẽ bị xem như vũ nhục.
Mỗi tháng Tô Kính chỉ được tám mươi lượng bạc tiền lệ, mỗi tháng nha hoàn của hắn được năm lượng. Chi phí ăn mặc của mọi người được Hầu phủ bao hết, ngày lễ ngày Tết Tô Kính lấy gấp đôi, các nha hoàn được ban thưởng cái khác.
Hầu phủ có hàng ngàn người hầu, chi tiêu chỉ hơn một vạn lượng bạc. Người hầu bình thường mỗi tháng được một lượng, nha hoàn của Tô Kính có địa vị đã rất cao.
Thấy biểu tình của Tô Kính không làm Tô Mộ giận, chỉ lạnh nhạt nói:
- Nếu tam ca giúp ta việc này thì ta sẽ làm mai cho tam ca, bao vừa lòng.
Tô Kính bật cười, nói:
- Giúp ngũ muội thì cũng được, nhưng muội khiến ta vừa lòng là điều không thể nào.
Tô Kính không mong chờ vào ép duyên, dù hắn đồng ý không có nghĩa là hắn vừa lòng. Đến thế giới này hắn phải thuận theo trào lưu, hơn nữa nơi đây cho có thiếp thất, không ai ngăn ngươi tìm hoa tình nhân.
Hôn nhân là kết hợp ích lợi, Tô Kính đã kế thừa thân phận thế tử thì phải gánh lấy chút trách nhiệm của thế tử.
Tô Mộ nghiêm túc nói:
- Tam ca, người ta làm mai là công chúa hoàng thất, nếu tam ca cưới công chúa sẽ có cơ hội tu hành bí pháp hoàng thất.
Công chúa gả cho người, phò mã có thể học tập bí pháp, nhưng chỉ giới hạn một mình phò mã, không được truyền cho hậu đại. Tuy nhiên điều này có sức hấp dẫn rất lớn, có mười môn bí pháp hoàng thất, môn nào cũng là đại đạo thông thiên.
Tô Kính bỗng cảm thấy ngũ muội thật đáng yêu, trong đầu nàng không có cong quấn đáng để nghiên cứu, suy nghĩ thẳng ruột ngựa. Tô Mộ sinh ra cảm xúc ghen tỵ với hắn chỉ vì hắn quá vô dụng.
Không, không phải hắn vô dụng, là thế tử cũ mới đúng.
Tô Kính hỏi:
- Ngũ muội quen công chúa đó?
- Đúng vậy, mới mười bảy tuổi, năm trước bệ hạ sắc phong Vô Ưu công chúa, cao hơn ta mấy phần.
Nói đến Vô Ưu công chúa thì Tô Mộ lộ vẻ ngưỡng mộ. Tô Kính động ý niệm, người như Tô Mộ sẽ chỉ ngưỡng mộ nữ nhân ưu tú như nàng, vì nàng sẽ không cúi thấp đầu,vĩnh viễn chỉ ngước lên nhìn. Khi trên đầu nàng không có ai nữa, chỉ có bầu trời xanh nàng mới cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng Tô Kính vẫn không động lòng, cưới công chúa gì đó nghe thì sướng nhưng sự thật thì người ta lá ngọc cành vàng, phụ thân là cường giả Kim Đan cửu trọng, ngươi trêu vào nổi không?
Lúc Nho môn đứng đầu thì phò mã càng thảm, không bằng hiện giờ Đạo Môn chấp chưởng quyền lớn.
Tô Kính nói:
- Đừng nói chuyện này, ngũ muội, ta đến thăm Tô Tuyết, còn chưa tâm sự gì.
Mí mắt Tô Mộ co giật, nhưng cố nén không lên tiếng.
Tô Mộ không quan tâm Tô Kính là thế tử, nàng để bụng là lời hắn vừa noí thẳng đến bản tâm. Nhiều hùng tâm tráng chí xét cho cùng chỉ vì nàng muốn tranh thủ nhiều cơ hội để theo đuổi vĩnh sinh.
Tô Tuyết đỏ mặt cúi đầu:
- Tam ca...
Tính cách của Tô Tuyết và Tô Mộ như hai đầu cực đoan.
Tô Kính nói thẳng thừng:
- Ta không định cho muội đan dược, thứ này sớm muộn gì sẽ hiện ra tác dụng phụ, với tính cách của muội sau này hơi khó độ qua đan kiếp.
Đan dược chia ba loại, một loại là thực dụng trong tu hành, nâng cao tốc độ tu hành, đan độc thiên về trung tính. Loại thức hai là đan dược ăn trong chiến đấu, nhanh chóng nang cao sức chiến đấu, loại đan dược này có đan độc mãnh liệt, di chứng lớn nhất. Loại thứ ba là đan dược dùng cho việc trị thương, trung chính bình hòa, tác dụng phụ nhỏ đến có thể không cần lo.
- Vậy đi, ta có nhiều đan dược chưa lĩnh, lát nữa sẽ đổi chút đan dược hoặc dược liệu cấp thấp, muội không cần tốn công hái thuốc cho người mình. Muội là luyện khí sĩ, làm vậy rất lãng phí thời gian.
Tô Kính động ý niệm, phát hiện tính cách của Tô Tuyết không phải yếu đuối mà quá thánh mẫu, chỉ có nàng mới đi làm chuyện hái thuốc cho người hầu.
- Cái này sao mà được, tam ca.
Tô Tuyết biết giá trị một viên đan dược, bên cạnh Tô Kính cũng có người cần, tám đại nha hoàn, hai tiểu yêu mới thu. So với nô bộc của nàng thì thuộc hạ của Tô Kính tố chất càng cao, tiền đồ rộng lớn hơn.
Tô Kính cười nói:
- Không có gì, còn muội thì đã được một thanh phi kiếm phẩm chất không tệ nên ta không tặng binh khí nữa.
Tô Kính liếc qua đạo y mà Tô Mộ mặc, nói với Tô Tuyết:
- Ta tặng muội ba ngàn sáu trăm tấm phế phù, muội tự luyện chế một phù giáp đi.
Ba ngàn sáu trăm tắm phế phù nếu luyện chế phù giáp chắc chắn là pháp khí. Hơn nữa phù giáp chú trọng phòng ngự, không như đạo y tác dụng lớn nhất là phụ trợ tu hành. Tô Mộ ngồi bên cạnh nghe, lòng thầm hâm mộ. Đạo y của nàng có lực phòng ngự mạnh nhưng không có năng lực tự tu sửa, nếu mặc phù giáp ở bên trong, khi gặp nguy hiểm lấy phù giáp ra hai tầng bảo vệ thì khó làm rách đạo y.
Tô Mộ không chút khách sáo:
- Tam ca, ta cũng muốn!
Tô Kính buồn cười:
- Có thể, lấy đồ ra đổi.
Tô Kính có rất nhiều phế phù, ba mươi sáu vạn tấm, nếu hắn tự luyện chế phù giáp cho mình không cần dùng hết số này, vì Lâm Hoành Sơn chắc chắn sẽ dùng thất thải tinh thần kim luyện chế bộ áo giáp đồng phục cho hắn.
Tô Mộ chu môi:
- Nhỏ nhen!
Tô Kính bất ngờ, Tô Mộ cũng biết dùng biểu tình làm nũng? Nữ nhân đúng là hay thay đổi, nhưng Tô Mộ còn nhỏ, không xem như nữ nhân đi?
- Ngũ muội, luyện khí sĩ chúng ta xuất thân đạo gia sao có thể không làm mà hưởng? Thứ muội cần không phải phụ thân không cho được, muội có hiểu đạo lý trong đó không?
Tô Kính cảm thấy mình tràn đầy kiên nhẫn, dù sao linh hồn của hắn sắp bốn mươi tuổi.
- Nếu tam ca giúp một chút thì ta có đủ, trước tiên chiêu mộ năm ngàn người.
Tô Kính bật cười nhìn Tô Mộ, đứa nhỏ này nghĩ cái kiểu gì? Nếu hắn có nhiều tiền tại sao không tự chiêu mộ tư binh mà đưa cho muội muội như nàng?
Giống như Tiêu Dao Hầu giàu có, tài luyện tu luyện trong tay nhiều không đếm xuể nhưng ai thấy gã giúp đỡ bất cứ ai? Người Tô gia Dực châu có rất nhiều nhưng ở Ngọc Kinh thành chỉ có huynh đệ Tiêu Dao Hầu, Tô Việt và Tô Dương.
Chiêu mộ binh sĩ thế tục cần kim ngân, bình thường luyện khí sĩ sẽ không tích lũy tài phú này, hoàng thất không thích thấy điều đó. hoàng thất phát bổng lộc cho đám quan viên đa số là vật tu luyện Đạo Môn, phong thưởng đan dược và linh trì.
Lần trước Sửu Đạo Nhân đến tặng quà cho Tiêu Dao Hầu là hoàng kim, sẽ bị xem như vũ nhục.
Mỗi tháng Tô Kính chỉ được tám mươi lượng bạc tiền lệ, mỗi tháng nha hoàn của hắn được năm lượng. Chi phí ăn mặc của mọi người được Hầu phủ bao hết, ngày lễ ngày Tết Tô Kính lấy gấp đôi, các nha hoàn được ban thưởng cái khác.
Hầu phủ có hàng ngàn người hầu, chi tiêu chỉ hơn một vạn lượng bạc. Người hầu bình thường mỗi tháng được một lượng, nha hoàn của Tô Kính có địa vị đã rất cao.
Thấy biểu tình của Tô Kính không làm Tô Mộ giận, chỉ lạnh nhạt nói:
- Nếu tam ca giúp ta việc này thì ta sẽ làm mai cho tam ca, bao vừa lòng.
Tô Kính bật cười, nói:
- Giúp ngũ muội thì cũng được, nhưng muội khiến ta vừa lòng là điều không thể nào.
Tô Kính không mong chờ vào ép duyên, dù hắn đồng ý không có nghĩa là hắn vừa lòng. Đến thế giới này hắn phải thuận theo trào lưu, hơn nữa nơi đây cho có thiếp thất, không ai ngăn ngươi tìm hoa tình nhân.
Hôn nhân là kết hợp ích lợi, Tô Kính đã kế thừa thân phận thế tử thì phải gánh lấy chút trách nhiệm của thế tử.
Tô Mộ nghiêm túc nói:
- Tam ca, người ta làm mai là công chúa hoàng thất, nếu tam ca cưới công chúa sẽ có cơ hội tu hành bí pháp hoàng thất.
Công chúa gả cho người, phò mã có thể học tập bí pháp, nhưng chỉ giới hạn một mình phò mã, không được truyền cho hậu đại. Tuy nhiên điều này có sức hấp dẫn rất lớn, có mười môn bí pháp hoàng thất, môn nào cũng là đại đạo thông thiên.
Tô Kính bỗng cảm thấy ngũ muội thật đáng yêu, trong đầu nàng không có cong quấn đáng để nghiên cứu, suy nghĩ thẳng ruột ngựa. Tô Mộ sinh ra cảm xúc ghen tỵ với hắn chỉ vì hắn quá vô dụng.
Không, không phải hắn vô dụng, là thế tử cũ mới đúng.
Tô Kính hỏi:
- Ngũ muội quen công chúa đó?
- Đúng vậy, mới mười bảy tuổi, năm trước bệ hạ sắc phong Vô Ưu công chúa, cao hơn ta mấy phần.
Nói đến Vô Ưu công chúa thì Tô Mộ lộ vẻ ngưỡng mộ. Tô Kính động ý niệm, người như Tô Mộ sẽ chỉ ngưỡng mộ nữ nhân ưu tú như nàng, vì nàng sẽ không cúi thấp đầu,vĩnh viễn chỉ ngước lên nhìn. Khi trên đầu nàng không có ai nữa, chỉ có bầu trời xanh nàng mới cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng Tô Kính vẫn không động lòng, cưới công chúa gì đó nghe thì sướng nhưng sự thật thì người ta lá ngọc cành vàng, phụ thân là cường giả Kim Đan cửu trọng, ngươi trêu vào nổi không?
Lúc Nho môn đứng đầu thì phò mã càng thảm, không bằng hiện giờ Đạo Môn chấp chưởng quyền lớn.
Tô Kính nói:
- Đừng nói chuyện này, ngũ muội, ta đến thăm Tô Tuyết, còn chưa tâm sự gì.
Mí mắt Tô Mộ co giật, nhưng cố nén không lên tiếng.
Tô Mộ không quan tâm Tô Kính là thế tử, nàng để bụng là lời hắn vừa noí thẳng đến bản tâm. Nhiều hùng tâm tráng chí xét cho cùng chỉ vì nàng muốn tranh thủ nhiều cơ hội để theo đuổi vĩnh sinh.
Tô Tuyết đỏ mặt cúi đầu:
- Tam ca...
Tính cách của Tô Tuyết và Tô Mộ như hai đầu cực đoan.
Tô Kính nói thẳng thừng:
- Ta không định cho muội đan dược, thứ này sớm muộn gì sẽ hiện ra tác dụng phụ, với tính cách của muội sau này hơi khó độ qua đan kiếp.
Đan dược chia ba loại, một loại là thực dụng trong tu hành, nâng cao tốc độ tu hành, đan độc thiên về trung tính. Loại thức hai là đan dược ăn trong chiến đấu, nhanh chóng nang cao sức chiến đấu, loại đan dược này có đan độc mãnh liệt, di chứng lớn nhất. Loại thứ ba là đan dược dùng cho việc trị thương, trung chính bình hòa, tác dụng phụ nhỏ đến có thể không cần lo.
- Vậy đi, ta có nhiều đan dược chưa lĩnh, lát nữa sẽ đổi chút đan dược hoặc dược liệu cấp thấp, muội không cần tốn công hái thuốc cho người mình. Muội là luyện khí sĩ, làm vậy rất lãng phí thời gian.
Tô Kính động ý niệm, phát hiện tính cách của Tô Tuyết không phải yếu đuối mà quá thánh mẫu, chỉ có nàng mới đi làm chuyện hái thuốc cho người hầu.
- Cái này sao mà được, tam ca.
Tô Tuyết biết giá trị một viên đan dược, bên cạnh Tô Kính cũng có người cần, tám đại nha hoàn, hai tiểu yêu mới thu. So với nô bộc của nàng thì thuộc hạ của Tô Kính tố chất càng cao, tiền đồ rộng lớn hơn.
Tô Kính cười nói:
- Không có gì, còn muội thì đã được một thanh phi kiếm phẩm chất không tệ nên ta không tặng binh khí nữa.
Tô Kính liếc qua đạo y mà Tô Mộ mặc, nói với Tô Tuyết:
- Ta tặng muội ba ngàn sáu trăm tấm phế phù, muội tự luyện chế một phù giáp đi.
Ba ngàn sáu trăm tắm phế phù nếu luyện chế phù giáp chắc chắn là pháp khí. Hơn nữa phù giáp chú trọng phòng ngự, không như đạo y tác dụng lớn nhất là phụ trợ tu hành. Tô Mộ ngồi bên cạnh nghe, lòng thầm hâm mộ. Đạo y của nàng có lực phòng ngự mạnh nhưng không có năng lực tự tu sửa, nếu mặc phù giáp ở bên trong, khi gặp nguy hiểm lấy phù giáp ra hai tầng bảo vệ thì khó làm rách đạo y.
Tô Mộ không chút khách sáo:
- Tam ca, ta cũng muốn!
Tô Kính buồn cười:
- Có thể, lấy đồ ra đổi.
Tô Kính có rất nhiều phế phù, ba mươi sáu vạn tấm, nếu hắn tự luyện chế phù giáp cho mình không cần dùng hết số này, vì Lâm Hoành Sơn chắc chắn sẽ dùng thất thải tinh thần kim luyện chế bộ áo giáp đồng phục cho hắn.
Tô Mộ chu môi:
- Nhỏ nhen!
Tô Kính bất ngờ, Tô Mộ cũng biết dùng biểu tình làm nũng? Nữ nhân đúng là hay thay đổi, nhưng Tô Mộ còn nhỏ, không xem như nữ nhân đi?
- Ngũ muội, luyện khí sĩ chúng ta xuất thân đạo gia sao có thể không làm mà hưởng? Thứ muội cần không phải phụ thân không cho được, muội có hiểu đạo lý trong đó không?
Tô Kính cảm thấy mình tràn đầy kiên nhẫn, dù sao linh hồn của hắn sắp bốn mươi tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.